TruyenHHH.com

[X] Long Đồ Án - Tiếp theo (Q01-Q05)

Chương 146: Các loại không tưởng được

Nguyethacphongcao

Chương 146: Các loại không tưởng được

Editor: Rosaline

Beta: Chim Ba Chân, Ken Le


Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo Yêu Vương bọn họ cùng nhau đến Thủy Nguyệt cung một chuyến, tra được một đống đầu mối lớn, nhưng tra một hồi lâu lại vẫn luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó.

Lên bờ, mọi người sốt ruột, vội vàng luống cuống chạy về phía sân bóng trước.

Đến bên sân, trận đấu của Lương Thần Mỹ Cảnh đã đá được nửa hiệp sau.

Triển Chiêu nhìn điểm số, tâm trạng cũng được thả, qua hơn nửa hiệp, Lương Thần Mỹ Cảnh đá được năm với một (5:1), nhìn ưu thế rất rõ ràng.

Người cổ vũ thi đấu đấu hò hét ầm ĩ nơi sân nhỏ, bên ngoài sân, người vây xem cũng nhiều.

Triển Chiêu liếc mắt một cái, ngày hôm nay đội không có trận đấu đều đến xem so tài, Thiên Sơn, Hà Minh và Lưu Tinh môn đều đang quan sát Lương Thần Mỹ Cảnh.

"Sư tôn!"

Nhóm tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn nhìn thấy Thiên Tôn tới, đều hành lễ với hắn.

Thiên Tôn cười tủm tỉm gật đầu, trong tay còn cầm cái kén thiên tàm kia.

Mấy cậu bạn nhỏ như Phương Thiên Duyệt lại thật tò mò, sư tôn cầm cái gì cầm trong tay thế? Trứng bồ câu sao?

Ân Hậu còn thật lo lắng, Thiên Tôn hồ đồ như thế, đừng có vứt mất đồ gia truyền của Thủy Nguyệt cung người ta đấy.

Ngũ Gia lại là cố gắng không nghĩ tới chuyện sư phụ hắn hình như đang cầm theo một quả hạch đào, bên trong có một cái kén sâu...

Cổ Minh Nguyệt đứng ở bên cạnh phái Thiên Sơn, Liễu Cẩm Lân đang trò chuyện gì đó với người phụ trách dẫn đội, Thẩm Hoài Nguyệt và Triệu Viện lại không có mặt.

Phương Thiên Duyệt, Thần Toàn và Cổ Dạ Tinh đứng cùng nhau xem cầu là chuyện vô cùng hiếm thấy nên được rất nhiều người quan tâm.

Chỉ là cách ba thiếu niên xem thi đấu đều khác nhau, Phương Thiên Duyệt vẫn ngắm "trứng bồ câu" trong tay Thiên Tôn, dường như rất tò mò.

Toàn bộ quá trình, Thần Toàn đều nói móc đội Thừa Phong đánh cầu một mình, thuận tiện nghiên cứu chiến thuật phối hợp của Lương Thần Mỹ Cảnh.

Cổ Dạ Tinh lại thường xuyên liếc mắt nhìn Liễu Cẩm Lân trò chuyện vô cùng vui vẻ với đại ca nhà mình, thuận tiện chọc chọc Phương Thiên Duyệt, hỏi hắn tình hình của Liễu Cẩm Lân.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn thấy hình như Cổ Minh Nguyệt không chỉ nói chuyện phiếm với Liễu Cẩm Lân một lần hai lần, hai người nhìn lẫn nhau có chút thú vị, cảm thấy hai người này nhưng thật ra rất xứng đôi, hơn nữa hai người đều rất thích nghiên cứu xúc cúc.

Bạch Ngọc Đường phát hiện trận đấu sắp kết thúc, Thẩm Hoài Nguyệt và Triệu Viện vẫn là không có xuất hiện, có chút khó hiểu, hỏi Khổng Thiên Lâm: "Hai sư tỷ của các ngươi đâu?"

Khổng Thiên Lâm khoát khoát tay, nói đừng nói nữa, mới vừa rồi lại bị người của thương hội tìm đi thương lượng chuyện thi đấu biểu diễn, không từ chối được.

Ngũ Gia cau mày, "Thi đấu biểu diễn vẫn là muốn cử hành?"

Triển Chiêu cũng không hiểu rõ, "Không phải nha môn đã ra lệnh cưỡng chế hủy bỏ rồi sao?"

"Còn không phải do đã bắt được hết cá rồi sao! Thương hội nói đã mua vật liệu gỗ dựng làm sân thi đấu, ngay cả mạng của Dương Đại Long cũng đắp vào, nếu là không tổ chức thì tổn thất quá nghiêm trọng."Hứa Thiên Kỳ cũng bất mãn, "Hơn nữa bên kia còn xác định là đội Hắc Kim, Hà Minh bên kia nói Hắc Kim chơi vô lại, cách đá cầu quá nguy hiểm, sống chết không chịu tham gia, cho nên thương hội mới dán mắt vào trông chừng chúng ta, phiền muốn chết!"

