TruyenHHH.com

X Long Do An Tiep Theo Q01 Q05

Chương 62 - Phiên ngoại – Hồ sơ tuyệt mật của Lan Huệ Viện

EDITOR: KEN LE

BETA: ROSALINE


Chạng vạng vào một ngày nọ, tại Ngự Hoa Viên ở Hoàng cung.

Triệu Trinh vừa ăn cơm chiều xong, đang ôm khuê nữ Hương Hương đi bộ ở hoa viên, Nam Cung Kỉ cũng đi theo phía sau.

Triệu Trinh vừa đi vừa hỏi Nam Cung, buổi cơm chiều hôm nay sao không thấy công chúa đâu?

Nam Cung nói có mấy vị đến từ Lan Huệ Viện đến tìm công chúa, nên đã ăn cơm tại Bát Hoa Điện.

"Các nàng có phải mỗi tháng đều tụ lại cùng nhau một ngày hay không?" Triệu Trinh hỏi.

"Một tháng tụ họp khoảng ba năm lần, có khi là ở Bát Hoa Điện, có khi sẽ ở Liêu phủ, Mãn Ký cùng Thiên Âm lâu lâu cũng sẽ tham gia với họ."

Triệu Trinh rất hiếu kì: "Một tháng tụ họp nhiều lần như vậy để làm gì? Mở tiệc trà sao?"

"Hình như là để đọc sách." Nam Cung nhớ là đã nghe Qua Thanh nhắc qua.

"Đọc sách gì a?" Triệu Trinh cũng cảm thấy hứng thú: "Trẫm gần đây rất rảnh, có sách hay gì trẫm cũng muốn xem!"

"Hình như là sách do nhóm tài nữ ở Lan Huệ Viện viết, các nàng thay phiên nhau viết, sau đó thay phiên nhau đọc." Nam Cung Kỉ cũng không biết tình huống cụ thể.

"Nga?" Triệu Trinh nghe xong càng tò mò hơn, tự mình viết? Viết gì a?

Nam Cung nhún vai, hắn cũng không biết,

Nói đến cũng khéo, nhị vị quân thần vừa đi qua giàn cây tử đằng, thì gặp Qua Thanh đang khiêng bọc vải đi qua.

Qua Thanh hành lễ với Triệu Trinh.

Triệu Trinh khoát tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào bọc vải trong tay Qua Thanh.

Triệu Trinh sờ sờ cằm, loại gấm này Triệu Lan rất thích, vốn tưởng rằng nàng sẽ dùng làm áo choàng, thế nhưng lại lấy bọc sách? Sách gì lại quý như vậy?

Qua Thanh thấy Triệu Trinh đã miễn lễ, liền cầm bọc sách chuyển qua một bên, đứng đó chờ, ý là chờ bọn Triệu Trinh đi qua hắn mới đi tiếp.

Nhưng hoàng thượng không có ý muốn đi, đối với bọc lớn kia bĩu môi hỏi: "Này là cái gì?"

Tiểu Qua Thanh nháy mắt mấy cái: "Hồi hoàng thượng, là sách."

"Sách gì?" Triệu Trinh đi lại.

"Ách..." Qua Thanh từ trước đến nay thành thật, với lại hoàng thượng hỏi hắn hắn có thể không nói sao, liền trả lời chi tiết: "Là 《 Hồ sơ tuyệt mật của Lan Huệ Viện 》."

Một câu nói xong, không chỉ Triệu Trinh, cả Nam Cung cũng hít mạnh, tên sách này...

Triệu Trinh hai mắt tỏa sáng nhìn bọc sách đó: "Cho trẫm xem..."

Triệu Trinh còn chưa vươn tay lấy qua, Qua Thanh đã lóe thân né sang một bên.

Triệu Trinh híp mắt.

Nam Cung cũng trừng Qua Thanh - không muốn sống nữa?

Qua Thanh khó xử: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, công chúa có khẩu dụ, ngoại trừ người trong hội 'Thử Miêu vô địch, Tương Du tuyệt đối, chuyện phong lưu của nhân vật trong Khai Phong' của Lan Huệ Viện ra, ai cũng không thể tới gần, nếu không thì ấn theo luật mà xử..."

Qua thanh nói xong, Nam Cung cùng Triệu Trinh đều sửng sốt, Tiểu Hương Hương đang ôm cổ Triệu Trinh cũng mở to hai mắt, không còn buồn ngủ.

Qua Thanh nói xong, nhìn Triệu Trinh, ánh mắt kia tựa hồ như lên án - ta dễ dàng lắm sao!

Nam Cung cùng Triệu Trinh đều phục hồi tinh thần lại, đồng thời đối hắn khoát tay, ý là đi nhanh đi, không làm khó đứa nhỏ đáng thương ngươi.

Qua Thanh đỏ mặt bỏ chạy.

Triệu Trinh ôm Hương Hương nhìn nhìn, đi về hướng Bát Hoa Điện.

Nam Cung bất đắc dĩ, hai huynh đệ không đứng đắn này thật rảnh rỗi.

............

Bát Hoa Điện, Qua Thanh đang mang bọc sách đi vào, trong viện liền vang lên tiếng hoan hô.

Triệu Trinh cũng đã tới trước cửa Bát Hoa Điện, cách bức tường chợt nghe tiếng cười đùa của một đám tài nữ truyền ra.

Tâm Triệu Trinh nghĩ, hội đọc sách sao, vậy chủ yếu là đọc đi! Để trẫm nghe thử chút các ngươi viết cái gì lại vui vẻ như vậy!

Chính là Triệu Trinh vừa định như vậy, thì thấy Qua Thanh rời khỏi đi đến, đóng cửa điện, trong viện, công chúa và vài vị tài nữ cũng đều trốn vào trong phòng, đóng cửa cài chốt, mấy ảnh vệ phụ trách bảo vệ Triệu Lan đều đáp xuống bên ngoài tường viện, ánh mắt xem xét nhìn làm Triệu Trinh cũng xấu hổ.

Triệu Trinh càng xấu hổ hơn, cũng biết là hoàng đế, không thể nghe lén trước mặt thị vệ, lỡ bị xem thành tên biến thái sẽ không tốt lắm.

Cuối cùng, Triệu Trinh đành phải ôm Hương Hương, mang theo Nam Cung Kỉ làm bộ như chỉ đi ngang qua, tiếp tục tản bộ.

Triệu Trinh buồn bực - thần thần bí bí để làm gì.

Tiểu Hương Hương giơ ngón tay với Triệu Trinh đang lầm bầm lầu bầu: "Tiểu cô cô đọc sách!"

