Xamrobekov X Duy Manh Name Your Feelings
Đỗ Duy Mạnh không biết bản thân lết về khách sạn, vượt qua bài trường ca của thầy Park rồi bước về phòng như thế nào. Bùi Tiến Dụng ở chung với Mạnh, thấy cậu về thì phải đấu tranh tư tưởng mới dám cất tiếng. Dụng biết chuyện tình cảm của Mạnh không được suôn sẻ, đó cũng là lí do khiến phong độ của cậu ấy không tốt mấy hôm nay.
"Mày không sao chứ? Chuyện với cô ta thế nào rồi"Mạnh lặng thinh nhìn trần nhà. Một lúc sau cậu đáp"Tao nghĩ, nên chia tay đi thôi""Sao lại đổi ý vậy", Dụng tò mò. Mối tình của Mạnh cũng được 2 năm, đâu thể tự nhiên nói bỏ là bỏ luôn.Mạnh nghĩ đến Kov, lòng tự dưng thấy ấm áp rồi mỉm cười."Tâm sự với người lạ""?!", Dụng ngơ ngác."Không có gì. Tao nghĩ kĩ rồi, chia tay sẽ tốt hơn cho cả tao và người ta"Nghe được sự nhẹ nhõm nơi người đồng đội, Dụng cũng nhẹ nhàng thở ra. Cậu không biết nên động viên bạn mình thế nào, mấy chuyện liên quan đến cảm xúc như vầy cậu dở lắm. Nằm xuống cạnh Mạnh, Dụng vỗ vai cậu"Đừng lo. Có gì thì còn tao, còn thầy Park, cả mấy đứa ăn hại kia nữa sẽ luôn ở bên mày."Mạnh quay sang nhìn Dụng."Sến súa thấy mịa""Thằng chó tao mất công an ủi mày còn chê", Dụng vớ lấy cái gối đầu giường đập Mạnh. Cậu mau lẹ tránh thoát trong kiếm được cái gối khác phản công. Hai tên thanh niên đôi mươi bắt đuổi nhau khắp phòng như hai thằng nhóc cấp 1, ầm ĩ huyên náo đến mức "mấy đứa ăn hại" phòng khác cũng sang góp vui. Hỗn chiến nổ ra vô cùng sống động, cũng may ko hỏng hóc đồ đạc gì hết chứ cả đám đi cướp ngân hàng đền cho khách sạn. Mạnh cảm thấy đã rất lâu cậu chưa vui như vậy. Có bạn bè ở bên thật tốt biết bao.Tối đó cả lũ bị HLV cho chạy mười vòng quanh khách sạn vì thừa hơi quá.XCũng chẳng cần phải chờ lâu để cả hai biết mình là đối thủ của nhau. Duy Mạnh tình cờ đọc bảng lí lịch của tất cả các đội tham gia giải trong phòng đội trưởng Trường híp thì nhận ra Xamrobekov, còn Kov thì biết khi mà HLV họp toàn đội bàn về đội tuyển mới nổi trong giải năm nay, U23 Việt Nam. Sau đó cả hai hẹn gặp nhau lần nữa. Sau một thoáng bất ngờ, Kov quả quyết"It's not a big deal dude. I don't care you come from the opponent team, you are my friend" (Đó chả là gì to tát cả. Tôi không quan tâm cậu từ đội đối đối phương. Cậu là bạn tôi)Khóe miệng Mạnh nhếch lên."So, are you like my fre-nemy now? Friend and enemy" (Vậy chúng ta là bạn-thù, vừa là bạn vừa là đối thủ của nhau hả) "Frenemy, I like that word", (Bạn-thù, tôi thích từ đó đấy), Kov ôm lấy Mạnh rồi vò mái cậu đến rối tung. "I still can kick your ass you know" (Tớ sẽ cho cậu đo ván)"Wanna try my man?" (Cứ thử đi anh bạn)"Hah hah"...Từ buổi tối đó trở đi Duy Mạnh có thêm thói quen check điện thoại để kiếm tin nhắn của Kov. "Have a good day" vào buổi sáng và "G9" trước khi đi ngủ, thỉnh thoảng cả hai có thời gian chit chat về những thứ linh tinh trời ơi đất hỡi. Như vừa nãy Kov mới gửi ảnh cậu ta ăn trưa với bạn bè, còn Mạnh thì khoe con chó của Dũng thủ môn nuôi thừa