TruyenHHH.com

[WN] [Đô Thị Huyền Huyễn] Thiên Thượng Nhân Gian Đệ Nhất Hầu gái (♂)

Chương 6: Bách hợp

Luxurious_Trash

"Hoang đường! Chuyện này không có khả năng!"

Ông anh Kizu mặt đỏ vì cáu giận, bực bội quát lên. Tơ tưởng một người con gái đã lâu, bị cuỗm mất bởi thằng nào đó đã cáu, huống chi là bị cuỗm mất bởi chính đứa em gái ruột.

Trong cuộc tình trường tranh giành mĩ nhân, thua trước nam nhi thì còn có cơ hội phấn đấu vượt mặt, chứ thua cả nữ nhi thì khác gì như bị tạt cho một gáo nước và bảo rằng từ đầu đã nhìn không lọt mắt.

"Phi lí! Cả hai đứa bây là con gái mà!"

Bà chị Yumia cũng quát. Tuy không cay cú như Kizu bị mất người trong mộng, nhưng vẫn bực bội vì quyết định chống đối của đứa em út.

"Gì 2022 rồi. Vấn đề này còn không biết thì nhà quê quá. Tưởng chị ba hay cố gắng bắt trend lắm mà."

Rena tiếp tục nén ngượng để làm vẻ mặt cười khẩy. Sau đó diễn trò dụi dụi vào bộ ngực "màn hình phẳng" của Eri... Tuy là cô đang diễn nhưng chắc bà chị lolicon này cũng đang phê lắm.

"Nhưng... trước giờ mày không có dấu hiệu?"

"Heh? Thế mấy người nghĩ em toàn bắt Akie-nii cải trang thành hầu gái để làm gì? Nam nhân đơn giản là em nhìn chỉ cay mắt. Eri-chan cũng tương tự thôi. Chú Kaeru cũng biết mà phải không... hay nên gọi là cha vợ?"

Bị ba cặp mắt đổ dồn vào khiến Hanekawa Kaeru cũng thấy khó xử. Chuyện xu hướng của đứa con gái cưng ông cũng biết rõ. Nhưng để bảo vệ gia tộc nhỏ bé trước sóng gió tương lai của thời đại mới thì ông đã đành nén buồn để mà thôi thúc Eri lấy chồng.

Sau mấy lần thất bại vừa qua ông đã hết lựa chọn rồi, dự là lần này sẽ thực sự quyết định thay cho đứa con gái cưng luôn. Dù có bị Eri tuyệt giao thì cũng đảm bảo được an toàn cho gia đình và đặc biệt là bản thân con gái.

Hoa tươi trong chiếc chậu mang tên Azaki, bao nhiêu người dám đập để cướp?

Vậy nên đối với sự việc diễn ra trước mắt, ông đang phải kiềm chế để không lộ rõ vui mừng. An nguy gia đình có thể được bảo đảm trong khi con gái vẫn vui lòng, còn gì tốt hơn?

Mặt khác Kaeru cũng biết, gia tộc Azaki tuổi đời lâu dài, nhiều phần cổ hủ chứ không thông thoáng như ông. Rena là đứa trẻ nhiều tiềm năng, có thể cho ra đời sau càng mạnh mẽ. Gả con bé cho một nữ nhân là chuyện khó mà được chấp thuận.

Bộp! Bộp! Bộp!

Tiếng vỗ tay và bước chân chậm rãi tiếp cận bọn họ. Gia trưởng tộc Azaki hiện tại, cha ruột của 3 anh em đang ở đây. Azaki Seiken.

"Nào nào, chuyện thông gia hệ trọng thế này sao lại bàn bạc ở ngoài vườn chứ. Vào trong nói chuyện cho rõ ràng thôi nào. Đợi ông bạn lâu quá chắc trà cũng nguội mất rồi."

.

.

.

