TruyenHHH.com

Winter Sonata Yoonmin

- Jimin, dậy đi nào. Em cần phải đến bệnh viện.

Con mèo nhỏ khoác chiếc áo trắng tinh tươm cuộn mình trong nắng mai đón chào. Chỉ nhắm nghiền mắt ngủ thôi cũng có thể khiến người khác xao động trái tim khi thức giấc nhìn thấy đến vậy.  Yoongi không buồn lay cậu dậy tiếp, tự mình đi làm vệ sinh cá nhân rồi ngồi trầm ngâm trong thư phòng, hắn hít sâu một hơi để tiếp tục tình hình hiện tại, và hắn tự hỏi sức mạnh của tình yêu có thể lớn đến như nào. Tự nhấp môi nhẹ một hớp trà nóng hổi trong tách, Yoongi cảm thấy tỉnh táo lên rất nhiều, quyết định quay trở lại phòng ngủ.

Mèo nhỏ vẫn chưa dậy, ban đêm cậu hóa một con thiên nga say đắm lòng người, còn ban ngày ra Jimin lại là một con mèo nhỏ trông thật ngốc nghếch. Yoongi trèo lên giường, vật ngửa người Jimin ra mà tới tấp hôn lên môi cậu. Jimin đang ngủ, cậu say sưa mơ về buổi biểu diễn sắp tới liền cảm thấy nặng nề trên thân và ướt át ở môi, khẽ động tĩnh chớp đôi mắt mở ra. Thật không tin nổi điều này.

Cậu nhanh chóng giãy giụa khi chứng kiến có người đè cậu ra mà cưỡng hôn vào buổi sớm, không những thế còn nằm đè lên người cậu khiến Jimin dường như bị ngạt thở. Nhanh chóng cắn vào môi hắn khiến Yoongi giật mình lập tức buông cậu ra, Jimin tạm thời thở dốc kiếm lại chút ô xi cho hệ hô hấp.

- Này, anh bị điên sao? Sao anh dám làm vậy vào buổi sáng hả?

- Em còn không nhỏ miệng lại thì đừng trách tôi xuống tay với em, không chỉ dừng lại ở việc này là xong đâu.

Jimin bị giọng nói gầm gừ và ánh mắt sắc lạnh nhìn đến bèn cụp tai thu đuôi, ngoan ngoãn im lặng không nói gì thêm, cơ hồ bị ức hiếp giờ lại bị trách mắng khiến cậu vừa dấy lên chút tủi thân trong lòng. Hắn nhất thời không nhìn ra điều đấy nhưng nhìn vẻ mặt ỉu xìu lại của cậu liền nghĩ bụng đã lớn tiếng khiến cậu sợ hãi nghe theo, nên không nói gì nhiều hôn thêm một lần nữa lên môi cậu, Jimin được hôn nhiều như thế nên liền biết cách xoa dịu cơn giận trong hắn bằng cách đáp lại nụ hôn của hắn một cách từ tốn. Cậu yêu nhất là cái cách Yoongi ôm sát lấy eo cậu, vừa chiếm hữu vừa tràn đầy yêu thương. Kết thúc bằng cái ấn môi nhẹ lên trán, Jimin không ngần ngại vòng tay ôm lấy Yoongi.

- Anh là kiểu người gì thế? Vừa đáng sợ vừa đáng yêu sao?

- Em đang vừa khen vừa trách tôi sao?

Hắn hỏi lại, ôn tồn nhấc bổng cả người cậu ngồi lên đùi.

- Giờ tôi đưa em về nhà, em nhanh chóng thay đồ và chuẩn bị, tôi đưa em đi kiểm tra vết thương ở bệnh viện được không?

- Không sao mà, không cần đi bệnh viện đâu. Đúng rồi em còn phải tới lớp nữa. Em không thể nghỉ học được.

Ánh mắt cậu chắc nịch và đầy kiên quyết, như có bằng ánh nhìn kiên định của hắn không. Khi hắn lia tới, Jimin đã bĩu môi gật đầu đồng ý.

Hắn đưa cậu về nhà, đợi cậu thay đồ xong đưa hẳn Jimin đến bệnh viện. Còn đang ngồi kề sát bên cậu đợi số, chợt bónh hình ai kia lướt ngang qua, Yoongi nheo mắt lại nhìn, dòng điện xẹt ngang qua đại não gằn lên từng tế bào.

- Mời cậu theo tôi vào phòng số 3.

Yoongi liếc nhìn vị bác sĩ có nhã ý mời mọc họ, hóa ra lại là kẻ người quen của Yoongi ở Địa Linh - Kim Seokjin, anh ta đang làm cái quái gì ở đây vậy, dường như anh ta còn nhận ra Yoongi và nở nụ cười vô cùng thân thiện như một vị y đức nhìn bệnh nhân của mình.

- À phải nhỉ, Suga em vào trong đây, anh đợi em ở ngoài này nhé.

