Winrina Jiminjeong Trans Quyen Ru Chet Nguoi
Mở mắt ra, Minjeong ngạc nhiên khi phát hiện ra em thích ngủ trên chiếc giường đặc biệt này với tấm ga trải giường mềm mại đến mức nào. Và đó là điều khiến em nhận ra nó không thuộc về mình. Căn phòng màu be rộng rãi có vẻ xa lạ. Không có gì nổi bật ở đó, thậm chí không có một tấm áp phích hay vật trang trí nào khác. Chỉ ở cạnh núi đồ trang điểm trên bàn trang điểm, Minjeong cho rằng có một cô gái sống ở đây. Một mùi hương ngọt ngào nào đó xộc vào mũi em.Em kéo chăn ra và ngồi dậy. Lập tức đưa tay ôm lấy đầu mình, đầu em như muốn vỡ ra. Thêm vào đó, miệng em đã hoàn toàn khô khốc. Đặt chân xuống sàn và dồn trọng lượng lên chúng, em cũng thấy cơ bắp đau nhức như thể vừa rơi từ tầng 20 xuống. Trong đầu em không hề có một ý tưởng nào về việc làm sao em lại đến được đây.Meo—meo—meo. Minjeong lắc đầu.Giấc mơ của em quả thực rất kỳ lạ.Em bước tới bàn trang điểm và lấy một chiếc lược trên đó, rồi bắt đầu chải mái tóc rối bù của mình để trông tươm tất hơn và sau khi vuốt thẳng những nếp nhăn trên váy, em rời khỏi phòng. Đi chân trần, em rón rén bước qua sàn nhà ấm áp và thấy mình đang ở trong phòng khách, thậm chí còn lớn hơn cả phòng ngủ. Với một cửa sổ toàn cảnh. Em tiếp cận nó với sự thích thú. Bên ngoài là khung cảnh tuyệt đẹp của những tòa nhà chọc trời và những ngọn núi của Seoul. Bản thân Minjeong sống ở tầng cao, nhưng tất cả những gì em có thể nhìn thấy từ cửa sổ là bức tường của ngôi nhà bên cạnh. Sống ở đây thế nào nhỉ? Em nghĩ với vẻ ghen tị.Em hét lên khi một người đàn ông đội mũ bảo hiểm màu vàng đột nhiên treo ngoài cửa sổ, vô thức lùi lại vài bước. Nhìn kỹ hơn, em nhận ra anh ta đang treo người trên dây cáp và lau cửa kính. Em vẫy tay, nhưng người đàn ông thậm chí còn không thèm liếc nhìn em một cái. Vậy là anh ta không thể nhìn thấy em... "Chúa ơi, tôi ghét điều này quá! Ước gì họ sẽ làm điều đó vào ban đêm! Karina dậm chân bước vào phòng khách.Làm điều đó vào ban đêm có nguy hiểm không? Minjeong ngẫm nghĩ.Karina chộp lấy điều khiển từ xa trên bàn cà phê và nhấn nút nào đó khiến rèm cửa tự động kéo lại với nhau. Căn phòng chìm vào bóng tối. Mặc dù không lâu sau đó—ánh sáng rực rỡ đã thắp sáng nó ngay sau đó.Ánh mắt của Karina rơi vào Minjeong, và vẻ mặt cô dịu đi. "Em tỉnh rồi... em cảm thấy thế nào?" Karina bước lại gần hơn, và tay cô đưa lên cổ Minjeong để điều chỉnh chiếc vòng cổ bị lật trong lúc em ngủ."Không tốt lắm... tại sao em... lại ở chỗ của chị?" Sự gần gũi của Karina khiến em lo lắng, Minjeong hiện tại không có vẻ ngoài đẹp nhất."Em—không nhớ gì à?" Karina dựa vào lưng ghế cạnh Minjeong và nhìn chằm chằm vào tấm rèm."Điều cuối cùng em nhớ là sân thượng." Có lẽ Minjeong đã tưởng tượng ra điều đó, nhưng em nhận thấy Karina thở ra."Có nhớ em đã uống một ly cocktail không?" Karina ngừng nói và im lặng một lúc. Vị óng ánh và vị ngọt không thể chịu nổi ngay lập tức hiện lên trong đầu em. Chờ Karina tiếp tục, em lo lắng mò mẫm tay áo váy của mình. "Có một số loại thuốc trong đó," Karina cuối cùng cũng nói xong."C-cái gì?"