TruyenHHH.com

[X] Long Đồ Án - Tiếp theo (Q01-Q05)

Chương 191 Thua cùng thắng

Nguyethacphongcao

Chương 191 Thua cùng thắng

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Lúc ánh trăng đỏ như máu xuất hiện trên trời, không có gì bất ngờ xảy ra, Hội Kê sơn bỗng xao động.

Nghe được động tĩnh mọi người Khai Phong nhảy lên chỗ cao nhìn xuống, giang hồ quần hùng nháy mắt hóa thân thành đàn sói giang hồ, tru lên rồi lao ra khỏi tòa nhà, chạy vào phía sâu trong Hội Kê sơn. Cảnh này giống với cảnh Tiểu Tứ Tử hình dung lúc trước, vừa kinh khủng vừa có chút buồn cười.

Thiên Tôn lên chỗ cao vừa thấy cảnh này liền tức giận, "Thật sự là mất mặt xấu hổ, rõ ràng nên để bổn tọa một chưởng đánh chết bọn họ..."

Chính là lão gia tử mới vừa nâng tay lên, đã bị đồ đệ túm đi rồi.

Nhiệm vụ của Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn rất đơn giản, chính là bảo đảm đám người giang hồ không chém giết lẫn nhau trước miệng sơn cốc là được.

Ngũ Gia theo một đường, phát hiện mấy người giang hồ đang cố gắng chạy, ngẫu nhiên có vài người va vào nhau, mục tiêu chính xác là sơn cốc.

Trên thực tế, Ngũ Gia cảm thấy coi chừng đám người giang hồ này còn dễ hơn coi chừng Thiên Tôn. Lão gia tử nhìn thấy giang hồ quần hùng đã tức giận muốn đánh người, bây giờ bộ dáng người lại không ra người, mà như cẩu như quỷ thế này, Thiên Tôn càng thêm ghét bỏ a...

Bạch Ngọc Đường cũng buồn bực bản thân vì sao lại muốn mang Thiên Tôn tới đây, vốn nhiệm vụ đã có chút khó khăn, lại có thêm sư phụ hắn nên lại càng khó khăn hơn a.

Triển Chiêu đi theo phía sau đám người, một đường theo đuôi trên cây. Hắn một đường xem xét, phát hiện Khương Vọng Lâu cũng theo tới. Khác với tình huống của đám người giang hồ, Khương Vọng Lâu rõ ràng rất bình thường, hắn một đường cẩn thận theo sát phía sau đám người đó.

Bởi vì đám người Triển Chiêu xuất động lần này tương đối ít, nhóm ảnh vệ cũng không tự tiện hành động, cho nên Khương Vọng Lâu một đường cũng không phát hiện có những người khác ở đây, lá gan cũng lớn hơn, đi theo những người đó đến miệng động.

Chờ ra khỏi cánh rừng, chính là sườn dốc thật lớn kia.

Đám người chạy như điên xuống sườn dốc đồ sộ đó, bốn chân chấm đất chạy cũng không xong, đám người giang hồ lần lượt té xuống sườn dốc, ngã chổng vó.

Ngũ Gia thấy cũng lắc đầu, cảnh này nếu có cơ hội thì cho đám người giang hồ đó nhìn một lần thì tốt rồi, bằng không bọn họ cũng không biết bản thân có bao nhiêu dọa người.

Xa xa, huyệt động trong sơn cốc nguyên bản u ám, Hùng Khê đã đốt đuốc đứng trước miệng sơn động chờ.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tới gần đó, nhìn thấy đám người của Hùng cung, đều nhịn không được tốn hơi thừa lời.

Đám người này cũng rất giảo hoạt, Hùng Khê cùng Khương Vọng Lâu lần lượt đến Bạch phủ làm thuyết khách, bịa ra hai lý do thoái thác bất quá là để bọn họ tin tưởng chờ đến ngày hiến tế. Nhưng thực tế thời gian hiến tế là hôm nay... Cũng là thiên ý, trùng hợp Tiểu Tứ tử thấy được tình cảnh trong rừng, trùng hợp bọn họ tìm nhân chứng mục kích, thấy Khương Vọng Lâu đi mượn nhà, mới đem đám người này tóm gọn!

