TruyenHHH.com

X Long Do An Tiep Theo Q12 Q14

CHƯƠNG 625: MẮT THẤY TAI NGHE

EDITOR: ROSALINE

BETA: LEO


Sáng sớm hôm sau, lúc trời tờ mờ sáng Bạch Ngọc Đường đã cảm giác bên người vang lên tiếng loạt soạt, nghe tiếng thì có vẻ như là Triển Chiêu thức dậy...

Ngũ Gia có chút buồn bực, mới vừa nằm xuống chưa bao lâu, sớm vậy đã dậy rồi sao? Mở mắt, lại nhìn thấy cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Bạch Ngọc Đường ngồi dậy rồi nhìn quanh...

Trên giường chỉ còn mỗi mình hắn, chăn bên cạnh đều đã gấp xong.

Yêu Yêu thì treo trên xà nhà, hình như cũng tỉnh, đang ngáp. Trong ổ rồng phía dưới, Tiểu Tứ Tử đang đắp chăn nhỏ ôm trứng rồng ngủ say.

Ngũ Gia nhớ lại một chốc, tối hôm qua Tiểu Tứ Tử rất ra sức bày trò làm Triển Chiêu vui, về sau cũng ngủ thiếp đi mất... sớm vậy Miêu Nhi đi đâu đây?

Lại ngồi một lát, Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn lại Yêu Yêu trên xà nhà.

Chợt thấy Yêu Yêu vừa duỗi cánh, tựa như đang che giấu thứ gì, phía dưới mơ hồ còn có tia sáng sáng ngời.

Ngũ Gia khoát tay áo với Yêu Yêu.

Yêu Yêu vừa thu lại cánh đã thấy mấy chữ lớn vàng óng sau cánh —— ta cùng đại nhân vào triều, ngươi ngủ tiếp chút nữa đi.

Ngũ Gia dở khóc dở cười, bảo Yêu Yêu nhanh che chữ lại, chớ để chút làm bé mập chói đến tỉnh.

Yêu Yêu duỗi cánh đặt lên xà ngang, che chữ lại.

Bạch Ngọc Đường nằm xuống, quyết định ngủ tiếp thêm chút nữa.

...

"Oáp~"

Cửa cung, Bao đại nhân xuống xe ngựa và Triển Chiêu xuống ngựa đồng thời ngáp một cái.

Triển Chiêu nhìn Bao đại nhân, Bao đại nhân cũng nhìn Triển Chiêu, hai người hiển nhiên đều ngủ không ngon.

"Ôi chao... Hai người sao vậy?"

Lúc này, Thái sư bên cạnh cũng vừa lúc xuống xe ngựa, nhìn thấy hai người thì sợ hết hồn, "Thức đêm à?"

Xung quanh có không ít đại thần đi ngang qua cũng hiếu kỳ nhìn về phía bên này. Trên gương mặt trắng nõn nà của Triển Chiêu là hai quầng thâm nhàn nhạt, vừa nhìn thì biết là ngủ không ngon. Bao đại nhân... thì đen trước sau như một, Thái sư làm sao mà nhìn ra?

Thái sư tỏ vẻ, đen thì đen, nhưng không sáng bóng như mọi khi, đen đến vô hồn...

Triển Chiêu cũng có chút ngạc nhiên mà nhìn Bao đại nhân, tối qua hắn vẫn luôn nghĩ ngợi chuyện Ma Vương Nhãn và Hà Hoa nọ, còn đại nhân vì cớ gì lại ngủ không được?

Vẻ mặt Bao đại nhân phức tạp nhìn Triển Chiêu, phất phất tay —— cái đó, một lời khó nói hết.

Vào cửa cung lại gặp được Lư Nguyệt Lam và Phương Tĩnh Tiếu, hai người cũng cùng nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu thường ngày cũng không hay theo vào triều, phần nhiều đều là có chuyện gì đó nên Bao đại nhân phải mang hắn tới, cũng có lẽ là Hoàng thượng dặn dò bảo hắn tới, thì hắn mới có thể đi theo cùng.

Hai người đoán hẳn có quan hệ với trận rối loạn tối qua.

