TruyenHHH.com

[WINRINA/JIMINJEONG] Trans: Vì Em Tôi Sẽ

Chap 4

Xolovestephi309801

Đối với Winter, không có gì đáng sợ hơn việc nhìn thấy người chị họ lớn tuổi nhất đứng trước mặt em trong một phòng họp lạnh lẽo. Bị gọi vào một cuộc họp lúc bảy giờ sáng không bao giờ là tin tốt, đặc biệt là khi một người bận rộn như Taeyeon dành thời gian để giải quyết một tình huống nào đó.

Vóc dáng nhỏ bé của người này gây ra mối đe dọa cho nhiều người. Người ta thậm chí sẽ không cố gắng chống lại Taeyeon, Phó chủ tịch của KimTech Industries, thậm chí cả cha của Winter, người là CEO. Taeyeon đã tạo dựng được tên tuổi cho mình, giành được quyền lực và sự tin tưởng của hội đồng quản trị.

Sự hợp tác giữa gia đình Yu và Kim là ý tưởng của cô nên Taeyeon thực sự tức giận vì nhà Yu không làm tròn trách nhiệm của mình.

"Tôi cho là mọi người đều biết lý do tôi gọi tất cả mọi người đến đây?" Winter rùng mình trên ghế. Em luôn sợ giọng nói của Taeyeon — giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền.

Ngoài nhà Kim, Taeyeon cũng yêu cầu nhà Yu tham dự. Ánh mắt cô nhìn về phía người lớn tuổi nhất của nhà Yu, người dường như không quan tâm đến mọi chuyện. Và vẻ mặt tự mãn trên khuôn mặt Tiffany Hwang khiến máu của Taeyeon sôi lên.

"Taeyeon, vào vấn đề chính đi, cưng. Bây giờ là bảy giờ sáng. Một số người trong chúng ta vẫn chưa uống cà phê," Tiffany thúc giục. Và Tiffany mỉm cười khi nhận được phản ứng mong muốn từ Taeyeon.

"Vụ bê bối của Karina." Taeyeon nhìn Karina bằng ánh mắt sắc bén đến mức Karina nghĩ rằng cô ấy có thể cảm thấy nó đâm thẳng vào mình. "Sao phía của cô không làm gì để giảm nhẹ tình hình? Sao cô lại để thứ ngu ngốc này nổ tung đến mức này?"

"Đây chỉ là một động thái truyền thông đơn giản, Taeyeon. Đây là một chiêu quảng bá tốt cho bộ phim của Karina."

"Không phải vì đứa em họ của tôi."

Winter cảm thấy nhỏ bé hơn bao giờ hết. Là người trẻ nhất trong gia đình họ Kim, Winter luôn được cưng chiều. Mặc dù có sự bất đồng giữa cha của họ, Taeyeon vẫn luôn thiên vị Winter.

Và Taeyeon là một trong số ít người biết về căn bệnh của Winter.

Tuy nhiên, Winter không thích sự đối xử đặc biệt. Và em nghĩ rằng căn bệnh của mình lơ lửng trên đầu mọi người, áp dụng các biện pháp đặc biệt cho em mà Winter ghét.

Thật đáng thương.

Họ chỉ làm vậy vì họ cảm thấy thương hại khi em sắp chết.

"Chị ơi," Winter cầu xin.

"Này, Taeyeon. Tôi không biết cô muốn chúng tôi làm gì nữa. Karina đã cố gắng hết sức để chứng minh rằng cuộc hôn nhân của họ là ổn."

Taeyeon muốn cười Tiffany vì cô có ý gì khi nói họ đã làm hết sức mình? Nếu không có đội ngũ quan hệ công chúng, họ sẽ chẳng làm được gì cả.

"Tôi không nghĩ mình cần phải nhắc nhở cô rằng việc không thực hiện lời hứa của cô là vi phạm hợp đồng", Taeyeon đe dọa. "Tôi có cần phải chỉ ra cho cô biết rằng hợp đồng hôn nhân của họ bao gồm tất cả các bên được hưởng lợi từ cuộc hôn nhân này không? Theo như tôi biết, chúng tôi chẳng nhận được gì từ cô ngoài những rắc rối. Cô vẫn chưa đạt được thỏa thuận để đưa phần mềm của chúng tôi vào các công ty sản xuất. Vậy, hãy nói cho tôi biết, Tiffany, Karina đã làm gì để bảo vệ em họ của tôi khỏi tất cả những chuyện này? Bởi vì tất cả những gì cô ấy mang lại cho Winter chỉ là sự căng thẳng".

Tiffany nghiến chặt hàm, hoàn toàn không ngờ đến đòn tấn công này của Taeyeon. Cô đã đánh giá thấp Taeyeon và không còn gì để nói khi Taeyeon vừa dồn cô vào chân tường.

Trong khi đó Karina liếc nhìn Winter với vẻ lo lắng, khuôn mặt em trông xám xịt hơn bình thường. Rõ ràng là má em hóp lại và đôi mắt em trông vô hồn.

"Hoặc là cô phải hợp tác với chúng tôi để sửa chữa chuyện này, nếu không Karina sẽ phải nói lời tạm biệt với sự nghiệp của cô ấy."

Taeyeon ném những bức ảnh của Karina và Solomon giống hệt những bức ảnh mà Winter đã chụp.

Winter ngạc nhiên hỏi: "Chị lấy những thứ này ở đâu vậy?"

"Em không phải là người duy nhất có Bibi ở nhà đâu, Winter."

Tất nhiên rồi. Làm sao em có thể quên rằng người chị họ lớn tuổi nhất của em cũng tài năng không kém, thậm chí còn hơn.

Karina rõ ràng bị sốc trước lời đe dọa. Mặc dù là một đứa trẻ giàu có trong ngành nhưng cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ để có được vị trí như hiện tại.

"Đó — đó không phải là những gì nó trông như thế đâu," Karina lắp bắp. "Chúng tôi đã ở một — tại một bữa tiệc đóng máy và kết thúc bằng việc đi bộ cùng nhau. Chỉ vậy thôi," Karina cuối cùng cũng giải thích. Cô ấy nhìn Winter để xem phản ứng của em nhưng khuôn mặt của Winter vẫn không thể đọc được.

"Có quan trọng không?" Taeyeon chế giễu. "Tôi có thể bịa ra bất kỳ câu chuyện nào tôi muốn. Chúng tôi sở hữu 80% xuất bản ở Hàn Quốc. Tôi có thể dễ dàng hạ bệ cô, Karina."

"Chị à, đủ rồi!"

"Cô không dám đâu," Tiffany tức giận. "Thật vô lý, Taeyeon! Chỉ vì một vụ bê bối đơn giản sẽ lắng xuống trong vài tháng sao? Cô nghiêm túc à."

"Không giống như cô, Tiffany, tôi sẽ làm mọi cách để bảo vệ gia đình mình. Đây không chỉ là một chiêu trò PR đơn giản như cô nghĩ đâu. Cô đang làm tổn thương em họ tôi và Winter là người tiếp theo tiếp quản công ty. Mánh khóe PR đơn giản của cô đang tạo cho em ấy một hình ảnh đáng thương và không đáng tin cậy cho công ty. Cổ phiếu của chúng tôi đã lao dốc vì cô. Các nhà đầu tư đang đặt câu hỏi liệu họ có thể tin tưởng Winter tiếp quản KimTech hay không."

Winter như muốn ngất đi. Căn phòng bắt đầu quay cuồng. Có quá nhiều thứ đang diễn ra và đầu em đau như búa bổ, em cảm thấy như mình sắp nổ tung.

Karina, người ngồi cạnh em, nhận thấy sự khó chịu của Winter. Cô ấy cân nhắc xem mình có nên làm gì đó hay không nhưng quyết định rằng lần này cô ấy không muốn tự hỏi bản thân nữa khi nói đến Winter.

Vì vậy, cô ấy cố gắng nắm lấy tay Winter để an ủi. Nhưng Winter chỉ rụt lại như thể chỉ cần chạm vào cũng có thể làm bỏng da em.

Trái tim Karina chùng xuống. Cô ấy đã đoán được điều đó. Cô ấy đã cố gắng kể từ cuộc đối đầu của họ để đền bù cho Winter. Nhưng cô ấy bị phớt lờ, bị bỏ rơi, bị từ chối. Cô ấy cho rằng mình xứng đáng với điều đó sau những gì đã xảy ra. Winter thực sự nên tàn nhẫn hơn với cô ấy nhưng vợ cô ấy dường như không có chút bản chất xấu xa nào trong người.

Cơn sốc ban đầu từ cơn bùng nổ của Winter đã qua đi. Thật khó chịu khi nghe Winter hét vào mặt Karina. Cô ấy có thể nghe thấy nỗi đau trong giọng nói của em và từng từ ngữ đâm vào ngực Karina.

Mình thật ngu ngốc.

Karina đuổi theo Winter nhưng lại chậm mất một bước khi tất cả những gì cô ấy bắt được là một cánh cửa đóng kín. Nhắm chặt mắt, Karina tựa trán vào cánh cửa.