Sau một buổi trưa khá náo loạn và to tiếng. Trên con đường dẫn ra khỏi lãnh thổ nhà Azaki và hướng về trung tâm đô thị, có 2 hai thiếu nữ 1 cao 1 thấp thân thiết nắm tay nhau đi dạo.

"Uầy, không ngờ đánh liều thế mà lại thành công thật."

"Ừm, tuy cũng phải nhờ ông cố gọi điện đến mới kết thúc yên ổn. Lời của ông không ai chống được. Ngày mai chắc chắn em phải cảm ơn khi đến thăm."

Tuy giọng điềm tĩnh nhưng gương mặt Rena lại đang ửng đỏ lên. Cô ngượng nghịu không nhìn bà chị tiền bối đi bên cạnh vì không muốn bị trêu.

"Thực sự cảm ơn em đã thuận theo kế hoạch của chị, hôm nay chị suýt bị chiếu bí mất rồi. Ông già do hết cách đã thực sự tính thay chị định đoạt vụ hôn ước hôm nay. Nếu phải dùng bạo lực từ chối nhà Azaki, trở mặt thành thù thì chị không muốn chút nào."

"Kế hoạch như vậy thực sự nhiều thiếu sót, tạm thời chỉ giải quyết được vụ xem mắt của chị và hôn ước của em với nhà Shino. Đổi lại tương lai sẽ lắm chuyện, không phải lo việc đập chậu cướp hoa nữa mà sẽ có cả đám tham lam muốn cướp cả chậu lẫn hoa đấy."

Rena lắc đầu ngao ngán, một phần cũng tự trách bản thân, sự việc hôm nay cô đã suy nghĩ không kĩ lưỡng. Trong đầu đã có kế hoạch đối phó với nhà Shino phiền phức, nhưng khi nhận ra Eri bị rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan đã liền ném kế hoạch ban đầu qua một bên để giúp đỡ.

Giờ bình tĩnh nghĩ lại mới thấy rắc rối thế nào. Quan hệ nữ-nữ đã dễ gây dị nghị, trong mắt mấy gia tộc siêu nhiên lâu đời ẩn thế thì càng nhảm nhí. Thể nào cũng sẽ có một đám ruồi muỗi chui ra càm ràm về việc "không hiểu được tình yêu chân chính" hay "chỉ chưa tìm được đúng người đàn ông". 9 phần 10 trong số đó cô cũng đoán trước là có lòng tham muốn hốt cả đôi về để "bẻ thẳng".

"Vậy thì cứ việc xử lí đám trộm cướp tham lam ấy là được. Đến bao nhiêu đánh bấy nhiêu." - Eri thản nhiên đáp

Một quyết định đơn giản nhưng thực sự không sai. Thế gian biến chuyển, cá lớn nuốt cá bé, xã hội pháp trị sẽ trở thành quyền trị. Chi tiết chung đó trong những bộ tiên hiệp huyền ảo không hoàn toàn là hư cấu. Dù sao mấy thứ như pháp thuật, linh khí và siêu năng thực sự tồn tại mà, nên trường hợp này có thể gọi là sách truyện phản ánh hiện thực... ít nhất là hiện thực của tinh cầu năm xưa.

Nếu muốn hình dung, có thể coi như những câu truyện tiên hiệp đầu tiên chỉ đơn giản là ghi chép lịch sử, lưu lại công danh của những vị anh hùng hô phong hoán vũ trừ ma diệt ác. Nhưng sau khi tinh cầu suy tàn và linh khí khô cạn, những năng lực kì ảo biến hoá cũng vì thế mà trở nên hiếm hoi, những câu truyện từng là lịch sử đã trở thành giả tưởng trong mắt thế hệ sau.

Rất có thể năm xưa đúng thật đã có vị Anh Hùng Siegfried vung Ma Kiếm Balmung tiêu diệt Ác Long Fafnir rồi tắm máu rồng để trở nên bất hoại. Nhưng sau khi loài rồng biến mất, dấu vết tiêu tan thì lịch sử một thời chỉ còn là bản anh hùng ca không có chứng thực.

