TruyenHHH.com

X Long Do An Tiep Theo Q01 Q05

Chương 101 Góc tối của Thư trai

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Trải qua vài ngày điều tra, án tử rốt cuộc cũng có chút tiến triển, "Thư trai Trần thị" cùng "Thân vương phủ" là hai nơi bị hiềm nghi lớn nhất.

Nhưng liên quan đến một loạt án mạng, manh mối vẫn rất lộn xộn.

Ảnh vệ của Triệu Phổ cùng Đổng Thiên Dực điều tra bối cảnh của mấy vị quan có liên quan.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sau khi cùng nhau xác minh nhiều lần, thì phát hiện một quy luật rất thú vị.

Mấy vị con nối dòng của An phổ thân vương đều từng đến thư trai Trần thị để đọc sách.

Tiết An, cha của Từ Vân Từ Tán Thăng, cũng từng đến thư trai Trần thị đọc sách.

Mà khiến người khác ngoài ý muốn chính là, Kiều Bách Vạn bị quỷ hù chết kia, cũng có chút liên quan đến thư trai Trần thị. Thật ra thì vị này không phải là từng đến đó học, mà là khi thư trai Trần thị muốn mở rộng xây thêm, thì tất cả đều do Kiều Bách Vạn kiến tạo*.

*tạo = xây, 'kiến' không cũng có nghĩa là xây

Công việc chủ yếu của Kiều Bách Vạn chính là sách ốc kiến ốc*, nhưng đa số hắn kiến đều là tửu lâu quán trà, phong cách đều là tráng lệ phù hoa, thư trai Trần thị lịch sự tao nhã thuần khiết, trông như một bức tranh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghiên cứu đến nghiên cứu đi, luôn cảm thấy thư trai kia thật sự vô cùng khả nghi, nếu có thể lẻn vào điều tra một chút thì tốt rồi.

*dỡ công trình xây công trình, dạng như nghề xây dựng

.........

Một đầu khác, Công Tôn cùng Triệu Phổ ở quân doanh của quân hoàng thành ngây người nửa ngày, cũng không phát hiện nhiều manh mối lắm.

Triệu Phổ chủ yếu quan sát đương nhiên là Phó thống lĩnh quân hoàng thành, trưởng tôn của An Phổ thân vương Quách An.

Nhưng Quách An mấy ngày nay xin phép, nói là bị bệnh phải ở nhà nghỉ ngơi, mặt khác mấy Phó thống lĩnh khác đều vội đến vội đi.

Trong quân doanh cũng không nghe thấy mấy chuyện nhàn thoại, đương nhiên, có ý kiến gì thì bọn họ cũng không dám làm trò trước mặt Triệu Phổ.

Công Tôn trở lại Khai Phong Phủ, liền phát hiện trong phòng khám nghiệm tử thi có thêm hai cổ thi thể, là hai vị bị "Quỷ hồ" trong truyền thuyết giết chết kia.

Chưởng quầy rượu rõ ràng là chết đuối trong vại rượu, nhưng Công Tôn phát hiện ở sau gáy hắn có một dấu tay, nói cách khác, chưởng quầy chính là bị người khác đè vào vại rượi mà chết đuối, cũng không phải là chết ngoài ý muốn, mà là mưu sát.

Mặt khác lão đầu nhi ăn nhầm thuốc chuột kia đúng là bị trúng độc mà chết, nhưng Công Tôn phát hiện số lượng rất lớn, không giống như là ăn nhầm. Ăn nhiều thuốc chuột như vậy, không phải tự sát thì chính là bị người hạ độc giết chết.

Công Tôn lắc lắc đầu, sau khi rửa sạch tay thì đi ra tiền viện tìm Triển Chiêu, chuẩn bị nói với hắn, vừa có thêm hai vụ án mưu sát.

Mới vừa đi đến ngoài sâu Yêu Yêu Lâu, Công Tôn liền nhìn thấy con hồ ly đứng trước viện cửa.

Hồ ly quay đầu lại cũng nhìn thấy hắn, liền đi đến bên chân hắn, đi một vòng xung quanh, cái đuôi ôm lấy chân của Công Tôn, như muốn lôi kéo làm quen.

