X Long Do An Tiep Theo Q01 Q05
Chương 148: Không có đơn giản như vậyEditor: RosalineBeta: Chim
Ba thiếu niên Phương Thiên Duyệt, Cổ Dạ Tinh và Thần Toàn có chiến lực mạnh nhất liên thủ thi đấu với ba đại cao thủ có chiến lực mạnh nhất là "đội Tùy Ý" của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa.Mà trong nhóm người xem cuộc chiến, hai thúc chất Triệu Phổ và Triệu Trinh lại trò chuyện về chuyện khác.Hoàng Thượng đột nhiên nói mình nhớ tới một chuyện.Triệu Phổ liền cảm thấy chuyện Triệu Trinh đột nhiên nhớ tới, tám phần mười không phải là chuyện gì tốt, cũng chỉ liếc qua một cái —— ngươi lại nghĩ tới cái gì?Triệu Trinh ôm cánh tay nhỏ giọng nói, "Trẫm có một lần mở tiệc chiêu đãi quần thần, lúc từ nhà xí trở về..."Triệu Phổ không nói nhìn Triệu Trinh —— Sao ngươi lại nói chuyện ăn và đại tiện cùng nhau thế?Hoàng Thượng xua tay nói tiếp,"Trẫm thấy mấy triều thần trốn ở trong góc hoa viên thì thầm, nên trẫm đi qua nghe thử."Triệu Phổ yên lặng thở dài, kiểu hoàng đế gì thế, còn đi nghe trộm nữa."Là mấy người cựu thần lão Tào bọn họ a." Triệu Trinh hừ một tiếng, "Trẫm nghe bọn hắn nói thanh long gì đó, khiến hai đuổi ba, đầu to đầu nhỏ gì đó..."Triệu Phổ khẽ nhíu mày —— lão Tào... "Trước kia trẫm còn tưởng rằng bọn họ xem phong thủy gì đó, nên không quá để ý." Triệu Trinh nói đến đây, chỉ về phía sân bóng bên kia, "Bây giờ nghĩ lại, có phải đám người này đang cá cược đấu cầu không? Không phải nói sòng bạc họ Tào sao, đội Thanh Long cái gì đó có phải do do lão Tào nuôi không? Nếu đại thần trong triều cá cược, mà bên phía lão Tào lại nói cho bọn họ kết quả trước hạn, chẳng phải là biến hướng thành đút lót sao?"Triệu Phổ nhìn chằm chằm Triệu Trinh một hồi, cũng không có lên tiếng.Triệu Trinh nghiêng đầu, "Hoàng thúc thấy thế nào? "Triệu Phổ chỉ chỉ phía sau, "Hay là hỏi xem hắn thấy thế nào trước đi?"Triệu Trinh quay đầu lại, chỉ thấy phía sau hai người, Bao đại nhân ban đầu vốn chuẩn bị ở lại xem bóng đang đứng ở đằng kia, cái mặt đen thui a.Bao đại nhân cũng không có tâm trạng xem bóng, hầm hừ xoay người đi, vừa đi còn vừa lẩm bẩm, "Đi hỏi mập mạp kia có biết cái gì hay không, không nghĩ tới còn có thể vơ vét của cải như vậy! Trận đấu này là để cho bọn họ càng đánh càng tinh, vô liêm sỉ..."Triệu Phổ nhìn Bao đại nhân đi xa, quay đầu lại hỏi Triệu Trinh, "Bộ binh không cần nữa sao? Bỏ luôn lão Tào hả?"Triệu Trinh một tay chống nạnh, một tay quơ quơ chỉ mấy thanh niên đang đá cầu phía trước, "Trẫm ra ngoài mới biết được, nhân tài trên đời này nhiều như muối biển vậy! Cũ không đi thì mới không tới a, ha ha ha..."Triệu Trinh bên này đang đắc ý, chợt nghe thấy một tiếng thét đầy sợ hãi đến từ trong đám người vây xem cách đó không.Triệu Phổ cũng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong tay Lâm Dạ Hỏa đang cầm cầu, có điểm lơ mơ mà đứng ở nơi đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng có chút dáng vẻ kinh ngạc."Sao thế?" Triệu Phổ vừa rồi không có chú ý trận bóng, nhanh chóng chạy đến phía trước hỏi Công Tôn.Công Tôn chỉ chỉ sân bóng, nói, "Cổ Dạ Tinh phát bóng thật là lợi hại!"Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Lâm Dạ Hỏa đang cầm cầu.Hỏa Phượng quay người lại, chuẩn bị phát cầu.Triển Chiêu nhanh chóng đi tới ngăn cản, chỉ vào đối diện, "Bên kia phát cầu!"Hỏa Phượng giật mình, "Không phải là vừa phát một cái sao? Một bên đá không công bằng nha."Dưới đài tất cả mọi người đều đỡ trán.Tiểu Lương Tử tức giận đến giậm chân, "Rốt cuộc hai ngày nay ngươi có xem thi đấu không? Phe thắng vẫn sẽ phát cầu!"Hỏa Phượng "Sách" một tiếng, chậm rì rì khoát tay, ném quả cầu lại.Đối diện Thần Toàn lắc đầu, hỏi Phương Thiên Duyệt, "Như vậy thực sự không sao hả?"Phương Thiên Duyệt nhún vai.Cổ Dạ Tinh lại tỏ ra khó chịu, "Thế mà lại khinh thường thi đấu hoa mai! Không biết cái gì hết!"Triển Chiêu quay đầu lại hỏi Lâm Dạ Hỏa đứng ở phía sau, "Có muốn để ta tới đón không? "Hỏa Phượng nhướng mày, liếc Triển Chiêu một cái.Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— Miêu nhi, ngươi đây là đang khích tướng sao?Triển Chiêu nhìn hắn —— ngươi cũng chuyên tâm chút! Người ta không có dễ đối phó như vậy.Ngũ Gia quay đầu lại nhìn xem Lâm Dạ Hỏa đón quả cầu kia thế nào.