TruyenHHH.com

|WONSOON| - TƯ TỰ VẠN THIÊN [Chuyển ver ]

Chương 9+10

wonsoonreal

Chương 9

Buổi sáng Kwon Soonyoung được Jeon Wonwoo gọi dậy, cậu mở mắt, mất một lúc mới xâu chuỗi chuyện tối qua và sớm nay lại được. Những ngày tháng mở mắt ra là có thể nhìn thấy Jeon Wonwoo đã xa cách cậu quá lâu, lâu đến mức giờ khắc này Kwon Soonyoung cảm thấy chẳng hề chân thực.

Nhìn dáng vẻ mơ màng đó của cậu, Jeon Wonwoo phì cười, anh huơ huơ tay trước mặt cậu: "Ngủ ngốc luôn rồi?"

Theo thói quen, Kwon Soonyoung "ừm" một tiếng làm Jeon Wonwoo cười càng vui vẻ hơn. Sáng sớm tinh thần Jeon Wonwoo rất thoải mái, anh mặc một chiếc áo phông thể thao màu trắng, nhìn không hề giống một người đã sắp ba mươi tuổi.

"Dậy thôi, tôi nhớ không nhầm thì tiết thứ hai em phải đi học đấy, dậy ăn sáng rồi tới trường."

"Ò." Kwon Soonyoung vén chăn bước xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, cậu ngửi thấy hương cà phê trong phòng khách bèn đoán có lẽ Jeon Wonwoo đã dậy được một lúc rồi.

Ở trong nhà vệ sinh, Kwon Soonyoung phát hiện một nhúm tóc trên đầu cậu bị vểnh lên, cậu đứng trước gương vuốt nửa ngày mới miễn cưỡng ép nó xuống được.

Đợi đến khi sửa soạn xong xuôi bước vào phòng bếp, Kwon Soonyoung thấy Jeon Wonwoo đang ngồi bên bàn ăn nghịch điện thoại, đồ ăn trên bàn vẫn y nguyên chưa đụng. Thấy cậu tới, Jeon Wonwoo bỏ điện thoại sang bên cạnh rồi gọi cậu qua ăn cơm.

Trên bàn ăn, Jeon Wonwoo nhàn hạ bắt chuyện với cậu: "Tối qua ngủ ngon không?"

Kwon Soonyoung gật đầu: "Khá ngon."

Jeon Wonwoo đưa cho cậu một bát cháo, là cháo trứng Bách thảo thịt nạc, đoán chừng là do Jeon Wonwoo nấu. Kwon Soonyoung múc một muỗng bỏ vào miệng, đầu lưỡi tiếp xúc với gạo mềm, có hơi nóng nhưng cậu thấy rất nhẹ nhõm, rất hạnh phúc.

"Bình thường em không về nhà ngủ sao?"

Kwon Soonyoung lắc đầu: "Nhà em hơi xa, hơn nữa dạo này bố mẹ em có dự án nên tới vùng khác cả rồi, trong nhà không còn ai."

"Ồ." Jeon Wonwoo sáng tỏ: "Chỗ tôi gần trường, để hôm nào tôi dọn dẹp căn phòng kia, em có thể tới đây ngủ."

Kwon Soonyoung bỗng sặc cháo, cậu che miệng quay người qua một bên ho khù khụ, mặt cũng nghẹn đỏ lại.

"Ăn bát cháo thôi em cũng sặc cho được."

Kwon Soonyoung nhận lấy khăn giấy Jeon Wonwoo đưa cho, cậu lau miệng xong xuôi rồi mới nhìn về phía anh: "Em ngủ ở kí túc cũng khá tốt, không cần đến đây đâu."

Jeon Wonwoo liếc cậu một cái: "Thức đêm chơi game, thức đêm cày phim, thức đêm xem đá bóng, ngày nào cũng chưa đến một, hai giờ là chưa tắt đèn đúng không? Ừm, như vậy đúng là có thể ngủ ngon, đảm bảo nằm xuống cái là ngủ được ngay."

... Nói chẳng chệch câu nào, Kwon Soonyoung nghẹn lời.

"Tôi sống một mình, em cũng đừng khách sáo quá, khi nào muốn ngủ sớm thì cứ qua đây. Hai ba tuổi còn vẫn có thể tăng chiều cao, mỗi ngày em đi ngủ sớm một tí nói không chừng còn tăng thêm được hai cm nữa đấy."

Kwon Soonyoung không đáp, cậu khuấy khuấy cháo trong bát.

"Ăn đi." Jeon Wonwoo dạy bảo nói.

