[Xiao × Lumine] A Cube Of Sugar
2
Đêm mưa tầm tã, sấm chớp lóe sáng giữa cái bóng đêm tịch mịch. Thân ảnh một người con gái đang chạy giữa làn mưa như trút nước vô cùng vội vã.
Lumine hối hả chạy về nơi có nhà trọ gần nhất để trú mưa. Từ xa xa, cô đã có thể thấy cái ánh đèn vàng lập lòe phát ra, mừng thầm trong lòng, Lumine tăng tốc chạy về phía có điểm sáng ấy. Nhà lữ hành người ướt như chuột lột đến bàn của quản lý để đặt phòng. Cô cả người lạnh ngắt, khẽ run theo từng đợt, bàn tay nhỏ nắm lấy chiếc áo choàng đã ướt sũng.
Thật may mắn khi không dắt Paimon theo trong chuyến đi này, cậy ấy sẽ càm ràm cô cả ngày vì dầm mưa mất. Vì có một số chuyện riêng ở Inazuma, cô đành gửi Paimon cho Xiangling chăm sóc, khỏi phải nói, Paimon không giấu nổi sự hào hứng mà ngay lập tức gật đầu đồng ý. Cô đâu có bị ngốc mà từ chối đâu chứ, người ta là đầu bếp nổi tiếng của Vạn Dân Đường cơ mà.
Đợi một lúc sau, người quản lý bước ra và đưa cho cô một chiếc chìa khóa phòng cùng với một ly sữa nóng. Lumine khẽ cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng về phòng của mình. Sau một lúc làm ấm bản thân thì cô thả rơi bản thân xuống chiếc giường mềm mại, đôi mắt mỗi lúc một nặng trĩu. Trong lúc vẫn đang mơ màng chìm vào giấc ngủ sau một ngày vất vả, ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện một bóng người mập mờ. Dù sao Lumine cũng là một nhà lữ hành, bôn ba khắp nơi khiến đầu óc và cơ thể của cô vô cùng nhạy cảm với môi trường xung quanh. Vốn đang chuẩn bị thiếp đi thì lại cảm nhận được sự hiện diện của một người nào đó khiến cô vô thức mà thủ thế.
- Ai? - Lumine đảo mắt, không ngừng cảnh giác với mọi thứ.
- Là ta.
Bóng dáng của một cậu thiếu niên với mái tóc đen điểm xuyến vài lọn xanh, đôi mắt vàng rực nổi bật trong đêm. Như nhận ra được người đối diện là ai, Lumine bỗng chốc thả lỏng bản thân rồi lật đật chạy ra mở cửa cho vị tiên nhân đang dầm mưa ngoài kia.
- Ngài tới đây làm gì vậy? Mưa ướt hết rồi kìa. - Nhà Lữ Hành vội kéo tay Xiao vào trong rồi đóng cửa lại, nhanh nhẹn đi lấy một chiếc khăn đưa cho vị tiên nhân ngồi một cục dưới đất kia.
- Ngài tới có chuyện gì gấp sao?
- Không có gì - Xiao tránh ánh mắt tò mò của Lumine rồi tiếp lời - bỗng dưng ta muốn gặp em.
Đôi mắt vàng kim của người con gái mở to, thập phần ngạc nhiên vô cùng.
Xiao nhìn thấy biểu cảm của Nhà Lữ Hành thì lại càng xấu hổ, lảng tránh ánh nhìn của cô nhưng đôi tai đỏ ửng lại bán đứng ngài.
"Chuyện gì đây?" - một mớ bòng bong xuất hiện trong đầu Lumine
Bầu không khí trầm lặng lọt thỏm giữa hai người.
- Khụ, khụ..! Nhà Lữ Hành khẽ ho khan vài tiếng, cặp má cũng hồng hồng dần.
- Sao đột nhiên ngài..?
Xiao nhìn ra ngoài, nhớ lại hình ảnh cô gái nhỏ bị nuốt chửng trong làn mưa mà muốn che chở. Nhưng vì không thể đột nhiên xuất hiện nên ngài chỉ dám nhìn từ trên đỉnh, âm thầm theo dõi cô từ xa. Lúc Lumine chuẩn bị ngủ, ngài vốn chỉ muốn kiểm tra cô có ổn không, ai ngờ lại bị cô phát hiện mất.