Công Tôn ngồi xổm xuống xoa đầu nó, cảm khái một chút hồ ly này thật béo, sau đó chạm vào chân sau của nó, muốn xem có bao nhiêu béo.

Sờ soạng vài cái, Công Tôn phát hiện chân sau của hồ ly từ đầu gối xuống bàn chân, có một vết sẹo rất dài.

Vạch hồng mao ra cẩn thận nghiên cứu một chút, miệng vết thương là được người tỉ mỉ khâu lại, nhìn thủ pháp hẳn là một đại phụ không tồi.

Công Tôn xoa đầu hồ ly: "Ngươi trước kia đã từng bị thương sao?"

Đang trò chuyện, bên ngoài Thiên Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử trở lại.

Một lớn hai nhỏ mỗi người cầm một chén đá bào, ăn đến vui vẻ.

"Phụ thân." Tiểu Tứ Tử nhìn thấy Công Tôn thì chạy qua, Thiên Tôn vừa đi vừa nói: "Ta vừa nhìn thấy xe ngựa trong cung đang đi về hướng này, có thể là Tiểu hoàng đế muốn tới đây."

Đang nói chuyện, Triệu Phổ mang theo mấy ảnh vệ đi vào trong viện, hắn cũng thu được tin tức Triệu Trinh sẽ tới, định ra ngoài đón tiếp hắn.

Mới vừa đi tới cửa, nhìn thấy Công Tôn đang ngồi xổm cạnh hồ ly, Triệu Phổ sửng sốt, nhìn chằm chằm.

Công Tôn cũng ngẩng đầu nhìn hắn, buồn bực hắn đang nhìn gì.

Lúc này, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử vươn tay xoa đầu hồ ly hỏi: "Ngươi là ai nha? Trước kia chưa từng thấy qua ngươi đâu."

Công Tôn sửng sốt, Triệu Phổ cũng quay đầu lại đối với trong viện ngoắc ngón tay.

Chỉ thấy Âu Dương Thiếu Chinh đi tới, bên cạnh có con hồng hồ ly đi theo.

Tay Công Tôn dừng lại, nhìn nhìn hồ ly ở viện cửa, lại nhìn nhìn con bên cạnh mình —— thế nhưng có đến hai con?

"A..."

Thiên Tôn cũng nhìn tới nhìn lui —— bộ dạng hai con béo y như nhau a!

"Con kia là cô nương, con này là tiểu tử a." Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ đầu của con hồ ly trước mặt Công Tôn.

Công Tôn vươn tay nâng chân sau của con hồ ly nhìn một cái rồi gật đầu: "Đúng a, đây là con đực!"

"Cho nên là một đôi sao?" Triệu Phổ nhìn hai con hồ ly đến gần nhau chạm mũi: "Một công một mẫu*?"

*một đực một cái

.........

Chờ khi Triệu Trinh được Triệu Phổ đón vào sân của Khai Phong Phủ, chỉ thấy trước Yêu Yêu Lâu có một đám hồ ly, hai hồng bảy ngân, con nào con nấy tròn như trái banh.

Hoàng Thượng gật gật đầu, chỉ vào hỏi: "Con nào là quỷ hồ a? Trẫm phải cầu nguyện a!"

Triệu Phổ không nói gì liếc mắt nhìn hắn —— ngươi còn ngại không đủ loạn sao, chạy đến gây thêm phiền?

Triệu Trinh thấy Yêu Vương đang ngồi cạnh bàn uống trà, liền cười hì hì đi đến trước mặt ông, Yêu Vương làm lễ với hắn, Triệu Trinh cũng hành lễ: "Không dám nhận không dám nhận..."

Mọi người không nói gì nhìn Triệu Trinh —— ngươi không dám nhận cái gì a?

Triệu Trinh nhìn hồ ly một phen, sau đó cùng Tiểu Ngũ cùng Yêu Yêu chào hỏi, rồi đến phía sau đi dạo vườn bách thú một vòng, thưởng thức cẩm lí bên cạnh ao một chút, nhấm nháp trà bánh ở Khai Phong Phủ một chút, cùng Ân Hậu hạ ván cờ, sau đó liền cùng Nam Cung hồi cung.

