TruyenHHH.com

X Long Do An Tiep Theo Q12 Q14

CHƯƠNG 583: CHỌC GIẬN

EDITOR: ROSALINE

BETA: KEN


Không gian bóng tối sau khi bị một đôi tay xé mở, ánh sáng chiếu vào.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời ngẩng đầu lên... Chỉ thấy ảo cảnh bốn phía trực tiếp bị kéo thành mảnh nhỏ.

Nhưng mà lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thấy cảnh tượng của tiểu lâu trong bóng tối, tiếng chuông quỷ dị lại một lần nữa vang lên.

Hơn nữa tiếng chuông lần này còn trở nên gấp rút hơn, cùng lúc đó, cây long đảm ở giữa kia kịch liệt run lên, tất cả quả long đảm đều biến mất không thấy đâu, ngay cả cây mây cũng hóa thành một điểm sáng trong suốt, tràn ngập ra...

Theo điểm sáng khuếch tán, bóng tối lại một lần nữa phủ xuống.

Lần này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phát hiện quái vật áo choàng có vóc người thật lớn đang đứng trước mặt.

Dáng người này so với Giao Giao cao đến tận cùng còn muốn lớn hơn, đội trời đạp đất, mặt to dưới áo choàng tối om, đang âm trầm mà nhìn chằm chằm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nói đúng hơn, là đang nhìn chằm chằm Triển Chiêu.

Ngũ Gia theo bản năng kéo Triển Chiêu ra phía sau mình.

Triển Chiêu sao lại muốn tới gần? Bởi vì cơ hội khó có được, hắn muốn thử xem hắn có thể giống ngoại công hay không, tay không xé ảo giác.

Vậy Bạch Ngọc Đường sao phải kéo Triển Chiêu lui ra sau? Bởi vì Ngũ Gia cảm giác được nội lực kỳ kỳ quái quái này cũng không phải đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, mà chỉ nhìn chằm chằm Triển Chiêu.

Thứ này nói trắng ra chính là một thân nội lực, thế nhưng hình như có ý thức... Trong một lần hấp thu nội lực của nhiều quả long đảm như vậy, lúc này lồng ngực đã phình ra vô cùng lớn.

Nội lực thế này, làm sao có thể tự mình tồn tại? Cho dù là nội lực hữu hình có thể rời khỏi thân thể, nhưng cũng phải có ký chủ.

Bạch Ngọc Đường mơ hồ có chút hoài nghi, ký chủ của đồ chơi này đang ở đâu? Quái vật Áo choàng tồn tại trong ảo giác, nhưng nội lực lại như tồn tại chân thực.

Mà chính mình cùng Triển Chiêu lúc này đang ở trong ảo giác... Cự Khuyết của Triển Chiêu Giao Giao có thể sử dụng, vậy rõ ràng Triển Chiêu cùng ảo cảnh này có thể có liên quan đến nhau.

Nội lực quái dị này dẫn Triển Chiêu nhập vào ảo cảnh, hẳn là đang có chủ ý quỷ gì đi? Phải chú ý a!

Quái vật kia nhìn chăm chú như đang canh chừng Triển Chiêu.

Nhưng Ngũ Gia ngăn cản tầm nhìn của nó, chắn giữa nó cùng Triển Chiêu.

Quái vật Áo choàng hình như rất nóng nảy, lúc nó giương nanh múa vuốt như muốn nhào lên, bỗng nhiên... Phía sau có một cánh tay kéo cổ quái vật lại.

Bạch Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm, phía sau, Triển Chiêu dứt khoát vịn lên vai hắn, ngẩng đầu nhìn kỹ "tay" của ngoại công hắn.

Đây là nguyên lý gì?

Triển Chiêu cảm thấy cùng "cấu tạo" giống Ma Vương Nhãn! Là Ma Vương Thiểm sao? Giống như ánh mắt ban nãy vậy...

