X Long Do An Tiep Theo Q12 Q14
CHƯƠNG 592: GIÀY - HÀIEDITOR: ROSALINEBETA: CỎ
Người ta thường nói đi cạnh bờ sông nào có không ướt giày, đi đêm nhiều luôn có thể gặp ma.Trên công đường Khai Phong phủ bị Hà Hoa náo loạn như thế, thảo luận về quỷ nước liền thành trọng tâm câu chuyện sốt dẻo nhất của bách tính Khai Phong.Ở một nơi khác, trong đám người khác, luôn có một hai người như thế, công bố mình đã từng thấy quỷ nước.Trong nơi đóng quân Quân Hoàng thành.Âu Dương Thiếu Chinh cho các vị thống lĩnh ngồi vây quanh thành một vòng, nói về trải nghiệm đã từng "gặp quỷ" của mình.Cùng Lâm Dạ Hỏa ngồi trên băng ghế dài, Tiểu Tứ Tử không sợ trời không sợ đất duy chỉ có sợ quỷ, thân thể lắc một cái, liền bổ nhào vào trong lòng Hỏa Phượng, ôm thắt lưng quay đầu, cảnh giác mà nhìn Âu Dương Thiếu Chinh.Hỏa Phượng vỗ vỗ tiểu đoàn tử, lòng nói, đừng nhìn đoàn tử tròn, ngược lại còn rất linh hoạt, chân tay cùng đầu hướng ba phương, cũng có thể xoay qua đây, không đơn giản a, một đoàn tử mềm dẻo!Dứt khoát đem đứa nhỏ ôm lên để trên đùi, Lâm Dạ Hỏa ôm bé, bảo đảm bé có chỗ trốn, vừa hỏi Âu Dương, "Ngươi gặp được quỷ nước khi nào? Không phải là đèn sông người giấy trước đó kia sao?"Hỏa Kỳ Lân bưng một ly trà, tán gẫu giống như một ông cụ ở quán trà, chép miệng một cái lắc đầu, "Dĩ nhiên không phải! Ta khi còn bé, có một thời gian đi theo cha ta lên núi tế tổ, ta ở trên núi nhìn thấy!"Trâu Lương nghe cách nói kỳ kỳ quái quái này, thì hỏi Âu Dương, "Ngươi đi lên núi tế tổ, làm sao nhìn thấy quỷ nước?""Trên núi có một đầm nước a!" Hỏa Kỳ Lân chỉ chỉ một tòa núi nhỏ xa xa cây xanh tạo bóng mát, trên đỉnh núi còn có một tòa lầu các.Tất cả mọi người đang ngồi ngẩng mặt lên nhìn ngọn núi kia, "Đó không phải là Phi Phượng các sao..."Điền Cung hiếu kỳ, "Không phải là cái đầm nước giữa sườn núi Phi Phượng kia chứ?"Hỏa Kỳ Lân cười hắc hắc, "Không sai!"Mấy vị thống lĩnh hai mặt nhìn nhau —— núi Phi Phượng chính là một tòa núi nhỏ trong thành Khai Phong phủ, trên núi có không ít từ đường của người ta. Trên đỉnh núi còn có một tòa Phi Phượng các, là một kiến trúc cổ. Giữa sườn núi có một thác nước, thác nước kế tiếp đầm nước, trên núi rất nhiều hoa đỗ quyên hoang dã. Hàng năm trước sau thanh minh, hoa đỗ quyên nở rộ, núi Phi Phượng là một chỗ bách tính Khai Phong thường đi đạp thanh du xuân."Chỗ kia náo nhiệt như vậy..." Lâm Dạ Hỏa cũng từng đi, cảm thấy không đáng tin cậy, "Có quỷ nước?""Ta khi còn bé tận mắt nhìn thấy!" Âu Dương liên tục gật đầu, "Ta còn nhớ rõ ngày đó là tiết thanh minh! Ta nửa đêm chạy ra ngoài chơi, vừa tới bên ao, thì nhìn thấy trong nước ùng ục ùng ục bốc lên bọt nước bắn ra ngoài, đến gần hai bước muốn nhìn một cái có phải là có cá lớn hay không, kết quả 'rầm' một tiếng, một cái tay người trắng bệch duỗi lên. Sau đó nhìn thấy một cái đầu đen thùi lùi, chỉ thấy quỷ nước cả người mặc quần áo màu trắng tóc tai phủ kín từ trong nước xông ra, còn phát ra âm thanh "hừ hừ hừ" kì quái, dọa sợ đến lão tử xoay người bỏ chạy!""Có phải trong đầm nước có người hay không?" Trâu Lương có chút không tin, trùng hợp như vậy quỷ nước kia nổi lên bị hồng mao này nhìn thấy.