Giống như đã hạ quyết tâm gì đó, lúc này Kwon Soonyoung mới ngẩng đầu mở miệng: "Thực ra anh không cần quan tâm em như vậy."

Jeon Wonwoo nghe vậy thì nhướn mày: "Em có ý gì?"

"Đã nhiều năm vậy rồi, em cũng không còn là trẻ con nữa. Năm nay em đã hai mươi tuổi, đã trưởng thành hơn... so với hồi anh tới nơi đó dạy tình nguyện, em có thể tự chăm sóc bản thân, hơn nữa em không thể gây thêm phiền phức cho anh nữa."

Nhìn thấy Jeon Wonwoo nhíu mày, Kwon Soonyoung khẽ cắn chặt răng, tiếp tục nói: "Ý của em là anh không cần chăm sóc em như hồi đó chăm sóc trẻ con nữa, em đã lớn rồi."

Không khí trong phòng bếp bỗng ngưng trệ một lúc, Kwon Soonyoung không dám động đậy, chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt của Jeon Wonwoo.

Một lát sau, Jeon Wonwoo bật cười: "Biết rồi, tôi biết em lớn rồi, có điều tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy em vẫn chỉ là một đứa trẻ."

Kwon Soonyoung vừa muốn tranh luận lại bị Jeon Wonwoo cắt ngang: "Với cả, đừng nói cái gì mà phiền phức hay không phiền phức, em mà nói vậy, tôi sẽ tưởng em vẫn còn đang trách tôi."

Một câu thôi đã điểm trúng huyệt tử của Kwon Soonyoung, mặc dù điều này Jeon Wonwoo chẳng hề hay biết.

Kwon Soonyoung há miệng muốn nói nhưng lại chẳng biết nên nói gì mới phải.

Sau khi ăn sáng xong, Jeon Wonwoo lái xe đưa Kwon Soonyoung tới trường học, Kwon Soonyoung đứng trước xe do dự mất một lúc lâu mới chầm chầm mở cửa bên ghế lái phụ. Cũng may Jeon Wonwoo đã đổi xe, bằng không cậu thực sự không dám ngồi.

Xe lái đến cổng phía tây của trường học, Jeon Wonwoo dừng xe bên lề đường để Kwon Soonyoung xuống. Chỗ này cách kí túc rất gần, thế nhưng Kwon Soonyoung nhìn các bạn sinh viên đi qua đi lại bên ngoài cửa sổ xe, cậu nghiêng đầu nói: "Em đi cùng anh tới bãi đỗ xe."

Jeon Wonwoo liếc nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng chưa muộn bèn gật đầu quay xe.

Sau khi hai người xuống xe thì bắt gặp một trận gió. Mấy cơn gió "quỷ quái" ở Bắc Kinh lúc nào cũng vậy, chẳng biết từ đâu tới, thổi đến mức hơi thở của Kwon Soonyoung như nghẹn tắc lại trong mũi.

Jeon Wonwoo đóng cửa xe, cúi đầu tránh gió, sau đó anh vòng qua đầu xe bước tới bên cạnh Kwon Soonyoung.

Giữa hè, mặc dù đại học Công nghệ không có hoa bay khắp nơi, song lại có cành liễu đong đưa trong gió.

Đợi gió lớn qua đi, Jeon Wonwoo vươn tay lấy phiến lá liễu rơi trên đầu Kwon Soonyoung xuống. Kwon Soonyoung nâng mắt nhìn anh, một bên mắt cậu ửng đỏ.

"Bụi bay vào mắt hửm?" Jeon Wonwoo khẽ cúi đầu, giữa đầu mày anh có vài đường nhăn nhàn nhạt.

"Ừm..." Kwon Soonyoung dụi mắt rồi lại chớp chớp, hình như bụi vẫn còn trong mắt cậu.

Jeon Wonwoo trực tiếp vươn tay giữ nhẹ mí mắt cậu, sau khi kiểm tra cẩn thận thì giúp cậu thổi thổi, động tác liền mạch dứt khoát, chẳng hề có chút mất tự nhiên nào.

Kwon Soonyoung vẫn rất không quen Jeon Wonwoo đụng chạm tiếp xúc cậu như vậy, cậu đứng ngốc tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm Jeon Wonwoo không nhúc nhích.

"Đỡ hơn chưa?"

Kwon Soonyoung hoàn hồn, vội vàng dịch người ra một chút, chớp mắt: "Đỡ rồi."

Jeon Wonwoo nhìn dáng vẻ đỏ mắt kia của cậu, cười hỏi: "Có phải người mắt to sẽ dễ bị bụi bay vào hơn không?"