Phải, Xiao chính là đã thích cô rồi. Từ cái ngày đầu tiên gặp Lumine cho đến khi cùng nhau chống lại ma thần Osial, cùng nhau trải qua cái tết hải đăng, trái tim chai lì của tiên nhân lại như một lần nữa sống lại. Cuộc sống đầy chướng khí, giết chóc, một màu của Xiao lại như được tô điểm thêm màu sắc. Màu nắng từ mái tóc cô, màu trắng tinh khiết từ chiếc váy Lumine hay vận,... tất cả đều thu vào tầm mắt ngài. Vị tiên nhân này hàng ngày đều lặng lẽ bảo vệ cho cô, âm thầm tiêu diệt bọn ma vật định quấy nhiễu Lumine.
Ngài chỉ mong cô có thể hạnh phúc, có thể đứng nhìn từ xa thôi cũng đã mãn nguyện rồi. Xiao thở một hơi dài, bàn tay nắm chặt lại. Ngài không muốn giữ đoạn tình cảm này trong lòng mãi như thế, thật khó chịu, nhưng nếu làm vậy để có thể tiếp tục bảo vệ, trò chuyện với cô như bây giờ, ngài cam lòng.
Lumine nhìn biểu cảm bất biến của Xiao, nhưng đáy mắt lại chứa nhiều tâm sự vô cùng, nghiêng đầu nói
- Ta cũng thích ngài
Câu nói nhẹ nhàng nhưng lại gây sát thương cực lớn cho người đối điện, Xiao nãy giờ cuốn theo dòng suy nghĩ, khi nghe thấy câu này thì lập tức cứng đờ, mọi thứ trong tâm trí ngài ta lúc này trống rỗng.
"Lumine vừa nói gì cơ?" Xiao mơ mơ hồ hồ, cố gắng hiểu những gì Nhà Lữ Hành vừa nói, rồi một lượng nhiệt lập tức lan tỏa trên khuôn mặt ngài, biến nó từ một màu trắng thành màu đỏ như cà chua. Xiao không biết phải phản ứng như thế nào, lập tức biến mất, chỉ để lại một làn khói xanh đen dần tan vào hư vô.
Lumine phì cười - "dễ chọc thật đấy".
Vị tiên nhân nào đó chạy biến đến tận Khánh Vân Đỉnh, khuôn mặt vẫn chưa hết đỏ, ngồi bần thần nghĩ lại về khoảnh khắc vừa nãy. Nhà Lữ Hành nói cô cũng thích anh... Mà khoan, cũng thích? Ý của cô là sao? Xiao khó hiểu suy nghĩ. Không lẽ, cô cũng biết anh thích cô? Làm sao lại biết được?
Càng suy nghĩ càng rối, mặt tiên nhân lúc này biến đổi vô cùng đa dạng. Khó hiểu có, hoang mang có, lại thêm một chút ngại ngùng. Hàng Ma Đại Thánh ngàn năm giết chóc, bảo hộ Liyue, chuyện gì cũng từng chứng kiến, trên người toát ra sự phong trần, khuôn mặt bất biến. Cảm tưởng không việc gì có thể khiến vị đại tướng này bất ngờ được nữa, nhưng khi gặp Nhà Lữ Hành, Xiao lại có thể cảm nhận lại được biết bao thứ xúc cảm tưởng chừng đã bị hóa đá.
Sáng hôm sau, Lumine vui vẻ sắp xếp hành lí chuẩn bị tiến về Liyue. Paimon chắc nhớ cô lắm rồi đây. Cô muốn kể cho Zhongli nghe về những chuyện xảy ra ở đất nước Vĩnh Hằng, muốn được ăn những món mà Xiangling nấu, muốn cùng sư tỷ Yunjin học kịch, muốn thưởng thức thứ âm nhạc độc nhất của Xinyan,... Còn cả Shenhe, Ganyu và Ningguang nữa chứ, không biết họ thích gì nhỉ? Nhà Lữ Hành khuôn mặt tươi tắn, sắc mặt vô cùng tốt, khác hoàn toàn với vẻ mặt trắng bệch khi tối qua. Và cả Xiao... không biết vị tiên nhân còn ngại vì chuyện tối qua không nhỉ? Lumine bật cười thành tiếng, chân bước ra khỏi nhà trọ của Inazuma mà tiến thẳng về Liyue. Ngay khi đặt chân tới vùng đất khế ước, Lumine liền không suy nghĩ mà đi đến Vọng Thư. Cô vì muốn thấy vẻ mặt ngại ngùng của vị tiên nhân mà bước nhanh chân thêm.
