TruyenHHH.com

Xau Nu Lam Ruong Trong Nui Han Sung The Vo Do Truyen Dich

"Cha Tình Nhi, anh tới, uống một ngụm trà giải khát." Tôn thị bưng tới một chén trà, giúp Dương Hoa Trung uống lên mấy ngụm.

Ánh mắt Dương Hoa Trung rơi ở chén đĩa đồ ăn đang đặt trên chiếc ghế đẩu trước mặt, có chút hưng phấn.

Trứng gà xào cay hôm nay khiến ông đường đường là một nam nhân cũng thèm đến chảy nước miếng, "Nương Tình Nhi, trứng gà là bà xào sao?"

Dương Hoa Trung hỏi, trước khi phân gia, đồ ăn của Dương gia đều do một tay vợ mình lo liệu.

Tuy nhiên, vợ mình xào trứng đều là vị thanh đạm. Nấu như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy. Chỉ cần gửi mùi cay nồng trong không khí, Dương Hoa Trung đã cảm thấy chiếc bụng đang yên bình của mình đột nhiên sôi trào.

Tôn thị nghe vậy, cong môi cười, bà liếc nhìn Dương Nhược Tình đang bưng bát cơm vào, nói với Dương Hoa Trung: "Bàn đồ ăn hôm nay, không phải do em nấu, là con gái Tình Nhi của anh nấu."

"Gì?" Dương Hoa Trung kinh ngạc mở to mắt, nhìn con gái đang đứng bên kia cởi tạp dề, cũng không dám tin tưởng.

"Tình Nhi, nương con bảo đồ ăn này là do chính con nấu sao?"

Dương Nhược Tình hì hì cười nói, "Cha, con đoán ngài dạo này miệng mồn đều không có khẩu vị gì, liền xào một đĩa đồ ăn cay, cho ngài nếm thử."

Nàng nói, cầm lấy chén cơm đầy có ngọn trên ghế đẩu, gắp vài miếng trứng gà đặt ở trên chén, lại gắp thêm nấm Tùng Nhung và cải thìa, đưa đến tay Tôn thị, để Tôn thị giúp Dương Hoa Trung ăn.

Dương Hoa Trung nhìn số trứng gà trong bát mình, lại nhìn trứng gà trên đĩa chỉ còn một ít, liền nói: "Ta ăn không hết nhiều như vậy, nương Tình Nhi, bà đem trứng gà trong bát ta cho con gái ăn đi."

Tôn thị nhìn về phía Dương Nhược Tình, lộ ra biểu tình khó xử, một bên là trượng phu bị thương cần bồi bổ cơ thể, một bên là con gái đang ở tuổi ăn tuổi lớn, bà nên làm sao?
"Cha, ngài ăn đi, gà mái trong nhà có thể đẻ trứng, sau này mỗi ngày nhà ta đều có thể ăn trứng gà! Lại nói, con thích ăn đậm, nên thích ăn ớt, hai người hãy tùy con đi!"

Dương Nhược Tình cười hì hì nói, đem hai miếng trứng gà còn lại bỏ vào trong bát Tôn thị, sau đó lấy một ít ớt khô trong đĩa trứng cho vào bát của mình, gắp thêm hai miếng cải trắng và rau dại, liền bưng bát đi ra bên ngoài sân, vừa ăn vừa phơi mình dưới nắng.



Bên này, Dương Hoa Trung cùng Tôn thị liếc mắt nhìn nhau, hai người trong lòng đều chung một ý niệm.

Con gái hiểu chuyện, hiếu thuận, săn sóc cha mẹ, cả hai đều cảm thấy vui mừng tận đáy lòng. Nhưng đồng thời, họ cũng cảm thấy vô cùng áy náy!

"Lão tam, đừng từ chối nữa, con gái nhường cho anh, anh liền ăn đi, đem thân thể dưỡng cho tốt, mới là quan trọng nhất!" Tôn thị khuyên giải và an ủi Dương Hoa Trung.
Trứng gà chiên vàng rực rỡ, thơm lừng gãi đúng chỗ ngứa! Cải thìa xanh mướt như những viên ngọc, nấm Tùng Nhung mềm mịn càng ngon miệng, cắn một miếng, liền hận không thể đem đầu lưỡi cũng nuốt luôn.

Tuy rằng đều là những nguyên liệu nấu ăn cực kỳ bình thường, thậm chí nước canh cũng rất loãng, tuy nhiên, Dương Hoa Trung lại cảm giác lớn đến từng này, ông cũng chưa bao giờ được ăn qua món nào ngon đến thế!

Một chén cơm mau chóng thấy đáy, lại uống thêm một chén canh rau dại Tôn thị múc tới, một tiếng ợ đầy thỏa mãn, cảm giác no cả thể xác lẫn tinh thần, làm trên mặt ông nhấc lên một nụ cười sảng khoái.

"Con gái chúng ta trưởng thành, thật tốt!"

Ông dựa vào đầu giường, thật lâu sau liền phát ra một câu cảm khái như vậy.

Hương vị món ăn rất ngon và độc đáo chỉ là phụ, cái chính là do đích thân con gái nấu, ông ăn ở trong miệng, không chỉ là đồ ăn, mà còn là thân tình không thể tách rời, tình cảm cha con thắm thiết!
Tôn thị đang vùi đầu ăn cơm, nghe được lời cảm khái của Dương Hoa Trung, liền đắc ý gật đầu. Còn không phải sao? Bà đã cầm muỗm nấu ăn cả nửa đời người, tay nghề của bà được cả Dương gia công nhận.

Nhưng giờ phút này được ăn đồ do chính con gái nấu, bà mới phát hiện, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.