Triển Chiêu cân nhắc, cánh tay của ngoại công hắn có ánh đỏ, Miêu gia nếu luyện thành chính là tay ánh vàng! Vậy nhất định phải luyện thành a! Sau đó gặp các loại huyễn thuật đều trực tiếp dùng tay xé, tiện biết bao nhiêu! Hơn nữa một chiêu này rất đẹp trai! Cũng không dễ dàng lật xe!

Bạch Ngọc Đường yên lặng quay đầu liếc mắt nhìn Triển Chiêu, biểu thị hoài nghi —— không lật xe?

Triển Chiêu trừng hắn —— ngươi xem ngươi! Che phía trước ta, ta cũng không có cơ hội thi triển!

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu sờ ống tay áo, tưởng tượng cảnh mèo này nếu cũng luyện thành chiêu này mà nói... Sau khi thấy ảo cảnh, có thể đạp khắp nơi đều là dấu móng mèo hay không?

"Hai ngươi ngược lại rất bình tĩnh."

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng của Thiên Tôn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc quay đầu lại —— lão gia tử vào bằng cách nào?

Thiên Tôn ôm cánh tay, ngẩng đầu nhìn phía trước một chút.

Lúc này, áo choàng của quái vật áo choàng bị véo đến biến hình, ngay phía trên, Ma Vương Nhãn lại xuất hiện...

Trên không, hai cổ nội lực đang lôi kéo nhau, mọi người có thể rõ ràng mà phân biệt ra được nội lực của Ân Hậu... Lão gia tử hình như có chút tức giận, ánh mắt Ma Vương Nhãn cũng thay đổi, mang chút hung tàn.

Hai tay kia như động tác vắt khăn, lôi quái vật áo choàng kia vặn một trận a... Cuối cùng thành công xé mở.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều theo bản năng mà lui về sau một bước —— ai nha ngoại công thật hung!

Kết quả thấy dưới chân như đạp đến cái gì, nhìn lại, Thiên Tôn đang nhìn hai người bọn họ a.

Hai người cúi đầu —— cừ thật! Đạp lên chân lão gia tử. Triển Chiêu còn nhìn Bạch Ngọc Đường một cái —— đạp chân trong ảo giác cũng có cảm giác như thật sao?

Ngũ Gia cảm thấy cảm giác còn khá tốt, để hắn đạp trong chốc lát... Kết quả lỗ tai hai người đã bị Thiên Tôn nhéo.

"Hai ngươi cũng không biết sợ sao? Thiếu chút nữa gây ra chuyện lớn rồi!" Thiên Tôn kéo tai hai người lắc đến lắc đi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy xúc cảm bị nhéo tai này không giống như đang bị ảo giác... Quả nhiên, nhìn lần nữa, ảo cảnh kia kể cả quái vật áo choàng lớn ban nãy đều bị Ân Hậu đập vỡ vụn.

Ảo giác trước mặt hoàn toàn biến mất, hai người vẫn như cũ đứng trong đại sảnh tầng một của Tình Hương Hoa Uyển, chẳng qua cánh cửa bốn phía đều mở ra, bên ngoài vây quanh một vòng lớn quân hoàng thành cùng nha dịch.

Lâm Dạ Hỏa không biết đã tới từ lúc nào, đang đứng cạnh Trâu Lương tò mò nhìn vào bên trong.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại... Phát hiện hai người bọn họ đúng là đang lên chân Thiên Tôn, hơn nữa cũng bị Thiên Tôn nhéo lỗ tai.

Triển Chiêu đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn quanh, "Ngoại công ta đâu?"

"Đuổi theo Đại Cao đi." Thiên Tôn chỉ chỉ phía trên.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng ngẩng đầu... Mới phát hiện sàn gác tiểu lâu đều bị tạc xuyên, một cái lỗ thủng rất lớn nối thẳng lên nóc nhà.

Ngũ Gia âm thầm "Chậc" một tiếng, phải bồi thường tiền sao? Chẳng qua một đoạn đường này không tệ, không biết Tình Hương Hoa Uyển có muốn bán hay không, dứt khoát mua lại.

Bạch Ngọc Đường đang tính toán cách buôn bán, Triển Chiêu đã đuổi theo lên trên.

