TruyenHHH.com

X Long Do An Tiep Theo Q01 Q05

Hiện đang trong dịch bệnh Corona, mọi người nhớ bảo vệ sức khỏe của mình nha!! Tăng sức đề kháng, đeo khẩu trang đi trong đám đông, rửa tay sạch sẽ nha!! Chúc mọi người mạnh khỏe nha!!!

Chương 75 Một đoàn hỗn loạn

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Trong Thái Học Viện, Tiểu Tứ Tử đã viết xong công khóa đang thu thập sách vở, Công Tôn lấy đơn thuốc ra.

"Tiểu Tứ Tử." Công Tôn đưa đơn thuốc cho đứa con: "Lát nữa con đi thăm Phùng đại trù ở Thái Bạch Cư một chút, đem phương thuốc giao cho hắn, để hắn chiếu theo đơn thuốc uống trong sáu ngày."

"Nga." Tiểu Tứ Tử tiếp nhận phương thuốc, gấp lại cất vào hà bao nhỏ.

Tiểu Lương Tử đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, cùng bé thương lượng lát nữa đến tìm Phùng đại trù, sẵn tiện đến Thái Bạch Cư ăn một bữa luôn.

Công Tôn nhìn một vòng trong viện xem có rảnh đi chung với hai đứa nhỏ không, Bạch Long Vương liền giơ tay nói mình rảnh.

Công Tôn tiên sinh gật gật đầu, thư thả rời viện tiếp tục đi dạy học.

Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử thu thập xong đồ đạc, liền nắm tay của Bạch Long Vương cùng nhau rời khỏi Thái Học Viện.

Tiểu Lương Tử còn hiếu kì hỏi Long Vương gia gia không đợi Yêu Vương xong khóa dạy rồi cùng đi ăn cơm sao? Bạch Long Vương mếu máo nói lúc này chạy là vừa lúc, bằng không lát nữa Tiểu Du sẽ trở lại...

Bạch Long Vương nói còn chưa xong, liền cảm thấy bả vai bị chụp lại, tóc còn bị nắm một chút: "Tiểu Du trở về thì sao a?"

Bạch Long Vương giật mình, ôm đầu quay mặt lại, quả nhiên chính là Thiên Tôn bắt hắn lại.

Bạch Nhất Thanh xoay người muốn chạy, kết quả lại bị Thiên Tôn túm lấy cổ áo không thể thoát. Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ngước mặt nhìn Thiên Tôn khi dễ Bạch Long Vương, Ân Hậu từ phía sau di lại, kéo tay hai tiểu hài tử hỏi: "Các con đi chỗ nào a?"

Tiểu Tứ Tử nói đến thăm Phùng đại trù, sau đó đến Thái Bạch Cư ăn cơm.

Ân Hậu nói vừa lúc, vậy cùng đi.

Bạch Long Vương bĩu môi, vừa đi vừa che tóc, hỏi Thiên Tôn: "Các ngươi không đợi Yêu Vương cùng đi ăn sao?"

Thiên Tôn buông tay, nói Yêu Vương sáng nay cùng Tiểu phu tử muốn đến Nam An Tự ăn chay, hắn cùng Ân Hậu lại muốn ăn thịt, nên không đi theo.

Tiểu Lương Tử vừa đi vừa hỏi Thiên Tôn Ân Hậu có muốn đi ăn lẩu không, trời lạnh ăn lẩu là tốt nhất!

Ân Hậu nói lẩu không tồi a, liền ăn lẩu đi.

Cứ như vậy, Ân Hậu đùa với Tiểu Tứ Tử Tiểu Lương Tử, Thiên Tôn đùa Bạch Long Vương, ba lớn hai nhỏ vừa nói vừa cười đi đến Thái Bạch Cư.

.........

So với nhóm người Thiên Tôn thích ý đi ăn cơm, tâm tình của bọn Triển Chiêu bên gia Ngũ gia trang không hề tốt.

