Winter Sonata Yoonmin
- Có chuyện rồi Jimin.Người thầy đáng mến trắng bệch mặt mày kéo cậu ra một góc, đột nhiên thấy phản ứng của thầy, cậu liền chột dạ.- Không liên lạc được với Donghee, người sẽ đánh đàn trong tiết mục của em.- Không tìm được người khác thay thế sao thầy? - Không, vì đây là tiết mục hợp tác chỉ định giữa em và cậu ấy, và khi em gửi yêu cầu đổi bài Black Swan chỉ có cậu ta có khả năng đàn được như vậy thôi, nếu Donghee không đến em sẽ phải dựa theo giai điệu khác để hoàn thành tiết mục, em tính sao đây Jimin? Tình huống bất ngờ khiến cậu không trở tay kịp, chuyện là tiếp nhận đánh đàn bản Black Swan theo yêu cầu của cậu, Donghee là người có tay nghề đánh ổn nhất. Mọi điều kiện thuận lợi đều được sắp xếp cho cả hai một cách nhanh chóng, Donghee và cậu thống nhất giờ giấc tập cho nhau, trưa nay vẫn cùng cậu tập duyệt nhưng bây giờ thì lại không liên lạc được, sắp tới tiết mục mở màn. Lòng cậu nôn nao lo lắng, loạn xạ tìm mọi cách liên lạc với Donghee, nhưng dần trở nên bất lực và cậu lén nhìn sân khấu, có rất nhiều người, họ háo hức chờ đợi đêm hội này, dường như Jimin chấp tay lạy lục nhìn lên màn đêm, trời thương trời có mắt cho cậu hoàn thành tốt buổi biểu diễn này, vì Jimin đã đặt rất nhiều tâm huyết vào nó, từ lúc làm quen từng nốt nhạc cho đến tự biên đạo và hoàn thành, cả sức sống hơi thở cậu dạt vào phần trình diễn đêm hôm nay. Mọi thứ đã vào vị trí, Jimin dấy lên nỗi lo, cậu sợ tiếng nhạc kia là sẽ không đủ, cậu sợ bản thân sẽ bị trật nhịp, cậu sợ sẽ mắc lỗi,. Một con người sống theo chủ nghĩa cầu toàn và nhạy cảm hoàn toàn bị nỗi lo lắng cồn cào giục đẩy đến hoảng sợ rơi nước mắt. Còn nửa tiếng trước khi cậu lên diễn, Jimin hướng ánh mắt về người thầy nọ vẫn đang cố tìm cách cùng liên lạc với người bạn diễn kia. Ruột gan nóng phừng mà cồn cào, Jimin loay hoay tìm điện thoại của mình. - Tôi sẽ thay thế cho Donghee. Tiếng nói thu hút những nỗi lo lắng và như vừa mở ra cánh cửa nơi loạn lạc. Jimin đứng hình nhìn phía sau, nỗi xúc động kiềm hãm tâm trí cậu bừng lên, Jimin run run lấm tấm ướt cả mồ hôi ở lưng áo. Xem kìa, Min Yoongi tới, ngay lúc cậu hoảng sợ, Min Yoongi tới ngay lúc tình thế bí bách mà cậu còn quýnh quáng lên giải quyết, không cần biết mục đích là gì, nhưng Yoongi xuất hiện như đốt lên ngọn đuốc giữa cơn bão tuyết mịt mù chóng vánh, quay lưng thấy hắn là an toàn, thế thôi cũng khiến mớ hỗn độn trong lòng Jimin ngừng xao động lại. Thầy của Jimin nghi hoặc nhìn hồi lâu vào hắn, nửa tin nửa ngờ, tránh ánh mắt đó Yoongi tiếp lời không rời mắt khỏi cậu. - Tôi là...thầy dạy nhạc của Jimin, ờm cũng là người đề xuất tiết mục Black Swan này cho em ấy, tôi có nghe người quen bảo người hợp tác trong màn trình diễn của Jimin mất liên lạc nên ghé qua xem tình hình, nếu vẫn không liên lạc được thì tôi có thể thay thế không? Jimin tội nghiệp còn cứng đơ người chưa hiểu chuyện gì xảy ra, não bộ như trục bánh răng nghẹn lại đình trệ những phản xạ cơ mặt. - Tôi cần bàn bạc với Jimin một chút. Hắn vẫy tay ra dấu gọi cậu, Jimin tạm thời có thể hoang mang vài chuyện nhưng không quên tiến lại gần chỗ hắn, Yoongi lịch sự cúi chào người thầy và những người ở đó, khoác vai cậu đến góc khuất vắng người qua lại, nhìn xung quanh rồi kéo cậu ôm vào lòng, Jimin bị nỗi xúc động lẫn hoảng loạn nuốt chửng, cậu bấu chặt vào người Yoongi tuôn ra những tiếng khóc nức nở thương tâm. Hắn hiểu cậu bị áp lực trước khi lên sân khấu, và cũng sốt vó lên lo lắng khi gặp sự cố nên siết chặt cậu, xoa lên mái tóc bồng bềnh đã được chải gọn vào nếp. - Yoongi...em...