"Cha Tình Nhi này, hiện giờ con gái không ở đây, em có điều muốn bàn bạc với anh." Tôn thị như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, đè thấp thanh âm nói.

Dương Hoa Trung hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía vợ mình "Em là muốn nói, việc hôn nhân của con gái và Tử Xuyên của Mộc gia cùng thôn đúng không?"



Tôn thị hơi ngẩn ra, thầm nghĩ đúng là tướng công của mình, người tri tâm cùng giường.

"Cha Tình Nhi à, con gái của chúng ta hiện giờ cũng mười hai tuổi, qua năm liền mười ba, hài tử Mộc gia kia sinh cùng năm với con gái của chúng ta, lớn hơn hai tháng, tuy nói thành thân là có chút sớm, em cũng luyến tiếc đem con gái gả đi, nhưng anh lúc trước cùng người huynh đệ Mộc gia kia ước định bằng miệng, đính hôn cho hai đứa từ thủa ấu thơ. Người trong thôn cũng đều biết là hai nhà có ước định, vậy cũng nên định ngày ra sớm."
Tôn thị buông đôi đũa trong tay, nghiêm trang nói tiếp: "Nếu là trước đây, con gái chúng ta tâm trí không được đầy đủ, chúng ta đúng là khó có thể mở lời với Mộc gia. Hài tử Tử Xuyên kia thông minh, bộ dáng cũng đẹp, người anh em Mộc gia của anh lại mất sớm, muội tử Tú Vân đem toàn bộ hy vọng đều ký thác ở trên người hài tử Tử Xuyên kia. Tình Nhi nhà chúng ta nếu là tâm trí không được đầy đủ, chúng ta cũng sợ liên lụy đến Tử Xuyên. Nhưng hôm nay lại không giống vậy, con gái chúng ta đã thanh tỉnh, nhìn lại một cái, cửa hôn sự này lại thực có nhiều khả năng nha. Cho nên đem hôn sự này định ra sớm, người lớn của hai nhà cũng nên lén lút nói chuyện một chút, những gì nên làm thì làm luôn, cũng không làm chậm trễ hai đứa nhỏ! Anh nghĩ sao?"

Đôi lông mày rậm của Dương Hoa Trung nhăn lại, suy nghĩ kỹ càng, liền nói: "Lúc trước việc hôn sự của hai đứa nhỏ, là ở dưới hoàn cảnh gì định ra, em cũng biết rõ. Nếu Văn Bảng huynh đệ vẫn còn sống, việc này anh cũng dễ nói. Nhưng Văn Bảng đã mất mười mấy năm rồi, đệ muội Tú Vân cùng chúng ta cũng không đi lại, chuyện này cũng chưa từng được nhắc lại. Anh nghĩ có chút vấn đề, rốt cuộc lúc trước Văn Bảng vì cảm tạ ơn cứu mạng của ta mới hứa hẹn, không có giấy trắng mực đen làm chứng, sợ là đệ muội Tú Vân đệ sẽ không nhận......"
Nghe lời Dương Hoa Trung nói, Tôn thị trầm mặc.

Mười mấy năm trước, khi bà vừa mới gả vào Dương gia, liền mang thai Tình Nhi, thai nghén vô cùng lợi hại, đồ vật gì cũng ăn không vô, cả ngày lẫn đêm chỉ thèm ăn quả táo dại.

Vừa vặn lão tam ở trong thôn có một người huynh đệ lâu năm thân thiết giống như Đại Ngưu, tên là Mộc Văn Bảng. Vợ của Mộc Văn Bảng, Lưu Tú Vân cũng trùng hợp mang thai, bị thai nghén lợi hại. Vì thế lão tam cùng Mộc Văn Bảng liền rủ nhau cùng đi núi Miên Ngưu ở mặt sau thôn, hái quả dại cho vợ ăn đỡ thèm.

Ở trong núi, sau khi hái xong quả dại, lão tam đề nghị trở về, nhưng Mộc Văn Bảng không đáp ứng. Trước khi đi, vợ hắn Lưu Tú Vân đặc biệt dặn dò, tốt nhất nên kiếm thú hoang như gà rừng, thỏ rừng......

Mộc Văn Bảng bảo lão tam về trước, nhưng lão tam không yên tâm, đi theo cùng nhau vào núi sâu.
Ngọn núi phía sau ngôi làng được gọi là núi Miêu Ngưu, được nối với nhau bởi một dãy núi rộng lớn, trải dài hàng trăm dặm, càng đi vào sâu, càng không thấy điểm cuối cùng, thậm chí còn có nhiều dã thú.

Hai người gặp một con sói cô độc, Mộc Văn Bảng thiếu chút nữa bị con sói kia cắn chết, cũng may nhờ có lão tam bằng bất cứ giá nào đem Mộc Văn Bảng cứu ra từ trong miệng sói, chở Mộc Văn Bảng về thôn.

Mộc Văn Bảng vì cảm kích ân cứu mạng của lão tam, trước mặt đại phu Phúc bá, Tôn thị, Lưu Tú Vân vợ mình, cùng với các thôn dân đang vây xem, chính miệng hứa hẹn cho hài tử hai nhà kết thân!

Muốn để con mình là Mộc Tử Xuyên sau này sẽ cưới Tình Nhi con gái của Dương Hoa Trung.

Mộc Văn Bảng rốt cuộc vẫn bỏ mạng do mất máu quá nhiều. Lưu Tú Vân cũng chỉ hoài được một thai đó, tuổi còn trẻ liền thủ tiết, một mình nuôi lớn Mộc Tử Xuyên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com