Đó là lý do tại sao em cảm thấy kỳ lạ như vậy? Tuyệt, em đã thử dùng ma túy trước khi uống rượu. Em có thể vào tù vì điều này chứ?"Winter, tôi rất tiếc vì chuyện này đã xảy ra với em. Lẽ ra tôi nên cảnh báo em không được uống bất cứ thứ gì ở đó."Đó không phải lỗi của chị. Minjeong không ngu ngốc đến mức uống thứ gì đó không rõ, nhưng em không thể nói sự thật vì khi đó em cũng sẽ phải đề cập đến chứng dị ứng của mình. Không bao giờ. "Em đã làm gì thế?" Minjeong hỏi, đầy sợ hãi và đã tưởng tượng ra điều tồi tệ nhất."Em bị mất ý thức và sốt." Karina nắm lấy tay em và nhẹ nhàng vẽ những hình dạng ngẫu nhiên ở mặt ngoài của nó bằng ngón tay của cô. "Đừng lo lắng về điều đó, tôi đã đưa em đến căn hộ của tôi vì em không thể nhớ địa chỉ của mình và sau đó em đã ngủ cả đêm."Một cách kín đáo, Minjeong thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất lần này may mắn đã đứng về phía em. Em có thể đã tiết lộ cho Karina những bí mật bẩn thỉu của mình... em không thể tin rằng mình đã tránh được nguy hiểm như vậy."Em có thể uống chút nước được không?" Minjeong hắng giọng, cảm giác như muốn uống hết cả hồ nước."À, được." Karina đi vào bếp và sau vài giây Minjeong đi theo cô.Em uống hết ly này đến ly khác trong khi Karina đang nhìn em đầy thông cảm."Ồ," Karina đột nhiên kêu lên như thể nhớ ra điều gì đó, trước khi quay đi và lấy một cái chai nhỏ ra khỏi tủ. Sau đó đặt nó trước mặt Minjeong."Đó là 'Morning Care' nó giúp em thoát khỏi cảm giác nôn nao nhưng có thể nó cũng sẽ giúp ích cho em. Nó chỉ là một số loại thảo mộc thôi nên sẽ không gây hại gì đâu."Một cách thận trọng, Minjeong cầm lấy cái chai trên tay, giờ em đã nảy sinh nghi ngờ về điều gì đó xa lạ, nhưng em có thể tin tưởng Karina, phải không? Khi em bắt đầu nhấp từng ngụm, em cảm thấy có vài giọt nhỏ xuống cằm mình. Chúa ơi, thật xấu hổ làm sao...Quay đi và đặt cái chai lên quầy, em định lén lau nó khỏi mặt mình, nhưng Karina bước lại gần và đưa chiếc khăn ăn lên mặt Minjeong, lau sạch. Cặp má của em ửng hồng, em càng cảm thấy xấu hổ hơn."Tôi rất xin lỗi, em thậm chí còn không thích âm nhạc và bữa tiệc... Nếu em cho phép tôi, tôi sẽ bù đắp cho em." Karina chăm chú nhìn em trong khi chờ đợi câu trả lời. Vào lúc này, Minjeong nhận thấy có điều gì đó bất thường trên cổ Karina, nơi được che đi một phần bởi mái tóc buông xõa của cô. Đầu nghiêng sang một bên và hai vết cắn mới hiện ra. Minjeong kinh hoàng nhận ra rằng nó quá giống với đường răng của em.Làm thế nào điều đó có thể xảy ra được? Có phải Karina đang nói dối về việc Minjeong đã ngủ suốt thời gian qua? Nhưng có lẽ nó không phải của em. Dù sao đi nữa, điều đó chỉ có thể là hai điều..."Trước tiên hãy nói cho em biết chuyện gì đã thực sự xảy ra khi em ... phê," Minjeong hỏi, quyết tâm tìm ra sự thật.Sự sợ hãi lóe lên trong mắt Karina."Tôi đã nói rồi, em chỉ ngủ thôi.""Điều đó không đúng," Minjeong nói mặc dù em không hoàn toàn chắc chắn, "Tại sao chị lại nói dối?""Winter ..." Karina ngoảnh mắt đi.Minjeong gạt tóc Karina sang một bên và chỉ ngón tay vào vết cắn."Nó là của em phải không?"Im lặng."Đúng vậy," Karina thú nhận."Làm thế nào chị có được nó? Có phải chúng ta—""Không, tôi thề, không! Ý tôi là chúng ta chỉ hôn thôi, nhưng đó không phải là cố ý, em tưởng mình là mèo... và cắn tôi.""Em ... cái gì cơ?"Vậy là giấc mơ kì lạ đó..."