TruyenHHH.com

X Long Do An Tiep Theo Q01 Q05

Chương 160: Thần Thụ

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Sáng sớm hôm sau, mọi người tinh thần sáng láng rời giường.

Trong viện, Triệu Trinh đang mang theo Tiểu Tứ Tử vận động, ba tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ theo Triệu Phổ luyện công mới vừa trở về, đang ở bên cạnh giếng múc nước rửa mặt.

Ăn xong điểm tâm, quản gia đã trở về, nói là đã đi qua khách điếm bình dân hẹn vị Hùng công tử kia, buổi trưa ở Ngọc Đường lâu gặp mặt.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, ý bảo là đã biết.

Mọi người ngồi cùng nhau, đang thảo luận về Hùng công tử này, chợt nghe thấy phía bên ngoài viện có người hừ hừ một điệu hát dân gian tiến đến, nghe thanh âm hình như là của Âu Dương.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy, quả nhiên, Âu Dương Thiếu Chinh một đầu tóc đỏ dựng lên, sắc mặt rạng rỡ, hừ hừ điệu hát dân gian, một bước đi ba bước nhảy mà đi vào. Thấy mọi người, còn hếch cằm lên tiếng chào, ngồi xuống ăn.

Mọi người thấy mặt mày hắn phấn chấn giống con nhím đỏ, có chút buồn bực —— tối hôm qua còn muốn chết muốn sống, thế nào sáng nay lại có tinh thần như vậy?

Triệu Trinh lặng lẽ chọc Triệu Phổ, cho hắn một ánh mắt —— Cửu thúc! Trẫm nghe nói người điên trước tiên sẽ có chút điềm báo!

Nam Cung gắp cái bánh bao cho hắn, để hắn ăn đừng nghĩ bậy.

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương một cái, "Chinh Chinh, nhặt được ngân lượng sao?"

Âu Dương Thiếu Chinh cười hì hì bóp khuôn mặt béo của bé, "Không có nha."

Một tiếng nói này của Âu Dương không hiểu sao lại mang theo chút vị ngọt, Trâu Lương ngồi đối diện bàn cả kinh nhìn hắn —— Hồng Mao này uống lộn thuốc sao?

Tiểu Tứ Tử lại hỏi, "Vậy đụng phải chuyện tốt gì sao?"

"Hắc hắc hắc."Âu Dương mặt mày hớn hở gặm màn thầu, gương mặt không thể miêu tả.

Mọi người đều nhìn Triệu Phổ —— tình huống gì đây?

Triệu Phổ cũng cảm thấy không đúng, chẳng lẽ tối hôm qua tiểu hoa đào thật sự tới?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu lắc lắc đầu —— không có khả năng, tối hôm qua không có người đến, bất quá Hồng Mao kia ở trên nóc nhà hừ hừ điệu hát dân gian rất phiền.

"Được rồi, lá thư ngày hôm qua đâu?"Triển Chiêu hỏi Âu Dương lá thư để xem thử, tối hôm qua tối lửa tắt đèn, có khả năng sẽ đọc sót gì đó.

Âu Dương đưa tay lục lục, lấy ra thư cùng giấy đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhận lấy, Triệu Phổ có chút không hiểu hỏi Âu Dương, "Phong thư kia đâu?"

Âu Dương chớp chớp mắt, "Phong thư gì?"

Mọi người đều nhìn hắn —— giả bộ không biết phong thư đâu?

Âu Dương buông tay, đưa tay lại cầm cái bánh bao, gặm rồi đi ra khỏi viện.

Mọi người mặt nhìn mặt dò xét, cuối cùng quay lại hỏi Triệu Trinh, ngày hôm qua hắn là người duy nhất thấy phong thư kia, mặt trên viết cái gì?

Triệu Trinh hồi tưởng một chút, "Vẽ một đóa hoa đào nhỏ."

"Còn gì nữa không?"

