X Long Do An Tiep Theo Q01 Q05
Chương 77 Người dưới giếngEditor: Ken LeBeta: RosalineMột cái mõ, thật sự đã dẫn đến manh mối quan trọng nhất, Triển Chiêu sau nhiều ngày cực khổ rốt cục cũng tìm ra hung phạm.Nhưng mà, Bạch Ngọc Đường một phen đè lại Triển Chiêu đang muốn mang theo Cự Khuyết đi chém Ngụy Hâm: "Miêu Nhi, bình tĩnh."Triển Chiêu cắn răng đến nỗi vang cả tiếng, hắn cũng biết Bạch Ngọc Đường vì sao lại nói hắn phải bình tĩnh, chính xác cũng cần bình tĩnh lại, vì trước mắt có một vấn đề khó giải quyết nhất —— không chứng cứ!Nói thế nào, Ngụy Hâm cũng là mệnh quan triều đình, cũng là thị vệ của Tiên hoàng, không có bằng chứng thì làm sao bắt người? Không thể nói là bởi vì thông qua "Ảo giác" để xác định hung thủ a."Tiểu tử này rất cẩn thận, những đứa nhỏ bị bắt năm đó phần lớn cái gì cũng không nhớ rõ, phàm là nhớ tới những gì có liên quan đến hắn một chút, kết quả đều giống như Liễu Tố bị hôn mê bất tỉnh đe dọa đến tính mạng." Triển Chiêu nói: "Thật rất muốn trực tiếp tiêu diệt hắn!"Ngũ Gia thật ra cảm thấy đề nghị này cũng rất tốt, đỡ phải phiền toái, liền buông tay Triển Chiêu ra: "Vậy làm thịt hắn băm ra cho chó ăn, thần không biết quỷ không hay!"Triển Chiêu nhìn Ngũ Gia một cái: "Cẩu nhà ai không may mắn như vậy phải ăn tên này."Bạch Ngọc Đường cười với hắn hỏi: "Vậy đi giết hay là trở về tiếp tục điều tra?"Triển Chiêu lúc này cơn tức cũng vơi đi: "Đề nghị này trước tiên gác lại, thật sự tra không ra mới đến giết hắn, về Khai Phong Phủ trước!"Triển Chiêu túm Ngũ Gia trở về, dọc đường đi trò chuyện sắp xếp lại tất cả manh mối trước mắt đã thu được, cảm thấy chỉ có một mình Ngụy Hâm thì không thể làm được nhiều việc như vậy, khẳng định còn có đồng đảng!Ngũ Gia cũng đồng ý với cái nhìn của Triển Chiêu............Cùng lúc đó, trong hoàng cung.Nam Cung cùng Trần công công cùng tìm kiếm cái nệm màu tím có hình rồng kia, nhưng sau khi lục tung hết lên, cũng không phát hiện được gì.Trần công công sờ sờ cằm —— không lẽ đã qua vài năm nên thất lạc rồi?Nam Cung nghĩ nghĩ hỏi: "Có thể nào ở Phật đường của Thái hậu hay không?"Trần công công cảm thấy cũng có thể, cho dù không có, thì hỏi Thái hậu một chút, không chừng ngài sẽ biết.Hai người phải đi cầu kiến Thái hậu, nói đến cũng khéo, Thái hậu đang ngay tại Phật đường.Liễu công công đi ra hỏi hai người có chuyện gì, nhị vị đơn giản nói qua, Liễu công công gật đầu: "Thật sự có! Cái nệm ngay tại Phật đường."Hai người mừng rỡ.Liễu công công đi vào Phật đường, không lâu sau đi ra, đưa cho hai người...Trần công công cùng Nam Cung Kỉ cầm cái nệm trở về Ngự thư phòng tìm Triệu Trinh.Lúc này, trong thư phòng ngoại trừ Hoàng thượng, còn có Bát vương gia cùng Bàng thái sư.Nam Cung ở cửa nhìn một cái, Triệu Trinh liền vẫy tay với hắn.Triệu Trinh xem ra là muốn bàn về án tử này với Bát vương gia cùng Bàng thái sư, phỏng chừng là