Bên ngoài Lâm Dạ Hỏa cũng đuổi theo xem náo nhiệt, Trâu Lương để cho quân hoàng thành vào tiểu lâu lục soát.

Bạch Ngọc Đường lôi sư phụ nhà mình chạy ra tiểu lâu, nhìn nhìn khắp nơi, Ân Hậu Triển Chiêu đều không thấy bóng dáng.

Lão gia tử chỉ một ngón tay, biểu thị —— ta biết đường!

Ngũ Gia không thể nào tin tưởng mà nhìn hắn.

Thiên Tôn giận, "Không lẽ ta không nhận ra nội lực của lão quỷ kia sao?!"

Ngũ Gia suy nghĩ một chút, cảm thấy ngược lại cũng đúng, sư phụ hắn tuy rằng đi chỗ nào cũng lạc đường, đến chỗ nào cũng mơ mơ màng màng, nhưng hình như vẫn luôn có thể thành công tìm ra Ân Hậu, hoặc là bị Ân Hậu tìm ra... Trước đó hắn từng hoài nghi giữa tổ Tương Du có phương thức liên lạc đặc biệt gì. Ví dụ như có đôi khi sư phụ hắn lạc, hắn đều tìm không được, Ân Hậu đi dạo một vòng là có thể mang Thiên Tôn không biết đã lạc đến chỗ nào quay về.

Thì ra hai người thông qua nội lực để xác định vị trí của đối phương sao?

Ngũ Gia nhìn sư phụ nhà mình một cái, nhưng tại sao mình dựa vào nội lực lại không thể nào tìm ra? Lài nội lực đặc biệt gì sao?

Thiên Tôn cũng mặc kệ đồ đệ nghĩ cái gì, lôi hắn đi tìm Ân Hậu.

Bạch Ngọc Đường ban nãy rất lo lắng cho Triển Chiêu, lúc này ngược lại không gấp, Ân Hậu có vẻ như đã bắt được Đại Cao, vậy lúc này có thể đang giúp Miêu Nhi hỏi thân phận của Đại Cao một chút?

Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa hỏi Thiên Tôn, "Sư phụ, Đại Cao kia là ai?"

Thiên Tôn chắp tay sau lưng nói, "Vừa rồi hai ngươi không phải đã nhìn thấy sao?"

Bạch Ngọc Đường hơi hơi nhíu mày một cái, "Mặc áo choàng a?"

Ngũ Gia đang hỏi, chỉ thấy Giao Giao vừa rồi còn được mình mang theo treo trên thắt lưng đã nhảy đến chỗ Thiên Tôn, hai tay treo ở cổ Thiên Tôn, đuôi vụt qua vụt lại, còn rất uốn éo.

Ngũ Gia dứt khoát đem Giao Giao đông lạnh ra.

Thiên Tôn nhìn lên thấy Giao Giao thì mặt mày rạng rỡ, một tay nâng mông nó, một tay bóp đuôi nhỏ của nó ôm đi.

"Vật kia là cái gì?" Ngũ Gia hiếu kỳ.

"Giao nhân a."

"Quả nhiên là giao nhân sao?" Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu nổi, "Vì sao lại biến thành dáng vẻ kia? Đó là một thực thể, hay là một ảo giác?"

"Kia là nội lực a, tất cả giao nhân đều là nội lực." Thiên Tôn vừa nói, vừa có chút khó chịu mà "Chậc" một tiếng, "Chuyện này nói ra rất dài dòng... Tháp Đen cụ thể là cái gì ngươi biết không?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Là một địa ngục bản dựng thẳng có phải hay không?"

"Có phải thế không." Thiên Tôn nói, "Kỳ thực Tháp Đen từ trên xuống dưới có thể chỉ có khoảng hai tầng, đoán chừng cũng chỉ cỡ tòa tiểu lâu ban nãy, còn không có rộng được như vậy, rất hẹp."

"Nhỏ như vậy?" Bạch Ngọc Đường trước đó nghe miêu tả của cữu công, trong tưởng tượng cảm thấy rất lớn.