Hỏa Phượng cứu nhị vị phu nhân thoát hiểm, nhưng hai vị này hình như cũng không nắm giữ manh mối gì đặc biệt hữu dụng.

Hai vị phu nhân theo Ngũ Sơn Xuyên mười mấy năm, đều là người có thân phận, không có bối cảnh giang hồ.

Mà từ miệng hai người, con người của Ngũ Sơn Xuyên cũng không tệ lắm, nhưng quy củ trong nhà rất nghiêm khắc, do một mình Ngũ Sơn Xuyên định đoạt, những người khác không có quyền xen vào.

Năm đứa con của Ngũ gia này là do mười mấy năm trước Ngũ Sơn Xuyên mang về, Ngũ Nhâm lúc đó lớn nhất cũng chỉ ba tuổi. Năm đứa nhỏ này rất kỳ quái, lúc mới mang về giống y như năm tờ giấy trắng, cái gì cũng không nhớ cái gì cũng không biết. Ngũ Sơn Xuyên lúc ấy nói với nhị vị phu nhân, năm đứa nhỏ này đều được cứu từ đám cường đạo ra, người nhà toàn bộ đều đã chết. Đứa nhỏ bị hoảng sợ, cái gì cũng không nhớ rõ, phải xem chúng nó như con mình mà nuôi nấng, tuyệt đối không được để bọn nó gây chuyện.

Hai vị phu nhân mấy năm nay chăm sóc năm đứa như con mình sinh ra, năm đứa nhỏ tuy rằng không có thành tựu gì, nhưng rất nghe lời rất hiếu thuận.

Lâm Dạ Hỏa để Triển Chiêu dùng huyễn thuật với hai người này, để xem có kiểm tra ra gì không.

Đối phương là nữ quyến, Triển Chiêu cũng không thể trực tiếp tiếp xúc, cũng may Ân Hậu đã chỉ giáo phương pháp sử dụng huyễn thuật đúng cách... Nhưng mà mất hết nửa ngày, Triển Chiêu cái gì cũng không phát hiện được.

Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đều tỏ vẻ hoài nghi —— ngươi là học không tốt đi?

Triển Chiêu cũng bực bội, huyễn thuật cũng không phải phù phép, sử dụng huyễn thuật với một người cơ bản không có tác dụng gì, ngay cả lúc trước nhìn thấy tay của người gõ mõ kia cũng không biết là có liên quan đến vụ án hay không.

Bạch Ngọc Đường hỏi nhị vị phu nhân, Ngũ Sơn Xuyên nguyên bản là kinh doanh Ngũ Gia Trại, mấy năm gần đây đột nhiên phất nhanh, là vì sao?

Hai vị phu nhân nói đích thật là hơn một năm này đột nhiên có tiền, nhưng cụ thể tiền là từ đâu thì các nàng cũng không biết, ngẫu nhiên nghe Ngũ Sơn Xuyên nói muốn mua vài bến tàu, mỗi lần mua xong thì đều có tiền nhập vào sổ sách!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— có thể nào liên quan đến bến tàu không?

Lâm Dạ Hỏa cũng đi lại hỏi: "Có khi nào tiền giấu trong bến cảng không?"

Mọi người quyết định trước khi vào cung tìm Trần công công, thì đi kiểm tra bến tàu của Tạ Viêm trước.

.........

Bên kia, bọn người Tiểu Tứ Tử đi vào Thái Bạch Cư vấn an Phùng đại trù.

Bệnh tình của đại trù tốt lên không ít, trên đầu quấn băng gạc, lúc bọn Tiểu Tứ Tử vào nhà, đại trù đang ngồi cạnh bàn trước cửa sổ, nhìn vài cọng mai vàng trong viện ngẩn người.

"Phùng Phùng." Tiểu Tứ Tử chạy tới, leo lên ghế, vươn tay xem xét miệng vết thương cho Phùng đại trù.

Phùng đại trù lấy lại tinh thần, cười tủm tỉm lấy quýt trên bàn đưa Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử.

