TruyenHHH.com

Winrina Jiminjeong Trans Quyen Ru Chet Nguoi

Đêm đến, Karina trằn trọc trên giường, không thể ngủ được vì cảm giác cồn cào trong bụng. Nhớ đến nụ hôn của họ, cô cảm thấy toàn thân choáng váng.

Nhưng cô không phàn nàn.

Nếu không thì đó chính là điều cô mong muốn. Cô thích thú hòa mình vào những cảm xúc xa lạ này. Ở bên Winter chẳng giống bất cứ điều gì khác, em khiến cô vừa ngại ngùng vừa lo lắng. Và đôi khi còn lúng túng. Không ai có thể khơi dậy những cảm xúc như vậy trong cô ngoài Winter. Karina không thể ngừng suy ngẫm về từng tương tác nhỏ nhặt giữa họ. Cô cứ nghĩ liệu mình có làm đúng mọi việc hay không và Winter nghĩ gì về cô.

Cô muốn biết nhiều hơn nữa về Winter. Những điều yêu thích của em là gì? Em như thế nào khi buồn, vui hay tức giận? Mọi điều nhỏ nhặt đều quan trọng với cô.

Tất cả đều cảm thấy choáng ngợp đến mức cô nhận ra mình sẽ vỡ òa nếu không chia sẻ nó với ai đó. Cô quyết định gọi cho Aeri, có lẽ bạn cô đang bận việc.

Aeri bắt máy gần như ngay lập tức.

"Aeri, có điều này mình muốn chia sẻ..." Karina ngập ngừng, cô vẫn không chắc có nên nói với bạn mình hay không, nhưng Aeri là người bạn thân duy nhất của cô.

"Có chuyện gì đã xảy ra à? Cậu có thể nói với mình." Có thể nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của cô ta.

"Mình biết điều đó thật điên rồ và mình vẫn không thể tin được, nhưng mình nghĩ mình đã yêu một ai đó... và đó là một cô gái," Karina nói xong, lo lắng. Và chẳng ích gì khi ở đầu bên kia là sự im lặng chết chóc.

"Aeri?"

"Cô ta là ai?" Giọng của Aeri nghe có vẻ xa xăm và hoàn toàn không có chút vui vẻ nào trong đó. Nhưng Karina, quá bị cuốn vào cảm xúc của mình, không suy nghĩ nhiều.

"Ừm ...  là Winter đó, cô gái mình đã gặp ở bữa tiệc sinh nhật của cậu, nhớ không?"

Lần này cũng phải mất một lúc Aeri mới trả lời được.

"Điều mình nhớ là cô ta là một vị khách không mời mà đến."

"Cậu đang nói về cái điều vậy?"

"Hãy nói với mình đó chỉ là trò đùa thôi, bởi vì-"

"Mình không hiểu cậu." Karina nói với vẻ cáu kỉnh. Cô bắt đầu hối hận vì đã chia sẻ nó với bạn mình.

"Cậu biết bao nhiêu về cô ta?"

"Không nhiều, nhưng đó không phải là vấn đề," Karina thở dài. Đúng, tất cả những gì cô biết về Winter là em thích nướng bánh và bơi lội. Và còn mặc váy ngắn khiến Karina không khỏi liếc nhìn đôi chân của em.

"Đó là trọng tâm đấy! Mình đã kiểm tra tất cả các camera giám sát để xem cô ta vào cùng ai, nhưng cô ta không vào bằng cổng chính và cũng không vào bằng các lối vào khác!

"Chắc chắn là cậu đã bỏ lỡ nó...và tại sao cậu lại làm điều đó chứ?"

"Mình thấy cô ta có vẻ đáng ngờ, mình không nghĩ cậu nên đến gần cô ta quá đâu."

"Cậu nghiêm túc à? Mình bắt đầu nghĩ là cậu không muốn mình hạnh phúc!"

"Karina, không! Mình chỉ muốn cậu ở bên một người xứng đáng với cậu và ngang tầm với cậu".

"Đừng lo lắng, Winter xứng đáng với mình và em ấy ở cùng đẳng cấp với mình."

"Làm sao cậu biết điều đó?"

