Winrina Jiminjeong Trans Quyen Ru Chet Nguoi
Máy tăng nhiệt bể bơi và nước ấm bắn vào thành tạo ra một âm thanh lẫn lộn khiến cho thính giác của Minjeong thoải mái. Mùi clo đặc trưng khiến em muốn thả mình vào dòng nước và bơi vài vòng. Khi còn nhỏ, bơi lội là hoạt động yêu thích của em.Nhưng bây giờ khi em đã trưởng thành, hoạt động yêu thích của em là ngắm nhìn chị ấy.Ngồi ở hàng ghế sau của khán đài, ở vị trí vắng vẻ nhất là nơi Minjeong dường như vô hình đối với những vận động viên bơi lội và vận động viên lặn, ánh mắt của em không hề rời khỏi bóng người đang đứng trên bục lặn 10 mét.Cô gái đó ở cách em khá xa, nhưng Minjeong vẫn có thể nhìn thấy mái tóc búi gọn gàng, khuôn mặt không trang điểm và bộ đồ bơi thể thao ôm sát đường cong, cho phép Minjeong nhìn thấy những gì ẩn dưới lớp quần áo thường ngày. Dù Minjeong có nhìn cô bao lâu, em cũng không thể tìm ra được dù chỉ một khuyết điểm nhỏ nhất. Đối với em, cô là hình mẫu của sự hoàn hảo.Karina Yu. Tình yêu không được đáp lại của em. Một cô gái thuộc tầng lớp thượng lưu, học chuyên ngành kinh doanh và là thành viên của đội lặn. Người đã mê hoặc Minjeong bằng vẻ đẹp thanh tao và khí chất của cô. Người đã che mờ tâm trí em và tước đi khả năng suy nghĩ rõ ràng.Vào một ngày nọ cô đã đảo lộn mọi cảm xúc trong em. Ngày Minjeong đến trường đại học từ sáng sớm để bơi lội một mình, nhưng kế hoạch lại thất bại khi hóa ra em không phải là người duy nhất trong phòng thay đồ. Ánh mắt nhìn nhau nhưng không nói một lời.Ngày hôm đó, em không thể bơi vì sự chú ý của em tập trung vào Karina-vào thái độ nghiêm túc, vóc dáng thon gọn của cô và cách cô khởi động một cách tỉ mỉ trước khi lặn.Đã vài tháng trôi qua kể từ đó, trong đó có vài tháng em liên tục gặp những giấc mơ. Sống động đến mức chúng có vẻ như thật. Những giấc mơ về Karina. Em vừa yêu vừa ghét chúng, vì chúng nhắc nhở em rằng những điều như thế sẽ không bao giờ xảy ra trong đời thực.Karina, hoàn toàn trái ngược với em, hoàn toàn nằm ngoài tầm với của Minjeong. Họ học cùng một trường đại học, bơi cùng một làn nước và sử dụng cùng một phòng thay đồ; nhưng họ ở những thế giới hoàn toàn khác nhau. Minjeong, là một đứa trẻ mồ côi tội nghiệp, chẳng nổi bật gì, hoàn toàn vô hình đối với Karina.Điều đó không nằm ngoài dự đoán, nhưng nó chẳng thể làm giảm đi áp lực mà chiếc kẹp sắt đang siết chặt quanh tim em. Và em bất lực để đối phó với nó. Em không thể xóa Karina khỏi tâm trí mình, và cũng không thể đến gần cô. Em bị bỏ lại chỉ có thể âm thầm dõi theo cô từ phía sau.Suy nghĩ của em quay trở lại hiện tại, ánh mắt tập trung vào Karina. Người sau đứng ở cuối bục, giơ hai tay lên. Cô vươn người về phía trước, hơi cong chân và giống như một chiếc lò xo, đẩy mình lên khỏi mặt nước và thực hiện động tác lộn nhào. Cô dễ dàng thực hiện một số động tác xoay người hoàn hảo trên không trước khi lao xuống nước mà không khiến nước bắn tung tóe.Cho dù Minjeong đã nhìn thấy nó bao nhiêu lần, hơi thở của em vẫn luôn nghẹn lại khi Karina nhảy xuống quá dễ dàng mà không hề sợ hãi từ một cái bục cao ba tầng. Điều này càng khiến Karina trở nên hoàn hảo hơn trong mắt em, bởi vì bản thân em rất sợ độ cao.Minjeong nao núng khi một bàn tay đột nhiên đặt lên vai em. Cứ như thể em đã bị bắt quả tang đang làm điều gì đó không đứng đắn ... mặc dù có lẽ em đã từng làm vậy? Em quan sát Karina liên tục khi cô không hề hay biết. Giống như một kẻ biến thái.Bất ngờ, Minjeong quay lại và thở phào nhẹ nhõm. Đó chỉ là người bạn đại học của em. Thực