- Chào Lumine, mừng cô về - Verr Goldet mỉm cười chào đón Nhà Lữ Hành sau một khoảng thời gian không gặp.
- Chào, đã lâu không gặp.
Bắt gặp nụ cười tươi của Lumine, Verr Goldet liền hướng ánh nhìn lên tầng thượng của nhà trọ. Như ngầm hiểu ý của cô, Nhà Lữ Hành thong thả đi lên cầu thang, vừa đi vừa ngân nga.
Gió trên cao lồng lộng, cuốn đi những lọn tóc vương trên đôi vai nhỏ gầy của cô. Lumine vươn vai, cũng đã một khoảng thời gian kể từ khi cô tới đây, một cảm giác dễ chịu lan khắp người cô. Ánh nắng ban mai của buổi sớm rải đầy nền nhà gỗ của nhà trọ, Lumine nhìn xung quanh một vòng, cảnh đây, vậy người đi đâu mất rồi?
Xiao thở mạnh, nấp sau gốc cây được nhà trọ nương vào. Đại tướng Kim Bằng ngàn năm không biết sợ gì cả, nay lại vì một cô gái mà đi ẩn nấp.. Quả thật có chút buồn cười, tại sao ngài phải trốn cơ chứ. Xiao nhìn ra ngoài, không thấy bóng dáng quen thuộc ở đâu nữa thì lại cảm thấy có chút hụt hẫng. Khi xuất hiện thì ngài lại trốn tránh, đến khi người ta đi rồi lại cảm thấy tiếc nuối. Thật kỳ lạ.
- Ngài làm gì ở đây vậy? Giọng nói từ thiếu nữ tóc vàng vang lên bên tai khiến Xiao giật mình, không tự chủ được mà lùi về sau thêm mấy bước nữa nhưng rồi bị chặn đứng bởi thân cây.
- Sao ngài lại trốn ta? - Nhà Lữ Hành mặt đối mặt với Tiêu, hai đôi mắt vàng kim giao nhau. Xiao bối rối vô cùng, bỗng chốc nói năng cũng không rõ ràng. Được chứng kiến cảnh tượng vị Hàng Ma Đại Thánh cũng có lúc như này, Lumine quả thật có chút may mắn nha.
- T..Ta - vị tiên nhân mặt đỏ gay.
- Ta thích ngài - Lumine không hề ngại ngùng mà nói thẳng ra một câu như thế, Xiao khi nghe cô nói thế, mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, cảm giác như toàn bộ máu nóng trên người đang dồn lên mặt vậy.
- Ngài thích ta không?
Kim Bằng á khẩu, từ lúc nào mà cô ấy lại trở nên bạo dạn tới vậy chứ.
- ...
- Sao ngài không trả lời ta?
- Ta thích nàng - Xiao chắc đã dành hết toàn bộ can đảm trong ngàn năm qua để nói câu này.
Nhà Lữ Hành cười hì hì, hôn một cái chóc lên má người đối diện.
Vị tiên nhân trong đầu nghe như có tiếng nổ tách tách, tay lập tức lấy mặt nạ Dạ Xoa ra mà che đi bộ dạng xấu hổ, trước khi biến mất chỉ để lại một câu
-B-bất kính tiên nhân!
~~~~~~~~~~~~~ Lumine thơ thẩn ngắm bầu trời về đêm của Teyvat, gối đầu trên đùi của Xiao, đôi tay đan vào nhau.
- sao ngày đó nàng lại biết ta thích nàng ?
Nhà Lữ Hành bĩu môi, đôi mắt cụp xuống, một tay đan vào bàn tay thô ráp của Xiao, tay còn lại nghịch nghịch cánh hoa dại trắng muốt.
- Ngài ngày nào cũng âm thầm bảo vệ em, lén lút đi theo sau như một chiếc đuôi vậy. Ngài nghĩ em không biết sao, đến một đứa con nít cũng thấy là ngài có tình cảm với em.
Vị tiên nhân cau mày, tai đỏ ửng.
- Bất kính tiên nhân... nàng quả là được ta chiều nên hư phải không?
Đôi mắt vàng kim của Lumine hấp háy, làn gió mát thổi qua vương vấn trên làn da cô. Khuôn miệng nở một nụ cười tươi thật tươi.