Thiên Tôn, Ân Hậu cùng Bạch Long Vương không đi vào trong, Tiểu Lục Tử rót trà cho ba vị lão nhân gia đang ngồi cạnh bàn trong sân, thỉnh ba vị lão gia tử ngồi uống trà ngắm hoa mai.

Tiểu Tứ Tử đem phương thuốc đưa cho Phùng đại trù, dặn hắn không nên quá sức.

Nhưng Phùng đại trù lại không yên lòng, nhìn chằm chằm vài vị lão nhân gia trong viện mà thất thần.

Tiểu Lương Tử nhìn theo phương hướng hắn đang nhìn, lão đầu nhi hình như là đang nhìn Bạch Long Vương. Thiên Tôn cùng Ân Hậu thường xuyên đến Thái Bạch Cư, đều quen với vài vị đầu bếp ở đây, Phùng đại trù trước kia cũng không nhìn chằm chằm hai lão như vậy a, không lẽ quen sao?

Tiểu Tứ Tử nói nửa ngày, Phùng đại trù cũng không đáp lại, vừa thấy chính là đang không nghe, ánh mắt Tiểu Tứ Tử liền nheo lại.

Đại khái là giống với Công Tôn, người bệnh không nghe lời là phạm tối kỵ, tiểu tử liền vươn tay bóp quai hàm của đại trù.

Đại trù quay đầu, nháy mắt mấy cái.

Tiểu Tứ Tử cảm thấy ánh mắt đại trù hoảng hốt, liền hỏi: "Có phải không thoải mái hay không a?"

"Ách..." Đại trù vươn tay sờ sờ đầu: "Ta hình như đã quên chuyện gì đó?"

"Quên chuyện gì? Có khi nào là bị đụng đến mất trí nhớ không?" Tiểu Lương Tử hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử cảm thấy không thể, phụ thân nhóc nói đụng không không bị gì nha, hơn nữa lúc trước sao không mất trí nhớ, hôm nay đột nhiên lại mất trí nhớ a?

Phùng đại trù thấy hai tiểu hài nhi đều tiến đến trước mặt hắn kiểm tra tỉ mỉ, đành khoát tay nở nụ cười: "Không phải, có thể là do nhớ tới một ít chuyện tình trước đây."

"Trước đây?" Tiểu Tứ Tử vì phòng vạn nhất nên vẫn bắt mạch cho đại trù hỏi: "Nhớ ra cái gì nha?"

Tiểu Lương Tử cũng đã quen: "Đại trù, không phải nói ngươi trước đây có nuôi vịt sao? Người địa phương nào nha?"

Phùng đại trù thở dài: "Ai, ta là trẻ mồ côi, may mắn phụ mẫu có lòng tốt thu dưỡng."

Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ chính mình, ý là —— ta cũng vậy nha.

Phùng đại trù lại có chút để ý xem xét Bạch Long Vương đang bị Thiên Tôn khi dễ trong viện: "Ta có thể là đã gặp qua hắn."

"Ngươi trước đây đã gặp qua Bạch Long Vương sao?" Tiểu Lương Tử tò mò: "Đại trù ngươi không lẽ là người Tây Vực?"

"Chuyện này ta thật sự không biết... Phụ mẫu nuôi dưỡng ta trước đây sinh hoạt tại vùng Tây Bắc, sau đó lại mang theo ta tới thôn phụ cận vùng Tương Dương sống cùng thân hữu, hai vị mở quán cơm vịt, ta cũng học tay nghề từ họ." Phùng đại trù nhớ lại chuyện thơ ấu, trên mặt mang ý cười: "Nghe phụ mẫu nuôi ta nói, trước kia Tây Bắc rất loạn, thường xuyên có đạo tặc cùng lừa đảo, ta trước đây có cùng với một đám tiểu hài nhi, được một người toàn thân tuyết trắng niên kỉ không cao đưa đến thôn của bọn họ. Nghe nói bọn ta bị tên lừa đảo bắt lên một chiếc xe, chuẩn bị đưa đi bán, được Bạch y nhân cứu ra. Bạch y nhân mang theo bọn ta lần lượt đi đến từng thôn, tìm người muốn thu dưỡng bọn ta."