muốn hỏi cái nhìn của hai người.Thấy Nam Cung cầm cái nệm tiến vào, Triệu Trinh nở nụ cười: "Thật đúng là tìm được sao?"Nam Cung hồi bẩm nói là tìm được trong Phật đường của thái hậu.Triệu Trinh cầm lấy, bóp bóp, lại quơ quơ, nhưng không phát giác cái gì không ổn.Bát vương gia cùng Bàng thái sư cũng nhìn một hồi, thái sư cũng bóp một trận, nói: "Bên trong hình như có gì đó."Triệu Trinh để Nam Cung mở cái nệm ra xem.Nam Cung cẩn thận mở ra, sờ soạng một hồi, trong đống lông bên trong rút ra một phong thư.Triệu Trinh tiếp nhận thư, thì thấy trên phong thư có con dấu của Tiên hoàng, mở ra bên trong có hai lá thư.Sau khi Triệu Trinh đọc xong, thở dài.Thái sư cùng Bát vương gia nhìn nhau một cái, đều tò mò nhìn Triệu Trinh.Triệu Trinh đưa hai lá thư cho hai người bọn họ, ý bảo bọn họ nhìn xem.Nhị vị đại nhân liền tiến đến cùng nhau xem, nội dung của lá thư thứ nhất vô cùng đơn giản, Tiên hoàng phát hiện Ngụy Hâm có chút vấn đề, sau khi nhiều lần điều tra, biết hắn có liên quan đến Ngũ Tử Giáo.Sau khi nhắn nhủ xong, lá thư thứ hai Tiên hoàng có kể ra mấy tên, mấy người này đều là quan viên đã lén lút cùng Ngụy Hâm kết giao, thời gian vào Khai Phong cũng xấp xỉ với Ngụy Hâm, có thể cũng đều là người của Ngũ Tử Giáo.Bát vương gia chỉ mấy cái tên trong đó rồi nhìn Bàng thái sư.Thái sư đang cầm chén trà gật gật đầu —— đều là cựu thần tử.Trên lá thư thứ hai, Tiên hoàng còn nói thay Ngụy Hâm, nói là năm đó Ngụy Hâm giúp hắn không ít chuyện, nếu ngày sau có bại lộ chuyện gì, cũng niệm tình cũ phóng hắn một con ngựa.Bát vương gia trả thư lại cho Hoàng thượng.Triệu Trinh cười lắc đầu, vươn tay rút ra lá thư đầu tiên đưa cho Nam Cung Kỉ: "Đưa đến Khai Phong cho Triển Chiêu."Nam Cung tiếp nhận thư, thì thấy Triệu Trinh cầm lá thư thứ hai đưa cho Trần công công đang cầm đèn cầy đứng một bên.Trần công công cầm lấy lá thư, cũng không nhìn, đưa đến ngọn nến đốt, rồi để vào trong ngân bát.Nhìn lá thư bị đốt thành tro, Bát vương gia cười cười, Bàng thái sư gật đầu với Triệu Trinh: "Hoàng thượng thánh minh."Triệu Trinh ảm đạm cười: "Là Tiên hoàng thánh minh mới đúng."Mọi người hiểu ý cười, Nam Cung Kỉ cầm lá thư đi ra khỏi phòng.Một đường cầm thư đi ra hoàng cung, trong lòng Nam Cung luôn suy nghĩ, nếu bọn Triển Chiêu còn ở lại, Trần công công nói ra chuyện cái nệm, lúc ấy tìm ra phong thư này, thì sẽ có kết quả như thế nào?Hoàng thượng có thể đốt luôn tờ thứ hai không? Lấy hành vi phạm tội táng tận thiên lương của Ngũ Tử Giáo, tuyệt đối không thể buông tha a.Nhưng Tiên hoàng có di chiếu, làm vậy trước mặt ngoại nhân cũng không tốt lắm? Lúc này có chút vi diệu. Nếu không đốt, người của Khai Phong Phủ nhất định sẽ có ý kiến, nhưng Hoàng thượng dù sao cũng là cửu ngũ chí tôn, cũng không thể nói là sợ thần tử nên cả di chiếu của Tiên hoàng cũng dám cãi đi? Còn nếu đốt, Tiên hoàng bao che ác