- Ngài quả thật là nghiện còn ngại.
Lumine hối hả chạy về nơi có nhà trọ gần nhất để trú mưa. Từ xa xa, cô đã có thể thấy cái ánh đèn vàng lập lòe phát ra, mừng thầm trong lòng, Lumine tăng tốc chạy về phía có điểm sáng ấy. Nhà lữ hành người ướt như chuột lột đến bàn của quản lý để đặt phòng. Cô cả người lạnh ngắt, khẽ run theo từng đợt, bàn tay nhỏ nắm lấy chiếc áo choàng đã ướt sũng.
Thật may mắn khi không dắt Paimon theo trong chuyến đi này, cậy ấy sẽ càm ràm cô cả ngày vì dầm mưa mất. Vì có một số chuyện riêng ở Inazuma, cô đành gửi Paimon cho Xiangling chăm sóc, khỏi phải nói, Paimon không giấu nổi sự hào hứng mà ngay lập tức gật đầu đồng ý. Cô đâu có bị ngốc mà từ chối đâu chứ, người ta là đầu bếp nổi tiếng của Vạn Dân Đường cơ mà.
Đợi một lúc sau, người quản lý bước ra và đưa cho cô một chiếc chìa khóa phòng cùng với một ly sữa nóng. Lumine khẽ cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng về phòng của mình. Sau một lúc làm ấm bản thân thì cô thả rơi bản thân xuống chiếc giường mềm mại, đôi mắt mỗi lúc một nặng trĩu. Trong lúc vẫn đang mơ màng chìm vào giấc ngủ sau một ngày vất vả, ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện một bóng người mập mờ. Dù sao Lumine cũng là một nhà lữ hành, bôn ba khắp nơi khiến đầu óc và cơ thể của cô vô cùng nhạy cảm với môi trường xung quanh. Vốn đang chuẩn bị thiếp đi thì lại cảm nhận được sự hiện diện của một người nào đó khiến cô vô thức mà thủ thế.
- Ai? - Lumine đảo mắt, không ngừng cảnh giác với mọi thứ.
- Là ta.
Bóng dáng của một cậu thiếu niên với mái tóc đen điểm xuyến vài lọn xanh, đôi mắt vàng rực nổi bật trong đêm. Như nhận ra được người đối diện là ai, Lumine bỗng chốc thả lỏng bản thân rồi lật đật chạy ra mở cửa cho vị tiên nhân đang dầm mưa ngoài kia.
- Ngài tới đây làm gì vậy? Mưa ướt hết rồi kìa. - Nhà Lữ Hành vội kéo tay Xiao vào trong rồi đóng cửa lại, nhanh nhẹn đi lấy một chiếc khăn đưa cho vị tiên nhân ngồi một cục dưới đất kia.
- Ngài tới có chuyện gì gấp sao?
- Không có gì - Xiao tránh ánh mắt tò mò của Lumine rồi tiếp lời - bỗng dưng ta muốn gặp em.
Đôi mắt vàng kim của người con gái mở to, thập phần ngạc nhiên vô cùng.
Xiao nhìn thấy biểu cảm của Nhà Lữ Hành thì lại càng xấu hổ, lảng tránh ánh nhìn của cô nhưng đôi tai đỏ ửng lại bán đứng ngài.
"Chuyện gì đây?" - một mớ bòng bong xuất hiện trong đầu Lumine
Bầu không khí trầm lặng lọt thỏm giữa hai người.
- Khụ, khụ..! Nhà Lữ Hành khẽ ho khan vài tiếng, cặp má cũng hồng hồng dần.
- Sao đột nhiên ngài..?
Xiao nhìn ra ngoài, nhớ lại hình ảnh cô gái nhỏ bị nuốt chửng trong làn mưa mà muốn che chở. Nhưng vì không thể đột nhiên xuất hiện nên ngài chỉ dám nhìn từ trên đỉnh, âm thầm theo dõi cô từ xa. Lúc Lumine chuẩn bị ngủ, ngài vốn chỉ muốn kiểm tra cô có ổn không, ai ngờ lại bị cô phát hiện mất.