Hắn chụp lấy cổ tay cậu, ý tứ kéo xệch cậu về phía mình, trừng đôi mắt dò xét trên người vị bác sĩ kia.

- Chờ đã, anh không ngồi đợi đâu, anh đi vào bên trong với em

- Anh nói gì thế, anh vào trong làm gì? Ở lại đây đi Suga.

Dường như hắn không có ý định buông tay cậu mà còn siết chặt hơn, liếc nhìn cậu với hàm ý muốn cậu im lặng lại. Jimin cảm thấy hơi lành lạnh sống lưng.

- Nếu anh bạn của cậu không muốn tách cậu như thế, thì cả hai cùng vào cũng được, quy định bệnh viện không cấm điều này, mời theo tôi.

- Tôi không phải bạn em ấy, tôi là người yêu của em ấy.

Seokjin dừng bước trước câu nói của hắn thách thức ý đồ của anh, miệng nhếch cong lên một bên nhưng rồi cũng lấy lại vẻ mặt tươi cười gật đầu với hai người họ.

Jimin thì được dịp xấu hổ đến mức muốn độn thổ xuống hàng trăm mét đất dưới chân, công khai như vậy, có lộ liễu quá không? Sao hắn lại có thể bạo gan đến như vậy?

--------------------

- Vậy ra hai người là người yêu của nhau. Đã lâu chưa?

Seokjin kéo mũi chỉ khâu lại vết rách trên cánh tay của Jimin, cậu không hiểu tại sao hôm nay nó mới đau đến lạ trong khi đêm hôm qua thì vốn rất bình thường.

- C..cũng mới hẹn hò thôi ạ.

Cậu nằm trên giường lễ phép trả lời lại.

Còn đối với hắn, Yoongi hằn học nhìn Seokjin như vừa xuất hiện cái gai trong mắt. Hết Taehyung đến anh ta, Yoongi không ngu ngơ đến nỗi không nhận ra ý định của bọn họ. Chủ ý là tiếp cận lấy Jimin, đợi đến khi hắn sơ hở là nhất định sẽ giở trò với cậu. Thế cho nên cứ đặt cậu trong tầm mắt an toàn là tốt nhất.

- Đau không Jimin, đưa tay đây cho anh.

Hắn kéo nhẹ tay phải cậu, khẽ vuốt ve đến từng những đốt ngón tay rồi nắm lấy cả bàn tay Jimin. Tay Yoongi ở kia nhưng trong tim cậu như được ai xoa bóp và đụng chạm nhẹ vào, liền cảm kích đập nhanh và mạnh hơn. Cậu ngước đôi mắt nhìn anh, hạnh phúc nhoẻn miệng lên cười, nhìn cậu như thế, tiêu cực trong anh tan biến hết chừa chỗ đón lấy cái thiện từ Park Jimin.

- Mối quan hệ hai người có vẻ tốt hơn tôi tưởng, xong rồi. Tôi sẽ kê đơn thuốc, theo dõi đợi đến đúng ngày thay băng cắt chỉ là được.

- Có lâu lắm không ạ?

Jimin lo lắng suy nghĩ cho màn biểu diễn đang chuẩn bị bước vào giai đoạn nước rút.

- Không đâu, sẽ sớm phục hồi thôi mà. Tôi nói đúng không?

Anh nhìn Yoongi, trưng bộ mặt thân thiện là thế nhưng chỉ có Yoongi hiểu Seokjin là đang đả kích đến hắn. Người của hắn ở Địa Linh như nào hắn đều hiểu và biết hết chứ, nhưng chẳng qua không muốn buông lời thêm nhiều thôi. Gật đầu vài cái rồi đẩy nhẹ vai cậu đi, hắn không thèm bỏ lại một lời chào,  Jimin lịch sự không quên cúi đầu lại với Seokjin.

- Giám sát mục tiêu giỏi lắm Yoongi, tôi coi anh còn giữ được Jimin đến bao giờ. Rồi anh sẽ đi về đâu, như gã Taehyung kia hay là một kết thúc mới đây, thật đáng mong chờ.

--------

- Sao ban nãy anh lại nói như thế?

- Như thế?

Hắn khó hiểu nhìn cậu, xách một bịch đồ ăn lớn từ cửa hàng tiện lời về.

- Thì ý em là anh nói to như thế em...

- Em ngại sao? Có gì phải ngại, yêu nhau thì cứ công khai mà nói thôi. Anh còn chưa ngại em ngại cái gì không biết?

Jimin thoáng chốc đỏ ửng hai vành tai, cảm giác khi yêu và bị làm đến xốn xang, thật muốn chín như một trái cà chua hầm. Lần đầu tiên yêu là lần đầu trái tim đập mạnh vì một người, máu bơm khắp cơ thể truyền lên đại não, máu chạy dọc quanh thân khiến những cái nắm tay trở nên ấm áp. Đối với cậu ngọt ngào không gì có thể tả được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com