ra đó là người bạn duy nhất của em. Không ai muốn làm bạn với em. Ngay khi biết em là trẻ mồ côi, thái độ của họ đối với em lập tức thay đổi."Minju? Cậu đang làm gì ở đây?" Minjeong cố gắng nói bằng giọng thường ngày của mình, nhưng nó phát ra quá chói tai và trẻ con. Em ghét giọng nói của mình trở nên như thế nào khi em lo lắng."Mình đến để xem - ý mình là để bơi, còn cậu đang làm gì ở đây vậy?" Tuy nhiên, giọng của Minju cũng rất lạ, như thể cô ấy không vui khi gặp Minjeong. Hơn nữa, cô ấy có hứng thú với bơi lội từ khi nào chứ?Nhưng Minjeong quá bận nghĩ ra một lý do chính đáng để suy nghĩ thêm."Mình cũng muốn bơi nhưng-" Minjeong thực sự định bơi, nhưng khi nhìn thấy Karina trong phòng thay đồ, em nhận ra rằng điều đó sẽ vô nghĩa vì em sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào cô suốt thời gian đó."Nhưng?""Mình-""Được rồi, Minjeong, đừng căng thẳng quá. Mình biết cậu lại đang chảy nước miếng vì Karina Yu," Minju nói, mỉm cười hài lòng và ngồi xuống cạnh em, vòng tay quanh cổ Minjeong.Tim Minjeong đập thình thịch. Làm sao? Đó chỉ là bí mật của em. Em không dám nói với Minju về điều đó vì sợ rằng cô ấy sẽ cười nhạo em vì quá thảm hại."Làm sao?" Minjeong hỏi ngắn gọn. Em phải biết mình đã để lộ điều gì."Ánh mắt của cậu. Trong lớp, hoặc khi Karina tình cờ ở đâu đó xung quanh, nó luôn hướng về cô ấy." Minju mỉm cười. Bây giờ họ cùng nhau quan sát hồ bơi chỉ để xem những phần khác nhau của nó. "Nhưng mình có thể hiểu cậu, nếu mình thích con gái, mình cũng sẽ phải lòng cô ấy."Minjeong thở phào. Minju bình tĩnh chấp nhận sự thật niềm yêu thích của em là với một cô gái chứ không nói đến chuyện em không phù hợp với cô chút nào. Vậy là họ vẫn là bạn bè. Trái tim chợt dâng trào khi nhận ra rằng em có thể tin tưởng bạn mình, rằng em có thể chia sẻ cảm xúc của mình với cô ấy. Dù không muốn ai biết chuyện này nhưng việc giữ bí mật lại càng khiến em đau lòng hơn.Minjeong quay sang bạn mình. "Minju," em nói lớn, giọng run run và đôi mắt lấp lánh.Minju nhìn bạn mình và sự thấu hiểu hiện lên trong mắt cô ấy; cô ấy tiến lại gần và ôm lấy em. Đầu Minjeong tựa vào vai bạn em."Đau quá, mình nghĩ mình sắp chết rồi." Cơ thể Minjeong run lên khi em khóc nức nở. Nước mắt em trào ra, bắt đầu chảy xuống áo Minju, thấm dần vào vải. Nhưng bạn em cũng không đẩy em ra mà ngược lại còn xoa lưng em lên xuống an ủi."Có nghiêm trọng đến vậy không?" Minju hỏi một cách thông cảm."Tim mình sắp ngừng đập rồi.""Sẽ ổn thôi," Minju nhẹ nhàng trấn an em. "Karina không phải là người duy nhất, và cậu biết đó tình yêu là mù quáng, nhất định sẽ có người yêu thương cậu."Minjeong càng bật khóc nhiều hơn trước những lời này. Không một ai. Sẽ không có ai yêu em nữa. Em quá đáng thương."Suỵt" Minju thì thầm, xoa đầu bạn mình.Cuối cùng, Minjeong cũng bình tĩnh lại một chút và ngừng rơi nước mắt với bạn mình; em lùi ra và lau khuôn mặt ướt đẫm của mình."Mình xin lỗi, chỉ là... đây là lần đầu tiên mình chia sẻ điều này với một ai đó," Minjeong nói, vô cùng xấu hổ."Không sao đâu, mình hiểu cậu mà" Minju xoa dịu em."Cậu hiểu?" Minjeong thận trọng hỏi. Minju vừa nói những lời đó hay còn có điều gì che giấu đằng sau chúng? Em chợt nhận ra rằng, em đang chìm đắm trong nỗi đau khổ của chính mình, gần đây em chưa một lần hỏi thăm người bạn duy nhất của mình dạo này thế nào.Minju chỉ đơn giản chỉ tay về phía hồ bơi, hay đúng hơn là về phía anh chàng cao ráo, lực lưỡng, đội trưởng đội bơi lội. Thật khó để không biết anh ta nếu em thường dành