Địch Khâm Bảo sờ cằm, "Đừng nói, ta cũng đã nghe nói qua, khi còn bé có đoạn thời gian truyền đi rất dữ, nói phụ cận ao kia luôn có người mất tích, là có một quỷ nước ở trong nước mai phục ăn trẻ nhỏ gì gì đó.""Ngươi cũng nghe qua à!" Âu Dương vỗ ngực một cái biểu thị —— đại gia tận mắt nhìn thấy a!..."Hạ Nhất Hàng giả trang quỷ nước hù dọa Âu Dương?"Trong Khai Phong phủ, Công Tôn đang vừa chờ các sư gia vẽ, vừa nâng một bát thuốc đốc đốc đốc đốc giã thuốc, nghe Triệu Phổ nói sự việc hắn cùng Hạ Nhất Hàng khi còn bé giả trang quỷ nước hù dọa Âu Dương."Là cha nuôi bảo chúng ta làm." Triệu Phổ cũng thật bất đắc dĩ, "Hồng mao kia khi còn bé thật sự là quá nghịch ngợm, mỗi lần đi núi Phi Phượng tảo mộ, hơn nửa đêm chạy ra ngoài đến thác nước phía dưới bơi lội, nguy hiểm bao nhiêu a, cha nuôi ta sợ hắn gặp chuyện không may, bảo chúng ta nghĩ biện pháp quản hắn. Ta vừa nói cùng lão Hạ, lão Hạ nói cái này đơn giản a, trước tiên tìm người thả tin tức, nói trong đầm nước núi Phi Phượng có một nữ quỷ chuyên môn ăn trẻ nhỏ, sau đó thì làm trang phục quỷ nước, mai phục lên dọa Âu Dương."Công Tôn suy nghĩ một chút, đừng nói, Âu Dương Thiếu Chinh có thể là bị chuyện này hù dọa "được lợi cả đời", căn cứ theo quan sát của hắn, trong mấy huynh đệ sợ nước nhất chính là Âu Dương."Tiên sinh, đã vẽ xong."Lúc này, một sư gia cầm một xấp tranh, qua đây giao cho Công Tôn.Công Tôn nhận lấy bức tranh, cùng Triệu Phổ nhìn.Đây là mấy người sư gia khác nhau, căn cứ lời kể của bọn nha dịch đã từng gặp qua Hà Hoa để vẽ, họa phong khác biệt, trạng thái góc độ vẽ cũng bất đồng, nhưng người vẽ ra lại là cực kỳ giống nhau... Đặc thù gì gì đó đều giống nhau."Xem ra là dáng vẻ như vậy a?" Triệu Phổ cầm lấy một bức tranh tỉ mỉ chính diện."Nói đúng ra, Hà Hoa lần này tới Khai Phong, bước ra từ phòng trực trước kia, hẳn chính là như vậy." Công Tôn chỉnh sửa một chút, vừa lấy một tấm nhìn kỹ, thầm thì trong miệng, "Ta thế nào cảm giác có chút nhìn quen mắt...""Ta cũng cảm thấy hình như đã gặp ở nơi nào đó."Triệu Phổ cùng Công Tôn đều nhìn chằm chằm bức tranh xuất thần, ngẫm nghĩ —— ở nơi nào gặp qua nhỉ?...Triển Chiêu cũng đang nghe Bạch Ngọc Đường kể về sự việc thấy quỷ nước.Ngũ Gia miêu tả một chút, hắn cũng là khi còn bé thấy quỷ nước.Lúc ấy hắn đại khái chừng mười tuổi, cùng các ca ca ra biển. Hắn ngồi ở trong khoang thuyền, vịn cửa sổ nhìn cảnh biển, đột nhiên nhìn thấy xa xa có một con cá Côn lớn cõng người bơi qua. Người nọ tóc dài, vóc dáng nhìn rất cao, không phân biệt được nam nữ, ngồi trên lưng côn, dưới thắt lưng có một cái đuôi cá thật dài. Có thể là cảm giác được có người đang nhìn nó, kia quỷ nước vừa quay đầu lại... Mặt nhìn như khô lâu, hai cái vành mắt tối om trên gương mặt trắng hếu, còn có một cái miệng rộng đầy răng nanh.Sau đó quỷ nước kia liền nhảy vào trong nước biến mất...Triển Chiêu nghe cảm thấy không giống quỷ nước mà giống như hải yêu hơn, "Quỷ nước vì sao mọc đuôi cá?"Ngũ Gia suy nghĩ một chút, "Quỷ nước cùng loại với cá?"Triển Chiêu có chút cạn lời, có điều lại rất tò mò, hỏi, "Vậy sau đó thì sao? Ngươi không có hỏi tứ ca ngươi bọn họ là thứ gì?"Ngũ Gia gật đầu, "Ta cũng nghĩ đến như vậy, cho nên liền tỉnh."Triển Chiêu sửng sốt trong chốc lát, nhưng cũng xem như là hiểu được, thì ra Tiểu Bạch Đường là trong mộng thấy quỷ nước.Triển Chiêu đưa tay đẩy hắn một cái —— ngươi học từ ai, thế mà còn nghịch ngợm như vậy!Ngũ Gia chắp tay sau lưng —— mèo nhà nuôi dưỡng ra.