Winyang Love
Đêm muộn trong ký túc xá, WinWin không tài nào chợp mắt. Không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của mọi người, nhưng anh lại không thể ngừng nghĩ về người nằm đối diện – YangYang. Cậu em nhỏ ấy luôn chiếm một góc đặc biệt trong lòng anh, không chỉ vì nét đáng yêu mà vì một điều gì đó khiến anh mê mẩn, không thể dứt ra được. Một thứ hương thơm dịu nhẹ, như hòa quyện giữa nắng sớm và gió mát, luôn phảng phất quanh cậu.WinWin thầm nghĩ, liệu có phải mình điên rồi không? Mỗi lần ở gần YangYang, anh đều cảm nhận rõ rệt mùi hương ấy len lỏi vào từng giác quan, khiến tâm trí anh như bị trói buộc. Ngay cả lúc này, chỉ cần nhìn thấy cậu ngủ ngoan là anh cũng cảm nhận được sự cám dỗ đó, như một loại thuốc gây nghiện chẳng thể nào thoát ra.Không chịu nổi, WinWin bước xuống giường, từng bước chậm rãi tiến lại gần. Anh ngồi xuống cạnh cậu, ánh mắt đăm đăm nhìn gương mặt nhỏ nhắn với làn da mịn màng và đôi môi mềm mại. Hương thơm ấy lại vương vấn quanh anh, khiến anh như mê mụ. Anh khẽ cúi đầu, hít một hơi thật sâu, để mùi hương đó lấp đầy trái tim lẫn tâm trí mình. “YangYang, em là loại thuốc gì vậy?” Anh thì thầm, giọng nói đầy trầm ấm pha chút bất lực.YangYang cựa mình, đôi mắt mơ màng hé mở khi cảm nhận được hơi thở ấm áp của ai đó phả lên gương mặt mình. “WinWin…? Anh làm gì thế?” Cậu hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ, ánh mắt lấp lánh trong ánh sáng mờ nhạt.“Anh không ngủ được,” WinWin trả lời, đôi mắt chẳng hề che giấu sự si mê. “Em làm anh không ngủ được.” YangYang nhíu mày, khóe môi hơi nhếch lên. “Em làm gì mà khiến anh mất ngủ?” Cậu hỏi, giọng pha chút trêu chọc.“Em làm gì à?” WinWin bật cười khẽ. “Chỉ cần em tồn tại thôi là đủ.” Anh nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cậu.YangYang bật cười, đưa tay che miệng. “WinWin, anh học ở đâu ra mấy câu này thế? Nghe sến lắm đấy!” Nhưng ngay khi cậu vừa dứt lời, WinWin đã cúi xuống, áp sát gương mặt mình vào cậu. “Anh không đùa đâu,” anh thì thầm, giọng nói trầm ấm như len lỏi thẳng vào trái tim cậu.YangYang đỏ mặt, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. “Vậy anh muốn làm gì?” WinWin không trả lời, chỉ nhìn sâu vào đôi mắt cậu, rồi bất ngờ cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu. Hơi ấm từ đôi môi anh khiến tim YangYang đập rộn ràng. Nhưng chưa dừng lại, WinWin tiếp tục hôn lên má cậu, rồi cuối cùng là đôi môi mềm mại.“WinWin!” YangYang kêu khẽ, đẩy nhẹ anh ra, nhưng ánh mắt lại ánh lên chút bối rối.“Xin lỗi,” WinWin nói, nhưng không hề có ý rời khỏi. “Anh không kiềm chế được. Em khiến anh phát điên, YangYang à. Anh nghiện em, nghiện cả mùi hương, cả đôi môi này.”YangYang đỏ bừng mặt, ánh mắt lấp lánh như muốn trách móc nhưng lại không nỡ. “WinWin, anh không thể cứ làm thế mãi…” Nhưng lời cậu chưa kịp dứt, WinWin đã kéo cậu vào một nụ hôn sâu. Lần này, không còn sự ngập ngừng hay do dự, anh hôn cậu một cách mãnh liệt, như muốn khẳng định rằng cậu chỉ thuộc về anh.YangYang ban đầu hơi chống cự, nhưng rồi cậu cũng vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn ấy. Khi cả hai tách ra, hơi thở gấp gáp, YangYang cúi đầu né tránh ánh mắt anh. “WinWin, anh thật sự nghiện em đến vậy sao?”“Không chỉ nghiện. Anh yêu em,” WinWin nói, giọng đầy chân thành. Anh đưa tay khẽ chạm vào gò má cậu, đôi mắt dịu dàng đến mức khiến cậu không thể nào từ chối.“Vậy từ giờ, anh chỉ được yêu em thôi đấy,” YangYang nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy chắc chắn.“Anh chỉ yêu em, không ai khác.” WinWin cười, kéo cậu vào lòng. Mùi hương dịu dàng từ YangYang lại lần nữa tràn ngập không gian, khiến anh cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ ngọt ngào. Đêm ấy, họ chẳng cần lời nói nào thêm, chỉ có sự gần gũi và hơi ấm là đủ để cả hai chìm vào thế giới của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com