Wynne
[Số cũ của mẹ tớ nên tớ ít dùng.]
[Có khi tớ khỏi đụng đến đi cho rảnh, đâu thể cứ ôm kè kè cái điện thoại cả ngày chỉ để trả lời mấy cuộc gọi phiền phức và tin nhắn phá bĩnh giấc ngủ.]
[Uầy.][Mẹ ơi, chúa tể im lặng tôi-không-cam-tâm-hé-môi-trừ-phi-cần-thiết đã đáp lại những dòng tin thành khẩn của con đây này. Con sung sướng quá.][Bớt chọc tớ đi, cục đá như tớ đôi lúc vẫn biết tổn thương mà.]
[Dỗi kìa.]
[Nào cục đá thân mến, cậu coi bộ không ưa lắm mấy thứ hình thức nhắn tin kiểu này há?][Thật không thể tin được. Thông minh như cậu chắc hẳn phải nghiệm ra sự cần thiết của công nghệ thông tin số hóa từ bảy đời vương rồi chứ nhỉ?][Cậu độc miệng quá đó.]
[Tớ làm gì bằng được loại thiên tài nhà cậu, an ổn sống một đời ngu ngốc là tốt lắm rồi.]
[Và tớ không nhắn tin đâu nhé, có họa chăng chỉ lần này thôi. Thích gì thì tự qua nhà bên đây nói chuyện đi cô nương.]
[Bổn cô nương sẽ làm cậu đổi ý.]
***
[Năm nay cậu không gửi thư à?]
[Đừng để mẹ tớ viết chứ, cục đá khoái phản bội và lơ đẹp những tin nhắn khẩn cấp của bạn bè thân thiết.]
[Tớ không viết thư trả lời được đâu nhá, nên tớ chỉ nhắn ở đây thôi. Không đọc là hối hận cả đời đó.]
***
[ÔI TRỜI ƠI HỌC Ở ĐÂY CHÁN KINH KHỦNG. Kiểu, KINH KHỦNG KHIẾP ĐỘNG TRỜI CHUYỂN ĐẤT.]
[Tớ có bạn - không như loại người tôi-sẽ-không-đụng-đến-một-thành-phần-tuy-nhỏ-nhoi-nhưng-phiền-chết-được-của-nhân-loại nếu không cần thiết như cậu - nhưng tóm tắt mọi chuyện tụi tớ làm ở đây là:]
[Học.]
[Làm bài tập nghiên cứu và thực hành với mô hình ảo của tàu vũ trụ.]
[Vệ sinh cá nhân và tận dụng những giờ giải trí ngắn ngủi để coi phim hay đọc truyện chi đấy.]
[Tớ phải cố gắng ngoi được lên đứng đầu lớp - và rất ít khi như thế - mới được cho mượn điện thoại cá nhân một ngày đấy. Nên tớ phải tranh thủ.]
[Tớ không rảnh luôn ấy, bài tập ở đây khó thật sự. Nhưng nói chung cũng vui... tớ sẽ cố gắng suy nghĩ tích cực như thế để thấy rằng đời còn có thể tồi tệ hơn.]
[Cậu vẫn nhất quyết trung thành với chủ nghĩa Không Đồ Điện Tử của cậu hả? Buồn ghê, tớ không làm cậu suy suyển được tí gì rồi.]
[NÈ NÈ NÈ NÈ.]
[...cậu bơ tớ thật rồi kìa.]
***
[TỚ SẮP BAY ĐI TỚ SẮP BAY ĐI TỚ SẮP BAY ĐI.]
[Mấy hôm nay tớ cười nhiều đến nỗi lũ bạn đồng môn đã nhìn tớ như kiểu tớ bắt đầu nổi khùng nổi điên vì học nhiều quá (nếu cậu có ở đây, tớ dám cá cậu cũng sẽ nhìn tớ như thế, nhỉ?), nhưng không sao.]
[Vì tớ sắp được cất cánh rồi. Cậu thấy không, ước mơ mà cậu lúc nào cũng nói là quá-sức-thiếu-thực-tế và thật-không-tin-nổi của tớ đang gần tớ hơn bao giờ hết đó!]
[À mà quên mất, trời đất ơi tớ đã phản bội phi hành đoàn bằng cách lỡ lời với bạn chí cốt rồi.]
[Đáng nhẽ ra điều tớ vừa nhắn phải là bí mật quân sự cấp quốc gia - đùa thôi - cực kỳ tuyệt mật, cậu đừng có mà hé nửa lời với ai khác nhé. Đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt là mẹ.]