nhân Ngụy Hâm như vậy, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì... Tóm lại chỉ cần tờ giấy thứ hai bị người khác nhìn được, Hoàng thượng cũng đành chịu.Mà như bây giờ thì tốt hơn, Bát vương gia cùng Bàng thái sư đều là thân nhân của Hoàng thượng, sẽ không nói chuyện này ra ngoài, hắn cùng Trần công công thì càng không thể nói, thế nhân có nói, cũng chỉ có mấy cái tên của những người có hiềm nghi mà Tiên hoàng để lại năm đó... Chính như lời nói của Hoàng thượng, còn không phải là Tiên hoàng thánh minh sao.Nam Cung lại thở dài —— hắn tuy rằng từ nhỏ đi theo bên người hoàng thượng, nhưng cảm giác hình như chỉ là một thị vệ đơn thuần, nếu muốn làm quan thì còn kém quá xa, có vài thứ không phải muốn học là học được a.Nam Cung đi đến cửa Khai Phong Phủ, thì gặp Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới về sau khi do thám Xu Mật Viện.Vừa đối mặt, Nam Cung đã đem lá thư đưa cho Triển Chiêu.Triển Chiêu nhận lấy vừa đọc liền kinh ngạc: "Đây là...""Cái nệm kia tìm được trong Phật đường của thái hậu, bên trong cất giấu phong thư của Tiên hoàng, Hoàng thượng phái ta đưa cho các ngươi."Triển Chiêu tạ ơn Nam Cung, cũng nói bọn họ đã nhìn qua, Ngụy Hâm chính là tên hung bạo năm đó.Nam Cung gật đầu, nói là trở về sẽ hồi bầm với Hoàng thượng một tiếng, liền cáo từ rời đi.Triển Chiêu cầm thư đi vào phủ cùng Bạch Ngọc Đường, hai người thật ra cũng có chút ngoài ý muốn, hình như Tiên hoàng so với trong tưởng tượng thì đáng tin cậy hơn a, ít nhất còn rất cẩn thận.Vào Khai Phong Phủ, trong viện có rất nhiều người.Bao đại nhân đang ngồi trong viện, tự mình tiếp đãi ba vị lão nhân gia. Hai vị lão bà một vị lão ông, mấy vị lão nhân lúc này hình như có chút kích động, lão ông đang chỉ vào một người nào đó trên bức họa mà khóc lóc kể lể, hai vị lão bà ngồi một bên lau nước mắt.Triển Chiêu đi vào, hỏi Lâm Dạ Hỏa đang dựa vào cột cửa: "Người sống sót năm đó sao?"Lâm Dạ Hỏa gật đầu, vươn ngón chỉ vào lão bà ngồi bên trái Bao đại nhân: "Lão bà kia chính là người sống sót duy nhất ở thôn Dương Liễu, bà ấy đi lên từ giếng cạn, bà ấy cũng biết Liễu Tố cùng ba mẹ nàng ta. Hai người còn lại thì là người sống sót của thôn khác, năm đó cũng bị coi thành người chết rồi vứt vào giếng cạn hoặc bãi tha ma, cuối cùng lại bò ra được."Triển Chiêu đi qua, Ngũ Gia đứng cạnh cây cột còn lại của cửa ra vào, cùng Lâm Dạ Hỏa nhìn tình huống trong viện.Triển Chiêu thuận tay đem thư đưa Bao đại nhân.Bao đại nhân sau khi xem xong mặt còn đen hơn, Triệu Phổ rất hiếu kì cũng cầm qua xem. Chữ viết của phụ thân mình đương nhiên hắn cũng nhận ra, sau khi xem xong, Cửu vương gia còn lật qua lật lại, hỏi Triển Chiêu: "Đã lộ ra?"Triển Chiêu gật gật đầu.Triệu Phổ bĩu môi, cũng không nói thêm cái gì, nhưng lại cảm thấy đây không giống với thư lão tử sẽ viết, bình thường không đáng tin như vậy a.Long Đồ Các