Triệu Trinh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu —— không còn!

Mọi người "sách sách" một tiếng —— thần thần bí bí, tình huống gì?

(Ros: cuối cùng trong thư viết gì ~~ Tiểu hoa đào nhà Hồng Mao không có đến vậy thì trong đó chỉ viết lời tâm tình của tiểu hoa đào thôi ~~ Thật muốn biết a~~)

.....................................

Trước bữa trưa còn một đoạn thời gian, Triển Chiêu bọn họ chuẩn bị đến nha môn một chuyến, Triệu Trinh còn nói muốn đi, Công Tôn đang lên lớp cho bốn tiểu bằng hữu Lương Thần Mỹ Cảnh, Triệu Phổ cũng nói không đi, phải lưu lại trộm phong thư của Âu Dương.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền mang theo Triệu Trinh Nam Cung Kỷ cùng đi ra ngoài, trước tiên đến nha môn một chuyến.

Ngày hôm nay trên đường người mặc "kỳ trang dị phục" so với hôm qua còn nhiều hơn, xem ra đang tụm ba tụm năm tụ tập bên này.

Triệu Trinh cảm thấy thật có ý tứ, dù sao hắn nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.

Đến cửa nha môn, mấy nha dịch nhìn thấy Triển Chiêu bọn họ liền nói, "Triển đại nhân, các ngươi chờ một lát, đại nhân đang thăng đường."

Triển Chiêu còn thật tò mò, "Sớm như vậy liền thăng đường? Có án tử?"

Mấy nha dịch có chút cố nín cười.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có chút không giải thích được —— có gì đáng cười sao?

"Triển đại nhân, chuyện này thật mới mẻ!" Mấy nha dịch cùng Triển Chiêu lăn lộn, cũng không đứng ở bên ngoài, dẫn bọn họ đi tới phòng khách, vừa đi vừa nói chuyện.

"Sáng sớm hôm nay trước cửa nha môn có người đánh trống, chúng ta đi ra vừa nhìn, phát hiện là một tiểu tử đang đánh trống."

"Tiểu tử kia mập ục ịch, nhìn qua cũng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu đi, quần áo xốc xếch, nói hắn nhìn thấy thần tiên."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.

Con ngươi Triệu Trinh sáng lên, "Nhìn thấy thần tiên? Cái gì thần tiên?"

"Ngay ở trên quan đạo phụ cận Hội Kê sơn, nói là ngày hôm trước hắn và bạn bè đi đường suốt đêm, thời điểm trời tờ mờ sáng đến phụ cận Hội Kê Sơn, đang đi tới, liền thấy một tia sáng lớn, hình như là một người phát quang bay về phía trong rừng cây."

"Hai người bọn họ vô cùng hiếu kỳ, liền đuổi theo ánh sáng kia chạy vào rừng cây... Sau đó liền thấy một người toàn thân phát sáng, không có y phục đứng trong rừng."

"Còn nói vóc người kia cùng người bình thường không giống nhau, hai con ngươi lớn tựa như hai lưu ly cầu*, lớn như chuông đồng vậy, nhìn bọn hắn chằm chằm."

*viên bi

"Tên lùn mập kia nói thấy thần tiên kia hướng hai người bọn họ đi tới, hắn đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm kỳ quái, sau đó liền mơ mơ màng màng ngất đi."

"Sau khi chờ hắn tỉnh lại, tài vật trên người bị mất, ngay cả ngoại bào cũng bị trộm đi, người bằng hữu đi cùng hắn kia cũng không thấy đâu cả."

"Hắn mơ hồ chạy xuống núi, cảm giác mình có thể là bị thần tiên đánh cướp, cho nên chạy đi báo quan."

Triển Chiêu hỏi, "Hắn nói hắn là ngày hôm trước bị cướp? Nói đúng hơn là ở trong núi nằm một ngày một đêm sao?"