Triệu Trinh đi một chuyến này, nhìn như cái gì cũng không để ý, nhưng thật ra lại có khác ý nghĩ sâu xa khác.

Hắn lần này tuy nói là cải trang ra cung, nhưng là ngồi xe ngựa của hoàng cung.

Hiện tại là thời kì nhạy cảm, ý của Triệu Trinh đã rất rõ ràng, hắn đang "Thiên vị" Âu Dương Thiếu Chinh, vị trí thống lĩnh quân hoàng thành này không lấy được.

Cho nên Triệu Phổ vừa rồi cũng tự mình chạy ra tiếp hắn, Bao đại nhân lại không đi, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều hiểu trong lòng, Khai Phong Phủ không có liên quan.

Triệu Trinh đi một chuyến này, chính là muốn bình ổn chuyện lần này.

Ngay cả khi bên đó có ai muốn làm quyết định ngừng phê bình, hay là làm cho chuyện đó thêm trầm trọng, thì cũng sẽ phải xem lại hướng đi cho ngày mai a.

Tranh đấu trong triều thì để Triệu Trinh cùng Triệu Phổ lo, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì tiếp tục điều tra thư trai Trần thị.

Hai người suy nghĩ biện pháp, tìm Bát vương gia hỗ trợ viết thư đề cử, đề cử một vị "Tiểu vương gia" đến thư trai học.

Mà vị tiểu vương gia tốt nhất mà mọi người chọn... Đương nhiên chính là Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy tới thương lượng với Công Tôn mượn Tiểu Tứ Tử, thư trai Trần thị có quy định, muốn vào thư trai một phải có thân phận, hai phải có tiền, ba phải có thư đề cử, mà quan trong nhất là, phải thi để nhập học —— cho nên Tiểu Tứ Tử là thích hợp nhất.

Sợ Công Tôn lo lắng nên Triển Chiêu đã hỏi thăm, đệ tử vào thư trai có thể mang theo hai người, một bồi đọc* cùng một thư đồng.

*một người giúp đỡ trong học tập, giống như giáo viên dạy kèm

Thư đồng thì cho Tiểu Lương Tử làm, còn có thể bảo vệ Tiểu Tứ Tử, còn bồi đọc, Triển Chiêu thỉnh Ân Hậu cùng vào với Tiểu Tứ Tử, toàn bộ hành trình phụ trách an toàn của nhóc.

Đều đã an bài thỏa đáng như vậy, Công Tôn đương nhiên không ý kiến, Tiểu Tứ Tử cũng nguyện ý hỗ trợ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thu thập hành lễ một chút, mang theo Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử cùng Ân Hậu ngồi xe ngựa suốt đêm chạy tới Đại danh phủ.

.........

Ngày kế buổi trưa, Ân Hậu mang theo Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử xuất hiện trước cửa lớn của thư trai Trần thị.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì âm thầm đi theo cách đó không xa.

Tiểu Tứ Tử mặc một thân đệ tử bào* màu trắng, thu thập sạch sẽ tươm tất, nắm tay Ân Hậu, Tiểu Lương Tử đi bên cạnh mang theo văn phòng tứ bảo.

* đồng phục học sinh

Ân Hậu đưa cho thủ vệ của thư trai thư đề cử của Bát vương gia cùng bái thiếp.

Chỉ chốc lát sau, viện trưởng của thư trai Trần thị tự mình chạy ra nghênh đón.

Trong thư Bát vương gia có nói, Tiểu Tứ Tử là cháu ngoại trai của hắn, là tiểu nhi tử của đệ đệ Sài quận chúa, cũng là nghĩa tử của hắn, cho nên là Tiểu vương gia.

Bối phận của Bát vương gia thật ra cũng không khác mấy, Tiểu Tứ Tử là con nuôi của Triệu Phổ, mà hắn là ca ca của Triệu Phổ, nói cách khác Tiểu Tứ Tử cũng là nghĩa tử của hắn.