thời gian trong phòng thay đồ và vô tình nghe được nhiều tin đồn khác nhau. Rõ ràng, anh ta là một trong những người bạn trai được khao khát nhất ở trường đại học. Đợi đã ... có phải Minju cũng trở thành nạn nhân của sự quyến rũ của anh ta không?"Anh ấy là người mình yêu," Minju buồn bã nói, "Mặc dù gần đây mình cảm thấy mình đang yêu.""Nhưng anh ta độc thân, còn cậu thì quá xinh đẹp," Minjeong kêu lên, nghĩ rằng trường hợp của bạn em không giống em. "Cậu có thể đến gần anh ta để thăm dò thử.""Mình đã làm vậy," Minju thở dài. "Nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa...""Tại sao?" Minjeong thực sự thắc mắc, đồng thời cũng cảm thấy tội lỗi khi không biết rằng bạn em cũng có bi kịch của riêng cô ấy.Minju cắn môi dưới. "Gần đây mình đã thổ lộ tình cảm của mình với anh ấy, nhưng..." Cô ấy thở dài. "Nhưng anh ấy nói anh ấy không có hứng thú với con gái, và tệ hơn nữa, mình tình cờ nhìn thấy anh ấy hôn bạn của anh ấy."Giọng Minju vỡ ra ở câu cuối cùng. Khuôn mặt biến mất trong tay cô ấy. Giờ thì đã rõ tại sao họ lại trở thành bạn bè - cả hai đều là những đứa trẻ hay khóc nhè và có xu hướng yêu những người không bao giờ đáp lại.Bây giờ đến lượt Minjeong ôm chặt bạn em. Khi người sau bình tĩnh lại, Minjeong lẩm bẩm, "Không thể tin được đội trưởng đội bơi lội lại là người đồng tính..."Trên thực tế, em tò mò muốn biết phản ứng của tất cả những người trong nhóm của anh ta nếu họ phát hiện ra rằng họ đang lãng phí nước miếng cho anh ta một cách vô ích."Mình cũng vậy." Minju quay sang Minjeong. "Bây giờ cậu biết chúng ta ở cùng một con thuyền..." Cô ấy cười toe toét. "Nhưng Minjeong, có lẽ cậu vẫn còn hy vọng."Không, chưa bao giờ và sẽ không bao giờ có."Cậu có chắc Karina thẳng không?" Minju hỏi.Minjeong lắc đầu. Em không chắc chắn về điều đó. Tuy nhiên, với số lượng chàng trai luôn vây quanh cô, điều đó không khó đoán. Và ngay cả khi cô có chút hứng thú với con gái thì việc Minjeong như thế này có thực sự quan trọng không?"Vậy thì cậu không nên bỏ cuộc dễ dàng như vậy! Nếu có dù chỉ một cơ hội nhỏ, mình sẽ giúp cậu."Minjeong mỉm cười yếu ớt, giả vờ lạc quan. Có thể Minjeong ngây thơ và ngốc nghếch, nhưng không đến mức không nhận ra rằng tình yêu của mình hoàn toàn vô vọng.--------------------------------------------------------------------------------------
Bạn em đi đến thư viện, trong khi Minjeong, mặt sưng húp và mắt đỏ hoe, vội vã xuống phòng thay đồ để lấy đồ đạc mà em đã để ở đó. Thận trọng, em mở cửa, hy vọng mình sẽ không đụng phải Karina. Trong khi em và Minju đang rơi nước mắt, Karina đã luyện tập xong và Minjeong không chắc chính xác điều đó xảy ra khi nào hay liệu đã thay đồ hay chưa. Tuy nhiên, em đã quá kiệt sức để chờ đợi; tất cả những gì em muốn lúc này là về nhà, ăn chút mì ramen rẻ tiền và khóc đi ngủ.Nhưng vận may không bao giờ ưu ái em nên điều em lo sợ sẽ xảy ra. Ngay trước tủ đựng đồ nơi Minjeong để đồ của em là Karina, chỉ quấn một chiếc khăn bông màu trắng. Mái tóc dài ướt xõa xuống đôi vai trần của cô, để lại những giọt nước nhỏ trên đó.Chết tiệt. Minjeong vội vàng trốn sau dãy tủ đựng đồ gần đó, đứng sững người, cố gắng thở nhẹ nhàng nhất có thể. Nhưng trái tim em dường như không hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc và bắt đầu đập mạnh như muốn cả thế giới nghe thấy.Từ nơi ẩn nấp, Minjeong tiếp tục quan sát những giọt nước lướt trên làn da mịn màng của cô. Karina lấy một chiếc khăn khác từ trong túi và bắt đầu lau tóc. Khi lau xong, cô lấy bộ quần áo thường ngày ra, cởi chiếc khăn trắng nhẹ nhàng rơi xuống chân.Minjeong được chiêu đãi một khung cảnh mà em thậm chí chưa bao giờ hy vọng được nhìn thấy. Ánh mắt của em không thể rời khỏi cơ thể hoàn hảo của Karina, người chắc chắn có tỷ lệ ở mức hoàn hảo.