Khổng Thiên Lâm lắc đầu, "Thiên Duyệt là một con vịt cạn, sao đá cầu trên nước được chứ."

Phía trước, Phương Thiên Duyệt yên lặng quay đầu liếc lại, Thần Toàn và Cổ Dạ Tinh bên cạnh đều nhìn hắn, "Ngươi vậy mà lại không biết bơi?!"

Phương Thiên Duyệt ưỡn ngực, "Người mọc chân chứ đâu mọc đuôi cá, vì sao cần phải biết bơi a?"

Trong chốc lát, Cổ Dạ Tinh và Thần Toàn nghĩ không ra nên phản bác những lời này thế nào, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một bên lại gật đầu —— nói thật hay!

Thần Toàn nói đến đội Hắc Kim liền xua tay, "Cái đội Hắc Kim kia nhất định có vấn đề! Sư đệ ta bị thương không nhẹ, đám người này đá cầu còn mang ám khí, cũng quá bỉ ổi, không có chút võ đức nào."

Từ đầu đến cuối, Cổ Dạ Tinh mặt không cảm xúc lại lạnh lẽo phụ họa, "Đám người Thương hội kia cũng rất khả nghi, nhất quyết muốn thi đấu trên mặt nước, đều xảy ra án mạng còn không buông tha."

"Hơn nữa, tới nay người thương hội vẫn chưa từng tới xem bất kì trận đấu hay đợt huấn luyện nào."Phương Thiên Duyệt cũng đồng ý với cách nói của Thần Toàn và Cổ Dạ Tinh, "Một thuyền gỗ đáng bao nhiêu tiền, xem cầu trên thuyền cũng chỉ có thể bán ra mấy tấm vé, đổi lại đấu trên mặt đất kiếm được nhiều hơn gấp mấy lần trên mặt nước, còn an toàn. Đám người này làm ăn để kiếm tiền buôn bán không làm, lại muốn làm ăn lỗ vốn, rõ ràng là có dụng ý khác."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quả thực cũng rất đồng ý cái nhìn của mấy đứa nhóc, thương hội tích cực thúc đẩy thi đấu biểu diễn như vậy rốt cuộc có mục đích gì chứ? Mục đích không phải là cầu thì chính là nước! Trong nước Kính hồ có cái gì? Đáp án chỉ có một —— Linh Điệp cung.

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Bốn con cá đều bị bắt được, nói cách khác "thần hộ vệ" của Linh Điệp cung cũng không còn, bốn lỗ thủng Bạch Nguyệt Vân trang bị ở tường ngoài cũng mở, nếu là có người thừa cơ hội này đi vào..."

Bạch Ngọc Đường tự nhiên hiểu rõ lo lắng của Triển Chiêu, theo cách nói của Thẩm Linh Nguyệt, bên trong tường của Linh Điệp cung tường đã vô cùng yếu, đích xác có thể sẽ bị xâm phạm, thế nhưng...

"Tình hình dưới nước phức tạp như thế, tùy tiện đi vào, cho dù thật sự xông vào Linh Điệp cung, cũng có thể sẽ gặp phải tình huống cung điện sụp xuống hoặc là tiến vào không ra được đúng không? " Ngũ Gia cảm thấy ngoại trừ cá ra, bản thân 'nước ' chính là một tầng bảo vệ tốt nhất. Giống như Phương Thiên Duyệt nói, người mọc chân chứ không mọc đuôi cá, dù thương hội thực sự đánh chủ ý lên Linh Điệp cung, bọn họ xuống nước rồi có thể làm gì chứ?

Bên này hai người đang nghiên cứu, chợt nghe đến "Coong" một tiếng, tiếng chiêng đồng vang lên, trận đấu kết thúc.

Lương Thần Mỹ Cảnh đại thắng, Tiểu Tứ Tử hoan hô chạy đi chúc mừng hai người vừa nhảy xuống khỏi cọc Hoa mai, Công Tôn cầm hai cái khăn cũng đi qua, bắt Lương Thần Mỹ còn đang trò chuyện chiến thuật lại lau mồ hôi.

Hai thúc chất Triệu Phổ và Triệu Trinh thăm hỏi người dẫn đầu và người chỉ đạo của đội Thừa Phong đối diện, cũng qua đây tán thưởng Lương Thần Mỹ Cảnh.

Triển Chiêu bọn họ liền thấy ba tiểu hài nhi đội Thừa Phong ủ rũ đi qua bên người bọn họ, người dẫn đầu và người chỉ đạo một đường đều đang an ủi bọn họ.

Thần Toàn lắc đầu, "Không nghĩ tới đội Thừa Phong năm nay khai cuộc thảm như vậy, nghĩ tới thất bại lại không nghĩ tới cách biệt điểm số lớn như vậy, bị tổn thương sĩ khí."

Cổ Dạ Tinh liếc Phương Thiên Duyệt xem náo nhiệt bên cạnh, "Đều tại ngươi xen vào việc của người khác."