Triệu Trinh nhìn nhìn khuê nữ nhà mình.

Hương Hương ngước cổ, ngón tay vỗ nhẹ trước miệng: "Suỵt!"

Triệu Trinh bị chọc cười, ôm khuê nữ tiếp tục dạo hoa viên.

.........

Một ngày khác...

Sáng sớm, Công Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử đến Thái Học Viện, buổi sáng hôm nay Lan Huệ Viện có cuộc thi, nên ai cũng đến sớm đọc sách chuẩn bị.

Công Tôn có chút vội, buổi sáng giám thị, buổi chiều hẹn Triệu Phổ đi xem bệnh cho một vị lão tướng quân.

Lần thi này cũng khá quan trọng, bài thi là Bao đại nhân ra đề, khảo xong Bao đại nhân phải chấm bài, sau đó tuyển ra rồi dâng lên cho Triệu Trinh xem.

Mấy phu tử ở Thái Học Viện đều tự phụ trách một viện, rút thăm quyết định, Công Tôn bốc ngẫu nhiên là Lan Huệ Viện.

Vừa lúc tiên sinh cũng còn một khóa thí nghiệm dược lý, vừa lúc tới giờ ngọ cùng nhau tham khảo.

Công Tôn an bài rất tốt, để Tiểu Tứ Tử ở lại Lan Huệ Viện ăn cơm, đến giờ ngọ Yêu Vương đến dạy học, để Thiên Tôn Ân Hậu đem đứa nhỏ này quay về Khai Phong Phủ, thuận tiện cũng đem bài thi mang về.

Lúc Tiểu Tứ Tử tới thì cầm phụ Công Tôn hòm thuốc nhỏ, trở về có thể mang theo bài thi, dù sao cũng có Tiểu Ngũ đi bộ thay.

Nhóm tài nữ ở Lan Huệ Viện học dược lý tốt hơn so với đại tài tử ở Tích Khánh Viện, lúc Công Tôn giảng bài, nhóm muội tử nghe cũng dụng tâm nghe hơn.

Vừa sáng sớm tường an vô sự, thời gian trôi rất nhanh.

Buổi trưa, Triệu Phổ đúng giờ tới đón Công Tôn, thuận tiện cũng đem Tiểu Lương Tử đến, Tiểu Tứ Tử đang giúp Công Tôn sửa sang lại bài thi.

Công Tôn dặn Tiểu Tứ Tử đem bài của hai môn thi theo, sau đó cùng ăn cơm với bọn Triệu Lan, rồi cùng bọn Thiên Tôn quay về Khai Phong Phủ, bài thi để trong thư phòng hắn.

Tiểu Lương Tử vỗ ngực tỏ vẻ nhóc sẽ chiếu cố Tiểu Tứ Tử, tiên sinh không cần lo lắng!

Công Tôn liền cùng Triệu Phổ rời khỏi Thái Học Viện, đến xem bệnh cho người ta.

Tiểu Tứ Tử từ trước đến nay vừa nghe lời vừa cẩn thận, xếp từng phần bài thi lại cẩn thận, sau đó đứng lên.

Tiểu Lương Tử nhìn hai xấp bài thi đầy chữ thì le lưỡi: "Ai nha! Vừa sáng sớm đã thi nhiều như vậy a! So với luyện võ còn mệt hơn!"

Tiểu Tứ Tử từ trong túi nhỏ lấy ra một miếng vải thêu hình hoa sen nở, thật cẩn thận bỏ bài thi vào, sao đó cột lại.

Vội vàng xong, Tiểu Lương Tử mang giúp Tiểu Tứ Tử, hai tiểu hài nhi tay trong tay đi đến viện ăn cơm.

Nhóm tài nữ ở Lan Huệ Viện thích nhất Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, vây quanh một bàn lớn vừa ăn vừa nói chuyện. Các cô nương hỏi thăm tình huống của Khai Phong Phủ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gần đây bận rộn chuyện gì, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cùng nhau uống rượu ra sao, Ngân Yêu Vương làm món gì ngon cho tổ Tương Du ăn, Tiểu Phượng Hoàng cùng Trâu tướng quân lại cãi nhau sao...

Ăn cơm xong, thời gian nghỉ trưa còn một chút.

Các cô nương của Lan Huệ Viện tụ lại trong hoa viên nói chuyện, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng ở đó chờ bọn Thiên Tôn đến.

Tiểu Tứ Tử để xấp bài thi đặt trên tháp trúc trong hoa viên, Tiểu Lương Tử cảm thấy nóng, liền cởi áo ngài ra, đi tới để lên bọc bài thi.

Lúc này Qua Thanh đi qua, cũng mang theo một bọc tới...

Qua Thanh nói với Triệu Lan, hắn phải về Tranh gia tổ chức tiệc sanh thần cho ông hắn, lát nữa sẽ có thị vệ khác tới thay tuần tra, buổi tối hắn mới hồi cung.

Triệu Lan vừa nghe là sanh thần của lão tướng quân, liền để Qua Thanh nhanh chóng về nhà .

Qua Thanh hỏi nàng bọc này để ở đâu, Triệu Lan nhìn quanh, cuối cùng chỉ đến chỗ trên áo khoác của Tiểu Lương Tử.

Qua Thanh liền quăng cục nợ rồi bỏ đi.

Nghỉ trưa qua đi, Yêu Vương mang theo Thiên Tôn cùng Ân Hậu đến.

Ba thầy trò mới từ Nam An Tự trở về, Yêu Vương làm một ít món chay, Thiên Tôn cùng Ân Hậu tính luôn cả hai vị đại sư Vô Sa cùng Vi Trần ăn đến độ vui vẻ.

Đi bộ đến Lan Huệ Viện, Tiểu Ngũ lao đến Yêu Vương đầu tiên, chuẩn bị làm nũng.

Tiểu Ngũ vừa vây quanh Yêu Vương vừa ngoắc đuôi, xôn xao một hồi thì đụng vào tháp trúc một cái, tháp trúc nghiêng ngả, áo của Tiểu Lương Tử cùng bọc liền rớt xuống.

Hai tiểu hài nhi vừa lúc đi đến trước mặt, Tiểu Lương Tử nhặt lên áo cùng bọc, đi theo Thiên Tôn cùng Ân Hậu quay về Khai Phong Phủ.

Yêu Vương đuổi Tiểu Ngũ đang làm nũng đi, vẫy tay với nhóm tài nữ, rồi vào thư phòng.