*ý là do mèo mình nuôi dạy ra áHai người ở trên đường vừa đi vừa nhìn đối phương, còn đẩy đẩy xô xô, nhìn đến người qua đường trái phải hai bên đều che miệng cười —— hai người này đi một đường dính dính ngấy ngấy."Vậy nói thật, ngươi từng nhìn thấy quỷ nước thật không?" Triển Chiêu hỏi.Ngũ Gia lắc đầu, "Đừng nói ta, tứ ca ta đều chưa gặp qua.""Tứ ca cũng chưa gặp qua?" Triển Chiêu còn thật kinh ngạc, "Còn tưởng rằng tứ ca luôn ở trong nước, có thể thấy một hai lần.""Vậy ngươi hỏi qua Hoàng di chưa? Nàng cũng luôn ở trong nước, gặp qua quỷ nước chưa?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.Triển Chiêu suy nghĩ một chút, "Thật đúng là không có nghe nàng nhắc qua.""Nhị ca ta đào cả ngày mà cũng không đào ra quỷ a." Bạch Ngọc Đường cảm thấy có thể là đã từng gặp phải người chết, nhưng quỷ ấy hả, còn phải bàn luận lại..."Ngược lại là, Tiểu Táng Thúc mỗi ngày dạo qua mộ này mồ kia, cũng không nghe hắn nói ở cổ mộ nào gặp được quỷ."Hai người một đường vừa phân tích vừa tán gẫu, liền đi tới phụ cận ngõ Liễu Điều.Một góc phố này có rất nhiều hẻm nhỏ, cái này Liễu rồi cái kia Liễu không có quy luật gì, y như cành liễu, cho nên được đặt tên như vậy.Nhà cũ khá nhiều, bởi vì cách bến tàu hơi gần cho nên long xà hỗn tạp. Cửa hàng buôn bán đều là tiệm tạp hóa, quán cơm nhỏ, cùng với một ít khách sạn nhỏ, giá cả phải chăng.Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rất nhanh liền tìm được tiệm tạp hóa của Vương gia.Tiệm sát vách có một gia đình, đang khóa cửa, trên cửa cũng không bảng hiệu.Hai người đi vào trong ngõ hẻm, rất nhanh tìm được cửa sau tòa nhà kia.Cánh cửa đích xác là đối diện tường viện tiệm tạp hóa sát vách, trên tường có không ít vết nứt, còn có lỗ thủng.Triển Chiêu quan sát một chút, đi theo như trong trí nhớ Lý Nhị nhìn thấy, thế nhưng cửa sau tòa nhà vẫn như cũ treo khóa."Không có ai sao?" Triển Chiêu lo lắng là đã tới chậm, Hà Hoa có thể hay không đã rời đi?Ngũ Gia để cho Giao Giao vào đi nhìn thoáng qua.Sự thật chứng minh, hai người bọn họ thực sự là đã tới chậm, căn nhà này là một tòa trạch trống không, bên trong chỉ có một chút vật dụng trong nhà rất đơn giản. Trong sân chất rất nhiều vò rượu không, dựa vào vị trí tường có một cây cọc, trên cái cọc cắm một thanh búa dùng đốn củi.Bạch Ngọc Đường lắc đầu, Hà Hoa này thực sự không biết võ công sao? Sở thích sao lại đáng sợ như thế...Trong nhà từ lâu đã không còn người, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dứt khoát lật người phi qua tường đi vào nhìn một chút.Tìm một vòng, Triển Chiêu ở bên một đống bó củi, tìm thấy một chiếc giày vải màu đen.Nhìn số giày hẳn là giày của một nam nhân trưởng thành, giày rất mới, không giống như là không cần vứt đi.Triển Chiêu lấy nhánh cây khều giày lên, quan sát một chút, chỉ thấy đế giày có một dấu ấn —— hàng giày Diêu ký."Là giày Diêu ký bán ra sao?" Triển Chiêu cảm thấy có chút khó làm... Diêu ký là hàng giày lớn nhất trong thành Khai Phong, loại giày vải kiểu dáng này cũng rất phổ biến, mỗi ngày không biết phải bán ra bao nhiêu đôi, điều tra đoán chừng sẽ khó khăn.Bạch Ngọc Đường thì lại nhắc nhở Triển Chiêu, "Cảm giác Hà Hoa rất giảo hoạt, giày này dễ dàng được phát hiện như vậy, hay là để ở chỗ này cố ý dẫn dắt chúng ta?"Triển Chiêu gật đầu, cảm thấy rất có thể.Hai người tìm một cái túi đem giày đựng vào, mang trở về rồi lại nói.Ra khỏi tòa nhà, tiếp tục chạy đến bến tàu, tìm Lưu Mặt Rỗ kia....Trong Nam An tự.Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang ôm cánh tay, vây xem mấy pho tượng đặt trong sân.Đống tượng đá của Vi Trần đại sư đều làm xong, đặt ở trong sân chuẩn bị mài.Thiên Tôn cùng Ân Hậu từng bước từng bước xem tướng cho tượng đá, hai người còn rất xoi mói, trong chốc lát nói Vô Sa đại sư làm gầy, trong chốc lát nói Bạch Long Vương làm mập, còn nói Yêu Vương khí chất không đúng a, Yểu Trường Thiên một chút cũng không giống...Hai người huyên thuyên một trận, chỉ là không đánh giá hai pho tượng của mình kia, đồng thời xem thường tay nghề của đại sư Vi Trần đủ kiểu, còn không quên oán hận những người khác.Vi Trần cạn lời mà nhìn tổ Tương Du —— ngày hôm nay cơm tối không sắp xếp phần của hai ngươi!Hai người đều hiếu kỳ, "Tối nay có món gì a?""Làm sủi cảo." Vi Trần trả lời, "Nhân đậu hũ cải trắng.""Đừng giữ lại phần của hai người bọn họ!"Vô Sa đại sư cùng Viên Đế từ bên ngoài đi vào, hai vị cao tăng mới ra ngoài mua chút hoa quả, xách theo hai rổ lớn đi bộ trở về. Vào cửa, Viên Đế liền nói, "Trên đường khắp nơi đều đang truyền, nói quỷ nước náo loạn đến trên công đường Khai Phong phủ, còn là một quỷ nước nghìn năm, Bao đại nhân cũng không trấn áp được."Thiên Tôn cùng Ân Hậu "soạt" một cái quay đầu lại, "Quỷ nước từ năm trước? Vậy năm ngoái năm hết tết đến cũng đặt ngâm trong nước sao?"Vô Sa cùng Viên Đế đều liếc nhìn tổ Tương Du, cũng không phản ứng lại hai người bọn họ, cùng Vi Trần đi qua một phía chia hoa quả ăn.Thiên Tôn cùng Ân Hậu tiến tới, một người lấy hai quả nhãn, trở về cũng không ăn, mà đem long nhãn xếp lên tròng mắt pho tượng, Vi Trần đại sư lập tức lấy chổi rơm đuổi theo đánh hai người.Phá rối Vi Trần xong, tổ Tương Du liền bàn nhau đi chỗ nào dùng bữa, không muốn ăn sủi cảo chay, muốn ăn nhân thịt.Hai người dứt khoát cùng nhau rời Nam An tự, chuẩn bị tiện đường đi ngang qua Thái Học viện tìm Yêu Vương, nói Yêu Vương buổi tối làm sủi cảo chiên cho hai người bọn họ ăn.Nam An tự ra có một đoạn đường nhỏ vô cùng thanh u*, một bên là núi một bên là sông, trái phải hai bên có bụi cây thấp, không có đại thụ, tầm mắt tương đối trống trải. * thanh u 清幽 đẹp và tĩnh mịch; thanh tịnh và đẹp đẽTổ Tương Du chậm rì rì tản bộ trở về, giống như khi còn bé, thương lượng xem lát nữa nói Yêu Vương làm sủi cảo nhân gì.Đi được một lúc, Ân Hậu đột nhiên thả chậm tốc độ, vừa đi, còn vừa nhìn về hướng sông.Thiên Tôn quay đầu lại nhìn hắn một cái, rồi cũng chuyển sang phương hướng hắn đang nhìn...Chỉ thấy bên bờ sông phía trước cách không xa, có một nữ nhân đưa lưng về phía hai người, đang chậm rãi đi xuống bãi sông, lúc này nước chưa qua đầu gối.Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nhíu mày —— ai nha, nữ oa kia có phải là muốn tự tử hay không?!---0o0o0o0---