Mấy nha dịch cười một chút, rồi nói người nọ sáng nay tới còn tưởng rằng là ngày hôm qua, vừa nghe thấy thời gian liền bối rối.

Triệu Trinh vui vẻ, "Thần tiên này còn cướp của con người sao? Vậy trên người hắn có mang theo tiên đan gì sao?"

"Hắn nói chính là người thường, đến tìm thân thích, bằng hữu đi cùng hắn kia là nửa đường quen biết, hàn huyên trò chuyện phát hiện là đồng hương Tây Bắc, hơn nữa còn muốn đến Kim Hoa phủ, cho nên cùng nhau kết bạn đi cùng."

Triệu Trinh cảm thấy có ý tứ, liền lôi kéo Nam Cung Kỷ, cùng Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cùng đi nghe xét xử.

Thời điểm bọn họ đến, Diêu Đình Uyên đã thẩm vấn xong, sư gia cầm một phần cáo trạng, còn có hai bức họa, đang cho một nam tử trẻ tuổi mặc lý y khoác thảm mây, có vẻ xốc xếch ký tên.

Nhìn bề ngoài, đích thật là lùn béo ục ịch, cùng nha dịch hình dung không sai biệt lắm.

Triển Chiêu chú ý tới, lý y màu trắng trên người người này, ngoại trừ có một chút bụi bặm ra, vị trí cánh tay trái có một dấu bàn tay. Cái dấu bàn tay này như là vết bỏng, trên tay áo lý y bông màu trắng, mang theo cảm giác cháy khét.

Vừa vặn, ngỗ tác của nha môn để người nọ cởi ngoại bào, trên người hắn có không ít vết thương, một khối xanh một khối tím, trên cánh tay trái, có một dấu tay rõ ràng bị phỏng.

Diêu Đình Uyên tỉ mỉ quan sát vết thương của hắn, như có điều suy nghĩ vuốt cằm, xoay mặt, thấy được Triển Chiêu bọn họ đứng sau tấm bình phong, nhanh chóng vẫy tay.

Diêu Đình Uyên tuy rằng võ công không tồi, nhưng mà xuất thân quân doanh, đối với giang hồ không tính là quen thuộc, liền hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, vết thương của người này là nội lực gì tạo thành?

Triển Chiêu nhìn vết thương, Bạch Ngọc Đường lại tiếp nhận ghi chép mà sư gia tỉ mỉ ghi lại, nhìn kỹ.

Người này tên là Ngô Đại Mao, người Tây Bắc, lấy đồ cổ làm sinh ý, ở Kim Hoa phủ có một thúc thúc, lớn tuổi lại vô hậu*. Vừa lúc trong nhà có mấy tiệm đồ cổ, nên bảo hắn qua đây kế thừa gia nghiệp.

*không con cái.

Cửa hàng đồ cổ của Ngô gia có mướn một tòa nhà của Bạch phủ, Ngũ Gia trí nhớ tốt, trong trí nhớ đích thật là có một thương nhân đồ cổ họ Ngô như thế, khả năng chính là thúc thúc của Ngô Đại Mao.

Ngô Đại Mao ở trên đường gặp một người Tây Bắc đến Kim Hoa phủ tìm nơi ở của thân thích nương tựa, gọi là Lục Diêu Thiên, hai người ở trạm dịch quen biết, trò chuyện rất ăn ý, liền kết bạn cùng đi.

Sau đó lời khai, cùng mấy nha dịch nói không sai biệt lắm, nhưng Ngô Đại Mao thì kể kỹ càng tỉ mỉ hơn một chút, có nhiều tình cảm hơn. Nói thí dụ như thời điểm hắn thấy ánh sáng kia cùng đuổi vào trong rừng, cảm giác được một cổ nóng rực đập vào mặt, hình như rất nóng. Mà cái người phát sáng kia là một nam tử, cảm giác tuổi còn rất trẻ, vóc người rất tráng kiện, vóc dáng to cao, da rất trắng, bị một đoàn bạch quang bao phủ, trông giống hệt một người, nhưng trên mặt hoàn toàn khác nhau, hắn lại không xác thực được người nọ lớn lên đã kỳ quái như thế, hay là mang mặt nạ, bởi vì lúc đó sáng quá. Mặt khác hắn ngửi được mùi thơm hương gỗ, hình như là hương của gỗ tùng bách, không phát hiện lửa, nhưng cảm giác nóng... Đặc biệt thời điểm người nọ hướng bọn họ đi tới.