"Mình có thể cảm nhận được điều đó và với mình thế là đủ rồi."

"Cậu thực sự-tâm trí của cậu đã bị đầu độc bởi thứ tình yêu này đến vậy sao?"

"Phải" Karina cười khúc khích, cô thích điều đó.

"Được rồi, vậy còn chồng sắp cưới của cậu thì sao?"

Khi nhắc đến anh ta, Karina bất giác cau mày. "Không biết, sau này mình sẽ nghĩ lại, dù sao mình cũng sẽ không cưới anh ta-gia đình anh ta nên tìm một cái lồng ấp khác."

"Cậu đang đi đến bờ vực, nếu bố cậu phát hiện ra, ông ấy sẽ cắt quyền thừa kế của cậu đấy. Cậu sẽ sống thế nào hả?"

"Mình không biết! Và mình không muốn nghĩ về nó bây giờ!"

"Thật bất cẩn, cậu sẽ hối hận và Winter, mình chắc chắn...có gì đó không ổn với cô ta."

"Aeri dừng lại đi! Cậu luôn như thế này. Hãy từ bỏ tình một đêm và ổn định với một người sẽ cho cậu tình yêu. Có lẽ sau đó cậu sẽ ngừng hoang tưởng như này!"

Karina cắt ngang cuộc gọi và ném điện thoại xuống sàn. Điều đó đã đươc dự liệu trước. Aeri chưa bao giờ thích những người cô hẹn hò, bạn cô luôn nói rằng họ không xứng đáng với cô. Và Karina nghĩ rằng đó là vì bạn cô là đồng tính nữ và ghê tởm tất cả đàn ông vì điều này. Nhưng bây giờ cô đã yêu một cô gái, cô đã mong đợi sẽ có một phản ứng khác.

Thật là khó chịu.

Nhưng lời nói của Aeri sẽ không khiến cô từ bỏ Winter.

Bởi vì Karina chắc chắn rằng em chính là người đó.

Và không có gì khác quan trọng hơn.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Minjeong, Minjeong ...

Aeri chăm chú kiểm tra báo cáo doanh thu tháng này. Cô gái này thực sự là một phước lành. Người này chỉ xuất hiện trong hai video không lộ mặt nhưng chúng vẫn có doanh thu cao nhất. Aeri ngày càng nhận được nhiều yêu cầu hơn, thậm chí có người còn đề nghị trả một khoản tiền khổng lồ để qua đêm với cô gái đó.

Thật nực cười. Liệu họ có muốn ngủ với cô gái đó không nếu họ biết khuôn mặt người này xấu đến mức nào nhỉ? Tuy nhiên, Aeri đang đợi Minjeong quay lại, cô ta tin chắc điều đó sẽ sớm xảy ra. Suy cho cùng, Minjeong chỉ là một đứa trẻ mồ côi ngây thơ và nghèo khổ.

Aeri cười thầm một mình. Tất nhiên, cô ta đã kiểm tra lý lịch của người này. Cô ta đã làm điều đó với mọi cô gái tìm đến với cô ta. Và cô ta cũng đang làm mọi cách để họ phải quay trở lại, khiến họ không còn lựa chọn nào khác.

Hài hước thật, cô ta nhấp vào video của Minjeong và nó bắt đầu phát. Người sau lúng túng đứng trước ống kính, sau đó từ từ cởi khóa kéo váy của mình-Aeri ngay lập tức nhấp vào nút thoát. Cô ta ôm ngực thở dốc.

Cô ta tưởng mình đã bình phục từ lâu nhưng tại sao cảm giác bất lực này lại nhấn chìm cô ta lần nữa?

Bởi vì nó không đúng sự thật. Cô ta chỉ tự lừa dối mình rằng mọi chuyện vẫn ổn. Karina nói với cô ta rằng mọi chuyện vẫn ổn và cấm nhắc đến chuyện đó nữa. Nhưng dù cố gắng thế nào Aeri cũng không thể quên được. Nó sẽ ám ảnh cô ta mãi mãi ...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vài năm trước. Năm thứ nhất trung học.

"Karina, đó là đồ trang sức chứ không chỉ là mỹ phẩm rẻ tiền. Cậu có nhận ra là nó nguy hiểm đến mức nào không?" Aeri cố gắng lý luận với người bạn thân nhất của mình.

