[1] RivaMika
[RivaMika] Lời thề dưới ánh trăng cùng nguyện ước trở về.
*Challenge tham khảo ở page "Nhà sản xuất thử thách viết lách."
*Bìa chương này do chính tay tôi vẽ, tham khảo base của @kohie5689 (đã có sự cho phép của artist)._ _"Anh...có trở về không?""Tất nhiên. Tôi sẽ quay lại."Đúng thật. Anh giữ lời hứa, anh đã về. Nhưng thân xác ở đây, còn hồn đi đâu mất rồi? Anh chỉ bảo quay về, còn sinh tử ra sao, anh chẳng nói. Bởi anh đâu dám hứa, bởi sẽ chẳng ai biết được tương lai sau này ra sao. Giờ đây, chỉ còn mình cô, xơ xác, vỡ tan. Chỉ còn mình cô, với trái tim hiu quạnh, với giọt lệ đau thương, với tình yêu vừa chớm bỗng chốc lụi tàn. Anh đi rồi, cô vẫn sẽ sống tiếp, vẫn sẽ vui, vẫn sẽ hạnh phúc. Chỉ là, trái tim đơn côi ấy sẽ mãi mãi thiếu đi một mảnh ghép, một mảnh ghép quan trọng. Chỉ là, đôi lúc cô sẽ lại nhớ đến hình bóng anh, những điều cô cùng anh trải qua, những con phố, ngóc ngách in dấu chân của cả hai. Chỉ là, sẽ có khoảnh khắc cô trầm lặng trong góc phòng nhỏ, ôm lấy những kỉ niệm và khóc òa lên như một đứa trẻ. Rồi ngày mai, cô sẽ lại bước ra đường, đeo lên mình chiếc mặt nạ khác, nở nụ cười tươi tắn.Đó là cuộc sống sau khi mất anh...Nếu hỏi, cô có hận anh không? Thì câu trả lời có lẽ là "có"... Vì anh thất hứa, anh đã bỏ cô ở lại một mình. Nhưng cô thương anh nhiều hơn chữ hận. Cô thương anh đã phải mạnh mẽ vì nhân loại, cô thương anh vì đã gồng mình chống trọi lại chiến tranh ác liệt, những cuộc chiến khiến bao người thịt nát xương tan. Cô thương anh đã bị chính lý tưởng của bản thân cướp đi sinh mệnh. Cô thương cho đoạn tình dang dở chẳng kịp ngỏ lời, thương cho mối nhân duyên đứt đoạn, thương cho chính những trái tim vụn vỡ, nát tan...--Mikasa Ackerman chậm rãi nâng mí mắt. Lại nữa rồi... Suốt hai mươi năm qua, không ngày nào cô không thấy giấc mơ này, một giấc mơ lặp đi lặp lại, và chỉ duy nhất một khung cảnh. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể quên được giọng nói và lời hứa của anh vào đêm trăng hôm ấy."Em có cảm thấy, trăng đêm nay rất đẹp không?""Vâng, gió cũng thật dịu dàng..."Mikasa nhoẻn miệng cười, đó có lẽ là nụ cười dịu dàng nhất, và nụ cười ấy sẽ chỉ dành riêng cho mình anh. Người gieo rắc tương tư, Levi Ackerman. _End_
500 words.
16/09/2021."Người đi, một nửa hồn tôi mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ."
- Hàn Mặc Tử -
*Challenge tham khảo ở page "Nhà sản xuất thử thách viết lách."
*Bìa chương này do chính tay tôi vẽ, tham khảo base của @kohie5689 (đã có sự cho phép của artist)._ _"Anh...có trở về không?""Tất nhiên. Tôi sẽ quay lại."Đúng thật. Anh giữ lời hứa, anh đã về. Nhưng thân xác ở đây, còn hồn đi đâu mất rồi? Anh chỉ bảo quay về, còn sinh tử ra sao, anh chẳng nói. Bởi anh đâu dám hứa, bởi sẽ chẳng ai biết được tương lai sau này ra sao. Giờ đây, chỉ còn mình cô, xơ xác, vỡ tan. Chỉ còn mình cô, với trái tim hiu quạnh, với giọt lệ đau thương, với tình yêu vừa chớm bỗng chốc lụi tàn. Anh đi rồi, cô vẫn sẽ sống tiếp, vẫn sẽ vui, vẫn sẽ hạnh phúc. Chỉ là, trái tim đơn côi ấy sẽ mãi mãi thiếu đi một mảnh ghép, một mảnh ghép quan trọng. Chỉ là, đôi lúc cô sẽ lại nhớ đến hình bóng anh, những điều cô cùng anh trải qua, những con phố, ngóc ngách in dấu chân của cả hai. Chỉ là, sẽ có khoảnh khắc cô trầm lặng trong góc phòng nhỏ, ôm lấy những kỉ niệm và khóc òa lên như một đứa trẻ. Rồi ngày mai, cô sẽ lại bước ra đường, đeo lên mình chiếc mặt nạ khác, nở nụ cười tươi tắn.Đó là cuộc sống sau khi mất anh...Nếu hỏi, cô có hận anh không? Thì câu trả lời có lẽ là "có"... Vì anh thất hứa, anh đã bỏ cô ở lại một mình. Nhưng cô thương anh nhiều hơn chữ hận. Cô thương anh đã phải mạnh mẽ vì nhân loại, cô thương anh vì đã gồng mình chống trọi lại chiến tranh ác liệt, những cuộc chiến khiến bao người thịt nát xương tan. Cô thương anh đã bị chính lý tưởng của bản thân cướp đi sinh mệnh. Cô thương cho đoạn tình dang dở chẳng kịp ngỏ lời, thương cho mối nhân duyên đứt đoạn, thương cho chính những trái tim vụn vỡ, nát tan...--Mikasa Ackerman chậm rãi nâng mí mắt. Lại nữa rồi... Suốt hai mươi năm qua, không ngày nào cô không thấy giấc mơ này, một giấc mơ lặp đi lặp lại, và chỉ duy nhất một khung cảnh. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể quên được giọng nói và lời hứa của anh vào đêm trăng hôm ấy."Em có cảm thấy, trăng đêm nay rất đẹp không?""Vâng, gió cũng thật dịu dàng..."Mikasa nhoẻn miệng cười, đó có lẽ là nụ cười dịu dàng nhất, và nụ cười ấy sẽ chỉ dành riêng cho mình anh. Người gieo rắc tương tư, Levi Ackerman. _End_
500 words.
16/09/2021."Người đi, một nửa hồn tôi mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ."
- Hàn Mặc Tử -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com