Hanahaki (2)
_Minjeong ăn nhiều một chút. Em đang bệnh mà, ăn nhiều mới lấy lại sức được.Jimin gắp một miếng thịt bỏ vào trong cái muỗng Minjeong đang cầm trên tay xong lại mỉm cười khi ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt ngơ ngác của em. NingNing ngồi kế bên huých nhẹ tay Minjeong lôi bà chị mình quay lại Trái Đất, biết là được crush gắp cho đồ ăn sướng tận mấy tầng mây rồi nhưng không cần thể hiện vẻ mặt đó ra với mọi người.Minjeong gật đầu thay cho lời cám ơn, em cũng nhanh tay gắp lại cho Jimin một ít thịt. Aeri cũng có chút mủi lòng nhưng cô không để lộ cho Minjeong hay những người ngồi ở trên bàn ăn thấy. Aeri cắm cúi như một con ong mật chăm chỉ lùa những hột cơm vào miệng, chủ yếu là để chén cơm che đi ánh mắt buồn bã của mình. Tốt nhất là không nên để những cảm xúc này tại đây.Aeri thành công che giấu những giọt nước mắt mình, khiến nó trôi ngược vào trong. Khi cô vừa đặt chén cơm xuống bàn ăn, một miếng thịt nhỏ đã được đặt vào trong chén. Là Minjeong._Chị ăn ít thịt đi, đừng chỉ ăn cơm.Chỉ cần một cử chỉ hành động nhỏ của Minjeong cũng khiến mắt Aeri cay cay. Aeri không nói gì, gật đầu xong gắp miếng thịt bỏ vào miệng. Có phải chăng tình yêu giống miếng thịt này? Vừa ngọt mà cũng vừa chua?NingNing ngồi đối diện Aeri nên thu hết mọi chuyện vào trong tầm mắt. Mặc dù em muốn Minjeong và chị Aeri hạnh phúc, nhưng đối với tình yêu em cũng là một con người ích kỉ. Sẽ càng ích kỉ hơn nếu như những hành động này xảy ra trước mặt em._Minjeong! Chị thiên vị em đúng không! Tại sao chị gắp thịt cho chị Jimin và chị Aeri mà lại không gắp thịt cho em?_Đ-đâu có. -Minjeong lúng túng._Rõ ràng là vậy mà. _Thôi thôi, chị sẽ thay mặt Minjeomg gắp cho em nhé.Aeri gắp hẳn hai miếng vào trong chén của cô em tóc đỏ, mặc dù trong đó vẫn còn vài miếng goubarou nóng nổi. YiZhou được chị đẹp gắp cho mình nên cũng không truy cứu nữa, thay vào đó em tủm tỉm mỉm cười khiến Minjeong nghĩ đầu đứa nhỏ này bị hỏng rồi. Mới vừa gắt gỏng với mình rồi lại tươi cười như chẳng có chuyện gì xảy ra.Minjeong đặt chiếc muỗng xuống bàn khi thấy cổ họng mình khó chịu. Khuôn ngực của em phập phồng cùng hơi thở nặng nề thu hút sự chú ý của Aeri. Cô rót cho em chút Coca còn sót lại trong lon, Minjeong cầm lấy nó rồi tu một hơi, muốn nó trôi xuống nhưng nó lại không nghe lời mình. Mặt mày Minjeong tái xanh rồi đùng một cái toàn bộ nước ngọt em đang giữ trong họng được người đối diện hứng trọn. Không ai khác chính là người em cảm nắng, Yu Jimin. Không còn thời gian để xin lỗi, Minjeong che miệng ngăn không cho những bông hoa trắng trào ra ngoài, cấp tốc chạy vào nhà vệ sinh. Aeri thấy em không ổn liền đuổi theo sau, cả hai đóng cửa nhà vệ sinh trong một cái chớp mắt. _Để em ra ngoài lấy thêm khăn giấy cho chị.Ning bỏ lại Jimin với khuôn mặt ướt đẫm trong phòng, cái