có lưu giữ tất cả danh sách của quan viên, có bức họa cùng có tên nên cũng tìm rất dễ, Bao đại nhân để vài vị sư gia tìm mấy bức họa ra, để vài vị lão nhân nhận mặt.Trên bàn bày ra đúng là bức họa của Ngụy Hâm, vài vị lão nhân gia đều nhận ra, nói hắn chính là chủ mưu lúc đó, là đại ca đi diệt thôn.Bao đại nhân hỏi Triển Chiêu có gặp qua Ngụy Hâm chưa, Triển Chiêu nói có thấy, chính là hắn.Không lâu sau, nhóm sư gia đem mấy bức họa tìm đến, cho vài vị lão nhân gia xem qua.Vài vị lão nhân khóc không thành tiếng, đều nói mấy người này năm đó đều có tham gia diệt cả thôn.Bao đại nhân gật đầu, an ủi mấy vị lão nhân gia, nói nhất định sẽ đem tất cả hung thủ của Ngũ Tử Giáo năm đó tử hình, đòi lại công đạo cho tất cả thôn dân.Triển Chiêu thấy mấy vị lão nhân gia cảm xúc bình phục một ít, liền hỏi mọi người: "Lúc ấy có phát sinh chuyện mấy tiểu bằng hữu trốn trong ngăn tủ không?"Vài vị lão nhân gia đều gật đầu, nói lúc ấy trong thôn có rất nhiều người lớn đem tiểu hài nhi giấu trong ngăn tủ, bản thân thì chạy ra liều mạng với hung thủ của Ngũ Tử Giáo, đáng tiếc căn bản đấu không lại.Lâm Dạ Hỏa nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: "Ngoại trừ ba vị lão nhân gia ra, thì không còn nhân chứng vật chứng khác đi?"Ngũ Gia gật gật đầu: "Ngưu đầu nhân không biết tính như thế nào."Lâm Dạ Hỏa cũng gật đầu: "Náo loạn ở Ngũ gia sơn trang xong cũng không thấy xuất hiện lại."Hai người đang trò chuyện, liền cảm thấy có người chọc bả vai hai người bọn họ.Hai người đồng thời quay đầu lại, thì thấy trước mắt xuất hiện đầu Ngưu đồng."Oaaaaa!"Lâm Dạ Hỏa nhảy lên, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng bị hoảng sợ lui về phía sau từng bước.Mọi người cũng bị động tĩnh bên này hấp dẫn, đều nhìn qua đây.Chỉ thấy trước cửa, Bạch Long Vương đang cầm cái đầu phật Ngưu đồng, đang cười lớn nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đang rầu rĩ vì giật mình.Mọi người sửng sốt một chút, đều đứng lên.Lâm Dạ Hỏa hỏi Bạch Long Vương: "Lão gia tử, đầu Ngưu này...""Vi Trần vừa rồi bảo ta đi lấy a, sáng nay có tiểu hài nhi cầm nó đưa đến Nam An Tự, nghe nói là một đại thúc nhờ nhóc mang đi tặng, còn nói đây là vật về nguyên chủ." Bạch Long Vương nói xong, từ bên hông rút ra một phong thư: "Còn có phong thư."Ngũ Gia tiếp nhận thư, trên thư viết ba chữ "Khai Phong Phủ", Triển Chiêu cũng đi qua, đem thư mở ra truyền cho mọi người đọc.Trong thư từ ngữ ít ỏi, nói hắn muốn mượn đầu Ngưu này để cứu mấy người đang bị giam cầm ra, nhưng không có biện pháp, cũng may Khai Phong có cao nhân, nguyện chân tướng được rõ ràng, trừng trị ác giáo, an ủi người chết trên trời có linh thiêng.Mặt khác còn kể ra mấy thôn trang bị Ngũ Tử Giáo tiêu diệt, một ít bãi tha ma đã ném thi thể, còn có một ít địa chỉ của Hung hạng di trạch.Cuối thư, kí tên là Người dưới giếng."Người dưới giếng... Ý