Người ta thường nói đi cạnh bờ sông nào có không ướt giày, đi đêm nhiều luôn có thể gặp ma.Trên công đường Khai Phong phủ bị Hà Hoa náo loạn như thế, thảo luận về quỷ nước liền thành trọng tâm câu chuyện sốt dẻo nhất của bách tính Khai Phong.Ở một nơi khác, trong đám người khác, luôn có một hai người như thế, công bố mình đã từng thấy quỷ nước.Trong nơi đóng quân Quân Hoàng thành.Âu Dương Thiếu Chinh cho các vị thống lĩnh ngồi vây quanh thành một vòng, nói về trải nghiệm đã từng "gặp quỷ" của mình.Cùng Lâm Dạ Hỏa ngồi trên băng ghế dài, Tiểu Tứ Tử không sợ trời không sợ đất duy chỉ có sợ quỷ, thân thể lắc một cái, liền bổ nhào vào trong lòng Hỏa Phượng, ôm thắt lưng quay đầu, cảnh giác mà nhìn Âu Dương Thiếu Chinh.Hỏa Phượng vỗ vỗ tiểu đoàn tử, lòng nói, đừng nhìn đoàn tử tròn, ngược lại còn rất linh hoạt, chân tay cùng đầu hướng ba phương, cũng có thể xoay qua đây, không đơn giản a, một đoàn tử mềm dẻo!Dứt khoát đem đứa nhỏ ôm lên để trên đùi, Lâm Dạ Hỏa ôm bé, bảo đảm bé có chỗ trốn, vừa hỏi Âu Dương, "Ngươi gặp được quỷ nước khi nào? Không phải là đèn sông người giấy trước đó kia sao?"Hỏa Kỳ Lân bưng một ly trà, tán gẫu giống như một ông cụ ở quán trà, chép miệng một cái lắc đầu, "Dĩ nhiên không phải! Ta khi còn bé, có một thời gian đi theo cha ta lên núi tế tổ, ta ở trên núi nhìn thấy!"Trâu Lương nghe cách nói kỳ kỳ quái quái này, thì hỏi Âu Dương, "Ngươi đi lên núi tế tổ, làm sao nhìn thấy quỷ nước?""Trên núi có một đầm nước a!" Hỏa Kỳ Lân chỉ chỉ một tòa núi nhỏ xa xa cây xanh tạo bóng mát, trên đỉnh núi còn có một tòa lầu các.Tất cả mọi người đang ngồi ngẩng mặt lên nhìn ngọn núi kia, "Đó không phải là Phi Phượng các sao..."Điền Cung hiếu kỳ, "Không phải là cái đầm nước giữa sườn núi Phi Phượng kia chứ?"Hỏa Kỳ Lân cười hắc hắc, "Không sai!"Mấy vị thống lĩnh hai mặt nhìn nhau —— núi Phi Phượng chính là một tòa núi nhỏ trong thành Khai Phong phủ, trên núi có không ít từ đường của người ta. Trên đỉnh núi còn có một tòa Phi Phượng các, là một kiến trúc cổ. Giữa sườn núi có một thác nước, thác nước kế tiếp đầm nước, trên núi rất nhiều hoa đỗ quyên hoang dã. Hàng năm trước sau thanh minh, hoa đỗ quyên nở rộ, núi Phi Phượng là một chỗ bách tính Khai Phong thường đi đạp thanh du xuân."Chỗ kia náo nhiệt như vậy..." Lâm Dạ Hỏa cũng từng đi, cảm thấy không đáng tin cậy, "Có quỷ nước?""Ta khi còn bé tận mắt nhìn thấy!" Âu Dương liên tục gật đầu, "Ta còn nhớ rõ ngày đó là tiết thanh minh! Ta nửa đêm chạy ra ngoài chơi, vừa tới bên ao, thì nhìn thấy trong nước ùng ục ùng ục bốc lên bọt nước bắn ra ngoài, đến gần hai bước muốn nhìn một cái có phải là có cá lớn hay không, kết quả 'rầm' một tiếng, một cái tay người trắng bệch duỗi lên. Sau đó nhìn thấy một cái đầu đen thùi lùi, chỉ thấy quỷ nước cả người mặc quần áo màu trắng tóc tai phủ kín từ trong nước xông ra, còn phát ra âm thanh "hừ hừ hừ" kì quái, dọa sợ đến lão tử xoay người bỏ chạy!""Có phải trong đầm nước có người hay không?" Trâu Lương có chút không tin, trùng hợp như vậy quỷ nước kia nổi lên bị hồng mao này nhìn thấy.