Bạch Ngọc Đường đang nhìn đám người lao xuống sườn dốc, Triển Chiêu bên cạnh nói một câu, "Đừng để Khương Vọng Lâu chạy thoát."

Bạch Ngọc Đường chỉ thấy Triển Chiêu nói xong liền trực tiếp nhảy ra ngoài, vung tay lên không... Trên sườn dốc cùng đáy cốc hạt màu đỏ thoáng hiện lên liên tiếp.

Ngũ Gia hơi sửng sốt, bên cạnh Thiên Tôn cũng tới rồi, khó hiểu, "Triển Tiểu Miêu động thủ sớm như vậy sao? "

Bạch Ngọc Đường cũng thấy không hiểu, nguyên bản kế hoạch là đuổi người đi vào sơn động, sau đó Triển Chiêu dùng Ma Vương Thiểm giải quyết vấn đề, như thế nào lại động thủ sớm như vậy...

Hơn nữa nhìn kỹ, phát hiện Triển Chiêu chỉ dùng Ma Vương Thiểm trên người vài người, quy mô rải rác, những người giang hồ này cũng không hôn mê, mà là cước bộ càng ngày càng chậm, có người dừng lại, có người ôm đầu, hình như dần khôi phục ý thức.

"Tốt! Tốt!"

Bạch Ngọc Đường đang buồn bực, chợt nghe sư phụ hắn đột nhiên nở nụ cười, "Quả nhiên là thân ngoại tôn của lão quỷ Ân Hậu a."

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu hỏi sư phụ hắn, "Có ý gì?"

Thiên Tôn chỉ chỉ tình huống dưới chân núi, "Triển Tiểu Miêu không phải đang chế phục đám người giang hồ, mà là để bọn họ tự giải độc."

"Giải độc?" Ngũ Gia nhíu mày, theo lý mà nói, Triển Chiêu đúng thật là có thể dùng huyễn thuật để giúp người khác giải độc. Cho dù đám người giang hồ này bị người ta dùng huyễn thuật hay là ăn nhầm độc dược, đều sẽ sinh ra ảo giác. Cách giải trừ huyễn thuật chính là dùng huyễn thuật mạnh hơn lên bọn họ, tương đương là cưỡng chế khiến đám người giang hồ tỉnh táo lại.

Bạch Ngọc Đường còn có chút lo lắng, cái này đối phó một hai người thì có thể, đối phó hơn một ngàn người, diện tích dùng huyễn thuật lớn như vậy...

Lúc này, trên sườn núi đã có vài người giang hồ tỉnh táo lại, nhìn thấy đồng bạn bên người chạy giống bầy sói, bọn họ đều ngây ngẩn.

Hơn nữa, bởi vì Triển Chiêu là cưỡng chế khiến bọn họ hồi phục tinh thần, cho nên những chuyện phát sinh vừa rồi bọn họ đều nhớ rõ hết.

"Hắn muốn để mấy người giang hồ này biết, chính là Ma Vương Thiểm đã cứu bọn họ." Thiên Tôn tựa hồ cảm thấy thú vị, "Chính là muốn làm cho bọn họ thấy hổ thẹn, để bọn họ biết bản thân đã làm ra chuyện mất mặt gì."

"Dùng huyễn thuật khống chế nhiều người như vậy thì cần nội lực rất lớn..." Ngũ Gia đương nhiên biết Triển Chiêu vì sao phải làm như vậy, chỉ cần Triển Chiêu biết mức độ là được, không để hắn làm thì hắn liền cố tình làm, chỉ cần hắn cảm thấy đúng là được.