- Em đừng sợ, anh đây rồi. Anh ở đây vì em Jimin. Cậu gục đôi mắt ướt đẫm lên vai áo hắn mà nức nở. Yoongi ôm lấy thiên thần trước mắt, ngon ngọt mở lời an ủi. - Sắp đến giờ diễn rồi Jimin, chúng ta cần bình tĩnh lại cho tiết mục. Anh biết em áp lực vì lần đầu lên sân khấu, mọi nỗi lo khác của em anh sẽ lo hết tất cả, em chỉ cần tập trung vào như những gì em đã từng làm cho anh xem, hãy nhớ lại mục đích mà em nói với anh lần đầu khi chúng ta đàn với nhau, em làm được mà đúng không Jimin? Những lời nói của hắn như một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tơ rối vò trong lòng cậu, tỉ mỉ gỡ hết ra. Jimin dần lấy lại bình tĩnh sau khi nước mắt khô lại, cậu gật gật đầu nhỏ rời khỏi tay Yoongi. - Anh đã biết chuyện này từ khi nào thế? Hắn cúi xuống hôn lên môi cậu, ấn mạnh những cánh môi với nhau một hồi rồi buông ra, vuốt ve đôi má lành lạnh dưới đêm tuyết của cậu, hơi thở cả hai như khói, cứ thế mà tan vào không khí.- Lát nữa anh sẽ nói tất cả đầu đuôi em nghe, giờ thì đi thôi chúng ta không còn nhiều thời gian. Jimin cùng hắn quay lại cánh gà, người thầy mau chóng giục cậu đến gần sân khấu, ánh mắt đã có phần tin tưởng Yoongi hơn. Liền đưa cho anh một chiếc áo vest đuôi tôm màu trắng, rất may mắn là khi ra ngoài hôm nay, Yoongi đã lựa mặc quần âu trắng, vì thế lại rất hợp với chiếc áo vest được đưa cho. Đến rồi sân khấu tối sầm lại sau tiếng giới thiệu của người dẫn, Jimin bước một mạch từ cánh gà ra giữa sân khấu, trong những tiếng vỗ tay phấn khích rồi tan dần, Yoongi ngồi xuống trước chiếc dương cầm màu trắng, đảo mắt qua nhìn cậu và loạt khán giả phía dưới, lần đầu tiên trong cuộc đời từ lúc bước chân vô thế giới phù thủy cho đến khi trở thành những người có quyền có thế hắn lại đánh đàn trước đông người như thế này. Trước kia Yoongi chỉ xem việc đánh đàn như việc giải tỏa căng thẳng và cảm xúc thăng hoa không ngờ lại có ngày cùng cậu làm điều này trước đông người. Hắn nhấn những phím đàn đầu tiên, đèn sân khấu dần sáng lên soi thẳng vào cả thân thể cậu, một tâm điểm sáng quắc giữa màn sân khấu tối om như mực, cậu hít một hơi thật sâu bước vào phần trình diễn. Cả hai như hòa hợp giữa đất trời mùa đông, tiếng đàn khơi gợi, thiên thần tung bay theo từng nhịp điệu, Jimin hòa bản thân vào những tiếng đàn, dường như tâm trí cậu trước tiên mặc định diễn cho hắn xem mà thôi, nên đầu óc Jimin trống rỗng, mọi sự chú tâm dồn vào những bước nhảy. Mỗi lần cậu lộn nhào, tiếng vỗ tay xen kẽ trầm trồ vang lên không ngớt, tiếp thêm sức mạnh cho cậu. Yoongi hắn thả những tiếng đàn mềm mại nhất cho cậu bên cạnh, hắn cũng tập trung nhưng là tập trung nhìn cậu trình diễn, bởi lẽ việc đánh đàn không cần nhìn phím với bản nhạc quen thuộc này không có gì làm khó hắn.Bản tình ca mùa đông!Níu lại hai tâm hồn, giữ cho hai người cảm xúc muôn thuở. Yoongi đàn, Jimin múa, biến nó thành một giai điệu và hình ảnh đẹp như chốn thần tiên diệu kỳ. Trong ánh mắt của kẻ si tình, chỉ có hình bóng người mình thương đẹp nhất, trong tâm hồn của tên nhạc sĩ vốn mang tiếng điên dại và kỳ dị lại tôn lên vẻ đẹp sắc sảo cao thượng của một con thiên nga trắng tung cánh trong màn đêm. Cuối cùng, bước nhảy con thiên nga không còn thoải mái, nó bị chìm vào vũng bùn, nó đã bị vấy bẩn và nó biến mất giữa màn đêm. Chỉ vài giây sau, nó hoàn toàn tước đi cái vẻ đẹp thuần khiết bên ngoài đó khoác lên trong mình bộ cánh đen quyền quý sang trọng. Phải, nó đã bị vấy bẩn và nó sẽ bị nhiều người từ chối, chỉ riêng có vị nhạc sĩ si mê vẻ đẹp sâu bên