Đối diện, Cổ Dạ Tinh dùng tay ném cầu, nhấc chân đá quả cầu bay về phía bên này.Triệu Phổ nhìn tư thế phát cầu của Cổ Dạ Tinh rất phổ thông, cũng không cảm thấy rất lợi hại...Nhưng sau khi quả cầu bay qua lưới, lại bắt đầu như đi trên mây, nhìn giống như là bay về phía Ngọc Đường.Triệu Phổ "Nga " một tiếng, cảm thấy có chút thú vị.Công Tôn cũng kể lại cho hắn nghe, , "Vừa rồi cũng là giống như thế, nhìn như là bay về phía Bạch Ngọc Đường, kết quả rơi xuống ở trước mắt Lâm Dạ Hỏa."Quả nhiên, rõ ràng quả cầu hướng về phía Bạch Ngọc Đường, bỗng nhiên lại quẹo một cái.Lâm Dạ Hỏa nhấc chân chuẩn bị đón, lại phát hiện có gì đó không đúng...... Không biết Cổ Dạ Tinh dùng lực ngầm thế nào, hướng quả cầu kia bay về phía sau.Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn rõ, nhưng Lâm Dạ Hỏa cũng không nhúc nhích, cứ đứng như vậy.Công Tôn khẩn trương, "Lại trúng chiêu?"Triệu Phổ cũng lắc đầu, "Làm sao có thể trong hai lần..."Triệu Phổ, Thần Toàn và Phương Thiên Duyệt nhìn tình huống đối diện cũng phát hiện không đúng, đường nhìn của Lâm Dạ Hỏa căn bản cũng không ở hướng cầu, chờ khi cầu bắt đầu hạ xuống, Hỏa Phượng bước hai bước sang bên cạnh, nhấc chân tiếp được cầu.Công Tôn và Tiểu Tứ Tử bên cạnh đồng bộ nghiêng đầu, "Làm thế nào đoán được?"Triệu Phổ bất đắc dĩ cười cười, "Dựa vào nghe a.""Nghe?"Công Tôn tỏ vẻ không có quá hiểu rõ.Triệu Phổ thấy hắn vừa nói vừa xoa bả vai, liền đưa tay qua xoa bóp vai cho hắn, vừa nói, "Mấy đứa nhóc kia đúng là có bản lĩnh, kinh nghiệm đá cầu cũng phong phú. Nhưng có một vấn đề lớn chính là nội lực chênh lệch, cái này là hoàn toàn không thể bù đắp, giống như chuyện Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường dùng chiêu đa dạng như thế nào đi nữa, cũng đánh không lại Ân Hậu và Thiên Tôn. Lâm Dạ Hỏa căn bản không có kinh nghiệm đá cầu, nhưng kinh nghiệm đánh nhau của hắn phong phú, coi quả cầu kia như là ám khí phóng qua. Cao thủ đón ám khí, không dựa vào nhìn, đều dựa vào nghe...... bất kể dùng chiêu đa dạng như thế nào, quả cầu kia bay nhẹ như thế nào, cũng sẽ có tiếng gió... Âm thanh chắc chắn sẽ không gạt người.""Ồ..."Công Tôn rốt cục cũng hiểu, vừa gật đầu, vừa chỉ vai bên kia, ý là —— bóp luôn vai bên này đi!Triệu Phổ tiếp tục chăm chú bóp cho Công Tôn.(Ros: Triệu Phổ quá thê nô!!! Người ta sai gì cũng làm a~~)Bên này bóp bóp xoa xoa, bọn nhỏ bên kia cũng bùng nổ."Thế mà lại phá được chiêu phát bóng của Tiểu Tinh!!" Thiệu Thanh cảm thấy không thể tin được.Thẩm Nguyên Thần cũng chọc Tiểu Lương Tử, "Hỏa Phượng lợi hại như vậy sao!"Đường Lạc Mai cạn lời, "Dù gì người ta cũng là đệ nhất cao thủ Tây Vực mà."Tiểu Lương Tử ôm cánh tay, cơn tức giận ban nãy cũng vơi bớt, gật đầu, "Cái này còn không tồi! Điểm ấy ít nhất phải có!"Lâm Dạ Hỏa tiếp được cầu, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, ý là - sau đó thì sao?Triển Chiêu cũng buồn bực, vị này mấy ngày hôm trước không phải đi sân bóng sao? Không có xem so tài?Trâu Lương ở bên này xem thi đấu đưa tay gãi đầu, coi như là không nghiêm túc xem thi đấu, cũng làm được đi.Ngũ Gia chỉ đối diện, ý là —— đá đi!Hỏa Phượng thấy Ngũ Gia ra hiệu liền nhấc chân, quả bóng bay lên trời.Mọi người há to miệng nhìn quả cầu bay về phía đám mây.Triển Chiêu đỡ trán, "Phải rơi vào bên trong sân đối phương!"Lâm Dạ Hỏa có chút khó chịu mà nhìn hai người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường —— hai ngươi cho rằng ta ngu ngốc sao? Đương nhiên rơi vào trong a! Trước đó đại gia ta cũng không phải không có đá, chính là không có đá trận đấu trên nước mà thôi!Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều xoay mặt nhìn.Chỉ thấy cầu bay đến không trung đột nhiên bắt đầu cấp tốc hạ xuống, tốc độ kinh người.Thần Toàn chợt lách người đến chỗ cầu xuống, nhấc chân vừa tiếp xúc....Vừa tiếp nhận cầu, nhưng Thần Toàn không biết có phải hay không là đã quên bọn họ đang đá cầu trên nước.Chợt nghe đến "Xôn xao "Một tiếng, Thần Toàn cả người mang cầu thuận tiện liền rơi vào một bên mai hoa thung trượt vào trong nước, Cổ Dạ Tinh và Phương Thiên Duyệt nhanh chóng nhảy lên, nhưng vẫn là bị bắn tung tóe một thân nước.Chờ mai hoa thung lại nổi lên, Thần Toàn đều ướt đẫm.Bên lưới này, Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, xua tay bày tỏ nội lực bản thân vô dụng a, thế nào như vậy? Bên bờ, Triệu Trinh và Yêu Vương nhìn ba tiểu hài nhi ướt sũng, bị chọc cho cười.Nhưng mà......Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đột nhiên xoay mặt nhìn về một hướng.Lâm Dạ Hỏa cũng nghe đến bên chân "Sỉ" Một tiếng.Tất cả mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một viên cầu ướt nhẹp đập vào trên mai hoa thung bên này...... hai không (2:0)......Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc nhìn viên cầu kia bắn lên, vẫn như cũ rơi vào trong tay Lâm Dạ Hỏa, đều một hồi, sau đó ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn Thần Toàn ở lưới đối diện.Lúc này, Thần Toàn đang lắc người vẫy nước, vẫy hai cái quần áo tóc liền khô, nhìn ra được nội lực không thấp.Cổ Dạ Tinh và Phương Thiên Duyệt đều đưa tay, phủi bọt nước trên vai mình.Tiểu Tứ Tử hỏi Tiêu Lương, "Tiểu Lương Tử, cầu là tại quay lại thế? "Tiêu Lương vừa rồi cũng nhìn thấy, đừng xem Thần Toàn cả người đều vào nước, nhưng ở trong nháy mắt hắn tiếp được cầu, cơ hồ mất đi thăng bằng, vẫn là đem cầu đá về.Thẩm Nguyên Thần nói, "Phản ứng của Thần Toàn vẫn luôn là nhanh nhất, biết dùng tư thế các loại kỳ kỳ quái quái nhìn như không thể nào đem cầu đá quay về vị trí thích hợp.""Đứa bé kia mà mới vừa rồi là cố ý."Mọi người đầu quay đầu lại, chỉ thấy Thiên Tôn và Ân Hậu đang cười.Ân Hậu chỉ chỉ mai hoa thung, nói, "Cầu vừa rồi của Lâm Dạ Hỏa căn bản không có thêm nội lực nặng như vậy, làm sao có thể dùng động tác nguy hiểm như vậy với một đứa bé được. Trong nháy mắt quả cầu rơi xuống, đứa bé kia đạp lên mai hoa thung, cho nên mai hoa thung mới vào nước."Thiên Tôn cũng gật đầu, "Hơn nữa hai đứa kia đều phát hiện, cho nên mai hoa thung khẽ động, cả hai đều nhảy lấy đà...... sự chú ý của mọi người đều ở đứa bé kia mà không để ý cái khác, Lâm Dạ Hỏa còn bối rối...... cho nên cũng không có chú ý cầu đã quay lại."Nói xong, Nhị lão chỉ vào Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa dứt khoát, "Bị gài bẫy rồi! Cho các ngươi ngông cuồng a!"Hỏa Phượng còn rất ấm ức, ném quả bóng qua, trong miệng lẩm bẩm, "Mấy thằng nhóc Trung Nguyên không thành thật chút nào!"Cầu bị ném về, phát cầu vẫn là Cổ Dạ Tinh.Triệu Trinh còn hỏi Nam Cung, chiêu phát cầu của tiểu tử kia không phải là đã bị phá giải sao? Còn tiếp tục phát? "Nam Cung nhún vai ——có lẽ còn có chiêu khác.Lần này Cổ Dạ Tinh phát bóng cũng giống như vừa rồi.Cầu rơi xuống đối diện, Lâm Dạ Hỏa chuẩn xác mà đoán được vị trí của cầu, tiếp được cầu sau đó đá về.Cầu qua lưới, Triển Chiêu tiếp nhận, hướng phía khoảng không giữa Phương Thiên Duyệt và Thần Toàn bay về.Phương Thiên Duyệt và Thần Toàn trao đổi một ánh mắt, hai người gần như đồng thời chạy về phía quả cầu.Phương Thiên Duyệt cách cầu gần hơn, Thần Toàn xa hơn.Nhưng mà, khi tất cả mọi người cảm thấy Phương Thiên Duyệt sẽ đá cầu lại, Phương Thiên Duyệt chỉ là đạp mai hoa thung một cước —— động tác giả?Cùng lúc đó, Thần Toàn lại nhấc chân...... gần như chạm đến quả cầu, quả cầu kia nghiêng đi, bay về phía cây cột buộc lưới cầu.Tất cả mọi người sửng sốt —— sai sót sao?Nhưng cầu lướt qua cột vẽ một vòng, lại vòng trở về, bay về phía sân bóng của Bạch Ngọc Đường.Ngũ Gia thấy quả cầu kia bay về phía mình, liền cẩn thận nhìn cầu kia.Sau khi Đoán được phương hướng xoay tròn của cầu, Ngũ Gia hơi ngửa lui về phía sau, vừa nhấc chân...... đạp quả cầu kia ra ngoài.Trên bờ tất cả mọi người "Sách" một tiếng, tư thế Ngũ Gia một tay chắp sau lưng, nhấc chân đạp quả cầu kia, hơi suất!Bên bờ, một đám tiểu hài nhi nhỏ giọng thảo luận."Là cố ý sao? ""Có phải từng luyện qua tư thế này không? Sao đẹp trai vậy?""Có phải bởi vì mặc bạch y không?""Hiệu quả của việc mặc bạch y quá tốt, ôi chao! ""Chủ yếu vẫn là xem mặt nhìn vóc người! "Tiểu Tứ Tử giúp đỡ biện luận, "Bạch Bạch lúc nào cũng suất a!"Sau khi cầu bị Bạch Ngọc Đường đạp về, qua lưới liền hướng hạ xuống.Cổ Dạ Tinh xuất hiện ở trước lưới, cứu cầu.Cầu bay về phía không trung.Lúc này, chợt nghe Khổng Thiên Lâm nói, "Tới."Tầm mắt của mọi người đều theo cầu đến không trung kia.Chỉ thấy Phương Thiên