Phương Thiên Duyệt nhún vai, "Đó là mấy cậu bạn nhỏ nhà sư tôn ta, đương nhiên phải chiếu cố chút."

Ngũ Gia thấy cầu cũng đá xong, hỏi Triển Chiêu có muốn đến nha môn hay không, nhưng Triển Chiêu nhưng không có ý muốn đi, còn ngẩng đầu nhìn khắp nơi, giống như là đang tìm gì đó.

"Miêu nhi?" Ngũ Gia vỗ vỗ hắn, "Ngươi tìm cái gì?"

"Ách . . . "Triển Chiêu mới vừa há miệng, vẫn chưa trả lời, nhãn tình liền sáng lên, lôi Bạch Ngọc Đường nói, "Tới tới! Xem một hồi nữa rồi đi!"

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, nhìn theo phương hướng của Triển Chiêu chỉ, vừa nhìn thiếu chút nữa bật cười —— chỉ thấy ba cục bột nhỏ đứng xếp hàng đang chạy vào sân bóng, hoá ra sau khi trận đấu của Lương Thần Mỹ Cảnh chấm dứt, trận đấu kế tiếp chính là của đội Bàn Miêu Ma cung.

Ngũ Gia thấp giọng hỏi Triển Chiêu, "Cho nên ngươi vội vội vàng vàng chạy về tới là nhìn Tiểu Tứ Tử bọn họ hay là nhìn Bàn Miêu của Ma cung ngươi?"

Triển Chiêu cười xua tay, "Ai nha, dù sao cũng đều là mấy cục bột nhỏ! Mấy cục bột nhỏ trong thiên hạ đều là một nhà!"

Lương Thần Mỹ Cảnh bọn họ cũng không đi, đều ở bên sân trợ uy cho đội Bàn Miêu.

Đội Bàn Miêu ở tổ thứ tư, thẻ của bọn họ khác với thẻ Thượng Thượng của Lương Thần Mỹ Cảnh. Đội Bàn Miêu rút một thẻ Hạ Hạ, đối phương là một nhóm bốn người, tuổi tác đội viên dự thi đều lớn. Tuổi tất cả các thành viên đều mười bốn mười lăm tuổi, mà bình quân tuổi của đội Bàn Miêu mới sáu tuổi, coi như là người lớn đấu với con nít.

Đội đấu với đội Bàn Miêu hôm nay là đội Cự Thạch môn. Vóc dáng mấy người Cự Thạch môn đều cao lớn, một hai người thân cao đều sắp bằng người trưởng thành rồi, so với ba cục bột nhot, có chút nhìn thấy mà giật mình.

Ân Hậu là người đầu tiên bất mãn, đưa tay lôi mặt nạ của Thiên Tàn đang dao động, "Làm sao đá a? Ngộ nhỡ bị cầu đập trúng làm sao bây giờ? Thua khóc nhè làm sao bây giờ?"

Thiên Tàn bưng mặt nạ bị đong đưa áo choàng lớn vẫy qua vẫy lại, Tu La Vương còn đang chống giảng chiến thuật cho ba đứa nhóc. Tăng Tiểu Cửu và Miêu Vũ một người đè chân một người lắc cái cổ, nhìn còn ra dáng, Tiết Tôn buồn cười nhất, đang cầm cầu lớn hơn cả mặt mình, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, vóc dáng còn không có cao bằng cọc Hoa Mai. Nhưng thật ra cũng khó trách, sư phụ hắn Tiết Tẫn hơn một trăm tuổi mà cũng chỉ cao hơn cọc Hoa Mai một chút mà thôi.

Đối diện, ba cầu thủ Cự Thạch môn đều vò đầu —— cái này, không hiểu sao có loại cảm giác lớn bắt nạt nhỏ.

Người dẫn đầu của Cự Thạch môn còn dặn đội viên, "Đối diện đều là mấy đứa trẻ, lúc đá đừng quá mạnh! Vừa vừa thôi! Đá đến mười với không (10:0) không cho phép lại đá nữa a!"

Sau khi chuẩn bị trước thi đấu xong, có trọng tài hỏi hai đội, đội nào đá trước tiên. Bình thường là phải ném tiền đồng chọn bên, nhưng Cự Thạch môn rất khách khí, để cho đội Bàn Miêu đá trước tiên.

Trọng tài liền bảo các đội viên trên cọc Hoa Mai, còn hỏi đội Bàn Miêu, "Các ngươi ai khai cầu nha? "

Tăng Tiểu Cửu và Miêu Vũ vươn một ngón tay nhỏ chỉ Tiết Tôn, liền nhảy lên cọc Hoa Mai.

Ban đầu, Cổ Dạ Tinh và Thần Toàn đứng bên sân Toàn đều cảm thấy đội Bàn Miêu không có nhiều triển vọng, dù sao cũng quá nhỏ, nhưng thấy dáng vẻ hai đứa nhỏ nhảy lên cọc Hoa Mai, hai người đều hơi sững sờ.

Thần Toàn đưa tay sờ sờ cằm, Cổ Dạ Tinh cũng cau mày, lẩm bẩm một câu, "Đây là cái khinh công gì..."