"Lão quỷ trước kia cũng từng như vậy." Thiên Tôn buông tay, "Bất quá kết quả thu được không mấy tốt."

Ngũ Gia nhíu mày nhìn Thiên Tôn —— thật sự?

Thiên Tôn lạnh lùng cười, "Ngươi cảm thấy đám người giang hồ này sau đó sẽ nói như thế nào?"

Ánh mắt Ngũ Gia lạnh vài phần.

"Bọn họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân đã làm ra chuyện dọa người như vậy, cho nên bọn họ dẫn đầu công kích lão quỷ đã cứu bọn họ, nói ảo giác của bọn họ là do Ma Vương Thiểm tạo thành, hết thảy đều là âm mưu của Ân Hậu... tương tự vậy."

Ngũ Gia nghe xong tức giận, nói thầm một câu, "Còn không bằng không cứu, vong ân phụ nghĩa a."

Thiên Tôn chắp tay sau lưng nhìn đồ đệ, "Ân, vi sư cũng nghĩ như vậy... Kết quả ngươi đoán xem thế nào?"

Ngũ Gia nhìn Thiên Tôn.

"Bọn họ nói là vi sư cứu họ từ tay lão quỷ." Thiên Tôn cười, "Bởi vì bọn họ sợ lão quỷ sẽ trả thù bọn họ, nên muốn đẩy ra một người có thực lực không thua gì lão quỷ là ta, tốt nhất là châm ngòi một chút, để bọn ta đấu đến lưỡng bại câu thương, sau đó bọn họ làm ngư ông đắc lợi."

Ngũ Gia có chút không biết nói gì, "Đây là chuyện gì..."

"Ha ha ha." Thiên Tôn giống như nhớ tới gì đó rất buồn cười, "Đó là người a."

Ngũ Gia khẽ nhíu mày, khi nghe sư phụ hắn nói đến chữ "Người" này, mang theo sự khinh thường.

"Ngươi cảm thấy đạo lý này, Triển Chiêu có hiểu hay không?" Thiên Tôn hỏi đồ đệ nhà mình, "Lão quỷ có hiểu hay không?"

Bạch Ngọc Đường không nói lời nào, Triển Chiêu đương nhiên là hiểu.

"Rõ ràng có thể làm bọn họ hôn mê, sau đó mang họ rời khỏi núi, để bọn họ xem đây là một quá khứ hồ đồ cũng được." Thiên Tôn lắc lắc đầu, lại cười nói, "Hắn không chính, cũng không tà, bởi vì hắn cảm thấy như vậy mới đúng!"

Ngũ Gia nhìn thấy trong sơn cốc chung quanh thoáng hiện hồng quang, cùng với càng ngày càng có nhiều người giang hồ tỉnh táo lại.

Lúc này biểu tình của người giang hồ có đủ loại, ánh trăng đỏ như máu cùng Ma Vương Thiểm đỏ như máu, chiếu lên mỗi khuôn mặt, chiếu ra các loại cảm xúc. Nhưng cuối cùng, không biết có bao nhiêu người sẽ hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là Triển Chiêu dùng Ma Vương Thiểm lợi dụng bọn họ hay là cứu bọn họ. Đừng nói cảm ơn, không bị cắn ngược lại một cái đã là tốt lắm rồi, cũng thật đáng buồn...

"Triển Tiểu Miêu nội lực không bằng lão quỷ Ân Hậu, bất quá suy nghĩ ra biện pháp rất thông minh, phân hoá Ma Vương Thiểm, như vậy có thể khuếch tán nội lực quấy nhiễu đám người giang hồ." Thiên Tôn hình như rất tán thưởng, gật gật đầu, "Ân, rất giỏi."

Ngũ Gia nhìn thấy đám người giang hồ trong sơn cốc muốn hỏng, đột nhiên nở nụ cười.

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, nhìn đồ đệ, "Ngươi không phải mặt than sao? Triển Tiểu Miêu chơi đến nghiện rồi, ngươi không đi ngăn cản cũng không hỗ trợ, ở đây cười cái gì a?"

