X Long Do An Tiep Theo Q01 Q05
Chương 58 Thu hoạch đoàn tửEditor: Ken LeBeta: Rosaline
Triển Chiêu xốc chăn lên, duỗi thân một cái, sau đó thả người nhảy lên giường ôm hai tiểu gấu trúc lăn lộn.Động tĩnh có chút lớn, Yêu Yêu cùng Tiểu Ngũ đều nhìn về phía này.Yêu Yêu ngáp một cái tiếp tục ngủ, Tiểu Ngũ đứng dậy đi lại cạnh giường ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu đang kích động trên giường.Ngũ gia để chậu rửa mặt xuống, cũng đi đến bên giường.Hai tiểu gấu trúc vốn đang ngủ ngon, nằm úp sấp xuống như hai tấm nệm, lúc này bị Triển Chiêu làm thức, mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu còn kêu hai tiếng.Bạch Ngọc Đường vươn tay bế một con lên, Triển Chiêu cũng ôm một con khác ngồi dậy, vỗ vỗ ván giường, ý bảo Bạch Ngọc Đường cũng ngồi xuống.
Ngũ gia ngồi xuống sau đó dựa vào cột giường, đem tiểu gấu trúc ngồi trong lòng mình, một tay ôm sau đầu, một tay vuốt tiểu gấu trúc từ đầu đến cổ.Tiểu gấu trúc động vài cái, bắt đầu quen dần, cuối cùng mềm nhũn nằm úp sấp thành một bãi, nằm im trong lòng Ngũ gia.Triển Chiêu ôm tiểu gấu trúc còn lại, cái bụng dựa vào lòng mình, để nó ngồi trên đùi.Tiểu gấu trúc mập mập cái bụng tròn vo, đại khái đã được ăn no, vẫn còn buồn ngủ, ngồi trên đùi Triển Chiêu nhắm mắt lại, đầu gật gù ngủ gật.Triển Chiêu nắm lấy hai chân trước nộn thịt của tiểu gấu trúc, liền cảm thấy cả người thỏa mái, lại ngước mặt nhìn, thấy Bạch Ngọc Đường có chút mệt mỏi, mắt đã nhắm lại như đang ngủ. Tiểu gấu trúc kia dựa vào lòng hắn, cũng đang ngủ, còn ồ ồ hít vào thở ra.Triển Chiêu mang tiểu gấu trúc đang ngủ gà ngủ gật trong lòng mình để vào lòng Ngũ gia, để hai tiểu gấu trúc song song nằm úp sấp, bản thân thì nghiêng người tựa vào gối đầu chống má, vừa ngắm sườn mặt đang ngủ của Ngũ gia, vừa ngắm gấu trúc trong lòng hắn, hai tiểu gấu trúc giống như cái chăn có hoa văn trắng đen đắp trên người Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu vuốt tiểu gấu trúc, có thể cảm giác ngực của Bạch Ngọc Đường đang hơi phập phồng.Triển Chiêu nhẹ nhàng sờ chân trước của tiểu gấu trúc không tự giác liền hướng lên trên, ngón tay từ trán Ngũ gia dọc xuống mũi, môi, cằm, phác họa lại tất cả đường cong trên mặt, sau đó chuyển qua vuốt lông lưng mềm mại của tiểu gấu trúc, sau đó vuốt lên vùng cổ, nhìn thấy cái đuôi ngắn kia như đang vẫy...Triển Chiêu cứ như vậy sờ sờ Ngũ gia, sờ sờ gấu trúc, chọc chọc Ngũ gia, lại chọc chọc gấu trúc... Đùa rất cao hứng, một chút cũng không buồn ngủ!......Đảo mắt đã sáng sớm, mặt trời đã sáng chưng.Công Tôn ngủ một chút, vì muốn sớm khám nghiệm tử thi nên dậy rất sớm.Tiểu Lương Tử vẫn luôn phải dậy sớm, Triệu Phổ cũng kiểm tra bé luyện công, nên cũng dậy sớm.Tiểu Tứ Tử tối hôm qua ngủ trễ, nên Công Tôn không gọi nhóc, muốn cho nhóc ngủ thêm một lát, chờ Bao đại nhân lâm triều trở về lại cùng nhau ăn điểm tâm.Ba người đang nhẹ chân nhẹ tay rời giường thì chợt nghe có người nhẹ nhàng gõ cửa.Tiểu Lương Tử chợt lóe thân tới mở cửa ra, thì thấy Triển Chiêu thăm dò nhìn vào: "Dậy rồi?"Tiểu Lương Tử gật đầu, Triển Chiêu liền đi vào, Bạch Ngọc Đường đi theo phía sau vẫn còn đang ngáp, Ngũ gia thuận tay đưa gì đó cho Tiểu Lương Tử, Tiêu Lương theo bản năng nâng tay nhận, cúi đầu vừa thấy – liền hít mạnh vào.Tiểu Lương Tử đang ôm đúng là một con tiểu gấu trúc, vui vẻ đến nỗi đứng ngơ ra.Công Tôn thấy Triển Chiêu đang ôm một con tiểu gấu trúc khác cũng đi qua, cũng vui vẻ - thật sự trộm được?Triệu Phổ có chút buồn bực, Trâu Lương không phải nói đem tiểu gấu trúc giấu trong viện của cha hắn sao, như thế nào Triển Chiêu lại ôm? Không lẽ là bị Đường môn phát hiện nên dời đi?Triển Chiêu ôm tiểu gấu trúc đến bên giường Tiểu Tứ Tử, lúc này Tiểu Tứ Tử còn chưa tỉnh, Triển Chiêu liền để gấu trúc nằm bên cạnh nhóc.Tiểu Lương Tử cũng chạy qua, đem gấu trúc đặt lên giường cạnh Tiểu Tứ Tử.Một đám đại nhân đứng bên giường, nhìn Tiểu Tứ Tử cùng hai tiểu gấu trúc nằm ngủ cạnh nhau... Oa! Đáng yêu!Bên trong đang ngắm, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cửa bị đẩy ra, Lâm Dạ Hỏa chạy vào: "Nhìn a!"Mọi người vừa quay đầu lại, thì thấy Hỏa Phượng ôm hai tiểu gấu trúc, thần tinh khí sảng đứng ở đó."Tiểu Tứ Tử tỉnh chưa?" Hỏa Phượng vui tươi hớn hở đi vào, tới bên giường nhìn thấy cũng sửng sốt.Mọi người nhìn hai tiểu gấu trúc trên giường Tiểu Tứ Tử, lại nhìn nhìn hai con trong tay Lâm Dạ Hỏa - bốn con?Lâm Dạ Hỏa cũng nhìn hai tiểu gấu trúc trên giường của Tiểu Tứ Tử, hỏi Triển Chiêu: "Hai ngươi đi bắt hai con lúc nào a?"Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, hai con này không phải do Lâm Dạ Hỏa bắt sao? Vậy hai con này do ai mang đến a?Triển Chiêu nghĩ nghĩ, hỏi Bạch Ngọc Đường: "Có khi nào là do Thiên Tôn cùng ngoại công ta..."Ngũ gia gật đầu - rất có thể a.