Trong Hoàng thành không có bí mật, có chút gió thổi cỏ lay gì thì các nhà đều sẽ nhận được tiếng gió, hơn nữa có vài tin tức đặc biệt mẫn cảm, dính chút cũng khiến người ta oanh động, thí dụ như "mưu phản".

Trong triều mấy ngày nay đừng nhìn mặt ngoài gió êm sóng lặng, nhưng kỳ thật nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, bắt đầu từ khi Sài Quận chủ hôn mê đã có một nhóm thế lực chộn rộn.

Hoàng lăng bị hư hại, tiên hoàng xác chết vùng dậy tập kích lão thần, tuy rằng dưới dẫn đầu của Triệu Trinh mà giữ nguyên tin tức không truyền ra ngoài, nhưng loại tin tức này sao mà giữ được, đã sớm lan truyền giữa các đại thần trong triều. Lăn qua lăn lại một trận. Tối qua, đừng nói cả triều văn võ, ngay cả bách tính hoàng thành cũng cảm thấy có đại sự xảy ra.

Chuyện trên đời này, chỉ cần mở miệng ra là tung được tin đồn, mà bác bỏ thì mệt thân. Cương thi tiên hoàng có rất nhiều người nhìn thấy, mấy vị lão thần cũng đích xác bị đánh cho mặt mũi bầm dập, cho nên tiên hoàng chính là "xác chết vùng dậy". Nhưng quan tài tiên hoàng còn nguyên vẹn, Khai Phong phủ cũng tìm được cơ quan tạo ra "cương thi" nọ, nhưng những thứ này lại chẳng truyền ra được. Dù sao cũng không có khả năng để cho từng người vào hoàng lăng nhìn quan tài tiên hoàng, hoặc là tới Khai Phong phủ xem những cơ quan tịch thu được. Mà dù có muốn mời bọn họ đi xem, mọi người cũng sẽ nói những thứ này đều là đồ giả, là vì che đậy tiên hoàng xác chết vùng dậy mà dựng nên.

So với chuyện tiên hoàng xác chết vùng dậy này, chuyện tối qua đầu bếp trong cung thắt cổ tự tử còn bị truyền đi ghê hơn... Đặc biệt là khi quân hoàng thành còn tra được đồ dùng để ngụy trang thành Hoàng thượng và long bào, văn võ kinh hoàng —— đây quả thực là đại nghịch bất đạo mà, vương triều Đại Tống lâm nguy ta sắp lâm vào nguy hiểm rồi! Nguyệt Nga phường cái gì cơ? Mau mau để Cửu Vương gia mang binh đi chinh phạt, bắt được đám vây cánh nhất định phải đem đi tru di cửu tộc! Không cần hỏi nữa, nhất định là thông đồng với ngoại quốc rồi!

Văn võ quần thần sáng nay đều ngồi xe ngựa và kiệu từ phố Nam Thiên đi qua, một đường liền thấy phố chỗ phủ lão thái úy lúc đầu, toàn bộ đều đã bị đập sạch banh.

Chuyện lão thái úy bị diệt môn, lúc đầu có rất nhiều chi tiết không công khai ra bên ngoài, điều mọi người quan tâm cũng không trên bản thân Thái úy, mà là vào thứ trận pháp giả thần giả quỷ trong nhà hắn.

Bên ngoài cửa cung lúc này, xe ngựa của Bát Vương cũng đến, mới vừa dừng lại thì màn xe đã vén lên, Triệu Phổ nhảy xuống rồi quay đầu đỡ Bát Vương gia xuống xe.

Chúng thần hai mặt nhìn nhau —— ồ! Cửu Vương gia cũng vào triều sao?!

Triển Chiêu cũng nhìn thấy Triệu Phổ, sáng nay lúc hắn dậy gặp được Công Tôn, tiên sinh cũng dậy thật sớm tới phòng ngỗ tác khám nghiệm tử thi.

Triệu Phổ một đêm không về, xem ra là ở Bát Vương phủ... Đương nhiên, cũng có thể là ở trong cung một đêm, rồi đặc biệt chạy ra ngoài ngồi xe Bát Vương đi vào.