Viện trưởng của thư trai Trần thị tên Trần Hoa, hơn năm mươi tuổi, trước kia đã từng dạy học ở Thái Học Viện một đoạn thời gian, có danh đại tài tử.

Trần Hoa vừa ra khỏi cửa nhìn thấy Ân Hậu thì hoảng sợ, dù sao cũng là Ma Vương, khí tức có chút khiếp người, cùng người bồi đọc nhà giàu bình thường khác không giống nhau a, cảm giác này quá mức nguy hiểm...

Trong ngõ nhỏ cách đó không xa, Triển Chiêu có chút sốt ruột: "Nguy rồi, có lộ hay không?"

Ngũ gia lại bình tĩnh: "Không sợ, có Tiểu Tứ Tử ở đó."

Quả nhiên, ngay lúc Trần Hoa cùng Ân Hậu đang nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử hợp thời nói: "Phu tử hảo."

Trần Hoa cúi đầu vừa thấy Tiểu Tứ Tử, mặt mày lập tức hớn hở: "Tiểu vương gia..."

Tiểu Tứ Tử hành lễ lại với Trần Hoa.

Trần Hoa còn có chút choáng váng, tâm nói đứa nhỏ nhà ai mà đáng yêu như vậy, lễ nghi đầy đủ cử chỉ lại tao nhã, nên nhanh chóng mời mọi người vào trong.

Tiểu Lương Tử đeo văn phòng tứ bảo trên lưng đi theo Tiểu Tứ Tử tiến vào thư trai, Ân Hậu đi theo sau cùng, trước khi vào cửa còn quay đầu lại liếc mắt một cái.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng thở ra, dựa theo lộ tuyến mà bọn họ đã thám thính trước đó, trèo lên nóc nhà âm thầm quan sát.

Trần Hoa mang theo bọn Tiểu Tứ Tử vào thư phòng, bên trong còn ngồi mấy phu tử, đều đang đọc thư đề cử của Bát vương gia.

Tiểu Tứ Tử vào cửa, hành lễ với mấy vị phu tử.

Ân Hậu cùng Tiểu Lương Tử đứng bên cạnh nhìn, nhìn ra vài vị phu tử đều đã muốn bị "Đánh bại", cảm giác không cần thi cũng có thể trực tiếp vào học, quả nhiên mị lực của Tiểu Tứ Tử không ai có thể cưỡng lại a.

Tiểu Tứ Tử đi đến cái ghế trong phòng ngồi xuống, vài vị phu tử lần lượt cùng nhóc nói chuyện, hỏi đủ loại vấn đề, thiên văn địa lý nhân văn lịch sử, Tiểu Tứ Tử đều đối đáp trôi chảy.

Cuối cùng vài vị phu tử hỏi nhóc am hiểu cái gì, Tiểu Tứ Tử nói dược lý, còn có sách thuốc.

Lấy ra văn phòng tứ bảo, Tiểu Tứ Tử vẽ một bức tranh, còn đề câu đối, vài vị phu tử mĩ mãn gật đầu, nguyên bản đều nghĩ con nối dòng trong hoàng tộc đều là nhị thế tổ, ai biết lại là một tiểu tài tử còn rất thông minh đáng yêu!

Vài vị phu tử sau khi thảo luận, đều quyết định thu Tiểu Tứ Tử vào học.

Ân Hậu gật gật đầu —— thuận lợi!

Tiểu Lương Tử thì thấy chỗ này cũng không khác gì Thái Học Viện, chính là đệ tử nhỏ tuổi hơn thôi.

Sau khi được vào học, Trần phu tử rất nhiệt tình dẫn Tiểu Tứ Tử đi thăm thư trai, Ân Hậu cùng Tiểu Lương Tử đi theo một bên, đi hết sân này đến sân khác.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trên nóc nhà cũng đi theo.

Triển Chiêu còn nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: "Phu tử này nhìn bộ dáng hình như rất thích Tiểu Tứ Tử, nếu học vài ngày rồi không học nữa, nhóm phu tử có thương tâm không a?"