Ngũ Gia nói, "Nhìn đám người giang hồ đều chật vật, kế hoạch của Hùng cung cùng Khương Vọng Lâu cũng ngâm nước nóng, đều hết giận!"

Thiên Tôn cũng gật gật đầu, "Như thế a."

"Ngươi cùng Ân Hậu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn đang làm gì, ngươi không phải không ngăn cản cũng không hỗ trợ sao?" Ngũ Gia hỏi sư phụ nhà mình, "Ngươi cùng hắn với ta cùng Triển Chiêu không phải rất giống nhau sao?"

Thiên Tôn híp mắt.

Ngũ Gia nói, "Ta sủng miêu là thiên kinh địa nghĩa a, ngươi như thế nào cũng thuận theo Ân Hậu xằng bậy? Ngươi nhìn xem một thân hắn đều tổn thương."

Thiên Tôn ngưng thần một hồi, giống như đang suy nghĩ đáp án, suy nghĩ trong chốc lát, lão gia tử không sao cả nhướn mi, "Trừ phi ngươi thật sự không có cảm giác, bằng không ngươi dù sao cũng phải đưa ra lựa chọn."

Ngũ Gia hơi ngẩn người, đang cân nhắc những lời này có ý tứ gì, Thiên Tôn đột nhiên chau mày, "Có người đến..."

Khi nói chuyện, chỉ thấy ở động khẩu xuất hiện một người vọt về hướng Triển Chiêu, người này nội lực cực cao, theo hắn xuất hiện, sơn cốc nóng rực lên, không ít người giang hồ đang tỉnh táo đều cảm nhận được cỗ nội lực nóng bỏng này, nên đều chạy hết lên sườn núi.

"Không xong." Bạch Ngọc Đường ý thức được cỗ nội lực kia hẳn là của Hùng Viên, lão nhân kia nội lực không thấp, Triển Chiêu chuyên tâm thi triển Ma Vương Thiểm, không thể phân tâm.

Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường muốn nhảy ra triền núi hỗ trợ Triển Chiêu.

Thiên Tôn không nói gì, thấy đồ đệ chạy qua, lão gia tử bĩu môi, "Một người hai người không làm người khác bớt lo a..."

"Đúng vậy đúng vậy, ngươi cũng không khiến người khác bớt lo."

Phía sau truyền đến tiếng Yêu Vương.

Thiên Tôn nhìn Yêu Vương liếc mắt một cái.

Yêu Vương chậm rì rì đi tới, duỗi tay ra, đem một người ném qua một bên.

Thiên Tôn cúi đầu vừa thấy, được chứ —— là Khương Vọng Lâu bị điểm huyệt câm.

Lúc này Khương Vọng Lâu giương miệng trừng lớn mắt, không có cách nào nói chuyện còn không thể nhắm mắt, nhìn tình huống phía dưới.

Vừa rồi Triển Chiêu một sát đi ra, Khương Vọng Lâu đã bỏ chạy.

Tuy rằng Triển Chiêu kêu Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Khương Vọng Lâu, nhưng Ngũ Gia ngoại trừ hắn thì còn quan tâm ai nha, sớm đã quên mất Khương Vọng Lâu là ai rồi.

Nhưng Khương Vọng Lâu cũng không may, giống như làm nhiều chuyện xấu bây giờ rốt cục chịu báo ứng, lúc chạy đi thì gặp Ngân Yêu Vương đang từ từ đi lên.

Yêu Vương tiện tay bắt hắn lại rồi lôi qua đây.

......

Triển Chiêu cảm thấy đáy cốc có cỗ nội lực nóng bỏng quanh quẩn, đồng thời, xa xa xuất hiện một thân ảnh màu trắng, rất nhanh bắt đầu phát sáng.