Đột nhiên, Minjeong nao núng và cắn lưỡi sợ hãi khi điện thoại trong túi rung lên ầm ĩ. Em nhanh chóng tắt nó đi, nhưng khi nhìn lên, em thấy Karina được quấn lại trong chiếc khăn tắm của cô."Ai đó?"Tay chân của Minjeong run lên trước khả năng Karina bắt được em-"Là ai ở đó thế?" Giọng điệu của Karina ngụ ý rằng nếu em không ra ngoài ngay bây giờ, Karina sẽ tự mình tìm đến và giết chết không thương tiếc.Bằng những bước nhỏ, Minjeong đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, không đủ can đảm nhìn vào mắt Karina. "Tôi-tôi xin lỗi," em lẩm bẩm, "Tôi xin lỗi nếu tôi làm chị sợ, tôi chỉ-chỉ muốn hỏi chị có băng vệ sinh không thôi?""Cái gì?" Karina nhìn Minjeong như thể em bị thiểu năng trí tuệ."Tôi đang định đi bơi, nhưng đột nhiên tôi có kinh..." Minjeong nói dối, không còn lựa chọn nào khác. "Vậy chị có-"Mặt em đỏ bừng. Bây giờ em đã sẵn sàng nhảy vào miệng núi lửa. "Trời ạ." Karina quay đi và bắt đầu lục lọi túi xách của cô. "Tôi đã nghĩ rằng ai đó trong đội bơi đang cố chụp lại bức ảnh khỏa thân của tôi.""Đàn ông đúng là những kẻ biến thái," cô nói thêm, nhăn mũi.Sự xấu hổ càng đè nặng lên Minjeong, bản thân em cũng chẳng khá hơn chút nào, và đã có suy nghĩ rằng mình sẽ không ngại nếu có bức ảnh này trong điện thoại. Có lẽ nếu dũng cảm hơn thì em đã làm được.Lấy một gói ra khỏi túi, Karina đưa cho Minjeong hai miếng băng vệ sinh dạng ống "Hy vọng nó vừa với cô." Cô mỉm cười khinh thường. Đối với cô chắc hẳn việc đó cũng giống như việc đưa tiền cho một kẻ ăn bám vậy.Ngực Minjeong như thắt lại. Lúc này Karina đang nói chuyện với em, mỉm cười với em, nhưng trong tiềm thức Minjeong cảm thấy khoảng cách vô tận giữa họ. Như thể em là sàn lát gạch dưới chân Karina vậy."Cảm ơn." Minjeong nhanh chóng giật lấy chiếc băng vệ sinh trên tay và lao về phía lối ra mà quên mất đồ đạc của mình. Thêm một chút nữa thôi là em sẽ tan biến thành một vũng nước xám trước mặt Karina. Lần đầu tiên Karina để mắt đến em, nhưng tại sao mọi chuyện lại phải thế này? Nếu còn chút hy vọng nhỏ nhoi nào thì giờ đây nó đã hoàn toàn bị đốt cháy.Thẩn thờ, em đứng trong sảnh trường đại học. Các học sinh vội vã lướt ngang qua em, liên tục va chạm vào em. Nhưng Minjeong không để ý đến điều đó, em nhìn chằm chằm vào hai gói băng vệ sinh trên tay. Em hoàn toàn không biết phải làm gì với chúng, vì chế độ ăn uống kém và thường xuyên căng thẳng, em không thể nhớ lần cuối cùng mình có kinh là khi nào. Nhưng ngay cả khi có, em cũng chỉ sử dụng dạng miếng lót, ý nghĩ phải nhét thứ gì đó vào bên trong khiến em buồn nôn. Có lẽ vì vậy mà em vẫn còn trinh.Nhưng vì đó là thứ Karina đã đưa cho em nên nó ngay lập tức có được một giá trị đặc biệt. Em cẩn thận nhét nó vào túi chiếc áo hoodie màu xám dính đầy những giọt kim chi. Nhớ đến chiếc điện thoại của mình, em lấy nó ra để kiểm tra xem ai là người chịu trách nhiệm cho sự xấu hổ của em trước mặt Karina.1 cuộc gọi nhỡ, 1 tin nhắn chưa đọc từ Kim Minju."Hãy nhanh lên thư viện, mình có tin vui cho cậu đây!!!"