Triệu Lan đứng lên, nha hoàn của nàng chạy tới dựng tháp trúc lên cùng lấy cái bọc, đi theo Triệu Lan vào thư phòng học bài.

.........

Thiên Tôn cùng Ân Hậu mang theo Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cùng về Khai Phong Phủ, hai lão vừa đi vừa nói về cửa hàng bán cá chép mới mở ở Thành Tây, nghe nói bên trong có rất nhiều loại cá chép.

Thiên Tôn nói không phải ở Khai Phong Phủ có cái ao sao, ngày hôm qua Ngọc Đường nhà hắn có nói muốn mua vài con cá chép về nuôi, thuận tiện thay đổi ao một chút.

Ân Hậu hỏi nuôi cá không lo sao? Yêu Yêu xuống một lần chẳng phải cái ao sẽ bị quét sạch sao?

Thiên Tôn nói Yêu Yêu không thích ăn cá chép, cá chép nhiều xương.

Ân Hậu vui vẻ, nói Yêu Yêu giống Thiên Tôn, sau đó hai lão lại bắt đầu cãi nhau.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử tay nắm tay đi theo phía sau, Tiểu Lương Tử cũng đã mặc áo vào, tay còn lại cầm theo cái bọc.

Hai tiểu hài nhi cũng vừa đi vừa tán gẫu, thảo luận điểm tâm mới ra gần đây của Mãn Ký.

Hai lão hai tiểu trở lại Khai Phong Phủ, thì thấy một bên cửa mở ra, trước cửa có hai chiếc xe ngựa to, trên xe có mấy thùng nước, hạ nhân ở Bạch phủ mang mấy thùng nước đến Khai Phong Phủ.

"Mua về rồi?" Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều đi lại nhìn.

Tiểu Lương Tử lên xe: "Oa! Cá chép thật lớn!"

Tiểu Tứ Tử nhìn không tới, ở bên cạnh xe chồm lên.

Ân Hậu bế bé lên.

Trên xe trong mỗi thùng nước có một con cá chép, vừa lớn vừa mập, kiểu hoa văn đều khác nhau, thập phần đẹp mắt.

Bên này đang xem, một tiểu nhị cùng mấy người nói: "Nếu đẹp thì đều mang vào, ao nhìn cũng mới thu thập xong!"

Ân Hậu đem Tiểu Tứ Tử ôm xuống, Thiên Tôn kéo hai tiểu hài nhi chuẩn bị vào viện xem cá, nhưng Tiểu Tứ Tử nhìn cái bọc trong tay Tiểu Lương Tử, nói trước tiên phải đem bài thi đến thư phòng của cha bé trước.

Thiên Tôn cầm qua: "Ta đi, các ngươi đi xem cá trước!"

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử vui vẻ chạy về hướng hoa viên.

Ân Hậu nghi ngờ nhiệt tâm hỗ trợ của Thiên Tôn nên theo sát.

Thiên Tôn trước hết chạy đến sân của mình, để bọc nhỏ xuống, sau đó lục tung bắt đầu tìm đồ bên trong.

Ân Hậu khó hiểu nhìn hắn hỏi: "Ngươi tìm cái gì?"

"Ta nhớ rõ có cái chậu ngọc lưu ly..."

"Này?" Ân Hậu lấy từ trong ngăn tủ ra một cái chậu ngọc lưu ly.

"A!" Thiên Tôn tiếp nhận, lấy thứ bên trong ra, sau đó cầm cái chậu bỏ chạy: "Đi bắt vài con nhỏ nhỏ về nuôi trong chậu a!"

Ân Hậu không nói gì theo ra ngoài, liếc mắt một cái thì thấy cái bọc bị Thiên Tôn bỏ quên ở trên bàn.

Vươn tay cầm lấy cái bọc, Ân Hậu đi ra sân, quẹo vào sân cách vách.

Mở cửa phòng của Công Tôn, Ân Hậu không vào trong, đem bọc ném lên bàn đá trong sân, sau đó cũng chạy tới hồ nước phía sau nhìn cá chép.

Ân Hậu mới vừa đi, Yêu Yêu ngủ gật trên mái nhà trở mình, bay xuống bên dưới.

Yêu Yêu rơi xuống trong viện vỗ cánh, nhìn thấy cái bọc trên bàn, liền đi lại nghe ngóng.

Cũng không biết là Yêu Yêu nhận ra hoa văn của bọc vải, hay là cái bọc có dính mùi của Tiểu Lương Tử, Yêu Yêu liền lại gần, gặm lấy cái bọc chuẩn bị bay đi đưa cho Tiểu Tứ Tử.

Yêu Yêu bay lên, cái bọc cột không chặt nên rớt xuống "Soạt" một tiếng...

Bọc vải trên không trung mở ra, một trận gió thổi qua... Ghi chép bản vẻ bên trong đều bay tứ tán trên trời...

.........

Thái Học Viện, sau khi học xong một khóa, Yêu Vương cho mọi người viết thiên văn rồi tan học sớm.

Còn dư chút thời gian mấy đại tài nữ của Lan Huệ Viện tụ tập cùng nhau, Triệu Lan lấy bọc vải ra, các cô nương chuẩn bị đọc sách một lát.

Vừa mở bọc vải ra, các cô nương đều sửng sốt.

Yêu Vương ra khỏi Lan Huệ Viện, chuẩn bị đi đến dạy Tích Khánh Viện, chợt nghe trong viện phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hét thảm của các cô nương.

Ảnh vệ phụ trách bảo vệ Triệu Lan từ trên nóc nhà nhảy xuống vài người, ngay cả nam sinh ở viện cách vách cũng nghe được, các phu tử cùng đều tò mò đi đến nhìn quanh: "Xảy ra chuyện gì?"

Yêu Vương cũng nghi hoặc trở về, chỉ thấy mấy nha đầu nói: "Không đúng! Không phải là Hồ sơ tuyệt mật!"

Các đại tài nữ trong viện đều kêu lên, vẻ mặt đau lòng lục tung tìm kiếm, trong lúc nhất thời cả viện đại loạn.

Yêu Vương sợ tới mức lui ra ngoài, cũng tò mò tới bên cạnh viện trưởng Lâm Tiêu trốn ở cửa viện nhìn vào.

Yêu Vương hỏi Lâm Tiêu: "Làm mất cái gì mà loạn thành như vậy?"

Lâm phu tử cũng buồn bực: "Hình như nghe được gì mà hồ sơ tuyệt mật?"

Phu tử cùng Yêu Vương đi vào, chỉ thấy trên bàn có bọc vải đã mở ra, bên trong có hai xấp giấy.