"Winter," giọng Karina run rẩy. "Winter, tôi xin lỗi." Cô ấy không biết Winter có nghe thấy cô ấy không nhưng cô ấy vẫn muốn thử và xin lỗi. "Tôi biết lời xin lỗi của tôi sẽ không thay đổi được bất cứ điều gì tôi đã làm nhưng tôi vẫn xin lỗi."

Miệng Karina khô khốc vì tiếng la hét và tiếng khóc. Liếm môi, cô ấy tiếp tục, "Và tôi biết có thể trông không giống vậy nhưng tôi quan tâm — tôi quan tâm. Winter..." cô ấy thở hổn hển, hơi thở run rẩy khi một tiếng nấc khác bật ra khỏi miệng cô ấy. "Tôi xin lỗi vì đã không thể nói bất cứ điều gì trước đó. Tôi hạnh phúc ở đây... với em."

Cô ấy chỉ đứng đó, khóc, hối hận về mọi điều mình đã nói với vợ. "Tôi thực sự xin lỗi", cô ấy thì thầm.

Karina không biết mình đã đứng đó với trán áp vào cửa bao lâu cho đến khi Bibi lên tiếng.

"Cô Yu," trợ lý ảo nói. "Cô Kim muốn nghỉ ngơi."

Gật đầu, Karina lau nước mắt trên mặt. "Này Bibi," cô ấy gọi. "Winter có nghe thấy không — Winter có nghe thấy tôi không?"

"Có, cô Yu."

"Cô sẽ — cô sẽ nói với em ấy rằng tôi ở đây vì em ấy chứ? Nếu em ấy cho phép tôi... Tôi ở đây vì em ấy."

"Tôi sẽ làm vậy, cô Yu."

"Cảm ơn, Bibi."

"Chúc ngủ ngon, cô Yu."

"Vậy thì cô gợi ý chúng ta nên làm gì?" Câu hỏi của Tiffany phá vỡ sự mơ màng của Karina.

"Thứ nhất, tại sao Karina không thực sự bắt đầu hành động như thể cô ấy có vợ?" Taeyeon nhướng mày, nhìn Karina từ bên kia phòng. "Cô ghét em họ của tôi đến vậy sao, Karina? Làm sao mà cô thậm chí còn không thể quan tâm đến em ấy, cô ghét em ấy đến vậy sao?"

"K-không," Karina lắp bắp, có vẻ sợ hãi.

"Vậy thì cô có thích em ấy không?"

"Tôi—"

"Chị, em nghĩ thế là đủ rồi. Chỉ cần nói cho chúng em biết phải làm gì thôi." Winter ngắt lời vì chị của em không muốn nghe câu trả lời của Karina. Em không nghĩ mình có thể xử lý được.

"Đi hẹn hò."

"Cái gì?"

Taeyeon quay sang Nayeon, "Nayeon và chị đã thảo luận một số cách để mọi người biết rằng cả hai vẫn còn rất ' yêu nhau' ", Taeyeon giơ cả hai tay lên, nói to "yêu nhau".

Bật máy chiếu, Nayeon phóng to ảnh chụp màn hình các bình luận của cư dân mạng tìm thấy trên Pann. "Hầu hết các bình luận đều nói về việc không ai thấy cả hai người đi chơi cùng nhau", Nayeon giải thích. "Bây giờ chúng ta có thể lập luận rằng cả hai đều thích sự riêng tư của mình nhưng ngay cả những người như HyunBin và Son Yejin, cả hai đều là những người rất kín tiếng, cũng đã bị phát hiện ở đây và ở đó. Và họ là những người nổi tiếng có địa vị cao". Nayeon đóng máy tính xách tay của mình lại. "Tôi đã nói với Lia về điều này rồi và cô ấy cũng nghĩ đó là một ý kiến ​​hay. Karina cũng đã có một số người ghét cô ấy từ vụ bê bối này, họ cáo buộc cô ấy ngoại tình, vì vậy đây sẽ là một sự thúc đẩy tốt cho hình ảnh của cô ấy. Đây là chiến thắng cho cả hai bên".

Winter cố gắng hiểu lý do đằng sau những buổi hẹn hò được dàn dựng này. "Nhưng liệu họ có nghi ngờ rằng đây là những buổi hẹn hò được dàn dựng nếu chúng ta đột nhiên xuất hiện trong các buổi hẹn hò mọi lúc không?"

"Cô chỉ đi một hoặc hai lần một tháng thôi. Hãy gọi đó là khoảnh khắc hiếm hoi nếu cô muốn. Sẽ tốt hơn nếu người hâm mộ tự phát hiện ra và chụp ảnh lén rồi đăng lên SNS."

"Còn phóng viên thì sao?"

"Chúng ta sẽ cử người theo dõi em và sẽ tự mình tiết lộ những bức ảnh đó", Taeyeon nói thêm. "Mingyu sẽ luôn ở ngay sau em, Winter ạ. Đừng lo lắng".

"Ning Ning, cô vẫn còn sắp xếp lịch trình của Karina với Winter sao?"

Ningning, người đã im lặng suốt thời gian đó (cô ấy thực sự sợ Taeyeon), gật đầu nhanh với Nayeon. Cô mở khóa máy tính bảng, nhấn một vài nút và thốt lên "đã cập nhật!" sau khi cô thấy bánh xe nhỏ biến mất.

"Hoàn hảo. Lia và tôi sẽ lên kế hoạch cho các cuộc hẹn của hai người, ưu tiên lịch trình của Winter," Nayeon nhìn Winter để xin sự chấp thuận. Sau một cái gật đầu ngắn gọn, Nayeon tiếp tục. "Tất cả sẽ ở trong nhà và hơi đông đúc để mọi người có thể nhìn thấy."

Winter chỉ gật đầu, đồng ý với mọi điều Nayeon đề xuất. Em chỉ muốn chuyện này kết thúc để có thể tập trung vào việc chăm sóc bản thân để khỏe mạnh trở lại. Winter sẽ sớm trải qua chu kỳ hóa trị thứ hai và em hy vọng rằng lần này thuốc sẽ có tác dụng và không có gì cản trở quá trình hồi phục của em.

Tuy nhiên, Karina có vẻ như không đồng tình với ý tưởng này. Nghĩ về sức khỏe của Winter, liệu Winter có ổn không?

Cô ấy biết Winter không khỏe, nhưng cô ấy không biết em bị bệnh đến mức nào nên cô ấy muốn cẩn thận.

Vậy nên Karina hỏi, "Nếu nó không hiệu quả thì sao? Nếu họ không tin chúng ta thì sao?"

"Cô là diễn viên phải không?" Taeyeon cười khẩy. "Thuyết phục họ đi."

***

Winter ở lại khi mọi người ra về. Họ phải thảo luận về cách những ngày đã lên kế hoạch này sẽ không ảnh hưởng đến lịch trình điều trị của em. Tất nhiên, sức khỏe của Winter vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Họ sẽ phải làm theo lời khuyên của Bác sĩ Kwon và nếu Winter không đủ khỏe để làm bất cứ việc gì, họ luôn có thể lên lịch lại khi Winter khỏe hơn.

Trước khi Karina rời khỏi phòng họp, cô ấy để ánh mắt mình nán lại phía sau đầu Winter. Cô ấy tưởng tượng Winter quay lại nói với cô ấy rằng em sẽ gặp cô ấy ở nhà và sau đó thở dài khi Winter không làm vậy.

Ngay khi đóng cửa, cô ấy va vào Mijoo và cứng đờ khi thấy Mijoo trừng mắt nhìn cô ấy. Giống như cô ấy bị tạt một xô nước đá lạnh khi cô ấy run rẩy dưới cái nhìn của Mijoo.

Thật đáng sợ khi những người phụ nữ trong cuộc đời Winter có thể khiến Karina phải rụt người lại như một đứa trẻ trong góc.

"Cô Yu." Mijoo lạnh lùng chào hỏi. Cô lướt qua Karina và nhìn cô ấy lần cuối trước khi bước vào cuộc họp.

Karina cảm thấy như mười năm cuộc đời của cô ấy vừa bị lấy mất.

Bên trong phòng họp, họ tụ tập quanh máy tính xách tay của Nayeon chờ bác sĩ Kwon tham gia cuộc họp cùng họ.

Cuối cùng, khuôn mặt tươi cười của Tiến sĩ Kwon hiện lên trên màn hình máy tính xách tay, "Xin chào mọi người."

Điều trị hóa trị của Winter là hai lần một tuần trong hai tuần và sau đó em sẽ hồi phục. Với sự chấp thuận của bác sĩ Kwon, Winter sẽ có thể thực hiện các hoạt động nhẹ nhàng. Trời đang trở lạnh nên các hoạt động trong nhà bị hạn chế, như Nayeon đã nói, để tránh bị nhiễm trùng như viêm phổi.

Mijoo sẽ luôn túc trực như mọi khi.