Kwon Soonyoung lại không nhịn được mà nhớ tới một vài chuyện trước kia, thế nên cậu đã quên không trả lời câu hỏi đùa này của Jeon Wonwoo.

Ngược lại Jeon Wonwoo cũng không để bụng cậu đang ngẩn người, anh huých cánh tay cậu một cái: "Đi thôi." Nói xong lại kéo lấy Kwon Soonyoung, để cậu đi phía bên trái anh.

Gió táp phía bên phải, thực ra với thân thể của một người có lẽ cũng không chắn được là bao.

Cả đoạn đường Kwon Soonyoung đều cảm giác bên mắt bị bụi bay vào kia của cậu vẫn còn nóng hôi hổi.

Đi tới gần một ngã ba, dòng người nhiều hơn trông thấy. Trên bảng tin trước hội trường đã dán không ít thông báo tuyên truyền cho lễ chào tân, ánh mắt Kwon Soonyoung lướt qua một tấm áp phích, cậu nghĩ ngợi trong chốc lát, sau đó không chút dấu vết nhích lại gần Jeon Wonwoo.

"Sắp tới lễ chào tân của viện rồi."

Jeon Wonwoo nghiêng đầu: "Lúc nào thế?"

"Buổi tối thứ sáu tuần sau."

Ngón cái Kwon Soonyoung vuốt ve thân quần, không đợi Jeon Wonwoo mở miệng cậu đã vội vàng bổ sung: "Ngày hôm sau sẽ là thứ bảy."

Chữ cuối cùng vừa bật ra khỏi miệng Kwon Soonyoung đã lập tức cắn chặt môi.

Phí lời, ngày hôm sau của thứ sáu đương nhiên là thứ bảy.

Quả nhiên, cậu nghe thấy tiếng cười trầm thấp ở bên cạnh của Jeon Wonwoo, rất rõ ràng, rõ đến mức cậu có thể nghe được cả lồng ngực anh đang rung động.

Kwon Soonyoung cảm thấy mất mặt, cậu lại cúi thấp đầu.

Jeon Wonwoo không lên tiếng ngay, thấm thoát đã đi tới bên cạnh rừng cây nhỏ, đi qua rừng cây này là tới kí túc xá của Kwon Soonyoung.

Kwon Soonyoung có hơi mất tinh thần.

Người trong rừng cây không nhiều, dù sao mấy đứa yêu nhau cũng sẽ không hẹn hò giữa buổi sáng thế này, vậy nên lúc này chỉ có một vài bà lão hoặc cặp mẹ con đưa nhau tới chỗ râm chơi đùa. Tiếng cười của trẻ con truyền tới bên tai Jeon Wonwoo, anh thuận theo âm thanh nhìn qua, vừa hay thấy được một người mẹ đang xoa đầu khen ngợi con mình.

Jeon Wonwoo lại liếc nhìn Kwon Soonyoung đang cắm đầu xuống đất mà đi, khóe miệng anh bỗng cong lên.

Khi còn mấy bước nữa là ra khỏi rừng cây, Kwon Soonyoung cảm giác có một bàn tay đột nhiên áp lên đầu cậu, cậu bỗng đứng sựng lại.

Jeon Wonwoo mỉm cười nhìn Kwon Soonyoung, bàn tay anh khẽ động, xoa nhẹ mái tóc của cậu: "Tôi sẽ tới xem em biểu diễn, cho dù ngày hôm sau không phải thứ bảy tôi cũng tới."

Lá ôm lấy lá, từng đợt xào xạc vang lên như ẩn chứa cả âm hưởng của một đoạn ký sự.

Tới trước tòa kí túc xá Kwon Soonyoung mới nhận ra, đáng lẽ Jeon Wonwoo phải rẽ vào con đường phía trước từ lâu mới phải. Tòa nhà số bảy và kí túc xá của cậu là hai hướng hoàn toàn khác nhau.

Bởi vì tối qua Kwon Soonyoung đã giải thích cho Ha-Jun nên mọi người trong kí túc không suy đoán linh tinh xem tại sao cả đêm cậu không trở về.

Ha-Jun ném balo của Kwon Soonyoung cho cậu rồi kéo cậu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Đi thôi đi thôi, tao còn phải mua cái bánh mì lấp bụng."

Kwon Soonyoung đột nhiên dừng lại, Ha-Jun cảm thấy kì lạ quay người nhìn cậu: "Làm gì thế? Quên đồ hở?"

Kwon Soonyoung ôm balo hỏi: "Tao thấp không?"

