TruyenHHH.com

X Long Do An Tiep Theo Q01 Q05

Chương 96: Mới thay cũ

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Minh Tây sư thái nói ra chân tướng về truyền thuyết miếu hồ ly nguyền rủa cho mọi người nghe.

Đây rõ ràng là truyền thuyết ngay từ đầu là do chính Minh Tây sư thái truyền ra, cuối cùng lại thành nguyền rủa thật.

Sư thái nói tiếp, từ sau vụ án của Vương công tử, miếu này trở nên càng ngày càng quỷ dị.

Vài năm sau đó thì sẽ có chuyện lạ liên tục phát sinh, ngay cả người đến để cầu nguyện cũng trở nên càng ngày càng kỳ quái, ta có chút hối hận năm đó nghĩ ra chủ ý như vậy.

"Sau đó còn phát sinh ra chuyện giống vậy sao?"

Sư thái gật đầu, "Vốn đều là nữ tử không còn đường để đi mới đến cầu nguyện, cuối cùng trở thành đủ loại người, có người nợ tiền cờ bạc đến cầu nguyện chủ nợ chết, có tiểu tình nhân hy vọng đại phu nhân chết, có người muốn thăng quan phát tài, còn có tranh đoạt đất mua bán nhà cửa, cánh rừng này đột nhiên náo nhiệt lên, người đến cầu nguyện xếp hàng chừng nửa dặm đường.

Triển Chiêu cảm thấy bất khả tư nghị, "Chi phí lớn như vậy, nhưng cũng có nhiều người như vậy đến cầu nguyện a? Không sợ cuối cùng gặp phải tai họa bất ngờ sao?"

Sư thái cười lạnh một tiếng, "Tâm tính này giống với dân hay chơi cờ bạc, cho dù là lớn hay là nhỏ, không chừng nguyện vọng được thực hiện nhưng bản thân có thể thoát chết cũng không chừng?"

"Vậy mấy người đến cầu nguyện đều bị nguyền rủa sao?"

Sư thái thở dài, "Có lẽ là có người bị có người không đi, người tới thật sự nhiều lắm. Không chừng người đến cầu nguyện cũng không được may mắn! Tỷ như nói hai nhà có mâu thuẫn, một nhà đến cầu nguyện, kết quả một nhà khác có người chết... Vậy một nhà khác không thể lên chỗ ta kiếm chuyện sao? Sau lại có mấy nhà không may mắn khắc liên thủ tìm mấy thợ săn, nói muốn vào núi giết yêu hồ. Hồ ly chiêu ai nhạ a có phải hay không? Sau đó đều bị ta đuổi đi."

"Vậy chuyện này sau đó giải quyết như thế nào?"

"Sau đó cũng là Huyền Trữ đưa ra chủ ý cho ta." Sư thái không được tự nhiên "Hừ" một tiếng, "Hắn nói ta nên nói với các đệ tử, chuyện cầu nguyện này chỉ có thể làm vào đêm trăng tròn, như vậy mới có thể đem mọi người tập trung một tháng một lần."

Tất cả mọi người gật đầu —— Đại hòa thượng có chút trí tuệ, thật là chủ ý tốt.

"Sau đó đêm trăng tròn đến, Huyền Trữ liền vào núi giả thành hồ yêu hù dọa những người đi vào. Lại tìm người truyền tin tức ra ngoài nói chỗ này cầu nguyện không thể hoàn thành, lúc trước còn có người mất tích là do bị quỷ hồ lừa ăn thịt. Cứ như vậy, một đoạn thời gian sau, dần dần không người nào không biết đến truyền thuyết bày."

Sư thái nói đến chỗ này lại dậm chân, "Tên bất tử ngày đó lan truyền, nói hồ yêu kia là một nữ nhân hồng y tên là Mị Nhi..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa nghe, kinh ngạc nhìn sư thái, "Đây là do Huyền Trữ đại sư lan truyền?"

"Còn không phải sao!" Sư thái tức giận, "Kết quả thật sự nghe nói có một nữ nhân hồng y gọi Mị Nhi là hồ ly tinh... Lần này Thục Vân vừa nói ra ta đã nghĩ đến chuyện này ngay."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút bội phục đôi này —— hai ngươi một tiên cô một thần tăng thật sự là tuyệt phối a, miệng đã khai quang sao? Nói cái gì là linh nghiệm cái đó?