"Vậy cha mẹ thân sinh của Phùng Phùng đâu?" Tiểu Tứ Tử hỏi: "Không nhớ rõ sao?"

Phùng đại trù cau mày lắc đầu: "Nghe nói năm đó tất cả tiểu hài nhi cũng không nhớ rõ chuyện xảy ra lúc trước, thật giống như đứa trẻ mới sinh, cái gì cũng không hiểu. Cho nên ta vẫn luôn nghĩ phụ mẫu nuôi dưỡng chính là cha mẹ thân sinh, cho đến khi ta lớn lên, nương ta mới nói chuyện này với ta, còn nói nếu có cơ hội, thì tìm cha mẹ thân sinh cũng tốt..."

Vừa nói, Phùng đại trù vừa chỉ đầu mình: "Nói đến cũng kỳ quái a, từ lần nơi này bị thương, gần đây buổi tối luôn nằm mơ rất kì quái, nhưng lại khán bất chân thiết*, rất hỗn loạn. Chỉ có duy nhất một đoạn rõ ràng, mơ thấy ta cùng rất nhiều tiểu hài nhi cùng bị nhốt trong một hòm gỗ trên xe, sau đó có một người tóc trắng áo trắng mắt cũng trắng mở cửa lao ra, vẫy tay với bọn ta, cho chúng ta ăn."

* khán bất chân thiết = thấy không rõ

Nói xong, Phùng đại trù lại vỗ vỗ đầu: "Hình như xa xa còn có một người tóc bạc áo trắng đang đánh với một đám người... Hiện tại ngẫm lại, người nọ có chút giống Thiên Tôn."

Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử nghe xong lời này, đều nhớ tới lúc trước Bạch Long Vương có nói, hắn cùng Thiên Tôn có một lần cùng nhau dạy dỗ đám người lừa gạt ở Tây Vực, cứu không ít tiểu hài nhi, không lẽ Phùng đại trù cũng là một trong số đó.

Tay nhỏ của Tiểu Tứ Tử sờ cằm mập mạp, nghĩ nghĩ, sau đó dặn Phùng đại trù đừng nghĩ nhiều, hảo hảo uống thuốc hảo hảo ngủ, liền kéo Tiểu Lương Tử đi ra ngoài.

Tới trong viện, Tiểu Tứ Tử kéo vài vị lão gia tử, nói lát nữa hãy ăn cơm, đi tới nhà khác nhìn xem.

Sau đó, ba lão gia tử đi theo Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, đến từng nhà những người đã bị "Bắt" đi trước đó.

Kết quả ngoài dự đoán của mọi người, thân thế của những người này đều giống với Phùng đại trù, đều bị bắt rồi thành cô nhi được nuôi dưỡng, nhưng bọn họ cũng không nhớ được chuyện gì, chỉ nghe cha mẹ nói qua, là được một người áo trắng đầu bạc đưa đến.

Mọi người liền hoài nghi có phải đều là những tiểu hài nhi đã được cứu ra không?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều hỏi Bạch Long Vương: "Ngươi còn nhớ rõ năm đó đã cứu đám tiểu hài nhi này không?"

Bạch Long Vương gãi đầu: "Không rõ lắm a, lúc ấy ta cùng Tiểu Du vừa lúc ở Tây Bắc, là Tiểu Du muốn tìm mấy tên lừa đảo để đánh, ta phụ trách cứu tiểu hài tử."

Ân Hậu quay đầu lại hỏi Thiên Tôn: "Đám người lừa đảo này là Ngũ Tử Giáo sao? Trước khi đánh người ngươi không hỏi sao?"

Thiên Tôn nhìn trời: "Làm sao biết được, ta có hỏi bọn hắn cũng không nói a."

Bạch Long Vương ở một bên than thở: "Ngươi bắt được bọn lừa đảo liền không nói lời vô nghĩa, nhanh chóng muốn chôn sống bọn hắn... Đâu có hỏi người ta có phải là Ngũ Tử Giáo hay không a."