"Tự dưng hỏi cái này làm chi? Khụ." Ha-Jun ưỡn ngực: "Cũng không thấp, có điều không cao được như tao."

Kwon Soonyoung trừng mắt với Ha-Jun rồi theo cậu ấy xuống lầu.

Ha-Jun khoác cánh tay lên vai cậu: "Em giai à, đừng nản vậy chứ, em còn là thiếu niên trẻ tuổi, cứ tập nhảy mỗi ngày thì vẫn có thể cao lên được."

Kwon Soonyoung liếc trắng mắt, Ha-Jun thì cười khúc khích.

Đột nhiên Kwon Soonyoung cảm thấy kì lạ, cậu vươn tay sờ sờ lồng ngực của Ha-Jun.

"Đậu má, vô lễ với tao hả mày!"

Kwon Soonyoung nhăn tít trán nghĩ, quái lạ, rõ ràng ngực cậu ấy cũng rung động, nhưng sao cậu lại không nghe được?

Ra khỏi tòa kí túc xá, Kwon Soonyoung vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện đáng để cậu suy nghĩ đó, thế nhưng mãi vẫn chưa nghĩ ra nguyên do. Thẳng đến khi nhìn thấy một quả bóng bay hình trái tim đang được một bạn nữ siết chặt, Kwon Soonyoung đưa tay sờ lên vị trí trái tim mình, lúc này cậu mới hiểu ra– Cậu nào có nghe được tiếng rung động nơi lồng ngực của Jeon Wonwoo, đó chỉ là tiếng tim đập càng ngày càng nhanh của cậu mà thôi.

Nghĩ kĩ càng xong Kwon Soonyoung lại cảm thấy hình như chẳng có tác dụng gì, đáp án này chỉ đột nhiên kéo tới cho cậu nỗi nhớ và sự lạc lõng mà thôi.

Sự lạc lõng quen thuộc, mà nỗi nhớ cũng rất quen thuộc.

Chương 10

Hôm chuẩn bị diễn ra lễ chào tân của viện, cả ngày Kwon Soonyoung đều căng thẳng đến mức ăn cơm cũng không yên. Thực ra cậu rất đói, cơm cũng mua rồi nhưng lại ăn không vào.

Ha-Jun thấy cậu mới chỉ ăn hai ba miếng đã thôi thì trừng mắt hỏi: "Làm sao vậy mày? Không thoải mái hả?"

Kwon Soonyoung lắc đầu, đặt đũa xuống: "Tao căng thẳng nên ăn không vào, cứ ăn là lại buồn nôn."

"Không đúng, sao mày phải căng thẳng?" Ha-Jun cắn đũa khó hiểu: "Một buổi chào tân mà thôi, mày đi diễn nhiều lần thế rồi còn gì. Đừng giỡn nữa, mau ăn thêm chút đi không đến tối mày thổi sáo sao được?"

Sao phải căng thẳng ấy à, đương nhiên là bởi Jeon Wonwoo sẽ tới xem cậu biểu diễn rồi.

Vẻ mặt Kwon Soonyoung đau khổ: "Tao cũng muốn ăn lắm chứ nhưng mà thực sự ăn không vô, sinh lý không cho tao ăn."

"Chậc, vậy phải làm sao giờ? Mày có muốn ăn gì khác không để đi mua lại?"

Kwon Soonyoung nhìn một vòng quanh canteen, cậu không phát hiện ra thứ gì muốn ăn cả. Lúc này người trong canteen cũng rất nhiều, ồn ào náo nhiệt càng khiến cậu mất hết khẩu vị, cậu lắc đầu nói: "Thôi không mua nữa, mua rồi lại lãng phí. Đợi chút nữa tao đi mua ly nước nóng, ăn thêm viên kẹo là ổn."

Thế là Ha-Jun lầu bà lầu bầu theo Kwon Soonyoung đi mua một cốc cacao nóng. Cacao nóng mùa hè chỉ nhìn thôi đã thấy ngọt tới phát ngấy rồi, nếu là lúc bình thường Kwon Soonyoung nhất định sẽ không uống. Dạ dày cậu như co rúm lại, sau khi uống mấy ngụm cacao, cảm giác căng thẳng đã giảm bớt không ít. Ban đầu Ha-Jun bảo đi thẳng tới hội trường nhưng Kwon Soonyoung suy nghĩ một chút rồi để cậu ấy đi trước, còn cậu thì về kí túc xá một chuyến.

"Mày về đó làm gì?"

Kwon Soonyoung nói: "Lấy kẹo ăn."

"Sao không tới siêu thị mua ấy?" Ha-Jun chỉ chỉ siêu thị phía không xa: "Kí túc xá xa lắm."