Cơ hồ là cùng lúc thấy lạnh cả người, Bạch Ngọc Đường liền xuất hiện bên cạnh hắn, trong sơn cốc, hai cỗ nội lực nóng lạnh hoàn toàn tương phản chạm vào nhau, một tiếng nổ vang lên, trong cốc cuồng phong gào thét.

Ngũ Gia một chưởng bức lui sát chiêu nửa đường của Hùng Viên, Triển Chiêu cũng thu Ma Vương Thiểm... Trên sườn núi vài trăm người giang hồ hoặc ngồi chồm hổm hoặc ngồi ngơ ngác, trong sơn cốc còn nằm mấy trăm người... Này hơn một ngàn người bị trúng Ma Vương Thiểm cấp bậc khác nhau, hơn nữa huyễn thuật cường đại xâm nhập, cơ bản đều khôi phục trí nhớ cùng thần trí.

Cảm giác hiện tại của bọn họ cũng thực kỳ diệu, giống như tỉnh lại sau giấc mộng dài, cái gì cũng nhớ rõ, nhưng lại rất mơ hồ, hơn nữa một người hai người đều biết bản thân vừa rồi đã làm cái gì, thậm chí chạy giống cẩu cũng nhớ rõ, quả thực là xấu hổ không chịu nổi.

Triển Chiêu vừa rồi đã thông suốt, vội vỗ tay một cái, quay đầu cùng Bạch Ngọc Đường đối phó với Hùng Viên đang giết tới.

Nhưng chờ hai người vừa nhấc đầu, đều cảm thấy ngán ngẩm.

Chỉ thấy trước mắt là một đoàn bạch quang, bên trong có một nam nhân không mặc y phục, đeo khăn bịt mặt chỉ chừa đôi mắt, nếu không bởi vì nội lực, thật đúng là nhìn không ra Hùng Viên.

Ngũ Gia cảm thấy chán, người này giữa ban ngày chạy khắp nơi nhưng lại không mặc một kiện quần áo, chỉ đội cái khăn trùm đầu thì có ích lợi gì! Trời đang sáng lại tự mình phát sáng hơn, sợ người khác nhìn không thấy sao? Có tật xấu gì a!

Trên sườn núi, Thiên Tôn cùng Yêu Vương cũng bị kinh hách.

Yêu Vương che mắt Thiên Tôn, "Tiểu Du, gần đây người giang hồ không lẽ lưu hành loại ăn mặc này đi? Ngươi cùng Tương Tương không như vậy đi?"

"Đương nhiên không có!" Thiên Tôn túm tay hắn xuống, "Như thế nào có thể!"

Lão gia tử còn dùng lời nói thấm thía giáo dục đồ đệ, "Như vậy là không được a! Dáng người dù đẹp cũng không được a! Sẽ cảm lạnh a!

Thiên Tôn trợn trắng mắt, "Trọng điểm căn bản không phải là bị cảm lạnh hay không! Nói sao thì ai lại không mặc gì mà chạy loạn! Đừng nghĩ lung tung!"

Yêu Vương lại trấn an, "Không có là tốt rồi a, ngàn vạn lần không thể nga!"

Thiên Tôn cũng không biết nói gì —— đám người giang hồ này mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì vậy không biết!

Dưới chân núi, Triển Chiêu đi bắt dư đảng Hùng cung, Bạch Ngọc Đường đem Hùng Viên đang nóng rực đông lạnh đến độ không thấy đâu, Ngũ Gia đại khái ngại hắn trống không làm hư mắt, nên cho hắn thêm mấy tầng băng.

Hùng Viên quanh thân toàn là bột lân, hơn nữa nội lực hắn nóng rực, nên quang phát ra là màu trắng.

Triển Chiêu bắt đám dư đảng của Hùng cung, ở trong sơn cốc còn phát hiện bốn người khổng lồ.