Nói còn nói xong đã thấy Thiên Tôn trừng mắt liếc một cái, Bạch Long Vương sợ tới mức nhanh chóng trốn ra phía sau Ân Hậu.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử vẫn rất đáng tin cậy, cảm thấy sự tình trọng đại, liền lôi kéo ba lão gia tử đi tìm bọn Triển Chiêu.

.........

Mà lúc này, bọn Triển Chiêu đang ở chỗ bến tàu mà Tạ Viêm mới mua. Bến tàu ngay cạnh bến của Hãm Không Đảo, vị trí có chút lệch.

Bến tàu cũng không có ai trông coi, đều là người của Hãm Không Đảo trông coi dùm. So sánh ra thì bến tàu của Hãm Không Đảo ra vào nhiều hơn, mỗi ngày hàng hóa ra vào Khai Phong Thành cũng rất nhiều.

Mấy người lái thuyền giúp bọn Bạch Ngọc Đường mở cửa bến tàu ra, Ngũ Gia hỏi gần đây có người nào kỳ quái xung quanh không?

Những người lái thuyền của Hãm Không Đảo đều là người từng trải, nói có một đám người của Ngũ Long Trại có đến, quanh quẩn ở phụ cận, hỏi thăm đây là bến tàu nhà ai, sau đó thì không tới nữa.

"Đối phương hẳn là phát hiện bến tàu này vừa lúc ở bên cạnh bến tàu của Hãm Không Đảo, cho nên sợ đả thảo kinh xà đi?" Lâm Dạ Hỏa đi qua cửa, để người lái thuyền mở cửa bến tàu của Tạ Viêm, bọn họ đi vào tìm.

Bến tàu này rất lớn, nhưng kết cấu đơn giản, bên trong có thêm phụ kiện cùng mấy tấm ván gỗ của thuyền.

Bốn vị đều là vịt cạn dạo qua một vòng từ trước ra sau, không phát hiện được gì.

Người lái thuyền của Hãm Không Đảo chạy đi tìm người phụ trách quét dọn bến tàu đến, đều nói bên trong chỉ có mấy tấm ván gỗ, không còn gì khác. Mấy tấm ván gỗ sau đó đều thành củi đốt, chỉ có chút đồ án kì kỳ quái quái, nhưng không nhìn rõ được, đều đã mục nát.

"Có thể ở dưới đáy nước không?" Lâm Dạ Hỏa hỏi Bạch Ngọc Đường: "Người sau lưng ngươi đâu? Để nó xuống nước nhìn một cái?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời nhìn về phía tiểu giao nhân đang ngồi bên mép tàu đá nước chơi, đều thở dài – sau khi thu nhỏ càng thêm thiên chân vô tà, bộ dáng không đáng tin lắm a.

"Đem nước hút ra là được." Ngũ Gia không thể kêu Giao Giao xuống nước, nên gọi người lái thuyền của Hãm Không Đảo tới, đem mấy xe chở nước đến, bắt đầu bơm nước ra.

Chỉ chốc lát sau, bến tàu đã thấy đáy.

Nước bên dưới rất sâu, Triển Chiêu nhìn kĩ đất bùn bên dưới, hỏi Bạch Ngọc Đường: "Xuống dưới nhìn xem?"

Ngũ Gia cảm thấy không còn phương pháp khác, chỉ có thể đi xuống kiểm tra.

Triệu Phổ tìm quân hoàng thành đến hỗ trợ, một đám lớn nhỏ cầm xẻng xuống đào bới, đại khái nửa canh giờ sau, chợt nghe tiếng va chạm vào kim loại vang lên.

Có binh lính hồi bẩm, nói phía dưới có hòm thiết.

Triệu Phổ để người nâng lên.

Một hòm sắt rất nặng được nâng lên, trên thùng có kí hiệu của Ngũ Tử Giáo, mở hòm thiết ra, là một hòm vàng bạc châu báo.