Vào triều, Triển Chiêu lại phát hiện các đại thần đang xếp hàng trước cửa cung, mấy đại nội thị vệ đang lần lượt bóp mặt kéo râu từng người.

Triển Chiêu quan sát đại nội thị vệ bốn phía một lượt, thiếu chút nữa đã phì cười... Trên mặt người nào người nấy đều đỏ bừng.

Triệu Phổ chắp tay sau lưng đi tới, còn chưa mở miệng đã ngáp một cái.

Triển Chiêu và Bao đại nhân đều tỉ mỉ mà nhìn Triệu Phổ, cũng có hai quầng thâm mắt.

Thái sư bất đắc dĩ mà nhìn ba người này —— ba người các ngươi vực dậy đi chứ! Sao đều ỉu xìu như vậy.

Tới trước cửa cung, Nhóm thị vệ không dám đưa tay bóp Bao đại nhân, cũng không dám bóp Triệu Phổ, một người hai người cùng nhìn Triển Chiêu.

Triệu Phổ đưa tay, chỉ chỉ hai mắt mình với mấy thị vệ kia.

Nhóm thị vệ nhìn hai con ngươi đen xám khác nhau, cùng gật đầu, cái này khẳng định giả trang không được.

Triệu Phổ tiến cung.

Nhóm thị vệ lại nhìn Bao đại nhân.

Đại nhân còn chưa mở miệng, Bàng Thái sư bên cạnh bỗng đưa tay chà xát da mặt đại nhân một cái, sau đó đưa tay chỉ cho nhóm thị vệ nhìn, chứng tỏ trên đầu ngón tay không có mực!

Nhóm thị vệ gật đầu —— đen tự nhiên mà không phải do lau mực nước như vậy, khẳng định là Bao đại nhân không sai được.

Bao đại nhân liếc nhìn Thái sư đang cười gian xảo thì đưa tay kéo hai cằm của hắn một cái.

"Úi úi..." Thái sư đau đến giật mình, hai tay che kín cằm.

Nhóm thị vệ để hai đại nhân đi vào, cuối cùng lại đồng loạt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu chỉ bên chân.

Nhóm thị vệ cúi đầu nhìn thì thấy không biết từ đâu chạy ra hai con mèo, đang cọ cọ chân Triển Chiêu.

Các đại thần xếp hàng xung quanh cũng phát hiện, trong cung đúng là nuôi không ít mèo, nhưng thường ngày chẳng thấy bóng dáng con nào dạo quanh, hôm nay không biết làm sao... mà bốn phía tường rào có nhiều con ngồi chồm hổm vô cùng.

Nhóm thị vệ gật gù —— quả là Miêu vương Đại Tống danh bất hư truyền! Này chắc cũng không giả mạo được.

Triển Chiêu lộ ra một một nụ cười sáng sủa, cũng bước vào cửa.

Nhóm thị vệ cùng vỗ ngực, may mà hôm nay chỉ có Triển đại nhân tới, Bạch Ngũ Gia không đi cùng, không thì ai mà dám đưa tay bóp mặt Ngũ Gia...

...

Bên trong Miêu Miêu lâu tại Khai Phong phủ.

Ngũ Gia trở mình, chợt cảm giác có hai bàn tay nhỏ bé mập vù bóp trên mặt mình.

Bạch Ngọc Đường mở mắt ra. Tiểu Tứ Tử đang nằm úp sấp bên gối đầu nghịch mặt hắn, chút thì bóp một cái, chút lại chọc cái nữa.

Ngũ Gia thấy đoàn tử thì tỉnh ngủ.

Tiểu Tứ Tử nâng trứng rồng bé mới vừa giấu trong chăn lên rồi đặt vào bên tai Ngũ Gia, sau đó bản thân cũng nằm úp sấp trên trứng rồng, nghiêng tai lắng nghe, vừa ra hiệu bảo Ngũ Gia nghe cùng.

Bạch Ngọc Đường dán lỗ tai lên trứng rồng, nghiêng tai nghe.