Phải, Xiao chính là đã thích cô rồi. Từ cái ngày đầu tiên gặp Lumine cho đến khi cùng nhau chống lại ma thần Osial, cùng nhau trải qua cái tết hải đăng, trái tim chai lì của tiên nhân lại như một lần nữa sống lại. Cuộc sống đầy chướng khí, giết chóc, một màu của Xiao lại như được tô điểm thêm màu sắc. Màu nắng từ mái tóc cô, màu trắng tinh khiết từ chiếc váy Lumine hay vận,... tất cả đều thu vào tầm mắt ngài. Vị tiên nhân này hàng ngày đều lặng lẽ bảo vệ cho cô, âm thầm tiêu diệt bọn ma vật định quấy nhiễu Lumine.
Ngài chỉ mong cô có thể hạnh phúc, có thể đứng nhìn từ xa thôi cũng đã mãn nguyện rồi. Xiao thở một hơi dài, bàn tay nắm chặt lại. Ngài không muốn giữ đoạn tình cảm này trong lòng mãi như thế, thật khó chịu, nhưng nếu làm vậy để có thể tiếp tục bảo vệ, trò chuyện với cô như bây giờ, ngài cam lòng.
Lumine nhìn biểu cảm bất biến của Xiao, nhưng đáy mắt lại chứa nhiều tâm sự vô cùng, nghiêng đầu nói
- Ta cũng thích ngài
Câu nói nhẹ nhàng nhưng lại gây sát thương cực lớn cho người đối điện, Xiao nãy giờ cuốn theo dòng suy nghĩ, khi nghe thấy câu này thì lập tức cứng đờ, mọi thứ trong tâm trí ngài ta lúc này trống rỗng.
"Lumine vừa nói gì cơ?" Xiao mơ mơ hồ hồ, cố gắng hiểu những gì Nhà Lữ Hành vừa nói, rồi một lượng nhiệt lập tức lan tỏa trên khuôn mặt ngài, biến nó từ một màu trắng thành màu đỏ như cà chua. Xiao không biết phải phản ứng như thế nào, lập tức biến mất, chỉ để lại một làn khói xanh đen dần tan vào hư vô.
Lumine phì cười - "dễ chọc thật đấy".
Vị tiên nhân nào đó chạy biến đến tận Khánh Vân Đỉnh, khuôn mặt vẫn chưa hết đỏ, ngồi bần thần nghĩ lại về khoảnh khắc vừa nãy. Nhà Lữ Hành nói cô cũng thích anh... Mà khoan, cũng thích? Ý của cô là sao? Xiao khó hiểu suy nghĩ. Không lẽ, cô cũng biết anh thích cô? Làm sao lại biết được?
Càng suy nghĩ càng rối, mặt tiên nhân lúc này biến đổi vô cùng đa dạng. Khó hiểu có, hoang mang có, lại thêm một chút ngại ngùng. Hàng Ma Đại Thánh ngàn năm giết chóc, bảo hộ Liyue, chuyện gì cũng từng chứng kiến, trên người toát ra sự phong trần, khuôn mặt bất biến. Cảm tưởng không việc gì có thể khiến vị đại tướng này bất ngờ được nữa, nhưng khi gặp Nhà Lữ Hành, Xiao lại có thể cảm nhận lại được biết bao thứ xúc cảm tưởng chừng đã bị hóa đá.
Sáng hôm sau, Lumine vui vẻ sắp xếp hành lí chuẩn bị tiến về Liyue. Paimon chắc nhớ cô lắm rồi đây. Cô muốn kể cho Zhongli nghe về những chuyện xảy ra ở đất nước Vĩnh Hằng, muốn được ăn những món mà Xiangling nấu, muốn cùng sư tỷ Yunjin học kịch, muốn thưởng thức thứ âm nhạc độc nhất của Xinyan,... Còn cả Shenhe, Ganyu và Ningguang nữa chứ, không biết họ thích gì nhỉ? Nhà Lữ Hành khuôn mặt tươi tắn, sắc mặt vô cùng tốt, khác hoàn toàn với vẻ mặt trắng bệch khi tối qua. Và cả Xiao... không biết vị tiên nhân còn ngại vì chuyện tối qua không nhỉ? Lumine bật cười thành tiếng, chân bước ra khỏi nhà trọ của Inazuma mà tiến thẳng về Liyue. Ngay khi đặt chân tới vùng đất khế ước, Lumine liền không suy nghĩ mà đi đến Vọng Thư. Cô vì muốn thấy vẻ mặt ngại ngùng của vị tiên nhân mà bước nhanh chân thêm.