Sau giờ học, họ quyết định vui chơi một chút và đi hát karaoke hoặc điều gì đó tương tự khi một cửa hàng trang sức mới mở thu hút sự chú ý của Karina.

"Đây chính xác là lý do tại sao mình muốn làm điều này," Karina rên rỉ. "Những gì chúng ta đang làm bây giờ đã trở thành một nhỏ nhặt."

Aeri thở dài. Gần đây, Karina luôn cảm thấy buồn chán nên ngày càng nghĩ ra nhiều hành động mạo hiểm hơn. Những hành động mà Aeri không muốn tham gia... nhưng cô ta không bao giờ có đủ can đảm để từ chối. Khả năng Karina sẽ chấm dứt tình bạn của họ và tìm một người bạn thân mới đã khiến Aeri vô cùng đau đớn.

Rõ ràng, biểu cảm trên khuôn mặt cô ta đã bộc lộ suy nghĩ của cô ta, bởi vì Karina ngắt lời, "Được thôi. Mình đi một mình nhưng ngày mai đừng nói chuyện với mình vì mình sợ ở gần cậu chán chết mất!"

Karina nhanh chóng sải bước tránh xa bạn cô. Không, cô ta không thể để chuyện này xảy ra. Aeri ngay lập tức chạy theo cô.

"Đợi đã-mình sẽ đi cùng cậu," Aeri nói nhanh, đồng thời nắm lấy tay Karina.

Và cùng lúc đó, khuôn mặt Karina sáng lên với nụ cười rạng rỡ. Điều đó luôn khiến Aeri mất đi khả năng suy nghĩ sáng suốt. Làm sao cô ta có thể từ chối khi điều đó làm Karina vui đến thế? Và khi nào bản thân Aeri cũng bắt đầu cảm thấy hạnh phúc như vậy?

Tay trong tay, họ bước vào cửa hàng trang sức. Karina tự tin đến gần người bán hàng, "Xin chào, hôm nay bạn tôi tổ chức sinh nhật và tôi muốn mua một chiếc nhẫn cho cậu ấy."

"Ồ." Người bán hàng nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ. Có lẽ vì họ vẫn còn mặc đồng phục học sinh. "Hầu hết đồ trang sức của chúng tôi đều khá đắt tiền nhưng tôi sẽ cố gắng tìm thứ gì đó vừa túi tiền của bạn." Cuối cùng người đó mỉm cười khinh thường.

Karina cau mày, "Không, cho chúng tôi xem cái đắt nhất ấy." Cô rút từ trong túi áo khoác ra một chiếc thẻ không giới hạn của một ngân hàng nổi tiếng và nghịch nghịch nó để chắc chắn rằng nhân viên bán hàng sẽ chú ý đến nó.

Người đó đã chú ý đến nó và một sự ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt người này.

"Được rồi, xin vui lòng đợi chút." Người phụ nữ bán hàng nói ra để lấy đồ trang sức trong khi Karina và Aeri ngồi xuống một trong những chiếc ghế dài nhỏ.

Trong những khoảnh khắc như thế này, Aeri ghen tị với Karina. Gia đình họ đều giàu có như nhau nhưng cuộc sống của họ lại rất khác nhau. Khi Aeri chỉ nhận được 100 USD tiền tiêu vặt mỗi tuần và một danh sách dài những điều cấm đoán, Karina tiêu bao nhiêu tùy thích và bố mẹ cô không kiểm soát cuộc sống của cô như những kẻ điên. Nhưng có lẽ họ nên làm vậy vì có vẻ như Karina đã sa ngã.

"Đừng có tốt bụng như lần trước nữa. Cậu sẽ không để mình thắng lần nữa phải không?" Karina thì thầm tinh nghịch vào tai bạn cô.

Aeri rùng mình khi hơi thở của Karina lướt qua da cô ta. Caramel, cô ta nhận ra. Karina luôn có mùi gì đó ngọt ngào, và điều đó luôn khiến Aeri muốn đặt những nụ hôn lên cổ cô.