nói cũng là người sống sót năm đó sao?" Triệu Phổ nhăn mày: "Cho nên hắn cướp đầu Ngưu đồng từ nơi xa rồi chạy tới Khai Phong Phủ, chính là để vạch trần đám người Ngụy Hâm kia sao?"Bao đại nhân thở dài, lầm bầm lầu bầu nói một câu: "Bản phủ có nên sử dụng cách minh oan thời xưa hay không? Có oan tình gì thì trực tiếp đến giống trống không được sao?"Mọi người cũng hiểu được thao tác của Ngưu đầu nhân có chút phức tạp, thật sự chỉ muốn vạch trần vụ án năm đó sao? Bao đại nhân nói đúng, trực tiếp báo quan không tốt sao?Bạch Ngọc Đường lấy ra tờ giấy viết ba chữ "Tố Tâm Nhân" mà hắn cùng Triển Chiêu đã nhặt được ở lỗ hổng trên tường của dịch quán.Hai bên so sánh, thư cùng tờ giấy có cùng chữ viết."Vậy nha dịch đầu bạc kia chính là Ngưu đầu nhân sao?"Mọi người cũng không hiểu mục đích cuối cùng của người này là gì."Vậy Ngưu đầu nhân một khi đã cởi đầu ra, thì càng khó bắt hơn đúng không?" Lâm Dạ Hỏa cảm thấy độ khó dâng cao, tất cả mọi người xen lẫn trên đường đều giống nhau, ai cũng chưa thấy qua hình dáng thật của người này."Trước tiên không cần quản hắn, điều tra mấy người này trước đã." Bao đại nhân đem hai phong thư để lên bàn: "Điều tra những người này cùng mấy địa điểm này, việc cấp bách nhất là tìm ra những chứng cứ phạm tội của mấy người này, để nhổ tận gốc Ngũ Tử Giáo!"Tất cả mọi người phân công nhau đi điều tra.Trong Khai Phong Phủ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước tiên đến hậu viện nhìn bọn Liễu Tố đang hôn mê bất tỉnh một cái, nếu những người này có thể tỉnh lại, thì có thể cung cấp càng nhiều chứng cớ..........Hai người đi đến hậu viện, chỉ thấy trong viện, Tiểu Lương Tử đang luyện công ở mảnh đất trống, ở bàn đá bên cạnh, Tiểu Tứ Tử ngồi xếp bằng trên bàn, trong tay đang cầm dược quán đang đảo dược.Nhìn nét mặt, Tiểu Tứ Tử hình như tâm tình không tốt lắm, tay thì đảo dược xoạch xoạch, nhưng lại đang ngẩn người...Triển Chiêu đi vào sân, đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, vươn tay chọt quai hàm bé một chút.Tiểu Tứ Tử liếc mắt một cái nhìn thấy là Triển Chiêu.Ngũ Gia ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, cẩn thận nhìn bé, phát hiện đôi mắt hồng hồng liền hỏi: "Làm sao vậy?"Tiểu Tứ Tử mếu máo, nói: "Tỷ tỷ sắp không được rồi a."Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt một chút, tỷ tỷ nào? Nhưng lại nghĩ đến, cùng nhau hỏi: "Đệ nói Liễu Tố?"Tiểu Tứ Tử gật gật đầu.Trong phòng, Công Tôn cầm hòm thuốc đi ra, sắc mặt Công Tôn so với Tiểu Tứ Tử không khác nhau lắm, cũng là lo lắng.Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hỏi hắn thế nào rồi, Công Tôn lắc đầu: "Không ổn, Liễu Tố rất yếu, trụ được ít nhất chỉ còn hai ngày."Công Tôn hỏi Triển Chiêu: "Có biện pháp nào có thể làm các nàng tỉnh lại không? Theo lý nội lực của ngươi hẳn là không thể thấp hơn so với Ngụy Hâm, thật sự không được thì có thể nhờ Ân Hậu thử xem được không? Có thể cứu các nàng ra khỏi huyễn thuật may ra còn có thể cứu được. Không thì không chỉ Liễu Tố, mấy người còn lại cũng không trụ được lâu!"Triển Chiêu cũng khó xử: "Bọn họ không chịu ra khỏi ngăn tủ!""Ngăn tủ..." Công Tôn nhức đầu."Vừa rồi mấy lão nhân gia kia không phải có nói sao." Bạch Ngọc Đường nói: "Năm đó, lúc Ngũ Tử Giáo diệt thôn, tiểu hài nhi đều bị người lớn giấu vào ngăn tủ. Bọn họ cuối cùng có lẽ đều bị người của Ngũ Tử Giáo bắt ra khỏi ngăn tủ, bọn họ chính mắt nhìn thấy thi thể của những người lớn ở chỗ giếng cạn kia.""Cho nên bọn họ không muốn ra khỏi ngăn tủ? Sau đó trí nhớ đều bị xóa đi, nhưng khi huyễn thuật được hóa giải khôi phục trí nhớ, họ nghĩ cánh cửa tủ được khóa kĩ kia chính là đường ranh giới, ngoài cửa chính là sợ hãi cùng thống khổ, tiểu hài tử a, đương nhiên muốn trốn trong ngăn tủ a..."Công Tôn càng nói càng tức giận, lấy qua dược quán trong tay Tiểu Tứ Tử loảng xoảng đảo dược."Cảm giác chỉ dựa vào nội lực cao thôi thì không đủ." Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày: "Càng khôi phục trí nhớ càng sợ hãi, càng không muốn đi.""Có biện pháp nào làm bọn họ không sợ hãi không?" Công Tôn ngừng tay, nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: "Hai ngươi là cao thủ võ lâm mà, nghĩ biện pháp a!"Ngũ Gia cũng không có cách: "Người đã muốn chết, nếu có thể trở lại vào lúc trước khi Ngũ Tử Giáo vào thôn, vậy đơn giản hơn, chỉ cần tiêu diệt đám người đó trước cửa thôn là được."Bạch Ngọc Đường chỉ là thuận miệng nói, nói xong, Triển Chiêu lại quay qua nhìn hắn.Ngũ gia cũng ngẩng đầu nhìn lại hắn, hai người cứ nhìn nhau như vậy không nói tiếng nào, thật lâu sau, Công Tôn "Khụ khụ" hai tiếng.Triển Chiêu cũng không biết là có nghe được không, vẫn hoàn hồn lại, hắn đột nhiên vươn tay vỗ mặt bàn nói một câu: "Ta có biện pháp."Tiểu Tứ Tử nhích lại gần Triển Chiêu: "Miêu Miêu nghĩ ra biện pháp?"Triển Chiêu gật đầu: "Đem những người đó đều dẫn tới nơi này!""Ngươi là nói bọn Ngụy Hâm?" Bạch Ngọc Đường hỏi: "Đưa tới rồi thì sao?"Triển Chiêu mỉm cười: "Làm theo lời ngươi nói, dẫn bọn hắn trở về quá khứ, trước khi bọn hắn vào thôn, triệt để tiêu diệt!"Công Tôn cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn chằm chằm Triển Chiêu.Tiểu Lương Tử cũng đã chạy tới hỏi Triển Chiêu: "Làm sao mới có thể đem người sống trở lại quá khứ a?"Triển Chiêu hỏi mọi người, "Người nào đã từng thấy qua Liễu Dương thôn lúc chưa bị tàn sát a?"Mọi người nghĩ nghĩ: "Liễu Tố, còn có...""Đám người của Ngụy Hâm." Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, hiểu được ý của Triển Chiêu.Công Tôn tiếp tục đảo dược, tựa hồ đã nguôi giận một chút, dặn Triển Chiêu: "Nhất định phải băm ra cho chó ăn nga!"Triển Chiêu cũng không hiểu —— chó có tội gì a?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com