X Long Do An Tiep Theo Q01 Q05
Chương 109 Thiêu Hỏa CônEditor: Ken LeBeta: RosalineĐêm khuya ở Khai Phong Thành, rất nhiều quân hoàng thành mang theo chó trong quân doanh, tìm kiếm Âu Dương Thiếu Chinh không rõ tung tích.Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy một đường đến cửa thành phía Bắc, cũng không thấy bóng dáng Âu Dương Thiếu Chinh.Triển Chiêu nhìn hai hàng cây bên đường xa xa, hỏi Bạch Ngọc Đường: "Chạy vào rừng sao?"Ngũ Gia lắc đầu, cảm thấy xác xuất không lớn, hắn không tự giác liếc nhìn đỉnh Thanh Sơn phía xa xa.Triển Chiêu đỡ trán, trên đỉnh Thanh Sơn tất cả đều là đất mộ, sau núi còn có bãi tha ma, hơn nửa đêm không ai sẽ muốn đến đó.Trong thành phía sau, đã mơ hồ nghe được tiếng chó sủa, quân hoàng thành chạy hết mọi ngõ ngách trong thành... Đến bây giờ cũng chưa tìm được, có thể thấy được người không ở trong thành."Phụ cận hẳn là không có... Có khả năng nhất chính là Thanh Sơn kia." Ngũ Gia vươn tay chỉ xa xa.Triển Chiêu cũng gật đầu, hai người liền chạy về phía Thanh Sơn.Triển Chiêu vừa chạy vừa nói với Bạch Ngọc Đường: "Ta vừa rồi cảm thấy một cỗ nội lực rất mạnh trên nóc nhà, không chừng đó là vận đào hoa của Âu Dương Thiếu Chinh a, khinh công rất cao.""Ta cũng cảm giác được, nhưng vận đào hoa hình như cũng không phát hiện chúng ta ở phía trước." Bạch Ngọc Đường cũng thấy kỳ quái: "Nội lực kia không như bình thường, giống như mấy lão nhân lão thái thái trong Ma Cung đi ngang qua..."Triển Chiêu cũng gật đầu: "Rõ ràng là giúp Linh Nhi đào tẩu.""Cho nên vận đào hoa cùng Linh Nhi là cùng một phe?" Bạch Ngọc Đường nói xong, lắc lắc đầu: "Nếu không phải chuyện này có liên quan đến an nguy của Âu Dương Thiếu Chinh, cũng sẽ không quản."Triển Chiêu cũng có chút bất đắc dĩ: "Nhìn khuôn mặt của Linh Nhi, còn có chuyện của Mị Nhi cùng Vương Tân... Thân vương phủ bị báo ứng đều là trừng phạt đúng tội. Nhưng ta cảm thấy bên trong có chút kỳ lạ."Bạch Ngọc Đường đương nhiên cũng đồng cảm, hắn cẩn thận nói lại những manh mối đã nắm được: "Đầu tiên nói đến Mị Nhi, tình nhân của Quách An không phải do nàng giết, là Thái phu nhân hại chết. Vợ con của Tiết An cũng không phải nàng giết, chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Biểu muội của Từ An cũng là bất hạnh ngoài ý muốn... Cái mà Mị Nhi gọi là báo thù, bất quá chỉ là dọa Lý Phiên, để hồ ly xuất hiện lần lượt trong lễ tang mà thôi... Mị Nhi có thể là muốn trả thù, nhưng ngoại trừ Lý Phiên, một trong ba là bị người hại, hai cái còn lại thì như trời phạt phải nếm nỗi đau mất vợ... Hình như không cần Mị Nhi động thủ, lão thiên gia đã xuống tay trước rồi."Triển Chiêu cũng gật đầu: "Còn có Linh Nhi, nàng cũng rất thảm, nhưng sự trả thù của nàng là báo thù thay cho Mị Nhi, vạch trần tội ác năm đó, khiến bọn họ gieo gió gặt bão. Kiều Bách Vạn là tự mình hù chết, hắn hại chết Kiều đại phu nhân nên chết cũng chưa hết tội. Lý Phiên cùng Tiết An đều bị dọa đến thần trí không rõ... Quách gia thân bại danh liệt. Từ gia tuy nói Từ Tán Thăng tự mình nghi thần nghi quỷ muốn trốn đi, nhưng cả nhà thật ra căn bản không bị ai trả thù... Hết thảy báo thù cảm giác đều mất khống chế.""Mấu chốt hình như là cái chết của Tiết phu