Đúng lúc này, bên ngoài lại có người nhẹ nhàng gõ cửa, mọi người cùng quay đầu lại, thì thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng đến đây, hai lão cười tủm tỉm hỏi: "Đều ở đây a? Cho các ngươi xem hai thứ tốt?"Nói xong, Thiên Tôn cùng Ân Hậu từ sau lưng lấy ra mỗi người một con tiểu gấu trúc."Yêu Vương lúc sáng sớm đi mua bánh mật có đi ngang qua Đường môn thuận tay bắt về." Thiên Tôn cười tủm tỉm chạy tới: "Trước tiên cho Tiểu Tứ Tử chơi một lát..."Tới bên giường, hai lão cũng sửng sốt, trên giường đã có bốn con nằm sấp."Ai!" Thiên Tôn gật đầu: "Các ngươi tay chân còn nhanh hơn!"Ân Hậu đem hai con còn lại cũng để lên giường.Triển Chiêu đếm đếm - sáu con...Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu: "Hai con trên giường chúng con không phải do hai người bắt?"Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều lắc đầu.Triển Chiêu buồn bực, thật ra là do ai bắt đến?"Có khi nào là Nhị ca ta..." Ngũ gia vuốt cằm: "Ngày hôm qua lúc ăn cơm, hình như có nghe Nhị ca cùng Tam ca thảo luận, có thể đi bắt hai con gấu trúc...""Nga..." Tất cả mọi người gật đầu, thì ra là thế...Cùng lúc đó, chợt nghe bên ngoài truyền đến một thanh âm trung khí mười phần: "Ngũ đệ! Triển tiểu miêu..."Công Tôn nhanh chóng che tai Tiểu Tứ Tử.Tiểu Lương Tử ra cửa viện vẫy tay.Trong viện, Từ Khánh cùng Tương Bình đều đến, Từ tam ca đang ôm hai tiểu gấu trúc trên tay, vui tươi hớn hở đi vào, thấy mọi người đều "Suỵt" với hắn, liền hạ giọng nói: "Nhị ca bắt được!"Mọi người đỡ trán – tám con!Lâm Dạ Hỏa xòe ngón tay: "Ai nha! Đường môn tổng cộng mang theo tám con lại đây... Vậy là một con cũng chưa đưa cho Triệu Trinh a!"Triệu Phổ ngoắc Từ Khánh, để hắn để hai con kia lên giường.Quay đầu lại nhìn, được chứ! Tiểu Tứ Tử ngủ giữa bầy tiểu gấu trúc.Có con tiểu gấu trúc cọ cọ vào lòng Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử thuận tay liền ôm lấy, đại khái cảm thấy xúc cảm rất tốt, mềm mềm tròn tròn, quyết định ôm lấy tiếp tục ngủ.Một vòng đại nhân cộng thêm Tiểu Lương Tử nâng cằm dựa vào mép giường nhịn không được thở dài - ai nha! Cảm thấy tâm trống rỗng!Bên này đang vây xem mấy đoàn tử ngủ, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.Có người "Thùng thùng" giống trống kêu oan, còn có tiếng người ồn ào, nghe tiếng hẳn là bốn huynh đệ Đường môn."Tên bắt cóc! Đem gấu trúc trả lại cho bọn ta!""Khai Phong Phủ các ngươi thật quá đáng! Tám con tiểu gấu trúc đều trộm đi hết!""Thế nhưng còn cùng rồng đến bắt gấu trúc! Thật quá đáng!""Trả gấu trúc cho ta!"......"Rồng..."Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, lại nhìn chỗ cao kia từ cửa sổ, Yêu Yêu cùng Tiểu Ngũ đã ngủ no rồi đang tỉnh dậy, Tiểu Ngũ duỗi người tại chỗ, Yêu Yêu vẫy cánh bay đến bên cửa sổ, cái đầu lớn thò vào thăm dò Tiểu Tứ Tử cùng tiểu gấu trúc trên giường.Triển Chiêu cũng hiểu ra, không chừng hai tiểu gấu trúc trên giường bọn họ là Yêu Yêu bắt tới rồi giấu đi!Ngũ gia vươn tay sờ sờ đầu Yêu Yêu khen ngợi: "Làm tốt lắm!"Phỏng chừng là động tĩnh quá lớn, Tiểu Tứ Tử rốt cục cũng bị đánh thức. Nhóc trợn mắt, trước mắt một mảnh trắng đen... Tiểu Tứ Tử dụi mắt, vươn tay chạm vào một phen, lông xù a!Sửng sốt một chút, Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, tỉnh táo lại rồi nhìn kĩ – cả giường đều là gấu trúc!"Nha!" Tiểu Tứ Tử ôm hai tiểu gấu trúc mà bắt đầu lăn lộn.Không biết có phải cùng là đoàn tử hay không, mấy con tiểu gấu trúc cũng ai ai kêu bò đến trước mặt Tiểu Tứ Tử, đoàn tử lớn đoàn tử nhỏ liền tụ cùng một chỗ.Một nhóm đại nhân buổi tối ngủ không tốt vây quanh giường vừa nhìn vừa ôm ngực – thức sớm vẫn còn mệt, quả nhiên ngắm đoàn tử có thể hết a!Trước cửa Khai Phong Phủ, Bao đại nhân vừa lúc trở về, Bàng thái sư cùng Bát vương gia cũng cùng đến.Lúc lâm triều Bao đại nhân tấu với Triệu Trinh chuyện Hạng trang ở thành Nam hư hư thực thực vụ buôn người, còn tìm được số lượng lớn xương cốt, làm văn võ bá quan cả triều đều chấn kinh.Triệu Trinh không tin được dưới mắt hắn thế nhưng có người dám buôn lậu người, long án bị đập mạnh xuống, ra lệnh Khai Phong Phủ tra rõ vụ án này, nếu chuyện này có thật, thì phải bắt được hung phạm, nghiêm trị không tha.Thái sư cùng Bát vương gia đều muốn đến Hạng trang nhìn một cái, liền cùng Bao đại nhân trở lại.Vừa đến trước cửa lớn, đã thấy bốn huynh đệ Đường môn đến "Đòi gấu".Thái sư cùng Vương gia đều tò mò: "Tiểu gấu trúc? Nó đâu? Có thể bắt hai con về nuôi không?"Bao đại nhân bất đắc dĩ phất tay với bốn huynh đệ, để bọn họ vào phủ.Mọi người vừa vào sân, liền gặp Yêu Vương mang theo Nguyệt Nha Nhi cùng Thần Tinh Nhi bưng vài đĩa bánh gạo chiên đi qua.Mọi người dậy