"Đó là một... Nói như thế nào đây, bản luyện tập của địa ngục chi địa." Thiên Tôn không nhanh không chậm giải thích cho đồ đệ, "Ưng Vương triều dùng để sàng lọc cùng rèn luyện người thừa kế."

"Đứa nhỏ nhỏ như vậy bỏ vào, phải làm sao rèn luyện?"

Thiên Tôn cười cười, "Có thể sống được sẽ rèn luyện ra được, chết bên trong chính là bị đào thải."

Ngũ Gia thở dài.

"Con nối dõi của tộc Ưng Vương đều không phải dạng hiền lành, hơn nữa ở trong ảo cảnh đen kịt quá lâu mà nói, sẽ dễ dàng phát điên." Thiên Tôn vừa nói vừa lắc đầu, "Vì để quản lý tốt trật tự bên trong Tháp Đen, ban đầu có phái một ít bảo vệ lưu lại. Thế nhưng ảo cảnh này bảo vệ cũng vào không được, đi vào sẽ chịu ảnh hưởng, cho nên cuối cùng để cho một ít cao thủ của Băng Ngư tộc phái giao nhân của mình đi vào."

"Nga..." Ngũ Gia ngược lại hiểu rõ, thì ra giao nhân đi vào như thế.

"Thế nhưng, Băng Ngư tộc nếu như không có giao nhân, chiến lực sẽ yếu bớt, sau khi băng ngư này chết, những giao nhân này liền thành giao nhân vô chủ, cho nên vẫn luôn ở trong Tháp Đen đi dạo, nói cách khác... Chính là bị vây trong ảo cảnh."

Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhíu mày, đại khái bởi vì đều có huyết thống băng ngư, Ngũ Gia có chút đau lòng những giao nhân đó.

"Nhưng giao nhân kỳ thực xét đến cùng chính là thân xác gửi nội lực vào bên trong. Nội lực thấp sẽ dễ dàng chịu nhiều ảnh hưởng... Con nối dòng của Ưng Vương ở trong Tháp Đen đều đã ăn quả long đảm, nội lực tích lũy theo ngày tháng nên sẽ rất cao." Thiên Tôn nhớ tới còn có chút ghét bỏ, "Từng tên đó, đều là người điên có nội lực rất cao a."

Ngũ Gia suy nghĩ một chút, "Những nội lực này có ảnh hưởng đến giao nhân không?"

Thiên Tôn gật đầu, "Giao nhân dưới tình huống không có chủ nhân, nó ý thức được mình sẽ yếu đi từng chút một, đến cuối cùng sẽ biến thành một thân xác có nội lực. Mà nội lực của con nối dòng Ưng Vương càng ngày càng cao, đồng thời tinh thần của họ càng ngày càng không bình thường, hơn nữa do ảnh hưởng của trận pháp, nên sáng tạo ra tên Đại Cao này."

Bạch Ngọc Đường nghe đến đoạn này có chút không hiểu, hỏi, "Ảnh hưởng Trận pháp gì? Là khắc chữ sao? Nhìn trận pháp khác hoàn toàn của Miêu Nhi a."

Thiên Tôn nhìn đồ đệ một cái, "Ngươi vậy mà nhớ kỹ? Không có việc gì thì đừng nhớ trận pháp này, rất nguy hiểm."

Ngũ Gia gật đầu, hắn dĩ nhiên là nghe lời Thiên Tôn, không nhớ đồ án này nữa, chẳng qua nên hỏi vẫn phải hỏi, "Cho nên đó là chữ có sao?"

Thiên Tôn cười cười, lắc đầu, "Đương nhiên không phải, cùng 'không' tương phản chính là 'có' sao a?"

Bạch Ngọc Đường nhìn sư phụ nhà mình —— đó không phải là 'có' thì là cái gì?

"Ngươi cũng nhìn thấy nhóc mèo dùng trận pháp chữ "không", kỳ thực kia thay vì nói là "không", không bằng nói, chính là tiêu trừ thứ ban đầu không nên tồn tại, đúng hay không?" Thiên Tôn hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, đúng vậy.