"Di?" Phu tử cầm lấy xem: "Này không phải là bài thi của Công Tôn sao? Còn có một phần bài thi của Bao đại nhân a... Sao lại ở trong này a?"

"Bài thi của Công Tôn tiên sinh!" Triệu Lan đứng lên.

Một tài nữ khác đang ôm đầu một bên cũng ngước đầu lên: "Tiểu Tứ Tử ~!"

"Bị cầm tới Khai Phong Phủ!"

"A a a a a a a!"

"Làm sao bây giờ!"

"Nhanh chóng đi lấy về!"

.........

Một đám nha đầu đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Yêu Vương đang đứng trước cửa.

Yêu Vương sửng sốt, bọn Triệu Lan nhanh chóng vây tới: "Yêu Vương cứu mạng!"

Triệu Lan giơ bọc vài trong tay lên: "Bọc vải giống nhau! Tiểu Tứ Tử nhất định lấy lầm rồi!"

"Nga..." Yêu Vương nghĩ nghĩ, vừa rồi hình như nhìn thấy Tiểu Lương Tử cầm bọc vải đi theo Tương Du trở về.

"Yêu Vương giúp bọn ta mang lại đây đi!"

"Đúng đúng! Giang hồ cứu nguy."

"Yêu Vương đi về Khai Phong Phủ một chuyến nhất định rất nhanh!"

"Yêu Vương cứu mạng!"

.........

Ngân Yêu Vương dở khóc dở cười nhìn một đám ánh mắt của mấy tiểu nha đầu trông mong nhìn hắn, gật gật đầu: "Chỉ cần mang bọc vải đến là được đúng không?"

"Ân!"

"Được!" Lâm phu tử gói lại bọc của Khai Phong Phủ đưa cho Yêu Vương: "Đổi lại a!"

Yêu Vương nhận lấy, lách thân mình một cái không thấy đâu.

Các cô nương vỗ tay: "Thật nhanh!"

Lâm phu tử ôm cánh tay tò mò hỏi: "Hồ sơ tuyệt mật là gì?"

Các cô nương ăn ý nhăn mặt: "Bí mật!"

Lúc này bên cạnh ao sen ở Khai Phong Phủ cũng là cảnh tượng rất bận rộn.

Ngũ gia mua khoảng hai trăm con cá chép, còn mời thợ xây cùng mấy người trong viện kiến tạo lại hồ nước, đem tất cả ao thông với nhau, hình thành một cái vòng tròn, sau đó xây vài cây cầu gỗ nhỏ.

Vừa rồi Thiên Tôn cầm chậu ngọc lưu ly mang lại đây, Ngũ gia kỳ thật đã sớm chuẩn bị tốt cho hắn, chừa lại hai con cá chép nhỏ màu trắng, thuận tiện nuôi trong chậu ngọc.

Hai con cá chép này thân mình đặc biệt nhỏ, đuôi đặc biệt lớn, dựng đuôi lên nhìn như hai con bướm màu trắng. Bình ngọc lưu ly dưới ánh mặt trời chiếu xuống có bảy màu đan xen nhau, chiếu lên vảy trắng bạc của cá chép đẹp dị thường.

Thiên Tôn đang cầm bình xem cùng Tiểu Tứ Tử Tiểu Lương Tử.

Ân Hậu nhìn thấy có một con cá chép màu trắng đen, nhìn khá giống với gấu trúc.

Triển Chiêu chạy tới phòng bếp lấy bánh mỳ đến, chuẩn bị cùng bọn Tiểu Tứ Tử cho cá ăn, mới vừa đi đến cửa Nguyệt Lượng, trước mắt có cái gì đó nhoáng lên một cái.

Triển hộ vệ theo bản năng liền vươn tay tiếp lấy.

Sau khi bắt được thì mới phát hiện đây là một cuốn sách có bìa bằng gấm, nhìn thực tinh xảo.

Triển Chiêu đem bánh mỳ ôm trong lòng, mở ra phát hiện giống với chiết tử, còn rất dài, trên bìa viết một câu - Ngũ gia hôm nay cùng Triển đại nhân thành thân sao?

Triển Chiêu nhìn thoáng qua chữ trên bìa, nhanh chóng khép lại, nhìn quanh hai bên, về phần vì sao phải nhìn quanh một lượt, Triển hộ vệ chính mình cũng không biết.

Cửa viện ngoại trừ Triển Chiêu thì không còn người khác, mọi người đã tập trung ở ao nước.

Bạch Ngọc Đường vừa rồi có nhìn thấy Triển Chiêu, tâm tự hỏi Mèo kia đang làm gì vậy? Làm gì mà liếc mắt qua lại mặt còn đỏ bừng, giống như ăn trộm nhìn xung quanh?

Ngũ gia vừa rồi dư quang thoáng nhìn đồ vật từ bầu trời rơi xuống, liền ngẩng mặt nhìn xem...

Hắn vừa nhấc đầu, vừa lúc nhìn thấy trên đỉnh đầu một tờ giấy đang bay xuống.

Ngũ gia nâng tay lấy được, tâm tự hỏi sao giấy lại lớn như vậy, Triệu Phổ để bay bản đồ gì sao?

Nhìn thấy thứ bắt được, Ngũ gia sửng sốt, trên mảnh giấy lớn toàn là tranh vẽ, vẽ cỡ mười mẫu của cùng một người duy nhất, đúng là hình của Thiên Tôn sư phụ hắn.

Trên bức họa là các loại góc độ của Thiên Tôn, có góc nghiêng, có quay đầu nhìn lại, có ngẩng đầu, có nhắm mắt... Bên góc trái có viết một hàng chữ - mười cảnh tuyệt mỹ của Thiên Tôn...

Ngũ gia đang ngẩn người tại chỗ, chợt nghe một trận hít mạnh từ phía sau.

Bạch Ngọc Đường vừa quay đầu lại, thì thấy Thiên Tôn đang ôm chậu ngọc lưu ly, há to miệng đứng phía sau hắn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn... Cùng bức họa trong tay hắn.

Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn, nháy mắt hiểu được chuyện gì, quay đầu lại nhìn bức họa, lại nhìn sư phụ hắn, nhanh chóng lắc đầu: "Không phải như người nghĩ đâu..."

"Không cần giải thích!" Thiên Tôn vươn ngón tay chỉ Bạch Ngọc Đường: "Ngươi chính là thầm mến vi sư, Aha ha ha ha! Ta quả nhiên là người mà ngươi sùng bái nhất! Ha ha ha ha."

Ân Hậu cũng đi lại nhìn thoáng qua, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Ngọc Đường.