rất sớm nên đều chưa ăn cơm, tò mò nhìn mấy cái đĩa, tâm nói này là gì a? Như thế nào lại thơm như vậy!Yêu Vương cười tủm tỉm hỏi mấy người có ăn bánh gạo chiên không, Bát vương gia cùng Bàng thái sư đã sớm đi qua, Bao đại nhân nghe nói phòng bếp còn nấu canh uống, liền đi đến trù phòng, Thái sư cùng Bát vương gia mỗi người cầm một đĩa bánh gạo chiên, đi theo Bao đại nhân đến trù phòng.Yêu Vương cầm một đĩa bánh đưa cho bốn huynh đệ Đường môn: "Nếm thử."Bốn huynh đệ vội vàng xoa tay, ghê thật! Đây là bánh do Yêu Vương làm! Nhất định phải ăn!Chờ khi bọn Triển Chiêu theo Công Tôn ra khỏi phòng, thì thấy trong viện có một nhóm người đang ngồi ăn bánh gạo chiên, bốn huynh đệ Đường môn không còn tiền đồ, ăn đầy miệng.Học trò ở Thái Học Viện cũng đang ăn, ăn điểm tâm xong chuẩn bị đi đến trường.Thiên Tôn cùng Ân Hậu nếm thử mùi vị, Yêu Vương gần đây cũng làm điểm tâm cho bọn nhỏ ăn!Triển Chiêu cắn một miếng bánh, híp lại mắt, đưa qua cho Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia cũng cắn một miếng, gật gật đầu. Nhớ đến bánh rán ngày hôm qua, Ngũ gia bắt đầu hoài nghi Yêu Vương có thể không phải là thần tiên, có thể nghề chính là đầu bếp, tay nghề thật tốt!Bao Duyên cùng Bàng Dục đều hỏi mọi người đám tiểu gấu trúc ở đâu, đám người Triển Chiêu chỉ vào phòng Công Tôn bĩu môi.Học trò ở Thái Học Viện đi vào, lại ôm ngực mà đi ra, nói "Còn sống thật tốt", lấy sách vở đến trường.Bốn huynh đệ Đường môn ăn no, cùng Triển Chiêu đi lấy lại gấu trúc.Triển Chiêu nói ở trong phòng cùng Tiểu Tứ Tử, tự mình đi lấy đi.Đường Tứ Đao nhíu mày, tâm nói lấy dễ vậy sao! Trong phòng có cơ quan sao?Để bát đũa xuống, Đường lão tứ là người đầu tiên chạy vào, một lát sau, hắn đi ra ngồi trên bậc thang ôm ngực, miệng nói thầm – Ai nha! Giết người không đổ máu a!Đường nhị ca cùng Đường lão tam cũng chạy vào nhìn, sau đó thở dốc kinh ngạc rời khỏi. Ghê thật! Trên giường trong phòng là một đám đoàn tử, một đứa có màu tám đứa còn lại màu trắng đen, đoàn tử đông đúc bao quanh nhau, muốn mệnh a!Đường lão đại từ trước đến nay cũng rất thương Tiểu Tứ Tử, dù sao Công Tôn cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, nên cùng thương lượng với bọn Triển Chiêu, lần này chỉ mang theo tám con đến, cho Hoàng Thượng sáu con, còn hai con để lại cho Tiểu Tứ Tử. Nếu còn muốn, thì đi Đường môn mà lấy, gấu trúc cùng không phải dễ nuôi, tốt nhất nên đến Thục Trung một chuyến.Mọi người đương nhiên không ý kiến.Cuối cùng ba huynh đệ Đường môn mỗi người bế hai con về, trước khi đi, Đường Tứ Đao không được tự nhiên đưa cho Triển Chiêu một quyển sách.Triển Chiêu vừa thấy thì xém xíu nữa đã quăng đi, Đường Tứ Đao đưa cho hắn quyển "Gấu trúc bí tịch".Triển Chiêu mở ra nhìn nhìn, bên trong có hướng dẫn cách nuôi gấu trúc, cách làm đồ ăn cùng các công việc cần làm.Người Đường môn đi rồi, tạm thời không đề cập đến chuyện Tiểu Tứ Tử cùng mấy lão nhân trong Ma Cung xây dựng chuồng cho tiểu gấu trúc...Người trong Khai Phong Phủ ăn xong điểm tâm lại tiếp tục tra án.Bao đại nhân vào thư phòng thẩm vấn hai huynh đệ ở cửa hàng thịt, bọn người Triển Chiêu đi nghe, nhóm còn lại thì ghép lại các bộ hài cốt, Công Tôn thì khám nghiệm tử thi.Trong thư phòng, Bát vương gia cùng Bàng thái sư đều có mặt, hai huynh đệ Chu gia bị nha dịch áp giải lên, khai lại quá trình phạm án.Chuyện thật ra rất đơn giản, sáng sớm ngày hôm qua, Chu Nhị Hắc vẫn đến chỗ thường đến để mua heo rồi đến bờ sông làm thịt, sau đó bỏ vào giỏ gánh.Chu Nhị Hắc có thói quen, mỗi lần giết heo xong hắn sẽ vào rừng cạnh bờ sông đi phương tiện một chút, sau đó mới gánh về nhà. Lần này cũng không ngoại lệ, chờ hắn phương tiện xong rồi, đến bờ sông lấy giỏ thịt gánh về cửa hàng thịt.Khi đó thời gian còn sớm, Chu Lão Đại vừa đến cửa hàng, bọn tiểu nhị cũng chưa đến.Chu Lão Đại lấy gánh xuống định xem thịt heo hôm nay, nhưng giỏ trúc vừa mở ra hắn đã sợ tới mức ba hồn bảy vía đều thiếu chút nữa bay đi, bên trong không phải là heo a, là hai thi thể bị phân ra a, ở trên cùng còn là đầu của nữ nhân a.Chu Nhị Hắc cũng choáng váng, bị giết rõ ràng là heo, làm sao lại biến thành người vậy?Lúc này trời cũng sáng, tiểu nhị đã đến bắt đầu làm việc.Chu Lão Đại sợ bị người thấy mà lại giải thích không được, nhanh chóng đem hai thi thể mang vào hầm băng, đông lạnh mấy khối thi thể lại.Vào ban đêm, Chu Lão Đại chờ bọn tiểu nhị đều đi rồi, liền để Chu Nhị Hắc mang mấy khối thi thể vứt đi.Chu Nhị Hắc cùng Lưu viên ngoại có chút thù hận, lúc trước Chu Nhị Hắc đả thương người nên bị giam trong ngục, người mà hắn đả thương chính là ngoại chất của Lưu viên ngoại.Vốn Chu Lão Đại muốn giải quyết riêng, ra chút bạc bình ổn chuyện này.Nhưng thái độ làm người của Lưu viên ngoại