Sư thái "Sách" một tiếng, "Hồ yêu vài năm trước ở Đại danh phủ từng nháo qua một trận hết người, cũng gây sức ép chết vài người, các ngươi sau khi trở về thì đến Đại danh phủ tìm Chu bộ khoái đi."

"Thần bộ Chu Sâm?" Đại danh phủ ngay bên cạnh Khai Phong Phủ, Triển Chiêu đương nhiên biết bộ khoái nha môn Chu Sâm, cũng là lão bằng hữu của hắn.

Sư thái gật gật đầu, sau đó liền mang theo mọi người ra khỏi cánh rừng trở về núi.

Trên đỉnh Minh Dương Sơn bắt được một đống hắc y nhân.

Các đệ tử Minh Dương Sơn lấy ra một đống lệnh bài từ trên người hắc y nhân, trên lệnh bài có khắc một con ưng.

Triển Chiêu nhìn nửa ngày, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Người của môn phái nào vậy?"

Ngũ Gia lắc đầu —— hắn cũng không biết.

"Là sát thủ của Ưng Tỏa Lâu." Sư thái nhíu mày.

"Ưng Tỏa Lâu là môn phái gì?" Triển Chiêu chưa từng nghe qua.

"Sau khi tứ đại môn phái cùng Cao Hà Trại ở Giang Nam sụp đổ, thế lực giang hồ cơ bản được tẩy rửa một lần nữa. Còn có Tinh Nguyệt Lâu cũng sụp đổ, sau khi Ngũ Long Trại suy sụp, hiện tại trên giang hồ đều là môn phái mới, môn phái mới cũ tranh chấp với nhau, các môn phái càng đấu càng lợi hại. Ưng Tỏa Lâu có chút giống với Tinh Nguyệt Lâu năm đó, đào tạo ra không ít sát thủ."

Nói xong, sư thái còn nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Hai ngươi thật ra cái gì cũng không quan tâm, mấy môn phái cũ sụp đổ, ít nhiều gì cũng có liên quan đến các ngươi."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rất muốn phản bác hai câu, nhưng kết quả phát hiện không thể phản bác...

Lần này mấy trăm sát thủ, nha môn địa phương nào cũng lắp bắp.

Mặt khác, Triển Chiêu phát hiện mấy sát thủ này đa phần không phải là người Hán, liền cảm thấy sự tình có thể không đơn giản như vậy.

Triển Chiêu thỉnh Bạch Long Vương hỗ trợ cưỡi Yêu Yêu quay về Khai Phong Phủ một chuyến, thông tri Triệu Phổ phái binh mã đến áp giải đám sát thủ ngoại tộc.

Thiên Tôn tạm thời ở lại Minh Dương Quan, Tần Thục Vân thu thập một chút đồ lên xe ngựa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường suốt đêm đi một chuyến đến Đại danh phủ tìm Chu bộ khoái, sau đó chờ Triệu Phổ phái người lại đây, sáng mai cùng nhau quay về Khai Phong.

.........

Mà lúc này trong Khai Phong Thành, số lượng lớn người ngựa ngoại tộc đến chúc thọ đã tới, hoàng thành lập tức náo nhiệt lên, đặc biệt là mấy dịch quán gần phố, có chút chen chúc nhau.

Âu Dương Thiếu Chinh mang theo người vội vàng duy trì trật tự, Triệu Phổ không yên tâm về hắn, phái một đống ảnh vệ theo dõi hắn, bản thân tìm một nhã gian trên lầu ngồi xem tình huống.

Khó khăn chịu đến khi bầu trời tối đen, Âu Dương đến Thái Bạch Cư mua gà nướng cùng rượu, chạy về Khai Phong Phủ.

Nhìn hắn an toàn đi vào cửa lớn của Khai Phong Phủ, Triệu Phổ mới nhẹ nhàng thở ra, cùng Công Tôn vào cung đón Tiểu Tứ Tử.

Trong hoàng cung, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử mới vừa ăn xong cơm chiều, đang ở hoa viên đi dạo, Tiểu Ngũ không biết khi nào đã chạy tới, nằm trước mặt Triệu Trinh.

Triệu Trinh cửu ngũ chí tôn đang vuốt lông cho vua bách thú, Tiểu Ngũ lông xù xúc cảm đại khái rất thú vị, Triệu Trinh cùng Hương Hương mỗi người sờ một bên vô cùng vui vẻ.

Triệu Phổ vào cung liền thấy cảnh này, bất đắc dĩ lắc đầu.