Cùng lúc đó, đội Cự Thạch môn thân hình cao lớn đều là nhảy lên cọc Hoa Mai, bởi vì cọc Hoa Mai vẫn chưa cao tới thắt lưng bọn họ.

Nhưng hai bạn nhỏ đội Bàn Miêu là "bay" lên, bởi vì cọc Hoa Mai đã cao gần bằng chóp mũi bọn họ.

Lúc Tăng Tiểu Cửu lên cọc Hoa Mai, nhảy lên, lại xuất hiện một cái bóng chồng, tất cả mọi người đều xoa mắt cho là mình nhìn nhầm rồi.

Miêu Vũ nhào lộn lên cọc, chuông trên hai bím tóc vang lên, tiểu nha đầu lên cọc Hoa Mai, tung tăng chạy đến trước lưới.

Mấy bước chạy này của nàng, Khổng Thiên Lâm nhịn không được huýt sáo.

Thần Toàn cũng có chút không dám tin tưởng, "Nàng cũng có thể nhớ cự ly giữa các cọc Hoa Mai sao? "

Cổ Dạ Tinh lại là cau mày, nhìn chằm chằm dưới chân Miêu Vũ, "Nha đầu kia hình như không có dẫm lên cọc Hoa Mai."

Khóe miệng Triển Chiêu hơi cong lên vài phần.

Ân Hậu bên kia cũng không lay Thiên Tàn nữa, buông lão gia tử đầu óc choáng váng ra, Ân Hậu vuốt cằm quan sát ba đứa nhỏ kia, "Thiên phú không tồi nha."

Lão gia tử Thiên Tàn đang đỡ mặt nạ, vươn ngón tay như móng gà ra, chọc Ân Hậu, đưa ra ba ngón tay, còn lắc qua lắc lại.

Ân Hậu có chút ngoài ý muốn, "Học công phu ba năm rồi?"

Thiên Tàn gật đầu, lại duỗi tay ra dấu hai cái, còn xoay người lại chỉ chỉ Triển Chiêu.

Ân Hậu càng giật mình, "Thiên phú còn tương đương với Chiêu Nhi khi còn bé?"

Lão gia tử tiếp tục gật đầu, vẫy tay tiếp tục khoa tay múa chân.

Dường như Ân Hậu rất tán thưởng mà gật đầu, "Còn chăm chỉ hơn Chiêu Chiêu khi còn bé? Không phải là cả ngày trêu mèo chọc chó cũng không luôn nghĩ tìm ăn ngon?"

Thiên Tàn tiếp tục vẫy tay, Ân Hậu ôm cánh tay, "Nga? Ở trong cung cũng thi đấu, mấy người lớn như Tiểu Hầu Tử bọn hắn đều đá không qua ba đứa nhỏ kia?"

Thiên Tôn cùng Yêu Vương ở phía sau, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ân Hậu trao đổi với Thiên Tàn, không rõ tay Thiên Tàn vẫy vẫy như thế sao có thể biểu đạt một đoạn lời nói dài như vậy.

Ngũ Gia cũng không hiểu được, tò mò nhìn Triển Chiêu ôm cánh tay bên cạnh, bất mãn hai lão gia tử nói xấu hắn.

Triển Chiêu thấy Ngũ Gia nhìn hắn, liền giới thiệu cho hắn biết, "Tiểu Cửu là nhà Cửu Đầu Nãi Nãi, Cửu Đầu Nãi Nãi sở dĩ gọi Cửu Đầu, cũng là bởi vì công phu của nàng, chỉ cần luyện đến đỉnh, khẽ động có thể xuất hiện chín bóng chồng, vừa nghiêng đầu tựa như có chín đầu. Nhưng muốn luyện cái thiên phú này, tài năng ở trong vòng ba năm luyện được một bóng chồng liền biểu thị rất có thiên phú, tôn bối tằng tôn bối tằng tằng tôn tằng tằng tằng... Của Cửu Đầu Nãi Nãi, nói chung một trăm hậu bối a, chỉ có tiểu nha đầu này trong vòng ba năm luyện ra! "

Ngũ Gia kinh ngạc —— lợi hại như vậy?

Triển Chiêu gật đầu —— đúng đó!

Khinh công [Nhật Ngọc Trúc] kia của Miêu Vũ nhìn thì bình thường, nhưng là hậu nhân của Thiên Thi lão quái a, Thiên Thi lão quái bởi vì đao pháp tốt, cho nên Ngũ gia rất kỳ vọng vào hắn. Nhưng ngoại trừ đao pháp ra, khinh công của Thiên Thi kỳ thực cũng rất đặc biệt. Lão nhân Tiết Tử nói Nhật Liễu Dung là hoạt tử nhân, người vô cùng dục dị*, di chuyển bằng cách triển khai [Vô Tái Huyền], [Thần Xuất] cùng [Quỷ Dịch]. Duẫn Liên ngay cả ngủ cũng chuẩn bị túi, treo trên cây ngủ. Điểm chết người là 'túi ngủ' của hắn không phải là treo ở trên cành cây lớn, mà là treo trên cành cây mảnh, có thể ngủ như vậy, có thể thấy được khinh công của hắn rất cao. Ngũ gia hoài nghi tiểu nha đầu kia đem hai chuông treo trên bím tóc, cũng bởi vì sợ người lớn trong nhà tìm không thấy nàng.