Trong phòng im lìm, vậy nên tiếng bên tai truyền rất rõ ràng, là tiếng tim đập "thình thịch, thình thịch".

Ngũ Gia liếc một cái, đoàn tử không run chân, cho nên trước đó không phải là ảo giác của mình... trong trứng rồng thật sự có tiếng tim đập.

Ngũ Gia cẩn thận từng li từng tí đắp chăn lên cho trứng, Tiểu Tứ Tử bên cạnh đếm ngón tay, tính xem thử còn bao nhiêu ngày thì rồng nhỏ bé cưng sẽ phá xác.

Một lớn một nhỏ lại ôm trứng rồng nằm chút nữa thì nghe âm thanh náo nhiệt bên ngoài, chắc là Yêu Vương đã bắt đầu làm điểm tâm.

Tiểu Tứ Tử xuống giường, mang trứng rồng về nhét vào dưới bụng Yêu Yêu rồi mở rộng cửa đi ra.

Ngũ Gia nghe đoàn tử kêu một tràn "chào buổi sáng Yêu Yêu, chào buổi sáng Tôn Tôn, chào buổi sáng Ân Ân", đồng thời ngửi thấy mùi xíu mại thịt cá.

Bạch Ngọc Đường cũng ngồi lên, hôm nay Yêu Vương còn đặc biệt làm xíu mại Triển Chiêu thích ăn nhất, đáng tiếc Miêu Nhi không có mặt, không biết đã ăn sáng chưa... Nếu không cùng Bao đại nhân vào cung thì cũng sẽ không bị đói! Mèo nhà hắn mạng khổ đi.

...

Trong cửa cung, trước khi văn võ quần thần vào chầu thì ngồi chờ trong phòng nghị sự nhỏ.

Trong vườn hoa bên ngoài Nghị sự đường, Triển Chiêu cùng Triệu Phổ đang ăn sủi cảo chiên.

Triệu Trinh vẫn tương đối thương cảm quần thần, thời gian lâm triều tương đối sớm, rất nhiều người nếu như dậy trễ có thể sẽ không để ý tới chuyện ăn sáng, mà lên triều đứng một cái chính là mấy canh giờ, đừng để đói đến choáng váng ngã trên đường.

Cho nên trong lúc đợi vào chầu sẽ có tiểu thái giám tới phát bữa sáng. Hơn nữa bữa sáng mỗi ngày trong cung và ngoài cung đều giống nhau. Nói cách khác, hôm nay Hoàng thượng ăn gì, các đại thần cũng sẽ ăn cái đó.

Triển Chiêu ăn sủi cảo chiên nhân trứng gà hẹ, phát hiện nhân bánh mang vị cay, nhìn ra hôm nay Triệu Trinh phải thượng hoả.

Triệu Phổ vừa ăn sủi cảo, vừa nói với Triển Chiêu, "Tối qua toàn bộ hoàng cung mang khí thế bừng bừng mà kiểm tra một lượt, ngươi đoán thế nào?"

Triển Chiêu nghi hoặc, "Chẳng lẽ còn có người giả trang."

"Giả trang thì không phát hiện, đều là mặt thật." Triệu Phổ chỉ cổ tay, "Nhưng có mấy người trên cổ tay mang con dấu, tính rửa đi, nhưng dưới ánh trăng vẫn thấy được, nước thuốc Thư Ngốc nhà ta làm thật lợi hại."

Triển Chiêu gật đầu biểu thị tán thành, tiên sinh chúng ta dĩ nhiên là lợi hại... vừa lại buồn bực, "Trong cung rất nhiều người ra vào sao?"

"Đại bộ phận người đều không ra, nhưng mà có một số ít người phải đi ra ngoài. Đặc biệt chỗ phụ trách chọn mua nguyên liệu kia." Triệu Phổ nói, "Trước mắt còn chưa tra ra được người nào có vấn đề, ta đã bảo Thiên Dực phái người để ý."

Triển Chiêu nhìn văn võ chuẩn bị vào chầu phía trước, chỉ chỉ bản thân, hỏi Triệu Phổ —— sao cũng gọi ta tới?