"Ở siêu thị không có loại tao thích." Kwon Soonyoung đẩy Ha-Jun một cái: "Được rồi mày đi lẹ đi, tao khác nhanh chóng tới đó."

Viên kẹo vị quýt hôm đó cậu đã cất lâu lắm rồi, nếu như không phải hôm nay, e là nó sẽ nằm mãi đấy cho đến khi trời đất già đi, đợi ngày hết hạn. Kwon Soonyoung lấy viên kẹo từ sâu bên trong ngăn kéo ra, vỏ bọc bên ngoài của viên kẹo qua bao năm rồi mà vẫn không hề thay đổi, hàm lượng hương trái cây là tám mươi phần trăm. Lột vỏ bỏ viên kẹo vào trong miệng, ý nghĩ đầu tiên của Kwon Soonyoung không phải là kẹo rất ngon, mà là cậu lại phải tới tìm Jang Ann một chuyến nữa rồi.

Trở lại hội trường, Ha-Jun và Lee Heun đang ngồi ở hàng ghế phía trước xem mọi người trên sân khấu điều chỉnh ánh đèn lần cuối cùng. Nhìn thấy cậu xuất hiện ở trước cửa, Ha-Jun từ đằng xa vẫy vẫy tay với cậu.

Đợi đến khi Kwon Soonyoung ngồi xuống, Ha-Jun đặt một túi đồ ăn lên đùi cậu: "Vừa mua ở siêu thị đấy, xem xem có thứ gì mày muốn ăn hay không. Mày phải bổ sung năng lượng nhiều vào, cẩn thận tí nữa run tay."

Mặc dù tính cách Ha-Jun xuề xòa nhưng tuyệt đối đủ tiêu chuẩn làm một người bạn tốt. Kwon Soonyoung cầm túi đồ nhìn Ha-Jun, trong lòng muốn cảm ơn lại chẳng biết nên thể hiện thế nào. Ánh mắt cậu khiến Ha-Jun phải "chao ôi" hai tiếng: "Mày đừng có nhìn tao tình cảm như vậy, tao siêu thẳng á."

Mấy bạn nữ cười thầm một trận.

Lee Heun nắm chặt bản thảo, lấy làm lạ hỏi: "Sao anh Kwon lại không ăn cơm vậy?"

"Nó kêu căng thẳng, nhìn xem nhìn xem, tự mày nhìn xem Soonnie của chúng ta coi trọng công việc của mày biết bao, xong việc là mày phải mời nó ăn cơm, phải mời một bữa lớn đấy, tiện thì mời cả tao luôn." Ha-Jun vỗ ngực Lee Heun nói.

"Biến biến biến." Lee Heun gạt cậu ấy sang một bên: "Tao mời anh Kwon cũng không thèm mời mày."

Lễ chào tân bảy giờ tối bắt đầu, mới sáu giờ mọi người đã tới hội trường, trong tay còn cầm bảng danh sách tiết mục và lightstick. Âm nhạc làm nóng hiện trường cất lên, dưới bầu không khí như vậy, tâm trạng mọi người đều vô cùng hào hứng.

Đám Kwon Soonyoung mang theo túi lớn túi nhỏ chuyển đến phía sau sân khấu, tới nơi thì bị hai đàn chị chặn lại kéo tới phòng trang điểm. Lee Heun vùng vẫy dưới tay một đàn chị cậu ấy quen biết: "Con gái trang điểm thôi là được rồi, mấy đứa tụi em có gì đâu mà trang với điểm!"

Đàn chị bịt chặt miệng Lee Heun: "Có biết đèn trên sân khấu sáng lắm không, tới lúc đấy đèn mà chiếu vào thì cả cái mặt em tàng hình luôn, không chụp ảnh rõ được." Tiếp theo chị ấy nhìn Kwon Soonyoung đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh: "Em nói xem em lấy đâu ra tự tin vậy, nhìn thế này mà còn không chịu trang điểm, em xem mặt em đi, đen hơn Kwon Soonyoung tám tone luôn."

"Đậu má, Cổ Thiên Lạc[1] còn đen nữa là!"

[1] Cổ Thiên Lạc: diễn viên ca sĩ người Hồng Kông

Đàn chị lại nhéo cánh tay cậu ấy một cái: "Bớt cue nam thần của chị đi, da nam thần của chị là màu đồng cổ, còn em đây là đen thui!"