Cô bán hàng quay lại và đặt nhiều món đồ trang sức khác nhau lên bàn trước mặt họ rồi ngồi đối diện họ. Một cô bán hàng khác bên cạnh Aeri.

"Nhìn này, nó có đáng yêu không?" Karina cầm chiếc nhẫn trên tay và xoay nó, để viên kim cương lấp lánh dưới ánh sáng.

Aeri gật đầu, nuốt nước bọt. Cô ta biết chuyện gì sắp xảy ra.

"Ồ, cái này cũng vậy." Karina lấy chiếc nhẫn thứ hai mà không đặt chiếc nhẫn đầu tiên trở lại.

Karina nhẹ nhàng nắm lấy tay Aeri và thử chiếc nhẫn thứ hai.

"Ồ, chẳng phải nó hoàn hảo cho cậu ấy sao?" Karina nhiệt tình nói chuyện với cô bán hàng. Sự chú ý của người sau chuyển sang tay Aeri và lần này Karina khéo léo để chiếc nhẫn đầu tiên lọt vào tay áo dài của chiếc áo khoác đi học của mình.

Cô bán hàng gật đầu.

"Tôi có thể nhìn thấy cùng một cái nhưng với một viên đá khác không? Cái này lấp lánh không đẹp lắm," Karina nói với giọng bất cần như một con nhóc hư hỏng. Không, Karina không diễn xuất, đó là con người thật của cô. Aeri nhận thức rất rõ bạn cô ta là người tệ hại đến mức nào nhưng vẫn không thể từ bỏ cô.

Trong khi nhân viên bán hàng  phía đối diện họ hướng dẫn một nhân viên bán hàng khác nên mang chiếc nhẫn nào, Aeri, với đôi tay run rẩy, lấy ngẫu nhiên một chiếc nhẫn và để nó rơi vào túi của mình. Chỉ một. Cô ta không thể tự mình lấy thêm được nữa.

Karina thúc cùi chỏ vào hông bạn cô.

Aeri hạ ánh mắt xuống.

"Tôi đã đổi ý, thay vào đó tôi sẽ lấy cái này," Karina đột nhiên nói, chỉ vào một chiếc nhẫn bạc xinh đẹp có hình bông hoa với một viên đá quý nhỏ màu hồng ở giữa.

Aeri ngạc nhiên nhìn cô. Khi họ làm những việc như vậy họ không bao giờ mua bất cứ thứ gì để tránh việc để lại thông tin cá nhân về thẻ của họ. Bạn cô ta đang làm gì vậy?

Khi họ đang trên đường ra ngoài, Karina đưa cho Aeri chiếc hộp có chiếc nhẫn cô vừa mua. Aeri cầm lấy nó và giữ chặt, bất kỳ món quà nào từ Karina đều đặc biệt đối với cô ta.

Karina cười vui vẻ trong khi nghịch lọn tóc dài của mình. Đối với Aeri nó còn hay hơn cả bản nhạc yêu thích của cô ta. Và nếu cô ta phải làm những điều như thế này để có thể nghe nó, cô ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Khi họ gần như bước ra khỏi cửa hàng, Aeri cuối cùng cũng thở ra nhẹ nhõm. Tuy nhiên, còn quá sớm vì đúng lúc đó một nhân viên bảo vệ đã nắm lấy tay cô ta.

"Đi đủ xa rồi chứ?"

Tiếng cười của Karina dừng lại ngay lập tức.

Hai nhân viên bảo vệ túm lấy họ và thô bạo kéo vào phòng nhân viên-màu xám, không có cửa sổ và thiếu ánh sáng. Họ không ngần ngại khám xét, dò dẫm khắp cơ thể, thậm chí có khi còn hơn mức cần thiết. Họ lấy đi tất cả những gì cả hai có, kể cả chiếc nhẫn mà Karina đã trả tiền. Nó làm Aeri tức giận.

Trên bàn, một nhân viên bảo vệ đếm số nhẫn mà Karina đã đánh cắp. Tất cả là sáu. Aeri thậm chí còn không nhận ra cô đã làm điều đó như thế nào.

