Winrina Jiminjeong Trans Quyen Ru Chet Nguoi
"Gì mà lâu thế?" Aeri vồ lấy Minjeong ngay khi người này phải bước lên chiếc xe của Aeri, đang đợi em ngay bên ngoài tòa nhà chung cư của Karina."C-cô theo dõi chúng tôi à?" Minjeong không thể không hỏi, mặc dù sợ rằng điều đó có thể khiến Aeri tức giận hơn nữa nhưng em thật sự cảm thấy không thoải mái."Tất nhiên rồi!" Aeri ngắt lời. "Tao không thể để Karina một mình khi cậu ấy có thể chết vì lời khuyên ngu ngốc của mày! Và hãy biết ơn trái tim nhân hậu của tao vì đã cho phép mày dành thời gian với Karina của tao !"Minjeong nao núng và gần như ngất đi khi Aeri đột ngột quay về phía em, kéo cổ áo phông của em lại gần, khiến mũi họ va vào nhau. Giống như một kẻ nghiện ma túy đã lâu không dùng thuốc, Aeri cúi mặt vào cổ Minjeong và hít một hơi thật sâu. Rồi cũng mạnh mẽ đẩy ra."Chết tiệt!" Aeri đập mạnh vào vô lăng. "Mày không xứng đáng được mang theo mùi hương của cậu ấy! Ôi, tao thật muốn tháo bỏ bộ quần áo này ra khỏi người mày rồi sau đó thiêu sống mày." Ngực Aeri bắt đầu phập phồng lên xuống với tần suất ngày càng tăng. Có vẻ như cô ta đang cố gắng chống lại những ý tưởng loạn thần của ả. Sau khi bình tĩnh lại, cô ta nói như không có chuyện gì xảy ra, "Bây giờ, hãy nhanh lên."Sau ba mươi phút lái xe, chiếc xe dừng lại trước một khách sạn cao, sang trọng, nổi bật giữa vùng trời xám xịt của những tòa nhà xung quanh với ánh đèn lấp lánh rực rỡ."Phòng 1708" Aeri lơ đãng nói mà không thèm liếc nhìn em. "Ông ta đang đợi mày đấy."Chất axit đang đốt cháy dạ dày của Minjeong suốt chặng đường đến đây dường như đã hòa tan các bức tường của nó cho đến lúc này và bắt đầu thấm vào các cơ quan khác. Ý nghĩ bước vào cái khách sạn này thật đau đớn."Đừng lo lắng." Aeri đặt tay lên đầu gối Minjeong và siết chặt ... để trấn an? Không thể nào. Móng tay cô ta cắm sâu vào vết thương. "Nếu có chuyện gì, tao sẽ gọi xe cấp cứu. Dù sao thì tao cũng không phải là một con quái vật vô tâm mà."Minjeong hầu như không tin vào điều đó và cũng rùng mình khi nghĩ đến điều gì có thể xảy ra đến mức em phải cần xe cấp cứu."T-tất cả điều này có nghĩa là gì?" Minjeong hỏi với giọng run run.Aeri nhìn em và bật cười vui vẻ. "Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng chống cự, được chứ? Ông ta là khách hàng thân quen của tao và tao không muốn mất ông ta." Với những móng tay như móng vuốt của cô ta, Aeri nắm lấy cằm Minjeong. "Nhưng có lẽ mày sẽ gặp may, ông ta phát cuồng vì những kẻ ngu ngốc trông như trẻ con giống mày."Minjeong bước qua sảnh khách sạn rộng lớn trên đôi chân rã rời, bầu không khí ở đó trái ngược với tình trạng u ám hiện tại của em. Những bức tường lấp lánh ánh đèn vàng và có thể nghe thấy tiếng cười của nhân viên và khách, nhưng ngay khi Minjeong đi ngang qua họ, họ im lặng. Như thể họ biết em sắp làm gì. Đã biết và phán xét. Ánh mắt khinh thường đối với em và bĩu môi cho con điếm rẻ tiền.Minjeong muốn thu mình lại thành một hạt nhỏ.Biến mất.Chạy trốn.Tuy nhiên, em vẫn không dừng bước và nhanh chóng nhận ra mình đang đứng trước phòng 1708. Bàn tay run rẩy với lấy chuông cửa và nhấn nó. Chờ đợi. Chờ đợi. Và chờ đợi. Suýt nữa thì lên cơn đau tim——khi có một tiếng bíp ngắn, cánh cửa mở ra.Bởi vì, sẽ tốt hơn nếu không như vậy.Những điều chưa biết đằng sau cánh cửa đó giờ đã lộ diện. Một người nước ngoài có nụ cười tươi, cao, tóc vàng, đôi mắt xanh sáng ... già và mập mạp. Cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng Minjeong khi nhìn thấy cảnh tượng đó.Em sẽ không thể làm được.Em phải làm điều này."Thật nhỏ bé và ngây thơ," ông ta thủ thỉ hài lòng.Một cơn rùng mình chạy khắp cơ thể Minjeong trước giọng nói lấy lòng đó. Bây giờ không thể che giấu được sự run rẩy ở tứ chi của em."Xin mời vào," ông ta ngọt ngào nói, bước sang một bên và mở cửa rộng hơn. "Anh hứa, chúng ta sẽ có khoảng thời gian vui vẻ." Mặc dù bề ngoài thân thiện nhưng Minjeong vẫn cảm nhận được điều đó. Sự nguy hiểm.Vẫn chưa quá muộn...Nhưng tương lai của em thì sao?Chết tiệt, em nên làm gì đây?Đôi mắt nhắm chặt.Làm ơn.Tôi cần một câu trả lời.--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Ngả lưng vào ghế trong xe, Aeri không rời mắt khỏi màn hình laptop, trong thời gian thực hiển thị một căn phòng khách sạn, nơi các nhân vật chính sắp xuất hiện và hành động trên chiếc giường cỡ Queen. Một khóe miệng cô ta bất giác nhếch lên. Cô ta nóng lòng muốn cho Karina xem đoạn video kết quả. Để bạn cô ta cuối cùng cũng sẽ tỉnh táo và tận mắt chứng kiến rằng cô bạn gái đáng yêu của cô chỉ là một con điếm rẻ tiền và xấu xí. Tất nhiên, ban đầu Karina sẽ phẫn nộ và phủ nhận, nhưng sau một thời gian, bạn cô ta sẽ nhận ra vấn đề nghiêm trọng đến mức nào. Karina sẽ cần sự hỗ trợ về mặt tinh thần và Aeri sẽ ở gần để hỗ trợ."Minjeong, con điếm ranh." Aeri cười lớn. "Đây là kết thúc của mày."Đột nhiên, cô ta nhớ lại Karina từng nói rằng điều thú vị nhất về bí mật là tiết lộ chúng và giờ Aeri cuối cùng cũng có thể đồng ý với bạn cô ta.---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Ngày đầu tiên trong cảnh nghèo khó là thử thách vô cùng lớn đối với Karina. Cô đã trở nên quá phụ thuộc vào sự phục vụ của người khác và giờ đây khi không đủ khả năng chi trả, cô cảm thấy hoàn toàn bất lực. Cô không đủ khả năng chi trả bất cứ thứ gì, đến mức cô thậm chí còn phải bán một số thứ của mình để trả tiền mua đồ ăn và phương tiện giao thông công cộng mà cô vô cùng ghét.Hôm nay cô vẫn cảm thấy mệt mỏi, tuy nhiên vẫn đến trường đại học, vì đột nhiên việc lấy được bằng tốt nghiệp trở nên quan trọng đối với cô. Làm sao cô có thể tìm được một công việc tương đối tốt nếu không có nó?Vì vậy, bây giờ, ngồi trong khán phòng ồn ào, cô đọc lại lần thứ một tram bài phát biểu cho phần thuyết trình, mặc dù cô khó tập trung khi Winter cứ quay trở lại trong tâm trí cô.Cô lấy chiếc điện thoại rẻ tiền của mình ra để xem giờ. Mẹ kiếp. Lớp học sắp bắt đầu trong vài phút nữa, Minjeong đâu? Và người này đã không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của cô. Người này thậm chí còn chưa đọc chúng ... có chuyện gì đã xảy ra à? Minjeong có vẻ là người có trách nhiệm bỏ qua một tiết học quan trọng sao? Nếu người này không xuất hiện, làm sao cô có thể tự mình bảo vệ toàn bộ dự án chứ?Karina thở dài nặng nề, vòng tay ôm đầu. Mọi thứ quá phức tạp và cô không biết phải làm gì. Cô chỉ muốn quay lại cuộc sống dễ dàng như trước đây."Karina Yu?" Một giọng nói vang lên phía trên cô. "Chúng ta có thể nói chuyện được không?"Karina nhìn lên và thấy một cô gái xa lạ với vẻ mặt lo lắng. "Trông tôi có giống người sẽ nói chuyện với cô không?" Karina miễn cưỡng nói, lúc này mọi chuyện nhỏ nhặt đều khiến cô khó chịu và người duy nhất cô muốn nói chuyện chính là Winter."