Họ nói rằng đợt hóa trị thứ hai đau hơn và khiến Winter lo lắng. Em nhớ lại mình đã vật lộn như thế nào cách đây ba năm, đau đớn như thế nào khi các triệu chứng của em xuất hiện cùng một lúc.

Thật khó khăn và em không biết làm sao mình có thể trốn tránh Karina khi em trở nên quá yếu đến mức không thể di chuyển được.

Karina đã biết được một vài điều nhưng Winter chưa sẵn sàng để cô ấy biết nó tệ đến mức nào.

"Tôi đề nghị bạn dàn dựng buổi hẹn hò đầu tiên trước khi Winter trải qua đợt hóa trị thứ hai", giọng nói của bác sĩ Kwon vang lên từ loa máy tính xách tay. "Và chúng ta có thể theo dõi khi Winter đang hồi phục. Cô ấy sẽ có một kỳ nghỉ trước đợt hóa trị thứ ba nhưng hy vọng cô ấy không phải làm vậy. Mục tiêu của chúng ta là loại bỏ các tế bào ung thư trong đợt này".

Bốn người gật đầu, Nayeon ghi chép lại khi Bác sĩ Kwon nói. "Nghe có vẻ ổn, bác sĩ."

"Chỉ cần đảm bảo rằng bạn luôn nghỉ ngơi, Winter. Tôi biết tình hình đang khiến bạn căng thẳng nhưng hãy cố gắng không dùng điện thoại cho đến lúc đó", Tiến sĩ Kwon nói. "Đừng gửi cho Winter bất cứ thứ gì có thể gây căng thẳng cho cô ấy".

"Vâng, thưa bác sĩ."

"Gặp lại bạm sau hai tuần nữa nhé, Winter. Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này, được chứ?"

"Cảm ơn bác sĩ Kwon."

***

Karina về đến căn hộ áp mái của họ trước. Cô ấy quyết định sẽ đợi Winter về nhà. Cô ấy sẽ thử lại — cố gắng nói chuyện với Winter thêm lần nữa.

Đã một tuần kể từ lần cuối họ nói chuyện tử tế với nhau. Họ chỉ chào nhau khi lướt qua. Sau màn độc thoại đầy kịch tính của Karina bên ngoài cửa nhà Winter, cô ấy cố gắng kết nối lại với Winter nhưng sau nhiều lần cố gắng và bị từ chối, cô ấy chỉ để Winter một mình, lựa chọn tôn trọng mong muốn được ở một mình của em.

Nhưng Karina nghĩ rằng họ cần phải nói chuyện, đặc biệt là sau nhiệm vụ mà Taeyeon vừa giao cho họ. Karina không biết Winter có thoải mái làm điều đó không nhưng em đã không phản đối điều đó trong cuộc họp trước đó.

Tuy nhiên, hỏi cũng chẳng hại gì và Karina thực sự muốn biết Winter thế nào.

Rõ ràng là sức khỏe của Winter đang xấu đi mặc dù Winter cố gắng hết sức để không thể hiện điều đó ở nhà. Em che giấu về việc giảm cân không quá đáng chú ý nhưng đôi má hốc hác của em đã tiết lộ điều đó. Winter đeo kính để che quầng thâm quanh mắt. Em thậm chí còn che giấu tình trạng khó thở của mình đôi khi bằng cách ho khi Karina ở gần.

Có những lúc Winter trông tươi tắn hơn. Chuyển động của em nhanh nhẹn hơn, bước chân nhẹ nhàng hơn và đôi mắt em sáng hơn.

Và Karina thực sự cố gắng không xen vào giữa Winter và những gì em đang phải đối mặt vì lần cuối cùng cô ấy làm vậy, Winter về cơ bản đã bảo cô ấy cút đi mặc dù cô ấy nói điều đó tử tế hơn nhiều. Nhưng ngụ ý vẫn là thế.

Karina nghe thấy tiếng bước chân nặng nề mà cô ấy đã quen thuộc trong tuần qua. Cô ấy lau lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi vào quần và đi chào đón Winter.

"Xin chào," cô ấy ngại ngùng chào Winter.

Winter dừng bước, không ngạc nhiên khi thấy Karina đang đợi mình. Winter biết Karina đã cố làm gì trong vài ngày qua và em đã tránh cô ấy rất giỏi. Em thậm chí còn không nhìn vợ mình tử tế cho đến tận bây giờ.

Em chỉ gật đầu xác nhận trước khi tiếp tục bước về phòng nhưng em loạng choạng bước đi khi Karina đưa tay ra nắm lấy cánh tay em.

Nhận ra việc mình đã làm, Karina thả Winter ra và thì thầm lời xin lỗi.

"Chúng ta nói chuyện được không?" Karina hỏi, đầy hy vọng. Khi Winter không nói gì, cô ấy nói tiếp, "Là về những gì chị họ của em đã lên kế hoạch."

Winter cho rằng em có thể làm được điều đó. Họ cần phải hành động cùng nhau. Họ sẽ không thể thuyết phục được Hàn Quốc nếu họ ngượng ngùng trong buổi hẹn hò nhưng một lần nữa, Karina là một diễn viên tuyệt vời đến mức em không nghi ngờ gì rằng cô ấy có thể lừa được mọi người.

Nhưng đó chính là điều Winter lo lắng - tin tưởng Karina một lần nữa.

Đặc biệt là bây giờ Karina đã biết em bị bệnh. Em không biết Karina cố gắng chuộc lỗi là vì em bị bệnh hay vì Karina thực sự xin lỗi.

Winter phải dựng lên những bức tường cao như Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc. Em được bảo vệ. Bởi vì em sợ bị tổn thương lần nữa.

Họ vào phòng khách, Winter ngồi xuống chiếc ghế bành mà em thường ngồi trong khi Karina ngồi trên ghế sofa.

"Tôi hỏi thăm em có được không?" Karina có vẻ e dè.

"Em ổn mà," Winter trả lời. Em không phải là người vô tâm và tình cảm của em dành cho vợ không thể biến mất chỉ sau một đêm. Sẽ thật tuyệt nếu điều đó xảy ra để em có thể ngừng cảm thấy trái tim mình bị bóp nát mỗi khi ở gần cô ấy. "Chúng ta có thể tiếp tục không?"

Karina hắng giọng. "Chúng ta nên làm thế nào — ừm, em có đồng ý với những gì họ đề xuất không?" Winter gật đầu im lặng. "Chúng ta nên làm thế nào?"

"Ý chị là gì?"

"Tôi không biết..." Karina đang gặp khó khăn trong việc tìm ra từ ngữ thích hợp để nói. "Tôi không biết chúng ta nên cư xử với nhau như thế nào... trước công chúng."

"Như thường lệ khi chúng ta tham gia bất kỳ sự kiện công khai nào phải không?"

"Tôi biết nhưng với những gì đã xảy ra —"

"Nếu chúng ta không nói về những buổi hẹn hò dàn dựng thì em sẽ về phòng," Winter ngắt lời Karina. Em không có ý định nói ngắn gọn như vậy nhưng Winter đã kiệt sức về mặt cảm xúc. Và em không sẵn sàng nói chuyện với Karina. Em không nghĩ mình sẽ muốn nói về những gì đã xảy ra.

"Được rồi, xin lỗi, tôi chỉ nghĩ rằng..." Karina nuốt cục nghẹn đang hình thành trong cổ họng. "Xin lỗi."

Và bằng cách nào đó, Karina liên tục nói xin lỗi đã kích hoạt phản ứng chiến đấu hoặc bỏ chạy của Winter. "Đừng lo, Karina. Chúng ta giỏi giả vờ mà, đúng không?"

Winter hối hận ngay khi thốt ra những lời đó. Thật là độc ác và đầy mỉa mai. Em không muốn đi quá xa như vậy. Em lập tức đứng dậy và đi về phòng mình, không muốn nhìn thấy phản ứng của Karina.

Nếu không, em sẽ tan vỡ.

***

Karina hoàn toàn tự hào về tài năng diễn xuất của mình. Nhưng cô ấy nghĩ rằng mình không cần phải diễn xuất khi đi hẹn hò dàn dựng với Winter.

Cô ấy sẽ tận dụng nó, thực ra, để cho Winter thấy dù chỉ một chút cảm xúc của cô ấy. Cô ấy muốn thử ngay cả khi Winter nghĩ rằng cô ấy chỉ đang giả vờ. Làm thế nào để thuyết phục Winter rằng những cuộc hẹn hò này là có thật, cô ấy sẽ giải quyết sau.

Karina vẫn thể hiện tính cách diễn viên của mình, thể hiện sự khoe khoang giả tạo để vượt qua nỗi lo lắng. Cô ấy cần phải tự tin về điều đó vì cô ấy không chỉ thuyết phục công chúng Hàn Quốc. Mà còn là Winter nữa.

Vì vậy, khi họ ra khỏi xe để mua đồ tạp hóa, Karina đã dũng cảm vòng tay qua vai Winter, kéo em lại gần cơ thể mình hơn một chút khi một cơn gió mạnh thổi về phía họ.