*sinh ra đã kỳ dị

Hỏi Triển Chiêu, thật đúng là như vậy.

Hiển nhiên là do Miêu Vũ kế thừa huyết mạch hiếm thấy này của Thiên Thi, dù sao cũng là do Ma Tị lão đầu cùng lão thái Nhật Đan Lữ đến thúc ép đi, thấy nhiều rồi cũng thành quen.

Còn về phần Tiểu Tiết Tôn nhỏ nhất...

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cầu còn đang bay lên, tiểu ải nhi đứng trên hoa mai thung ngây ngô.

Tiểu Tiết Tôn bên trái chạy hai bước, bên phải chạy hai bước, hình như là trên không còn rất lo lắng, mấy người xem đều cảm thấy khẩn trương.

Tu La Vương đưa tay đem hắn ôm lấy, bỏ vào trên mai hoa thung.

Tiết Tôn đang đem cầu đến điểm mấu chốt, còn xoay xoay tay cùng người, đám người vây xem khẩn trương cũng không dám thở dốc, rất sợ hắn ngã xuống.

Bạch Ngọc Đường cũng có chút hiếu kỳ —— Tửu tiên Tiết Tẫn rất lợi hại ai cũng biết, một trong Thập đại cao thủ, cha nuôi của Hồng Cửu Nương, nhưng mà Ngũ Gia cũng chưa thấy qua hắn xuất thủ. Buổi hôm đó thấy lão gia tử uống rượu, trước đó đại hôn của Cửu Nương có người tới quấy rối, ở bên ngoài tửu lâu cũng không biết thế nào, mấy người quấy rối đều bị đánh sưng mặt sưng mũi... Nhưng Tửu tiên Tiết Tẫn đến tột cùng lợi hại ở đâu, rất nhiều người giang hồ đều không rõ ràng lắm.

Tiểu Tiết Tôn ôm cầu lảo đảo đến gần điểm mấu chốt của sân bóng, đem cầu phóng tới trên mai hoa thung, ý kia, muốn chuẩn bị khai cầu!

Giống cầu thủ trải qua huấn luyện đều là ném cầu để khai cầu, đem cầu vứt lên, nhấc chân đá võng, còn có thể có chút lợi hại nhảy dựng lên đá văng ra cầu bay... Chỉ có người thường mới có thể đem cầu đặt ở trên mai hoa thung mở đá, bởi vì sợ vứt lên tới rồi mà đón không chính xác, rơi trên mặt đất vậy thì mất mặt.

Tiểu Tiết Tôn phóng cầu xong, ngắm một hồi, vừa nhấc chân, đá phải một khoảng không.

Trên cầu trường cười vang một mảnh.

Nhưng Lương Thần Mỹ Cảnh làm ca ca lại tựa hồ như cũng không cảm thấy giật mình, đều khuyến khích cho Tiết Tôn.

Tiết Tôn lui về, lại vừa nhấc chân, cầu rốt cục bị hắn đá lên, phiêu phiêu vèo một cái chậm rãi hướng phía lưới cầu của đối phương đi qua.

Tiết Tôn khai cầu xong, lại xiêu xiêu vẹo vẹo mà chạy về phía trước.

Ba người thiếu niên kia của Cự Thạch môn đối diện đều có chút dở khóc dở cười, quả cầu kia có thể qua lưới sao?

Mắt thấy cầu lướt qua lưới bay tới, mọi người thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo không có đập lên lưới.

Đội viên của đội Cự Thạch đứng ở phía trước đi qua, vừa nhẹ nhàng nhấc chân, chuẩn bị tiếp được cầu... Ngay tại lúc hắn nhấc chân chuẩn bị nhận cầu, cầu lại hướng lệch ra hai bên trái phải...

Thiếu niên kia sửng sốt, cầu đã "Bành" một tiếng, đập vào trên mai hoa thung.

Hiện trường cười vang một mảnh, đều cảm thấy Tiết Tôn vận khí thật tốt, có đúng hay không có gió a, hay là Cự Thạch môn không đành lòng nhận banh?

Chỉ có thiếu niên kia đứng ở phía trước nhận banh có chút không hiểu gãi gãi —— ảo giác sao? Quả banh vừa rồi hình như là bị bắn ra ngoài...

Nói chung mơ mơ hồ hồ, đội Bàn Miêu cầm điểm đầu tiên.

Nhiều người còn ồn ào, nói cái này tốt lắm, ít nhất không cần bị cạo trọc, đều cảm thấy là Cự Thạch môn đang nhường.

Ngũ Gia cũng không biết chính xác đây là bởi vì vận khí tốt, hay là cố ý đá như thế, liền hỏi Triển Chiêu, "Cái này..."