"Cho nên cùng trận pháp này nhưng ngược lại, là "có" thứ vốn không nên tồn tại." Thiên Tôn giải thích, "Hai chữ này, là trận chữ lớn nhất trong tộc Bất Tử Vương, nhưng đồng thời cũng là hai chữ trụ cột nhất, nói đơn giản một chút, một loại là giải thoát, một loại là ràng buộc. Các hoàng tử bị kẹt trong Tháp Đen sở dĩ bị điên, bởi vì bọn họ bị quá nhiều thứ ràng buộc, mà bọn họ lại tìm không được chìa khóa, nên bọn họ không ra được."

Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, chẳng qua cảm thấy tốt nhất là nên hỏi rõ hơn chút, "Chìa khóa là cái gì?"

"Là một khối bài đá, là chí bảo ghi lại toàn bộ trận pháp của Ưng Vương triều, tên đầy đủ rất dài, lão quỷ vẫn luôn gọi là Vạn Tự Điển Tịch gì gì đó." Thiên Tôn nói, nhẹ vỗ Giao Giao, có chút bất đắc dĩ mà nói, "Bọn họ kỳ thực đều đã sai."

Ngũ Gia không hiểu nhìn sư phụ nhà mình —— cái gì sai? Về chìa khóa sao?

"Bọn họ nói, Yêu Vương muốn để Vô Lệ Tử đi vào Tháp Đen, vì muốn có được chí bảo của Ưng Vương triều, nói cách khác, có thể đi cứu lão quỷ kia sớm hơn, vì sao phải đợi sau khi hắn bị đưa vào Tháp Đen mới đi cứu."

Hiểu sư phụ không ai bằng đồ đệ, Ngũ Gia ban nãy mơ hồ cảm thấy, sư phụ hắn hình như có chút tức giận, bây giờ nghe giọng điệu của hắn, đúng là có mang theo chút tức giận, là bởi vì có người phỏng đoán ý đồ Yêu Vương cứu Ân Hậu, cho nên bị chọc giận sao?

"Hạ Vãn Phong người kia, dạy Yểu Trường Thiên nói chút chuyện, chính là để chọc giận bọn ta." Thiên Tôn "Hừ" một tiếng, "Tưởng ta không biết sao!"

Bạch Ngọc Đường trong lòng yên lặng trào phúng —— ngươi có biết cũng sẽ bị chọc giận a.

Thiên Tôn mặt nghiêm túc cùng đồ đệ nói, "Sau đó nếu ngươi nghe người ta nói, Yêu Vương nhận Vô Lệ Tử cùng Vô Tình Tử, là vì muốn cướp đi bảo vật quốc gia của Thần tộc, ngươi có đi tới vả miệng hắn không!"

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm sư phụ nhà mình —— Nếu Vô Lệ Tử là Ân Hậu, vậy Vô Tình Tử...

Bạch Ngọc Đường nghĩ sao như đang nói đến sư phụ hắn...

Ngũ Gia không khỏi mất hứng —— người nào đặt tên hồ đồ vậy? Sư phụ hắn mới không phải Vô Tình Tử! Tên đặt cái tên này mới vô tình, cả nhà bọn họ đều vô tình!

"Chờ lão quỷ vào Tháp Đen mới đi cứu hắn, là vì chỉ có lão quỷ mới có thể tìm được Vạn Tự Điển Tịch, nếu như không có Vạn Tự Điển Tịch phù hộ, lão quỷ căn bản không thể trưởng thành, ngày sau cũng không thể kéo dài tính mạng. Hắn nếu như không thể thoát khỏi ràng buộc, cuối cùng cũng sẽ cùng thiên phú của mình bị hành hạ thành kẻ điên trong huyễn thuật." Thiên Tôn nói, "Yêu Vương sở dĩ không nói với người ngoài cũng không giải thích, là vì sợ có người nhớ thương Vạn Tự Điển Tịch của lão quỷ, đây là thứ liên quan đến tính mệnh. Yêu Vương giấu lão quỷ khá tốt, người khác liếc mắt nhìn hắn nhiều chút hắn liền nghi thần nghi quỷ đến mấy ngày."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, kỳ thực Thiên Tôn không nói, Ngũ Gia cũng không hoài nghi nguyên nhân mà Yêu Vương dưỡng dục tổ Tương Du, phải biết rằng, nếu như chỉ là toan tính đến bảo bối, ai sẽ mỗi ngày trời chưa sáng đã thức dậy làm bữa sáng cho hai đứa nhỏ.