Karina hôn lên thái dương của Winter, mỉm cười khi cô ấy phát hiện ra những tay săn ảnh họ thuê đang ẩn núp sau một cái cây. Hơi thở của Winter nghẹn lại trong cổ họng và em phải tự nhắc nhở mình rằng tất cả chỉ là giả vờ.

Winter nhập vai và vòng tay qua eo Karina, tựa đầu vào vai Karina. Em cho phép mình mỉm cười, đắm chìm trong cảm giác đôi môi Karina trên làn da mình.

Em nghĩ rằng tất cả chỉ là một vở kịch. Cô ấy đang diễn.

Khi một luồng gió lạnh khác thổi về phía họ, Winter theo bản năng ôm chặt Karina hơn trong khi Karina xoa xoa cánh tay em lên xuống.

"Em lạnh quá," Karina nói. Cô ấy gỡ tay Winter ra và Winter hơi cau mày vì mất đi sự tiếp xúc. Nhưng Karina lại nắm tay em, đan những ngón tay của họ vào nhau khi cô ấy bắt đầu chạy bộ. "Chúng ta hãy nhanh chóng vào trong."

Khi Winter nhìn thấy một người hâm mộ đang chụp ảnh bên trong cửa hàng tạp hóa, em đưa tay ra để sửa tóc cho Karina. Chỉ đến bây giờ Winter mới nhìn Karina thật kỹ sau nhiều tháng và em không thể không nghĩ rằng vợ mình đẹp đến nhường nào — vẫn luôn như vậy.

Karina mỉm cười và Winter cũng mỉm cười theo, cong môi lên thỏa mãn khi cuối cùng em cũng gỡ được tóc Karina ra khỏi một trong những chiếc khuyên tai của cô ấy.

"Được rồi," em thì thầm. "Đã sửa xong." Winter cố gắng ngăn chặn sự thôi thúc để mắt em lướt xuống đôi môi của Karina. Nhưng em thất bại và vô tình liếm môi khi mắt em dừng lại ở nốt ruồi.

Em chỉ thoát khỏi trạng thái xuất thần khi Karina cắn môi dưới và hỏi, "Đi thôi?" Winter lắp bắp trả lời và Karina cảm thấy thật tự hào khi khiến vợ mình phản ứng như vậy.

WinRina là có thật nhé các bạn!

Nhìn xem sự chênh lệch chiều cao kìa!!!!!

Hãy cho em một cơ hội nhé, Karina!

Được thôi nhưng cách Karina nhìn Winter làm tôi tan chảy. Nhìn họ kìa!!!!!!

Thực sự mà nói, họ rất hợp nhau.

"Có vẻ như trò hề nhỏ của cậu đang có hiệu quả", Ning Ning bình luận khi lướt Twitter. #WinRina đã trở thành xu hướng trong nhiều giờ và hầu hết các bình luận đều là tích cực.

Người hâm mộ đăng ảnh của họ tại cửa hàng tạp hóa đã giúp ích RẤT NHIỀU. Thậm chí còn có một video về họ, Karina giúp Winter với lấy những cuộn khăn giấy. Thật dễ thương, thật ngọt ngào và thật thuyết phục.

Người hâm mộ thậm chí còn đưa cả lời kể của riêng họ về những gì đã tận mắt chứng kiến, nói rằng cả hai không thể là giả vờ được. Karina trông quá tự nhiên để có thể giả vờ, họ nói thế. Và Winter trông như thể thực sự thích thú, mỉm cười vui vẻ vô cùng mỗi khi Karina làm điều gì đó ngớ ngẩn.

Karina nhớ lại ngày hôm đó. Họ đã vui vẻ và có vẻ như Winter thực sự tận hưởng thời gian của mình nếu không phải vì thái độ của em thay đổi ngay lập tức khi họ lên xe. Winter chỉ im lặng. Thật ngượng ngùng nhưng không khí không còn căng thẳng nữa. Karina chỉ để Winter yên, sợ rằng nếu cô ấy nói gì đó, họ sẽ lại cãi nhau.

Chỉ khi về đến nhà, Karina mới thử nói chuyện với Winter, bình luận rằng được ra ngoài thật tuyệt. Winter đồng ý một cách thẳng thắn khi em cất đồ tạp hóa. Karina chỉ đứng nhìn, không muốn cản trở vì cô ấy không biết phải để đồ ở đâu. Cô ấy muốn nhờ Winter chỉ cho cách làm nhưng quyết định không làm vậy, không muốn phá hỏng sự yên tĩnh trong ngôi nhà của họ.

Bởi vì lần này, họ cảm thấy như không còn đám mây đen giận dữ lơ lửng trên đầu nữa.

"Ừ," Karina thở dài. "Họ đã mua nó, chắc rồi."

"Cậu chắc chắn là một diễn viên tuyệt vời."

"Mình không diễn." Karina đối mặt với Ning Ning và bạn cô ấy không ngạc nhiên. Ning Ning biết bạn thân của mình đang cố gắng làm mọi thứ trở nên tốt đẹp đến mức nào. "Đó là — mình thực sự rất thích làm điều đó với em ấy. Đây là lần đầu tiên tôi làm điều gì đó tầm thường và giản dị như vậy và mình đã có rất nhiều niềm vui."

"Vậy tại sao mặt cậu lại bí xị thế?"

"Mình cũng muốn Winter được tận hưởng cùng mình." Karina cau mày. Thật hồi hộp khi lại gần Winter như vậy nhưng cô ấy sẽ đánh đổi tất cả để có được điều tương tự mà không cần phải giả vờ.

"Mình biết mà bạn thân. Cứ cố gắng thể hiện cảm xúc của cậu đi. À mà Winter đâu rồi?"

"Em ấy lại đi công tác rồi." Karina nhăn mũi, nghĩ đến việc Winter đã bỏ đi chỉ để lại một lời nhắn của Bibi.

"Một lần nữa à?" Karina gật đầu. "Lần này cô ấy sẽ đi bao lâu?"

"Mình không biết, em ấy không nói. Nhưng Ning, mình không nghĩ em ấy đang đi công tác đâu."

Ningning nhìn Karina với đôi mắt phán đoán, sẵn sàng khiển trách người bạn thân nhất một lần nữa vì luôn buộc tội khi nói đến cuộc sống riêng tư của Winter. "Kat, cậu lại buộc tội cô ấy ngoại tình à? Cậu biết đấy, cậu thực sự cần phải ngừng như thế và tin tưởng vợ cậu?"

"Không! Không phải thế. Mình biết mình đã phạm sai lầm đó và mình hối hận mỗi ngày nhưng không phải thế," Karina tự bào chữa. "Có nhớ mình đã nói với cậu rằng người phụ nữ đó thực ra là y tá của Winter chứ?" Ning Ning nhướn mày. "Mình nghĩ Winter bị bệnh." Khuôn mặt Karina sa sầm.

"Ý cậu là sao?"

"Mình không biết nhưng gần đây cậu có thấy em ấy đúng không? Em ấy trông không khỏe và mình thấy tệ khi em ấy phải giải quyết tất cả những chuyện này trong khi đang trải qua chuyện gì đó. Điều đó khiến mình cảm thấy tội lỗi."

"Cậu nên thế! Cậu đã đối xử tệ bạc với cô ấy suốt thời gian qua."

"Mình biết điều đó! Và mình thật ngu ngốc. Mình chỉ muốn đền bù cho em ấy thôi."

Có điều gì đó mà Ning Ning muốn làm rõ. Cô biết người bạn thân nhất của mình có thể là một kẻ ngốc nhưng cũng biết rằng cô ấy có ý tốt. Vì vậy, cô muốn biết để có thể chỉ cho Karina đúng hướng nếu cô ấy làm những điều này vì tất cả những lý do sai trái.

"Được rồi, Kat. Để mình hỏi cậu điều này: cậu làm tất cả những điều này vì cậu cảm thấy tội lỗi hay vì cậu muốn vậy?"

"Cả hai?" Karina nói với vẻ bối rối.

"Được rồi, bạn thân, nghe mình này. Nếu cậu đang cố gắng làm hòa với Winter vì cảm giác tội lỗi đang giày vò cậu thì cậu đang làm điều này vì những lý do sai trái và mình khuyên cậu nên dừng lại. Cậu đang không chân thành."

"Không, tất nhiên là mình muốn làm thế!" Karina rên rỉ trong sự thất vọng, giật tóc trong quá trình đó. "Tất nhiên là có cảm giác tội lỗi, mình sẽ không phủ nhận rằng đó là một yếu tố nhưng mình muốn làm điều này. Mình muốn làm mọi thứ đúng đắn với Winter. Và em ấy cũng bị bệnh."

"Vậy là cậu làm vậy vì cậu thấy thương hại cô ấy vì bệnh à?" Ning Ning trêu bạn mình.

"Ning, không! Mình làm vậy vì mình muốn, được chứ? Cho dù em ấy có bệnh hay không, cho dù mình có tội hay không, tôi vẫn làm vậy vì mình muốn. Bởi vì em ấy là vợ mình."