Bạch Ngọc Đường cảm thấy: "Phu tử kia giống như đang điều tra Tiểu Tứ Tử."

Triển Chiêu cũng chú ý nghe.

Đúng là vậy, Trần Hoa vừa mang Tiểu Tứ Tử đi thăm thư trai, vừa cùng nhóc nói chuyện phiếm. Nghe như là nói chuyện phiếm, nhưng thật ra câu hỏi có ẩn ý hỏi về bối cảnh của Tiểu Tứ Tử.

Bất quá Tiểu Tứ Tử cũng không lòi ra, tuy nói nhóc sẽ không gạt người, nhưng bị hỏi đến chuyện không thể nói, sẽ ngẩng đầu cười một chút với phu tử.

Đứa nhỏ đáng yêu chính là có thể muốn làm gì thì làm, phu tử mơ mơ màng màng dẫn Tiểu Tứ Tử đi dạo một vòng thư trai, cái gì cũng chưa hỏi được, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này rất ngoan, nhất định phải thu vào thư trai!

Ân Hậu chắp tay sau lưng nhìn một đường, nhịn không được gật đầu —— cả Khai Phong Phủ, lợi hại nhất quả nhiên vẫn là Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nghe đại khái, đệ tử trong thư trai cơ bản đều đã học ba bốn năm, lâu nhất cũng sẽ không vượt qua sáu năm, nhưng năm đó án mất tích đều phát sinh ở mười mấy năm trước, đệ tử nhất định sẽ không biết, chỉ có mấy phu tử mới biết.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy công việc điều tra sẽ có chút lao lực, không chừng còn mất rất nhiều thời gian, nhưng mà...

Tiểu Tứ Tử lúc đi qua một hoa viên, đột nhiên đứng lại.

Trần Hoa khó hiểu nhìn nhóc.

Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đứng trước một bồn hoa nhỏ.

Trong sân có một bồn hoa dựa tường nhỏ tinh xảo, một mảng lớn hoa la đơn, đang lúc hoa nở, màu hoa đỏ sẫm khiến hoa càng kiều diễm ướt át.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn mấy cây hoa la đơn cao xấp xỉ nhóc, cũng không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm như vậy.

Trần Hoa chỉ chỉ sân cách vách: "Tiểu vương gia, chúng ta đi cách vách đi, cách vách có phòng vẽ tranh cùng đình..."

Chính là Tiểu Tứ Tử vẫn như cũ không nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm góc tường... Đột nhiên vươn ngón tay nói: "Người a."

Tiểu Lương Tử nhìn theo ngón tay Tiểu Tứ Tử tò mò: "Có người sao?"

Ân Hậu lại chú ý tới biểu tình biến hóa của Trần Hoa... Vị phu tử này vừa rồi lúc Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm bồn hoa trong góc tường kia thì bắt đầu đổ mồ hôi, lúc này sắc mặt lại tái nhợt.

"Ha ha..." Trần Hoa xấu hổ cười cười, khoát tay: "Tiểu vương gia, làm sao có người a..."

"Có một tỷ tỷ a..." Tiểu Tứ Tử nói một câu, chỉ thấy Trần phu tử mở to hai mắt, như là bị kinh hách.

Lão nhân phản ứng có chút khác thường, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trên nóc nhà nhìn nhau liếc mắt một cái —— tình huống gì?

"Khụ khụ." Ân Hậu ho khan một tiếng, kéo tay Tiểu Tứ Tử, ý bảo Trần phu tử tiếp tục đi.

Tiểu Tứ Tử cũng không nói gì, nắm tay Ân Hậu đi tiếp, lúc ra khỏi viện, còn quay đầu lại vẫy tay với bồn hoa, giống như là đang hẹn gặp lại với ai đó.

Trần phu tử nhìn một màn này, vội nâng tay lau mồ hôi, ót cũng toàn mồ hôi lạnh, Ân Hậu nhìn thấy thì có chút muốn cười —— lão nhân này đã làm chuyện gì mà bị dọa thành như vậy?