Triển Chiêu chỉ chỉ mắt, ý bảo Ngũ Gia nhìn kỹ, đừng chớp mắt!

Bàn Miêu cầm một điểm cứ thế tiếp tục khai cầu, Tiểu Tiết Tôn cầm banh lại lảo đảo chạy đi điểm mấu chốt, vẫn là đem cầu phóng tới trên mai hoa thung, sau đó vừa nhấc chân, vẫn là đá một khoảng không.

Đám người lại truyền tới tiếng cười.

Mà Phương Thiên Duyệt tỉ mỉ nhìn chằm chằm cầu cũng nhướng mày, Thần Toàn cũng dò xét thân thủ nhìn kỹ, "Quả nhiên không phải lỗi giác của ta! "

Bạch Ngọc Đường cũng phát hiện, Tiểu Tiết Tôn lần thứ nhất tuy rằng không có đá trúng cầu, thế nhưng Sau khi "Đá trật "Một cái, cầu ở trên mai hoa thung đã chuyển hướng đi, chờ thời điểm hắn chân chính khai cầu, đá nhưng thật ra là một cầu đang chuyển động.

"Ông trời của ta."

Hai người Hứa Thiên Kỳ cùng Chung Lộc chuyên khai cầu trăm miệng một lời hô lên...

Chỉ thấy cầu thứ hai, cùng giống nhau cầu viên thứ nhất lấy một loại tốc độ quỷ dị như đúc, lướt qua lưới bay qua, ở một sát na kia đội viên của Cự Thạch môn tiếp được cầu, nghiêng về một bên, rơi xuống trên mai hoa thung.

Trọng tài đều sửng sốt một chút, mới phản ứng được, ý bảo đội Bàn Miêu đạt điểm, hai với không (2:0).

Mới vừa cười vang trong nháy mắt liền tiêu thất, người xem thi đấu chung quanh sân bóng lặng ngắt như tờ, biểu tình kia đều là thống nhất, giương miệng ngốc suy nghĩ...

Cầu thứ ba, động tác của Tiểu Tiết Tôn vẫn là giống nhau như đúc, Cự Thạch môn vẫn là không có cách nào đón được, ba với không (3:0).

Lần này, ót mấy tên thiếu niên kia của Cự Thạch môn liền bắt đầu đổ mồ hôi, ngược lại không phải là mệt, mà là ý thức được —— tình huống không ổn!

Bên sân mọi người từ mới vừa cười đùa, đến nghiêm túc nghiên cứu cái khai cầu kia.

"Thông thường muốn hành động khai cầu có cái loại lộ tuyến rất quỷ dị này, cũng sẽ để cho cầu trước tiên chuyển lên, có khi là thông qua đem cầu ném rất cao, có khi là thông qua gia tăng lực."Thần Toàn phân tích cái cầu kia, "Tiểu hài nhi này phát cầu trước đó, dùng nội lực để cho cầu nhanh chóng xoay tròn, sau đó thời điểm khai cầu, coi như là nhẹ nhàng đem cầu chuyển đưa đến đối diện, viên cầu này tại thời điểm rơi, vẫn là chuyển ngang."

"Đội viên của Cự Thạch môn nhận banh kia, dùng ba loại phương pháp tới đón cầu kia, hơn nữa hắn cũng không nhìn sót, mà là thời điểm cầu đụng tới chân hắn, bay về phía địa phương khác..."

Phương Thiên Duyệt gật đầu, "Viên cầu này không thể ở thời điểm nó rơi xuống đón, hẳn là khi hắn qua lưới còn không có thời điểm sa xuống liền một cước đá về, còn phải dùng nội lực rất mạnh, trung hoà cái rơi xoay tròn ngang kia, một khi quả banh kia bắt đầu sa xuống, trừ phi có thể hút viên cầu kia, bằng không thì người nào chạm cũng sẽ bay... Tiểu hài nhi này, biết dùng nội lực phản hướng! "

Bạch Ngọc Đường nhìn viên cầu kia, liền nghĩ đến [Vô Phong Chưởng] của Lâm Dạ Hỏa...

Ngũ Gia nhìn Triển Chiêu nhìn một chút, lúc này Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương ban nãy vẫn không có ở cũng xuất hiện ở trong đám người vây xem.

Hỏa phượng tản bộ đến bên cạnh hai người bọn họ, nói, "Tửu tiên lão gia tử cùng hòa thượng nhà ta là cùng nguyên bất đồng tông võ học, đều là chú ý quan hệ thu cùng phóng, cùng nội lực là ngược. Chút môn thiên phú của hoà thượng Nhà ta là hỏa chi nội lực, lợi dụng lãnh nhiệt đối trùng đến chế tạo nội lực xoay tròn, mà môn của Tửu tiên lão gia tử là thông qua gió, nói cách khác..."

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, "Ngược lại với hữu hình nội lực? "

Triển Chiêu gật đầu, "Gió cũng là một loại hình, không phải là chỉ có đẩy ra phía ngoài mới có thể hình thành gió, hướng bên trong thu cũng là sẽ hình thành gió."