"Huh, thật ấn tượng," nhân viên bảo vệ cười khúc khích, một người cao và trông trẻ. "Tao cá là mày có thể sử dụng đôi bàn tay khéo léo của mình vào một số việc khác."

Karina lườm hắn từ dưới hàng lông mày.

Cả hai ngồi trên ghế cạnh chiếc bàn kim loại. Một người bảo vệ mập khác đang theo dõi chặt chẽ cả hai.

Aeri sợ hãi vô cùng. Trên đường tới đây, Karina bảo bạn cô giữ im lặng-không được phản kháng hay cãi lại. Và đừng lo lắng rằng họ có thể giao nộp chúng cho cảnh sát vì trước tiên họ sẽ đòi tiền. Nhưng đối với Aeri thì mọi chuyện cũng không khá hơn, cô ta không có tiền, bố mẹ cô ta cũng vậy. Và họ nghiêm khắc đến mức trừng phạt cô ta chỉ vì một lỗi nhỏ nhất. Tuy nhiên, Karina không biết về nó.

Và điều cô ta lo sợ đã xảy ra. Các lính canh buộc họ phải ghi lại số điện thoại của cha mẹ họ.

"Gọi cho bố mẹ chúng đi, lũ khốn này giàu khủng khiếp. Chúng ta có thể tính phí gấp đôi số tiền bọn nó đã trộm," người bảo vệ mập nói.

"Chờ đã." Người bảo vệ cao lớn ném cho hắn ta một cái nhìn sắc bén. "Tao muốn làm một việc."

Có vẻ như người bảo vệ mập hiểu rõ hắn ta. "Thật luôn hả? Bọn này vẫn còn đi học."

"Tao không kiềm chế được. Vợ tao sau khi sinh con trở nên xấu xí, người bạn nhỏ của tao không cần cô ta nữa". Người bảo vệ cao nhìn xuống.

"Được rồi, đứa nào?" Người bảo vệ mập thở dài. Karina tìm thấy tay Aeri và siết chặt nó an ủi. Nhưng rõ ràng tình trạng khó khăn này sẽ không kết thúc tốt đẹp.

Hắn ta chỉ vào Karina và liếm môi. Tên lính canh mập mạp đẩy cô ra, hắn bắt cô đứng dậy. Mặc dù Karina có thái độ bình tĩnh nhưng Aeri vẫn nhận thấy đôi chân đang run rẩy của cô.

Người bảo vệ cao lớn nắm lấy tay cô và đẩy vào tường.

"Cởi quần áo ra," hắn ta nói với vẻ đe dọa. Karina làm theo và từ từ bắt đầu cởi quần áo của mình. Aeri không thể tin vào mắt mình. Mặc dù Karina đã hẹn hò vô số, Aeri biết cô vẫn chưa bao giờ ... Tại sao cô không kháng cự? Bạn cô ta có muốn lần đầu tiên của mình như thế này không vậy?

Aeri muốn hét lên. Để bảo bạn cô ta dừng lại. Cô ta muốn đứng lên giết chết đám lính canh chết tiệt này và cứu bạn mình. Nhưng cô ta không thể làm gì được. Toàn bộ cơ bắp của cô ta tê liệt, toàn bộ cơ thể cô ta bị tê liệt. Cô ta thậm chí không còn sức để nhắm mắt lại và bị bỏ lại để quan sát mọi thứ thật kỹ càng. Rõ ràng là trái tim cô ta đang vỡ ra từng mảnh. Tất cả đều là lỗi của mình, lẽ ra mình nên ngăn Karina lại khi vẫn chưa quá muộn...

Khi Karina chỉ còn lại chiếc quần lót, người bảo vệ cao lớn tiến lại gần và ép cơ thể hắn ta vào cơ thể cô, tay anh ta mò mẫm đùi cô. Hắn ta cố cởi quần lót của cô nhưng ngay lúc đó Karina đã tát mạnh vào má hắn, và trong khi người bảo vệ vẫn còn sốc, đã đá vào giữa hai chân hắn ta.

Tuy nhiên, đó không phải là quyết định tốt nhất, vì những gì xảy ra tiếp theo còn tồi tệ hơn.