"Cẩn nhi." Tiểu Lương Tử nhỏ giọng hỏi Tiểu Tứ Tử: "Vừa rồi nơi đó có một cô nương sao?"

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu: "Ân! Bộ dạng có chút giống tỷ tỷ Nguyệt Nha Nhi, gầy teo, mặc đồ màu tím, tóc buộc lên lộ ra đôi khuyên tai bằng trân châu, cười rộ lên bên trái khuôn mặt có má lúng a..."

Tiểu Tứ Tử đang nhỏ giọng hình dung cho Tiểu Lương Tử, Trần phu tử một bên đột nhiên vấp chân, ngã rầm một tiếng.

Ân Hậu nhanh chóng đi qua dìu hắn, vừa nhìn bên chân hắn... Không có tảng đá hay vật nào cản đường a.

Trần phu tử đang run rẩy, hình như chân chân đã nhuyễn ra, cũng không thể đứng dậy.

Ân Hậu nhíu mày dìu hắn đến một khối núi giả bên cạnh nghỉ ngơi.

Trần phu tử hô hấp dồn dập, có chút hít thở không thông, Ân Hậu cảm thấy không quá thích hợp.

Tiểu Tứ Tử bắt mạch cho Trần phu tử, liền từ hà bao nhỏ lấy ra một rương thuốc, lấy ra một viên thuốc đưa cho Tiểu Lương Tử, để bé cho phu tử ngậm, rồi lấy ra một bao châm, ở châm cứu sau tai cho Trần phu tử.

Rất nhanh, hô hấp của phu tử bắt đầu đều đều, hít thở cũng bình thường lại, sắc mặt dịu đi không ít.

Ân Hậu lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử sau bắt mạch lại cho phụ tử rồi thu châm...

"Tim phu tử không tốt a." Tiểu Tứ Tử vừa thu châm vừa nói: "Không thể kích động nha."

Trần phu tử gật đầu, đồng thời có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Tứ Tử, tâm nói tiểu hài nhi này là thần thánh phương nào a? Tuổi còn nhỏ, hiểu biết không nói, thế nhưng còn có y thuật...

Trên nóc nhà, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— Tiểu Tứ Tử của chúng ta vô cùng giỏi!

Ân Hậu ý bảo Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đi qua một bên.

Hai đứa nhỏ nắm tay nhau đi đến đinh nhỏ trên sông cách đó không xa.

"Tiểu vương gia nhà ta..." Ân Hậu thấy vẻ mặt Trần phu tử nghi hoặc thì nói: "Có đôi khi có thể nhìn thấy vài thứ mà người lớn không thể thấy được, phu tử không cần để ý."

Trần phu tử hơi sửng sốt, còn thật sự hỏi Ân Hậu: "Tiểu vương gia, không lẽ có thể nhìn thấy... Nhìn thấy Quỷ Hồn?"

Ân Hậu đánh giá Trần phu tử một chút hỏi: "Người trong viện, có phải là một Tiểu cô nương đã chết không?"

Trần phu tử hít sâu một hơi, lắc đầu: "Không... Không..."

Thấy hắn cuống quít lắc đầu phủ nhận, Ân Hậu hiểu ý cười, vươn tay vỗ vai hắn: "Lời nói trẻ nhỏ không cần để ý."

Trên nóc nhà, Triển Chiêu thấy rõ tất cả, chọt chọt Bạch Ngọc Đường: "Xem ra trong viện này nhất định có một Tiểu cô nương đã chết, nhìn lão nhân này chột dạ như vậy."

"Nhưng Tiểu Tứ Tử sẽ không bỗng dưng tưởng tượng được một người cụ thể như vậy đi." Bạch Ngọc Đường nhắc nhở hắn: "Không lẽ nhóc đó thật sự thấy được chứ?"

Nói xong, hai người nhìn nhau một cái, đều cảm thấy lạnh cả gáy...

Lúc sau, Trần phu tử vẫn không yên lòng, lại đi vài bước, rồi nói tạm thời đến đây thôi.

Ân Hậu hỏi khi nào thì bắt đầu vào học, cần chuẩn bị cái gì.