Đó là tác dụng của thuốc, nó làm thay đổi suy nghĩ và nhận thức về thế giới... suốt thời gian qua em đã hành động như một con mèo.""Sao chị không nói với em điều đó ngay lúc đầu?""Tôi không có ý làm em sốc và ngoài nụ hôn ra, giữa chúng ta chẳng có chuyện gì cả. Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó, tôi sẽ không để lần đầu tiên của chúng ta như vậy, tôi muốn em tỉnh táo.""Được rồi, em tin chị ... em đã làm điều gì đáng xấu hổ chưa?" Minjeong nhớ lại một số điều, nhưng chỉ ở dạng vụn vặt; em không thể ghép những ký ức lộn xộn lại với nhau để tạo thành một tổng thể mạch lạc. Tất cả đều giống như một giấc mơ điên rồ."Không, ngoài việc cắn, em còn là một bé mèo con ngoan ngoãn," Karina nhếch mép cười.Ôi không. Minjeong lấy tay che khuôn mặt đang dần đỏ bừng của mình."Em thật dễ thương." Karina tiến lại gần hơn, đặt cả hai tay lên quầy, nhốt Minjeong lại. "KHÔNG.""Meo?" Karina trêu chọc."Dừng lại đi.""Nhưng đó là cách chúng ta giao tiếp ... Em có muốn tôi nói với em điều gì khác không?"Minjeong lắc đầu, nhưng Karina vẫn tiếp tục. "Em đã quá khao khát có được sữa.""Sữa?" Minjeong có thể nhớ lại cảm giác thèm uống sữa mãnh liệt.Karina nắm lấy tay Minjeong và đặt nó lên ngực cô. Qua lớp vải mỏng của bộ đồ ngủ có thể thấy rõ rằng cô không mặc áo lót."Em đã khá kiên quyết. Những vết cắn đó ... đó là vì tôi phải ngăn em lại.""Em không muốn biết thêm nữa." Cả khuôn mặt em bỏng rát, em cố gắng rút tay lại nhưng cái nắm tay chỉ càng siết chặt hơn. "Em chắc chứ? Tôi có thể mô tả rất chi tiết." Karina nghiêng người và cắn nhẹ vào dái tai của em. Chỉ riêng hành động đó đã khiến em ớn lạnh sống lưng."Không cần" Minjeong gần như thút thít. "Theo ý em vậy." Karina thì thầm vào tai emvà bắt đầu để lại những nụ hôn ngắn dọc theo quai hàm của em. Càng ngày càng gần môi em cho đến khi cô chạm tới chúng và hôn em từ từ, trượt một tay lên lưng em.Một giây sau, cơ thể họ bị ép vào nhau. Cảm giác bộ ngực mềm mại của Karina áp vào mình khiến em choáng ngợp. Và cách ngón tay cô lướt nhẹ dọc theo làn da trần của đùi.Em nhận thức sâu sắc được hơi nóng hình thành bên dưới khi Karina tiếp tục hôn em. Hơi thở trở nên khó nhọc và em không hề nhận ra điều đó mà phát ra một tiếng rên nhỏ.Khi Karina cắn nhẹ vào môi dưới của em, mí mắt em mở ra và ánh nhìn của em rơi vào bàn tay đang nhẹ nhàng ôm má em của Karina. Nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, Minjeong nhận ra rằng...... rằng em đã đến lớp học buổi sáng muộn!"Karina—" Minjeong thở ra, "Em muộn rồi.""Hửm?" Karina không ngừng hôn em."Em phải tham gia lớp học của mình."Karina cuối cùng cũng lùi ra, lấy lại hơi thở."