nhân đã kích thích Linh Nhi." Ngũ Gia phân tích: "Linh Nhi oán hận Quách gia, sau khi Tiết phu nhân mất thì đã tới cực hạn, hành vi của nàng mới dần dần không khống chế được... Dù vậy, nàng cũng không giết người lung tung... Nàng giết hai huynh đệ Quách gia là vì nàng điều tra được mẹ nàng là do Quách Lâm Thịnh hại chết.""Linh Nhi võ công tốt như vậy, nhưng nàng vẫn không nhận lại mẹ mình..." Triển Chiêu cảm thấy có chút đáng tiếc, thật ra Tiết phu nhân mấy năm nay vẫn luôn tìm nữ nhi của bà."Tiết phu nhân gả cho Tiết Tường Quý, cuộc sống sau đó cũng dần ổn định, khiến người không hiểu chính là, Linh Nhi hình như có quan hệ gì đó với Mị Nhi, nhưng Tiết An cũng là con của Tiết phu nhân, cũng là đệ đệ cùng mẹ khác cha với nàng, cũng góp phần hại chết Mị Nhi." Ngũ Gia cũng lắc đầu: "Vả lại, ngươi cũng thấy bộ dáng của nàng sau khi tháo mặt nạ xuống rồi đó, ai lại muốn mẫu thân nhà mình thấy bộ dáng như vậy của mình.""Ai..." Triển Chiêu thở dài: "Cho dù là Linh Nhi hay Mị Nhi, đều rất thảm, trêu ai chọc ai a? Trở về báo thù còn bị trở thành người xấu bị bắt, kẻ đi hại người, lại thành người bị hại, cần được bảo vệ.""Đáng chết nhất đáng hận nhất ở đây, là lợi dụng cừu hận của Linh Nhi cùng Mị Nhi để thực hiện mục đích của người khác." Ngũ Gia nói ra điểm hắn quan tâm nhất: "Người hại chết Tiết phu nhân, châm ngòi lửa giận trong lòng Linh Nhi, khiến nàng thiếu chút nữa tự tay giết chết hai huynh đệ Quách gia. Còn lợi dụng Lý Phiên, thả Cầu Sỉ vào Khai Phong Phủ... Mục tiêu chính là Âu Dương."Triển Chiêu cũng nhíu mày: "Nói tóm lại án từ kì này, ngoài mặt là có người âm thầm lợi dụng chuyện của Mị Nhi cùng Linh Nhi để chỉnh Thân vương phủ, nhưng trên thực tế, tất cả đều là âm mưu rất tỉ mỉ, mục đích chân chính, là nhằm vào Âu Dương Thiếu Chinh.""Nhưng cao minh ở chỗ, hung thủ hoàn toàn không lộ diện, cho dù chúng ta bắt được Linh Nhi, cũng không nhất định có thể tra được hung thủ chân chính là ai!" Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Thanh Sơn gần ngay trước mắt: "Cơ hội duy nhất để hung thủ hiện thân chính là...""Để xử lý Âu Dương sao?" Triển Chiêu hỏi.Ngũ Gia gật gật đầu: "Linh Nhi có thể là đồng lõa với hung thủ để giết người của Thân vương phủ, nhưng nàng không có khả năng sẽ giết Âu Dương Thiếu Chinh không oán không cừu... Cho nên cho dù dùng thủ đoạn gì dẫn Âu Dương đi, thì mục đích đều giống nhau...""Nhân cơ hội xử lý Âu Dương." Triển Chiêu "Sách" một tiếng: "Vậy là Triệu Trinh cố tình tạo ra một cơ hội tốt, Âu Dương Thiếu Chinh cũng rất phối hợp bị dẫn đi..."Bạch Ngọc Đường cười nhẹ: "Cho nên không biết là ai trúng kế của ai."Triển Chiêu dừng lại, thực nghiêm túc hỏi Bạch Ngọc Đường: "Khả năng như thế nào mới có thể hạ được Âu Dương Thiếu Chinh?"Bạch Ngọc Đường cũng dừng lại, cúi đầu nhíu mày cẩn thận suy nghĩ thật lâu sau: "Cao thủ có cấp bậc cỡ sư phụ của ta hay ngoại công của ngươi mới được.""Có khi nào dùng chiến thuật biển người hay cơ quan mai phục không?" Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn lên Thanh Sơn: "Nơi này có thể mai phục binh mã a?"Ngũ Gia cũng không biết nói sao: "Đây cũng là mảnh rừng lớn nhất bốn phía của Khai Phong, giấu một hai ngàn sát thủ, hẳn là không thành vấn đề..."Hai người nói xong liền bắt đầu phân tích công phu của Âu Dương."Long Kiều Quảng nhất định là không sợ nhiều người.""Triệu Phổ cũng không sợ...""Trâu Lương... Gần đây không biết có bầy sói hay không?""Nhưng trong Triệu gia quân, Trâu Lương là cao thủ gần với Triệu Phổ nhất.""Có thể cùng Lâm Dạ Hỏa đánh tới như vậy, hắn cũng không dễ dàng.""Võ công của Hạ Nhất Hàng cũng không sợ nhiều người.""Âu Dương Thiếu Chinh mà nói... Không biết sẽ là tình huống thế nào."Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang nghiên cứu, chợt nghe phía sau có tiếng truyền đến: "Ai, hai ngươi hình như không sốt ruột a."Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đang đến, còn có Diệp Tri Thu vừa ngáp vừa vác Tam Nhận Cốt Đao.Diệp Tri Thu hình như rất mệt nhọc, có chút buồn bực hỏi bọn Triển Chiêu: "Các ngươi bình thường đều nửa đêm không ngủ dắt chó chạy quanh thành sao? Không phải nói buổi tối ngủ không ngon thì không cao được sao?"Mọi người có chút dở khóc dở cười nhìn Diệp Tri Thu.Lâm Dạ Hỏa nhìn Thanh Sơn trước mắt tối như mực, hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: "Hồng Mao kia đâu? Vào núi?"Triển Chiêu buông tay —— không biết."Trong thành không có, chắc đã ra khỏi thành." Triệu Phổ nói: "Hồng Mao mang theo Thiêu Hỏa Côn, nên đi xa một chút, bằng không dễ gặp rắc rối."Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa cũng hỏi: "Thiêu Hỏa Côn?"Diệp Tri Thu tiếp tục ngáp: "Có phải cây gậy chỉ dùng Thiên Hỏa Thạch để rèn không?"Triệu Phổ có chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Tri Thu —— ngươi thế nhưng biết?"Thiên Hỏa Thạch?" Bạch Ngọc Đường cũng giật mình: "Không phải nói Thiên Hỏa Thạch vô cùng cứng nên không thể rèn sao?""Chỉ có thể dùng dung nham rèn." Diệp Tri Thu gãi gãi đầu: "Ta lúc trước có nghe lão đầu La Tử Sài nói qua, hắn vốn muốn dùng Thiên Hỏa Thạch để làm lưỡi của Tam Nhận Cốt Đao, nhưng gây sức ép vài năm cũng không rèn được, nói là trên đời này chỉ có sư phụ hắn mới có thể rèn được Thiên Hỏa Thạch, nhưng sư phụ hắn năm đó đã làm rất lâu cũng chỉ làm ra một cây gậy bằng Thiên Hỏa Thạch, không thể làm ra đao kiếm. Cây gậy đó hắn gọi là Thiên Hỏa Côn, La Tử Sài nói sư phụ của hắn vẫn luôn dùng để đốt lò rèn, lúc rèn có khi còn dùng thành búa, cho nên còn được gọi là Thiêu Hỏa Côn, sau đó lại đưa cho thần côn ẩn sĩ Tiếu Trĩ Tử.""Tiếu Trĩ Tử là sư phụ của Âu Dương sao?" Triển Chiêu hỏi.Triệu Phổ nhìn trời: "Lão gia tử là cha nuôi của huynh đệ kết nghĩa của ta, tính cách đặc biệt giống Âu Dương, Âu Dương là tâm can bảo bối của lão, so với thân nhi tử còn thân hơn, côn pháp của Hồng Mao đều do lão gia tử đó dạy.""Tiếu Trĩ Tử được đồn là côn si, giống như sư phụ ta thích lưu trữ đao, hắn thích lưu trữ côn, hơn nữa còn tinh thông tất cả côn pháp trên thế gian, là một côn giả." Bạch Ngọc Đường gật gật đầu: "Khó trách côn pháp của Âu Dương Thiếu Chinh mạnh mẽ như vậy, thì ra là đồ đệ của thần côn.""Tiếu lão gia tử cũng có chút giao tình với sư phụ ta." Diệp Tri Thu nói: "Cho nên lúc ta lần đầu tiên so chiêu với Âu Dương, liền đoán hắn phỏng chừng là đệ tử của thần côn.""