chính trực, hắn nói Chu Nhị Hắc làm sai không phải ngày một ngày hai, cứ để như vậy một ngày nào đó sẽ hại chết mạng người, ngươi là đại ca lại quản không được, vậy thì để nha môn quản đi. Cho nên báo lên quan, kết quả sự tình nháo lớn, Chu Nhị Hắc vào nhà giam hai năm, bởi vậy nên ghi hận trong lòng.Chu Nhị Hắc cũng rất ác độc, hắn thấy thần không biết quỷ không hay, thay vì chôn xác ở nơi hoang dã, không bằng giá họa cho Lưu viên ngoại. Việc này cho dù cuối cùng Lưu viên ngoại không ngồi ngục giam, thì danh tiếng của cửa hàng của hắn cũng sẽ mất hết, về sau không ai dám mua gạo ở Lưu gia, vừa lúc có thể giải tỏa mối thù trong lòng.Hắn ngồi tù hai năm, trong đó cùng với một tên trộm học cách mở khóa, vừa lúc dùng tới.Ban đêm cùng ngày, Chu Nhị Hắc mở khóa cửa sau của kho gạo, gánh xác vào trong, mang lên kho thóc, mở khóa kho thóc ra, đem hai thi thể bị phân thây cho vào bên trong.Ổ khóa này cũng khó mở, Chu Nhị Hắc gây sức ép khá lâu, đây là lý do vì sao bên dưới thang của kho thóc lại có hai vết máu khô lớn như vậy.Chu Nhị Hắc nhìn thấy vết máu bên dưới, nên dùng bụi tro trên đất phủ lên, cảm thấy không có sơ hở nào, hắn vô cùng đắc ý trốn đi, chờ xem kịch vui.Quả nhiên ngày hôm sau án tử nháo một trận lớn, cửa hàng gạo bị quân hoàng thành bao vây, Chu Nhị Hắc còn tưởng Lưu viên ngoại sẽ bị xét nhà, vô cùng vui vẻ buổi tối còn đi uống rượu chúc mừng một phen.Chu Nhị Hắc là tên đần độn, hắn cũng không biết là ai đem thi thể tráo với thịt heo, chỉ cảm thấy người này cũng không phải do mình giết, chính mình vô tội.Bao đại nhân nghe xong thì sinh khí, ra lệnh Vương Triều Mã Hán mang Chu Nhị Hắc đến công đường, đánh bốn mươi trượng, giam lại chờ thẩm tra tiếp. Còn Chu Lão Đại thì phải bồi thường tổn thất cho cửa hàng của Lưu gia cùng các tửu lâu bị liên lụy, hai huynh đệ một tên có chuyện không báo, một tên vu oan hãm hại, đều phải ấn theo luật lệ mà trừng phạt.Mặt khác, Bao đại nhân còn dán thông báo làm sáng tỏ vụ việc cho cửa hàng gạo của Lưu gia, để tránh ảnh hưởng đến sinh ý của gia đình hắn, mấy đại tửu lâu cùng Lưu viên ngoại thường xuyên qua lại cũng đều biết tin tức cùng được bồi thường, đều nói sẽ không ảnh hưởng gì, sẽ tiếp tục mua gạo, trận phong ba này mới tính là bình ổn lại.Nhưng chuyện của cửa hàng thịt này nhìn càng giống như bước nhạc đệm, hung thủ vì sao lại đánh tráo các khối thi thể cùng thịt heo? Hẳn là không ai có thể đoán trước việc Chu Nhị Hắc sẽ nhân cơ hội này giá họa cho Lưu gia đi?Mọi người muốn đến Hạng trang xem, vừa ra khỏi thư phòng thì gặp ngay Công Tôn.Công Tôn tiên sinh mới vừa nghiệm xong thi thể Tiểu Hằng Tô, vẻ mặt chán nản, Cửu vương gia đang khuyên hắn.Triển Chiêu chờ hỏi làm sao vậy.Công Tôn thở dài: "Còn nhớ lúc trước Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử nói Tiểu Hằng Tô khóc mà như cười không?"Tất cả mọi người gật đầu."Nàng lúc ấy đang trúng độc! Kiểu cười kia là do độc tính phát tác mới khiến khuôn mặt bỗng nhiên run rẩy, ta lúc ấy cũng không nghĩ gì nhiều! Công Tôn cau mày: "Nàng trúng chính là độc mãn tính, ít nhất cũng tầm ba ngày, hẳn là đều hạ trong chén canh tổ yến mỗi đêm của nàng. Chúng ta phỏng đoán cảm xúc của nàng cũng có thể không chính xác, nói nàng không thương tâm, hoàn toàn có thể là do cảm xúc của nàng đã bị độc tố quấy nhiễu nên mới như vậy..."Công Tôn tiên sinh tự trách, cảm thấy bản thân sơ sót, nếu sớm phát hiện ra thì may ra có thể cứu được Tiểu Hằng Tô, lúc đó bách mạch cho nàng thì tốt rồi."Mặt khác..." Công Tôn nói: "Nàng nói là nàng nhìn thấy quỷ hồn của Đại Hằng Tô, có thể cũng không phải nói dối!""Bị độc dược ảnh hưởng nên sinh ra ảo giác sao?" Triển Chiêu hỏi.Công Tôn gật đầu: "Ân! Rất có thể a, độc này khá lợi hại, hẳn là do cao thủ điều phối ra. Dùng ít có thể sinh ảo giác, liều mạnh thì... Sẽ chết. Mấy vị sư phụ bị hôn mê, còn có mấy người dưới tầng hầm kia, cũng không trúng cùng một loại độc.""Chín người kia tỉnh lại chưa?" Bạch Ngọc Đường hỏi."Đừng nói nữa." Công Tôn ủ rũ khoát tay chặn lại: "Mấy vị sư phụ kia trúng độc rất nhẹ, ngủ một ngày độc trong cơ thể cơ bản đã tiêu hết, nhưng chín người dưới hầm lại trúng độc rất nặng, không chết nhưng sẽ hôn mê, rất khó chữa khỏi."Tất cả mọi người nhíu mày, cảm thấy án tử không đơn giản. Vô luận hung phạm phía sau màn là ai, đã giỏi về dùng độc lại làm việc kín đáo, cũng rất cẩn thận."Đúng rồi!" Công Tôn nói: "Trong chín người có một người câm điếc, hẳn là chính là xa phu mà Tiểu Vương đã nói ."Công Tôn nói xong, lại đi tìm ông của hắn là Công Tôn Mỗ, còn có vài vị lão thần tiên tinh thông y dược ở Ma Cung, cùng nhau nghiên cứu loại độc này.Đám người Triển Chiêu tiếp tục ra ngoài, mang theo bọn người Yêu Vương, đi đến Hạng trang nhìn người giấy.