So sánh với bên kia thì đàn chị đang trang điểm cho Kwon Soonyoung đích thực là một nàng thiên sứ dịu dàng, chị ấy chỉ trang điểm nhẹ cho cậu, sau đó không nhịn được mà véo mặt cậu một cái, trầm trồ nói: "Em như vậy cũng không cần trang điểm gì nhiều, đánh khối chút cho rõ nét là được."

"Đậu má." Lee Heun bên cạnh vẫn đang om sòm kêu gào: "Chị Hong chị đừng kẻ mắt cho em!"

"Em đàng hoàng cho chị đi có được không! Thế mắt mới to!"

"Em không muốn mắt to!!"

Dẫu cho trước đó đã diễn tập qua bao nhiêu lần, thời gian chuẩn bị có lâu cỡ nào, dẫu cho buổi lễ tối hôm nay có xịn xò đến đâu thì trước sân khấu và phía sau hậu đài vẫn là hai cảnh tượng hoàn toàn khác nhau. Tay chân luống cuống, người chạy ra chạy vào không ngớt, lúc nào cũng có ai đó đang tìm đồ hoặc tìm người. Có thể nói, buổi lễ đặc sắc bao nhiêu thì đằng sau sân khấu náo loạn bấy nhiêu.

Lúc MC giới thiệu chương trình, Kwon Soonyoung lặng lẽ đứng sau tấm màn quan sát khán đài phía dưới, hàng ghế thứ ba, bốn, năm ở giữa là dành cho giảng viên và khách mời. Giữa bao gương mặt ẩn dưới ánh đèn và bóng tối, Kwon Soonyoung vẫn có thể liếc mắt một cái là nhìn ra Jeon Wonwoo. Hôm nay anh mặc áo màu đen, dáng vẻ thoải mái tựa vào lưng ghế. Bên cạnh anh là một cô giáo, Kwon Soonyoung cẩn thận dịch đầu về phía bên trái, cậu nhận ra đó là một cô giáo dạy tiếng Anh rất nổi tiếng. Cô ấy nghiêng đầu nói gì đó với Jeon Wonwoo, Jeon Wonwoo hơi tựa người qua lịch sự lắng nghe, không lâu sau thì hai người bật cười.

Kwon Soonyoung lại một lần nữa ẩn lại trong bóng tối, cậu cúi đầu dùng mũi chân đá đá khe hở trên nền đất.

Có gì hay ho mà cười thế không biết...

"Vẫn căng thẳng hả mày?" Không biết từ lúc nào, Ha-Jun bước tới bên cạnh cậu.

"Căng thẳng." Kwon Soonyoung khẽ lên tiếng, bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy Jeon Wonwoo, cậu càng trở nên căng thẳng. Thực ra đối với Kwon Soonyoung, lần biểu diễn này có thể coi là sân khấu đầu tiên của cậu.

Tiết mục của bọn họ xếp thứ sáu, sau khi năm tiết mục trước đó kết thúc thì xen kẽ đợt hoạt động tương tác với khán giả đầu tiên. Mỗi event của trường học đều khó khăn lắm mới mời được nhà tài trợ, thế nên mọi người phải cho sản phẩm của nhà tài trợ cơ hội được lên sân khấu.

Cách thức lựa chọn khán giả may mắn trong vòng này rất đơn giản, không phải trò chơi như kiểu MC gọi điện thoại gì gì đó, mà là chiếu máy quay xuống khán đài, MC nói dừng, máy quay sẽ phóng to cố định khán giả may mắn được chọn.

Kwon Soonyoung cực kì nghi ngờ tất cả điều này có phải đã được lập kế hoạch từ trước hay không, tại sao lại trùng hợp đến như vậy, Jeon Wonwoo và cô giáo đó đều được lên sân khấu.

Bất kể là MC nam hay MC nữ đều vui mừng hớn hở: "Woa, top một bảng nam thần nữ thần của học viện chúng ta đều lên đây rồi!"

Bên dưới là một loạt tiếng huýt gió và tiếng hoan hô, thậm chí còn có người trêu đùa, hét to một tiếng "bên nhau đi" vang vọng và cao vút.

Trước những tiếng trêu đùa đó, Jeon Wonwoo kéo micro lại sát miệng: "Oh ji-eun, tôi nghe thấy tiếng của em rồi."

Thế là bạn nam vừa hét lên ấy lại hô lên một tiếng: "Anh Jeon em yêu anh! Anh Jeon xin hãy bỏ qua!"

MC nữ tủm tỉm cười tiếp lời: "Nhìn hai thầy, cô giáo của chúng ta được chào đón thế này, quả không hổ là đảm nhận visual của học viện chúng ta." Nói xong, cô chuyển hướng về phía dưới sân khấu: "Thế nào, các bạn đàn em có bất ngờ, có vui vẻ không? Sau này không cần phải ngưỡng mộ thầy cô giáo của người khác nữa rồi chứ?"