[Cậu đừng viết thư nhé. Tốn giấy lắm.]
[Tớ chắc chắn sẽ nhớ cậu rất, rất, rất nhiều, và tớ sẽ nhớ mọi thứ vì trí nhớ của tớ còn khuya mới mai một qua vài ba năm như vậy.]
[Nhưng nói chung thì tớ sẽ nhớ cậu nhiều nhất. Cậu là bạn thân nhất của tớ mà - dù cho thằng bạn này bơ đẹp tin nhắn của đứa bạn thân duy nhất cậu ta có hay liên tục bảo tớ đừng có cố trở nên hài hước - và cậu thế nào cũng ủng hộ tớ thôi.]
[Tớ tự hào vì tớ có cậu. Cậu nên tự hào đi nhé, vì năm sau, tên tuổi của phi hành gia nhí Wynne Green sẽ nổi tiếng cho coi.]
[Tớ sẽ không về đâu, nhưng tớ sẽ thiết kế một vệ tinh để gửi tin nhắn cho cậu. Một ngày nào đó rất rất rất rất rất xa mà tớ có thể chờ được vì tớ muốn thế, cậu sẽ phải cầm cái điện thoại chết giẫm của cậu lên và trả lời. Và một ngày còn xa hơn nữa, tớ sẽ tìm được cách rước cậu lên đây với tớ luôn, thích không?]
[Tụi mình sẽ gặp lại nhau. Tớ đã hứa thì không bao giờ nuốt lời.]
***
[Cậu biết vì sao tớ thích vũ trụ không?]
[Vì cậu đó, ghê chưa. Ông bà cha mẹ hãy nghe con nói đây, ước mơ cháy bỏng mà con huyên thuyên cả đời là nhờ đứa bạn của con đấy chứ không phải hoàn toàn là do con đâu nhé.]
[Hồi nhỏ ấy, có lần tụi mình đi ngắm sao, nhớ không?]
[Cứ coi như có đi. Và cậu chỉ tay lên một chòm sao nào đấy, nó sáng lấp la lấp lánh theo cái kiểu muốn được bàn dân thiên hạ công nhận và trao huy chương ngôi sao sáng nhất hay gì đó, nên tớ nhìn theo. Có lẽ hồi hai tuổi rưỡi tớ chưa đeo kiếng, nhìn rõ lắm.]
[Và tớ nhớ nhất là lời cậu nói. Cậu đã bảo: "Sau này tụi mình sẽ lên đó ở. Chỉ hai đứa mình thôi. Không có mẹ."]
[Cậu giận mẹ cậu lắm lắm luôn nhỉ? Nhưng thôi, trẻ con hỉ mũi chưa sạch mà, có chút xíu đã dỗi ba ngày liền thì tuổi thơ đâu có trọn vẹn gì được đúng chứ?]
[Tớ nhớ vẻ mặt cậu đến từng tế bào da, và tớ nhớ rõ ràng rằng tớ đã đồng ý ngay tắp lự mà không suy nghĩ thêm.]
[Tớ luôn muốn được vui vẻ với cậu trên những vì sao xa xôi kia, chỉ có hai đứa tụi mình, và chỉ cần một cuộc trò chuyện nho nhỏ và vài câu đùa nhạt toẹt thôi là đủ.]
[Hình như tớ thích cậu.]
[Đấy, có bao nhiêu điều tớ chưa kể với cậu thì giờ tớ đã nói ra hết trơn rồi, tớ quả là dũng cảm vô đối mà. Nói vậy thôi, chứ cái đứa nhát gan không dám thò một ngón chân về lại nhà cũ vì sợ cả đống thứ nhảm nhí khủng khiếp thì không có tư cách tự khen mình vì độ can đảm (vô cùng ít ỏi) của bản thân.]
***
[Dữ liệu máy tính của tớ có theo dõi mạng sống của tất cả người dân, và tớ tình cờ tìm được của cậu.]
[Tớ xin lỗi, thật đó.]
[Tớ sẽ không trách cậu vì không trả lời tin nhắn đâu, dù tớ sẽ nhắn thêm vài trăm cái tin vì bây giờ thì thời gian rảnh rỗi của tớ chất đống thành tháp Cả còn được.]
[Tớ thật ra có thể lựa chọn quay trở về, trở thành một anh hùng, được mọi người yêu mến, nhiều thứ lắm. Nhưng tớ đã chọn sẽ không bao giờ nhìn lại nơi đó nữa.]
[Tớ sẽ ở đây, với cậu và ký ức đẹp đẽ nhất về cậu, chỉ hai đứa mình thôi.]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com