--------------------------------------------------------------------------------------Minjeong tìm thấy bạn em ở cuối phòng học xa nhất của thư viện và miễn cưỡng bước đến bàn. Em vẫn còn choáng váng vì nỗi xấu hổ mà em đã trải qua trước đó, và em biết một sự thật rằng em sẽ không bao giờ nói với ai về điều đó. Minjeong ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện với bạn mình và nhìn bạn em có vẻ đầy mong đợi."Mình có một công việc mới!" Minju kêu lên đầy vui sướng. Và Minjeong không thể tin được - đó có phải là lý do cô ấy gọi cho em không?"Xin chúc mừng," Minjeong nói với giọng chua chát. "Này!" Minju đứng dậy khỏi ghế, nghiêng người tới và vỗ nhẹ vào vai Minjeong. "Mình hiểu rằng cậu đang trải qua thời kỳ tồi tệ, nhưng ít nhất cậu cũng có thể giả vờ mừng cho mình-à mình đã không nói cho bạn biết điều quan trọng nhất!"Minju nói những lời cuối cùng trong tiếng thì thầm bí mật. Minjeong ngơ ngác nhìn bạn mình, chờ đợi chi tiết."Ba tuần nữa mình sẽ làm hầu bàn trong bữa tiệc sinh nhật của một người rất giàu, đoán xem là ai?" Minju nhiệt tình tuyên bố."Ai?" Minjeong hỏi với vẻ thờ ơ. Nó có thực sự quan trọng không?"À... thực ra mình không thể nhớ tên vì nó quá phức tạp. Cô ấy có vẻ là người nước ngoài, nhưng đó không phải là vấn đề... vấn đề là Karina sẽ có mặt tại bữa tiệc này!""Thì sao?"Vì lý do nào đó, Minjeong không thể hiểu được Minju đang muốn nói gì."Minjeong, đừng chậm tiêu như vậy chứ, đây là cơ hội để cậu đến gần Karina!""Cái gì? Là sao?""Bởi vì cậu sẽ đến đó và giả làm một trong những vị khách, Karina sẽ nghĩ cậu nằm vòng kết nối của cô ấy và cậu sẽ có cơ hội nói chuyện với cô ấy. Đây là một bữa tiệc riêng tư, nhưng mình sẽ để cậu tham gia." Mặt Minju rạng rỡ hẳn lên. "Đây không phải là một ý tưởng tuyệt vời sao? Chúng ta sẽ giải quyết tình yêu đơn phương của cậu!"Nhưng," Minjeong ngắt lời, "Ngay cả khi mình giả vờ giàu có, khuôn mặt của mình cũng sẽ không thay đổi vì điều đó."Nụ cười rạng rỡ của Minju vụt tắt trên khuôn mặt cô ấy, có lẽ cô ấy đã nhận ra rằng kế hoạch của mình có một sai sót lớn. Đột nhiên, bạn em lại nghiêng người qua bàn và vòng cả hai tay quanh đầu Minjeong, xoay nó từ bên này sang bên kia và quan sát em thật kỹ. Minjeong nhận thức rõ những gì Minju đang nhìn thấy lúc này - mái tóc khô, đỏ, chân tóc mọc dài ra, nổi mụn và da mặt rụng từng mảng. Quần áo của em cũng không khá hơn - một chiếc áo nỉ và quần jean mà em mua cách đây nhiều năm ở một cửa hàng đồ cũ và mặc quanh năm. Vâng, cuộc sống mồ côi của em thật khốn khổ.Em hạ ánh mắt xuống, và nhận ra móng tay của mình, nham nhở, bởi vì em liên tục trút bỏ căng thẳng của mình lên chúng, khi vô tình hình ảnh Karina đang hạnh phúc bên người khác hiện lên trong tâm trí em. Ai đó tốt hơn em gấp ngàn lần, đẹp trai, giàu có và tự tin vào tương lai của mình.Minju mỉm cười yếu đuối. "Tất nhiên là cậu không xinh đẹp đến mức chết người, nhưng cậu cũng không xấu như cậu nghĩ đâu. Hơn nữa, tình yêu đích thực không phải ở cái đẹp..."Phải. Nhưng có điều gì bên trong Minjeong để yêu không? Dường như chỉ có một sự trống rỗng, một cái hố khổng lồ mà em đang chìm đắm trong đó."... cậu chỉ cần sửa soạn bản thân-và dù sao thì, cậu trở nên bừa bộn như vậy từ khi nào vậy? Mình chắc chắn rằng khi mình gặp cậu, cậu trông không giống như đang sống trên đường phố."Em chỉ mệt mỏi thôi. Không có ai hỗ trợ em về mặt tài chính. Và ngay cả khi em tiếp tục làm một số công việc bán thời gian, số tiền đó cũng chỉ đủ để em trang trải tiền thuê nhà và chi phí ăn uống. Không còn sức lực để quan tâm đến vẻ ngoài của mình. Em chỉ đang cố gắng sống sót và những cảm xúc không cần thiết này dành cho Karina, thứ đã nuốt chửng em như một đầm lầy, chẳng giúp ích gì cả."Mình không có tiền để