Âu Dương bình thường hay dùng các loại côn bằng vàng bạc đồng thiết, không thấy hắn dùng Thiêu Hỏa Côn trong truyền thuyết bao giờ a." Triển Chiêu tò mò: "Côn này có đặc thù gì sao?"Triệu Phổ bất đắc dĩ: "Trong quân doanh của ta có mấy quy củ, tỷ như cấm Kiều Quảng lẩm bẩm trước trận chiến, cấm Trâu Lương nửa đêm tru dưới ánh trăng, cấm Tề Thiên ở quân doanh trở thành ôn thần, cấm Hứa Kham đốt phòng ở, không cho Tần Duyệt thở mạnh... Tính ra thì có một đống lớn, trong đó có một cái chính là, cấm Thiếu Chinh không được sử dụng Thiêu Hỏa Côn trong vòng mười dặm quanh quân doanh.""Vì sao?" Triển Chiêu tò mò: "Uy lực rất lớn sao?"Đang trò chuyện, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Trâu Lương cùng Long Kiều Quảng cũng đến đây.Triệu Phổ hỏi hai người: "Tìm được không?"Hai người đều lắc đầu, nói trong hoàng thành nhất định không có!"Vậy chúng ta khoan nói chuyện đã, vào núi tìm xem sao?" Lâm Dạ Hỏa cảm thấy cứ nói chuyện phiếm dưới chân núi Thanh Sơn cũng vô dụng.Triển Chiêu cũng đồng ý: "Ngọn núi có mai phục gì..."Triệu Phổ khoát tay áo: "Không nên, vẫn là ở chỗ này chờ xem...""Không có nguy hiểm sao?" Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng: "Chẳng phải đại hung vẫn còn sao?""Nếu hắn đã mang theo Thiêu Hỏa Côn thì đại hung chắc chắn không phải là hắn, là người khác..." Trâu Lương cùng Long Kiều Quảng cũng rất bình tĩnh: "Hồng Mao kia cũng không sợ đánh trực tiếp, chỉ sợ bị ám toán, hắn có chuẩn bị là tốt rồi.""Hơn nữa..." Triệu Phổ lắc đầu: "Bây giờ vào núi cũng nguy hiểm."Mọi người nghe xong càng không hiểu —— có nguy hiểm?.........Vậy lúc này Âu Dương Thiếu Chinh đang ở đâu? Hỏa Kỳ Lân đúng là đã vào Thanh Sơn..........Vừa rồi hắn ở ngoài cửa Thân vương phủ, nhìn thấy trong sương mù có thân ảnh hồng y chợt lóe, chạy về hướng Bắc.Âu Dương gật gù, lúc này sương mù dày đặc, nếu thật sự không muốn bị người nhìn thấy, thì trốn ra cửa sau là được, tội gì phải đến phía trước đi một vòng, lưu lại bóng người rõ ràng cho hắn thấy... Đây còn không phải là vẫy tay ngoắc hắn, muốn hắn đi theo sao?!Âu Dương nhìn trời xem thường, mang theo côn, khoát tay áo với thủ hạ của hắn, rồi một mình đuổi theo.Hắn một đường đuổi theo đến cửa thành phía Bắc, đuổi vào Thanh Sơn.Thanh Sơn là một vùng bảo địa phong thuỷ của Khai Phong Thành, ánh sáng mặt trời toàn chiếu xuống bia mộ, dưới chân núi là cả mảng mộ lớn của những gia tộc, trên sườn núi là những ngôi mộ lẻ loi, trên đỉnh núi là mộ viên của những nhà có tiền. Phía sau còn tuyệt hơn, là một bãi tha ma, phần khác chính là rừng rậm tối như mực.Âu Dương Thiếu Chinh một đường chậm rãi bước đi, vừa đi vừa nhìn bốn phía, liền theo tới một nơi như là nghĩa địa.Cuối cùng, hắn đi đến giữa sườn núi, đến một mảng đất trống giữa rừng rậm.Hỏa Kỳ Lân rốt cuộc cũng dừng cước bộ, để cây côn trên vai xuống đất, nhìn nhìn trái phải, mở miệng nói: "Nhiều người như vậy a? Đại gia ta quả nhiên rất có mặt mũi!"Theo tiếng nói của Âu Dương Thiếu Chinh, trong rừng cây tối đen có mấy bóng người lướt qua, tiếng bước chân không khác gì với lúc binh lính tập luyện trong quân doanh.