"Kia..." Ngũ Gia nhìn Thiên Tôn, bảo bối bên phía ngươi là gì?

Thiên Tôn bĩu môi một cái, "Ta mới không có bảo bối! Ta cũng không giống lão quỷ lúc nào cũng bị người nhớ thương!"

Ngũ Gia nhìn Thiên Tôn, không thể nào tin được —— luôn cảm thấy dáng vẻ lừa gạt gì gì đó.

"Cái này không phải là trọng điểm." Thiên Tôn vung tay áo.

"Vậy Vạn Tự Điển Tịch bây giờ còn đang trong tay Ân Hậu sao?" Ngũ Gia hỏi.

"Ngươi ban nãy không nhìn thấy sao? Nếu không phải do sách cổ kia, Triển Tiểu Miêu đã sớm bị nội lực của Đại Cao cắn nuốt, Đại Cao tính dùng nhóc mèo làm kí chủ." Thiên Tôn khoát tay, "Vạn Tự Điển Tịch lão quỷ dùng nó làm chuôi kiếm cho Triển Tiểu Miêu!"

Ngũ Gia có chút không nghe rõ, vừa lúc phía trước cách đó không xa có một quán bánh rán, thì hỏi, "Cái gì bánh rán? Miêu Nhi ăn sao?"

*chuôi kiếm 剑柄 kiếm bính đọc [jiànbǐng]; còn bánh rán 煎饼 tiên bính đọc là [ jiānbing] => đồng âm

Thiên Tôn giận, đưa tay véo sau cái gáy đồ đệ, "Ngươi không nên bị Triển Tiểu Miêu dắt lệch hướng!"

"Vậy Hạ Vãn Phong vì sao lại để cho cữu công chọc hai ngươi tức giận?" Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ hỏi Thiên Tôn, nửa câu sau hắn cũng không nói ra —— ngươi biết rõ cữu công cố ý, ngươi còn tức giận?

Thiên Tôn lầm bà lầm bầm, "Nên tức giận vẫn rất tức giận!"

Ngũ Gia nhìn hắn, "Còn gì nữa không?"

"Hạ Vãn Phong là một người không lộ chút sơ hở hơn nữa rất cẩn thận." Thiên Tôn tuy rằng không tình nguyện, bất quá vẫn khen Hạ Vãn Phong một câu, "Hắn đang nhắc nhở bọn ta đừng nhẹ dạ lưu lại người sống, phải vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn."

Nói xong, Thiên Tôn còn bổ sung một câu, "Chủ yếu nhắc nhở không phải là ta, mà là lão quỷ kia! Vi sư chưa bao giờ nhẹ dạ!"

Ngũ Gia gật gật đầu —— đã biết, ngươi lợi hại nhất...

"Chẳng qua a, lần này Đại Cao là hướng về nhóc mèo mà tới." Thiên Tôn cảm thấy không nên lạc quan, "Cũng không cần kích, lão quỷ cũng đã giận điên lên."

Ngũ Gia cũng cảm thấy Ân Hậu không cao hứng, rất hung.

Đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, Bạch Ngọc Đường nhìn trái nhìn phải một chút, hỏi Thiên Tôn, "Sư công đâu?"

Thiên Tôn cũng sửng sốt, sờ cằm tìm một vòng, không tìm được Yêu Vương —— ồ? Người đi đâu vậy? Cả buổi không thấy đâu! Hắn rõ ràng đi trước tiên a...


→Chương sau: Chương 584: ÂM MƯU→

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com