Phía trước, Thần Toàn cùng Cổ Dạ Tinh đều nghi ngờ nhìn Phương Thiên Duyệt, "Nội lực phản hướng? "

Tiểu P gật đầu, ngón tay trên không trung vẽ vòng, "Cầu Xoay tròn mang theo một cỗ phong, gió kỳ thực chính là nội lực phản hướng hình thành do cầu chuyển động, vô luận Cự Thạch môn từ phương hướng nào nhận banh, cũng phải dùng nội lực đi? Giống như nội lực đụng nội lực liền trung hoà không ít, nhưng lúc này hai loại nội lực nhất chính nhất phản chẳng khác nào là một cái nội lực phương hướng, nội lực không cách nào trung hoà chỉ có thể tăng mạnh, cho nên cầu liền không dừng được, chỉ có thể bay ra ngoài."

Thần Toàn cùng Cổ Dạ Tinh nhìn nhau một cái, đều hỏi hắn, "Phải dùng làm sao nội lực chế tạo gió? Hay là phản hướng?"

Phương Thiên Duyệt trừng mắt nhìn, "Một lạnh một nóng không phải gió nổi lên sao, chỉ lấy không tha không phải ngược sao."

Nói rồi, chỉ thấy hắn vươn hai tay nhẹ nhàng xoa, trước mắt liền xuất hiện một đạo lam quang hẹp dài, còn kèm theo "Ba "Một tiếng.

Thần Toàn cùng Cổ Dạ Tinh miệng há thật to, cũng muốn thử.

Ba người thiếu niên đang nghị luận nội lực phản hướng, không lưu ý một đạo thiểm điện nho nhỏ, đem hầu như tất cả ánh mắt của cao thủ ở đây đều hấp dẫn qua đây.

"Diệu. Lâm Dạ Hỏa nhịn không được nhướng mày.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng trong nháy mắt hiểu Thiên Tôn nói cho Phương Thiên Duyệt giới thiệu sư phụ là ai.

Ân Hậu nhìn khóe miệng Thiên Tôn nâng một chút, hỏi, "Một mầm tốt như vậy, đưa ra phái Thiên Sơn không đau lòng sao? "

Thiên Tôn "Hừ" một tiếng, "Thập đại cao thủ Phái Thiên Sơn với thập đại cao thủ Ma cung ngươi cũng không phải là một khái niệm, tiểu hài nhi này bình thường căn bản dạy không được, quên đi, tiện nghi Tiểu Bạch Long vậy."

(Ros: bạn nào đoán Bạch Nhất Thanh tiểu bạch thỏ bị Thiên Tôn + Ân Hậu khi dễ hông a!!)

Ân Hậu híp mắt quan sát Thiên Tôn, tựa hồ không thể nào tin được, "Thật không đau lòng? Thời gian tới khả năng chấn hưng phái Thiên Sơn ngươi nga."

Thiên Tôn liếc Ân Hậu một cái, hạ giọng nói, "Chờ học toàn bộ công phu của Tiểu Bạch Long rồi trở về chấn hưng phái Thiên Sơn ta cũng không trễ! Có thể chân đạp hai thuyền! "

Ân Hậu cảm thấy chủ ý này thật tốt, liền gật đầu.

Yêu Vương phía sau giơ tay lên, hướng về phía ót hai người chụp một cái "Hai ngươi đều bao lớn, thế nào còn khi dễ Tiểu Bạch Long a?!"

Nửa trận sau, Cự Thạch môn cũng không hiểu rõ làm thế nào đón phát cầu kia của Tiết Tôn, thua vô cùng thê thảm, trực tiếp buông tha.

Tiểu Tiết Tôn một phát cầu, rung động toàn bộ màn đấu loại, Miêu Vũ cùng Tăng Tiểu Cửu cũng không kịp thể hiện, trận đấu liền thắng.

Một đám lão đầu lão thái Ma cung từ dưới khán đài đến ôm ba tiểu đoàn tử xoay vòng, trên cầu trường toàn bộ hài tử đều đang nghị luận nên đón cái phát cầu kia thế nào.

Đồng thời, tỷ số đặt cược của đội Bàn Miêu cũng thoáng cái đã tăng cao.

Triển Chiêu rất đắc ý, cười hỏi Bạch Ngọc Đường, "Thế nào? "

Ngũ Gia gật đầu tán thành —— quả nhiên xuất phẩm của Ma cung, nhất định là thuộc tinh phẩm.

Xem xong trận đấu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nguyên bản định đi một chuyến đến nha môn, lại thấy Lô Nguyệt Lam cùng Phương Tĩnh Tiếu tới bên ngoài sân. Theo bọn họ cùng đi còn có Thẩm Hoài Nguyệt cùng Triệu Viện phái Thiên Sơn.

Liễu Cẩm Lân hỏi hai người sư tỷ, cùng thương hội hiệp thảo luận thế nào rồi, Thẩm Hoài Nguyệt khoát tay chặn lại, "Không cần đá!"