áo sơ mi trắng cũng vì thế mà ướt một mảng nhỏ. Nàng không tức giận vì bị phun nước vào mặt , thay vào đó nàng cảm thấy khó hiểu hơn. Tại sao trong Coca lại có mùi hương giống nước hoa của Mịneong đến vậy, và càng khó hiểu hơn nữa tại sao trên bàn, cạnh cái chén nhỏ của em lại có một bông hoa màu trắng. Thứ mà nãy giờ không hề tồn tại trên bàn ăn.Jimin với tay cầm lấy bông hoa trước mặt, nàng tò mò đặt bông hoa ngang tầm mắt mình, kê lên mũi hít lấy nhuỵ hoa. Hương thơm y như mùi nước hoa mà Minjeong bảo em đang dùng.
Hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu nàng. Jimin nhanh tay cất bông hoa vào trong túi áo của nàng khi NingNing quay trở lại với đống khăn giấy trên tay. Tóc đỏ chia cho nàng một ít, số còn lại lau xung quanh chỗ Jimin ngồi. Nàng chầm chậm lau đi những giọt nước trên khuôn mặt mình, một ít để lên phần áo bị ướt để nó không ướt ra những nơi khác._Chết thật Aeri, em không chịu nổi chuyện này nữa._Chị biết, nhưng tạm thời đừng nói gì cả. Em cứ ói ra đi, chắc đỡ hơn.Vừa dứt lời, Minjeong được một trận ói ra xanh mặt. Những bông hoa cứ thế từ khuôn miệng xinh đẹp của em mà tuông ra làm Aeri xót xa. Minjeong đáng ra không nên nhận những cơn đau như thế này. Em xứng đáng nhận được những điều tốt hơn, Aeri ước gì bản thân có thể thay em đón nhận những điều đau đớn này. Nhưng mà,...tất cả chỉ là ước muốn mà thôi.Aeri xoa lấy tấm lưng nhỏ bé của em, cô không thể làm gì khác được cả. Loại bệnh này chính là thế, chỉ có Minjeong mới có thể giúp và cứu lấy bản thân mình.Nước mắt Aeri lăn dài trên má khi những âm thanh cuối cùng của việc nôn ói kết thúc. Minjeong lại sóng sót qua cửa tử lần nữa, em lấy tay áo lau nhẹ những thứ còn sót lại trên môi rồi nhấn lấy nút bồn cầu xả nước. Những bông hoa cứ thế theo dòng nước cuốn trôi rồi biến mất dạng.Khi Minjeong có thể lấy lại nhịp thở, em xoay người bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của Aeri đang nhìn mình. Em biết bản thân mình tồi tệ khi để Aeri chứng kiến ảnh tượng này. Em bước đến ôm lấy Aeri vào lòng, thủ thỉ nói vài câu._Chị đừng khóc nữa, em không sao rồi. Em sẽ không có chuyện gì đâu.Lời nói của em như một liều thuốc mocphine, tiêm vào thì nhói nhưng lại có tác dụng giảm đau hiệu quả. Aeri được một dịp khóc nhiều hơn, cô nức nở nói câu không hoàn chỉnh._C-chị xin lỗi, Minjeong à... Chị... không giúp gì được cho em._Không sao. Em thấy rất vui khi chị ở đây với em. Chị nín khóc đi nhé, em muốn ra ngoài ăn thêm một ít goubarou nữa.