Duyệt nhảy lên một cái.Tất cả mọi người ngửa mặt nhìn, duy chỉ có Yêu Vương đột nhiên cúi đầu. Lão gia tử nhìn chằm chằm nước hồ nổi lên một tầng sóng lăn tăn,, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ cằm, ý vị thâm trường "Ừ " một tiếng.Phương Thiên Duyệt phi thân dễ dàng nhảy đến hướng cầu.Tất cả mọi người nhướn mày —— quả nhiên là phái Thiên Sơn có trụ cột, cái khinh công này!Ngay cả Thiên Tôn đều gật đầu —— tốt!Phương Thiên Duyệt tiếp được cầu một cước phi đá, cầu bay về phía đường biên của đối phương.Cầu vừa qua khỏi lưới, Triển Chiêu đã xuất hiện ở vị trí đường biên ngang mà chờ.Cùng lúc đó, Lâm Dạ Hỏa cũng chạy đến hai bên lưới cầu, chờ Triển Chiêu sau khi nhận được cầu sẽ truyền tới không trung,dù là đá bên trái hay là đá bên phải, hai người đều có thể phi thân nhảy lên tiến công.Triển Chiêu cũng nghĩ như vậy, trong nháy mắt nhận cầu, quan sát chỗ đứng đối diện một chút, cảm thấy truyền tới phía trên Lâm Dạ Hỏa sẽ là cầu tốt.Nhưng mà......Ngay lúc trong nháy mắt Triển Chiêu nhận banh, mặt nước bỗng nhiên nổi lên một trận sóng nước......Mai hoa thung lúc lắc một cái rất nhỏ.Cũng không biết vì sao đúng lúc như vậy, ngay lúc trong nháy mắt mai hoa thung lay động, Triển Chiêu vừa lúc đưa chân nhận bóng.Thân thể theo mai hoa thung ngửa ra sau, cầu kia vừa lúc hạ xuống trước mũi chân hắn, gần như là chính xác lướt qua mũi giày, đập vào trên mai hoa thung.Phía trước Lưới Lâm Dạ Hỏa và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, sau đó đều theo bản năng cúi đầu, nhìn mặt nước dưới chân.Triển Chiêu đưa tay, đón cầu nện ở trên mai hoa thung bắn lên, cúi đầu nhìn mặt nước dưới chân một vòng một vòng sóng lăn tăn đã qua đang tản ra.Trên bờ mọi người cũng đều sửng sốt.Một lúc lâu, Triển Chiêu ngẩng đầu, đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm một cái trên mai hoa thung, đối với Phương Thiên Duyệt bên lưới gật đầu, "Rất giỏi."Lúc này, trong người xem thi đấu ít nhất có một nửa là trạng thái lơ mơ, đều không rõ trận banh này vì sao Triển Chiêu không có tiếp được, vì sao lúc tiếp bóng lại đột nhiên lung lay, trùng hợp có gơn sóng sao? Nhưng đó là một hồ nước a, cũng không có gió to, cuộn sóng từ đâu tới?"Tiểu hài nhi kia mỗi lần đón cầu, đều là ở sắp xếp."Yêu Vương chỉ chỉ hồ nước, "Hồ nước chỉ lớn hơn cái chậu rửa mặt, mai hoa thung nổi trên mặt nước, nước không ra được, chỉ có thể chuyển qua chuyển lại. Bởi vì ba người bên này khinh công đều đặc biệt tốt, nhất là con mèo con nhỏ kia, lay động nhỏ nhẹ bọn họ căn bản sẽ không chú ý. Mặt nước dao động xếp chồng, cách tiểu quỷ kia chuyền cầu nhìn thì bình thường, kỳ thực mục đích là để tạo gợn sóng trên mặt nước. Vài lần cuộn sóng chồng lên, mục đích cuối cùng chính là vì lần lay động này...... con mèo nhỏ quá nhẹ, đây là sở trường kỳ thực cũng là sở đoản. Hơn nữa còn chính xác mà suy đoán ra Tiểu Bạch Đường và Tiểu Phượng Hoàng sẽ chạy tới trước...... lưới trước mai hoa thung sẽ bị hai người bọn họ giẫm lên, bởi vậy lay động của mai hoa thung là không có điềm báo trước, chờ khi Triển Chiêu phát hiện, đã không còn kịp rồi."Tuy nói Yêu Vương giải thích cặn kẽ, mấy tiểu hài nhi bên sân vẫn là nghe được liền sửng sốt một chút.Tất cả mọi người nhìn Khổng Thiên Lâm và Hứa Thiên Kỳ.Hai người Lỗ, Hứa khoanh tay, "Thiên Duyệt muốn làm gì, trước đó đều đoán không ra được, mà đã bắt đầu tính toán và sắp xếp bố cực từ rất sớm, giống như chơi cờ vậy. Thông thường lần phát cầu then chốt dẫn tới chiến thắng của chúng ta đều sẽ giao cho Thiên Duyệt, bởi vì hắn sẽ ghi bàn thắng bằng cách mà mọi người không đoán ra được.""Không ba (0:3) ôi chao."Thẩm Nguyên Thần cũng có chút bận tâm, "Nội lực cao hơn vậy mà lại bị gạt.""Ba đứa nhóc kia chỉ là làm nóng người một chút thôi." Ân Hậu khẽ mỉm cười.Thiên Tôn gật đầu, nhìn đồ đệ nhà mình, đồ đệ nhà hòa thượng và ngoại tôn nhà lão quỷ.Triển Chiêu ném quả cầu về, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa cũng nhìn phía đối diện, lúc này, ánh mắt của ba người cũng thay đổi.Trên bờ mọi người đã cảm thấy trên hồ nước nho nhỏ, lúc này tia lửa văng khắp nơi.Triệu Trinh hưng phấn mà xoa xoa tay, "Thú vị, đánh nhau a! Đánh nhau a!"←Chương trước: Chương ←→Chương sau: Chương →