Phát hiện này cũng coi như là nằm trong dự kiến của mọi người, Ngũ Sơn Xuyên chính là làm giàu như vậy a.

"Vậy hắn thông qua phương pháp gì để tìm được tài phú ở bến tàu mà Ngũ Tử Giáo đã cất giấu a?" Triển Chiêu nhức đầu: "Hơn nữa hắn mới phất lên gần hai năm nay, nói cách khác là hắn gần hai năm nay mới biết được cách tìm bến tàu sao?"

Bạch Ngọc Đường nhớ tới lời Lâm Tiêu nói lúc trước: "Đại Hằng Tô vẫn luôn nghe lệnh người khác đi tìm món đồ nào đó, các nàng cũng thường xuyên thu mua một ít bức vẽ về bến tàu, có thể nào cũng là đang tìm cái này không?"

"Tám chín phần mười." Triển Chiêu gật đầu.

"Ta thật ra có suy nghĩ này." Triệu Phổ nói: "Đại Hằng Tô năm đó giả chết đào thoát, không chừng cũng có liên quan đến chuyện này?"

"Có khi nào là muốn một mình ôm hết tài sản?" Lâm Dạ Hỏa hỏi: "Sau đó chết để bảo mệnh a?"

"Cũng có thể, Hạng trang cũng không thấy mua bán gì, đại nghiệp lớn như vậy có thể cũng có lai lịch như vậy." Bạch Ngọc Đường đối với chuyện có người ở hoàng thành buôn người có chút hoài nghi: "Hạng trang nếu thật sự là bán Tiêu Dao Tán hoặc là buôn người, ở hoàng thành Khai Phong làm lớn như vậy, không có khả năng một chút tiếng gió cũng không để lộ đi?"

Mọi người bị gây sức ép vừa thông suốt nhưng vẫn không rõ ràng như cũ, đành phải lôi kéo mấy xe vàng bạc châu báo quay về Khai Phong Phủ.

Vào sân, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử vui vẻ chạy đến nói ề manh mối mới phát hiện được cho bọn Triển Chiêu.

Sau khi mọi người nghe xong liền vây quanh Thiên Tôn cùng Bạch Long Vương, để hai lão ngẫm lại chi tiết năm đó, nhưng hai lão nhân gia một người chỉ muốn hơn thua một người lại hồ đồ, vừa hỏi thì ba không biết. Triển Chiêu muốn tìm Ân Hậu hỗ trợ, nhưng lão gia tử còn nhớ thương nồi lẩu, đã nói cùng đi ăn cơm trưa như thế nào cuối cùng lại biến thành tra án a?

Triển Chiêu cảm thấy đầu mình rối tung, so với loạn ma còn loạn hơn. Rõ ràng manh mối rất nhiều, lại không ra được kết luận, hơn nữa Triển Chiêu bắt đầu hoài nghi người giết Đại Hằng Tô cùng người bắt cóc mấy vị sư phụ không phải là cùng một người? Đến tột cùng nơi này chuyện này có bao nhiêu người liên quan a?

Bạch Ngọc Đường đề nghị bằng không trước tiên đến hoàng cung tìm Trần công công, không chừng có thể hỏi ra manh mối.

Mọi người xuất môn, Triệu Phổ cũng mang Tiểu Tứ Tử theo, mấy ngày gần đây Triệu Trinh thật sự rất nhàn, lát nữa nếu hắn kiếm chuyện, thì để Tiểu Tứ Tử bám lấy hắn.

.........

Trong hoàng cung, Triệu Trinh vừa cùng phu nhân cùng khuê nữ dùng xong bữa cơn trưa, lúc này đang ôm Hương Hương đi bộ cho tiêu thực.

Trần công công đứng bên cạnh bàn châm trà, ngoài viện, Nam Cung Kỉ đi vào bẩm báo vài câu với Triệu Trinh.