———Minjeong cùng Aeri bước ra ngoài cửa khi cả hai đã ổn định lại mọi thứ. NingNing thì đang nghịch điện thoại còn Jimin thì đang nhìn cả hai nàng. Jimin định mở miệng định hỏi thăm Minjeong nhưng NingNing đã nhanh chóng cướp lấy lời hỏi thăm của nàng. Thế nên Jimin chỉ biết ú ớ không thể phát thành tiếng.Aeri dìu Minjeong quay trở lại chỗ ngồi cũ của cả hai. Điều này vô tình lọt vào mắt của Jimin. Nàng cảm thấy Aeri thật lạ, Aeri không phải kiểu người thích skinship, cô bạn là kiểu người luôn tránh né mọi đụng chạm cơ thể của những người xung quanh, với Jimin, người được Aeri xem là bạn thân cũng bị đưa vào cái vùng cấm đấy. Thế nhưng với Minjeong thì Aeri lại không ngại tiếp xúc. Thậm chí lúc Aeri dìu Minjeong cơ thể cả hai không có mộ kẽ hở.Phải chăng cậu ấy thích Minjeong? Hay chỉ xem em ấy như một bệnh nhân cần chăm sóc đặc biệt?_Xin lỗi chị nha Jimin, làm bẩn áo của chị rồi._Không sao, không sao. -Jimin xua tay rồi nói tiếp -Em cũng không phải cố tình.Và thế là mọi chuyện vẫn y như nửa tiếng trước.———NingNing ra về trước vì gia đình hối thúc. Cũng đã 8 giờ kém, gia đình có mỗi em là con gái út nên hơi lo. Cả ba tiễn NingNing ra khỏi cửa rồi ngồi tại phòng khách xem phim. Aeri không hứng thú với Netflix nữa, thay vào đó cô đeo tai nghe và để tối đa âm lượng. Tiếng nhạc lớn đến nổi dù cách xa một mét vẫn có thể nghe thấy. Minjeong bỏ vào trong phòng, em nghĩ nên đưa một cái áo thun khác cho chị Jimin thay. Mặc áo dính nước ngọt hẳn rất khó chịu. _Chị Jimin, có thể vào cùng em một lúc được không?Jimin rời mắt khỏi màn hình tivi, nàng quay lại thì thấy bàn tay nhỏ nhắn của em đang ngoắc mình lại._Hả?? Ừm được. _Chị vào trong nhà vệ sinh thay cái áo thun này ra nhé, em xin lỗi vì chuyện lúc nãy. -Minjeong ho một cái, rồi lại nói tiếp._Hẳn chị khó chịu lắm khi mặc cái áo này nãy giờ. Chị thay rồi đưa lại cho em, em sẽ giặt rồi nhờ chị Aeri trả lại cho chị.Jimin không từ chối em, quả thật nước ngọt dính vào cơ thể có chút khó chịu. Nàng gật đầu nói cảm ơn rồi đi vào nhà vệ sinh khoá cửa trong. Minjeong đứng đợi tới khi nàng vào, em mới quyết định rời đi. Minjeong đặt tay trên nắm cửa kéo nó xuống nhưng đã cứng ngắc rồi. Trời đất quỷ thần ơi, em bị nhốt ở bên trong chính căn phòng của mình. Em có bao giờ nghĩ sai đâu, em biết trước một ngày nào đó em sẽ bị nữa mà.Chuyện là lúc ba em sửa lại cửa phòng vô tình làm nắm cửa ngược lại. Thay vì chốt khoá nên nằm bên trong, ba em lại bất cẩn đặt nó hướng ra ngoài phòng khác. Minjeong không nhớ đã kêu ba sửa lại cho em bao nhiêu lần nhưng cuối cùng thì ông ấy lại bận rộn mà quên mất.Minjeong không nghĩ bản thân bất cẩn đến mức chốt khoá cửa nhưng mà mọi chuyện đã đâu ra đấy rồi.Minjeong loay hoay tìm kiếm chìa khoá trên kệ sách vì em nhớ lần cuối thấy nó ở đó cách đây không lâu thì cơn đau bất ngờ ập đến. Minjeong ho xù xụ không biết điểm dừng, hai tay bấu víu lên thành kệ. Xem nó như một cái phao cứu sinh khi em đang đuối nước ở vùng biển mênh mông sóng đánh.Jimin vừa hoàn tất cởi xong cái áo sơ mi trên người, định sẽ lấy khăn giấy lau sơ vùng ngực để bớt dính. Nhưng mà những âm thanh vật dụng đổ vỡ càng ngày càng nhiều khiến Jimin không thể bỏ qua. Nàng he hé cửa nhìn xem tiếng động phát ra từ đâu rồi bằng hết sức lực của mình chạy nhanh đến tủ sách đỡ lấy một Minjeong nhỏ bé đang yếu ớt sắp ngã quỵ. _Minjeong! Minjeong!! Em bị làm sao thế!![còn tiếp]
Hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu nàng. Jimin nhanh tay cất bông hoa vào trong túi áo của nàng khi NingNing quay trở lại với đống khăn giấy trên tay. Tóc đỏ chia cho nàng một ít, số còn lại lau xung quanh chỗ Jimin ngồi. Nàng chầm chậm lau đi những giọt nước trên khuôn mặt mình, một ít để lên phần áo bị ướt để nó không ướt ra những nơi khác._Chết thật Aeri, em không chịu nổi chuyện này nữa._Chị biết, nhưng tạm thời đừng nói gì cả. Em cứ ói ra đi, chắc đỡ hơn.Vừa dứt lời, Minjeong được một trận ói ra xanh mặt. Những bông hoa cứ thế từ khuôn miệng xinh đẹp của em mà tuông ra làm Aeri xót xa. Minjeong đáng ra không nên nhận những cơn đau như thế này. Em xứng đáng nhận được những điều tốt hơn, Aeri ước gì bản thân có thể thay em đón nhận những điều đau đớn này. Nhưng mà,...tất cả chỉ là ước muốn mà thôi.Aeri xoa lấy tấm lưng nhỏ bé của em, cô không thể làm gì khác được cả. Loại bệnh này chính là thế, chỉ có Minjeong mới có thể giúp và cứu lấy bản thân mình.Nước mắt Aeri lăn dài trên má khi những âm thanh cuối cùng của việc nôn ói kết thúc. Minjeong lại sóng sót qua cửa tử lần nữa, em lấy tay áo lau nhẹ những thứ còn sót lại trên môi rồi nhấn lấy nút bồn cầu xả nước. Những bông hoa cứ thế theo dòng nước cuốn trôi rồi biến mất dạng.Khi Minjeong có thể lấy lại nhịp thở, em xoay người bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của Aeri đang nhìn mình. Em biết bản thân mình tồi tệ khi để Aeri chứng kiến ảnh tượng này. Em bước đến ôm lấy Aeri vào lòng, thủ thỉ nói vài câu._Chị đừng khóc nữa, em không sao rồi. Em sẽ không có chuyện gì đâu.Lời nói của em như một liều thuốc mocphine, tiêm vào thì nhói nhưng lại có tác dụng giảm đau hiệu quả. Aeri được một dịp khóc nhiều hơn, cô nức nở nói câu không hoàn chỉnh._C-chị xin lỗi, Minjeong à... Chị... không giúp gì được cho em._Không sao. Em thấy rất vui khi chị ở đây với em. Chị nín khóc đi nhé, em muốn ra ngoài ăn thêm một ít goubarou nữa.———Minjeong cùng Aeri bước ra ngoài cửa khi cả hai đã ổn định lại mọi thứ. NingNing thì đang nghịch điện thoại còn Jimin thì đang nhìn cả hai nàng. Jimin định mở miệng định hỏi thăm Minjeong nhưng NingNing đã nhanh chóng cướp lấy lời hỏi thăm của nàng. Thế nên Jimin chỉ biết ú ớ không thể phát thành tiếng.Aeri dìu Minjeong quay trở lại chỗ ngồi cũ của cả hai. Điều này vô tình lọt vào mắt của Jimin. Nàng cảm thấy Aeri thật lạ, Aeri không phải kiểu người thích skinship, cô bạn là kiểu người luôn tránh né mọi đụng chạm cơ thể của những người xung quanh, với Jimin, người được Aeri xem là bạn thân cũng bị đưa vào cái vùng cấm đấy. Thế nhưng với Minjeong thì Aeri lại không ngại tiếp xúc. Thậm chí lúc Aeri dìu Minjeong cơ thể cả hai không có mộ kẽ hở.Phải chăng cậu ấy thích Minjeong? Hay chỉ xem em ấy như một bệnh nhân cần chăm sóc đặc biệt?