Ba thiếu niên Phương Thiên Duyệt, Cổ Dạ Tinh và Thần Toàn có chiến lực mạnh nhất liên thủ thi đấu với ba đại cao thủ có chiến lực mạnh nhất là "đội Tùy Ý" của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa.Mà trong nhóm người xem cuộc chiến, hai thúc chất Triệu Phổ và Triệu Trinh lại trò chuyện về chuyện khác.Hoàng Thượng đột nhiên nói mình nhớ tới một chuyện.Triệu Phổ liền cảm thấy chuyện Triệu Trinh đột nhiên nhớ tới, tám phần mười không phải là chuyện gì tốt, cũng chỉ liếc qua một cái —— ngươi lại nghĩ tới cái gì?Triệu Trinh ôm cánh tay nhỏ giọng nói, "Trẫm có một lần mở tiệc chiêu đãi quần thần, lúc từ nhà xí trở về..."Triệu Phổ không nói nhìn Triệu Trinh —— Sao ngươi lại nói chuyện ăn và đại tiện cùng nhau thế?Hoàng Thượng xua tay nói tiếp,"Trẫm thấy mấy triều thần trốn ở trong góc hoa viên thì thầm, nên trẫm đi qua nghe thử."Triệu Phổ yên lặng thở dài, kiểu hoàng đế gì thế, còn đi nghe trộm nữa."Là mấy người cựu thần lão Tào bọn họ a." Triệu Trinh hừ một tiếng, "Trẫm nghe bọn hắn nói thanh long gì đó, khiến hai đuổi ba, đầu to đầu nhỏ gì đó..."Triệu Phổ khẽ nhíu mày —— lão Tào... "Trước kia trẫm còn tưởng rằng bọn họ xem phong thủy gì đó, nên không quá để ý." Triệu Trinh nói đến đây, chỉ về phía sân bóng bên kia, "Bây giờ nghĩ lại, có phải đám người này đang cá cược đấu cầu không? Không phải nói sòng bạc họ Tào sao, đội Thanh Long cái gì đó có phải do do lão Tào nuôi không? Nếu đại thần trong triều cá cược, mà bên phía lão Tào lại nói cho bọn họ kết quả trước hạn, chẳng phải là biến hướng thành đút lót sao?"Triệu Phổ nhìn chằm chằm Triệu Trinh một hồi, cũng không có lên tiếng.Triệu Trinh nghiêng đầu, "Hoàng thúc thấy thế nào? "Triệu Phổ chỉ chỉ phía sau, "Hay là hỏi xem hắn thấy thế nào trước đi?"Triệu Trinh quay đầu lại, chỉ thấy phía sau hai người, Bao đại nhân ban đầu vốn chuẩn bị ở lại xem bóng đang đứng ở đằng kia, cái mặt đen thui a.Bao đại nhân cũng không có tâm trạng xem bóng, hầm hừ xoay người đi, vừa đi còn vừa lẩm bẩm, "Đi hỏi mập mạp kia có biết cái gì hay không, không nghĩ tới còn có thể vơ vét của cải như vậy! Trận đấu này là để cho bọn họ càng đánh càng tinh, vô liêm sỉ..."Triệu Phổ nhìn Bao đại nhân đi xa, quay đầu lại hỏi Triệu Trinh, "Bộ binh không cần nữa sao? Bỏ luôn lão Tào hả?"Triệu Trinh một tay chống nạnh, một tay quơ quơ chỉ mấy thanh niên đang đá cầu phía trước, "Trẫm ra ngoài mới biết được, nhân tài trên đời này nhiều như muối biển vậy! Cũ không đi thì mới không tới a, ha ha ha..."Triệu Trinh bên này đang đắc ý, chợt nghe thấy một tiếng thét đầy sợ hãi đến từ trong đám người vây xem cách đó không.Triệu Phổ cũng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong tay Lâm Dạ Hỏa đang cầm cầu, có điểm lơ mơ mà đứng ở nơi đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng có chút dáng vẻ kinh ngạc."Sao thế?" Triệu Phổ vừa rồi không có chú ý trận bóng, nhanh chóng chạy đến phía trước hỏi Công Tôn.Công Tôn chỉ chỉ sân bóng, nói, "Cổ Dạ Tinh phát bóng thật là lợi hại!"Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Lâm Dạ Hỏa đang cầm cầu.Hỏa Phượng quay người lại, chuẩn bị phát cầu.Triển Chiêu nhanh chóng đi tới ngăn cản, chỉ vào đối diện, "Bên kia phát cầu!"Hỏa Phượng giật mình, "Không phải là vừa phát một cái sao? Một bên đá không công bằng nha."Dưới đài tất cả mọi người đều đỡ trán.Tiểu Lương Tử tức giận đến giậm chân, "Rốt cuộc hai ngày nay ngươi có xem thi đấu không? Phe thắng vẫn sẽ phát cầu!"Hỏa Phượng "Sách" một tiếng, chậm rì rì khoát tay, ném quả cầu lại.Đối diện Thần Toàn lắc đầu, hỏi Phương Thiên Duyệt, "Như vậy thực sự không sao hả?"Phương Thiên Duyệt nhún vai.Cổ Dạ Tinh lại tỏ ra khó chịu, "Thế mà lại khinh thường thi đấu hoa mai! Không biết cái gì hết!"Triển Chiêu quay đầu lại hỏi Lâm Dạ Hỏa đứng ở phía sau, "Có muốn để ta tới đón không? "Hỏa Phượng nhướng mày, liếc Triển Chiêu một cái.Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— Miêu nhi, ngươi đây là đang khích tướng sao?Triển Chiêu nhìn hắn —— ngươi cũng chuyên tâm chút! Người ta không có dễ đối phó như vậy.Ngũ Gia quay đầu lại nhìn xem Lâm Dạ Hỏa đón quả cầu kia thế nào.