TruyenHHH.com

Without You Miraculous

Ladybug ngáp một tiếng, lừ đừ ngồi xuống ghế sofa đã phủ đầy bụi bặm trong phòng. 

" Hứa nhé! Tôi muốn được đi xem tháp Eiffel một lần nữa!"

Một quý cô với vẻ ngoài sang trọng cầm chiếc quạt lông vũ khẽ phe phẩy. Hừm... Tạo hình cũng khá OK mà sao lại hẹp hòi thế vậy? Mới có dùng hơn 30 phút một chút mà Marinette đã cảm thấy hơi mệt, cô chép miệng một tiếng suy nghĩ làm thế nào để đưa Amok Ladybug đi xem tháp Eiffel mà không bị người ta phát hiện.

Amok đã tạo ra, không thể chỉnh sửa chỉ có thể rút về.

" Tikki, Duusu kết hợp!"

Một luồng sáng hiện lên, Marinette thành công kết hợp hai luồng sức mạnh, cô giẫm vỡ đồ vật dưới chân, Akuma vội vàng bay ra. Lấy yoyo từ hông, Marinette nhanh chóng thanh tẩy bướm quỷ rồi tách Tikki và Dussu ra. Miraculous Lục Khổng Tước vốn bị hỏng, giờ kết hợp thêm một luồng sức mạnh nữa tiêu hao năng lượng trong người cô rất nhiều, ngay cả Tikki không cần dùng Lucky Charm cũng bị ảnh hưởng.

Làm xong, Marinette cảm thấy cổ họng mình ngưa ngứa. Vẫn nên hoàn thành nhanh nguyện vọng của Ladybug lần này.

Ladybug trang phục từ trước đến giờ vẫn luôn cực kì đơn giản, đỏ chấm bi đen bó sát người. Marinette đang dùng Miraculous Lục Khổng Tước nên trang phục rất rườm rà, không thể mặc thêm đồ để che. Amok Ladybug thì dễ rồi, trong nhà kho này có vài thùng quần áo. Marinette chỉ cần chọn vài bộ phối đồ một chút có lẽ sẽ không còn ai nhận ra.

Marinette thở dài, sờ cái mũ che kín mặt trên đầu mình cùng màu da xanh lè. Thế này cô muốn cũng không đi được ra ngoài.

Dù sao cô cũng có thể quan sát bằng góc nhìn của Amok Ladybug. Vẫn có thể ứng xử kịp thời ha?

Amok Ladybug bị quấn dưới lớp quần áo, cho dù cô ta không cảm nhận được gì nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu. 

" Tôi thật sự phải đeo cả găng tay và kính??" Ladybug nhíu mày ghét bỏ nhìn cặp kính râm trước mặt.

" Nếu cô muốn tôi khiến cô trở lại hình dạng ban đầu." Marinette cười nhạt.

Thôi bỏ đi! Vẫn nên là đeo thì hơn.

Amok Ladybug chán nản mở cửa đi ra ngoài. Đi bộ như một người bình thường đến tháp Eiffel, tâm trạng vốn ủ rũ nhưng khi nhìn thấp cảnh đẹp trước mắt lại tan biến đi hết. Tháp Eiffel to lớn, dưới ánh hoàng hôn lại mang vẻ đẹp của sự lãng mạn.

" Đẹp chứ?" Marinette mỉm cười đầy tự hào, tháp Eiffel là nơi cô rất thích, thậm chí là yêu luôn cảnh đẹp này. Không chỉ bởi nó đẹp mà còn bởi vì nơi đó có chứa rất nhiều kỉ niệm của cô.

" Công nhận, không hổ là nơi tôi chấp niệm bấy lâu nay." Amok Ladybug cười rạng rỡ, tay đưa lên nới lỏng khăn quàng cổ một chút.

" Phá lệ một chút, hôm nay cô có thể đi thăm bảo tàng, đi đến cầu ngắm sông,... Nhưng đừng có phấn khích quá, trong một tiếng hãy về đây!" Marinette ngồi xuống ghế cho đỡ mỏi chân, phe phẩy chiếc quạt.

" Tuyệt!" Amok Ladybug vui vẻ đến nỗi đấm tay vào không khí, say mê ngắm nhìn tháp Eiffel.

Ngắm một lúc, Ladybug thật sự muốn bỏ cái kính râm mình đeo ra. Ngắm từ nãy đến giờ cũng chỉ một màu đen trắng, chán chết đi được!

" Tôi muốn bỏ kính ra!!" Amok Ladybug bướng bỉnh nói.

" Không được! Nên nhớ, cô vẫn còn đeo mặt nạ!"  Marinette nhíu mày nhắc nhở.

Amok Ladybug ngồi xổm xuống, sờ mũ len trên đầu. Cả người cô như bị bọc hết vào một đống quần áo, thật khó chịu a!

" Ở đây không có ai, mọi người đều về nhà hết rồi! Đi mà~ Mặt trời chuẩn bị lặn xuống, tôi không muốn bỏ lỡ chúng đâu!" Amok Ladybug năn nỉ.

Marinette kiên quyết không cho, để ai nhìn thấy chính là một đống rắc rối lớn đấy!

" H-hay là tôi đi lên tháp rồi cởi sau cũng được, chắc chắn không có ai!"