_Xin lỗi chị nha Jimin, làm bẩn áo của chị rồi._Không sao, không sao. -Jimin xua tay rồi nói tiếp -Em cũng không phải cố tình.Và thế là mọi chuyện vẫn y như nửa tiếng trước.———NingNing ra về trước vì gia đình hối thúc. Cũng đã 8 giờ kém, gia đình có mỗi em là con gái út nên hơi lo. Cả ba tiễn NingNing ra khỏi cửa rồi ngồi tại phòng khách xem phim. Aeri không hứng thú với Netflix nữa, thay vào đó cô đeo tai nghe và để tối đa âm lượng. Tiếng nhạc lớn đến nổi dù cách xa một mét vẫn có thể nghe thấy. Minjeong bỏ vào trong phòng, em nghĩ nên đưa một cái áo thun khác cho chị Jimin thay. Mặc áo dính nước ngọt hẳn rất khó chịu. _Chị Jimin, có thể vào cùng em một lúc được không?Jimin rời mắt khỏi màn hình tivi, nàng quay lại thì thấy bàn tay nhỏ nhắn của em đang ngoắc mình lại._Hả?? Ừm được. _Chị vào trong nhà vệ sinh thay cái áo thun này ra nhé, em xin lỗi vì chuyện lúc nãy. -Minjeong ho một cái, rồi lại nói tiếp._Hẳn chị khó chịu lắm khi mặc cái áo này nãy giờ. Chị thay rồi đưa lại cho em, em sẽ giặt rồi nhờ chị Aeri trả lại cho chị.Jimin không từ chối em, quả thật nước ngọt dính vào cơ thể có chút khó chịu. Nàng gật đầu nói cảm ơn rồi đi vào nhà vệ sinh khoá cửa trong. Minjeong đứng đợi tới khi nàng vào, em mới quyết định rời đi. Minjeong đặt tay trên nắm cửa kéo nó xuống nhưng đã cứng ngắc rồi. Trời đất quỷ thần ơi, em bị nhốt ở bên trong chính căn phòng của mình. Em có bao giờ nghĩ sai đâu, em biết trước một ngày nào đó em sẽ bị nữa mà.Chuyện là lúc ba em sửa lại cửa phòng vô tình làm nắm cửa ngược lại. Thay vì chốt khoá nên nằm bên trong, ba em lại bất cẩn đặt nó hướng ra ngoài phòng khác. Minjeong không nhớ đã kêu ba sửa lại cho em bao nhiêu lần nhưng cuối cùng thì ông ấy lại bận rộn mà quên mất.Minjeong không nghĩ bản thân bất cẩn đến mức chốt khoá cửa nhưng mà mọi chuyện đã đâu ra đấy rồi.Minjeong loay hoay tìm kiếm chìa khoá trên kệ sách vì em nhớ lần cuối thấy nó ở đó cách đây không lâu thì cơn đau bất ngờ ập đến. Minjeong ho xù xụ không biết điểm dừng, hai tay bấu víu lên thành kệ. Xem nó như một cái phao cứu sinh khi em đang đuối nước ở vùng biển mênh mông sóng đánh.Jimin vừa hoàn tất cởi xong cái áo sơ mi trên người, định sẽ lấy khăn giấy lau sơ vùng ngực để bớt dính. Nhưng mà những âm thanh vật dụng đổ vỡ càng ngày càng nhiều khiến Jimin không thể bỏ qua. Nàng he hé cửa nhìn xem tiếng động phát ra từ đâu rồi bằng hết sức lực của mình chạy nhanh đến tủ sách đỡ lấy một Minjeong nhỏ bé đang yếu ớt sắp ngã quỵ. _Minjeong! Minjeong!! Em bị làm sao thế!![còn tiếp]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com