Triệu Trinh thẩm vấn án tử tiến triển ra sao, bắt được hồ ly tinh kia chưa?

Triệu Phổ nói chưa bắt được, nhưng có con hồ ly tinh thật đang ở Khai Phong Phủ ăn chực uống chực a.

Công Tôn bắt mạch cho Bàng phi, dặn dò hai câu, liền kéo hai con trai, hành lễ với Triệu Trinh, rồi cùng Triệu Phổ ra khỏi cung.

Trên đường, trùng hợp đụng phải Yêu Vương, Diệp Tri Thu cùng một đám tiểu tài tử của Thái Học Viện.

Triệu Phổ vừa thấy Yêu Vương liền nhanh chóng đi tới nói chuyện.

Hai người đi phía sau, không đợi Triệu Phổ mở miệng, Yêu Vương liền hỏi hắn, "Có dấu hiệu xấu a?"

Triệu Phổ vỗ tay gật đầu —— lão gia tử cứu mạng!

Yêu Vương cười cười, "Tiểu Tứ Tử nếu đã nói vậy nhất định là đúng, nhưng Tiểu Tứ Tử không thấy được hình ảnh không tốt, đây là điều tốt. Cho dù dấu hiệu xấu cũng không nhất định là chuyện xấu, trong khoảng thời gian này các ngươi chú ý hắn nhiều chút là được."

Triệu Phổ nghe nói như thế thì thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi, "Vậy có cái gì... Dẫn đến chuyện này không? Tỷ như nói, hung từ đâu mà đến?"

"Thường đều là đến từ chuyện khác thường, gần đây có chuyện gì đột nhiên xảy ra với hắn không?"

Triệu Phổ cũng không biết nói sao, Âu Dương Thiếu Chinh vô tâm vô phế tùy tiện, ngoại trừ đánh giặc đáng tin ra, những chuyện khác vừa quay đầu liền quên, muốn nói đột nhiên gặp vấn đề gì, gần đây nhất thì có hai chuyện.

Cửu Vương gia nói với Yêu Vương, "Muốn thoát ế thì đột nhiên có một con hồ ly đến bên cạnh."

Yêu Vương nghĩ nghĩ, "Không bằng hỏi hắn một chút xem gần đây có đắc tội với người nào không?"

Triệu Phổ thiếu chút nữa giật bắn người, Hồng Mao kia trên cơ bản mỗi ngày đều đắc tội với người khác đi.

"Nơi này là hoàng thành Khai Phong, hắn là thống lĩnh quân hoàng thành, dưới chân thiên tử, lý do đắc tội với người khác ngoại trừ danh thì chỉ có lợi." Yêu Vương vươn tay vỗ vai Triệu Phổ, "Ngươi kêu hắn ngẫm nghĩ lại xem, ngươi cũng nên thay hắn ngẫm lại."

Nói xong, Yêu Vương trở về tìm bọn Tương Du nhà mình, kết quả không thấy Thiên Tôn, hắn liền mang theo Ân Hậu ra ngoài dạo chợ đêm.

.........

Triệu Phổ vào sân liền nhìn thấy Âu Dương Thiếu Chinh đang ngồi dưới tàng cây cạnh bồn hoa, vừa uống rượu vừa chia gà cho hồ ly ăn.

Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử cùng bọn Bao Duyên đều chạy tới vây xem con hồ ly, hồ ly béo cũng dịu ngoan, tùy tiện cho họ sờ.

Triệu Phổ cân nhắc những lời vừa rồi của Yêu Vương, câu nói của lão gia tử hình như có hàm ý khác.

Bên ngoài, Trâu Lương, Lâm Dạ Hỏa cùng Long Kiều Quảng vừa nói vừa cười đi vào.

Quảng Gia vốn đang nghỉ, dù sao cũng vừa kết hôn, nhưng mấy ngày nay trong Khai Phong Thành xuất hiện mấy chuyện ma quái gì đó về hồ ly tinh, tin đồn nổi lên bốn phía, Quảng Gia có chút chịu không nổi, nên tìm Trâu Lương uống rượu.

Trong lúc ăn cơm chiều Trâu Lương nói với hắn chuyện Âu Dương Thiếu Chinh gặp đại hung, luận theo tuổi, không có Hạ Nhất Hàng ở đây thì Long Kiều Quảng là lớn nhất, hắn sao có thể ngồi yên được, nên liền đến Khai Phong Phủ.