Ning Ning mỉm cười, tự hào vì bạn mình cuối cùng cũng nhận ra hậu quả của hành động của cô ấy. "Đúng là bạn của mình rồi!" Ning kéo Karina vào một cái ôm, lau nước mắt giả tạo khi tự hào nói, "Cậu lớn nhanh quá."

"Mình không thể tin là cuối cùng cậu cũng thừa nhận cô ấy là vợ cậu!"

"Câm miệng."

***

Karina tận dụng thời gian Winter vắng nhà để thực sự học một điều gì đó: nấu ăn. Lần này là nấu ăn đúng cách.

Cô ấy bận rộn trong bếp, nhờ Bibi chỉ dẫn cách nấu ăn cho cô ấy. Karina bắt đầu bằng một thứ đơn giản: cơm. Khiến mọi người thất vọng rồi, Karina không biết nấu cơm.

Lần đầu tiên cô ấy làm vậy, cô ấy quên đổ nước. Sau ba mươi phút chờ đợi, cô ấy tự hỏi tại sao nồi cơm điện không kêu, chỉ để phát hiện ra rằng gạo vẫn nằm đó, đã rửa sạch nhưng chưa nấu chín. Nếu Bibi được lập trình để có khiếu hài hước, cô ấy sẽ cười vào mặt Karina, trêu cô ấy rằng cô ấy nên thu hồi thẻ châu Á của mình vì nếu có một thứ bạn nên biết cách nấu, thì đó là cơm.

Tuy nhiên, Karina đã thành công vào lần thứ hai. Cô ấy đã yêu cầu Bibi hướng dẫn từng bước để cô ấy không quên bất cứ điều gì.

Sau đó, cô ấy chuyển sang những món ăn phức tạp hơn một chút. Cô ấy đã mời Ning Ning làm người thử nếm và bạn cô ấy có nhiều điều muốn nói.

"Cậu định làm mình bị tổn thương thận à?" Ning Ning nếm thử canh rong biển, phun ra một câu. "Mình biết đây là canh rong biển, nhưng không ngờ cậu lại cho nước biển vào."

"Kat, mình sắp gãy răng khi cố cắn vào thứ này đấy. Cậu không cho mình đủ bảo hiểm để cấy ghép răng", bạn cô ấy phàn nàn sau khi thử món bulgogi. "Nó giống như cao su vậy, bạn tôi ơi."

"Được rồi, nghiêm túc mà nói, làm sao cậu có thể làm hỏng một cuộn trứng được vậy?"

Sau nhiều lần thử và suýt làm cháy bếp, Karina cuối cùng cũng đã nấu được một món ăn đơn giản cho Winter.

Vì vậy, khi Winter trở về nhà sau hai tuần, em ngạc nhiên khi ngửi thấy mùi thơm ngon lan tỏa từ bếp đến nỗi em tự hỏi liệu có ai đó đã đột nhập vào nhà mình không.

Em loạng choạng, mất thăng bằng khi cố cởi giày và Mijoo đã đỡ em lại.

"Chị sẽ giúp em mà", Mijoo trấn an, rồi giúp Winter cởi giày và đi dép đi trong nhà.

Winter muốn biết chuyện gì đang xảy ra trong bếp nên hỏi Bibi: "Có ai trong bếp không, Bibi?"

"Cô Yu đang nấu ăn, cô Kim ạ."

Winter ngạc nhiên và cố kìm nén mong muốn đi xem vợ mình đang làm gì. Đã hai tuần kể từ khi em rời đi để điều trị. Bác sĩ Kwon đã khuyến khích em tiếp tục hồi phục tại nhà, cho rằng bệnh viện quá buồn và hoang vắng. Điều đó có thể ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của Winter.

Winter muốn tranh luận rằng có lẽ ở nhà cũng vậy, với cách em và Karina hiện tại, nhưng em chỉ đồng ý. Vì vậy, em sẽ cố gắng thích nghi với sức mạnh của suy nghĩ tích cực vì một lần nữa, mọi thứ đều là tâm lý và nếu em tiếp tục đau khổ về căn bệnh của mình và mối quan hệ của mình, thì sức khỏe của em sẽ tiếp tục giảm mạnh.

Và mùi thơm của một bữa ăn mới nấu đã giúp tâm trạng của Winter bớt buồn hơn một chút. Em đã rất sợ phải trở về nhà với một ngôi nhà có năng lượng xấu nên em biết ơn vì nó khác biệt. Và hy vọng, em và Karina sẽ tiếp tục sống hòa bình mặc dù có căng thẳng giữa họ.

Mijoo giữ chặt eo và cánh tay của Winter, đỡ em đi. Hóa trị rất tệ — rất đau và tác dụng phụ còn tệ hơn trước rất nhiều. Winter chỉ cho rằng đó là do kiểu suy nghĩ "nếu đau nhiều thì có nghĩa là nó đang có tác dụng".

Winter biết ơn vì tình trạng buồn nôn và nôn đã thuyên giảm sau ngày thứ ba. Nhưng cơ thể em đau đớn đến mức ngay cả khi đứng dậy, đầu gối em cũng yếu đi.

Vậy nên Mijoo đỡ em đi về phòng và em rất muốn đi xem bếp nhưng em không còn sức lực, thậm chí không còn sức lực để vươn cổ và nhìn trộm. Vì vậy, em đi thẳng về phòng.

Tuy nhiên, Mijoo quay đầu lại và nhìn thấy một căn bếp bừa bộn với Karina cũng bừa bộn không kém, mắt mở to như một con nai bị đèn pha chiếu vào khi cô ấy thấy Winter đã trở về nhà. Nhưng rồi đôi mắt cô ấy chuyển sang lo lắng và khao khát khi cô thấy Winter đang vật lộn như thế nào. Karina cố gắng bước về phía họ nhưng Mijoo chỉ lắc đầu khiến cô ấy dừng lại. Vì vậy, cô ấy vẫn đứng chôn chân sau đảo bếp, mắt tuyệt vọng dõi theo dáng người khom khom của vợ mình.

Lúc này, họ thậm chí không cố gắng che giấu việc Winter bị bệnh. Karina biết rõ điều đó — nhưng Winter bị bệnh đến mức nào, có lẽ em sẽ giữ điều đó cho riêng mình một thời gian.

Mijoo cố kìm nụ cười nhỏ đang dần hiện lên trên khuôn mặt vì Karina trông buồn cười và có vẻ như cuối cùng, vợ của Winter đã cho thấy cô ấy quan tâm. Cô có niềm tin mơ hồ rằng trong tất cả sự lộn xộn đó là thức ăn cho Winter.

"Em vẫn ổn chứ?" Mijoo hỏi khi đỡ Winter ngồi xuống giường. Winter chỉ gật đầu, nhắm mắt lại vì em cảm thấy mình đã mệt. "Chị sẽ ra ngoài lấy đồ Mingyu để lại ở cửa trước. Em đói không?"

"Một chút."

"Được rồi, chị nghĩ chị biết phải mua đồ ăn cho em ở đâu rồi," Mijoo mỉm cười đầy hiểu biết. "Chị sẽ quay lại."

Mijoo đi hai chuyến để mang túi đồ của Winter vào phòng. Khi cô quay lại bên ngoài lần cuối, Karina đang đợi cô với một khay súp rong biển và cơm trên tay.

Karina trông có vẻ lo lắng nên Mijoo tiến lại gần cô ấy. "Là cho Winter à?" Karina gật đầu một cách rụt rè. "Tôi có thể đưa cho em ấy."

"Tôi tưởng cô ghét tôi."

"Tôi đồng ý." Mijoo nói một cách nghiêm túc. "Nhưng tôi sẽ không ngăn cản cô làm điều gì đó tốt đẹp cho vợ của mình đâu."

"Em ấy có..." Karina đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đóng kín của Winter. "Tôi có thể hỏi —"

"Tôi không nghĩ cô nên hỏi tôi điều đó, cô Yu," Mijoo ngắt lời Karina "Hãy hỏi vợ cô."

"Nhưng em ấy thế nào rồi?"

Mijoo chỉ mỉm cười nhẹ trước khi lấy khay từ Karina. "Tôi chắc Winter sẽ thích điều này."

Mijoo nhẹ nhàng đóng cửa lại và đặt khay lên tủ đầu giường. Cô để Winter ngồi dậy và dựa vào đầu giường trước khi dựng khay giường.

"Chị lấy cái này ở đâu vậy?" Winter nhìn chằm chằm vào đĩa cơm và súp được bày biện bừa bãi.

"Vợ em nấu đấy."

Winter nhìn chằm chằm vào đồ ăn, nước mắt chực trào. Em nghĩ rằng đó là vì nó từ Karina. Em thận trọng cầm thìa và thử súp.

Winter nức nở khi em múc thêm một thìa súp và xúc cơm vào miệng.

"Sao thế? Sao em khóc thế? Có phải do súp không?" Mijoo cầm bát súp lên và tự mình nếm thử, cô lập tức thè lưỡi ra vì ghê tởm. "Ôi trời, nhạt nhẽo quá."