mua nó." Minjeong thở dài một hơi, thực sự cảm thấy có lỗi vì đã làm bạn mình buồn, cô ấy đang cố gắng giúp đỡ em, nhưng điều đó chỉ ... vô nghĩa. "Cảm ơn cậu đã nghĩ đến mình, nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng không ổn đâu.""Chết tiệt, mình muốn giúp cậu, nhưng mình cũng đã hết tiền." Minju hờn dỗi. "Nếu cậu kiếm được một công việc bán thời gian khác thì sao?""Vì điều đó, mình sẽ phải nghỉ học ở trường đại học."Bây giờ cả hai cùng thở dài, chấp nhận sự thật phũ phàng. Một tiếng cười lặng lẽ thu hút sự chú ý của Minjeong, sao mà quen thuộc đến thế. Em nhìn lên, nhưng ngay lập tức hối hận. Ở bàn kế bên đối diện họ, sau lưng Minju, là Karina ... và ngồi cạnh cô là một anh chàng đẹp trai. Cánh tay anh vòng qua eo cô; họ đã ... quá gần. Đó có phải là bạn trai của cô không?Một cục nghẹn hình thành trong cổ họng em, và em trở nên khó thở khi nhận thấy cách tay anh ta từ từ di chuyển lên xuống đùi Karina, thỉnh thoảng tiến lên quá cao và biến mất dưới chiếc váy đen của cô.Bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Em muốn đứng dậy và đấm anh ta, muốn sử dụng tất cả các kỹ thuật taekwondo mà em đã học khi còn nhỏ lên anh ta, nhưng đó chỉ là tưởng tượng của em. Trên thực tế, tất cả những gì em có thể làm là ném những ánh nhìn đầy căm ghét vào họ.Đột nhiên, ánh mắt của em và Karina chạm nhau, và Karina mỉm cười với em. Môi Minjeong tự động nhếch lên thành một nụ cười ngớ ngẩn, nhưng ơn trời là em không làm thế, bởi vì khoảnh khắc tiếp theo, Karina đặt tay lên cổ chàng trai, kéo anh ta vào, và họ hôn nhau. Dâm dục. Với lưỡi. Khi họ làm vậy, Karina cứ nhìn chằm chằm vào Minjeong. Sau đó tay cô trượt vào giữa hai chân của chàng trai.Minjeong buồn nôn quay đi. Từ những gì em nhìn thấy, từ chính cô. Không để ý, em bắt đầu chà xát lớp biểu bì của mình cho đến khi chúng chảy máu.Điều này là quá nhiều.Quá nhiều.QUÁ NHIỀU."Minju," em nói lặng lẽ, cảm thấy một sự quyết tâm xa lạ nào đó, tâm trí em choáng váng, "Mình sẽ kiếm tiền - mình sẽ làm bất cứ điều gì để đến được bữa tiệc chết tiệt đó."--------------------------------------------------------------------------------------
Ngay khi cô gái có vẻ ngoài kì lạ mà cô gặp trước đó ở phòng thay đồ và người bạn có vẻ ngoài bình thường của cô ta rời khỏi thư viện, Karina tách khỏi Daesong. "Chuyện gì vậy?" anh ta thì thầm vào tai cô, chạm vào làn da nhạy cảm bằng đôi môi khó chịu của mình."Chúng ta đang ở trong thư viện, hãy cư xử cho phải phép, nhỡ có ai đó nhìn thấy thì sao?"Đã nhìn thấy rồi."Hãy nhìn những gì em đã làm với tôi." Anh nắm lấy tay cô và đặt nó trở lại háng anh, cô cảm thấy một chỗ phình ra rõ rệt.Karina giật mạnh tay ra, cảm thấy ghê tởm. "Tôi không thể kiềm chế được khi người vợ xinh đẹp của mình ở quá gần", anh ta tiếp tục."Vợ? Chúng ta thậm chí còn chưa đính hôn." Anh ta quá tự tin."Nhưng chuyện đó sẽ sớm xảy ra thôi, phải không mèo con?"Không. Nó sẽ không xảy ra sớm đâu.Karina đã không chắc liệu cô có muốn cưới anh ta hay không. Liệu cô có muốn gắn kết cuộc đời mình với một người ở độ tuổi trẻ như vậy hay không. Nghe có vẻ như bị tra tấn.Bố cô nhấn mạnh - không, đã quyết định thay cô - rằng cô sẽ kết hôn với Daesong vì điều đó sẽ giúp tăng cường sự thống trị của công ty ông. Nó đã là nhà sản xuất thiết bị y tế nổi tiếng nhất nhưng vẫn chưa đủ đối với bố cô. Trước đây cô chưa từng kháng cự vì cô thực sự có cảm tình với Daesong, nhưng đó là chuyện đã lâu rồi, khi đó cô còn là một thiếu niên. Bây giờ tất cả những gì anh gây