Wonhaogyujun Teach Me How To Fall Out Of Love
Wonwoo nhìn gương mặt sắc sảo trước mắt, cố gắng tự tìm cho mình một lý do để người này đến tận đây tìm anh, nhưng chẳng có lý do nào nghe đủ sức thuyết phục. "Tôi mời cậu một cốc cà phê được chứ?" Người nọ mở lời, rồi như sợ đề nghị của mình có phần đường đột, bèn bổ sung thêm. "Chỉ là tôi có chút chuyện muốn nhờ cậu, sẽ không mất nhiều thời gian của cậu đâu."Wonwoo lặng yên nhìn người đối diện. Giữa tất cả những người anh quen biết, đây chính là người anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đi tìm anh vào giờ này, trong hoàn cảnh này. Junhui."Được thôi, gần đây có một tiệm cà phê nhỏ, chúng ta có thể đi bộ qua đó. Hoặc lên xe tôi, nếu cậu muốn." Wonwoo không muốn làm cậu bạn này trở nên khó xử, cũng như không muốn trở thành kẻ xấu tính khi để Junhui phải trở về một mình mà chẳng thu hoạch được gì sau khi đã đợi anh lâu như thế. Anh đủ tử tế để biết mình nên làm gì, và cũng biết Junhui sẽ không yêu cầu điều gì vô lý từ anh. "Không sao, tôi cũng muốn hít thở không khí một chút." Wonwoo nhìn thấu sự căng thẳng của Junhui, có lẽ chính vì thế mà cậu muốn đi bộ để có thêm thời gian chuẩn bị. Anh không vạch trần cậu, chỉ khẽ gật đầu rồi quay đi, dẫn trước Junhui vài bước, im lặng dẫn đường. Một trước một sau, trên con đường nhỏ rải rác những chiếc lá vàng theo chu kỳ của tự nhiên, bọn họ chẳng ai nói với ai lời nào, chỉ lẳng lặng cúi đầu bước từng nhịp chậm rãi. Thật ra con đường này chỉ cách tầm năm phút đi bộ, nhưng lúc bọn họ đến trước cửa quán đã là mười phút sau đó. Junhui đánh giá rất cao sự nhạy bén và tinh tế của Wonwoo, và điều đó càng làm cậu yên tâm hơn với những gì mình sắp nói. "Cậu muốn ngồi đâu?" là câu nói đầu tiên trong suốt mười phút họ gặp mặt. "Cạnh cửa sổ nhé?" Junhui đảo mắt quanh quán, và nhanh chóng chọn ra vị trí có tầm nhìn đẹp nhất trong quán. Không gian quán không quá rộng, chỉ vừa đủ bày biện năm sáu chiếc bàn nhỏ loại cho hai người ngồi, một chiếc tủ kính trưng bày các loại cốc sứ có hoa văn độc đáo, một đầu đĩa than được đặt trên tủ với một chiếc đĩa nhạc jazz cũ xưa đang xoay đều, một chiếc tủ chất đầy ắp các loại hạt cà phê được phân thành từng ngăn riêng biệt. Đó là tất cả những gì Junhui có thể quan sát được kể từ lúc họ hoàn tất việc gọi cho mình hai cốc cà phê nóng và lại để sự im lặng bao trùm. Mãi đến khi hai cốc cà phê được mang ra, và Junhui vội vàng nhấp một ngụm, cậu mới có can đảm phá vỡ lớp màng ngăn cách này. "Cậu biết chuyện bé Hạo về Trung rồi nhỉ?" Junhui hỏi, và ngay lập tức hối hận về câu hỏi rập khuôn của mình. "Ý tớ là...""Tôi biết," Wonwoo cắt ngang lời cậu, "và cậu cứ thoải mái đi, đừng căng thẳng. Tôi sẽ không tặng cốc cà phê nóng này lên mặt cậu hay những việc đại loại thế đâu.""Haha." Junhui cười khan hai tiếng, thật lòng thì cậu nghĩ Wonwoo sẽ là người sẵn sàng tặng cho người đối diện cốc cà phê đó vào mặt nếu có ai đó làm anh phật lòng. "Chuyện là, tôi cũng sắp rời Hàn Quốc."Wonwoo nhướng mày với thông tin mình vừa tiếp nhận. Anh đang tự hỏi liệu thông tin này có thật sự cần thiết hoặc liên quan đến cuộc sống của anh không, và rằng tại sao cậu bạn này lại muốn thông báo cho anh biết. "Cho nên tôi muốn nhờ cậu một chuyện. Tôi sợ tôi không có cơ hội thực hiện. Tôi tin cậu là người giữ lời hứa.""Nhưng tôi đâu có hứa?" Wonwoo, lại lần nữa, cắt lời Junhui. Đây là điều hiếm hoi mà anh làm, bởi anh không thích cảm giác bị người khác cắt ngang, nên anh cũng sẽ không làm thế với bất kỳ ai. Chỉ là