TruyenHHH.com

Wri Fic One Shot Got7 S All Couple

Author: BG
Category: Ngược, SE.
Pairing: JackMark (Mark & Jackson)
Discamery: Ngoài đời họ không thuộc về tôi nhưng trong đây họ thuộc về tôi.

Mark, em có nghe thấy tôi nói gì không?

Mark, tôi đang gọi em đó, mau quay lại đi.

Mark, đừng đi nữa, quay lại với tôi đi.

Mark,

Mark,

Mark...

Đã là 1000 ngày...

Tôi luôn gọi tên em trong tiềm thức, tôi luôn nhìn thấy nụ cười sáng rực của em mỗi khi nhắm mắt lại, tôi luôn thấy hình bóng em qua mỗi nẻo đường tôi đi. Suy nghĩ của tôi, ý thức của tôi đều chỉ chứa đầy dáng hình em.
Đã là 1000 ngày...

Không còn ai lẽo đẽo bên cạnh tôi, không còn ai chọc cho tôi cười mỗi khi buồn, không còn ai nghịch ngợm bày trò trêu tôi, không còn ai ríu rít kể cho tôi nghe những điều diễn ra trong cuộc sống.
Đã 1000 ngày...tôi mất đi nụ cười.

Tôi đi lang thang trên con phố về đêm, lẩn thân mình vào trong cơn mưa to dày đặc, ngày đó em đi cũng là một ngày mưa như thế. Mặc cho cả thân mình ướt sũng, tôi cứ đi như một người vô hồn, không có mục đích, từ ngày em đi thì mục đích cho hiện tại và tương lai của tôi cũng không còn bởi vì mỗi mục đích của tôi đều xuất hiện con người mang tên Mark Tuan.

Năm tôi 18 tuổi mục đích của tôi là đậu đại học để làm em vui, để lại được học chung một mái trường với em, vì em tôi bỏ qua hết các cuộc vui vô bổ chỉ để cắm đầu vào sách vở học hành. Em thua tôi một tuổi nhưng đã ấp ủ cho mình một ước mơ trở thành một bác sĩ giỏi, tôi biết em sẽ cố gắng bằng mọi giá để đạt được ước mơ đó vì thế mà tôi cũng bất chấp đêm ngày để học tốt hơn, để có thể đậu vào đại học trước em giúp em không cảm thấy lạc lõng khi vào ngôi trường này. Vì em mà tôi đã làm được và đó cũng là mục đích đầu tiên trong suốt 18 năm qua.

Năm tôi 20 tôi đặt ra cho mình một mục đích phải thật thành công, gây dựng cho mình một sự nghiệp vững chắc vì tôi muốn được bảo vệ em, làm chỗ dựa vững chắc cho em trong tương lai. Tôi muốn em tự hào về mình và cũng phải thật hạnh phúc ở bên tôi. Đã là một bác sĩ nhưng tôi vẫn không ngừng học lên cao hơn nữa, mong rằng sẽ đem lại cho em một cuộc sống sung túc và đầy đủ. Mục đích thứ hai của tôi cũng là vì em...

Năm tôi 23, mục đích của tôi là dành được suy nghĩ lẫn trái tim của em, tôi không ngừng làm cho bản thán mình hoàn thiện hơn. Em rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người khác không tin rằng có người như em tồn tại trên đời, em đẹp như thế nên tôi cũng không để mình không xứng đôi với em, tôi có gắng chăm chút cho vê bề ngoài của mình nhiều hơn, không còn tuỳ ý như xưa nữa. Tính cách em vui vẻ và nhã nhặn, tôi cũng tự động bỏ bộ mặt bất cần đi mà cười nhiều hơn, ăn nói nghiêm túc hơn không còn thô lỗ nữa. Em luôn quan tâm đến mọi người thì tôi cũng không còn thờ ơ với mọi thứ xung quanh nữa. Tôi tự tập cho mình thói quen luôn bình tĩnh trầm ổn để có thể xứng với em và không làm em tổn thương. Tất cả sự thay đổi của tôi cũng là vì em.