Đó là về Winter" cô gái đó nói nhanh.Điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của Karina, và cô nhìn cô gái một cách nghi ngờ. "Sao cô biết Winter?"Cô gái do dự một lúc, Karina quan sát cô ấy kỹ hơn và nhận ra cô ấy là người bạn xinh đẹp của Minjeong, người mà cô không nhớ tên."Chúng tôi là bạn ... từ thời trung học. Cậu ấy kể với tôi rất nhiều về chị, rằng chị bắt đầu hẹn hò và—""Đi thẳng vào vấn đề đi." Sự kiên nhẫn của Karina đã cạn kiệt và giáo sư đã bước vào khán phòng."Chà, tôi nghĩ có chuyện gì đó nghiêm trọng đã xảy ra với cậu ấy." Cô gái nhanh chóng rút điện thoại ra và sau vài thao tác, chuyển màn hình về phía Karina, hiển thị tin nhắn SOS từ Winter. "Còn có ảnh và địa điểm, tôi tra cứu thì ra là nhà của Aeri. Ý tôi là, cô ta chắc chắn sẽ không cho tôi vào để kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra nhưng cô ta là bạn của chị và tôi nghĩ chị có thể giúp ..."Karina giật lấy chiếc điện thoại từ cánh tay run rẩy của cô gái để nhìn rõ bức ảnh hơn. "Aeri," cô kéo dài, bốc khói. "Cô có biết con khốn đó à?""Ừm, không phải trực tiếp đâu, tôi chỉ làm hầu bàn ở các bữa tiệc của cô ta nhiều lần thôi."Karina nheo mắt trước lời giải thích. Tại sao Winter lại kết bạn với một người nghèo phải phục vụ như vậy? Nghe có vẻ kỳ lạ nhưng cô không có thời gian để hỏi thêm vì bức ảnh thực sự chụp ngôi nhà của Aeri, chính xác hơn là khu vườn của cô ta và điều đáng lo ngại hơn là có vết máu trên cỏ. Nghĩ lại việc Aeri đã tấn công Winter trong quá khứ ..."Được rồi, tôi sẽ đến đó và sắp xếp mọi thứ" Karina nói, vội vàng bắt đầu nhét đồ đạc của mình vào túi. Nếu Aeri dám làm tổn thương Winter, cô sẽ rạch cổ cô ta."Không—không, tôi đi cùng chị!" Cô gái ôm chặt lấy tay cô. "Tôi thực sự lo lắng cho cậu ấy."Karina không mong muốn đi cùng cô ấy và định bảo cô ấy biến đi, nhưng rồi cô nhớ ra một điều quan trọng."Ồ, cô có xe hơi không?" cô hỏi thăm dò.Cô gái nhanh chóng gật đầu và họ lao ra khỏi khán phòng, không để ý đến vẻ bất mãn trên khuôn mặt giáo sư.Họ đi đến một chiếc ô tô cũ kỹ, cũ nát màu xám, trông giống sắt vụn hơn và khuôn mặt Karina ngay lập tức nhăn lại. Cô đau đớn nghĩ đến chiếc xe tiện nghi của mình đã trở nên vô dụng khi bố cô lấy mất chìa khóa. Và bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi vào thứ này. Cô ngồi ở phía sau vì cô gái kia đã ngồi ghế trước và đã có người cầm lái.Toàn bộ tình huống thật khó chịu, Karina bắt đầu ước gì mình vừa gọi taxi. Dù đắt tiền nhưng mạng sống của Winter còn có giá trị hơn thế rất nhiều. "Chúa ơi—đó thực sự là bạn gái của Min-Winter à?" Một cô gái khác ngồi sau tay lái quay mặt về phía Karina. "Tôi không thể tin vào mắt mình!!!""Cô là ai nữa?" Karina hỏi một cách thô lỗ, ngay lúc đó cô cảm thấy ghê tởm cô gái này."