Giờ đây tinh cầu đang khôi phục, sinh linh cũng dần mạnh lên, dễ tạo ra bất công về thực lực. Khi đó xã hội nhân loại có một lần nữa náo loạn, bạo lực lại trở thành chân lý thì cũng không quá ngạc nhiên.

"Thiệt tình, tư tưởng của chị đôi khi giống Akie-nii quá... Chị đã nói vậy thì rắc rối đến chị phải tự xử lí nhé, em không giúp nữa đâu."

"Ừm, chị biết mà. Một bé loli dễ thương như em giờ đã là hôn thê của chị rồi, nhất định tụi đàn ông háo sắc không thể rớ tay vào."

"Tự nhìn lại bản thân đê!"

Vụt!

Khi không lại bị chọc vào chỗ giận, khiến Rena lại nổi cáu vung tay. Hành động dỗi hờn hời hợt như vậy mà một lần lại nữa đem bóng hình Eri ném đi mất hút.

Tuy vậy nhưng Rena lại không có chút nào lo lắng hay lỡ tay. Muốn giết bà chị háo sắc đó, kéo trời sập xuống cũng chưa chắc làm được.

.

.

.

.

.

Lùi về một lúc trước...

"Hai con nhỏ ngốc này. Lại làm rối chuyện lên rồi."

Trong phòng bệnh tại bệnh viện thượng cấp của Midora, một hầu gái tóc đen đang gọt táo trong khi càm ràm. Bên cạnh cậu, trên giường bệnh, là một ông lão già nua với mái tóc đỏ cam đã phai nhạt thành màu trắng bạc.

"Hoho! Ta thấy cũng thú vị mà. Cháu không nghĩ vậy sao?"

Âm giọng hiền hậu phát ra, tuy đã già yếu rồi nhưng vẫn còn lắm sự năng động.

Chủ đề của cuộc đối thoại là một đoạn không gian đứt gãy lơ lửng trên giường bệnh. Bên trong trực tiếp tường thuật cảnh tượng trong phòng trà của dinh thự nhà Azaki, tức là liên quan đến quyết định gây sốc của Eri và Rena.

"Xì, tưởng hôm qua kế hoạch dùng cháu làm hôn phu bù nhìn đã bị bác bỏ rồi, giờ lại làm thế này."

"Tụi nó tự quyết định vậy là tốt rồi. Ta không cần can thiệp nhiều nữa. Mà tuổi già sức yếu, thời gian không còn nhiều, muốn can thiệp cũng khó."

Nhìn đứa cháu chắt cãi nhau với anh chị, ông già một chút rơi vào trầm tư như nhớ lại chuyện xưa. Nhanh sau đó đã tươi tỉnh trở lại, nở nụ cười hài lòng.

"Sức mạnh của cháu, thuần khiết bản chất là thiên hoại địa phá, không thể giúp được ông. Nhưng Eri thì có thể, muốn đưa ông từ giây phút chung ly trở về tuổi trẻ toàn thịnh không phải chuyện khó."

"Đã bảo không cần. Ta đã sống quá lâu rồi. Hồn vẫn chưa đắc đạo thành tiên, tuổi thọ vẫn còn hạn định. Người như cháu chắc cũng hiểu rõ hơn cả, hậu quả của những kẻ chấp niệm níu kéo tàn hồn, sự tha hoá hồn phách của những kẻ thân thể trường sinh."

"Cũng phải."

Chuyện ông già nói cậu cũng biết rõ. Trường sinh bất lão là điều ai cũng muốn nhưng không phải ai cũng chịu được. Trước sự xói mòn của dòng chảy thời gian bất tận, nếu chất không có và tâm không vững thì hồn phách sẽ dần tiêu tan. Cuối cùng rồi người không ra người mà ma cũng không thành ma được. Số phận này cậu không muốn ông già hiền hậu đã cưu mang mình phải chịu.