Mà hắn sở dĩ lại cảm thấy người nọ là thần tiên, là bởi vì Lục Diêu Thiên cùng đi với hắn thấy người kia đột nhiên hướng về phía người nọ hô lớn, "Sơn thần! Là sơn thần!"

Sau đó hắn liền ngất đi, chờ tỉnh lại liền phát hiện đồ đạc bị đoạt, Lục Diêu Thiên cũng không thấy đâu.

Triển Chiêu quan sát vết thương của hắn xong, hỏi hắn có đau hay không.

Ngô Đại Mao nói toàn thân hắn cũng không phải là rất đau, cảm giác như là bị người đánh cho một trận vậy, đặc biệt là trên cánh tay.

Ngỗ tác vừa cầm thuốc trị bỏng bôi cho hắn, vừa cùng Triển Chiêu nói, "Bả vai hắn còn có dấu hiệu bị kéo, trên người rất nhiều dấu sát, chắc là có người một bên lôi cánh tay hắn đem hắn kéo lên, thời điểm rất thô lỗ cởi ngoại bào của hắn tạo thành. Cái người cởi y phục hắn kia, đoán chừng là tiện tay đem hắn ném xuống đất, nơi hắn ngã xuống là một sườn dốc, chắc là lăn vài vòng, cho nên xước da cùng máu ứ đọng mới nhiều như vậy."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy ngỗ tác suy đoán, cùng vết thương trên người Ngô Đại Mao rất ăn khớp.

"Cho nên hai bức họa này là sơn thần hả?" Lúc này, Triệu Trinh cầm hai bức họa, vẫy vẫy hỏi Ngô Đại Mao.

Hai bức họa này là nha môn mời họa sĩ căn cứ theo miêu tả của Ngô Đại Mao vẽ ra, một là một nam nhân toàn thân trần truồng phát sáng, một còn lại là nam tử trẻ tuổi mặc quần áo màu đen, cõng một bao quần áo.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền nhìn chằm chằm bức họa kia ngây ngẩn cả người.

Thú vị là, hai người bọn họ nhìn chằm chằm cũng không phải bức họa "thần tiên" khoa trương kia, mà là bức họa nam tử áo đen kia.

Cái người đồng hương cùng Ngô Đại Mao người đi đường Lục Diêu Thiên này, hấp dẫn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chú ý là quần áo của người kia...

Trong án mạng ở trước quan đạo, đồ đạc của thây băm bị Vương Thiệu cùng bọn nha dịch giả trộm đi, mặc hình như chính là bộ quần áo này. Nhưng bởi vì thây băm vô cùng nát, cho nên không thể phán đoán được chính xác rốt cuộc là có phải là cùng một người hay không.

Diêu Đình Uyên còn lại là nhìn chằm chằm Triệu Trinh đang cầm bức họa, tri phủ đại nhân có chút mơ hồ —— đây không phải là hoàng thượng sao? Người này thế nào lại chạy tới đây?

Triển Chiêu cặn kẽ hỏi thăm Ngô Đại Mao tình huống liên quan tới Lục Diêu Thiên.

Ngô Đại Mao nói bọn họ mới quen biết không tới mấy ngày, dáng vẻ Lục Diêu Thiên rất có học vấn, chắc là người hiểu biết uyên bác. Hai người bọn họ một đường vừa đi vừa nói chuyện sống phóng túng, cảm thấy bình thường...