trong tình huống hiện tại, anh vẫn đang chưa nắm được trọng tâm của cuộc trò chuyện này, và mười hai tiếng làm nô lệ cho tư bản làm anh không còn một chút kiên nhẫn nào cả.Junhui không biết nên tiếp tục nói gì nữa, mọi lời muốn nói đều bị câu nói vừa rồi của Wonwoo chặn lại trong cuống họng. "Chỉ là, cậu là người duy nhất tôi có thể trông cậy cho việc này. Cậu... giúp tôi được chứ?""Như đã nói, tôi không hứa. Bởi, như cậu nói, tôi là người giữ lời hứa. Và tôi không muốn phá vỡ quy tắc đó, nên tôi không thể hứa những điều tôi chưa chắc chắn.""Chỉ đơn giản thôi, phiền cậu gửi lời đến bé Hạo, rằng tôi xin lỗi cậu ấy." Junhui thành khẩn. "Xin lỗi?" Suốt từ lúc gặp mặt đến giờ, đây là khoảnh khắc đầu tiên Junhui thấy Wonwoo bắt đầu dành sự tập trung vào cuộc trò chuyện. "Đúng, phiền cậu chuyển lời đến cậu ấy, rằng tôi chân thành xin lỗi." Junhui cúi đầu nhìn ngón tay trỏ đang vân vê vành cốc, nhẹ giọng nói. "Tôi muốn xin lỗi bé Hạo, vì nếu không có sự xuất hiện của tôi, có lẽ cậu ấy sẽ không phải về lại Trung Quốc. Nếu không có sự xuất hiện của tôi, có lẽ Hạo sẽ không đau lòng và dằn vặt đến thế. Nếu tôi không xuất hiện trong cuộc đời Hạo, và cả Mingyu, có lẽ hiện giờ cậu ấy đã có thể có được hạnh phúc bên người cậu thương yêu. Đôi khi, à không, dạo trước thì không, nhưng từ một khoảnh khắc nào đó, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc mà tôi đang có khi bên cạnh Mingyu, là do tôi đã cướp từ tay cậu ấy. Đáng lẽ Mingyu là của bé Hạo, không phải tôi. Hạo sẽ không bị tổn thương nếu ngày ấy anh Jeonghan không đến tìm để bảo rằng cậu ấy nên buông tay Mingyu vì tôi. Xét ở một khía cạnh nào đó, tôi đã gián tiếp khiến Hạo quyết định rời khỏi chỗ này.""Xin lỗi nhưng mà, cậu tên gì ấy nhỉ? Ý tôi là tên cụ thể. Tôi không muốn chuyển lời mà không thể nói rõ chủ nhân của lời xin lỗi là ai."Junhui ngạc nhiên, và vui mừng khi hiểu được sự đồng ý của Wonwoo. "Junhui, Wen Junhui. Phiền cậu chuyển lời đến cậu ấy giúp tôi nhé." Junhui nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười thật tâm duy nhất trong suốt sáu tháng nay. "Nhưng mà này, Wen Junhui, tôi cũng có điều muốn nói với cậu."Bả vai Junhui trở nên cứng đờ khi nghe Wonwoo nói, từng thớ cơ trên khắp cơ thể đều đã trở nên căng cứng như thể cậu vừa trải qua một khóa huấn luyện khắc nghiệt nào đó. Khóe môi cậu khẽ giật, nhưng chẳng thể mấp máy mở lời. "Tôi biết những lời này nghe thật giáo điều và sách vở, nhưng tôi nghĩ có lẽ cậu cần được nghe. Mọi sự xảy ra theo một quy tắc nào đó, và chúng ta không thay đổi được. Không có nhiều "có lẽ" và "nếu như" đến thế trong cuộc sống này. Mỗi người chúng ta gặp, mỗi việc xảy ra trong cuộc đời, đều là người mà ta nên gặp, là chuyện nên xảy ra. Có lẽ những người và việc đó sẽ mang đến những nỗi đớn đau, bất hạnh hoặc dằn vặt đến không thể thở nổi, đó vẫn là những việc được sắp đặt để xảy ra." Wonwoo dừng lại, như để Junhui có thời gian tiêu hóa hết những lời mình vừa nói, nhấp một ngụm cà phê đã không còn nghi ngút khói nữa, đoạn tiếp lời. "Tôi không phải em ấy, nên tôi không có tư cách thay em ấy tha lỗi cho cậu. Nhưng tôi nghĩ, em ấy chưa từng trách cậu. Hoặc nếu có, thì cũng không còn nữa."Junhui ngẩn người. Có lẽ, chính cậu cũng không ngờ Wonwoo sẽ nói như thế. Nói chính xác những gì cậu mong muốn được nghe. Rằng chẳng sao đâu, không phải lỗi của cậu. "Tôi chia tay với Mingyu rồi.""Tôi có cần chuyển lời này cho em ấy luôn không?""Không," Junhui bật cười, "tự dưng tôi muốn nói thế thôi. Wonwoo này, tôi