- Chào Lumine, mừng cô về - Verr Goldet mỉm cười chào đón Nhà Lữ Hành sau một khoảng thời gian không gặp.
- Chào, đã lâu không gặp.
Bắt gặp nụ cười tươi của Lumine, Verr Goldet liền hướng ánh nhìn lên tầng thượng của nhà trọ. Như ngầm hiểu ý của cô, Nhà Lữ Hành thong thả đi lên cầu thang, vừa đi vừa ngân nga.
Gió trên cao lồng lộng, cuốn đi những lọn tóc vương trên đôi vai nhỏ gầy của cô. Lumine vươn vai, cũng đã một khoảng thời gian kể từ khi cô tới đây, một cảm giác dễ chịu lan khắp người cô. Ánh nắng ban mai của buổi sớm rải đầy nền nhà gỗ của nhà trọ, Lumine nhìn xung quanh một vòng, cảnh đây, vậy người đi đâu mất rồi?
Xiao thở mạnh, nấp sau gốc cây được nhà trọ nương vào. Đại tướng Kim Bằng ngàn năm không biết sợ gì cả, nay lại vì một cô gái mà đi ẩn nấp.. Quả thật có chút buồn cười, tại sao ngài phải trốn cơ chứ. Xiao nhìn ra ngoài, không thấy bóng dáng quen thuộc ở đâu nữa thì lại cảm thấy có chút hụt hẫng. Khi xuất hiện thì ngài lại trốn tránh, đến khi người ta đi rồi lại cảm thấy tiếc nuối. Thật kỳ lạ.
- Ngài làm gì ở đây vậy? Giọng nói từ thiếu nữ tóc vàng vang lên bên tai khiến Xiao giật mình, không tự chủ được mà lùi về sau thêm mấy bước nữa nhưng rồi bị chặn đứng bởi thân cây.
- Sao ngài lại trốn ta? - Nhà Lữ Hành mặt đối mặt với Tiêu, hai đôi mắt vàng kim giao nhau. Xiao bối rối vô cùng, bỗng chốc nói năng cũng không rõ ràng. Được chứng kiến cảnh tượng vị Hàng Ma Đại Thánh cũng có lúc như này, Lumine quả thật có chút may mắn nha.
- T..Ta - vị tiên nhân mặt đỏ gay.
- Ta thích ngài - Lumine không hề ngại ngùng mà nói thẳng ra một câu như thế, Xiao khi nghe cô nói thế, mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, cảm giác như toàn bộ máu nóng trên người đang dồn lên mặt vậy.
- Ngài thích ta không?
Kim Bằng á khẩu, từ lúc nào mà cô ấy lại trở nên bạo dạn tới vậy chứ.
- ...
- Sao ngài không trả lời ta?
- Ta thích nàng - Xiao chắc đã dành hết toàn bộ can đảm trong ngàn năm qua để nói câu này.
Nhà Lữ Hành cười hì hì, hôn một cái chóc lên má người đối diện.
Vị tiên nhân trong đầu nghe như có tiếng nổ tách tách, tay lập tức lấy mặt nạ Dạ Xoa ra mà che đi bộ dạng xấu hổ, trước khi biến mất chỉ để lại một câu
-B-bất kính tiên nhân!
~~~~~~~~~~~~~ Lumine thơ thẩn ngắm bầu trời về đêm của Teyvat, gối đầu trên đùi của Xiao, đôi tay đan vào nhau.
- sao ngày đó nàng lại biết ta thích nàng ?
Nhà Lữ Hành bĩu môi, đôi mắt cụp xuống, một tay đan vào bàn tay thô ráp của Xiao, tay còn lại nghịch nghịch cánh hoa dại trắng muốt.
- Ngài ngày nào cũng âm thầm bảo vệ em, lén lút đi theo sau như một chiếc đuôi vậy. Ngài nghĩ em không biết sao, đến một đứa con nít cũng thấy là ngài có tình cảm với em.
Vị tiên nhân cau mày, tai đỏ ửng.
- Bất kính tiên nhân... nàng quả là được ta chiều nên hư phải không?
Đôi mắt vàng kim của Lumine hấp háy, làn gió mát thổi qua vương vấn trên làn da cô. Khuôn miệng nở một nụ cười tươi thật tươi.
- Ngài quả thật là nghiện còn ngại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com