Ba huynh đệ vào nhà liền nhìn chằm chằm Âu Dương.

Âu Dương Thiếu Chinh một tay cầm rượu, đang ngồi xếp bằng nhìn hồ ly ăn gà nướng, tâm tình còn rất tốt.

"Vị kia là ai a?" Quảng Gia chỉ vào hồ ly hỏi Triệu Phổ cùng Trâu Lương, "Huynh đệ của hắn sao? Màu "lông" giống nhau a!"

Triệu Phổ thuận tay đem Tiểu Tứ Tử bế lên giao cho Long Kiều Quảng.

Tiểu Tứ Tử rất nhiệt tình kể lại, chia sẻ những sự tình cho Long Kiều Quảng.

Triệu Phổ túm Trâu Lương qua hỏi hắn, "Hồng Mao gần đây có đánh qua ai không?"

Trâu Lương cả ngày hôm nay đều suy nghĩ, đích thật là nhớ tới một chuyện, có thể có liên quan đến hồ ly kia, "Hình như trước đây có một lần"

"Cụ thể là chuyện gì?"

"Ở gần quân doanh có cánh rừng... Hai bọn ta ngày đó chuẩn bị đi bắt con gì đó ăn, kết quả đi vào thì thấy có mấy thợ săn đang đặt bẫy bắt thú rừng, hai bọn ta liền tịch thu mất cái bẫy đó. Sau đó gã thợ săn đó nóng nảy, bọn ta nói vị trí cánh rừng này có nhiều người qua lại, đặt nhiều bẫy như vậy lỡ người qua đường bị sập bẫy thì làm sao, kết quả liền ầm ĩ lên. Mấy thợ săn kia hình như không phải là người địa phương, còn rất ngang ngược. Hồng Mao bắt hai tên đó đánh một trận, hai người đó liền bỏ chạy."

Triệu Phổ cũng nhớ đến chuyện Diệp Tri Thu đã kể lại từ những nông hộ kia, có hộ săn bắn muốn bắt hồ ly.

Triệu Phổ kêu Thiên Dực mang theo nhóm ảnh vệ đi điều tra mấy hộ săn bắn là ai.

Đang trò chuyện, đỉnh đầu có một trận tiếng gió quen thuộc.

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy Yêu Yêu đã trở lại, đang đập cánh bay quanh lâu.

Bạch Long Vương nhảy xuống từ lưng rồng, sau khi đáp xuống viện thì tiêu sái quay người lại, kết quả không cẩn thận đạp trúng đuôi Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ đứng dậy gầm lớn, Bạch Long Vương cũng bị sợ tới mức nhảy dựng lên.

Mọi người ở Khai Phong nhìn một đen một trắng hét lớn, nhưng giọng của Bạch Long Vương có hét lớn thì cũng như tiếng muỗi kêu.

Công Tôn ngước mặt nhìn nhìn, phát hiện chỉ có Bạch Long Vương trở lại, không thấy bọn Triển Chiêu, có chút khó hiểu.

Bạch Long Vương vừa giúp Tiểu Ngũ xoa cái đuôi, vừa đem chuyện ở Minh Dương Sơn nói với bọn Triệu Phổ.

"Rất nhiều sát thủ ngoại tộc?"

Những lời này làm bọn Triệu Phổ cảnh giác.

Cửu Vương gia để Trâu Lương mang binh đến áp giải đám người về, Lâm Dạ Hỏa không có chuyện gì làm nên đi với Trâu Lương.

Triệu Phổ vẫn không yên tâm Âu Dương Thiếu Chinh, quyết định ở lại theo dõi hắn.

.........

Diệp Tri Thu sau khi nghe nói sát thủ đều đến từ Ưng Tỏa Lâu thì cũng nói với Triệu Phổ, "Gần đây không chỉ riêng võ lâm ở Tây Vực mới cũ bất khòa, võ lâm Trung Nguyên cũng không thái bình, tất cả mọi người đều muốn một lần nữa sắp xếp lại vị trí."

Công Tôn đối với võ lâm từ trước đến nay không có khái niệm gì, "Lúc Ác Đế Thành bị giết đã chết không ít đi, mấy tên tà môn ma đạo đã chết rất nhiều rồi, các môn phái như vậy cũng đã bị tiêu tan nhiều bây giờ thì danh môn chính phái hội càng mạnh. . . . . . Chẳng phải bây giờ toàn bộ giang hồ không phải hẳn là đầy khí chính phải sao?"

