TruyenHHH.com

Xe Banh Ran Chiet Nhat Mai Cham Dong Dong Dong Tu

"Bồi rượu?"

Doãn Lương đứng trước mặt Lục Lộ, ghế dài lầu một Nam Hoa Nhài*, xảo ngộ.

Hoàng Hải đã đi phòng rửa tay, Lục Lộ chậm rãi đứng lên.

(Trên bàn có vài tên sóng vai liên chi , hai bình sóng ngươi nhiều bạch bồ.)

"Tên kia đâu?" Doãn Lương hỏi.

Lục Lộ cúi đầu.

"Câu được nhị thiếu gia hào phóng liền coi mình là người giới thượng lưu rồi?"

Lục Lộ không lên tiếng.

"Không phải cậu có xe bánh rán sao, về nhà ăn bánh rán đi!"

Doãn Lương đẩy cậu một cái, lại như đánh trên cây bông, chưa hết giận, liền đẩy thêm một cái, đẩy tiếp một cái nữa, cứ đẩy đến khi Lục Lộ đột nhiên nắm lấy tay hắn, đưa lên miệng mạnh bạo cắn một cái.

Là thật sự cắn xuống, Doãn Lương đau đớn đến rút tay về: "Cậu, mẹ nó là chó sao?!"

Lục Lộ ngước lên như vậy, hai mắt đỏ ửng nhìn hắn chằm chằm.

Doãn Lương xem lại tay, vết cắn màu hồng phấn rõ ràng hiện lên.

"Nếu anh đáp ứng tôi, tôi sẽ không như vậy nữa..."

Vẫn nhẹ nhàng, Lục Lộ nói.

"Gì chứ ?!" Doãn Lương cười trào phúng, "Đều là ngủ, vậy cùng hắn ta với cùng tôi có cái gì khác nhau..."

Hắn sửng sốt, có cái gì không giống nhau sao?

Lục Lộ trầm mặc.

Doãn Lương đỏ mặt.

"Này, người anh em " Hoàng Hải từ phòng rửa tay trở về, nhìn thấy Doãn Lương, giả bộ ngắm đồng phục học sinh của hắn, "Cũng là học sinh Thất trung ?" Sau đó làm như ăn dấm chua hỏi Lục Lộ, "Làm sao, Bảo bối, em quen biết?"

Doãn Lương quay đầu bước đi, hắn ngại bẩn.

Mẹ nó, hắn nắm chặt tay, miệng cắn đủ đau.

"Tôi thao " Hoàng Hải ngồi xuống, cầm lấy lu rượu , "Tiểu tử này làm sao lại đến đây?"

Lục Lộ từ trong tay hắn tiếp nhận ly rượu: "Đến chơi thôi " hắn cho rằng cậu là bồi rượu, cười đến thực dâm đãng, "Nhị thiếu,  ngài bảo lãnh cho xe bánh rán 'của em' chứ."

Hoàng Hải nhìn cậu tựa như gặp quỷ.

Môi mỏng cong lên khêu gợi, nếm đến vị nước biển mặn nồng, Lục Lộ liếm một chút: "Tôi thấy lần này có hi vọng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com