lúc chủ đi vắng thì lên giường cắn chăn đệm lung tung. Hay khi Kov tập chuyền sút bóng bay thẳng vào mặt Boev, Mạnh kể chuyện Duy Pinky giấu gói bánh gấu của Đức Huy bị quàng tử dằn mặt,...vân vân và mây mây.Hôm qua Kov và Mạnh có một cuộc hẹn đi chơi, dù là bình thường khi lén lút thế này chưa được một tiếng cả hai đã phải cấp tốc chạy về. Cả hai bàn nhau xem nếu hai đội biết được Kov với Mạnh chơi với nhau sẽ thành chuyện động trời như thế nào. Viễn cảnh đẫm máu làm giai Uzb với giai Việt nhìn nhau rồi phá lên cười.Hai người từ hai quốc gia cách nhau xa tít mù tắp dần trở nên thân nhau hơn. "Lucky that I find a restaurant run by a Vietnamese chief. This is "bánh xèo", my favorite" (May là tớ tìm được nhà hàng do người Việt Nam mở, thử món bánh xèo này đi), Mạnh hớn hở mời mọc Kov thử món bánh Việt cậu thích "It's so good. I totally love it" (Ngon quá, tôi thích lắm), Kov ngạc nhiên rằng đồ ăn Việt Nam ngon tuyệt."My grandmother makes it for me everytime I go home"(Bà tớ thường làm cho tớ mỗi khi tớ về thăm nhà)"Same like my mother. Hey do you want me to bring some food from my country next time we meet?" (Mẹ tôi cũng hay nấu cho tôi lắm. Lần sau có muốn tôi mang chút đồ ăn của đất nước tôi không?)"You don't have to. Wait you can cook?" (Không cần đâu. Chờ đã cậu biết nấu ăn sao?)Kov khựng lại một giây trước khi nói tiếp."Yes...sort of" (Ờ...đại khái thế)"Then I'm looking forward to it. Thank you" (Thế thì tớ cực chờ mong. Cảm ơn nhiều), Mạnh rạng rỡ đáp lại Kov trước khi tiếp tục xử lí phần bánh xèo của mình.Hắn luôn đầy bất ngờ với cậu, Mạnh nghĩ thế.Chết toi lỡ chém gió to quá rồi, Kov tự rủa.
"Mày không sao chứ? Chuyện với cô ta thế nào rồi"Mạnh lặng thinh nhìn trần nhà. Một lúc sau cậu đáp"Tao nghĩ, nên chia tay đi thôi""Sao lại đổi ý vậy", Dụng tò mò. Mối tình của Mạnh cũng được 2 năm, đâu thể tự nhiên nói bỏ là bỏ luôn.Mạnh nghĩ đến Kov, lòng tự dưng thấy ấm áp rồi mỉm cười."Tâm sự với người lạ""?!", Dụng ngơ ngác."Không có gì. Tao nghĩ kĩ rồi, chia tay sẽ tốt hơn cho cả tao và người ta"Nghe được sự nhẹ nhõm nơi người đồng đội, Dụng cũng nhẹ nhàng thở ra. Cậu không biết nên động viên bạn mình thế nào, mấy chuyện liên quan đến cảm xúc như vầy cậu dở lắm. Nằm xuống cạnh Mạnh, Dụng vỗ vai cậu"Đừng lo. Có gì thì còn tao, còn thầy Park, cả mấy đứa ăn hại kia nữa sẽ luôn ở bên mày."Mạnh quay sang nhìn Dụng."Sến súa thấy mịa""Thằng chó tao mất công an ủi mày còn chê", Dụng vớ lấy cái gối đầu giường đập Mạnh. Cậu mau lẹ tránh thoát trong kiếm được cái gối khác phản công. Hai tên thanh niên đôi mươi bắt đuổi nhau khắp phòng như hai thằng nhóc cấp 1, ầm ĩ huyên náo đến mức "mấy đứa ăn hại" phòng khác cũng sang góp vui. Hỗn chiến nổ ra vô cùng sống động, cũng may ko hỏng hóc đồ đạc gì hết chứ cả đám đi cướp ngân hàng đền cho khách sạn. Mạnh cảm thấy đã rất lâu cậu chưa vui như vậy. Có bạn bè ở bên thật tốt biết bao.Tối đó cả lũ bị HLV cho chạy mười vòng quanh khách sạn vì thừa hơi