À lớp học, phải, tôi nghĩ em nên đi."Minjeong tự hỏi liệu Karina có cần đến trường không vậy, nhưng xét theo thực tế là cô không vội gì thì điều đó có nghĩa là không. Điều đó mang lại một chút nhẹ nhõm, ít nhất hôm nay em không phải lo lắng sẽ gặp phải cô.Minjeong đang xỏ giày vào thì Karina từ từ tiến lại gần em."Em không lấy việc này làm cái cớ vì em không muốn—""Không, không phải." Minjeong trấn an cô, nghĩ xem liệu em nên sử dụng tàu điện ngầm hay xe buýt để về nhà nhanh hơn."Em đang bực bội với tôi à?"Minjeong ngước lên và gần như bật cười trước biểu cảm trên khuôn mặt Karina, lần đầu tiên em thấy cô lo lắng như vậy."Hãy tự nghĩ đi nhé""Winter-" Nhưng người này không có thời gian để nghe Karina nói gì. Em đã lao ra khỏi căn hộ và sốt ruột nhấn nút thang máy. Karina rất quan trọng với em, nhưng em cũng muốn đảm bảo một công việc thực tập được trả lương trong mùa hè và vì điều đó em nên quan tâm hơn đến điểm số của mình.--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Hai người bạn ngồi trong lớp đợi giáo sư, hay nói đúng hơn là chỉ có Minju ngồi. Minjeong, kiệt sức khủng khiếp, gần như nằm gục xuống bàn. Vì chuyện xảy ra ngày hôm qua và vì em phải chạy về nhà thay đồ rồi đến trường đại học."Trông cậu giống như một chú hề," Minju cười khúc khích, ám chỉ sự hóa trang của em. Mặc dù hôm nay cơ hội gặp Karina ở trường đại học là rất nhỏ nhưng em vẫn đội bộ tóc giả màu đỏ và đeo khẩu trang y tế."Im đi" Minjeong rên rỉ, kéo mũ trùm ra xa hơn để che mặt. Bản thân em cũng không thích điều đó, nhưng— "Còn tốt hơn là bị nhận ra.""Cậu đang làm quá mọi thứ đấy, không có lý do gì để ăn mặc như vậy khi cậu không học cùng lớp với chị ta."Lúc này, giáo sư bước vào và lớp học bắt đầu. Đầu tiên, ông ấy bắt đầu điểm danh.Một tiếng đóng cửa lớn vang lên, nhưng điều đó không khiến Minjeong ngẩng đầu lên.Minju dùng cùi chỏ đẩy em."Cái gì?"Minju chỉ về phía cửa. Lười biếng ngước lên, tim Minjeong như ngừng đập.Karina.Chị ấy đang làm gì ở đây?"Ồ, tôi đến muộn à?" Karina ngây thơ hỏi và nhìn quanh lớp học để tìm một chỗ trống như thể không có chuyện gì xảy ra."Bây giờ là mấy giờ rồi, thưa cô?""Trông tôi có giống một chiếc đồng hồ không?" Lông mi cô rung rung."Lớp học đã bắt đầu cách đây mười phút," giáo sư nói với vẻ mặt lạnh lùng, rõ ràng là khó chịu với cô. "Xin lỗi nhé" Karina xin lỗi với giọng điệu như thể cô không hề hối lỗi chút nào."Chờ một chút, tôi không nhớ là cô có học trong lớp của tôi.""À, ừ, tôi quên mất." Cô rút ra một tờ giấy và thả nó lên bàn giáo viên. "Từ giờ trở đi ông sẽ nhớ."Sau đó, giáo viên không còn câu hỏi nào nữa và tiếp tục.Lớp học gần như chật kín, chỉ còn một chỗ trống. Và Karina hướng về phía đó.Ngoại trừ chỗ ngồi này ở ngay trước mặt Minjeong!Trong cơn hoảng loạn, Minjeong nắm lấy cánh tay Minju. "Mình nên làm gì?" em thì thầm. Hoàn toàn không ngờ Karina lại gần đến thế."Hãy thư giãn, chị ta sẽ không nhận ra cậu đâu," Minju trấn an em.Tuy nhiên, Minjeong luôn gặp khó khăn. Lúc nào cũng lo sợ Karina quay lại và buộc tội em nói dối. Em cũng không khỏi nhìn chằm chằm vào lưng cô, nỗ lực đấu tranh với ham muốn của mình. Mái tóc đen dài của Karina khi chạm vào trông mềm mại đến mức em muốn đưa tay vuốt ve nó.Minju đẩy vai em và chuyển cuốn sổ sang bên cạnh em, nơi cô ấy viết, "Còn bao lâu nữa thì nội tạng của Karina sẽ thoát ra khỏi cái lỗ hình thành do việc cậu nhìn chằm chằm hả?" và bên cạnh tờ ghi chú là một bản phác thảo mô tả nó. "Ối." Minjeong viết nguệch ngoạc trên bức vẽ khiến Minju không hài lòng.Em không kiểm soát được. Khi Karina ở quá gần, mọi suy nghĩ của em đều hướng về cô.Lớp học sắp kết thúc thì giáo sư công bố một dự án cặp chiếm 40% tổng số điểm. Các đối tác sẽ được chọn ngẫu nhiên.