Địch Khâm Bảo sờ cằm, "Đừng nói, ta cũng đã nghe nói qua, khi còn bé có đoạn thời gian truyền đi rất dữ, nói phụ cận ao kia luôn có người mất tích, là có một quỷ nước ở trong nước mai phục ăn trẻ nhỏ gì gì đó.""Ngươi cũng nghe qua à!" Âu Dương vỗ ngực một cái biểu thị —— đại gia tận mắt nhìn thấy a!..."Hạ Nhất Hàng giả trang quỷ nước hù dọa Âu Dương?"Trong Khai Phong phủ, Công Tôn đang vừa chờ các sư gia vẽ, vừa nâng một bát thuốc đốc đốc đốc đốc giã thuốc, nghe Triệu Phổ nói sự việc hắn cùng Hạ Nhất Hàng khi còn bé giả trang quỷ nước hù dọa Âu Dương."Là cha nuôi bảo chúng ta làm." Triệu Phổ cũng thật bất đắc dĩ, "Hồng mao kia khi còn bé thật sự là quá nghịch ngợm, mỗi lần đi núi Phi Phượng tảo mộ, hơn nửa đêm chạy ra ngoài đến thác nước phía dưới bơi lội, nguy hiểm bao nhiêu a, cha nuôi ta sợ hắn gặp chuyện không may, bảo chúng ta nghĩ biện pháp quản hắn. Ta vừa nói cùng lão Hạ, lão Hạ nói cái này đơn giản a, trước tiên tìm người thả tin tức, nói trong đầm nước núi Phi Phượng có một nữ quỷ chuyên môn ăn trẻ nhỏ, sau đó thì làm trang phục quỷ nước, mai phục lên dọa Âu Dương."Công Tôn suy nghĩ một chút, đừng nói, Âu Dương Thiếu Chinh có thể là bị chuyện này hù dọa "được lợi cả đời", căn cứ theo quan sát của hắn, trong mấy huynh đệ sợ nước nhất chính là Âu Dương."Tiên sinh, đã vẽ xong."Lúc này, một sư gia cầm một xấp tranh, qua đây giao cho Công Tôn.Công Tôn nhận lấy bức tranh, cùng Triệu Phổ nhìn.Đây là mấy người sư gia khác nhau, căn cứ lời kể của bọn nha dịch đã từng gặp qua Hà Hoa để vẽ, họa phong khác biệt, trạng thái góc độ vẽ cũng bất đồng, nhưng người vẽ ra lại là cực kỳ giống nhau... Đặc thù gì gì đó đều giống nhau."Xem ra là dáng vẻ như vậy a?" Triệu Phổ cầm lấy một bức tranh tỉ mỉ chính diện."Nói đúng ra, Hà Hoa lần này tới Khai Phong, bước ra từ phòng trực trước kia, hẳn chính là như vậy." Công Tôn chỉnh sửa một chút, vừa lấy một tấm nhìn kỹ, thầm thì trong miệng, "Ta thế nào cảm giác có chút nhìn quen mắt...""Ta cũng cảm thấy hình như đã gặp ở nơi nào đó."Triệu Phổ cùng Công Tôn đều nhìn chằm chằm bức tranh xuất thần, ngẫm nghĩ —— ở nơi nào gặp qua nhỉ?...Triển Chiêu cũng đang nghe Bạch Ngọc Đường kể về sự việc thấy quỷ nước.Ngũ Gia miêu tả một chút, hắn cũng là khi còn bé thấy quỷ nước.Lúc ấy hắn đại khái chừng mười tuổi, cùng các ca ca ra biển. Hắn ngồi ở trong khoang thuyền, vịn cửa sổ nhìn cảnh biển, đột nhiên nhìn thấy xa xa có một con cá Côn lớn cõng người bơi qua. Người nọ tóc dài, vóc dáng nhìn rất cao, không phân biệt được nam nữ, ngồi trên lưng côn, dưới thắt lưng có một cái đuôi cá thật dài. Có thể là cảm giác được có người đang nhìn nó, kia quỷ nước vừa quay đầu lại... Mặt nhìn như khô lâu, hai cái vành mắt tối om trên gương mặt trắng hếu, còn có một cái miệng rộng đầy răng nanh.Sau đó quỷ nước kia liền nhảy vào trong nước biến mất...Triển Chiêu nghe cảm thấy không giống quỷ nước mà giống như hải yêu hơn, "Quỷ nước vì sao mọc đuôi cá?"Ngũ Gia suy nghĩ một chút, "Quỷ nước cùng loại với cá?"Triển Chiêu có chút cạn lời, có điều lại rất tò mò, hỏi, "Vậy sau đó thì sao? Ngươi không có hỏi tứ ca ngươi bọn họ là thứ gì?"Ngũ Gia gật đầu, "Ta cũng nghĩ đến như vậy, cho nên liền tỉnh."Triển Chiêu sửng sốt trong chốc lát, nhưng cũng xem như là hiểu được, thì ra Tiểu Bạch Đường là trong mộng thấy quỷ nước.Triển Chiêu đưa tay đẩy hắn một cái —— ngươi học từ ai, thế mà còn nghịch ngợm như vậy!Ngũ Gia chắp tay sau lưng —— mèo nhà nuôi dưỡng ra.