"Tệ quá," Winter kêu lên.

"Để chị lấy cho em cái khác nhé."

"Không!" Winter ngăn Mijoo lấy khay đi. "Em muốn ăn nó."

Vì vậy, Mijoo không tranh cãi và chỉ nhìn Winter khóc khi em ăn món súp không thể ăn được và nghĩ rằng những giọt nước mắt là cách Winter nói rằng em đánh giá cao nỗ lực của Karina.

"Em bối rối quá, chị ạ."

"Này." Mijoo ngồi trên giường. "Chị biết điều này thật quá sức với em nhưng chị nghĩ lần này cô ấy thực sự đang cố gắng. Em vẫn có thể giận cô ấy nhưng nếu điều này khiến em vui," Mijoo chỉ vào những chiếc bát rỗng, "đừng dừng lại, được chứ? Chúng ta không cố gắng gây căng thẳng ở đây."

"Nhưng nó đau lắm, chị à." Winter khóc, nắm chặt áo mình. "Chị ấy-chị ấy làm em đau lắm."

Mijoo ôm chặt cơ thể yếu ớt của Winter vào lòng. "Chị biết, chị biết."

***

Winter chỉnh lại khăn quàng cổ khi đợi Karina ở lối vào bảo tàng.

Lia và Nayeon đã lên kế hoạch cho một buổi hẹn hò thoải mái hơn vì Winter đang trong quá trình hồi phục. Tuy nhiên, họ vẫn vui vẻ với nó. Ngay khi bác sĩ Kwon cho Winter đi, họ không lãng phí thời gian để lên kế hoạch.

Tự nhận mình là người lãng mạn, Lia đã viết cả một kịch bản cho Karina và Winter chắc chắn sẽ khiến trái tim của những người không tin phải rung động. Tất cả đều chịu ảnh hưởng từ những bộ phim truyền hình Hàn Quốc mà cô đã xem và vì họ không thể để paparazzi theo dõi họ bên trong bảo tàng, nên toàn bộ cảnh quay sẽ diễn ra bên ngoài bảo tàng.

Winter lo lắng về điều đó. Đó là những gì em cảm thấy về Karina gần đây — lo lắng và hoảng loạn. Bất cứ điều gì Karina làm ở nhà đều hơi khó chịu. Karina rất chu đáo và ân cần.

Cả tuần Winter đang hồi phục, Karina cũng ở nhà. Cô ấy có một kỳ nghỉ dài trước lịch trình tiếp theo.

Cô ấy lo lắng khắp nhà, đặc biệt là nhà bếp, và đảm bảo Winter được ăn uống, thoải mái và không bị căng thẳng.

Nhưng cô ấy không thúc ép như lần trước. Karina cho Winter không gian, chấp nhận bất cứ điều gì Winter có thể cho (mà không có gì cả), và tránh xa nếu cô ấy cảm thấy Winter không thoải mái khi ở gần cô ấy.

Winter rất trân trọng điều đó nhưng nó cũng khiến em cảm thấy không thoải mái vì Winter nghĩ rằng bất cứ lúc nào em cũng sẽ gục ngã và khuất phục trước cảm xúc của mình.

Vì vậy, khi Winter nhìn thấy Karina bước về phía mình với nụ cười trên môi, em đã chuẩn bị tinh thần và tự nhắc nhở mình, giống như những gì em đã làm trong tuần qua, rằng tất cả chỉ là diễn.

Karina chậm lại và dừng lại trước mặt Winter, nhìn vào mắt em để xin phép. Winter chớp mắt một lần, hơi thở run rẩy khi Karina lao vào ôm lấy khuôn mặt em và cúi xuống để hôn môi Winter.

Chậm rãi và uể oải, giống như Karina đang thưởng thức hương bạc hà từ kem đánh răng của Winter.

Cách đó ba mét, nhiếp ảnh gia thuê của họ chụp liên tiếp nhiều bức ảnh cho đến khi Karina tách ra và hôn nhẹ lên chiếc mũi lạnh ngắt của Winter.

"Xin chào," cô ấy thì thầm bên môi Winter.

"Hm," Winter ậm ừ đáp lại, quá câm lặng để nói bất cứ điều gì. Karina luôn có tác động đó đối với em và Winter gần như muốn vứt chiếc đồng hồ thông minh của mình đi khi nó bắt đầu kêu bíp bíp.

Karina lo lắng hỏi liệu Winter có ổn không.

Winter đỏ mặt. Em không thể nói rằng đồng hồ thông minh của em đang kêu bíp vì nó phát hiện nhịp tim tăng nhanh của em và nó gần như thông báo cho Mijoo về điều đó. Nhưng em vỗ vào cổ tay mình, tắt thông báo.

Thay vì trả lời, em làm ra vẻ nắm lấy tay Karina và kéo cô ấy vào trong. Em không biết mình đang run rẩy vì lạnh hay vì Karina. Tuy nhiên, em cần phải làm ấm người — ấm hơn những gì nụ hôn mà Karina khiến em cảm thấy.

Karina vui vẻ đi theo Winter vào trong, những con bướm trong bụng cô ấy bay lượn. Đã lâu lắm rồi cô ấy không hôn Winter ở môi và cô ấy nghĩ rằng cô ấy muốn làm lại lần nữa... và lần nữa, trong một thời gian thực sự dài.

Karina dẫn Winter đi quanh bảo tàng. Hai tay nắm chặt, họ đi lang thang, dừng lại ở một vài tác phẩm nghệ thuật mà họ nhận ra. Karina kiên nhẫn khi Winter chậm lại. Chỉ cần đi quanh những hành lang như mê cung là thấy mệt, Karina nhẹ nhàng dẫn Winter ngồi xuống một chiếc ghế dài.

"Em có muốn uống nước không?" Winter gật đầu. "Tôi sẽ quay lại ngay."

Không có Karina, Winter cho phép mình thở. Em căng thẳng. Em không thể kiềm chế được. Em không muốn bị ảnh hưởng bởi điều đó nhưng rồi em nhớ lại những gì Mijoo đã nói.

Nhưng thật khó.

Việc hạ thấp cảnh giác có nghĩa là cho phép bản thân bị tổn thương thêm lần nữa.

Vì vậy, thay vào đó, em gỡ xuống một chút khỏi bức tường mà em đã dựng lên — chỉ một chút mà em có thể cảm nhận được nhưng không đủ để em ngã lần nữa.

Karina quay lại và mở chai nước cho Winter. Cô ấy lau nước chảy xuống cằm Winter và lại nắm tay Winter khi họ quyết định đứng dậy và đi dạo xung quanh lần nữa.

Winter cảm thấy tự do hơn và em nghĩ rằng mình thực sự có thể vui vẻ cùng Karina khi lắng nghe cô ấy nói về bức tranh Monet mà mẹ cô ấy yêu thích.

Nụ hôn chết tiệt đó!!!

Đùa tôi à?!?!?!? Trời ơi họ đẹp đôi quá.

Tôi tự hỏi cảm giác hôn Winter và Karina sẽ như thế nào.

Tôi muốn làm một con ruồi trên tường!!!

#WinRina lại trở thành xu hướng sau khi những bức ảnh của paparazzi được tung ra. Vụ bê bối của Karina đã lắng xuống. Họ đã thành công trong việc khiến Hàn Quốc lại yêu mến họ.

Taeyeon rất vui vì điều đó. Hội đồng quản trị đã ngừng gây áp lực cho Winter và Winter cảm thấy nhẹ nhõm.

Em cũng thấy khá hơn rõ rệt.

Winter cảm thấy đỡ mệt hơn một chút. Em không còn mệt mỏi nữa và có thể ngồi vào máy tính để làm việc với Bibi mà không phải cố mở mắt.

Karina cũng cảm thấy tuyệt. Tuyệt đến mức cô ấy cố tỏ ra thân thiện hơn bình thường với Winter ở nhà.

Cô ấy bắt đầu bằng việc hỏi Winter xem em có muốn cùng ăn sáng không khi cô ấy thấy vợ mình bước ra khỏi phòng.

Mặc dù nấu bữa sáng cho Winter mỗi ngày, nhưng thực tế họ không ăn cùng nhau. Karina dành cho Winter không gian em cần.

Nhưng hôm nay cô ấy vẫn tràn đầy hy vọng.

Karina mỉm cười khi cô ấy múc cơm vào bát và đợi Winter. Nhưng tay cô ấy run rẩy, gần như làm rơi chiếc muỗng khi Winter nói, "Chị có thể bỏ trò đó đi, Karina."

Karina mím chặt môi khi nó bắt đầu run rẩy. "C-cái gì cơ?" Giọng cô ấy run rẩy, đau đớn, bởi vì trong khi mọi người ở Hàn Quốc đều tin, Winter vẫn chưa tin. "Em — em có ý gì vậy?"