Ngũ gia muốn xé bức họa, Thiên Tôn ném chậu cá đi chụp "Chứng cứ phạm tội".

Ân Hậu vội vàng bắt được chậu cá, vừa ngước đầu... Thì bị một quyển trục rớt xuống đầu.

Ân Hậu chợt lóe thân, quyển trục lạch cạch một tiếng, rơi trúng đầu Tiểu Lương Tử.

"Ai nha!" Tiểu Lương Tử bị đau đến nhảy dựng lên, vươn tay ôm đầu.

Tiểu Tứ Tử nhặt lên quyển trục rơi trên mặt đất.

Đó là một cuộn giấy màu đỏ, bên ngoài cuộn giấy bọc hình hoa bông gòn cùng khổng tước, đặc biệt xinh đẹp.

Tiểu Tứ Tử đem cuộn giấy mở ra, chỉ thấy dòng thứ nhất có viết "Cặp đôi trời đất tạo nên ở Khai Phong..."

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn Tiêu Lương đang ôm đầu.

Tiểu Lương Tử bĩu môi: "Ai nha! Đọc tên cảm giác thật là lợi hại, Cẩn nhi, mở ra nhìn thử!"

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, cầm lấy một đầu quyển trục, Tiểu Lương Tử thì kéo một đầu khác ra, đem cả quyển trục đều mở ra.

Ngũ gia cùng Thiên Tôn đang nhìn bức họa cũng cúi đầu xuống, chỉ thấy trước mắt có một bức hoạ thật dài bị mở ra.

Ân Hậu cũng đi lại nhìn, thì thấy là một cái danh sách.

Nhất bảng hai vị thanh mai trúc mã vô tư chí tôn vô địch.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn.

Dưới tên là bức họa của Ân Hậu cùng Thiên Tôn.

Dưới hình còn có hai chữ.

Tương Du (ma vương x chí tôn), sau đó là chữ "Thỏa đáng".

Du Tương (chí tôn x ma vương), sau đó là chữ "Thảo đáng".

Hiện trường một mảnh trầm mặc, Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn chằm chằm một lát, Thiên Tôn đột nhiên không cùng Bạch Ngọc Đường xem bức họa nữa, mà ngồi xổm xuống mở hà bao của Tiểu Tứ Tử ra, lấy ra một cây bút, ở phía sau "Du Tương" đánh dấu sau chữ "Thỏa đáng".

Ân Hậu đỡ trán.

Thiên Tôn hí mắt đếm đếm, phát hiện chữ phía sau Du Tương không nhiều bằng chữ phía sau Tương Du, nên bắt đầu cố gắng ở phía sau Du Tương viết chữ tự.

Ân Hậu không nói gì túm lấy áo hắn: "Ngươi có biết cái này là có ý gì hay không?"

Thiên Tôn bạch liễu tha nhất nhãn: "Võ công bài danh a!"

Thiên Tôn vừa bất mãn vừa tiếp tục viết: "Cảm thấy võ công của ta không bằng lão quỷ kia! Buồn cười!"

Ân Hậu không nói gì: "Ngươi viết cái gì đó?"

Thiên Tôn tiếp tục viết: "Ta mặc kệ! Ta phải ở mặt trên!"

Ân Hậu vươn tay vỗ đầu hắn.

"Ai nha!" Thiên Tôn ôm đầu, quay đầu lại nhìn Ân Hậu: "Lão quỷ! Ngươi quả nhiên là muốn ở trên!"

Ân Hậu không nói gì: "Nói chuyện với ngươi quá mệt mỏi!"

Thiên Tôn đem bút trả lại vào hà bao của Tiểu Tứ Tử, sau đó vươn ngón tay chỉ vào Ân Hậu: "Ra chiêu đi lão quỷ! Hôm nay phân thắng bại đi!"

Ân Hậu cản hai chiêu của Thiên Tôn hỏi: "Ngươi làm gì?"

Thiên Tôn vỗ bộ ngực: "Bổn tọa mới là ở người ở trên... Ô."

Thiên Tôn nói còn chưa dứt lời, đã bị Ngũ gia dùng bức họa vỗ vào mặt.

Thiên Tôn cầm bức họa nhìn đồ đệ.

Ân Hậu đem Thiên Tôn qua một bên: "Đừng chơi nữa, ta muốn xem tiếp phía sau!"

Nói xong, Ân Hậu cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau xem vị trí thứ hai.

Thiên Tôn nghĩ nghĩ, cũng đi qua nhìn.

Lúc này, Triển Chiêu mặt đỏ hồng đang cầm chiết tử kia chạy về, cùng nhau xem.

.........

Nhị bảng chuyện tình bền vững như vàng thiên chi kiêu tử ông trời tác hợp.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Bên dưới là bức họa của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Bên dưới bức họa có hai dòng chữ.

Thử Miêu (lãnh khốc bại gia tử x ôn nhuận cật hóa), sau đó là chữ "Thỏa đáng".

Miêu Thử (ôn nhuận cật hóa x lãnh khốc bại gia tử), sau đó là chữ "Thỏa đáng".

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhịn cười nhìn hai đứa, lãnh khốc bại gia tử, ôn nhuận cật hóa...

Ngũ gia sờ sờ cằm: "Tình bền vững như vàng?"

Triển Chiêu nhìn một lát, lấy cây bút của Tiểu Tứ Tử đánh dấu, miệng nói thầm: "Miêu Thử tốt hơn a!"

Bạch Ngọc Đường chờ Triển Chiêu viết xong, cũng bỏ đi "Tình cứng như vàng", sửa lại bên trên "Tiến triển thong thả".

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nhướn mi.

Triển Chiêu lại cầm bút vết gì đó.

Xem tiếp...

Tam bảng mỹ nhân thư sinh tài tử dã thú tướng quân bá vương.

Công Tôn Sách cùng Triệu Phổ.

Bên dưới là bức họa của Công Tôn cùng Triệu Phổ.

Dưới bức họa cũng viết hai câu.

Phổ Sách (bá đạo vương gia x nhã nhặn thần y), sau đó là chữ "Thỏa đáng".

Sách Phổ (nhã nhặn thần y x bá đạo vương gia), sau đó là chữ "Thỏa đáng".

Mọi người nhìn một hồi, Tiểu Tứ Tử hơi dẩu miệng, lấy cây bút từ tay Triển Chiêu về, đánh dấu vào chữ "Thỏa đang" ở sau chữ "Sách Phổ".

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều chọt Tiểu Tứ Tử: "Qúa ngây thơ rồi!"