Triệu Phổ lắc đầu, "Như thế không cần thiết..."

Diệp Tri Thu có chút tiếc nuối nói, "Tuy nói chính tà không cùng tồn tại, nhưng có đôi khi tiêu diệt tà ác cũng không thể làm chính nghĩa một phương cường đại được, ngược lại sẽ xuất hiện tà ác mới, trên đời này vĩnh viễn luôn có người xấu. Thiên Tôn cùng Ân Hậu cơ bản đều ở trạng thái ẩn thân, Ma Cung sau khi được Triển Chiêu tiếp nhận, nói thật, đã sớm bị tẩy trắng, hiện tại so với danh môn chính phái bình thường còn trắng hơn, nên đều mặc kệ tất cả. Mặt khác, Ma Cung vốn sẽ không mua bán tà đạo, hãm hại lừa gạt, ăn chực uống chực cũng đều không dính dáng đến, sinh ý lớn nhất đều là mua bán đàng hoàng. Như vậy vấn đề đã tới rồi, Tinh Nguyệt Lâu bị diệt, ngay cả Lão Mành cũng bị diệt tận gốc, đống hỗn độn tà môn bên kia ai tới tiếp nhận đây? Thiếu Lâm Thiên Sơn không có khả năng đi giết người cướp của, nhưng Hung Hạng Di Trạch không còn, không có nghĩa là sẽ không còn ai bán tiêu dao tán đúng không, đó là bạc a."

Triệu Phổ tính ngày, sóng êm biển lặng cũng mới có nửa năm, tất cả mọi người cố nghỉ ngơi lấy lại sức, cảm giác sắp có một trận tinh phong huyết vũ chuẩn bị nổi lên.

Công Tôn lắc đầu, "Trên đời này vĩnh viễn không thiếu người xấu...", nói xong, ôm Tiểu Tứ Tử đang cùng Long Kiều Quảng "lẩm bẩm" đi, mang hai đứa nhỏ đi tắm rửa.

Diệp Tri Thu chuẩn bị vào phòng bếp nhìn xem có dưa hấu không, ngước mặt nhìn thấy vẻ mặt Triệu Phổ nghiêm túc đứng đó suy nghĩ, liền hỏi, "Sao vậy?"

Triệu Phổ do dự một chút, lầm bầm lầu bầu, "Hy vọng là ta suy nghĩ nhiều..."

Diệp Tri Thu nghe nói như thế thì cười cười, "Thông thường nếu hy vọng là suy nghĩ nhiều thì có nghĩ là không muốn nghĩ nhiều a."

Triệu Phổ nhìn Diệp Tri Thu cười ý vị thâm trường thì nhăn mày, "Vậy thật sự không ổn."

Diệp Tri Thu chạy đi tìm dưa hấu, Triệu Phổ đi qua, đạp một cước vào Âu Dương Thiếu Chinh đang vừa uống rượu vừa nhìn các tài tử chơi với hồ ly.

Hỏa Kỳ Lân ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ, "Sao đạp ta!"

Triệu Phổ ngồi xổm xuống hỏi hắn, "Gần đây có ai kiếm ngươi không?"

Âu Dương nghiêng đầu, "Ai tìm ta?"

"Lúc trước khi Nhất Hàng đi, có nói với ta một câu, nói là luôn có vài quan to hiền quý đi tìm ngươi." Triệu Phổ hỏi, "Là ai a?"

"Nga." Âu Dương Thiếu Chinh cũng không biết nói sao, "Chính là mấy người làm quan trong triều, có vài người là có giao tình với cha ta, có vài người thì từ trong quân hoàng thành, thường xuyên có thể gặp được."

"Các bộ, nha, ty đều có?"

"Có a." Âu Dương gật đầu, "Bọn họ tìm không thấy các ngươi, nên bắt ta lôi kéo làm quen a."

Triệu Phổ nhíu mày, "Các thân vương, còn có ngoại sử ở dịch quán bên kia cũng có sao?"

"Nhiều ít cũng có chút, ta vốn muốn phái cấp dưới đi, nhưng thái sư nói với ta, nếu không tự mình đi, thì đơn giản là đừng đi, ngàn vạn lần đừng phái cấp dưới đi, dễ xảy ra chuyện." Âu Dương nói, "Bao đại nhân cũng vậy dặn dò ta như vậy."

Triệu Phổ gật gật đầu, hỏi tiếp, "Ngươi gần đây lúc đi cùng mấy người tai to mặt lớn khác, có gặp chuyện gì đặc biệt không?"