"Con khốn nạn!" Hắn túm tóc Karina và đập đầu cô vào tường bê tông khiến mặt cô chảy máu. Cô vòng tay ôm đầu rồi ngồi phịch xuống sàn.

Lúc này tên cận vệ mập mạp tức giận. "Mày điên à? Mày có muốn bố mẹ của chúng nó tống chúng ta vào tù không?

"Mẹ kiếp!" Người bảo vệ cao lớn đá vào tường và rời khỏi phòng nhân viên.

"Tao sẽ gọi cho bố mẹ mày, giúp bạn mày chỉnh trang đi." Người bảo vệ ném khăn giấy ướt vào Aeri. Người sau cuối cùng cũng tỉnh táo lại và lao tới Karina, người đang ngồi dựa vào tường, khi máu tiếp tục chảy xuống mặt và sâu hơn xuống cơ thể cô. Trái tim của Aeri vỡ làm đôi; cô ta không thể tha thứ cho bản thân vì đã để ai đó làm điều này với bạn mình.

Với đôi tay run rẩy, cô ta rút khăn giấy ra và bắt đầu lau máu trên mặt Karina, cô vẫn bất động và không nói một lời.

"Mình rất xin lỗi," Aeri nức nở khi lau mặt xong; cô ta chỉ muốn Karina trở lại là chính mình.

"Cậu xin lỗi về điều gì chứ?" Karina trầm giọng, đứng dậy và bắt đầu mặc đồng phục học sinh của mình. "Không có chuyện gì xảy ra cả."

Aeri bước lại gần, ôm lấy khuôn mặt cô và buộc cô phải nhìn vào mắt mình. "Làm ơn, tại sao cậu-"

"Dừng lại đi! Không có chuyện gì xảy ra cả, mọi chuyện đều ổn!" Karina nói với giọng có vẻ chân thật. Và sau đó, cô lặp lại điều đó nhiều lần đến mức Aeri bắt đầu đặt câu hỏi liệu điều đó có thực sự xảy ra hay không.

Khi bố mẹ họ đến, Aeri không muốn Karina phải đau khổ nữa nên nói rằng tất cả là do cô ta nghĩ ra. Và sau đó bố mẹ cô ta gửi cô ta đến một trường nội trú tôn giáo trong hai năm.

Hai năm dài nhất và địa ngục nhất trong cuộc đời cô ta. Dưới vỏ bọc của một trường học tôn giáo, đó là nơi mà các gia đình giàu có sẽ gửi những thanh thiếu niên có vấn đề của họ đến để sửa chữa hành vi của mình. Và chính tại đó, Aeri đã đặt một chiếc camera thẳng vào phòng kẻ bắt nạt cô ta và vô tình ghi lại cảnh kẻ đó và bạn cùng phòng đang quan hệ tình dục. Sau đó, cô ta dùng đoạn video này để đe dọa họ và cứu mình khỏi bị bắt nạt. Không còn cách nào khác để sống sót.

Hoặc là mình hoặc họ.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khoảnh khắc cô ta quyết định chạy theo Karina và bước vào cửa hàng trang sức đó, cuộc sống của cô ta không bao giờ trở lại bình thường nữa.

Những ký ức này khiến tay cô ta siết chặt tay thành nắm đấm. Cô ta đã trải qua rất nhiều điều vì Karina. Và nếu lúc đó cô ta giữ im lặng về cảm xúc của mình vì Karina không có hứng thú với con gái, thì bây giờ mọi thứ đã thay đổi, cô ta sẽ không để bất cứ ai cướp Karina khỏi cô ta. Bởi vì Karina chỉ là của cô ta mà thôi.

Và cô ta sẽ làm bất cứ điều gì để có thể chia rẽ Karina và Winter.

Cô ta chắc chắn rằng Winter không phải là người như Karina thấy. Bởi vì dù có kiểm tra lý lịch người này bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô ta cũng không thể tìm thấy bất cứ điều gì. Cứ như cô gái này không tồn tại vậy. Nhưng trong thế giới hiện đại này, không thể sống mà không để lại dấu vết.

Sớm hay muộn cô ta sẽ tìm thấy thứ gì đó trên người cô gái này.

Ngay cả khi cô ta phải theo cô gái đó suốt cả ngày lẫn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com