Tiểu Lương Tử cũng gật đầu: "Cẩn nhi, tiên sinh làm sao có thể thắng được sư phụ ta!"

Tiểu Tứ Tử nhìn mọi người: "Nếu để phụ thân nhìn thấy, người không may chính là Cửu Cửu a..."

Giúp đỡ sửa một chút, mọi người lại xem tiếp.

Tứ bảng vui vẻ oan gia tranh cãi ầm ĩ không phân biệt được cao thấp.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương.

Bên dưới là bức họa của Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương.

Bên dưới có hai dòng chữ.

Tả Nhị (băng lãnh tướng quân x yêu nghiệt nhị hóa), sau đó là chữ "Thỏa đáng".

Nhị Tả (yêu nghiệt nhị hóa x băng lãnh tướng quân), sau đó là chữ "Thỏa đáng".

Mọi người nhìn một hồi, cùng nhau cầm lấy bút, đánh dấu chữ "Thỏa đáng" ở phía sau "Tả Nhị".

.........

"Hắt xì..."

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương vừa đi dạo ở ổ chó về tới Khai Phong Phủ, mới vừa đi đến cửa, Lâm Dạ Hỏa ngửa mặt lên trời hắt xì một cái.

Hắt xì xong cúi đầu xuống, thì nhìn thấy dưới chân có quyển sách.

"Di?" Lâm Dạ Hỏa nhặt quyển sách lên: "Sách của ai rớt trước cửa vậy?"

Quyển sách có bìa được bao bằng gấm màu xanh hình hoa lan, nhìn rất tinh xảo rất đặc biệt.

Lâm Dạ Hỏa lật ra mặt trước, thì thấy có ghi tên - Lan Hoa tán nhân kí.

"Lan hoa tán nhân là ai a?" Lâm Dạ Hỏa hỏi Trâu Lương.

Trâu Lương nhún vai – có thể là của học trò ở Thái Học Viện? Hoặc là thư sinh nào đó là bằng hữu của Bao đại nhân?

Lâm Dạ Hỏa mở ra xem.

Hồi thứ nhất: Vài chuyện vào ngày xuân du hồ.

《 Hồi tửu thú 》(thú vui uống rượu)

Vào một ngày nắng, chèo thuyền trên hồ.

Ngũ gia ngồi đầu thuyền độc ẩm, sau khi uống hết, Miêu nhi đi qua, lấy bình rượu đổ thêm vào.

Thân thuyền nhỏ hẹp lắc lư, hai người đỡ lẫn nhau, Ngũ gia vươn tay đỡ lấy thắt lưng Miêu nhi, tay Miêu nhi dặt lên vai Thử.

Thuyền ổn định, Thử Miêu cùng đối diện nhau, tay một người còn trên lưng người kia, tay một người theo đầu vai trượt xuống khuỷu tay. Tay trên lưng khẽ vuốt đai lưng Ngọc Đường, như có như không. Tay trên cánh tay trượt xuống tay áo, như gần như xa. Ánh mắt như rượu, say tình như mèo cào trong tâm, đại manh!

(Văn trên nhận được nhiều lời bình, tất cả bày tỏ quá mức manh, còn vẽ biểu tình bưng mặt rơi lệ nhỏ, ngược lại là cũng thật đáng yêu. )

《 Hồi cầm thú 》(thú vui đánh đàn)

Vào một ngày nắng đẹp, chơi thuyền du hồ.

Đoàn tử chợt hỏi Cửu thúc có thể đánh đàn không, Cửu thúc lắc đầu xua tay, cười nói đây là thú vui của thư sinh, quân nhân không hiểu.

Ngoài miệng ngả ngớn làm thần y trợn mắt, Cửu thúc lập tức yếu thế sửa miệng, tự nói bản thân ngu dốt không nghe ra được âm luật, thỉnh thần y chỉ giáo.

Thần y bị túm lấy, cùng Cửu thúc ngồi trên ghế, dạy hắn đánh đàn.

Cửu thúc thân hình to lớn, thần y tinh tế đơn bạc, bóng lưng hai người ngồi chung rất đẹp, còn hơn cảnh trí xung quanh, đại manh!

(Văn trên nhận được nhiều lời bình, còn vẽ thêm rất nhiều bức "Bóng Lưng Đồ")

《 Hồi Lệ chi 》(Lệ chi: trái vải)

Vào một ngày nắng đẹp,, chơi thuyền hồ thượng.

Hỏa Phượng mặc một thân đỏ, ở đầu thuyền chơi với cẩu, Tả tướng quân đi ngang qua, nghỉ chân quan sát. Hỏa Phượng mặc đồ đỏ xỏa tóc xuống, thấy Tả tướng quân thì ngẩn người, hỏi hắn: "Câm, ngươi đang ôm cái gì thế?"

Tả tướng quân chợt nhớ mới từ trong cung cầm mấy trái vải lại đây, liền lấy ra.

Hỏa Phượng vui vẻ, không chịu động tay, chờ Tả thướng quân hầu hạ hắn ăn.

Tả tướng quân lột vỏ vải đưa đến bên miệng, Hỏa Phượng há miệng ăn, nước trái cây vô ý dính trên khóe miệng, để tướng quân lau giúp, tướng quân cúi đầu, liếm đi... Đại manh!

Hỏa Phượng cùng tướng quân ẩu đả ở đầu thuyền... Tả tướng quân trong quá trình đánh nhau sờ thắt lưng ba lượt, cổ, vai, ngực hai lần, chân, mông một lần, Hỏa Phượng hồn nhiên không phát giác, manh manh manh!

(Văn trên nhận được nhiều lời bình, cũng có biểu tình "Thẹn thùng thẹn thùng")

......
"Ba" một tiếng, Hỏa Phượng đóng mạnh sách lại, quay đầu trừng Trâu Lương.

Trâu Lương đứng yên cùng hắn đối diện.

Sau một hồi, Lâm Dạ Hỏa vươn tay cởi áo Tả tướng quân.

Trâu Lương túm lại: "Làm gì?"

"Thắt lưng ba lần, cổ, vai, ngực hai lần, chân, mông một lần! Ta muốn sờ lại! Một lần cũng không thiếu!"

Hai người ở cửa lằng nhằng, đang nháo thì chợt nghe hai tiếng ho khan "Khụ khụ".

Hai người nhăn mặt, thì thấy Bao đại nhân cùng Bàng thái sư đang đứng ở cửa.

Bao đại nhân khoát tay: "Ai, người trẻ tuổi, có chuyện gì thì về phòng mà làm a, đừng làm ở trước cửa!"