Âu Dương Thiếu Chinh là ai, từ nhỏ đã lên chiến trường, nghe thấy tiếng bước chân cũng biết nơi này ít nhất có ba nghìn người, khóe miệng Hỏa Kỳ Lân nhếch lên, gật đầu: "Lúc này mới đúng a! Đây mới là trận thế nên có để ám toán bổn đại gia ta."Sau khi đám sát thủ chạy loạn trong chỗ tối một hồi, đã vây Âu Dương Thiếu Chinh lại, đồng thời, trong rừng truyền đến tiếng cơ quan liên tiếp, hẳn là đã chuẩn bị một lượng ám khí rất lớn.Âu Dương nhìn vào một chỗ trong cánh rừng đối diện mình, đột nhiên nhẹ nhàng sờ sờ cằm, hình như là đang tự hỏi, mở miệng nói: "Tần Thần, Tần Phương... Còn có cái gì Tần nữa... Ba huynh đệ đều có phần a, ai là người đặc biệt có tiền đồ đây?"Tiếng Âu Dương vừa dứt, chỉ thấy trong rừng cây đi ra ba người.Cách ăn mặc của ba người này đều là võ tướng, bộ dáng có chút giống nhau, chỉ hơn kém nhau vài tuổi, chính là ba huynh đệ.Ba người này cũng không phải là người ngoài, là ba huynh đệ Tần gia, đúng là ba đứa con của Tần Hướng Húc, cũng chính là ba ca ca ruột của Tần Thục Vân, vợ của Tiết An.Âu Dương Thiếu Chinh cũng hiểu được, gật đầu: "Khó trách đối với bí mật của Tiết An năm đó tương đối rõ ràng, hóa ra là thê huynh* a. Tần gia lần này xảy ra hai án tử, vô luận như thế nào, cũng không ai nghi ngờ các ngươi... Có chút thú vị."*anh vợBa huynh đệ Tần gia, đại ca Tần Phương, nhị ca Tần Tái, lão tam Tần Thần. Tần Tái nhậm chức trong quân hoàng thành, Tần Phương cùng Tần Thần đều ở quân doanh đóng ngoài thành nhậm chức vị quan trọng, hơn nữa Tần Thần còn là chức vị bộ binh, từng là võ Trạng Nguyên. Tần Hướng Húc làm quan thanh liêm rất có uy tín, trong triều nhân mạch cũng rộng, hơn nữa lần này Tần tiểu thư gặp chuyện, cả triều văn võ đều cảm thấy Tần gia đặc biệt vô tội... Ai lại nghĩ, chân chính giả heo ăn hổ, lại là ba huynh đệ nhà này."Âu Dương Thiếu Chinh." Tần Thần có chút hứng thú hỏi Âu Dương: "Ngươi sao lại nghi ngờ bọn ta?"Âu Dương mỉm cười, chỉ chỉ tai mình: "Vừa rồi trang bị cơ quan, tiếng vang có chút quen tai, lúc trước bọn Triển Chiêu chẳng phải bắt được đám thích khách của Ưng Tỏa Lâu ở Minh Dương Sơn sao, nhóm người đó bị đưa đến nơi đóng quân giam giữ, chính là Tần Tái phụ trách trông coi. Quân lính cũng thu được rất nhiều ám khí dùng để đánh lén Minh Tây sư thái, đều để hết trong doanh trại. Lúc trước có bàn luận nghiên cứu qua, ta đứng ngay bên cạnh nhìn thao tác nên nghe thấy, tiếng không khác nhau lắm!"Tần Thần cười, gật gật đầu: "Ngươi quả nhiên là người thông minh, cho nên càng không thể để ngươi sống..."Âu Dương không đợi hắn nói xong đã ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi: "Ba người các ngươi làm chuyện này, cha các ngươi có biết không?"Tần Phương cười lạnh một tiếng: "Cha ta tuổi đã lớn, có một số việc đương nhiên không cần biết, tên Tiết An vô liêm sỉ kia căn bản không xứng với muội muội của ta...""Tiết phu nhân." Âu Dương lại một lần nữa cắt ngang, ngước mắt nhìn ba huynh đệ: "Còn có Lý Phiên cũng do các ngươi hại chết sao?"Ba huynh đệ cũng không phủ nhận, Tần Tái tựa hồ cảm thấy đáng tiếc: "Cầu Sỉ vạn kim khó mua, thật vất vả mới chuyển được từ Tây Vực về, mạng ngươi cũng quá lớn..."Âu Dương cảm thấy nhàm chán, thở dài một hơi, tiếp tục cắt ngang đối phương, lắc đầu nói: "Đáng tiếc a, lão Tần thông minh một đời, kết quả chỉ dạy được mỗi khuê nữ.""