*ý là do mèo mình nuôi dạy ra áHai người ở trên đường vừa đi vừa nhìn đối phương, còn đẩy đẩy xô xô, nhìn đến người qua đường trái phải hai bên đều che miệng cười —— hai người này đi một đường dính dính ngấy ngấy."Vậy nói thật, ngươi từng nhìn thấy quỷ nước thật không?" Triển Chiêu hỏi.Ngũ Gia lắc đầu, "Đừng nói ta, tứ ca ta đều chưa gặp qua.""Tứ ca cũng chưa gặp qua?" Triển Chiêu còn thật kinh ngạc, "Còn tưởng rằng tứ ca luôn ở trong nước, có thể thấy một hai lần.""Vậy ngươi hỏi qua Hoàng di chưa? Nàng cũng luôn ở trong nước, gặp qua quỷ nước chưa?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.Triển Chiêu suy nghĩ một chút, "Thật đúng là không có nghe nàng nhắc qua.""Nhị ca ta đào cả ngày mà cũng không đào ra quỷ a." Bạch Ngọc Đường cảm thấy có thể là đã từng gặp phải người chết, nhưng quỷ ấy hả, còn phải bàn luận lại..."Ngược lại là, Tiểu Táng Thúc mỗi ngày dạo qua mộ này mồ kia, cũng không nghe hắn nói ở cổ mộ nào gặp được quỷ."Hai người một đường vừa phân tích vừa tán gẫu, liền đi tới phụ cận ngõ Liễu Điều.Một góc phố này có rất nhiều hẻm nhỏ, cái này Liễu rồi cái kia Liễu không có quy luật gì, y như cành liễu, cho nên được đặt tên như vậy.Nhà cũ khá nhiều, bởi vì cách bến tàu hơi gần cho nên long xà hỗn tạp. Cửa hàng buôn bán đều là tiệm tạp hóa, quán cơm nhỏ, cùng với một ít khách sạn nhỏ, giá cả phải chăng.Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rất nhanh liền tìm được tiệm tạp hóa của Vương gia.Tiệm sát vách có một gia đình, đang khóa cửa, trên cửa cũng không bảng hiệu.Hai người đi vào trong ngõ hẻm, rất nhanh tìm được cửa sau tòa nhà kia.Cánh cửa đích xác là đối diện tường viện tiệm tạp hóa sát vách, trên tường có không ít vết nứt, còn có lỗ thủng.Triển Chiêu quan sát một chút, đi theo như trong trí nhớ Lý Nhị nhìn thấy, thế nhưng cửa sau tòa nhà vẫn như cũ treo khóa."Không có ai sao?" Triển Chiêu lo lắng là đã tới chậm, Hà Hoa có thể hay không đã rời đi?Ngũ Gia để cho Giao Giao vào đi nhìn thoáng qua.Sự thật chứng minh, hai người bọn họ thực sự là đã tới chậm, căn nhà này là một tòa trạch trống không, bên trong chỉ có một chút vật dụng trong nhà rất đơn giản. Trong sân chất rất nhiều vò rượu không, dựa vào vị trí tường có một cây cọc, trên cái cọc cắm một thanh búa dùng đốn củi.Bạch Ngọc Đường lắc đầu, Hà Hoa này thực sự không biết võ công sao? Sở thích sao lại đáng sợ như thế...Trong nhà từ lâu đã không còn người, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dứt khoát lật người phi qua tường đi vào nhìn một chút.Tìm một vòng, Triển Chiêu ở bên một đống bó củi, tìm thấy một chiếc giày vải màu đen.Nhìn số giày hẳn là giày của một nam nhân trưởng thành, giày rất mới, không giống như là không cần vứt đi.Triển Chiêu lấy nhánh cây khều giày lên, quan sát một chút, chỉ thấy đế giày có một dấu ấn —— hàng giày Diêu ký."Là giày Diêu ký bán ra sao?" Triển Chiêu cảm thấy có chút khó làm... Diêu ký là hàng giày lớn nhất trong thành Khai Phong, loại giày vải kiểu dáng này cũng rất phổ biến, mỗi ngày không biết phải bán ra bao nhiêu đôi, điều tra đoán chừng sẽ khó khăn.Bạch Ngọc Đường thì lại nhắc nhở Triển Chiêu, "Cảm giác Hà Hoa rất giảo hoạt, giày này dễ dàng được phát hiện như vậy, hay là để ở chỗ này cố ý dẫn dắt chúng ta?"Triển Chiêu gật đầu, cảm thấy rất có thể.Hai người tìm một cái túi đem giày đựng vào, mang trở về rồi lại nói.Ra khỏi tòa nhà, tiếp tục chạy đến bến tàu, tìm Lưu Mặt Rỗ kia....Trong Nam An tự.Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang ôm cánh tay, vây xem mấy pho tượng đặt trong sân.Đống tượng đá của Vi Trần đại sư đều làm xong, đặt ở trong sân chuẩn bị mài.Thiên Tôn cùng Ân Hậu từng bước từng bước xem tướng cho tượng đá, hai người còn rất xoi mói, trong chốc lát nói Vô Sa đại sư làm gầy, trong chốc lát nói Bạch Long Vương làm mập, còn nói Yêu Vương khí chất không đúng a, Yểu Trường Thiên một chút cũng không giống...Hai người huyên thuyên một trận, chỉ là không đánh giá hai pho tượng của mình kia, đồng thời xem thường tay nghề của đại sư Vi Trần đủ kiểu, còn không quên oán hận những người khác.Vi Trần cạn lời mà nhìn tổ Tương Du —— ngày hôm nay cơm tối không sắp xếp phần của hai ngươi!Hai người đều hiếu kỳ, "Tối nay có món gì a?""Làm sủi cảo." Vi Trần trả lời, "Nhân đậu hũ cải trắng.""Đừng giữ lại phần của hai người bọn họ!"Vô Sa đại sư cùng Viên Đế từ bên ngoài đi vào, hai vị cao tăng mới ra ngoài mua chút hoa quả, xách theo hai rổ lớn đi bộ trở về. Vào cửa, Viên Đế liền nói, "Trên đường khắp nơi đều đang truyền, nói quỷ nước náo loạn đến trên công đường Khai Phong phủ, còn là một quỷ nước nghìn năm, Bao đại nhân cũng không trấn áp được."Thiên Tôn cùng Ân Hậu "soạt" một cái quay đầu lại, "Quỷ nước từ năm trước? Vậy năm ngoái năm hết tết đến cũng đặt ngâm trong nước sao?"Vô Sa cùng Viên Đế đều liếc nhìn tổ Tương Du, cũng không phản ứng lại hai người bọn họ, cùng Vi Trần đi qua một phía chia hoa quả ăn.Thiên Tôn cùng Ân Hậu tiến tới, một người lấy hai quả nhãn, trở về cũng không ăn, mà đem long nhãn xếp lên tròng mắt pho tượng, Vi Trần đại sư lập tức lấy chổi rơm đuổi theo đánh hai người.Phá rối Vi Trần xong, tổ Tương Du liền bàn nhau đi chỗ nào dùng bữa, không muốn ăn sủi cảo chay, muốn ăn nhân thịt.Hai người dứt khoát cùng nhau rời Nam An tự, chuẩn bị tiện đường đi ngang qua Thái Học viện tìm Yêu Vương, nói Yêu Vương buổi tối làm sủi cảo chiên cho hai người bọn họ ăn.Nam An tự ra có một đoạn đường nhỏ vô cùng thanh u*, một bên là núi một bên là sông, trái phải hai bên có bụi cây thấp, không có đại thụ, tầm mắt tương đối trống trải. * thanh u 清幽 đẹp và tĩnh mịch; thanh tịnh và đẹp đẽTổ Tương Du chậm rì rì tản bộ trở về, giống như khi còn bé, thương lượng xem lát nữa nói Yêu Vương làm sủi cảo nhân gì.Đi được một lúc, Ân Hậu đột nhiên thả chậm tốc độ, vừa đi, còn vừa nhìn về hướng sông.Thiên Tôn quay đầu lại nhìn hắn một cái, rồi cũng chuyển sang phương hướng hắn đang nhìn...Chỉ thấy bên bờ sông phía trước cách không xa, có một nữ nhân đưa lưng về phía hai người, đang chậm rãi đi xuống bãi sông, lúc này nước chưa qua đầu gối.Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nhíu mày —— ai nha, nữ oa kia có phải là muốn tự tử hay không?!---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com