Đối diện, Cổ Dạ Tinh dùng tay ném cầu, nhấc chân đá quả cầu bay về phía bên này.Triệu Phổ nhìn tư thế phát cầu của Cổ Dạ Tinh rất phổ thông, cũng không cảm thấy rất lợi hại...Nhưng sau khi quả cầu bay qua lưới, lại bắt đầu như đi trên mây, nhìn giống như là bay về phía Ngọc Đường.Triệu Phổ "Nga " một tiếng, cảm thấy có chút thú vị.Công Tôn cũng kể lại cho hắn nghe, , "Vừa rồi cũng là giống như thế, nhìn như là bay về phía Bạch Ngọc Đường, kết quả rơi xuống ở trước mắt Lâm Dạ Hỏa."Quả nhiên, rõ ràng quả cầu hướng về phía Bạch Ngọc Đường, bỗng nhiên lại quẹo một cái.Lâm Dạ Hỏa nhấc chân chuẩn bị đón, lại phát hiện có gì đó không đúng...... Không biết Cổ Dạ Tinh dùng lực ngầm thế nào, hướng quả cầu kia bay về phía sau.Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn rõ, nhưng Lâm Dạ Hỏa cũng không nhúc nhích, cứ đứng như vậy.Công Tôn khẩn trương, "Lại trúng chiêu?"Triệu Phổ cũng lắc đầu, "Làm sao có thể trong hai lần..."Triệu Phổ, Thần Toàn và Phương Thiên Duyệt nhìn tình huống đối diện cũng phát hiện không đúng, đường nhìn của Lâm Dạ Hỏa căn bản cũng không ở hướng cầu, chờ khi cầu bắt đầu hạ xuống, Hỏa Phượng bước hai bước sang bên cạnh, nhấc chân tiếp được cầu.Công Tôn và Tiểu Tứ Tử bên cạnh đồng bộ nghiêng đầu, "Làm thế nào đoán được?"Triệu Phổ bất đắc dĩ cười cười, "Dựa vào nghe a.""Nghe?"Công Tôn tỏ vẻ không có quá hiểu rõ.Triệu Phổ thấy hắn vừa nói vừa xoa bả vai, liền đưa tay qua xoa bóp vai cho hắn, vừa nói, "Mấy đứa nhóc kia đúng là có bản lĩnh, kinh nghiệm đá cầu cũng phong phú. Nhưng có một vấn đề lớn chính là nội lực chênh lệch, cái này là hoàn toàn không thể bù đắp, giống như chuyện Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường dùng chiêu đa dạng như thế nào đi nữa, cũng đánh không lại Ân Hậu và Thiên Tôn. Lâm Dạ Hỏa căn bản không có kinh nghiệm đá cầu, nhưng kinh nghiệm đánh nhau của hắn phong phú, coi quả cầu kia như là ám khí phóng qua. Cao thủ đón ám khí, không dựa vào nhìn, đều dựa vào nghe...... bất kể dùng chiêu đa dạng như thế nào, quả cầu kia bay nhẹ như thế nào, cũng sẽ có tiếng gió... Âm thanh chắc chắn sẽ không gạt người.""Ồ..."Công Tôn rốt cục cũng hiểu, vừa gật đầu, vừa chỉ vai bên kia, ý là —— bóp luôn vai bên này đi!Triệu Phổ tiếp tục chăm chú bóp cho Công Tôn.(Ros: Triệu Phổ quá thê nô!!! Người ta sai gì cũng làm a~~)Bên này bóp bóp xoa xoa, bọn nhỏ bên kia cũng bùng nổ."Thế mà lại phá được chiêu phát bóng của Tiểu Tinh!!" Thiệu Thanh cảm thấy không thể tin được.Thẩm Nguyên Thần cũng chọc Tiểu Lương Tử, "Hỏa Phượng lợi hại như vậy sao!"Đường Lạc Mai cạn lời, "Dù gì người ta cũng là đệ nhất cao thủ Tây Vực mà."Tiểu Lương Tử ôm cánh tay, cơn tức giận ban nãy cũng vơi bớt, gật đầu, "Cái này còn không tồi! Điểm ấy ít nhất phải có!"Lâm Dạ Hỏa tiếp được cầu, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, ý là - sau đó thì sao?Triển Chiêu cũng buồn bực, vị này mấy ngày hôm trước không phải đi sân bóng sao? Không có xem so tài?Trâu Lương ở bên này xem thi đấu đưa tay gãi đầu, coi như là không nghiêm túc xem thi đấu, cũng làm được đi.Ngũ Gia chỉ đối diện, ý là —— đá đi!Hỏa Phượng thấy Ngũ Gia ra hiệu liền nhấc chân, quả bóng bay lên trời.Mọi người há to miệng nhìn quả cầu bay về phía đám mây.Triển Chiêu đỡ trán, "Phải rơi vào bên trong sân đối phương!"Lâm Dạ Hỏa có chút khó chịu mà nhìn hai người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường —— hai ngươi cho rằng ta ngu ngốc sao? Đương nhiên rơi vào trong a! Trước đó đại gia ta cũng không phải không có đá, chính là không có đá trận đấu trên nước mà thôi!Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều xoay mặt nhìn.Chỉ thấy cầu bay đến không trung đột nhiên bắt đầu cấp tốc hạ xuống, tốc độ kinh người.Thần Toàn chợt lách người đến chỗ cầu xuống, nhấc chân vừa tiếp xúc....Vừa tiếp nhận cầu, nhưng Thần Toàn không biết có phải hay không là đã quên bọn họ đang đá cầu trên nước.Chợt nghe đến "Xôn xao "Một tiếng, Thần Toàn cả người mang cầu thuận tiện liền rơi vào một bên mai hoa thung trượt vào trong nước, Cổ Dạ Tinh và Phương Thiên Duyệt nhanh chóng nhảy lên, nhưng vẫn là bị bắn tung tóe một thân nước.Chờ mai hoa thung lại nổi lên, Thần Toàn đều ướt đẫm.Bên lưới này, Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, xua tay bày tỏ nội lực bản thân vô dụng a, thế nào như vậy? Bên bờ, Triệu Trinh và Yêu Vương nhìn ba tiểu hài nhi ướt sũng, bị chọc cho cười.Nhưng mà......Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đột nhiên xoay mặt nhìn về một hướng.Lâm Dạ Hỏa cũng nghe đến bên chân "Sỉ" Một tiếng.Tất cả mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một viên cầu ướt nhẹp đập vào trên mai hoa thung bên này...... hai không (2:0)......Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc nhìn viên cầu kia bắn lên, vẫn như cũ rơi vào trong tay Lâm Dạ Hỏa, đều một hồi, sau đó ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn Thần Toàn ở lưới đối diện.Lúc này, Thần Toàn đang lắc người vẫy nước, vẫy hai cái quần áo tóc liền khô, nhìn ra được nội lực không thấp.Cổ Dạ Tinh và Phương Thiên Duyệt đều đưa tay, phủi bọt nước trên vai mình.Tiểu Tứ Tử hỏi Tiêu Lương, "Tiểu Lương Tử, cầu là tại quay lại thế? "Tiêu Lương vừa rồi cũng nhìn thấy, đừng xem Thần Toàn cả người đều vào nước, nhưng ở trong nháy mắt hắn tiếp được cầu, cơ hồ mất đi thăng bằng, vẫn là đem cầu đá về.Thẩm Nguyên Thần nói, "Phản ứng của Thần Toàn vẫn luôn là nhanh nhất, biết dùng tư thế các loại kỳ kỳ quái quái nhìn như không thể nào đem cầu đá quay về vị trí thích hợp.""Đứa bé kia mà mới vừa rồi là cố ý."Mọi người đầu quay đầu lại, chỉ thấy Thiên Tôn và Ân Hậu đang cười.Ân Hậu chỉ chỉ mai hoa thung, nói, "Cầu vừa rồi của Lâm Dạ Hỏa căn bản không có thêm nội lực nặng như vậy, làm sao có thể dùng động tác nguy hiểm như vậy với một đứa bé được. Trong nháy mắt quả cầu rơi xuống, đứa bé kia đạp lên mai hoa thung, cho nên mai hoa thung mới vào nước."Thiên Tôn cũng gật đầu, "Hơn nữa hai đứa kia đều phát hiện, cho nên mai hoa thung khẽ động, cả hai đều nhảy lấy đà...... sự chú ý của mọi người đều ở đứa bé kia mà không để ý cái khác, Lâm Dạ Hỏa còn bối rối...... cho nên cũng không có chú ý cầu đã quay lại."Nói xong, Nhị lão chỉ vào Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa dứt khoát, "Bị gài bẫy rồi! Cho các ngươi ngông cuồng a!"Hỏa Phượng còn rất ấm ức, ném quả bóng qua, trong miệng lẩm bẩm, "Mấy thằng nhóc Trung Nguyên không thành thật chút nào!"Cầu bị ném về, phát cầu vẫn là Cổ Dạ Tinh.Triệu Trinh còn hỏi Nam Cung, chiêu phát cầu của tiểu tử kia không phải là đã bị phá giải sao? Còn tiếp tục phát? "Nam Cung nhún vai ——có lẽ còn có chiêu khác.Lần này Cổ Dạ Tinh phát bóng cũng giống như vừa rồi.Cầu rơi xuống đối diện, Lâm Dạ Hỏa chuẩn xác mà đoán được vị trí của cầu, tiếp được cầu sau đó đá về.Cầu qua lưới, Triển Chiêu tiếp nhận, hướng phía khoảng không giữa Phương Thiên Duyệt và Thần Toàn bay về.Phương Thiên Duyệt và Thần Toàn trao đổi một ánh mắt, hai người gần như đồng thời chạy về phía quả cầu.Phương Thiên Duyệt cách cầu gần hơn, Thần Toàn xa hơn.Nhưng mà, khi tất cả mọi người cảm thấy Phương Thiên Duyệt sẽ đá cầu lại, Phương Thiên Duyệt chỉ là đạp mai hoa thung một cước —— động tác giả?Cùng lúc đó, Thần Toàn lại nhấc chân...... gần như chạm đến quả cầu, quả cầu kia nghiêng đi, bay về phía cây cột buộc lưới cầu.Tất cả mọi người sửng sốt —— sai sót sao?Nhưng cầu lướt qua cột vẽ một vòng, lại vòng trở về, bay về phía sân bóng của Bạch Ngọc Đường.Ngũ Gia thấy quả cầu kia bay về phía mình, liền cẩn thận nhìn cầu kia.Sau khi Đoán được phương hướng xoay tròn của cầu, Ngũ Gia hơi ngửa lui về phía sau, vừa nhấc chân...... đạp quả cầu kia ra ngoài.Trên bờ tất cả mọi người "Sách" một tiếng, tư thế Ngũ Gia một tay chắp sau lưng, nhấc chân đạp quả cầu kia, hơi suất!Bên bờ, một đám tiểu hài nhi nhỏ giọng thảo luận."Là cố ý sao? ""Có phải từng luyện qua tư thế này không? Sao đẹp trai vậy?""Có phải bởi vì mặc bạch y không?""Hiệu quả của việc mặc bạch y quá tốt, ôi chao! ""Chủ yếu vẫn là xem mặt nhìn vóc người! "Tiểu Tứ Tử giúp đỡ biện luận, "Bạch Bạch lúc nào cũng suất a!"Sau khi cầu bị Bạch Ngọc Đường đạp về, qua lưới liền hướng hạ xuống.Cổ Dạ Tinh xuất hiện ở trước lưới, cứu cầu.Cầu bay về phía không trung.Lúc này, chợt nghe Khổng Thiên Lâm nói, "Tới."Tầm mắt của mọi người đều theo cầu đến không trung kia.Chỉ thấy Phương Thiên Duyệt nhảy lên một cái.Tất cả mọi người ngửa mặt nhìn, duy chỉ có Yêu Vương