Triển Chiêu xốc chăn lên, duỗi thân một cái, sau đó thả người nhảy lên giường ôm hai tiểu gấu trúc lăn lộn.Động tĩnh có chút lớn, Yêu Yêu cùng Tiểu Ngũ đều nhìn về phía này.Yêu Yêu ngáp một cái tiếp tục ngủ, Tiểu Ngũ đứng dậy đi lại cạnh giường ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu đang kích động trên giường.Ngũ gia để chậu rửa mặt xuống, cũng đi đến bên giường.Hai tiểu gấu trúc vốn đang ngủ ngon, nằm úp sấp xuống như hai tấm nệm, lúc này bị Triển Chiêu làm thức, mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu còn kêu hai tiếng.Bạch Ngọc Đường vươn tay bế một con lên, Triển Chiêu cũng ôm một con khác ngồi dậy, vỗ vỗ ván giường, ý bảo Bạch Ngọc Đường cũng ngồi xuống.
Ngũ gia ngồi xuống sau đó dựa vào cột giường, đem tiểu gấu trúc ngồi trong lòng mình, một tay ôm sau đầu, một tay vuốt tiểu gấu trúc từ đầu đến cổ.Tiểu gấu trúc động vài cái, bắt đầu quen dần, cuối cùng mềm nhũn nằm úp sấp thành một bãi, nằm im trong lòng Ngũ gia.Triển Chiêu ôm tiểu gấu trúc còn lại, cái bụng dựa vào lòng mình, để nó ngồi trên đùi.Tiểu gấu trúc mập mập cái bụng tròn vo, đại khái đã được ăn no, vẫn còn buồn ngủ, ngồi trên đùi Triển Chiêu nhắm mắt lại, đầu gật gù ngủ gật.Triển Chiêu nắm lấy hai chân trước nộn thịt của tiểu gấu trúc, liền cảm thấy cả người thỏa mái, lại ngước mặt nhìn, thấy Bạch Ngọc Đường có chút mệt mỏi, mắt đã nhắm lại như đang ngủ. Tiểu gấu trúc kia dựa vào lòng hắn, cũng đang ngủ, còn ồ ồ hít vào thở ra.Triển Chiêu mang tiểu gấu trúc đang ngủ gà ngủ gật trong lòng mình để vào lòng Ngũ gia, để hai tiểu gấu trúc song song nằm úp sấp, bản thân thì nghiêng người tựa vào gối đầu chống má, vừa ngắm sườn mặt đang ngủ của Ngũ gia, vừa ngắm gấu trúc trong lòng hắn, hai tiểu gấu trúc giống như cái chăn có hoa văn trắng đen đắp trên người Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu vuốt tiểu gấu trúc, có thể cảm giác ngực của Bạch Ngọc Đường đang hơi phập phồng.Triển Chiêu nhẹ nhàng sờ chân trước của tiểu gấu trúc không tự giác liền hướng lên trên, ngón tay từ trán Ngũ gia dọc xuống mũi, môi, cằm, phác họa lại tất cả đường cong trên mặt, sau đó chuyển qua vuốt lông lưng mềm mại của tiểu gấu trúc, sau đó vuốt lên vùng cổ, nhìn thấy cái đuôi ngắn kia như đang vẫy...Triển Chiêu cứ như vậy sờ sờ Ngũ gia, sờ sờ gấu trúc, chọc chọc Ngũ gia, lại chọc chọc gấu trúc... Đùa rất cao hứng, một chút cũng không buồn ngủ!......Đảo mắt đã sáng sớm, mặt trời đã sáng chưng.Công Tôn ngủ một chút, vì muốn sớm khám nghiệm tử thi nên dậy rất sớm.Tiểu Lương Tử vẫn luôn phải dậy sớm, Triệu Phổ cũng kiểm tra bé luyện công, nên cũng dậy sớm.Tiểu Tứ Tử tối hôm qua ngủ trễ, nên Công Tôn không gọi nhóc, muốn cho nhóc ngủ thêm một lát, chờ Bao đại nhân lâm triều trở về lại cùng nhau ăn điểm tâm.Ba người đang nhẹ chân nhẹ tay rời giường thì chợt nghe có người nhẹ nhàng gõ cửa.Tiểu Lương Tử chợt lóe thân tới mở cửa ra, thì thấy Triển Chiêu thăm dò nhìn vào: "Dậy rồi?"Tiểu Lương Tử gật đầu, Triển Chiêu liền đi vào, Bạch Ngọc Đường đi theo phía sau vẫn còn đang ngáp, Ngũ gia thuận tay đưa gì đó cho Tiểu Lương Tử, Tiêu Lương theo bản năng nâng tay nhận, cúi đầu vừa thấy – liền hít mạnh vào.Tiểu Lương Tử đang ôm đúng là một con tiểu gấu trúc, vui vẻ đến nỗi đứng ngơ ra.Công Tôn thấy Triển Chiêu đang ôm một con tiểu gấu trúc khác cũng đi qua, cũng vui vẻ - thật sự trộm được?Triệu Phổ có chút buồn bực, Trâu Lương không phải nói đem tiểu gấu trúc giấu trong viện của cha hắn sao, như thế nào Triển Chiêu lại ôm? Không lẽ là bị Đường môn phát hiện nên dời đi?Triển Chiêu ôm tiểu gấu trúc đến bên giường Tiểu Tứ Tử, lúc này Tiểu Tứ Tử còn chưa tỉnh, Triển Chiêu liền để gấu trúc nằm bên cạnh nhóc.Tiểu Lương Tử cũng chạy qua, đem gấu trúc đặt lên giường cạnh Tiểu Tứ Tử.Một đám đại nhân đứng bên giường, nhìn Tiểu Tứ Tử cùng hai tiểu gấu trúc nằm ngủ cạnh nhau... Oa! Đáng yêu!Bên trong đang ngắm, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cửa bị đẩy ra, Lâm Dạ Hỏa chạy vào: "Nhìn a!"Mọi người vừa quay đầu lại, thì thấy Hỏa Phượng ôm hai tiểu gấu trúc, thần tinh khí sảng đứng ở đó."Tiểu Tứ Tử tỉnh chưa?" Hỏa Phượng vui tươi hớn hở đi vào, tới bên giường nhìn thấy cũng sửng sốt.Mọi người nhìn hai tiểu gấu trúc trên giường Tiểu Tứ Tử, lại nhìn nhìn hai con trong tay Lâm Dạ Hỏa - bốn con?Lâm Dạ Hỏa cũng nhìn hai tiểu gấu trúc trên giường của Tiểu Tứ Tử, hỏi Triển Chiêu: "Hai ngươi đi bắt hai con lúc nào a?"Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, hai con này không phải do Lâm Dạ Hỏa bắt sao? Vậy hai con này do ai mang đến a?Triển Chiêu nghĩ nghĩ, hỏi Bạch Ngọc Đường: "Có khi nào là do Thiên Tôn cùng ngoại công ta..."Ngũ gia gật đầu - rất có thể a.