Năm tôi 25 tôi quyết định sẽ tỏ tình với em. Ở bên em suốt 10, cho đến khi tôi thấy bản thân mình xứng với em tôi mới quyết định nói ra tình cản của mình cho em rõ. Khi đó tôi đã là một tiến sĩ y khoa, sự nghiệp vững chắc, con người cũng đã trở thành người đàn ông hoàn hảo của bệnh viện Seoul, đã hoàn toàn xứng với một thiên thần như em. Mặc dù ở bên cạnh em một thời gian dài, mọi hành động của tôi dành cho em đã nói lên phần nào tình cả của tôi đối với em đặc biệt ra sao nhưng đến lúc này tôi mới chính thức nói ra suy nghĩ của mình. Hơn cả tỏ tình, tôi muốn cầu hôn em, tôi muốn cuộc sống sau này có em ở bên cạnh để cùng chia sẻ buồn vui và nỗi buồn, tôi muốn dùng cả cuộc đời mình để yêu em và đem lại cho em những hạnh phúc, khiến mọi người phải ganh tị với em.

Chỉ là năm tôi 25, em cũng đã rời xa tôi mãi mãi...

Tôi vẫn chưa kịp nói rằng tôi yêu em, tôi muốn lấy em thì em đã quay lưng đi về nơi xa xôi bỏ mặc lại tôi cô đơn một mình. Ngày đó tôi và em cũng đi bộ trên con đường này mà không ai nói gì cả, hôm đó em dường như có tâm sự trong lòng, không cười nói ríu rít như mọi ngày. Tôi nhớ rõ em đã hỏi tôi "Nếu một ngày em không còn ở đây nữa thì sao?", tôi đã cực ngạc nhiên và xen lẫn lo sợ, tôi lo sợ em sẽ rời xa tôi hay em bị chuyển đi công tác ở một bệnh viện nào đó.

"Sao em lại nói thế?" Tôi đã phải cố gắng kìm lại sự lo sợ để bình tĩnh hỏi lại em

"Không có gì, chỉ là tự dưng em có cảm giác mình sẽ đi rất xa nơi này." Em vừa nói vừa nhìn lên bầu trời đêm

Hôm nay trời không có sao mà lại còn có chút âm u, tôi đã đoán chẳng bao lâu nữa trời sẽ đổ cơn mưa to và kéo dài. Quả nhiên chẳng tới năm phút sau đã bắt đầu có những hạt mưa nặng hạt rơi xuống lên đầu vai tôi. Tôi nhìn em, em đang đưa tay ra hứng những giọt mưa rơi xuống rồi lại nhìn tôi mỉm cười
"Mưa rồi!"

"Em đứng vào đây, chờ anh đi mua ô nhé!" Tôi vừa nói vừa kéo em vào một mái hiên gần đó để trú mưa rồi mau chóng chạy đến cửa hàng bách hoá gần đó.

Tôi chỉ vừa mới đặt chân vào cửa hàng thì cơn mưa to đã ào xuống khiến mọi người không ứng phó kịp thời, tôi lo lắng vội vàng cầm lấy một chiếc dù và chạy đến quầy tính tiền. Ngay khi tôi định đưa chiếc thẻ cho người bán hàng thì đã nghe một tiếng thắng xe rất to, dường như là thắng rất gấp, tôi còn nghe thấy cả tiếng hét của mọi người lấn át cả tiếng mưa nữa, tiếng hét đó chứa đầy sự kinh hoàng và sợ hãi. Có lẽ vừa xảy ra một vụ tai nạn, nghĩ đến đó tôi liền vội vàng chạy ra ngoài, tôi biết Mark rất sợ nhìn thấy những cảnh tượng như vậy, dù em có là một bác sĩ thường xuyên tiếp xúc với máu me nhưng khi trực tiếp thấy cảnh tông xe đổ máu thì đều rất sợ.

Bên ngoài, trong màn mưa, một chiếc xe ô tô đen đậu ngay giữa đường, cách đó không xa là một thân ảnh đau đớn nằm trên mặt đường lạnh lẽo, xung quanh người đó đều là máu me, nhiều đến khiến người khác kinh sợ, cách người đó không xa là một đứa bé ngồi trên mặt đường đang vì sợ hãi mà oà khóc rất to.

Tôi như đứng hình tại chỗ không thể tin vào mắt mình, người nằm trên vũng máu đó chẳng ai khác lại là người mà tôi yêu nhất, Mark đang lạnh lẽo nằm ở đó trong đau đớn thể xác. Tôi như phát điên lao vào trong màn mưa xô đẩy mọi người ra, quỳ xuống bên cạnh em để nâng em dậy, ôm chặt em vào lòng, tôi gọi tên em rất nhiều nhưng em không hề cử động, không hề mở mắt ra nhìn tôi, em cứ như thế mà buông thỏng nằm trong lòng tôi như không còn lo lắng điều gì cả. Khuôn mặt em đẫm máu, máu của em nhuốm cả hai bàn tay tôi và quần áo tôi nhưng tôi không còn quan tâm điều gì nữa, tôi chỉ mở to mắt nhìn vào khuôn mặt trắng bật của em. Bàn tay run rẩy của tôi ôm lấy khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng tươi cười kia như không tin vào sự thật mà cứ vỗ lấy nó.

"Mark, đừng đùa nữa, anh không vui đâu..."

Em rất hay đùa giỡn, ngay khoảng khắc đó tôi thật sự muốn em đang đùa, đang chỉ hù doạ tôi thôi nhưng máu em không ngừng chảy lại như một đòn đánh thức tỉnh tôi rằng đây không phải là một trò đùa, mọi thứ đang diễn ra trước mắt tôi là một sự thật đau đớn.

"Mark, tỉnh dậy đi, xin em hãy mở mắt ra đi." Giọng nói của tôi đã bắt đầu không bình tĩnh được nữa, nước mắt cũng thi nhau chảy xuống nhưng cũng nhanh chóng hoà vào với màn mưa, lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm tôi khóc đến thương tâm như vậy, tôi khóc cũng là vì em nhưng lại trong hoàn cảnh tôi không hề mong muốn.

"Nếu có một ngày em không còn ở đây nữa thì sao?"

"Chỉ là tự nhiên em cảm thấy mình sẽ rời xa nơi này."

Tôi không còn nghe thấy gì nữa, không còn để ý gì nữa, tôi chỉ quỳ ở đó ôm chặt lấy em vào lòng, cũng không để ý đến kẻ gây tai nạn đã bỏ chạy, mọi sự chú ý của tôi đã dành hết cho em, trong đầu tôi cũng không ngừng văng vẳng những câu nói trước đó của em...

"Nếu em không còn ở đây nữa thì sao?"

"Mark!"

Tôi đã gào thét tên em rất lớn, gào khóc đến khản cả giọng, lòng tôi cũng theo những tiếng khóc mà quặn lại, trái tim đau đớn không thể nào nguổi thậm chí cho đến bây giờ tôi vẫn không ngừng đau đớn.

"Anh yêu em! Mark, lấy anh nhé!"

Tôi đeo chiếc nhẫn mà tôi đã chuẩn bị vào ngón áp út của em, nó thật vừa khít và đẹp lấp lánh trên bàn tay trắng nõn của em nhưng tiếc rằng em không được thấy nó, cũng không được nghe thấy lời nói của tôi...

"Anh yêu em, anh yêu em. Mark, anh yêu em!"

Đã 1000 ngày tôi đi qua con đường này, nhìn về nơi em từng nằm bất động, nỗi đau vẫn không thể nguôi ngoai mà còn càng đau đớn hơn nữa. Người tôi yêu đã vĩnh viễn ra đi ở nơi đó, đã rời xa tôi mà đi mãi, em chưa kịp nghe lời tỏ tình của tôi, chưa nghe thấy lời cầu hôn của tôi, cả quãng đời về sau tôi cũng không có em bên cạnh nữa.

"Nếu một ngày em không còn ở đây nữa thì sao?"

Mark, em có nghe thấy lời anh nói không? Anh yêu em, thật sự yêu em

Mark, anh đang gọi em đó, em có nghe không? Chúng ta kết hôn đi!

Mark, đừng đi, ở lại bên anh đi. Tại sao lại rời bỏ anh?

Mark, anh yêu em!

Mưa đến mang gợi cho người ta về những kỉ niệm đẹp nhưng cũng khiến cho người ta nhớ lại những nỗi đau, những kí ức buồn đã qua. Đối với anh, mỗi khi mưa đến là những lúc lòng tôi đau nhất, hình bóng em khắc sâu trong tâm trí tôi nhất và mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com