Chờ bắt được đủ hết, Triển Chiêu thả ra tên lệnh liên lạc, Âu Dương Thiếu Chinh cùng Diêu Đình Uyên đã chuẩn bị tốt ở bên ngoài sơn cốc liền mang theo bọn nha dịch tiến vào, đem tất cả nghi phạm toàn bộ bắt lại, mang về nha môn chờ thẩm vấn.

Mà đám người giang hồ đều có chút xấu hổ, mấy chưởng môn của mấy môn phái vừa định mở miệng, Triển Chiêu đã chắp tay sau lưng hỏi, "Biết vừa rồi cứu các ngươi là công phu gì không?"

Tất cả mọi người ngẩn người, mấy chưởng môn vẫn có chút kiến thức, đều nói, "Là Ma Vương Thiểm sao? Chỉ nghe nói qua, lần đầu thấy..."

Triển Chiêu mỉm cười, "Ân! Nhớ kỹ! Đó là Ma Vương Thiểm của ngoại công ta! Là võ công phá giải huyễn thuật cực mạnh!"

Một đám người giang hồ hai mặt nhìn nhau, bất quá cũng đều tán thưởng, tỏ vẻ Ma Vương Thiểm danh bất hư truyền! Lợi hại lợi hại!

Ngũ Gia có chút bất đắc dĩ, Triển Chiêu làm nửa ngày, cảm giác là để nói những lời này.

Vài vị chưởng môn cũng không hiểu được Triển Chiêu muốn gì, đang đề cử võ công của Ma Cung với bọn họ sao?

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, mọi người vẫn tạ ơn Triển Chiêu.

Triển Chiêu híp mắt, "Các ngươi trở về sẽ không cắn ngược lại một cái đi?"

Mọi người vội vàng lắc đầu, "Như thế nào sẽ..."

Triển Chiêu có chút mang thù, "Như thế nào sẽ không a? Đi cắn ngược lại một cái không phải là thứ các ngươi am hiểu nhất sao? Trước kia các ngươi chính là oan uổng ngoại công ta như vậy a!"

Đám người giang hồ càng ngơ ngác, tỏ vẻ —— không có a! Lúc Ân Hậu bị oan uổng bọn họ còn chưa có sinh ra a...

Triển Chiêu ôm cánh tay, nhìn nhìn đám người giang hồ trước mắt chật vật không chịu nổi nói, "Ta biết các ngươi bước chân vào giang hồ là muốn nổi danh, nhưng người học võ hẳn nên trừ bạo giúp yếu, làm nhiều chuyện tốt ít kết bè lập phái để hôm nay thảo phạt chỗ này ngày mai thảo phạt chỗ kia, các ngươi ai cũng không đủ tiêu chuẩn, trước tiên tự làm bản thân tốt lên rồi nói sau!"

Đám người giang hồ trên mặt càng xấu hổ, hơn nữa chỗ này ai cũng có niên kỉ, còn có chút tuổi, cảm thấy bị hậu bối giáo huấn thì không phục.

Triển Chiêu cũng mặc kệ những thứ này, nên nói hắn đã nói, nói xong để cho người giang hồ đến nha môn đi làm chứng, sau đó nên làm gì thì làm cái đó, về sau phải đi chính đạo, ít làm mấy thứ oai môn tà đạo* này đi.

*đường ngang ngõ tắt.

Ngũ Gia ở một bên yên lặng lắc đầu, một đám người giang hồ tranh danh đoạt lợi lập bang kết phái, mèo một thân chính khí không thèm để ý đắc tội người nào, cảm giác căn bản là kê cùng áp nói*.

*gà nói với vịt (鸡同鸭讲): bằng với câu 'ông nói gà bà nói vịt' trong Tiếng Việt

Trên sườn núi, Thiên Tôn bị Triển Chiêu chọc cười chết, "Lão quỷ kia lúc còn trẻ cũng không như vậy, nhìn ngoại tôn thân sinh này thì, ha ha ha..."

Yêu Vương cũng có chút bất đắc dĩ, "Có một số việc rõ ràng là đúng, nhưng kết quả nếu hỏng thì sẽ không làm, dần dần, kết quả sẽ thành làm cùng không làm, mà không phải là không nên hay là đúng hay không."