Ôi không. Minjeong ghét điều đó. Em chéo ngón tay với hy vọng Minju sẽ trở thành đối tác của mình. Họ đã làm việc hoàn hảo cùng nhau.Giáo sư bắt đầu nêu tên các đối tác—Cuối cùng Minju đã kết đôi với một người khác."Kim Minjeong, Yu Karina."Tim Minjeong đập thình thịch."Kim Minjoon ở đây là ai?" Karina lớn tiếng hỏi, thu hút sự chú ý của các học sinh khác, nhưng không ai có thể cho cô câu trả lời, bởi vì thứ nhất, cô phát âm sai tên của em, thứ hai, không ai ở đây biết Minjeong."Là tôi đây," Minjeong nói nhỏ, rụt rè giơ tay lên.Karina quay lại đối mặt với em."Ồ, tôi tưởng đó là một chàng trai.""Bởi vì tên cậu ấy là Minjeong chứ không phải Minjoon!" Minju phẫn nộ nói."Sao cũng được, không thành vấn đề," Karina gạt đi mà không thèm nhìn về phía Minju."Đúng, chị nói đúng, điều đó không thành vấn đề, Karen!""Cái gì?" Karina gắt gỏng."Hãy xưng hô với cậu ấy cho đúng cách!""Minju, không sao đâu." Minjeong không thích xung đột."Không ổn đâu—" Minju đã sẵn sàng thể hiện toàn bộ sự tức giận của mình nhưng ngay lúc đó, cô ấy phải chuyển sự chú ý sang người bạn đồng hành vừa bước tới chỗ mình."Khi nào lớp học cuối cùng của cô hôm nay kết thúc?" Karina hỏi như thể chưa có chuyện gì xảy ra."Tôi không thể sau giờ học, tôi đang làm việc," Minjeong trả lời."Nghỉ đi. Cô được trả bao nhiêu mỗi ca?—Tôi sẽ trả cho cô gấp đôi nếu cô đến chỗ tôi và chúng ta sẽ hoàn thành dự án này ngay hôm nay."Minjeong lưỡng lự. Nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng liệu em có thể chịu đựng được sự hiện diện của Karina khi không phải là Winter không?"Nào, cô muốn tôi chuyển tiền cho cô bằng cách nào?" Karina rút điện thoại ra.---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Karina khá kiên trì nên khi Minjeong tan học, họ đi đến căn hộ của cô. Suốt chặng đường, em gần như không thở được, sợ Karina nhận ra mình. Một cách vô thức, em thậm chí còn bắt đầu phóng đại giọng Busan của mình, khiến giọng em càng cao hơn.Tại nhà của Karina, họ ngồi trong phòng khách cạnh bàn cà phê. Cũng chính nơi mà sáng nay mà em là Winter. Nơi em có nụ hôn với Karina... Bây giờ em mới nhận ra rằng tất cả những ký ức đó không phải của em mà là của Winter. Karina sẽ không bao giờ hôn Minjeong. "Cái khẩu trang đó dùng để làm gì, cô bị bệnh hay sao vậy?" Karina đột nhiên hỏi, khiến Minjeong có cảm giác déjà vu."Không ..." Minjeong trả lời, dù sao thì bây giờ em không phải là Winter, và em không cần phải tỏ ra hoàn hảo hay gây ấn tượng với Karina. Em có thể nói cho cô biết sự thật. "Tôi không an tâm về khuôn mặt của mình ... một chút. Không muốn dọa người.""Nhưng cô có xấu xí đến vậy không?" Karina hỏi với vẻ hoài nghi."Tôi trông giống Shrek khi không đeo khẩu trang." Cảm nhận được cái nhìn mãnh liệt của Karina, em cúi đầu. Nó đau đớn hơn bao giờ hết. Em không muốn lừa dối cô nữa. "Ồ... được rồi, sao cũng được. Khuôn mặt của cô bây giờ không quan trọng, bộ não của cô mới quan trọng. Chúng ta bắt đầu từ đâu?""Chúng ta sẽ cần một chiếc máy tính xách tay, vài tờ giấy và một cây bút chì."Karina mang máy tính xách tay và những đồ dùng còn lại đến và cẩn thận sắp xếp chúng trước mặt Minjeong."Cô sẽ chịu trách nhiệm.""Huh?""Thành thật mà nói, tôi thực sự không biết phải làm gì."Minjeong nhớ lại rằng Karina đã trượt khóa học này trước đây. Vì vậy... không thể có sự giúp đỡ từ cô."