Nói đến chỗ này, Ngô Đại Mao suy nghĩ một chút, phải nói là có điều kỳ quái, có một chút rất quái. Lục Diêu Thiên có một lần cùng hắn nói qua, hắn muốn tìm Bất Lão Thần Thụ.

Ngô Đại Mao nói xong, Diêu Đình Uyên cũng có chút không biết nói gì nhìn hắn một chút.

Dù sao cũng xuất thân từ Triệu gia quân, liền cùng Triệu Phổ giống nhau, không tin những thứ này, Ngô Đại Mao một hồi nói bị thần tiên đánh cướp, một hồi lại nói về Bất Lão Thần Thụ, Diêu Đình Uyên có điểm hoài nghi hắn có phải có bệnh gì không.

Ngỗ tác cũng hoài nghi Ngô Đại Mao có khả năng bị một ít kinh hách, sau đó xuất hiện huyễn tưởng.

Triển Chiêu đưa tay, vỗ Ngô Đại Mao một cái...

Chỉ chốc lát sau đó, Triển Chiêu buông tay, sờ sờ cằm, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Ngô Đại Mao.

Diêu Đình Uyên cho người đưa Ngô Đại Mao đến chỗ của thúc thúc hắn, để hắn đừng ra khỏi thành, nha môn tùy thời có khả năng gọi hắn, nếu như nhớ tới đầu mối gì, liền đến nha môn mà nói.

Ngô Đại Mao mặc vào quần áo nha môn chuẩn bị xong liền đi.

Đến hậu viện, Diêu Đình Uyên nhìn trái nhìn phải, hành lễ với Triệu Trinh.

Triệu Trinh nhanh chóng dìu hắn đứng lên, một câu ái khanh hai câu ái khanh, khen đến Diêu Đình Uyên như mộc xuân phong.

Ở phía sau, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ban nãy dùng Ma vương khoái nhìn trộm qua Ngô Đại Mao thấy, liền hỏi hắn, "Thế nào?"

Triển Chiêu tựa hồ cảm thấy rất buồn cười, đối với Bạch Ngọc Đường nói, "Ngươi đoán thế nào... ... ."

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn chằm chằm —— thế nào?

Ngay cả Nam Cung có chút ngạc nhiên mà quay đầu.

Triển Chiêu hơi nhướng mày, "Ngô Đại Mao nói đều là thật."

Bạch Ngọc Đường cùng Nam Cung đều mở to con ngươi —— thật?

Triển Chiêu gật đầu.

"Thật sự có thần tiên cướp bóc hắn?"

"Người nọ phỏng chừng cũng không phải thần tiên, mà là mang một mặt nạ tương đối quái dị." Triển Chiêu thấy tương đối rõ ràng, "Ánh sáng trên người hắn đích thật là có điểm kỳ quái, lại không giống như là bén lửa, ánh sáng màu trắng kia còn mang theo cảm giác cháy, đoán chừng là bên trong có cái gì đặc thù..."

"Có phải hay không là bạch diễm*?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

*lửa trắng

Triển Chiêu lại gật đầu, hắn trước kia từng thấy qua nội lực bạch diễm của Yểu Trường Thiên, cùng cái này hoàn toàn không giống nhau, cái này chính là ánh sáng mà.

"Mặt khác là Lục Diêu Thiên kia, hắn ngoại trừ nói sơn thần, còn nói một câu, chỉ là Ngô Đại Mao lúc đó đã hôn mê..." Triển Chiêu nói, "Ta nghe được hoàn chỉnh Lục Diêu Thiên nói 'Sơn thần, ngươi là sơn thần!', sau đó, sơn thần kia liền hướng bọn họ đi tới, Ngô Đại Mao trong nháy mắt đã bất tỉnh, Lục Diêu Thiên tựa hồ còn nói câu 'Không, ngươi không phải! Ngươi là...' sau đó chính là một tiếng kêu thảm thiết..."