có thể làm bạn với cậu không?" Junhui chìa bàn tay phải ra thành tư thế bắt tay, rất chân thành ngỏ ý. "Tôi vừa hứa một chuyện mà mình không chắc có thể thực hiện được. Tôi không muốn thất hứa hai lần." Ý từ chối không hề che đậy. Junhui mỉm cười, cậu quên mất Wonwoo là người của Minghao, và người của Minghao thì không thích Mingyu và những người có liên quan đến cậu ấy. Với một lý do không cần phải vạch trần thì ai cũng tường tỏ. Bàn tay lạc lõng được thu về, Junhui cũng nói lời từ biệt. "Không làm mất thời giờ của cậu nữa, tôi về đây. Tôi còn phải chuẩn bị thủ tục với cả hành lý nữa.""Để tôi đưa cậu về." Wonwoo đứng dậy, lịch sự đề nghị. "Không sao đâu, tôi còn muốn đi dạo thêm một lúc nữa. Sắp phải rời xa không khí Hàn Quốc rồi nên tôi muốn tranh thủ tận hưởng thêm một chút. Đi nhé. Chào cậu." Junhui mỉm cười, đón nhận cái gật đầu khẽ khàng như lời chào của Wonwoo, rồi quay người rời đi. Việc cần làm đã có thể làm, giờ đây cậu cũng có thể yên tâm rời đi. Bốn năm ở Hàn Quốc, vui buồn có đủ, đã đến lúc Junhui cất bước tiến đến hành trình tiếp theo trên chuyến đi cuộc đời của mình. ---Sáng chủ nhật một ngày thu tháng chín. Vẫn là một ngày như mọi ngày, phố phường vẫn nhộn nhịp tận hưởng ngày cuối tuần sau chuỗi ngày bán mình cho công việc. Chỉ khác là hôm nay sinh viên năm cuối của đại học quốc gia không thể hòa vào dòng người hay ghé vào các hàng quán ven đường như vẫn thường làm thế. Bởi hôm nay, họ tốt nghiệp. Lễ tốt nghiệp được diễn ra trang trọng với đầy đủ các lễ nghi, dài ngoằng và có khả năng rất mạnh để đánh thức khát khao lớn lao nhất của sinh viên năm cuối: khát khao được ngủ. Các tiết mục văn nghệ cũng được xây dựng chỉn chu, và đương nhiên, phần quan trọng nhất, trao bằng cử nhân, được diễn ra sau cùng với mọi sự hạnh phúc rạng ngời trên gương mặt của toàn thể sinh viên, những trụ cột tương lai của đất nước. Cảm xúc bồi hồi khi nhận được bằng chứng rõ ràng nhất cho sự chăm chỉ và không ngừng phấn đấu từng ngày trong suốt bốn năm qua là đích đến của hàng trăm thanh niên đương độ hai mươi, mang trong mình nhiệt huyết và niềm tin cháy bỏng về tương lai tươi sáng. "Xin trân trọng mời lên sân khấu, sinh viên Seo Myungho, xin mời em lên nhận bằng cử nhân." Đoạn nhạc chúc mừng vẫn được phát, tiếng vỗ tay vẫn giòn giã dù đã vỗ hàng trăm lần trước đó, chỉ là lần này tiếng vỗ tay cứ vang mãi vẫn chưa thấy sinh viên được xướng tên bước lên nhận bằng. "Sinh viên Seo Myungho, bạn có ở đây không ạ?""Cậu ấy không đến kịp nhỉ?" Seokmin nói, giọng đầy tiếc nuối. Soonyoung ngồi cạnh cũng không giấu được sự thất vọng, dù không nói ra, anh vẫn hy vọng "đứa con vàng bạc" của anh có thể về kịp để trải qua khoảnh khắc này cùng nhau. "Wonwoo cũng đã đến rồi, thế mà lại không gặp được." Soonyoung chán nản. "Tớ đến vì hai người kéo tớ đến, không liên quan đến em ấy.""Thì có nói gì đâu." Soonyoung dù đang buồn xị cả mặt cũng vẫn không nhịn được châm chọc bạn mình. Anh biết Wonwoo rất muốn đến, rất hy vọng có thể gặp lại Minghao, chỉ là Wonwoo không thể hiện ra thôi. Giữa lúc ai cũng nghĩ sinh viên Seo Myungho đã vắng mặt, và buổi lễ đang chuẩn bị đọc đến cái tên kế tiếp, người ta bỗng thấy một vóc người thanh mảnh cao cao chạy vội lên sân khấu với chiếc mũ cử nhân vẫn còn chưa đội xong. Cậu sinh viên nọ cúi người giải thích gì đó với giáo sư, và ông gật đầu với những gì cậu nói. Buổi lễ tốt nghiệp được cử hành tiếp tục. "Xin chúc mừng tân cử nhân Seo Myungho!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com