Thái sư cũng gật đầu theo, vuốt chòm râu: "Tình cảm thật tốt, nhưng người trẻ tuổi phải biết tiết chế a, giờ còn là ban ngày, chừa chút chuyện buổi tối lại làm a!"

Hai vị đại nhân cười ha hả bước đi, Trâu Lương nhân cơ hội bỏ chạy, Hỏa Phượng cầm sách đuổi theo.

Bao đại nhân cùng Bàng thái sư đi vào phủ, thái sư nghe nói Ngũ gia mua nhiều cá chép, muốn xin hai con màu đen mang về nuôi.

Mới đi đến sân, thái sư giẫm lên gì đó, cúi đầu nhìn thấy thì là một cái ống tre.

Thái sư nhặt lên nhìn kỹ, từ màu đến tính chất, hết sức tinh xảo, nhìn như kính ống nhòm.

Thái sư đánh giá một chút, hỏi Bao Chửng: "Đây là cái gì nha?"

Bao đại nhân cũng nhìn thoáng qua: "Có khi nào là kính vạn hoa của Tiểu Tứ Tử không?"

"Không đúng." Thái sư cảm thấy nhìn rất đẹp, liền giơ lên để trước mắt, một bên mắt híp lại, một bên mắt mở to, nhìn vào trong kính vạn hoa.

Kính vạn hoa kia đúng là có thể di chuyển được, nhưng đổi tới đổi lui cũng chỉ là mấy hình dạng có nhiều màu sắc khác nhau, có chút mơ hồ, có cái hồng nhạt, vàng, lam...

Thái sư nghi hoặc: "Đây là gì..."

Đang nghiên cứu, thì thấy Lục Thiên Hàn đi qua.

Lục lão gia tử cũng đến xem cá chép, vừa rồi đi qua Miêu Miêu Lâu, thì thấy dưới đất có đầy bức họa, không thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu.

Lão gia tử đem bức họa nhặt lên nhìn, nhanh chóng giấu đi, tâm nói người trẻ tuổi sao lại rãi loại bức họa này ra đầy đất như vậy, vạn nhất Tiểu Lương Tử Tiểu Tứ Tử nhặt được thì làm sao bây giờ? Rất kỳ cục.

Đi tới cửa vừa vặn gặp nhau, Bao đại nhân vội vàng dùng lễ chào lão gia tử.

Lục Thiên Hàn cũng dùng lễ chào lại Bao đại nhân.

Thái sư để kính vạn hoa xuống, nhìn Lục Thiên Hàn.

Lục Thiên Hàn nghe nói Ngọc Đường ở phía sau hoa viên, liền đi đến đó.

Bao Chửng chọc chọc thái sư đi bên cạnh: "Mập mạp, ngươi làm gì đó?"

Thái sư chậc lưỡi: " Hắc hắc! Vừa rồi trong kính vạn hoa chuyển tới một loại hình, ai u, chiếu đến lão gia tử, lão gia tử rất suất a! So với nhìn bằng mắt thường thì càng suất..."

Vừa nói, thái sư vừa chuyển kính vạn hoa, chiếu vào Bao đại nhân..."

"Phốc, ha ha ha..."

Thái sư phá lên cười, chuyển tới một mảnh màu vàng, xuyên thấu nhìn qua Bao đại nhân, giống y như bức tượng mạ vàng làm thái sư cười chết.

Bao đại nhân không nói gì đoạt lấy kình vạn hao trong tay hắn, cũng di chuyển vài vòng, chuyển tới một màu thì nhìn chằm chằm thái sư: "Ha! Nhìn như vậy giống như gầy đi một chút a!"

"Thật sao?" Thái sư lấy lại nhìn: "Nhìn như vầy người cũng ốm đi! Da cũng đẹp hơn! Thật thú vị!"

Hai người lại chuyển kính, đi vào trong viện của Bao đại nhân, cạnh bàn đá gần cửa thư phòng, Bao phu nhân đang ngồi đó đọc sách.

Trong tay phu nhân cầm chén trà, trên bàn đặt quyển sách, đang xem rất chăm chú.

Bao đại nhân đương nhiên hiểu phu nhân nhà mình, phu nhân hắn là thích nhất là đọc sách, một khi đọc được sách thú vị, sẽ hết sức chăm chú.

Bao đại nhân vẫy tay với thái sư, ý bảo không nên quấy rầy phu nhân đọc sách, đi xem cá chép trước.

Bao đại nhân cùng thái sư đều đi rồi, lưu lại Bao phu nhân một mình lật sách, sách này là đột nhiên từ trên trời rơi xuống trước mắt Bao phu nhân.

Phu nhân vừa thấy bìa sách - Không có gì là không thể chi hiếm gặp cũng có thể xứng!

Phu nhân mở ra hồi thứ nhất《Bàn về mười điểm khả nghi của Bao đại nhân cùng Bàng thái sư》

Phu nhân vừa đọc liền không dừng được...

.........

Yêu Vương được phó thác cầm bọc vải chạy về Khai Phong Phủ, nhưng mà... Yêu Vương tìm kiếm chung quanh Miêu Miêu Lâu cùng thư phòng của Công Tôn một lần, nhưng không phát hiện bọc vải kia.

Yêu Vương đang vò đầu, chợt nghe trên đỉnh đầu "Uỵch lăng" một tiếng.

Yêu Vương ngẩng đầu, Yêu Yêu bay xuống, ngồi xổm bên cạnh hắn vẫy cánh, cúi đầu xuống muốn được xoa xoa.

Yêu Vương xoa đầu nó, phát hiện trong miệng Yêu Yêu có miếng vải. Vươn tay lấy qua nhìn, thì ra là loại gấm có màu cùng hoa văn giống y như gấm bọc bài thi.

Yêu Vương dở khóc dở cười, vỗ vỗ đầu Yêu Yêu: "Ngươi chẳng lẽ đang gặp rắc rối sao? Rớt đâu hết rồi?"

Yêu Yêu lạch bạch đến gần dúi đầu vào lòng Yêu Vương kêu to một trận.

Yêu Vương gật gật đầu, đem bọc bài thi để trong thư phòng Công Tôn rồi đóng cửa lại.

Sau đó Yêu Vương bay lên nóc nhà, phát hiện trên nóc nhà có rất nhiều chiết tử cùng sách.