"Nếu như Lục Diêu Thiên chính là thây băm kia, hung thủ giết hắn chính là thần tiên này?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Ta không thấy là cái gì phát sáng. Hắn cởi quần áo của Ngô Đại Mao, có thể là cho mình mặc, dù sao hắn cũng không thể trần truồng chạy khắp nơi đi." Triển Chiêu cảm thấy quần áo của Ngô Đại Mao đối với thần tiên kia mà nói khả năng ngắn một đoạn, chắc là không quá vừa người, nhìn qua vóc người của Lục Diêu Thiên sẽ thích hợp hơn.

"Hắn không mặc quần áo của Lục Diêu Thiên mà chọn quần áo của Ngô Đại Mao không phải là vì Lục Diêu Thiên bị sát hại, quần áo mang máu hoặc là bị rách nát."

"Công Tôn nói thi thể của Lục Diêu Thiên là bị lưỡi dao sắc bén mang răng cưa phân thây... Thần tiên quang hẳn là không có mang theo loại binh khí như lưỡi cưa." Triển Chiêu suy đoán, "Còn có đồng lõa, khả năng chính là đám người Vương Thiệu kia, dấu chân máu kia lại là Hạt Hùng cung lưu lại, vậy đám người này chính là người của Hạt Hùng cung, hay đây là giá họa?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, liên hệ tới sự nhắc nhở của hoa đào tối qua, vị thần tiên kia không phải là Hạt Hùng cung sao?

Ở nha môn đợi một hồi, mọi người sau khi từ biệt Diêu Đình Uyên, lại chạy tới Ngọc Đường lâu trong thành, tới gặp vị Hùng công tử muốn mua hổ kia.

Mọi người theo Bạch Ngọc Đường đi tới phố xá náo nhiệt, thật xa liền thấy trong các tửu lâu san sát phía trước, có một tòa tửu lâu bên ngoài thuần trắng, thoạt nhìn đặc biệt nhã trí.

Không cần nhìn bảng hiệu, nhìn khí chất này chắc chắn là Ngọc Đường lâu!

Quả nhiên, đến trước cửa, hỏa kế cùng chưởng quỹ đều ra đón, "Thiếu chưởng quỹ!"

Ngũ Gia gật đầu một chút.

Quản gia đến thông báo, người đã đến rồi, chờ ở nhã gian lầu ba.

Quản gia còn cùng Ngũ Gia nói, vị Hùng công tử kia sáng sớm còn tự mình đi qua vườn hổ một chuyến xem hổ.

Mọi người lên lầu ba, chỉ thấy Yêu Vương cùng Thiên Tôn Ân Hậu đã ở, lão gia tử đang ăn lẩu, nhúng đến phải nói là vui vẻ, còn có chút rượu, chờ uống rượu xem kịch vui.

Bạch Ngọc Đường vừa lên lầu, quản gia liền ra hiệu chỉ người ngồi ngay bàn dựa vào cửa sổ.

Một bàn kia ngồi mấy hắc y nhân, một người hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, ngồi ở đó có thể cảm giác được hắn rất khôi ngô. Người này mặt chữ điền miệng rộng, hơi có chút râu mép, một đôi mắt lớn, thoạt nhìn rất có thân phận, mặc y phục lộ vẻ rất xa xỉ.

Một bàn kia chỉ có một mình hắn ngồi, những người khác đều đứng, tựa hồ là tùy tùng. Những người tùy tùng này thoạt nhìn đều vô cùng có thân thủ, vô cùng cao lớn uy vũ.

Triệu Trinh mới vừa lên lầu, đã bị Nam Cung Kỷ kéo một cái, kéo đến bàn kia của Yêu Vương bọn họ.

Triệu Trinh thật sự rất bất mãn.