đột nhiên cúi đầu. Lão gia tử nhìn chằm chằm nước hồ nổi lên một tầng sóng lăn tăn,, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ cằm, ý vị thâm trường "Ừ " một tiếng.Phương Thiên Duyệt phi thân dễ dàng nhảy đến hướng cầu.Tất cả mọi người nhướn mày —— quả nhiên là phái Thiên Sơn có trụ cột, cái khinh công này!Ngay cả Thiên Tôn đều gật đầu —— tốt!Phương Thiên Duyệt tiếp được cầu một cước phi đá, cầu bay về phía đường biên của đối phương.Cầu vừa qua khỏi lưới, Triển Chiêu đã xuất hiện ở vị trí đường biên ngang mà chờ.Cùng lúc đó, Lâm Dạ Hỏa cũng chạy đến hai bên lưới cầu, chờ Triển Chiêu sau khi nhận được cầu sẽ truyền tới không trung,dù là đá bên trái hay là đá bên phải, hai người đều có thể phi thân nhảy lên tiến công.Triển Chiêu cũng nghĩ như vậy, trong nháy mắt nhận cầu, quan sát chỗ đứng đối diện một chút, cảm thấy truyền tới phía trên Lâm Dạ Hỏa sẽ là cầu tốt.Nhưng mà......Ngay lúc trong nháy mắt Triển Chiêu nhận banh, mặt nước bỗng nhiên nổi lên một trận sóng nước......Mai hoa thung lúc lắc một cái rất nhỏ.Cũng không biết vì sao đúng lúc như vậy, ngay lúc trong nháy mắt mai hoa thung lay động, Triển Chiêu vừa lúc đưa chân nhận bóng.Thân thể theo mai hoa thung ngửa ra sau, cầu kia vừa lúc hạ xuống trước mũi chân hắn, gần như là chính xác lướt qua mũi giày, đập vào trên mai hoa thung.Phía trước Lưới Lâm Dạ Hỏa và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, sau đó đều theo bản năng cúi đầu, nhìn mặt nước dưới chân.Triển Chiêu đưa tay, đón cầu nện ở trên mai hoa thung bắn lên, cúi đầu nhìn mặt nước dưới chân một vòng một vòng sóng lăn tăn đã qua đang tản ra.Trên bờ mọi người cũng đều sửng sốt.Một lúc lâu, Triển Chiêu ngẩng đầu, đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm một cái trên mai hoa thung, đối với Phương Thiên Duyệt bên lưới gật đầu, "Rất giỏi."Lúc này, trong người xem thi đấu ít nhất có một nửa là trạng thái lơ mơ, đều không rõ trận banh này vì sao Triển Chiêu không có tiếp được, vì sao lúc tiếp bóng lại đột nhiên lung lay, trùng hợp có gơn sóng sao? Nhưng đó là một hồ nước a, cũng không có gió to, cuộn sóng từ đâu tới?"Tiểu hài nhi kia mỗi lần đón cầu, đều là ở sắp xếp."Yêu Vương chỉ chỉ hồ nước, "Hồ nước chỉ lớn hơn cái chậu rửa mặt, mai hoa thung nổi trên mặt nước, nước không ra được, chỉ có thể chuyển qua chuyển lại. Bởi vì ba người bên này khinh công đều đặc biệt tốt, nhất là con mèo con nhỏ kia, lay động nhỏ nhẹ bọn họ căn bản sẽ không chú ý. Mặt nước dao động xếp chồng, cách tiểu quỷ kia chuyền cầu nhìn thì bình thường, kỳ thực mục đích là để tạo gợn sóng trên mặt nước. Vài lần cuộn sóng chồng lên, mục đích cuối cùng chính là vì lần lay động này...... con mèo nhỏ quá nhẹ, đây là sở trường kỳ thực cũng là sở đoản. Hơn nữa còn chính xác mà suy đoán ra Tiểu Bạch Đường và Tiểu Phượng Hoàng sẽ chạy tới trước...... lưới trước mai hoa thung sẽ bị hai người bọn họ giẫm lên, bởi vậy lay động của mai hoa thung là không có điềm báo trước, chờ khi Triển Chiêu phát hiện, đã không còn kịp rồi."Tuy nói Yêu Vương giải thích cặn kẽ, mấy tiểu hài nhi bên sân vẫn là nghe được liền sửng sốt một chút.Tất cả mọi người nhìn Khổng Thiên Lâm và Hứa Thiên Kỳ.Hai người Lỗ, Hứa khoanh tay, "Thiên Duyệt muốn làm gì, trước đó đều đoán không ra được, mà đã bắt đầu tính toán và sắp xếp bố cực từ rất sớm, giống như chơi cờ vậy. Thông thường lần phát cầu then chốt dẫn tới chiến thắng của chúng ta đều sẽ giao cho Thiên Duyệt, bởi vì hắn sẽ ghi bàn thắng bằng cách mà mọi người không đoán ra được.""Không ba (0:3) ôi chao."Thẩm Nguyên Thần cũng có chút bận tâm, "Nội lực cao hơn vậy mà lại bị gạt.""Ba đứa nhóc kia chỉ là làm nóng người một chút thôi." Ân Hậu khẽ mỉm cười.Thiên Tôn gật đầu, nhìn đồ đệ nhà mình, đồ đệ nhà hòa thượng và ngoại tôn nhà lão quỷ.Triển Chiêu ném quả cầu về, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa cũng nhìn phía đối diện, lúc này, ánh mắt của ba người cũng thay đổi.Trên bờ mọi người đã cảm thấy trên hồ nước nho nhỏ, lúc này tia lửa văng khắp nơi.Triệu Trinh hưng phấn mà xoa xoa tay, "Thú vị, đánh nhau a! Đánh nhau a!"←Chương trước: Chương ←→Chương sau: Chương →
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com