Winter biết em đang quá đáng nhưng em chỉ đang cố bảo vệ bản thân mình. Em nghĩ rằng nếu Karina tiếp tục hành động như thế này, em thực sự có thể tin vào điều đó và mở lòng mình ra với nỗi đau mà em không muốn đối mặt. Em cũng đang bắt đầu khỏe hơn, và em không muốn bất cứ điều gì, trên hết là không phải cảm xúc ngu ngốc của em dành cho Karina, cản trở sự phục hồi của em.

"Cái này," Winter ra hiệu về phía cả hai người. "Chị không cần phải tiếp tục làm thế này. Kế hoạch đang có hiệu quả. Chị không cần phải giả vờ."

"Nhưng tôi không giả vờ!" Karina kêu lên. "Và tôi muốn tiếp tục làm điều này."

"Tại sao? Ba năm nữa là chị có thể thoát khỏi chuyện này."

"Cái gì?" Karina cau mày, nhíu mày khi nhắc đến chuyện ly hôn lần nữa. "Sao em lại nhắc đến chuyện đó?"

"Tại sao chị cứ nhất quyết làm như vậy?" Winter hỏi lại.

"Bởi vì tôi muốn, Winter." Karina run rẩy bước đến chỗ Winter đang đứng. Cô ấy cao hơn Winter nhưng lúc này, cô ấy cảm thấy mình thật nhỏ bé dưới cái nhìn xăm soi của Winter. "Tôi muốn làm điều này vì em."

Winter lắc đầu. "Chị chỉ thấy thương hại em thôi. Bởi vì... bởi vì —"

"Tôi không! Ý tôi là tôi biết em không khỏe nhưng tôi không làm điều này vì nó đâu, Winter. Làm ơn hãy tin tôi đi," Karina cầu xin. Cô ấy vội vàng lau nước mắt trên mặt, cố gắng hết sức để giữ vững tinh thần.

"Em thấy ánh mắt thương hại mà chị dành cho em, Karina." Winter nói dối qua kẽ răng. Em không nhìn Karina đủ nhiều để biết rằng cô ấy có như thế không nhưng Winter đang cố gắng hết sức để thuyết phục bản thân rằng Karina chỉ đang hóa thân vào vai diễn vì Taeyeon bảo cô ấy làm vậy.

Hãy bắt đầu hành động như một người vợ, những lời đó vang vọng bên tai Winter.

"Tôi — Tôi không..." Karina lắp bắp, không tìm được từ ngữ nào để nói. Cô ấy không ngờ điều này lại xảy ra khi cô ấy thức dậy sáng nay. Cô ấy và Winter đã rất gần gũi gần đây đến nỗi cô ấy nghĩ rằng cuối cùng họ cũng đã đi đến đâu đó. Ít nhất là bạn bè. Karina sẽ chấp nhận bất cứ điều gì. "Tôi có thể làm gì để khiến em tin tôi, Winter?"

Karina đưa tay ra để chạm vào Winter nhưng Winter lùi lại. Vì vậy, cô ấy buông thõng cánh tay xuống hai bên. Cắn môi, cô ấy nhìn vào mắt Winter và hỏi lại, "Tôi có thể làm gì? Làm ơn, Winter."

"Em không biết, Karina." Cổ họng em bắt đầu đau vì cố gắng ngăn mình khóc.

Quá tuyệt vọng, Karina lại cầu xin: "Xin hãy để tôi làm điều này vì em. Em có chấp nhận không?"

"Em không biết."

Lau nước mắt khi nó cứ rơi thì chẳng có tác dụng gì. Nó làm cô ấy đau và Karina không biết phải làm gì để Winter thấy cô ấy chân thành.

Winter loạng choạng đứng tại chỗ khi em nhìn thấy Karina khóc trước mặt em, bức tường mà em dựng lên quá cao lại hạ xuống thấp hơn một chút. Trái tim em mềm lại khi nhìn thấy vợ mình và em bắt đầu suy nghĩ lại.

"Xin hãy cho tôi một cơ hội, làm ơn. Tôi không yêu cầu bất cứ điều gì đáp lại", Karina cầu xin. "Làm ơn đi Winter? Em sẽ để tôi cho em thấy rằng tất cả những điều này không chỉ là một vở kịch chứ?"

"Được rồi."

***

Karina không ngừng nghỉ trong sứ mệnh của mình.

Họ nhanh chóng rơi vào một thói quen — một thói quen mà cả hai đều quen thuộc: bữa sáng. Nhưng lần này, Karina nấu ăn và Winter phải thừa nhận rằng Karina đã cải thiện rất nhiều so với món súp không thể ăn được trước đó. Winter nghĩ rằng muối trong nước mắt của em làm cho món súp ngon hơn một chút.

Hầu hết các buổi sáng họ không nói chuyện. Họ chỉ chào hỏi nhau khi đi ngang qua và cùng nhau ăn trên đảo bếp.

Đôi khi, Winter cho phép mình lắng nghe Karina dẫn dắt cuộc trò chuyện. Cuộc trò chuyện diễn ra ngắn ngủi và Winter thậm chí không trả lời lại, chỉ ngân nga để xác nhận, cho Karina biết rằng em vẫn đang chú ý.

Karina cũng ổn với điều đó — ổn với bất cứ điều gì thực sự. Cô ấy vui vì Winter đã đồng ý để cô ấy làm điều này. Và cô ấy đang học cách nấu ăn trong quá trình này, học cách làm việc nhà. Điều mà cô ấy nghĩ là một chiến thắng kép. Năm ngoái, Karina thậm chí không bao giờ mơ đến việc cầm một chiếc thìa, chứ đừng nói đến việc nấu một bữa ăn trọn vẹn ba bữa một ngày.

Cô ấy thực sự thấy công việc nhà này rất thoải mái. Karina dần trở thành một bà nội trợ và không phản đối ý tưởng ở nhà trong thời gian nghỉ dài. Thật thoải mái vì nó khác xa với công việc cô ấy làm. Và làm việc đó thực sự khiến cô ấy khiêm tốn hơn.

Karina cũng thích nhìn Winter mỉm cười khi em cắn vào đồ ăn, cho thấy lần này cô ấy không làm hỏng hương vị. Nó được nêm nếm hoàn hảo theo ý thích của em.

Cả hai đều không biết chuyện đó xảy ra thế nào hoặc khi nào nhưng sự im lặng của họ chuyển thành những tiếng trò chuyện nho nhỏ ở đây và ở đó, những cuộc trò chuyện tràn ngập mọi ngóc ngách trong ngôi nhà của họ.

Vai chạm vào nhau, khuỷu tay va vào nhau một cách vụng về khi họ cùng ăn, ngồi gần nhau hơn bao giờ hết.

Và Winter ngạc nhiên khi nghe thấy mình thực sự cười trước điều gì đó Karina nói hoặc làm vì vợ cô ấy quá vụng về đến nỗi cô ấy tự vấp ngã.

Trái tim Karina ngân nga theo tiếng cười của Winter, du dương đến nỗi cô ấy nghĩ rằng các thiên thần cũng sẽ ghen tị với giọng cười của Winter.

Một lần nữa, cô ấy lại hy vọng.

Vì vậy, cô ấy lại cố gắng đưa những gì họ đang có tiến xa hơn một chút và hỏi Winter xem em có muốn đi chơi cùng cô ấy không.

"Này, chiều nay em đi cùng tôi được không?"

Winter suy nghĩ trước rồi hỏi Bibi về lịch trình của em (thường thì lịch trình đó trống). Khi Bibi xác nhận rằng em rảnh, em hỏi Karina, "Ở đâu?"

"Chỉ là một hoạt động nhỏ thú vị mà tôi nghĩ là em sẽ thích."

"Ồ," Winter có vẻ ngạc nhiên. "Em tưởng chúng ta đã xong với những buổi hẹn hò dàn dựng rồi chứ? Nayeon có nói gì không?"

Karina lắc đầu không. "Ừm, đúng rồi. Tôi chỉ nghĩ là tôi sẽ mang cho em — ờ, em biết gì không? Không sao đâu. Em không cần phải làm thế. Quên điều tôi vừa hỏi đi," cô ấy cười khúc khích một cách lo lắng khi cắn vào xúc xích.

"Không, em có thể đi," Winter đột nhiên nói.

"Thật sao?" Khuôn mặt Karina sáng lên. Đột nhiên, cô ấy cảm thấy tràn đầy năng lượng. "Không có gì điên rồ đâu, tôi hứa."

Winter mỉm cười thật lòng. "Được thôi."

Winter phải kìm nén tiếng hét sắp thoát ra khỏi miệng khi thấy Karina đưa em đến lớp học gốm riêng. Em đã muốn làm điều đó từ lâu nhưng không bao giờ có cơ hội vì em lại bị bệnh!

"Làm sao chị biết?"

Karina cười toe toét. "Tôi nhớ đã đọc rằng em sưu tầm những chiếc bình nhỏ cho mẹ em trên tập bìa dày mà họ đưa cho tôi về em. Em có rất nhiều sở thích", cô ấy bình luận

"Phải." Winter cười rạng rỡ. "Đi nào!"