Ồ xin lỗi, xin lỗi," cô gái cùng lớp nói. "Tôi là Minju và đây là Ryujin, chúng tôi đều là bạn của Winter."Karina không thích bạn bè của Winter một chút nào. Một cô hầu bàn và một tên côn đồ."Bảo Ryujin im đi, giọng cô ta thật hèn hạ," Karina cáu kỉnh nói, cảm thấy đôi mắt của Ryujin đảo khắp cơ thể cô. "Uuh nóng nảy lắm à?" Ryujin cười toe toét. "Tôi chỉ muốn biết - cô có mắt nhìn tốt không? Bởi vì sao cô có thể—""Tôi thấy rõ rằng cô đang lãng phí thời gian của tôi." Karina đã muốn xé đầu Ryujin rồi. "Nhanh lên và đưa tôi đến chỗ Winter.""Ồ, chính cô là người đã khiến cho con vật tội nghiệp nhỏ bé đó trở nên dũng cảm đến vậy sao? Là lí do mà nó trở thành diễn viên khiêu dâm?" Ryujin chế nhạo. "Ryujin, làm ơn, đừng," Minju cầu xin, nắm lấy tay Ryujin và xoa xoa những vòng tròn nhẹ nhàng trên đó."Được thôi," Ryujin nói với thái độ bình tĩnh hơn. "Nhưng nó chỉ vì cậu thôi, mình sẽ vui vẻ để Min-Winter chết." Minju tát vào tay người này. "Dừng lại đi.""Được rồi, được rồi, nhưng con nhỏ đã chọn tên bằng cách nào vậy? Kẻ thua cuộc hay bộ xương phù hợp với con nhỏ đó hơn nhiều." Ryujin cười khúc khích khi khởi động xe.Chân của Karina nảy lên và nắm tay siết chặt khi cô lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. Cô thậm chí còn không buồn nói bất cứ điều gì, bởi vì biết nếu bắt đầu cô sẽ không thể dừng lại và điều đó sẽ chỉ làm mất đi thời gian quý báu.Cuối cùng, sau khi đi được một lúc, có trời mới biết họ đã đến nhà Aeri. Karina nhập mật mã vào cửa trước mà cô biết giống như ngày sinh nhật của mình và khi họ đi qua chốt bảo vệ, cô tự hỏi liệu họ có ngăn cô lại không, nhưng không. Có lẽ là do cô từng là khách thường xuyên ở đây.Cả căn nhà chìm trong sự im lặng sâu lắng đến lạ thường. Thậm chí không có một người giúp việc nào trong tầm mắt. Nhưng điều đó tốt hơn. Karina nheo mắt nhìn bạn bè của Winter, nghĩ xem liệu cô có thể tin tưởng họ hay không, nhưng rồi nhận ra điều tồi tệ nhất đã xảy ra."Theo tôi." Karina ra hiệu, dẫn Minju và Ryujin vào tầng hầm.Họ bước vào khu vườn đã quá quen thuộc với Karina, nhưng vào lúc này nó có cảm giác khác lạ. Ngay lập tức, cô đổ mồ hôi vì nóng và ẩm ướt. "Trời ơi—điên quá!" Ryujin kêu lên, há hốc mồm và quay đầu từ bên này sang bên kia."Câm miệng!" Karina dùng nắm đấm đánh vào vai Ryujin khi cô nghe thấy những tiếng rên rỉ yếu ớt ở phía xa. Cẩn thận lắng nghe xung quanh, Karina bước xuống con đường vào sâu trong khu vườn, sẵn sàng giết Aeri nếu có chuyện gì.Cô đến được hồ nước nhân tạo và cảnh tượng mở ra trước mắt khiến tim cô gần như nhảy ra khỏi cổ họng.Ở giữa bãi cỏ xanh hoàn hảo là cơ thể khập khiễng của Winter, bên cạnh đó Aeri ngồi với chiếc kiềm làm vườn trên tay. Lớp cỏ dưới chân họ ẩm ướt, nhuộm màu đỏ tươi. Như thể cảm nhận được kẻ đột nhập, Aeri đột ngột quay lại và chiếc kiềm rơi khỏi tay cô ta khi Karina nhìn chằm chằm vào cô ta. Ý thức rõ ràng và nỗi kinh hoàng tột độ lóe lên trên khuôn mặt của Aeri."Tao sẽ kết liễu mày!!!" Karina hét toáng lên đến tận cùng hơi thở—
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com