Âu Dương Thiếu Chinh, binh bất yếm trá, Triệu gia quân của ngươi độc tài binh quyền, có ngươi bọn ta vĩnh viễn không có ngày xuất đầu, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, có di ngôn gì..."Chính là, ba huynh đệ Tần gia còn chưa nói xong, trong rừng đã có một trận sương mù chậm rãi lan ra, đồng thời, nội lực bắt đầu cuồn cuộn.Âu Dương Thiếu Chinh hơi chau mày, ba huynh đệ kia nhìn nhau, lại không có biểu tình gì kinh hoảng.Âu Dương chú ý tới Tần Thần lén lút lấy từ trong tay áo ra một cái bình, mở ra..."Tiền bối."Âu Dương đột nhiên mở miệng, nói với hư không: "Bọn họ nếu đã dám lợi dụng người, chứng tỏ họ đã có phương pháp đối phó với người."Ba huynh đệ Tần gia nhíu mày, nhìn về phía Âu Dương Thiếu Chinh."Ta không hiểu biết nhiều lắm về nội lực hữu hình, nhưng ngoại trừ thứ dị thường hay đi theo Bạch Ngọc Đường ra, nội lực hữu hình khác đều là nội lực hình thành rồi tách rời bản thể, nội lực trong cơ thể vào vào ra ra, nếu đối phương dùng độc mà nói, thì sử dụng nội lực hữu hình rất dễ tẩu hỏa nhập ma." Âu Dương Thiếu Chinh nâng tay, nhẹ nhàng xua đi sương mù trước mắt, chậm rì rì nói: "Không bằng để ta báo thù cho người được không, ta cũng đang tựa——hình——dường như làm cho bản thân mình sảng khoái một chút."Âu Dương nói hết lời, dần dần, tầng sương mù kia bắt đầu trở nên loãng đi, rất nhanh đã biến mất.Âu Dương khẽ cười, đột nhiên hỏi: "Phá rối mấy chuyện tốt của ta, thật ra là người đi... Tiểu đào hoa nhà ta là người nuôi lớn đi?"Âu Dương vừa dứt lời, chợt nghe từ trên không trong khu rừng, một trận tiếng cười chói tai truyền đến, tiếng cười bén nhọn mang chút điên cuồng, nhưng có thể nghe ra là mang theo vui sướng không rõ...Chân núi Thanh Sơn, bọn Triệu Phổ ngẩng đầu lên.Ngũ Gia chỉ chỉ vị trí giữa sườn núi: "Tiếng cười hình như là ở bên kia..."Triệu Phổ nhìn khoảng cách một chút, ý bảo mọi người... Lui xuống!Bọn Triển Chiêu cũng không hiểu gì, nhưng vẫn làm theo Triệu Phổ, xoay người bỏ chạy, tận lực rời xa vị trí chân núi."Tình huống gì?" Lâm Dạ Hỏa hỏi Trâu Lương.Trâu Lương, Long Kiều Quảng cùng Diệp Tri Thu đều bịt tai lại, ý bảo những người còn lại cũng làm theo.Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu, bất quá vẫn làm theo bịt tai lại..........Ở chỗ sâu trong rừng rậm giữa sườn núi, ba huynh đệ Tần gia thấy mưu kế không thể thực hiện, nên đổ bình xuống đất.Trong bình có bột phấn màu xanh đen bay ra, sau khi rơi xuống đất, hình thành một tầng khói màu đen mỏng.Âu Dương lại nhìn trời xem thường: "Binh bất yếm trá cùng đê tiện vô sỉ vẫn là có chút khác nhau a.""Âu Dương Thiếu Chinh, ngươi không cần dong dài để kéo dài thời gian, hôm nay chính là ngày chết của ngươi..." Tần Thần khoát tay, nhưng hắn chưa kịp để xuống, Âu Dương Thiếu Chinh đã nhấc chân đá cây côn của hắn lên, vung tay lên, chợt nghe vài tiếng gió "Vù vù", Hỏa Kỳ Lân nâng tay xoay một vòng, cây côn lại bị cắm xuống đất.Cây côn đỏ như lửa kia cắm xuống đất, một tiếng nổ truyền đến, tiếng nổ kinh thiên như sấm sét giáng xuống, mặt đất lấy cây côn làm trung tâm, giống như mặt băng từ từ rạn nứt... Nháy mắt, đất rung núi chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com