Nam Cung dời cái ghế cho hắn, để hắn ngồi xuống cùng nhau ăn lẩu, bản thân hướng phía sau hắn đứng, để tránh khỏi người phía sau chú ý tới hắn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không có để ý, đi tới một bàn kia.

Vị Hùng công tử kia đứng lên, hai bên nhìn nhau một cái, quản gia giới thiệu một chút.

Vị Hùng công tử này tự xưng là Hùng Khê, du lịch khắp nơi, là đồ kinh Kim Hoa phủ.

Lại một lần nữa vào ngồi, hỏa kế dâng trà lên.

Vị Hùng công tử kia mỉm cười "Không nghĩ tới nhị vị chính là đại danh đỉnh đỉnh Cẩm Mao Thử cùng Nam Hiệp Khách, thực sự là cửu ngưỡng đại danh*."

*ngưỡng mộ đại danh đã lâu

Triển Chiêu nói Hùng công tử thoạt nhìn võ công không tệ, là giang hồ nhân sĩ sao?

Mỉm cười khoát tay một cái, nói mình là người buôn bán, võ công không tốt, chủ yếu chỉ là cường thân kiện thể.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sắc mặt không thay đổi, Triệu Trinh cách đó không xa một tay cầm đũa nhúng thịt, vừa nhìn về phía Nam Cung —— nhìn thấy không! Người ta cũng không phải người giang hồ! Sợ cái gì mà sợ!

Nam Cung đè vai Triệu Trinh lại đem hắn nhấn về, để hắn tiếp tục nhúng thịt đừng hết nhìn đông lại nhìn tây.

Bạch Ngọc Đường mở miệng hỏi Hùng Khê, "Nghe nói các hạ muốn mua hổ?"

Hùng Khê khẽ nói, "Ta ban nãy cùng tôn quản đi vườn hổ nhìn một chút, ừm... Ngũ Gia, những lão hổ này là từ đâu đến nha?"

Bạch Ngọc Đường nói là thay một người bạn nuôi.

"Nga..." Hùng Khê gật đầu một cái hỏi, "Chỉ có những lão hổ này sao?"

Triển Chiêu cười hỏi, "Hùng huynh là cảm thấy thiếu, hay còn có cái gì chưa hài lòng sao?"

Hùng Khê cười cười, nói, "Minh nhân bất thuyết ám thoại, ta tìm bạch hổ đã lâu rồi, ta mong muốn, không phải là bạch hổ thông thường kia."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn, "Các hạ muốn hổ như thế nào?"

"Ta muốn tìm, là một con thần hổ!"

"Thần hổ?"

"Không sai!" Hùng Khê hướng đến phía trước, đè thấp thanh âm nói. "Lão hổ này cần phải có huyết mạch sơn thần!"

"Hổ như thế nào mới xem như là có huyết mạch sơn thần?"Triển Chiêu hỏi.

"Con ngươi ngân sắc!" Hùng Khê đơn giản nói, "Thông linh tính."

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lại nhìn Hùng Khê một chút, vị này nói rõ chính là Ngân Tuyết.

"Ngươi tìm thần hổ làm gì chứ?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Thanh âm Hùng Khê thấp hơn chút, có chút thần bí nói, "Nhị vị có từng nghe qua, Bất Lão Thần Thụ?!"

Trên mặt Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không có phản ứng gì, trong lòng có chút nghi ngờ —— mới vừa nghe qua, cái này thật khéo nha!

Mà cách đó không xa, Thiên Tôn Ân Hậu cùng Triệu Trinh không để ý tới nồi nhúng, nghiêng lỗ tai nghe.

Yêu Vương sau khi nghe thấy bốn chữ 'Bất Lão Thần Thụ' thì hơi ngẩn người, giơ tay lên ý bảo Nam Cung —— hơi tránh ra chút.

Nam Cung nghe lời mà hướng chỗ bên cạnh lóe lên.

Yêu Vương nhìn chằm chằm Hùng Khê kia, cẩn thận quan sát...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com