"Đúng vậy!"

Kwon Soonyoung vẫn đứng trong góc tối như cũ, mà Jeon Wonwoo lại đứng giữa ánh đèn trên sân khấu, rất nhiều người đang cổ vũ vì anh, rất nhiều người đang hô, thầy Jeon thật đẹp trai. Cậu không nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Jeon Wonwoo, nhưng lại có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh, nhất định lại là kiểu cười bất lực đó.

Từ trước đến nay luôn có rất nhiều người yêu thích anh.

Hai người cách nhau hai nơi, cảm giác lạnh lẽo u tịch từ đó đột nhiên kéo tới, vùng vẫy quấy rầy trái tim của Kwon Soonyoung.

"Soonnie?" Giọng nói của Ha-Jun cắt ngang những lo lắng của cậu, cậu chợt quay đầu, thấy Ha-Jun đang kì lạ nhìn mình.

"Nghĩ gì vậy mày? Nói chuyện với mày cả nửa ngày mà mày cũng không nghe thấy."

"...Không có gì." Kwon Soonyoung nói: "Mày vừa nói gì với tao vậy?"

"Haiz, đừng bảo mày mê mẩn sắc đẹp của cô Lee rồi nhá... Tao bảo, tiết mục tương tác sắp kết thúc rồi, mau chuẩn bị lên sân khấu thôi."

Kwon Soonyoung đáp một tiếng, lúc này cậu mới nhận ra, cô giáo dạy tiếng Anh kia họ Lim, là một người đẹp rất có tiếng. Cậu lại quay đầu liếc nhìn phía trên sân khấu, vừa đúng lúc Lim Hoon đang quay đầu nói chuyện với MC nam, lúc này Kwon Soonyoung mới nhìn rõ tướng mạo của cô ấy.

Thực sự rất đẹp, có điều trong mắt cậu, cô ấy không đẹp bằng Kim Baram.

Kim Baram...

Kwon Soonyoung siết chặt cây sáo, tay cậu đang run rẩy. Thực sự toang quá, trước khi lên sân khấu mà cậu lại nghĩ tới chị ấy.

Hôm nay Kwon Soonyoung mặc sơmi trắng, là mẹ cậu bởi vì buổi diễn của cậu nên đặc biệt dẫn cậu tới một cửa hàng cao cấp đặt may. Cúc áo chỉnh tề cài tới tận nút trên nhất, rõ ràng sơmi cực kì vừa người, vậy mà lúc này Kwon Soonyoung lại cảm thấy hơi chật, thở không ra hơi.

Mấy người bọn cậu xếp thành một hàng, đợi ở đằng sau tấm màn thứ hai chuẩn bị lên sân khấu. Bởi vì vị trí đứng trên sân khấu nên lúc này Kwon Soonyoung là người đứng đầu tiên. Bất ngờ không kịp phòng bị, cậu và Jeon Wonwoo đang xuống sân khấu ở bên trái phía trước đối mặt nhau.

Jeon Wonwoo nhìn thấy cậu thì khóe môi lập tức cong lên tạo thành một nụ cười, anh còn vừa đi vừa làm khẩu hình với cậu, nói cố lên.

Lim Hoon ở bên cạnh chú ý tới động tác của anh, cô nhìn về phía trước thì thấy Kwon Soonyoung mặt mày nghiêm túc đang nắm chặt cây sáo. Ngược lại Kwon Soonyoung không để ý tới ánh mắt của cô, cậu vẫn luôn nhìn người ở bên cạnh Lim Hoon.

Ánh đèn chợt tối, Jeon Wonwoo và Lim Hoon trở lại vị trí ngồi của hai người. Lim Hoon để ý thấy Jeon Wonwoo vốn lười biếng dựa vào lưng ghế lúc này lại ngồi thẳng người lên một chút, cô lại nghĩ tới ban nãy, bèn cầm lấy danh sách tiết mục hỏi: "Sinh viên lớp các anh dạy sao?"

Jeon Wonwoo gật đầu: "Không chỉ có vậy." Nói xong anh vươn tay khẽ chỉ lên cái tên trên danh sách tiết mục: "Đứa nhỏ nhà tôi."

Lim Hoon kinh ngạc: "Vậy sao? Người thân à, vậy thì tôi phải nghiêm túc thưởng thức rồi."

Ánh đèn dần dần sáng lên, Jeon Wonwoo bật cười, anh không nói chuyện nữa, hai bàn tay bắt chéo, chuyên chú nhìn lên sân khấu.