Đầu tiên chúng ta cần lập một kế hoạch." Minjeong mở máy tính xách tay và bắt đầu lên kế hoạch, sau đó đưa một tờ giấy cho Karina. "Chị chỉ cần thực hiện các phép tính." Đó là phần dễ nhất và em hy vọng Karina có thể xử lý được nó."Được rồi." Karina lấy tờ giấy và lướt mắt qua nó với vẻ mặt như thể sẽ không khó để cô hoàn thành.Minjeong tập trung vào phần việc của mình và nghiên cứu thông tin trên mạng. Thỉnh thoảng, em liếc nhìn Karina, người đang viết rất nhanh và đã viết đầy một nửa tờ giấy. Tuy nhiên, cứ năm giây cô lại kiểm tra điện thoại và nhắn tin cho ai đó. Rõ ràng là buồn bã.Đột nhiên, ánh mắt của Minjeong dừng lại ở chiếc điện thoại của chính mình đang nằm trên bàn cạnh em. Màn hình của nó liên tục bật vì có vô số thông báo. Đọc một trong số đó, em phát hiện ra đó là tin nhắn từ Karina. Có lẽ, em không nên nói câu cuối cùng đó. Em thậm chí không thể trả lời cô vì sợ khơi dậy sự nghi ngờ. Em thật may mắn vào thời điểm này điện thoại của em đang ở chế độ im lặng."Xong." Karina đưa lại tờ giấy cho Minjeong, và sau đó em nhìn qua nó để cố gắng hiểu nó. Chữ viết tay của Karina... không thể đọc được, như thể cô dùng chân để viết nó. Em lén nhìn cô, cô xinh đẹp như vậy, nhưng tại sao chữ viết của cô lại xấu như vậy chứ?"Có chuyện gì à?""Tôi không hiểu một từ chị viết.""Ý cô là gì?""Chữ viết tay của chị.""Ah. Tôi thực sự không quen viết tay." Karina đứng dậy và ngồi cạnh Winter. "Tôi sẽ giải thích cho cô."Karina bắt đầu giải thích những gì cô viết, nhưng thật khó để Minjeong có thể tập trung. Không phải khi đầu gối của họ hơi chạm vào nhau và mùi hương caramel dễ chịu tràn ngập các giác quan của em. Gần như không thể cưỡng lại được thôi thúc muốn rúc vào gần hơn, đưa tay vuốt tóc cô và—"Như thế có ổn không?""Tôi không nghĩ vậy," Minjeong phải nói thế, em không nhớ điều gì Karina đã nói. Có thể nó đúng, có thể nó không."Tôi biết điều đó," Karina ngắt lời với vẻ mặt chua chát, "Nhìn xem, có lẽ cô sẽ tự mình hoàn thành tất cả? Tôi thực sự không có tâm trạng làm việc với những con số lúc này. Đừng lo lắng, tôi sẽ trả công xứng đáng cho cô."Nghe những lời này, Minjeong trở nên phấn khích, đầu tiên em không thể cưỡng lại ý tưởng kiếm được nhiều tiền hơn nữa, và thứ hai, việc tự mình hoàn thành dự án sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ở bên Karina làm tiêu tán toàn bộ sự tập trung của em."Với tôi thì ổn thôi. Sau đó, nếu chúng ta không phải làm việc cùng nhau, tôi sẽ về nhà." Nhưng ngay khi Minjeong chuẩn bị đứng dậy, Karina đã ngăn em lại. "Thấy đố, tôi cần việc này được thực hiện ngay hôm nay," Karina nói. "Và sẽ tốt hơn nếu cô ở lại đây. Tôi không muốn cô lãng phí thời gian quý báu đi lại, đặc biệt là vào giờ cao điểm này.""Không thể được, ít nhất phải mất vài ngày mới