quá.XCũng chẳng cần phải chờ lâu để cả hai biết mình là đối thủ của nhau. Duy Mạnh tình cờ đọc bảng lí lịch của tất cả các đội tham gia giải trong phòng đội trưởng Trường híp thì nhận ra Xamrobekov, còn Kov thì biết khi mà HLV họp toàn đội bàn về đội tuyển mới nổi trong giải năm nay, U23 Việt Nam. Sau đó cả hai hẹn gặp nhau lần nữa. Sau một thoáng bất ngờ, Kov quả quyết"It's not a big deal dude. I don't care you come from the opponent team, you are my friend" (Đó chả là gì to tát cả. Tôi không quan tâm cậu từ đội đối đối phương. Cậu là bạn tôi)Khóe miệng Mạnh nhếch lên."So, are you like my fre-nemy now? Friend and enemy" (Vậy chúng ta là bạn-thù, vừa là bạn vừa là đối thủ của nhau hả) "Frenemy, I like that word", (Bạn-thù, tôi thích từ đó đấy), Kov ôm lấy Mạnh rồi vò mái cậu đến rối tung. "I still can kick your ass you know" (Tớ sẽ cho cậu đo ván)"Wanna try my man?" (Cứ thử đi anh bạn)"Hah hah"...Từ buổi tối đó trở đi Duy Mạnh có thêm thói quen check điện thoại để kiếm tin nhắn của Kov. "Have a good day" vào buổi sáng và "G9" trước khi đi ngủ, thỉnh thoảng cả hai có thời gian chit chat về những thứ linh tinh trời ơi đất hỡi. Như vừa nãy Kov mới gửi ảnh cậu ta ăn trưa với bạn bè, còn Mạnh thì khoe con chó của Dũng thủ môn nuôi thừa lúc chủ đi vắng thì lên giường cắn chăn đệm lung tung. Hay khi Kov tập chuyền sút bóng bay thẳng vào mặt Boev, Mạnh kể chuyện Duy Pinky giấu gói bánh gấu của Đức Huy bị quàng tử dằn mặt,...vân vân và mây mây.Hôm qua Kov và Mạnh có một cuộc hẹn đi chơi, dù là bình thường khi lén lút thế này chưa được một tiếng cả hai đã phải cấp tốc chạy về. Cả hai bàn nhau xem nếu hai đội biết được Kov với Mạnh chơi với nhau sẽ thành chuyện động trời như thế nào. Viễn cảnh đẫm máu làm giai Uzb với giai Việt nhìn nhau rồi phá lên cười.Hai người từ hai quốc gia cách nhau xa tít mù tắp dần trở nên thân nhau hơn. "Lucky that I find a restaurant run by a Vietnamese chief. This is "bánh xèo", my favorite" (May là tớ tìm được nhà hàng do người Việt Nam mở, thử món bánh xèo này đi), Mạnh hớn hở mời mọc Kov thử món bánh Việt cậu thích "It's so good. I totally love it" (Ngon quá, tôi thích lắm), Kov ngạc nhiên rằng đồ ăn Việt Nam ngon tuyệt."My grandmother makes it for me everytime I go home"(Bà tớ thường làm cho tớ mỗi khi tớ về thăm nhà)"Same like my mother. Hey do you want me to bring some food from my country next time we meet?" (Mẹ tôi cũng hay nấu cho tôi lắm. Lần sau có muốn tôi mang chút đồ ăn của đất nước tôi không?)"You don't have to. Wait you can cook?" (Không cần đâu. Chờ đã cậu biết nấu ăn sao?)Kov khựng lại một giây trước khi nói tiếp."Yes...sort of" (Ờ...đại khái thế)"Then I'm looking forward to it. Thank you" (Thế thì tớ cực chờ mong. Cảm ơn nhiều), Mạnh rạng rỡ đáp lại Kov trước khi tiếp tục xử lí phần bánh xèo của mình.Hắn luôn đầy bất ngờ với cậu, Mạnh nghĩ thế.Chết toi lỡ chém gió to quá rồi, Kov tự rủa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com