Triệu Phổ cười, "Thì không phải là để ngươi tới dùng Ma Vương Nhãn sao."

Triển Chiêu tức thì có chút ủ rũ, hết chuyện rồi hay sao mà lại nói đến chuyện này...

"Tối hôm qua Thư Ngốc kiểm tra thi thể đầu bếp thắt cổ tự tử." Triệu Phổ nói tiếp, "Nói hắn có thể cũng không phải tự sát."

Triển Chiêu nhíu mày, "Không phải tự sát, là bị giết? Ở trong cung ư?"

Triệu Phổ gật đầu, "Công Tôn nói hắn sau khi ăn vào một lượng thuốc mê nhất định rồi mới bị treo lên."

Triển Chiêu sờ cằm, "Trúng thuốc mê, vậy có thể là người khác treo hắn lên! Lá thư đó cũng chưa chắc là do hắn viết."

"Người này tuy rằng cõng nồi, nhưng cũng có chút đáng nghi." Triệu Phổ nói, "Hắn hẳn là dựa vào việc huấn luyện chuột mà trộm không ít thứ, nhưng ta đã cho người lục soát, chỗ hắn cũng không có gì. Thiên Dực cũng tra xét thử, trước mắt không phát hiện chỗ nào thay hắn tiêu thụ tang vật. Còn nữa, trên cổ tay người này cũng không có con dấu... thế nhưng bọn ta lại tra được có một người nói hôm qua người này cùng tên đầu bếp có đi xem trận đấu, còn đổi rượu của Bạch trang."

Triển Chiêu ngẩn người, sau đó tức giận đến bật cười, "Ha, cho nên nói một chiêu này không chỉ vứt nồi, mà còn là chiêu kim thiền thoát xác?"

"Thư Ngốc nói, gánh hát trước đây cũng có động vật biểu diễn, rất nhiều người xuất thân từ gánh hát cũng biết thuần thú."

"Lẽ nào cũng là Hà Hoa giả trang? Đầu bếp, Lý Nhị, Lưu Mặt Rỗ... Còn có người dẫn đầu đội bóng kia, tựa như đều là công cụ của Hà Hoa." Triển Chiêu lẩm bẩm.

Triệu Phổ nhỏ giọng hỏi hắn, "Tối qua Hoàng thượng còn nhờ ta hỏi ngươi, Hà Hoa bắt được ở sân bóng đó, là Hà Hoa thật sự sao?"

Triển Chiêu gãi đầu, Bao đại nhân cũng hỏi như vậy, nhưng nếu như đó không phải là Hà Hoa thật, vậy làm sao mà lừa gạt được Ma Vương Nhãn đây?

Đang lúc này, cửa điện mở, quần thần xếp thành hàng, cùng nhau đi vào trong.

Triệu Phổ ra hiệu Triển Chiêu, "Chút nữa ngươi vào triều rồi, mỗi đại thần đều ngó qua một lần đi, nhìn xem thử có người nào khả nghi không."

Triển Chiêu theo vào trong, lớn vậy rồi còn chưa từng bị làm khó như vậy đâu —— còn phải dùng Ma Vương Nhãn à? Lỡ bị gạt thì sao bây giờ?

...

Trong Khai Phong phủ, tất cả mọi người đã dậy, cùng ngồi xuống ăn sáng.

Ngũ Gia lấy một lồng xíu mại rồi ngồi xuống bên cạnh Ân Hậu.

Ân Hậu nhìn Bạch Ngọc Đường, Thiên Tôn và Lục Thiên Hàn đối diện cùng hiếu kỳ nhìn qua.

Ân Hậu cười, hỏi Bạch Ngọc Đường đang ngoan ngoãn nhìn hắn, "Muốn hỏi cái gì đó! Là Ma Vương Nhãn của Chiêu Nhi à?!"

Ngũ Gia gật đầu, "Quả nhiên là luyện không đúng cách ạ?"

Nhóm Thiên Tôn cũng ăn xíu mại gật đầu —— nhìn kiểu dáng cũng không đúng.

Ân Hậu lại không nói không đúng, mà hỏi Bạch Ngọc Đường, "Xảy ra chuyện gì?"