Ba người đội Thiên Sơn đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là Phương Thiên Duyệt không biết bơi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe được, đều hỏi Phương Tĩnh Tiếu cùng Lô Nguyệt Lam đi tới, "Cho nên thi đấu biểu diễn cuối cùng vẫn quyết định hủy bỏ sao? "

Phương Tĩnh Tiếu cũng lắc đầu.

Tất cả mọi người ngoài ý muốn, "Còn đá? "

Lô Nguyệt Lam gật đầu.

"Còn ở trên nước?"

Tri phủ đại nhân lại gật đầu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu rõ, "Vậy phái Thiên Sơn cùng Hà Minh cũng không đá, người nào đá? "

Lô Nguyệt Lam bán một cái nút, "Thương hội bên kia rất muốn có trận đấu trên nước, đoán chừng là có mục đích gì đó, dù sao hiện tại cũng không có đầu mối gì, không bằng tương kế tựu kế, có thể dẫn đến độc thủ phía sau."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy đây cũng là biện pháp tốt, nhưng mấu chốt là không thể để cho bọn nhỏ đi mạo hiểm, đội Hắc Kim kỳ dị, luôn cảm thấy có chút nguy hiểm.

Tựa hồ là nhìn thấu mọi người đang lo lắng cái gì, Phương Tĩnh Tiếu bổ sung một câu, "Đội Hắc Kim cũng không đá, bọn hài tử cũng không đá!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, Lâm Dạ Hỏa cũng nghi hoặc, "Bọn hài tử cũng không đá? Người nào đá?"

Lô Nguyệt Lam chỉ một cái về phía ba người bọn hắn, "Các ngươi đá."

Tất cả mọi người sửng sốt, "Hắc?!"

Phương Tĩnh Tiếu ở một bên mỉm cười, "Ngày hôm qua bởi vì chuyện thi đấu nên bọn ta cũng lấy chủ ý không chính xác, cho nên tìm cao nhân hỏi, cao nhân cho đề nghị... Nói tràng diện lớn như vậy, thi đấu thiếu niên đá có ý nghĩa gì a? Thẳng thắn đổi lại cho người lớn thi đấu đi, xúc cúc chi vương Triển Chiêu lĩnh hàm*, liên thủ cùng hai đại cao thủ Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa, để thương hội muốn phái người nào liền phái người đó, ở trên nước đá một trận chính thức, vậy không phải so với thi đấu hoa mai càng hấp dẫn sao? Đã không làm, nếu muốn làm liền làm cho lớn!"

Ba người Triển Chiêu bọn họ sửng sốt một lát, cũng chợt quay đầu lại —— giọng nói này phong cách này, cao nhân cho ra chủ ý sẽ không phải là...

Quả nhiên, phía sau bọn họ, Triệu Trinh cùng Lương Thần Mỹ Cảnh cùng nhau gặm bánh trứng, đang mỉm cười nhìn bên này, hai con mắt sáng long lanh, gương mặt thích thú.

(Ros: Tui lặp lại lần thứ n+1 câu của Triệu Phổ a, chưa từng thấy hoàng đế nào gây sức ép như Triệu Trinh a!)

Mà đối lập tươi sáng còn lại là Nam Cung Kỷ ở phía sau vừa xách theo một túi bánh trứng, tiếp thu được ánh mắt hỏi thăm của bọn Triển Chiêu, Nam Cung bất đắc dĩ gật đầu —— có thể nghĩ ra chiêu tổn hại này còn có ai a? Chỉ có thể là hoàng đế chỉ sợ thiên hạ không loạn này a!

"Thương hội đáp ứng rồi? " Bạch Ngọc Đường hỏi Phương Tĩnh Tiếu.

Phương Tĩnh Tiếu gật đầu, chỉ chỉ bên ngoài, "Đáp ứng không ngớt, đã truyền đi rồi! "

Miệng Triển Chiêu bọn họ cũng rút khí lạnh, quả nhiên, đám người chung quanh đều rất không bình tĩnh, mọi người ngoại trừ trò chuyện phát cầu của đội Bàn Miêu, còn đang trò chuyện chuyện thi đấu hữu nghị...

Lô Nguyệt Lam vỗ vỗ vai Triển Chiêu bọn họ, "Có người nói thương hội chuẩn bị ra số tiền lớn mời cao thủ đến đá cuộc tranh tài này, các ngươi chuẩn bị cho tốt nha."

Nói xong, Tri phủ đại nhân mang theo Phương Tĩnh Tiếu đi theo Triệu Trinh Triệu Phổ thương lượng chi tiết trận đấu trên hồ.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đứng ngốc tại chỗ một lúc lâu, Hỏa Phượng hỏi, "Hai người các ngươi người nào biết bơi?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lặng lẽ lắc lắc đầu.

Triển Chiêu hỏi, "Hai ngươi người nào biết đá cầu?"

Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa tiếp tục lắc lắc đầu.

Ngũ Gia hỏi, "Hai ngươi người nào muốn đánh Triệu Trinh a?"

Ba người cùng nhau gật gật đầu...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com