Trần phu tử liền hỏi chỗ ở của hai người, nói sẽ phái người đến chỉ dẫn.

Ân Hậu để lại địa chỉ khách điếm, liền cáo từ rời đi.

Ân Hậu mang theo hai đứa nhỏ đi rồi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không đi, hai người bọn họ còn đang nhìn Trần Hoa chằm chằm.

Lúc này, Trần Hoa đang đứng bên cạnh bộn hoa vừa rồi, nhìn chằm chằm vài khóm hoa la đơn kiều diễm.

Thật lâu sau, chợt nghe Trần Hoa thật thở dài, lầm bầm lầu bầu một câu: "Đã nhiều như vậy năm... Ngươi còn chờ ở đây sao? Mị Nhi..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trên nóc nhà nghe rõ ràng, hai người đều có chút kích động —— đây rồi! Mị Nhi!

.........

Trần phu tử đứng hồi lâu, cuối cùng thở dài, lắc đầu bỏ đi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo hắn.

Sau khi phu tử vào phòng nghỉ ngơi chốc lát, buổi chiều đi dạy học, cũng không có gì bất thường.

Sau khi tan học, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo dõi một ngày trở lại khách điếm.

Ân Hậu cùng Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đâng ăn cơm, Triển Chiêu đói bụng lắm, cùng Bạch Ngọc Đường ngồi xuống.

Hai người đều hỏi Tiểu Tứ Tử. có phải hay không thật sự nhìn thấy cô nương kia không.

Tiểu Tứ Tử nói là có thấy, trong chớp mắt, chỉ là hình ảnh.

Bạch Ngọc Đường lấy ra hai khuyên tai trân trâu hỏi Tiểu Tứ Tử, cô nương kia mang có giống cái này không.

Tiểu Tứ Tử gật đầu, nói chính là cái này.

Triển Chiêu nói với Ân Hậu biểu hiện của Trần Hoa sau khi bọn họ rời đi.

Ân Hậu trong khoảng thời gian này cũng không chú ý bọn họ tra án tử như thế nào, chỉ nghe nói trong Khai Phong Thành ồn ào chuyện hồ ly tinh, hồ ly tinh một thân hồng y gọi Mị Nhi.

"Cho nên cô nương đã chết biến thành Quỷ hồ sao?" Ân Hậu hỏi.

Triển Chiêu bưng bát cơm lắc đầu —— như thế nào có thể.

"Cô nương kia không chừng là bị người ta hại chết." Triển Chiêu chuẩn bị chờ trời tối thì mang theo xẻng đào bồn hoa kia lên, không chừng phía dưới có thi thể, đến lúc đó nhân chứng vật chứng đều có, đem mấy phu tử của thư trai kia đều bắt lại thẩm vấn!

Đang ăn cơm, thư trai bên kia quả nhiên cho người tới.

Nhưng kỳ quái chính là, gã sai vặt đi từ thư trai đến, không mang theo sách vở, mà chỉ mang đến một phong thư.

Ân Hậu về bàn lấy thư ra xem, liền nhíu mày, đưa cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia tiếp nhận, chỉ thấy nội dung trong thư vô cùng ngắn gọn, nói Tiểu vương gia tuổi quá nhỏ, không thích hợp vào thư trai học, có thể đợi chừng hai năm nữa.

Tiểu Lương Tử bất mãn: "Lão nhân kia sao lại lật lọng a? Vừa rồi rõ ràng thích Cẩn Nhi như vậy!"

Tiểu Tứ Tử cũng bĩu môi: "Thế nhưng không trúng tuyển...!"

"Giấu đầu lòi đuôi a." Triển Chiêu buông lá thư tiếp tục ăn cơm, gắp hai đũa đồ ăn cho Bạch Ngọc Đường: "Ngọc Đường ăn nhiều một chút, buổi tối chúng ta đi đào tất cả bồn hoa trong thư trai kia lên!"

Ngũ Gia bưng bát cơm toàn đồ ăn, Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử vươn đũa gắp ít rau cho hắn...


→Chương sau: Chương→

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com