Đúng lúc này, bên ngoài lại có người nhẹ nhàng gõ cửa, mọi người cùng quay đầu lại, thì thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng đến đây, hai lão cười tủm tỉm hỏi: "Đều ở đây a? Cho các ngươi xem hai thứ tốt?"Nói xong, Thiên Tôn cùng Ân Hậu từ sau lưng lấy ra mỗi người một con tiểu gấu trúc."Yêu Vương lúc sáng sớm đi mua bánh mật có đi ngang qua Đường môn thuận tay bắt về." Thiên Tôn cười tủm tỉm chạy tới: "Trước tiên cho Tiểu Tứ Tử chơi một lát..."Tới bên giường, hai lão cũng sửng sốt, trên giường đã có bốn con nằm sấp."Ai!" Thiên Tôn gật đầu: "Các ngươi tay chân còn nhanh hơn!"Ân Hậu đem hai con còn lại cũng để lên giường.Triển Chiêu đếm đếm - sáu con...Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu: "Hai con trên giường chúng con không phải do hai người bắt?"Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều lắc đầu.Triển Chiêu buồn bực, thật ra là do ai bắt đến?"Có khi nào là Nhị ca ta..." Ngũ gia vuốt cằm: "Ngày hôm qua lúc ăn cơm, hình như có nghe Nhị ca cùng Tam ca thảo luận, có thể đi bắt hai con gấu trúc...""Nga..." Tất cả mọi người gật đầu, thì ra là thế...Cùng lúc đó, chợt nghe bên ngoài truyền đến một thanh âm trung khí mười phần: "Ngũ đệ! Triển tiểu miêu..."Công Tôn nhanh chóng che tai Tiểu Tứ Tử.Tiểu Lương Tử ra cửa viện vẫy tay.Trong viện, Từ Khánh cùng Tương Bình đều đến, Từ tam ca đang ôm hai tiểu gấu trúc trên tay, vui tươi hớn hở đi vào, thấy mọi người đều "Suỵt" với hắn, liền hạ giọng nói: "Nhị ca bắt được!"Mọi người đỡ trán – tám con!Lâm Dạ Hỏa xòe ngón tay: "Ai nha! Đường môn tổng cộng mang theo tám con lại đây... Vậy là một con cũng chưa đưa cho Triệu Trinh a!"Triệu Phổ ngoắc Từ Khánh, để hắn để hai con kia lên giường.Quay đầu lại nhìn, được chứ! Tiểu Tứ Tử ngủ giữa bầy tiểu gấu trúc.Có con tiểu gấu trúc cọ cọ vào lòng Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử thuận tay liền ôm lấy, đại khái cảm thấy xúc cảm rất tốt, mềm mềm tròn tròn, quyết định ôm lấy tiếp tục ngủ.Một vòng đại nhân cộng thêm Tiểu Lương Tử nâng cằm dựa vào mép giường nhịn không được thở dài - ai nha! Cảm thấy tâm trống rỗng!Bên này đang vây xem mấy đoàn tử ngủ, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.Có người "Thùng thùng" giống trống kêu oan, còn có tiếng người ồn ào, nghe tiếng hẳn là bốn huynh đệ Đường môn."Tên bắt cóc! Đem gấu trúc trả lại cho bọn ta!""Khai Phong Phủ các ngươi thật quá đáng! Tám con tiểu gấu trúc đều trộm đi hết!""Thế nhưng còn cùng rồng đến bắt gấu trúc! Thật quá đáng!""Trả gấu trúc cho ta!"......"Rồng..."Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, lại nhìn chỗ cao kia từ cửa sổ, Yêu Yêu cùng Tiểu Ngũ đã ngủ no rồi đang tỉnh dậy, Tiểu Ngũ duỗi người tại chỗ, Yêu Yêu vẫy cánh bay đến bên cửa sổ, cái đầu lớn thò vào thăm dò Tiểu Tứ Tử cùng tiểu gấu trúc trên giường.Triển Chiêu cũng hiểu ra, không chừng hai tiểu gấu trúc trên giường bọn họ là Yêu Yêu bắt tới rồi giấu đi!Ngũ gia vươn tay sờ sờ đầu Yêu Yêu khen ngợi: "Làm tốt lắm!"Phỏng chừng là động tĩnh quá lớn, Tiểu Tứ Tử rốt cục cũng bị đánh thức. Nhóc trợn mắt, trước mắt một mảnh trắng đen... Tiểu Tứ Tử dụi mắt, vươn tay chạm vào một phen, lông xù a!Sửng sốt một chút, Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, tỉnh táo lại rồi nhìn kĩ – cả giường đều là gấu trúc!"Nha!" Tiểu Tứ Tử ôm hai tiểu gấu trúc mà bắt đầu lăn lộn.Không biết có phải cùng là đoàn tử hay không, mấy con tiểu gấu trúc cũng ai ai kêu bò đến trước mặt Tiểu Tứ Tử, đoàn tử lớn đoàn tử nhỏ liền tụ cùng một chỗ.Một nhóm đại nhân buổi tối ngủ không tốt vây quanh giường vừa nhìn vừa ôm ngực – thức sớm vẫn còn mệt, quả nhiên ngắm đoàn tử có thể hết a!Trước cửa Khai Phong Phủ, Bao đại nhân vừa lúc trở về, Bàng thái sư cùng Bát vương gia cũng cùng đến.Lúc lâm triều Bao đại nhân tấu với Triệu Trinh chuyện Hạng trang ở thành Nam hư hư thực thực vụ buôn người, còn tìm được số lượng lớn xương cốt, làm văn võ bá quan cả triều đều chấn kinh.Triệu Trinh không tin được dưới mắt hắn thế nhưng có người dám buôn lậu người, long án bị đập mạnh xuống, ra lệnh Khai Phong Phủ tra rõ vụ án này, nếu chuyện này có thật, thì phải bắt được hung phạm, nghiêm trị không tha.Thái sư cùng Bát vương gia đều muốn đến Hạng trang nhìn một cái, liền cùng Bao đại nhân trở lại.Vừa đến trước cửa lớn, đã thấy bốn huynh đệ Đường môn đến "Đòi gấu".Thái sư cùng Vương gia đều tò mò: "Tiểu gấu trúc? Nó đâu? Có thể bắt hai con về nuôi không?"Bao đại nhân bất đắc dĩ phất tay với bốn huynh đệ, để bọn họ vào phủ.Mọi người vừa vào sân, liền gặp Yêu Vương mang theo Nguyệt Nha Nhi cùng Thần Tinh Nhi bưng vài đĩa bánh gạo chiên đi qua.Mọi người dậy rất sớm nên đều chưa ăn cơm, tò mò nhìn mấy cái đĩa, tâm nói này là gì