Ngũ Gia kể lại chuyện Triển Chiêu nhìn quá khứ của Hà Hoa, với chuyện hoài nghi liệu có phải Ma Vương Nhãn bị gạt hay không.

Mấy lão gia tử đối diện vừa ngậm xíu mại vừa tỏ vẻ kinh hoàng —— Ma Vương Nhãn mà cũng có thể bị lừa à?

"Con nói, nó nhìn quá khứ của một người, tựa như nhìn một quyển sách vậy à?" Ân Hậu hỏi.

Ngũ Gia gật đầu.

Ân Hậu suy nghĩ một chút, "Vậy thì đó không phải là thật, là bịa chuyện thôi."

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, "Bịa chuyện?"

Ân Hậu chỉ chỉ hai mắt của mình.

Bạch Ngọc Đường liền nhìn chằm chằm lão gia tử.

"Tại sao lại nói, mắt thấy là thật tai nghe là giả" Ân Hậu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Bởi vì nhìn thấy tương đối không dễ đánh lừa, mà nghe được thì trong miệng người ta nói ra, có thể nói bừa, đúng không?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

"Như vậy con cảm thấy, chuyện Ma Vương Nhãn nhìn thấy, là thuộc về mắt thấy, hay là thuộc về tai nghe?"

Ngũ Gia khẽ nhíu mày, mắt thấy hay tai nghe...

"Không nên bị dạng mắt của Ma Vương Nhãn đó đánh lừa." Ân Hậu cười nói, "Kỳ thực muốn lừa dối Ma Vương Nhãn rất dễ dàng, nhớ kỹ một câu chuyện, sau đó đọc thuộc lòng hết lần này đến lần khác, rồi lại liên tục tưởng tượng. Đợi đến lúc có người sử dụng Ma Vương Nhãn với mình, phải cố gắng nhớ lại câu chuyện kia, ngoại trừ chuyện đó thì không được nghĩ tới cái gì khác nữa, vậy thì sẽ có thể đánh lừa Ma Vương Nhãn. Bởi vì Ma Vương Nhãn chỉ có thể nhìn thấy trí nhớ của một người. Mà trí nhớ của con người, không nhất định đều là thật, ngược lại, trong trí nhớ của con người trừ khi có chuyện gì đấy khắc cốt ghi tâm, bằng không thì... một bộ phận rất lớn đều là giả. Chiêu Nhi trước mắt chỉ có một con mắt, hơn nữa cũng không cảm giác được tâm tình của đối phương, chỉ là thấy vài hình ảnh, nếu quả như hai mắt đều mở ra thật, vậy thì chẳng khác nào tiến vào tâm trí của người kia. Nếu như đối phương là người điên, thì có khi cùng nhau điên luôn... Cho nên mới nói, đây không phải là cái công phu tốt lành gì, học càng giỏi thì càng phải chịu tội."

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Ân Hậu, thì ra là như vậy... Thảo nào lão gia tử cũng không muốn nghiêm túc dạy bảo.

"Người đời đều nói trẻ con dễ gạt, người già mới là kẻ gian, bởi vì sao?" Ân Hậu lắc đầu, "Nó mới học Ma Vương Nhãn có mấy ngày? Lòng người khó dò, hiểm ác đáng sợ, tấm chiếu mới* mà còn dám nhìn trộm cả đời người khác! Giống như nói thả Tiểu Tứ Tử ra ngoài trị cảm mạo gì gì đó còn có thể, chứ có dám để cho nó mổ sọ mở ngực người ta sao?"

*ở đây gốc là "Nửa xô nước" 半桶水, là một phương ngữ Quảng Tây, có ý là chỉ không tinh thông, thành thạo về một việc gì đó.

Tất cả mọi người sâu kín liếc nhìn Tiểu Tứ Tử đang ăn xíu mại.

Công Tôn tán đồng gật đầu, Tiểu Tứ Tử vừa phồng má nhai vừa lẩm bẩm —— cũng có phải chưa từng mở đâu...

---0o0o0o0---

Ros: Cả nhà giúp mình đóng góp ý kiến tại Google Forms  nha!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com