Yêu Vương nhặt lên, vừa kiểm vừa xem, cái gì mà《 Tổ Tương Du đồng khoản 》, 《 Thực đơn đề cử cho Triển đại nhân 》, 《 Ngũ gia đến tột cùng có bao nhiêu tiền 》, 《Khai Phong toàn bộ viên thắt lưng vây chân dài 》( Số đo vòng eo chân dài của tất cả thành viên trong Khai Phong), 《 Tiểu Tứ tử đích thể trọng bản ghi chép 》,《 Tiểu Phượng Hoàng hôm nay lại phạm nhị sao 》...

Yêu Vương xem hết đều phá lên cười, ra sân thì thấy hai nha đầu Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đang ngồi lật sách.

Thần Tinh Nhi che miệng: "Thiếu gia thật sự cùng Triển đại nhân nói như vậy sao?"

"Ai nha nhìn không ra a, thiếu gia thật buồn nôn!"

"Nha! Lúc sau lại phát sinh chuyện gì?"

Yêu Vương lắc đầu, chợt lóe.

Chờ hai nha đầu hiểu được, thì phát hiện cuốn sách《 Khai Phong lời tâm tình tuyển tập 》trong tay đã không thấy đâu.

Hai người nhìn nhau – Sách đâu?

Lúc sau, Yêu Vương lục tục thu về sách, giấy mà mọi người trong phủ nhặt được, dùng da bọc lại, sau đó mang về Thái Học Viện, đưa cho bọn Triệu Lan.

Một đám đại tài nữ trong Lan Huệ Viện nước mắt lưng tròng cảm tạ Ngân Yêu Vương.

Yêu Vương nhìn các nàng một lát, đột nhiên hỏi: "Có muốn biết chuyện thú vị của tổ Tương Du trước đây không?"

"Muốn a!"

Các cô nương trăm miệng một lời, Yêu Vương từ trong tay áo lấy ra một cuốn sách dày đưa qua, Triệu Lan nhận lấy, tựa sách có viết – Tổ Tương Du nhà ta mắc sai lầm xuẩn trong nháy mắt một trăm năm.

"Nha a a a a a!"

Trong viện tình cảm mãnh liệt, các cô nương kích động vạn phần truyền cho nhau đọc.

Yêu Vương ôm cánh tay cùng Triệu Lan thương lượng: "Hội 'Thử Miêu vô địch Tương Du tuyệt đối chuyện phong lưu của nhân vật trong Khai Phong' còn thu đội viên không?"

.........

Gây sức ép một ngày, ban đêm, ao cá mới ở Khai Phong Phủ rốt cục hoàn công, sau khi thông hết các ao, cá chép tựu thành đàn bắt đầu "Nhiễu giới đi dạo".

Công Tôn cùng Triệu Phổ sau khi xem xong bệnh cho lão tướng quân, thì đi ăn ở Thái Bạch Cư rồi mới trở về.

Cửu vương gia vui vẻ, bởi vì hôm nay được một mình ăn cơm với Công Tôn.

Hai người quay về phòng, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đang tập viết, trên bàn có một bọc vải.

Công Tôn mở ra, là hai xấp bài thi được xếp ngay ngắn.

Công Tôn cười tủm tỉm xoa đầu Tiểu Tứ Tử, khen nhóc rất giỏi.

.........

Trong hoàng cung, Qua Thanh vừa ăn mừng sanh thần với ông nội xong về tới Bát Hoa Điện, vừa đi vào hoa viên, chợt nghe trong khuê phòng công chúa truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Qua Thanh cả kinh, ảnh vệ trên nóc nhà cùng nhảy xuống.

Vọt vào phòng, thì thấy công chúa đang ngồi cạnh bàn, lục tìm trong đống sách trên bàn: "Thiếu một quyển! Quyển bị thiếu lại là quyển quan trọng nhất a a a a a a!"

Qua Thanh không nói gì lui ra ngoài.

Trong tẩm cung của Triệu Trinh cách vách, Bàng phi mới vừa dỗ Hương Hương ngủ xong, chợt nghe tiếng la của Triệu Lan cách vách.

Triệu Trinh cũng nghe thấy.

"Công chúa làm sao vậy?" Bàng phi tò mò hỏi.

Triệu Trinh lắc đầu: "Đọc sách nhiều bị ngu người, cái hội sách gì đó của nó..."

Bàng phi nháy mắt mấy cái: " Hội đọc sách 'Thử Miêu vô địch Tương Du tuyệt đối chuyện phong lưu của nhân vật trong Khai Phong' sao?"

Triệu Trinh ngồi lên đầu giường, nhéo nhéo cằm Bàng phi: "Ái phi cũng đọc sao?"

Bàng phi cười tủm tỉm lấy từ dưới gối đầu ra một quyển sách đưa Triệu Trinh đọc.

Triệu Trinh nhìn tựa đề《 Chuyện hằng ngày của Hoàng Thượng cùng hoàng phi 》.

Triệu Trinh mỉm cười, vươn tay ôm Bàng phi, thấp giọng nói: "Hằng ngày có cái gì hay đâu? Đêm chẳng phải tốt hơn sao?"

Bàng phi nhìn hắn trong chốc lát, yên lặng lấy ra một quyển khác dưới gối đầu,《 Chuyện về đêm của Hoàng Thượng cùng hoàng phi 》.

.........

Miêu Miêu Lâu ở Khai Phong Phủ.

Bạch Ngọc Đường tắm xong, lúc về thì thấy Miêu Miêu Lâu đã tắt hết đèn, Triển Chiêu nằm trong ổ chăn, đắp kín từ đầu tới chân.

Bạch Ngọc Đường tò mò: "Miêu nhi, ngủ sớm vậy sao?"

"Ân." Triển Chiêu lầm bầm trả lời một tiếng, không chui ra khỏi chăn.

Ngũ gia nghi hoặc đi qua, chỉ thấy Triển Chiêu đắp chăn che nửa đầu, chổ gối đầu có quyển sách, Triển Chiêu đang đọc sách.

"Miêu nhi, ngươi đang đọc cái gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu nhìn hắn một cái, đóng sách lại để hắn nhìn tên sách.

Quyển sách này được bao bằng gấm màu đen, có giấy niêm phong màu vàng được dán bên trên, tên《 Tuyệt tuyệt tuyệt tuyệt mật Miêu Miêu Lâu chi ban đêm liêu nhân 》(Bí mật đêm chọc ghẹo ở Miêu Miêu lầu)

Ngũ gia nhìn thoáng qua bìa sách, nhìn Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu yên lặng di chuyển vào trong giường, xốc chăn lên.

Bạch Ngọc Đường túm lấy góc chăn cũng chui vào, cùng Triển Chiêu nằm sấp, nghiên cứu quyển sách kia...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com