a? Như thế nào lại thơm như vậy!Yêu Vương cười tủm tỉm hỏi mấy người có ăn bánh gạo chiên không, Bát vương gia cùng Bàng thái sư đã sớm đi qua, Bao đại nhân nghe nói phòng bếp còn nấu canh uống, liền đi đến trù phòng, Thái sư cùng Bát vương gia mỗi người cầm một đĩa bánh gạo chiên, đi theo Bao đại nhân đến trù phòng.Yêu Vương cầm một đĩa bánh đưa cho bốn huynh đệ Đường môn: "Nếm thử."Bốn huynh đệ vội vàng xoa tay, ghê thật! Đây là bánh do Yêu Vương làm! Nhất định phải ăn!Chờ khi bọn Triển Chiêu theo Công Tôn ra khỏi phòng, thì thấy trong viện có một nhóm người đang ngồi ăn bánh gạo chiên, bốn huynh đệ Đường môn không còn tiền đồ, ăn đầy miệng.Học trò ở Thái Học Viện cũng đang ăn, ăn điểm tâm xong chuẩn bị đi đến trường.Thiên Tôn cùng Ân Hậu nếm thử mùi vị, Yêu Vương gần đây cũng làm điểm tâm cho bọn nhỏ ăn!Triển Chiêu cắn một miếng bánh, híp lại mắt, đưa qua cho Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia cũng cắn một miếng, gật gật đầu. Nhớ đến bánh rán ngày hôm qua, Ngũ gia bắt đầu hoài nghi Yêu Vương có thể không phải là thần tiên, có thể nghề chính là đầu bếp, tay nghề thật tốt!Bao Duyên cùng Bàng Dục đều hỏi mọi người đám tiểu gấu trúc ở đâu, đám người Triển Chiêu chỉ vào phòng Công Tôn bĩu môi.Học trò ở Thái Học Viện đi vào, lại ôm ngực mà đi ra, nói "Còn sống thật tốt", lấy sách vở đến trường.Bốn huynh đệ Đường môn ăn no, cùng Triển Chiêu đi lấy lại gấu trúc.Triển Chiêu nói ở trong phòng cùng Tiểu Tứ Tử, tự mình đi lấy đi.Đường Tứ Đao nhíu mày, tâm nói lấy dễ vậy sao! Trong phòng có cơ quan sao?Để bát đũa xuống, Đường lão tứ là người đầu tiên chạy vào, một lát sau, hắn đi ra ngồi trên bậc thang ôm ngực, miệng nói thầm – Ai nha! Giết người không đổ máu a!Đường nhị ca cùng Đường lão tam cũng chạy vào nhìn, sau đó thở dốc kinh ngạc rời khỏi. Ghê thật! Trên giường trong phòng là một đám đoàn tử, một đứa có màu tám đứa còn lại màu trắng đen, đoàn tử đông đúc bao quanh nhau, muốn mệnh a!Đường lão đại từ trước đến nay cũng rất thương Tiểu Tứ Tử, dù sao Công Tôn cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, nên cùng thương lượng với bọn Triển Chiêu, lần này chỉ mang theo tám con đến, cho Hoàng Thượng sáu con, còn hai con để lại cho Tiểu Tứ Tử. Nếu còn muốn, thì đi Đường môn mà lấy, gấu trúc cùng không phải dễ nuôi, tốt nhất nên đến Thục Trung một chuyến.Mọi người đương nhiên không ý kiến.Cuối cùng ba huynh đệ Đường môn mỗi người bế hai con về, trước khi đi, Đường Tứ Đao không được tự nhiên đưa cho Triển Chiêu một quyển sách.Triển Chiêu vừa thấy thì xém xíu nữa đã quăng đi, Đường Tứ Đao đưa cho hắn quyển "Gấu trúc bí tịch".Triển Chiêu mở ra nhìn nhìn, bên trong có hướng dẫn cách nuôi gấu trúc, cách làm đồ ăn cùng các công việc cần làm.Người Đường môn đi rồi, tạm thời không đề cập đến chuyện Tiểu Tứ Tử cùng mấy lão nhân trong Ma Cung xây dựng chuồng cho tiểu gấu trúc...Người trong Khai Phong Phủ ăn xong điểm tâm lại tiếp tục tra án.Bao đại nhân vào thư phòng thẩm vấn hai huynh đệ ở cửa hàng thịt, bọn người Triển Chiêu đi nghe, nhóm còn lại thì ghép lại các bộ hài cốt, Công Tôn thì khám nghiệm tử thi.Trong thư phòng, Bát vương gia cùng Bàng thái sư đều có mặt, hai huynh đệ Chu gia bị nha dịch áp giải lên, khai lại quá trình phạm án.Chuyện thật ra rất đơn giản, sáng sớm ngày hôm qua, Chu Nhị Hắc vẫn đến chỗ thường đến để mua heo rồi đến bờ sông làm thịt, sau đó bỏ vào giỏ gánh.Chu Nhị Hắc có thói quen, mỗi lần giết heo xong hắn sẽ vào rừng cạnh bờ sông đi phương tiện một chút, sau đó mới gánh về nhà. Lần này cũng không ngoại lệ, chờ hắn phương tiện xong rồi, đến bờ sông lấy giỏ thịt gánh về cửa hàng thịt.Khi đó thời gian còn sớm, Chu Lão Đại vừa đến cửa hàng, bọn tiểu nhị cũng chưa đến.Chu Lão Đại lấy gánh xuống định xem thịt heo hôm nay, nhưng giỏ trúc vừa mở ra hắn đã sợ tới mức ba hồn bảy vía đều thiếu chút nữa bay đi, bên trong không phải là heo a, là hai thi thể bị phân ra a, ở trên cùng còn là đầu của nữ nhân a.Chu Nhị Hắc cũng choáng váng, bị giết rõ ràng là heo, làm sao lại biến thành người vậy?Lúc này trời cũng sáng, tiểu nhị đã đến bắt đầu làm việc.Chu Lão Đại sợ bị người thấy mà lại giải thích không được, nhanh chóng đem hai thi thể mang vào hầm băng, đông lạnh mấy khối thi thể lại.Vào ban đêm, Chu Lão Đại chờ bọn tiểu nhị đều đi rồi, liền để Chu Nhị Hắc mang mấy khối thi thể vứt đi.Chu Nhị Hắc cùng Lưu viên ngoại có chút thù hận, lúc trước Chu Nhị Hắc đả thương người nên bị giam trong ngục, người mà hắn đả thương chính là ngoại chất của Lưu viên ngoại.Vốn Chu Lão Đại muốn giải quyết riêng, ra chút bạc bình ổn chuyện này.Nhưng thái độ làm người của Lưu viên ngoại chính trực, hắn nói Chu Nhị Hắc làm sai không phải ngày một ngày hai, cứ để như vậy một ngày nào đó sẽ hại chết mạng người, ngươi là đại ca lại quản không được, vậy thì để nha môn quản đi. Cho nên báo lên quan, kết quả sự tình nháo lớn, Chu Nhị Hắc vào nhà giam hai năm, bởi vậy nên ghi hận trong lòng.Chu Nhị Hắc cũng rất ác độc, hắn thấy thần không biết quỷ không hay, thay vì chôn xác ở nơi hoang dã, không bằng giá họa cho Lưu viên ngoại. Việc này cho dù cuối cùng Lưu viên ngoại không ngồi ngục giam, thì danh tiếng của cửa hàng của hắn cũng sẽ mất hết, về sau không ai dám mua gạo ở Lưu gia, vừa lúc có thể giải tỏa mối thù trong lòng.Hắn ngồi tù hai năm, trong đó cùng với một tên trộm học cách mở khóa, vừa lúc dùng tới.Ban đêm cùng ngày, Chu Nhị Hắc mở khóa cửa sau của kho gạo, gánh xác vào trong, mang lên kho thóc, mở khóa kho thóc ra, đem hai thi thể bị phân thây cho vào bên trong.Ổ khóa này cũng khó mở, Chu Nhị Hắc gây sức ép khá lâu, đây là lý do vì sao bên dưới thang của kho thóc lại có hai vết máu khô lớn như vậy.Chu Nhị Hắc nhìn thấy vết máu bên dưới, nên dùng bụi tro trên đất phủ lên, cảm thấy không có sơ hở nào, hắn vô cùng đắc ý trốn đi, chờ xem kịch vui.Quả nhiên ngày hôm sau án tử nháo một trận lớn, cửa hàng gạo bị quân hoàng thành bao vây, Chu Nhị Hắc còn tưởng Lưu viên ngoại sẽ bị xét nhà, vô cùng vui vẻ buổi tối còn đi uống rượu chúc mừng một phen.Chu Nhị Hắc là tên đần độn, hắn cũng không biết là ai đem thi thể tráo với thịt heo, chỉ cảm thấy người này cũng không phải do mình giết, chính mình vô tội.Bao đại nhân nghe xong thì sinh khí, ra lệnh Vương Triều Mã Hán mang Chu Nhị Hắc đến công đường, đánh bốn mươi trượng, giam lại chờ thẩm tra tiếp. Còn Chu Lão Đại thì phải bồi thường tổn thất cho cửa hàng của Lưu gia cùng các tửu lâu bị liên lụy, hai huynh đệ một tên có chuyện không báo, một tên vu oan hãm hại, đều phải ấn theo luật lệ mà trừng phạt.Mặt khác, Bao đại nhân còn dán thông báo làm sáng tỏ vụ việc cho cửa hàng gạo của Lưu gia, để tránh ảnh hưởng đến sinh ý của gia đình hắn, mấy đại tửu lâu cùng Lưu viên ngoại thường xuyên qua lại cũng đều biết tin tức cùng được bồi thường, đều nói sẽ không ảnh hưởng gì, sẽ tiếp tục mua gạo, trận phong ba này mới tính là bình ổn lại.Nhưng chuyện của cửa hàng thịt này nhìn càng giống như bước nhạc đệm, hung thủ vì sao lại đánh tráo các khối thi thể cùng thịt heo? Hẳn là không ai có thể đoán trước việc Chu Nhị Hắc sẽ nhân cơ hội này giá họa cho Lưu gia đi?Mọi người muốn đến Hạng trang xem, vừa ra khỏi thư phòng thì gặp ngay Công Tôn.Công Tôn tiên sinh mới vừa nghiệm xong thi thể Tiểu Hằng Tô, vẻ mặt chán nản, Cửu vương gia đang khuyên hắn.Triển Chiêu chờ hỏi làm sao vậy.Công Tôn thở dài: "Còn nhớ lúc trước Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử nói Tiểu Hằng Tô khóc mà như cười không?"Tất cả mọi người gật đầu."Nàng lúc ấy đang trúng độc! Kiểu cười kia là do độc tính phát tác mới khiến khuôn mặt bỗng nhiên run rẩy, ta lúc ấy cũng không nghĩ gì nhiều! Công Tôn cau mày: "Nàng trúng chính là độc mãn tính, ít nhất cũng tầm ba ngày, hẳn là đều hạ trong chén canh tổ yến mỗi đêm của nàng. Chúng ta phỏng đoán cảm xúc của nàng cũng có thể không chính xác, nói nàng không thương tâm, hoàn toàn có thể là do cảm xúc của nàng đã bị độc tố quấy nhiễu nên mới như vậy..."Công Tôn tiên sinh tự trách, cảm thấy bản thân sơ sót, nếu sớm phát hiện ra thì may ra có thể cứu được Tiểu Hằng Tô, lúc đó bách mạch cho nàng thì tốt rồi."Mặt khác..." Công Tôn nói: "Nàng nói là nàng nhìn thấy quỷ hồn của Đại Hằng Tô, có thể cũng không phải nói dối!""Bị độc dược ảnh hưởng nên sinh ra ảo giác sao?" Triển Chiêu hỏi.Công Tôn gật đầu: "Ân! Rất có thể a, độc này khá lợi hại, hẳn là do cao thủ điều phối ra. Dùng ít có thể sinh ảo giác, liều mạnh thì... Sẽ chết. Mấy vị sư phụ bị hôn mê, còn có mấy người dưới tầng hầm kia, cũng không trúng cùng một loại độc.""Chín người kia tỉnh lại chưa?" Bạch Ngọc Đường hỏi."Đừng nói nữa." Công Tôn ủ rũ khoát tay chặn lại: "Mấy vị sư phụ kia trúng độc rất nhẹ, ngủ một ngày độc trong cơ thể cơ bản đã tiêu hết, nhưng chín người dưới hầm lại trúng độc rất nặng, không chết nhưng sẽ hôn mê, rất khó chữa khỏi."Tất cả mọi người nhíu mày, cảm thấy án tử không đơn giản. Vô luận hung phạm phía sau màn là ai, đã giỏi về dùng độc lại làm việc kín đáo, cũng rất cẩn thận."Đúng rồi!" Công Tôn nói: "Trong chín người có một người câm điếc, hẳn là chính là xa phu mà Tiểu Vương đã nói ."Công Tôn nói xong, lại đi tìm ông của hắn là Công Tôn Mỗ, còn có vài vị lão thần tiên tinh thông y dược ở Ma Cung, cùng nhau nghiên cứu loại độc này.Đám người Triển Chiêu tiếp tục ra ngoài, mang theo bọn người Yêu Vương, đi đến Hạng trang nhìn người giấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com