Thực ra mấy năm gần đây anh không nghe ngóng tin tức về Kwon Soonyoung nữa, một là bởi lòng anh đã yên, hai là bởi anh thực sự rất bận. Anh đã từng nghĩ ở trong một gia đình như vậy, Kwon Soonyoung sẽ trở nên rất ưu tú, thế nhưng lần này gặp lại, sự ưu tú đó của Kwon Soonyoung khiến anh bất ngờ. Dù sao khi ấy anh đưa Kwon Soonyoung đi, cậu vẫn là một đứa trẻ cái gì cũng không biết, đến đọc thơ cổ cũng ngập ngà ngập ngừng.

Thiếu niên áo trắng cụp mắt yên lặng thổi sáo, mỗi một nốt đều bay bổng tròn trịa. Trong mắt Jeon Wonwoo, Kwon Soonyoung thực sự rất hợp với loại nhạc cụ du dương êm ái này.

Buổi biểu diễn thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của Kwon Soonyoung, tiếng vỗ tay lúc cuối cũng nhiệt liệt hơn cậu nghĩ. Trước khi cúi chào khán giả, cuối cùng Kwon Soonyoung cũng hít sâu một hơi nhìn về phía Jeon Wonwoo, cậu thấy anh đang nở nụ cười vỗ tay cho cậu, thấy cậu nhìn về phía mình, Jeon Wonwoo khẽ động khóe miệng, Kwon Soonyoung có thể đoán được đó là một lời đơn giản ngắn gọn, nhưng cụ thể là gì thì cậu không rõ.

Có điều như vậy thôi cũng đủ rồi. Lúc cúi người cảm ơn, Kwon Soonyoung cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, một màn vừa rồi như thể đã minh chứng cho mọi nỗ lực bao năm của cậu.

Sau khi xuống sân khấu Kwon Soonyoung mới muộn màng cảm giác được dạ dày đang đau. Tảng đá lớn trong lòng cậu đã hạ xuống, cậu đơn giản ngồi xổm xuống không nhanh không chậm lấy cây sáo ra, rút khăn rồi cẩn thận lau chùi, xong xuôi thì cất gọn vào trong hộp.

Màn hình điện thoại đang đặt dưới đất bỗng sáng lên, Kwon Soonyoung cầm lấy, là tin nhắn Jeon Wonwoo gửi đến.

"Biểu diễn tuyệt lắm, mặc dù không phải người trong ngành nhưng cũng có thể nghe ra em thổi sáo rất tốt."

Kwon Soonyoung ôm bụng ngồi trên mặt đất, sau đó gõ gõ màn hình. Cậu muốn nghiêm túc trả lời chút gì đó nhưng lại chỉ viết một câu cảm ơn rồi dừng lại, mãi đến khi màn hình trở tối, cậu vẫn chưa nghĩ ra nên viết tiếp gì cho thích hợp, chỉ đành chấp nhận ấn nút gửi.

Chẳng ngờ Jeon Wonwoo rất nhanh đã trả lời lại.

"Thế nên trước đây là em đang khiêm tốn à?"

A, lại không biết phải trả lời thế nào.

"Không phải..."

"Muốn ra xem chương trình không, nhiều người lắm, đằng sau chắc cũng không có chỗ ngồi. Cô giáo bên cạnh tôi đi rồi, có hai chỗ trống."

Buổi lễ nào của viện Viễn thông cũng được tổ chức êm đẹp, tầng một tầng hai trong hội trường lúc nào cũng chật ních, phía sau còn có thể đứng thêm rất nhiều người.

Kwon Soonyoung nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, cậu lạch cạch lạch cạch trả lời.

"Thôi, em đi ăn cơm."

"Chưa ăn cơm tối?"

"Ừm."

"Vừa hay, tôi cũng chưa ăn, tôi đưa em đi, đợi em ở cửa sau hội trường nhé."

Nhìn tin nhắn vừa được gửi tới, Kwon Soonyoung bỗng kinh ngạc, đưa cậu đi ăn sao?

Thế nhưng bởi vì quá đói, cung phản xạ của cậu trở nên chậm chạp. Sau khi đại não Kwon Soonyoung cuối cùng cũng tiêu hóa xong đoạn tin nhắn ấy, cậu lập tức đứng bật dậy, ném sáo cho Ha-Jun: "Tao đi trước đây." Nói xong, Kwon Soonyoung bỏ mặc tiếng gọi phía sau chạy tới phòng vệ sinh, cậu phải rửa hết lớp trang điểm trên mặt cái ãã

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com