xong.""Hmm... Nếu tôi trả cho cô gấp ba lần thì sao?"Minjeong nhìn cô đầy nghi ngờ."Bốn?""Chấp nhận." Minjeong đã nhượng bộ. Đó là rất nhiều tiền... em không thể từ chối. Số tiền Karina đưa cho em xứng đáng với mức lương hàng tháng ở cửa hàng tiện lợi.Có lẽ em có thể xử lý được."Chỉ là... chị có thể để tôi yên được không? Ý tôi là, tôi làm việc tốt hơn khi ở một mình.""Tôi sẽ ở trong phòng của mình." Karina có vẻ hài lòng với lời đề nghị của em.Tại sao chị ấy lại vui mừng về điều đó? Ở gần em khó chịu lắm sao? Minjeong cay đắng nghĩ.Dù sao thì tốt hơn hết là hãy tập trung vào số tiền em sẽ nhận được.Minjeong bắt đầu làm việc. Thật tuyệt khi được làm điều đó khi trước mặt có một khung cảnh đẹp như vậy, lần nào em cũng rất thích được học ở nhà Karina.Em ngáp một cái khi tiếp tục nỗ lực cho dự án, mặc dù nó rất khó khăn và tẻ nhạt. Liếc nhìn thời gian, em phát hiện đã là chín giờ tối.Đúng lúc đó, chuông cửa reo, Karina lao ra khỏi phòng để mở cửa, sau đó cô biến mất vào bếp. Một lúc sau, cô xuất hiện ở phòng khách, bên cạnh em. "Cô có đói không? Tôi đã đặt đồ ăn," Karina hỏi.Nhắc tới đồ ăn, bụng em lại trống rỗng đến mức không thể chịu nổi. Em muốn nói đồng ý lắm nhưng không thể. Em sẽ phải tháo khẩu trang ra vì điều này. Với vẻ mặt ủ rũ, em quay sang Karina, "Tôi không đói—""Cô có chắc không? Đã sáu tiếng trôi qua rồi.""Tôi ổn." Winter tự hỏi Karina gọi món gì."Có phải vì khuôn mặt của cô không?" Karina đã hiểu ra.Minjeong gật đầu, xấu hổ. "Cô có thể ăn trong bếp, tôi sẽ không nhìn cô và đi về phòng. Hãy gõ cửa phòng tôi khi cô xong việc, để tôi không vô tình nhìn thấy cô." Karina mỉm cười.Minjeong thận trọng bước vào bếp. Mùi thức ăn khiến miệng em chảy nước miếng, và em gần như vồ lấy nó như thể em đã không ăn gì trong mười năm. Em cảm thấy nhẹ nhõm vì đồ ăn Karina gọi là đồ ăn trung tính—không ngọt hay cay, nên em có thể ăn mà không sợ ảnh hưởng đến làn da của mình.Sau khi nhét đầy bụng đồ ăn, em tự dọn dẹp. Sau đó em gõ cửa phòng Karina. Không có câu trả lời. Sau khi chờ đợi một lúc, em khẽ mở nó ra. Karina đang nằm trên giường, đeo tai nghe và xem thứ gì đó trên ipad. "Cô xong rồi à?" Khi nhìn thấy Minjeong, cô tháo tai nghe ra và ném ipad sang một bên. Nó rơi bịch xuống sàn, nhưng Karina thậm chí còn không chú ý đến nó. Tim đau nhói khi chứng kiến sự lạm dụng thiết bị một cách tàn nhẫn như vậy. Em chưa bao giờ nghĩ Karina lại bất cẩn đến vậy. "Cô làm được tới đâu rồi?" Karina ngồi xuống cạnh em ở bàn cà phê."Tôi đã xong rồi, chỉ còn một slide nữa để thêm vào thôi.""Tôi có thể xem qua được không?"Đặt điện thoại lên bàn, Karina chuyển sự chú ý sang bài thuyết trình. Nhưng trước khi màn hình điện thoại của cô kịp tắt, Winter đã nhận thấy một điều. Màn hình khóa giống hệt hình ảnh Winter với bông hoa độc ác đó. Hoya bella, em nhớ lại.Mặc dù điều đó khiến trái tim Minjeong rung động. Nhìn thấy kết quả, em nghĩ đó là bức ảnh đẹp nhất của mình, và ngày hôm đó, dù bị dị ứng, cũng là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời em. Lần đầu tiên Karina để ý và nhìn em bình đẳng như mọi người."