trong nó mới còn ở lại, mới tiếp tục hòa hợp cùng nó trong từng giai điệu, cả hai trơn tru kết nối, chặt chẽ và bền vững, dường như họ chỉ thấy vũ trụ của riêng họ mà thôi. Từng bước của nó dần mạnh mẽ hơn, dứt khoát theo tiếng đàn, cao trào là khi nó tung ra dài lụa đen bọc quanh thân mình, xoay thêm vài vòng và đáp lưng xuống đất ngước lên bầu trời đầy sao, tên nhạc sĩ cũng vừa dứt tiếng đàn. Sau tất cả và mọi nỗ lực, chào đón tiếp theo là tiếng vỗ tay vang trời và giọng hét phấn khích chung quanh của mọi người.Tai Jimin ù đi, cậu đứng dậy, kéo lại lớp quần áo xộc xệch, run run cúi chào cùng khắp khán giả phía dưới, miệng lẩm nhẩm nói cảm ơn, miệng cậu không giấu được nỗi vui chẳng hạ xuống được, cuối cùng cậu hướng về cánh gà nơi Yoongi đã đứng chờ sẵn khi cậu còn đang cúi chào khán giả, chẳng suy nghĩ nhiều chạy tới và ôm lấy hắn, trước khi buông nhau ra Yoongi còn không quên thì thầm vào tai cậu.- Em làm tốt lắm Jimin, anh tự hào vì em. - Jimin.Cậu quay đầu lại đón lấy vòng tay của người thầy, cả hắn cũng thế, dường như thầy cũng rất xúc động, giọng thầy sụt sùi không rõ chữ. - Jimin, quả nhiên em không khiến thầy thất vọng, em làm tốt, em làm rất tốt, vượt xa mong đợi của thầy. Trò chuyện hồi lâu, Jimin cùng Yoongi thay đồ, chào tất cả mọi người ở đấy rồi cả hai ra về khi trời còn lác đác tuyết rơi. Yoongi có thể thấy vẻ mặt hạnh phúc của cậu, nó hiện rất rõ. - Hôm nay em làm rất tốt Jimin. Nghe thấy lời khen từ hắn, cậu lại thắt lấy tay hắn kĩ hơn, tựa đầu vào vai Yoongi. - Anh cũng thế, hôm nay cũng phải cám ơn anh, cám ơn anh rất rất nhiều vì anh xuất hiện thật đúng lúc, ngay khi em rơi vào hoảng loạn và bối rối, anh đã đến. Thật sự, em không biết nên bày tỏ sao cho phải với anh.Hắn xoa đầu cậu, dưới lớp nón len dày cộm. Cũng xót xa cho Jimin vì bộ đồ cậu mặc khi trình diễn không hề đủ giữ ấm cho cơ thể Jimin lúc trình diễn dưới cái tiết trời lạnh đến tê cóng người như này, bảo sao khi nắm tay cậu, Yoongi tưởng như mình nắm phải tay xác chết hay cùng lắm cậu đã nhúng vào nước đá rồi đưa cho hắn nắm, ấy thế mà không một lời than vãn hay kêu ca, đúng là đồ ngốc. Đợi cho đến khi hắn ép cậu đeo găng tay của hắn và dọa sẽ đè cậu giữa đường Jimin mới ngoan ngoãn để yên cho hắn đeo vào, họ khoác tay nhau dưới trời lạnh, đi khắp các ngõ phố, lâu rồi Yoongi mới cười tươi như thế này, và cũng là Jimin lần đầu hiểu được tận hưởng cảm giác tay trong tay với người mình yêu đón một mùa Giáng Sinh an lành là ngọt ngào như thế nào, hạnh phúc tràn đến, cả hai không đỡ kịp mà chìm ngập mãi trong đó, mặn nồng cùng nhau như những ngày đầu tiên hẹn hò. Tiếc là cách nơi họ đứng không xa, trên sân thượng phủ đầy tuyết của một căn hộ cũ kỹ không quá cao, nụ cười đau thương nở trên môi một người. Hình ảnh đó cũng từng quen thuộc như thế nay mãi chỉ là ký ức man mác nỗi buồn với người đó. - Jeon Jungkook, tôi hận em...Tôi hận em, vì em vun đắp những mảng kí ức đẹp đẽ như vậy cho tôi khiến tôi lưu luyến tiếc nuối đến tận bây giờ, tôi hận em vì em cũng đã từng khiến tôi hạnh phúc như thế bây giờ lại dang dở đến đau thương, em nhẫn tâm đến thế nên tôi hận em, rất hận em. Taehyung luyến tiếc gục ngã trên tầng sân thượng mà rơi nước mắt. Trái tim gã co bóp dữ dội, cơn đau sâu sắc đang hành hạ cõi lòng gã mấy hôm nay nay lại tăng mức độ sát thương hơn lên rất nhiều lần, có lẽ đó là nguyên nhân, nguyên nhân của mọi việc của đêm tuyết này.
Đố mọi người biết nhân vật Donghee là ai mà bí ẩn vậy đấy👀👀👀
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com