ra cho cô chỉ là sự buồn chán thuần túy. Không có tia lửa nào giữa họ. Và điều đó rất quan trọng với Karina. Cô mong muốn thứ tình yêu có thể khiến cô phát điên, khiến cô có những cảm xúc mãnh liệt đến mức biến cô thành một kẻ nghiện ngập và khiến cô không thể hoạt động nếu không có người yêu.Mặc dù Daesong không hề khiến cô quan tâm, nhưng khi cô gái kỳ lạ đó nhìn họ như thể cô ta muốn giống cô, Karina cảm thấy cần phải chứng tỏ rằng Daesong chỉ là của cô, rằng cô ta không bao giờ có thể có được anh ấy.Cô không thể kiềm nén được. Cô gái này khiến cô chán ghét và cô cầu xin số phận đừng bao giờ mang họ đến gần nhau.
Bạn em đi đến thư viện, trong khi Minjeong, mặt sưng húp và mắt đỏ hoe, vội vã xuống phòng thay đồ để lấy đồ đạc mà em đã để ở đó. Thận trọng, em mở cửa, hy vọng mình sẽ không đụng phải Karina. Trong khi em và Minju đang rơi nước mắt, Karina đã luyện tập xong và Minjeong không chắc chính xác điều đó xảy ra khi nào hay liệu đã thay đồ hay chưa. Tuy nhiên, em đã quá kiệt sức để chờ đợi; tất cả những gì em muốn lúc này là về nhà, ăn chút mì ramen rẻ tiền và khóc đi ngủ.Nhưng vận may không bao giờ ưu ái em nên điều em lo sợ sẽ xảy ra. Ngay trước tủ đựng đồ nơi Minjeong để đồ của em là Karina, chỉ quấn một chiếc khăn bông màu trắng. Mái tóc dài ướt xõa xuống đôi vai trần của cô, để lại những giọt nước nhỏ trên đó.Chết tiệt. Minjeong vội vàng trốn sau dãy tủ đựng đồ gần đó, đứng sững người, cố gắng thở nhẹ nhàng nhất có thể. Nhưng trái tim em dường như không hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc và bắt đầu đập mạnh như muốn cả thế giới nghe thấy.Từ nơi ẩn nấp, Minjeong tiếp tục quan sát những giọt nước lướt trên làn da mịn màng của cô. Karina lấy một chiếc khăn khác từ trong túi và bắt đầu lau tóc. Khi lau xong, cô lấy bộ quần áo thường ngày ra, cởi chiếc khăn trắng nhẹ nhàng rơi xuống chân.Minjeong được chiêu đãi một khung cảnh mà em thậm chí chưa bao giờ hy vọng được nhìn thấy. Ánh mắt của em không thể rời khỏi cơ thể hoàn hảo của Karina, người chắc chắn có tỷ lệ ở mức hoàn hảo.Đột nhiên, Minjeong nao núng và cắn lưỡi sợ hãi khi điện thoại trong túi rung lên ầm ĩ. Em nhanh chóng tắt nó đi, nhưng khi nhìn lên, em thấy Karina được quấn lại trong chiếc khăn tắm của cô."Ai đó?"Tay chân của Minjeong run lên trước khả năng Karina bắt được em-"Là ai ở đó thế?" Giọng điệu của Karina ngụ ý rằng nếu em không ra ngoài ngay bây giờ, Karina sẽ tự mình tìm đến và giết chết không thương tiếc.Bằng những bước nhỏ, Minjeong đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, không đủ can đảm nhìn vào mắt Karina. "Tôi-tôi xin lỗi," em lẩm bẩm, "Tôi xin lỗi nếu tôi làm chị sợ, tôi chỉ-chỉ muốn hỏi chị có băng vệ sinh không thôi?""Cái gì?" Karina nhìn Minjeong như thể em bị thiểu năng trí tuệ."Tôi đang định đi bơi, nhưng đột nhiên tôi có kinh..." Minjeong nói dối, không còn lựa chọn nào khác. "Vậy chị có-"Mặt em đỏ bừng. Bây giờ em đã sẵn sàng nhảy vào miệng núi lửa. "Trời ạ." Karina quay đi và bắt đầu lục lọi túi xách của cô. "Tôi đã nghĩ rằng ai đó trong đội bơi đang cố chụp lại bức ảnh khỏa thân của tôi.""