Bởi vì quy luật luân hồi và bản chất linh hồn, nghịch đảo thời gian cũng không thể đem hồn phách đã phân tán quay trở về. Điều này Akie cũng hiểu được, chính xác hơn là ████████ biết rất rõ. Tương tự, sửa chữa sự bào mòn tự nhiên của linh hồn cũng là không thể.

Với lại can thiệp vào vòng luân hồi và nhân quả tất yếu là đều không nên, cái giá phải trả không hề rẻ, █████████ biết rất rõ.

"Mấy trăm năm qua xây dựng cơ đồ sự nghiệp ta không có nhiều nuối tiếc, nếu có thì chắc cũng chỉ là việc thiếu đi tư chất để đột phá cảnh giới. Nhưng vậy cũng không sao, nhờ đó mới ở lại trần thế để mà tìm thấy cháu hôm chiều thu đó 15 năm trước."

Akie, Thu Hội, tức là bức tranh mùa thu, là cái tên lão già đặt cho khi tìm thấy đứa bé giữa khu rừng hoang vu hiểm nguy trùng điệp vào một hôm chiều thu. Nhưng đấy cũng là cảnh tượng đẹp đẽ cuối cùng của năm trước khi mùa đông giá lạnh chết chóc kéo đến. Sự xuất hiện của Akie là điềm báo cho một tương lai sóng gió, biết điều ấy lão già chỉ còn có thể tuyệt đối tin tưởng một người.

"Ta có chuyện muốn nhờ vả... thái độ của gia tộc mong cháu bỏ qua cho để lắng nghe thỉnh cầu."

"Công nuôi dưỡng khó mà đền đáp. Thái độ của họ cháu đã quen, chuyện ông nhờ cháu chắc chắn sẽ cố gắng."

"Nghe có lẽ không lọt tai, nhưng ta muốn cháu bảo vệ gia tộc Azaki, gia đình của ta. Không cần nhiều, chỉ trong đời này thôi cũng được. Biết những đứa cháu chắt hậu nhân ta đã gắn bó sẽ bị vùi dập bởi sự chuyển thế thời đại, ta không cam lòng."

Nghe lão nói xong, Akie im lặng trầm ngâm một hồi lâu, lão già cũng vì thế mà căng thẳng.

Bảo vệ người khác? Bằng cái sức mạnh này? Khi không có quyền năng của Chân Ngã thì ở đây chỉ còn là hình thái đơn giản nhất của █████████ năm xưa.

Phá Thiên, Huỷ Địa, Diệt Nhân, Sát T***. Bản chất tồn tại có thể tóm gọn trong bốn từ.

"Biết được bản chất của cháu mà vẫn đòi hỏi chuyện này, ông thật là... Mà không sao, việc không khó, công kích chính là phòng thủ hiệu quả nhất mà. Từ giờ kẻ nào gây thù với tộc Azaki coi như gây thù với cháu thôi."

"Nghe cháu nói vậy ta cũng yên tâm rồi."

Nghe hồi đáp như vậy cuối cùng lão già mới thở phào một hơi, tinh thần trở nên nhẹ nhõm.

Những ngày cuối đời này lão già không còn nhiều nuối tiếc nữa. Tương lai hậu sự của gia tộc, lão gửi gắm vào đứa trẻ dị thường ngồi bên cạnh, dù chỉ trong vài chục năm của thế hệ này thôi cũng được.

Lão biết rõ bản thân đã hết thời gian, thân thể tu sĩ của lão trông già nua nhưng thật sự vẫn còn khỏe khoắn sung sức, chỉ do linh hồn đã đến hạn nên mới mệt mỏi thế này. Ngày mai khi đứa cháu gái Rena của lão đến thăm thì cũng sẽ là ngày lão từ biệt trần gian.

.

.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com