Âu Dương hơn khó khăn, gãi đầu, "Ta đây sao biết a, ta đều khách khí vài câu rồi tìm cơ hội chạy a."

Triệu Phổ dặn hắn, "Ngẫm lại cho kĩ, gần đây ngươi cùng ai ăn cơm, ai đi tìm ngươi, liệt kê ra cho ta, đại khái có phạm qua lỗi gì, cũng đều viết xuống hết."

"Cáp?" Âu Dương vẻ mặt ghét bỏ, "Thật phiền toái... Sao nhớ rõ được chứ..."

Triệu Phổ trừng mắt liếc mắt một cái.

Âu Dương bĩu môi, nhưng hắn đều nghe Triệu Phổ nói, hơn nữa Triệu Phổ còn đặc biệt nghiêm túc.

Các tài tử một bên còn rất nhiệt tình, nói sẽ giúp Âu Dương viết, Âu Dương chỉ nói là được.

Âu Dương cảm thấy như thế cũng được, liền mượn thư phòng của Bao Duyên, nâng cằm bắt đầu hồi tưởng.

Đem Âu Dương an bài xong, Triệu Phổ cùng Quảng Gia đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Long Kiều Quảng hỏi Triệu Phổ, "Ngươi cảm thấy vấn đề là từ triều đình?"

"Không chỉ ác nhân trên giang hồ bị diệt trừ, hướng đi cũng giống nhau... Ngươi nghĩ lại xem vài năm gần đây bao nhiêu người ngã ngũ, vị trí Thái úy còn trống, mấy môn phái giang hồ mới lên cũng cần dưỡng, môn phái giang hồ có chỗ dựa vững chắc rất kiêu ngạo, bên trong khẳng định không đơn giản như vậy. Ta không biết là mấy hộ săn bắn kia lại dám đi động Hồng Mao, nhưng hướng đi sẽ không giống nhau, trị an hoàng thành vốn chính do Khai Phong Phủ nắm giữ, hơn nữa còn có quân hoàng thành, thì phải là bền chắc như thép, ai cũng chen không lọt." Triệu Phổ nói đến chỗ này, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn đá, "Động đến Bao đại nhân là không có khả năng nhất, xuống tay với Âu Dương là có thể nhất... Chỉ sợ bị hại thôi!"

Triệu Phổ để Long Kiều Quảng ở đây nhìn chằm chằm Âu Dương, bản thân hắn thì đi tìm thái sư một chuyến.

.........

Một đầu khác , Đại danh phủ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường suốt đêm đuổi tới nha môn, tìm Chu Sâm thần bộ.

Chu Sâm nghe xong ý đồ tìm đến của Triển Chiêu, còn có chút dở khóc dở cười, "Hồ ly kia làm loạn đến Khai Phong Phủ?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

"Haiiiiiz." Chu Sâm lắc đầu, tiếp đón Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến phòng ghi chép.

Lấy từ trên kệ xuống một cuốn ghi chép đưa cho hai người, Chu Sâ nói, "Đây là án tử lúc đó hồ ly gây ra, ta bắt được một đống người."

Bạch Ngọc Đường tùy ý lật vài trang, ngoài ý muốn, "Bắt được nhiều người vậy sao?"

"Còn không phải sao." Chu Sâm cũng cười, "Quỷ hồ kia tuy nói đáng ghét lại quỷ dị, nhưng thật sự linh a, giúp ta không ít, bắt rất nhiều người xấu, thì ra nhờ nó phá nhiều án tử nên Tri phủ đại nhân mới thăng quan."

"Cho nên nói hồ ly kia giúp ngươi bắt người xấu?" Triển Chiêu nghe xong cảm thấy cũng khá giống với con hồ ly ở Khai Phong.

"Không chỉ đơn giản như vậy." Chu Sâm khoát tay áo, "Hồ ly kia có chút giống như đang nhìn chằm chằm vài người."

"Nhìn chằm chằm vài người?"

"Ân." Chu Sâm gật đầu, "Ta năm đó có điều tra qua, nhưng sau lại bị chặt đứt, hồ ly cũng không thấy đâu. Nhóm người này có chung một đặc điểm, năm đó đều đến quỷ hồ cầu nguyện, còn là Trung thu cùng năm, hơn nữa bọn họ ít nhiều cũng có liên quan đến Thư trai Trần thị."

.........








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com