Khóe miệng Triệu Trinh hiện ra ý cười: "Nga? Khai Phong Phủ lại tìm được bạc cho trẫm sao? Lễ mừng năm mới năm nay trẫm có thể phát tiền mừng tuổi cho dân chúng trong thành rồi."

Nam Cung thấy Triệu Trinh tâm tình không tồi, liền nói tiếp một câu: "Bọn Triển Chiêu tới cửa, nói có việc muốn gặp..."

Không đợi Nam Cung nói xong, Triệu Trinh tâm tình rất tốt gật đầu: "Ừ, trẫm rất nhàn rỗi, để bọn họ vào đi."

Nói xong, Nam Cung bất đắc dĩ nhìn nhìn Trần công công.

Trần công công cầm chung trà đang phao trà, thấy Nam Cung nhìn mình, cũng có chút khó hiểu.

"Hoàng Thượng..." Nam Cung nói: "Bọn họ nói có việc muốn hỏi Trần công công."

Triệu Trinh sửng sốt một chút, nhìn nhìn khuê nữ trong lòng, Hương Hương mắt to chớp chớp, cũng nhìn cha nàng.

Cuối cùng, Triệu Trinh gật gật đầu với Nam Cung: "Vậy để họ vào đi."

Nam Cung đi ra cửa gọi người, Triệu Trinh đem khuê nữ đặt lên ghế, sau đó đi mấy vong quanh Trần công công.

"Công công..." Triệu Trinh đến bên cạnh Trần công công, nhỏ giọng hỏi: "Không lẽ ngươi trước kia đã làm chuyện xấu gì đó nên bây giờ bị phát hiện rồi?"

Trần công công cả kinh liên tục xua tay: "Không có a không có a..."

Triệu Trinh vuốt cằm: "Bọn họ rốt cục cũng xuống tay với người bên cạnh trẫm! Công công ngươi đã làm chuyện xấu gì? Trẫm khó giữ được ngươi a?"

Trần công công vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu: "Lão nô không có a, hoàng hượng!"

Đang trò chuyện, Triệu Phổ nắm tay Tiểu Tứ Tử đi vào, phía sau có Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đi theo.

Sau khi hành lễ, mọi người xem xét trạng thái của Triệu Trinh, chỉ biết ăn no rồi nhàn rỗi không có chuyện gì là, quyết định tốc chiến tốc thắng.

Cũng may Tiểu Tứ Tử vừa vào cửa, Hương Hương liền hô "Tiểu Thị Tử" rồi bay lại.

Triệu Trinh nhìn thấy Tiểu Tứ Tử, nên cũng bị dẫn đi rồi, mang theo hai tiểu hài nhi đến bên cạnh bàn ngồi uống trà.

Triệu Phổ nhanh chóng kéo Trần công công qua, hỏi hắn về chuyện cái mõ cùng cái đệm có hình rồng màu tím kia.

Trần công công sau khi nghe xong, cau mày cúi đầu trầm tư.

Triệu Trinh cũng hiếu kì nhìn qua.

Trần công công nói: "Cái đồng mõ kia lão nô nhớ rõ, nhưng cái đệm hình rồng màu tím lão nô không nhớ rõ là có."

"Trẫm cũng không nhớ rõ có cái đệm như vậy." Triệu Trinh để Nam Cung dẫn người đi tìm di vật của Lưu phi xem có đồng mõ hay không.

Chốc lát sau, Nam Cung cầm cái mõ kia lại đây, hỏi Triển Chiêu có phải là cái này không.

Triển Chiêu cầm lấy cái mõ nhìn một hồi, gật đầu: "Chính nó."

"Cho nên..." Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu – Có liên quan gì đến vụ án?

Triển Chiêu cảm thấy manh mối nguyên bản đã loạn thành một đoàn giờ đây càng rối loạn hơn, hoàn toàn không rõ ràng, thật ra mấu chốt là nằm ở đâu?

Trần công công nhìn chằm chằm cái mõ trong tay Triển Chiêu một hồi, đột nhiên mở miệng: "Mõ này... Cũng không phải là cái mõ bình thường."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com