Đẹp và hoàn thiện, chú ý đến từng chi tiết, tôi nghĩ chúng ta có thể đạt điểm cao cho nó."Má Minjeong đỏ bừng trước lời khen của Karina.--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Vì đã khoảng mười giờ tối nên Karina quyết định đưa cô gái này về nhà một cách cao thượng. Không, cô không lo lắng về sự an toàn của cô gái này hay bất cứ điều gì ... vâng, vâng, cô lo lắng, nhưng đó chỉ là vì cô không muốn đối tác dự án của mình, người mà cô phụ thuộc để lấy được bằng tốt nghiệp trong học kỳ này, đột nhiên chết.Vì Minjeong quá bất an nên toàn bộ thái độ của người này đều hét lên: "Tôi là nạn nhân, hãy tấn công tôi đi và tôi thậm chí sẽ không kêu cứu"."Cảm ơn," Minjeong lẩm bẩm.Em đang định mở cửa thì Karina, vì lý do nào đó mà cô không biết, buột miệng, "Đợi đã."Urgh, tại sao cô lại làm vậy?"Ý tôi là, tôi muốn cảm ơn cô vì đã thực hiện dự án này, nó rất quan trọng đối với tôi.""Chị đã trả tiền cho tôi."Vâng, cô đã trả tiền cho người này. Số tiền không có ý nghĩa gì với Karina, nhưng nó dường như rất quan trọng với Minjeong. Cô nhận thấy cách cô gái nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang mở một tài khoản ngân hàng trực tuyến. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Karina cảm thấy kinh khủng, đây là lý do tại sao cô phải chịu đựng bố mình. Bởi vì cô không thể để mình rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như vậy được.Nhưng thật bất thường đối với cô, Karina chọn cách giữ im lặng về điều đó và thay vào đó hỏi, "Cô có vui khi trốn sau chiếc mặt nạ đó không?"Và tại sao cô lại hỏi vậy? Cô không hề quan tâm đến cô gái đó..."Bản thân chị nghĩ sao? Chị có nghĩ tôi hạnh phúc khi trở nên xấu xí không?" Minjeong nói với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng Karina không thể coi trọng người này khi cô gái đó nói bằng giọng làng buồn cười đó. Cô chợt muốn cười. "Tôi thực sự có thể cảm nhận được sự bất an và thiếu tự tin của cô." Bản thân cô cũng không nhận ra, Karina quay sang cô gái này và đưa tay lên mặt, định vuốt phần tóc mái dài sang một bên, nhưng bị người sau ngăn lại, nắm chặt cổ tay cô."Chị đang làm gì thế?""Đôi mắt của cô không xấu, cô không cần phải che giấu chúng."Minjeong buông tay cô ra và giữ im lặng."Đó không phải việc của tôi và cũng không phải là tôi quan tâm, nhưng cô sẽ ngạc nhiên về việc cuộc sống của cô sẽ thay đổi đến mức nào nếu cô bắt đầu chăm sóc ngoại hình của mình và có được sự tự tin. Ý tôi là, thật tuyệt khi nhận được những lời khen ngợi và nhận được những đặc quyền khá tốt...""Cảm ơn vì lời khuyên, nhưng bản thân tôi cũng biết rõ điều đó," Minjeong nói với giọng có chút cay đắng, "Tôi phải đi đây." Người này vội vã ra khỏi xe.À, sao cũng được. Karina chỉ trợn mắt khi nghe điều đó. Nhưng cô gái Minjeong này... làm cô nhớ đến một người nào đó, và cô không thể đoán ra là ai. Khí chất của cô gái này rất quen thuộc.Đột ngột, Karina đánh vào vô lăng. Cô đã nhớ ra-Chính là cô gái kỳ lạ đó người đã xin cô băng vệ sinh trong phòng thay đồ!Trời ạ, không, tại sao họ lại trở thành đối tác của dự án chứ?Số phận chết tiệt, tôi đã yêu cầu đừng bao giờ mang chúng tôi đến gần nhau rồi mà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com