Winter là người tự nhiên với đất sét. Karina thì không, mặc dù ngón tay của cô ấy nhỏ hơn Winter, cô ấy có bàn tay nặng và mỗi lần cô ấy cố nặn đất sét, nó lại vỡ. Trong khi những ngón tay dài của Winter lại rất nhanh nhẹn đến nỗi em đã hoàn thành một chiếc cốc dễ thương và một chiếc bình nhỏ.

"Cần giúp không?" Winter trêu chọc.

Cạnh tranh như thường lệ, Karina bĩu môi và trả lời nhanh 'không' với Winter. Lông mày cô ấy nhíu lại vì tập trung. Cô ấy làm hỏng thêm vài lần nữa cho đến khi cô ấy rên rỉ vì thất vọng, đập tay xuống đất sét.

"Này! Đất sét có làm gì chị đâu chứ!"

Karina chỉ càu nhàu và định đứng dậy cởi tạp dề thì bị Winter ngăn lại.

"Ngồi xuống," Winter ra lệnh. Em đi ra sau Karina và đặt cằm mình lên vai Karina và đặt tay lên vai cô ấy. "Để em giúp."

Karina nuốt nước bọt vì khoảng cách gần của họ và cơ thể cô ấy phản ứng tự nhiên với cách Winter hướng dẫn tay cô ấy trên đất sét. Cảnh phim trong Ghost hiện lên trong tâm trí cô ấy và cô ấy đỏ mặt dữ dội. Với khoảng cách gần như vậy, cô ấy tự hỏi liệu em có thể cảm nhận được trái tim cô ấy đang đập mạnh như thế nào trong lồng ngực không.

Winter nhận ra vị trí của họ một cách muộn màng khi em quay lại nhìn Karina và mũi họ chạm vào nhau khiến em ngay lập tức tách ra. Em ho vì xấu hổ và kêu lên, "đó là cách chị làm", trước khi em quay lại vị trí của mình và đợi các mảnh của mình khô.

Cuối cùng, Winter mang về nhà một chiếc bình hoa xinh đẹp và một chiếc cốc trong khi Karina mang về nhà một vật hình tròn... bị móp.

Winter phải thừa nhận rằng em đã rất vui. Và mặc dù Karina không thành công trong việc tạo ra thứ gì đó, cô ấy thực sự vui vì Winter vui.

Và Winter trông có vẻ rất khỏe đến nỗi cô ấy bắt đầu nghĩ rằng bất kể Winter đang phải đối mặt với điều gì, em cũng đang khỏe hơn. Cô ấy cũng sẵn sàng đợi cho đến khi Winter sẵn sàng kể cho cô ấy nghe về điều đó.

Buổi hẹn hò làm đồ gốm của họ (mặc dù không ai trong số họ muốn thừa nhận) được tiếp nối bằng một cuộc hẹn xem phim. Phải thừa nhận rằng Winter chỉ xem một hoặc hai bộ phim của Karina.

Vậy nên, Winter yêu cầu họ xem một trong những bộ phim của Karina trên Netflix. Lúc đầu Karina hơi do dự nhưng cuối cùng cũng đồng ý vì làm sao cô ấy có thể cưỡng lại vợ mình khi em trông thật dễ thương với đôi mắt nâu to đẹp đến nỗi cô ấy thực sự phải kiềm chế bản thân không lao vào em.

Có lẽ Karina đang tận hưởng quá mức hoặc cô ấy đang quá đắm chìm vào khoảnh khắc này nên bong bóng hy vọng lại trào dâng trong bụng cô ấy.

Ánh đèn mờ chỉ làm cho khoảnh khắc trở nên lãng mạn. Karina đã kìm nén cảm xúc của mình, không muốn làm Winter sợ. Nhưng giờ thật khó khăn khi Winter xinh đẹp đến vậy với khuôn mặt được chiếu sáng bởi TV. Và cô ấy quá choáng ngợp bởi cảm xúc của mình trong vài ngày qua đến nỗi cô ấy tự cho mình thêm một lần.

Thế là Karina quay sang Winter và nhìn chằm chằm vào em.

Winter cảm thấy có ánh mắt nhìn mình và quay đầu về phía Karina. "Cái gì?"

Đây chính là nó.

"Tôi có thể đưa em đi hẹn hò được không?" Karina đột nhiên thốt lên.

Ngay lập tức, hồi chuông báo động vang lên trong đầu Winter thúc giục em phải tránh xa Karina trên ghế sofa.

Mắt Karina mở to, vẻ hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt khi cô ấy nhận ra mình vừa nói gì. Không có lời mở đầu, thậm chí không có lời cảnh báo và cô ấy cảm thấy thật ngu ngốc vì đã không suy nghĩ kĩ.

"Khoan đã, Winter, để tôi giải thích."

Winter đứng dậy và định rời đi nhưng Karina đã đuổi kịp em. "Winter, đợi đã, tôi xin lỗi. Làm ơn hãy nghe tôi nói."

"Em không muốn, Karina," giọng Winter run rẩy, sợ phải nghe những gì Karina phải nói.

"Tại sao?"

"Bởi vì em sợ", em thú nhận. "Em không muốn bị tổn thương thêm lần nữa".

Karina nghĩ rằng cô thực sự có thể nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ. Winter nghe thật yếu đuối và tổn thương.

Khi Winter bắt đầu đi, Karina đưa tay ra để nắm lấy tay em để ngăn lại nhưng Winter không quay lại. Em sợ rằng nếu em nhìn Karina, em có thể suy sụp và khóc.

"Winter, tôi xin lỗi." Giống như một gánh nặng đã được trút khỏi lồng ngực Karina. Cô ấy đã tìm đúng thời điểm để xin lỗi, lần này, trước mặt Winter chứ không phải sau cánh cửa đóng kín. "Tôi biết rằng tôi không thể rút lại những gì mình đã làm nhưng tôi muốn xin lỗi."

Bàn tay của Karina trượt xuống nắm lấy tay Winter. "Tôi xin lỗi vì đã nói rằng tôi đau khổ khi ở bên em khi tôi chẳng hề như vậy."

Họ thực sự đang làm điều này.

"Và tôi xin lỗi vì đã làm tổn thương em."

Điều này đã diễn ra từ lâu, là điều mà Winter đã tránh né từ lâu.

"Tôi xin lỗi vì không thể bảo vệ em nhưng lần này, tôi thề là tôi sẽ làm được. Winter..." Karina rên rỉ, không thể giữ bình tĩnh được. "Tôi không muốn ly hôn."

Winter nhắm mắt lại. Mọi chuyện đang trở nên quá sức chịu đựng và em ngày càng khó có thể che giấu tình cảm của mình dành cho vợ.

Nhưng em sợ. Và em không muốn cảm thấy đau lòng thêm lần nữa.

"Em thực sự sợ, Karina à," em lại nói.

"Tôi biết và tôi xin lỗi." Winter vẫn đứng im khi em cảm thấy Karina tựa trán vào gáy em. "Tôi muốn tiếp tục làm điều này với em ... trong một thời gian dài ... nếu em cho phép tôi" cô ấy thì thầm. Karina thở hổn hển, không thể kiểm soát tiếng nấc thoát ra khỏi miệng. "Tôi không muốn ly hôn với em W-Winter, làm ơn. Tôi thích em nhiều lắm."

Trong khoảnh khắc, thế giới của Karina đảo lộn khi cô ấy cảm thấy Winter áp môi em vào môi cô ấy. Cô ấy có thể nếm được vị mặn trong nước mắt của họ, bất kể đó là ai, cô ấy không biết. Nhưng cô ấy vẫn khóc, khi cô ấy hôn lại Winter, lẩm bẩm lời thú nhận của mình hết lần này đến lần khác giữa những nụ hôn lộn xộn.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và Karina phải mất một lúc mới nhận ra chuyện này sẽ đi đến đâu nên cô ấy lùi lại và Winter nhìn cô ấy với vẻ bối rối.

"Thế này được không?" Karina thở hổn hển. Winter chỉ trả lời bằng một nụ hôn khác mà cô ấy đáp trả cũng dữ dội không kém.

Karina hơi ngần ngại khi phải hành động trước nên Winter đã nhanh chân hơn cô ấy, háo hức cởi bỏ quần áo của cả hai. Họ vứt quần áo khắp phòng khách cho đến khi chỉ còn lại đồ lót.

Winter từ từ và cẩn thận hạ thấp bức tường cơ thể xuống khi Karina hôn em một cách nồng nhiệt, lần này chậm rãi, tận hưởng những gì vừa xảy ra chỉ vài phút trước.

Winter thở hổn hển khi Karina cắn vào cổ em và trước khi Karina kịp đi xa hơn, cô ấy lại hỏi liệu điều này có ổn không.

Một lần nữa, Winter đáp lại bằng một nụ hôn ngọt ngào đến nỗi Karina mỉm cười khi những ngón tay cô ấy lướt theo từng đường cong trên cơ thể Winter.

Sáng hôm sau, Winter thức dậy và thấy mình đang tựa vào lưng ghế sofa, em nghĩ rằng mình sẽ chẳng phiền lòng với loại đau nhức cơ thể này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com