Lên trên tháp?

Marinette ngẫm nghĩ, chắc giờ này cũng không còn ai ở đây.

" Nếu như vậy thì sau khi hoàng hôn lặn xuống, cô phải về ngay!"

" Không vấn đề!" Amok Ladybug tỏ ra không có việc gì, dù sao chấp niệm lớn nhất của cô ta vẫn là được nhìn thấy tháp Eiffel.

Đạt được thứ mình muốn, Ladybug vội vàng đi thang máy lên trên tháp Eiffel. Cẩn thận ngồi xuống nơi quen thuộc, từ từ bỏ mũ len và kính râm. Amok Ladybug cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, vung vẩy đổi chân ngắm nhìn mặt trời lặn.

Hừ hừ... Ngắm bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn thấy đẹp!

Đồ vật cũng có tình cảm như con người. Không hiểu sao trong đầu Marinette lại hiện lên câu nói này.

Thời gian rất nhanh trôi đi, Amok Ladybug tiếc nuối nhìn lên bầu trời lần cuối. 

" Không nỡ sao?"

" Đương nhiên, cô hỏi hay thật!" Amok Ladybug cười khanh khách, trêu chọc.

" Vậy thì tốt! Đến giờ về rồi!" Marinette lắc đầu, 30 phút nữa cô sẽ biến hình trở lại.

" Ầy... Tưởng cô thương hại, sẽ cho tôi thêm một chút thời gian nữa chứ?" Amok Ladybug đứng dậy, đeo lại mũ len và kính lên. Chậm rãi đi xuống bằng thang máy.

" Ha..." Marinette cười nhạt.

Amok Ladybug dùng tốc độ rất nhanh để đến nơi cũ. Marinette lúc này đã sớm cảm thấy mệt, đôi mắt khép hờ nhìn ra ô cửa duy nhất bên ngoài.

" Cảm ơn cô!" Ladybug chân thành nói một tiếng.

Marinette gượng cười, giơ bàn tay lên thu lại lông vũ Amok.

Amok Ladybug quay trở lại hình dáng ban đầu, không một chút đau đớn chỉ có sự thỏa mãn vô bờ.

Biến trở lại, Marinette mặc kệ bụi bặm trên ghế, mệt mỏi nhắm mắt.

" Mari a~ Có sao không vậy?" Duusu lo lắng hỏi han.

" Nghỉ ngơi một lúc chắc sẽ tốt hơn thôi!" Marinette lấy ra một cái bánh macaron đưa cho Duusu.

" Woa~ Lần này là vị dâu tây nè!" Duusu cắn một miếng to, đậu trên vai Marinette vui vẻ ăn.

" Tikki! Của cậu!" Marinette xé vỏ bọc của chiếc bánh quy nhân chocolate, đưa cho cô bọ rùa nhỏ bên cạnh.

" Cảm ơn Mari!" Tikki nhận lấy, không quên nói tiếp: "Cậu cứ nghỉ ngơi một lúc rồi về! Không cần vội!"

" Ừ!"

---

[Cảnh hoàng hôn chiều nay rất đẹp, tôi hiện giờ đang ở trên ban công nhà!]

[Chậc chậc, không uổng phí thời gian tôi ăn cơm sớm, hôm nay tôi sẽ giải quyết hết tất cả các câu hỏi của các bạn trong tuần vừa qua nhé!]

[Vừa trả lời vừa ngắm cảnh tháp Eiffel, thế nào? Nói thầm nè, tôi vừa mới mua điện thoại mới! Và nó có chức năng phân giải hình ảnh gấp nhiều lần điện thoại trước kia!]

[Được rồi, trước tiên là câu hỏi của I love cupcake, câu hỏi là tại sao... Ôi mẹ ơi! Cái gì kia??]

[Từ từ đã đừng nóng, cẩn thận nhìn lại một chút!]

[Tada! Đã đến lúc dùng thử chức năng mới của điện thoại!]

[Ấy ấy! Đừng giục tôi! Tôi cũng đang gấp chết đây này! Vừa nãy suýt chút nữa thì rơi điện thoại!]

[Nhìn thấy quen không?]

[...]

[Tôi không nhìn nhầm, huhu!! TÔI KHÔNG NHÌN NHẦM Á!!]

[ Là... là Ladybug! Thật sự là Ladybug! Thần tượng của tôi biến mất 5 năm rồi!! Aaaa... Giowf lại xuất hiện ở đây!!]

[Phải chụp vài bức ảnh đã! Cảnh này rất đẹp! Tôi sẽ đặt nó làm hình nền điện thoại!!]

[Bây giờ tôi phải đi đến tháp Eiffel đã! Màn hình xóc nảy đừng trách tôi nhá!]

[...]

[H-hộc hộc... Đến nơi rồi!]

[Đâu rồi?? Ladybug vừa mới ở đây cơ mà?]

[Có khi cô ấy biết bản thân đã bị phát hiện nên rời đi sao??]

[Huuu.... Mãi mới có cơ hội gặp được giờ tôi lại bị mất dấu rồi!]

[Bye bye, bây giờ tôi sẽ tắt đi để an ủi tâm hồn tổn thương của mình!]


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com