Thiên Tôn nhìn Yêu Vương liếc mắt một cái, "Nhưng trên thực tế, tất cả kết quả đều giống nhau hết."

Yêu Vương nghe xong thì sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thiên Tôn hỏi, "Tiểu Du, ngươi cảm thấy con người đã tốt hơn sao? Cũng không phải tất cả kết quả đều sai, đúng hay không?"

Thiên Tôn lại nhìn nhìn đám người giang hồ dưới chân núi sau khi bị Triển Chiêu giáo huấn một chút thì ủ rũ đi theo bọn nha dịch về nha môn.

"Cho dù người không thay đổi, kết quả cũng không nhất định sẽ giống nhau." Thiên Tôn nói, "Năm đó nếu bọn chúng đều nghĩ lão quỷ như vậy, thì cũng không có Ma Vương... Chân chính không tình cảm chỉ là số rất ít, thế đạo thế nào, quyết định bởi có tình cảm đại đa số, chỉ là chọn đi con đường nào thôi."

Lão gia tử nói xong, lại tùy ý khoát tay, "Bất quá đối với người như Triển Chiêu mà nói, cũng không tính là gì. Bởi vì ở hắn xem ra, những người trong sơn cốc này, cũng không đại biểu cho đại đa số."

Ngân Yêu Vương hơi sửng sốt, tựa hồ cảm thấy suy nghĩ này có chút thú vị, xoa xoa cằm, "Là như thế nào a?"

"Cho dù những người này đều ghi hận hắn rồi cắn ngược lại một cái thì sao a?" Thiên Tôn không sao cả mà cười, "Lòng mang thiên hạ sao, những người này trong thiên hạ chỉ chiếm cỡ hạt mè cũng chưa tới, Triển Chiêu hắn tâm cao như vậy, tại sao sẽ quan tâm lưu ý chút yêu hận như thế."

Yêu Vương có chút thất thần, tự nhủ nói, "Đáng tiếc Tương Tương không tới, hắn thấy được hẳn là sẽ vui vẻ..."

"Dẹp đi, ngươi thật đúng là nghĩ hắn không biết ngoại tôn nhà mình là ai sao?" Thiên Tôn khoát tay, "Hơn nữa, lão quỷ hắn cũng không có thua a."

Yêu Vương có chút kinh hỉ nhìn Thiên Tôn, "Ngươi cũng hiểu hắn không thua sao?"

"Không ai có thể cùng thiên địa liều mạng lại có kết quả, cái gọi là thắng thua, phải xem hắn đến cuối cùng để lại cái gì." Vừa nói, Thiên Tôn vừa bĩu môi nhìn dưới chân núi, ý bảo Yêu Vương nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang vừa nói vừa cười cùng nhau đi lên trên núi, "Nhìn quả lớn như này, bộ dạng cũng thật tốt!"

Nói xong, lão gia tử ngáp một cái, ôm tay trở về, "Buồn ngủ chết, về nhà ngủ!"

Yêu Vương nhìn nhìn Thiên Tôn, lại nhìn nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, đột nhiên thực vui vẻ chạy đi, túm lấy Thiên Tôn nói, "Tiểu Du! Vi sư có phải là người thắng cuộc lớn nhất hay không?!"

Thiên Tôn ghét bỏ nhìn hắn liếc mắt một cái, nhưng nghĩ nghĩ, lại không phản bác, lắc đầu, "Quên những chuyện ta vừa nói đi."

Yêu Vương vui vẻ, nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang đi lên, "Tiểu Du nói ta là người thắng lớn nhất!"

"Ta chưa hề nói qua!" Thiên Tôn bất mãn, "Chỉ có mặt ngươi lớn thôi!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, cái gì người thắng lớn nhất? Mặt Yêu Vương cũng không lớn nha...


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com