Đàn ông đúng là những kẻ biến thái," cô nói thêm, nhăn mũi.Sự xấu hổ càng đè nặng lên Minjeong, bản thân em cũng chẳng khá hơn chút nào, và đã có suy nghĩ rằng mình sẽ không ngại nếu có bức ảnh này trong điện thoại. Có lẽ nếu dũng cảm hơn thì em đã làm được.Lấy một gói ra khỏi túi, Karina đưa cho Minjeong hai miếng băng vệ sinh dạng ống "Hy vọng nó vừa với cô." Cô mỉm cười khinh thường. Đối với cô chắc hẳn việc đó cũng giống như việc đưa tiền cho một kẻ ăn bám vậy.Ngực Minjeong như thắt lại. Lúc này Karina đang nói chuyện với em, mỉm cười với em, nhưng trong tiềm thức Minjeong cảm thấy khoảng cách vô tận giữa họ. Như thể em là sàn lát gạch dưới chân Karina vậy."Cảm ơn." Minjeong nhanh chóng giật lấy chiếc băng vệ sinh trên tay và lao về phía lối ra mà quên mất đồ đạc của mình. Thêm một chút nữa thôi là em sẽ tan biến thành một vũng nước xám trước mặt Karina. Lần đầu tiên Karina để mắt đến em, nhưng tại sao mọi chuyện lại phải thế này? Nếu còn chút hy vọng nhỏ nhoi nào thì giờ đây nó đã hoàn toàn bị đốt cháy.Thẩn thờ, em đứng trong sảnh trường đại học. Các học sinh vội vã lướt ngang qua em, liên tục va chạm vào em. Nhưng Minjeong không để ý đến điều đó, em nhìn chằm chằm vào hai gói băng vệ sinh trên tay. Em hoàn toàn không biết phải làm gì với chúng, vì chế độ ăn uống kém và thường xuyên căng thẳng, em không thể nhớ lần cuối cùng mình có kinh là khi nào. Nhưng ngay cả khi có, em cũng chỉ sử dụng dạng miếng lót, ý nghĩ phải nhét thứ gì đó vào bên trong khiến em buồn nôn. Có lẽ vì vậy mà em vẫn còn trinh.Nhưng vì đó là thứ Karina đã đưa cho em nên nó ngay lập tức có được một giá trị đặc biệt. Em cẩn thận nhét nó vào túi chiếc áo hoodie màu xám dính đầy những giọt kim chi. Nhớ đến chiếc điện thoại của mình, em lấy nó ra để kiểm tra xem ai là người chịu trách nhiệm cho sự xấu hổ của em trước mặt Karina.1 cuộc gọi nhỡ, 1 tin nhắn chưa đọc từ Kim Minju."Hãy nhanh lên thư viện, mình có tin vui cho cậu đây!!!"--------------------------------------------------------------------------------------Minjeong tìm thấy bạn em ở cuối phòng học xa nhất của thư viện và miễn cưỡng bước đến bàn. Em vẫn còn choáng váng vì nỗi xấu hổ mà em đã trải qua trước đó, và em biết một sự thật rằng em sẽ không bao giờ nói với ai về điều đó. Minjeong ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện với bạn mình và nhìn bạn em có vẻ đầy mong đợi."Mình có một công việc mới!" Minju kêu lên đầy vui sướng. Và Minjeong không thể tin được - đó có phải là lý do cô ấy gọi cho em không?"Xin chúc mừng," Minjeong nói với giọng chua chát. "Này!" Minju đứng dậy khỏi ghế, nghiêng người tới và vỗ nhẹ vào vai Minjeong. "Mình hiểu rằng cậu đang trải qua thời kỳ tồi tệ, nhưng ít nhất cậu cũng có thể giả vờ mừng cho mình-à mình đã không nói cho bạn biết điều quan trọng nhất!"Minju nói những lời cuối cùng trong tiếng thì thầm bí mật. Minjeong ngơ ngác nhìn bạn mình, chờ đợi chi tiết."Ba tuần nữa mình sẽ làm hầu bàn trong bữa tiệc sinh nhật của một người rất giàu, đoán xem là ai?" Minju nhiệt tình tuyên bố."Ai?" Minjeong hỏi với vẻ thờ ơ. Nó có thực sự quan trọng không?"À... thực ra mình không thể nhớ tên vì nó quá phức tạp. Cô ấy có vẻ là người nước ngoài, nhưng đó không phải là vấn đề... vấn đề là Karina sẽ có mặt tại bữa tiệc này!""Thì sao?"Vì lý do nào đó, Minjeong không thể hiểu được Minju đang muốn nói gì."Minjeong, đừng chậm tiêu như vậy chứ, đây là cơ hội để cậu đến gần Karina!""Cái gì? Là sao?""Bởi vì cậu sẽ đến đó và giả làm một trong những vị khách, Karina sẽ nghĩ cậu nằm vòng kết nối của cô ấy và cậu sẽ có cơ hội nói chuyện với cô ấy. Đây là một bữa tiệc riêng tư, nhưng mình sẽ để cậu tham gia." Mặt Minju rạng rỡ hẳn lên. "Đây không phải là một ý tưởng tuyệt vời sao? Chúng ta sẽ giải quyết tình yêu đơn phương của cậu!"Nhưng," Minjeong ngắt lời, "Ngay cả khi mình giả vờ giàu có, khuôn mặt của mình cũng sẽ không thay đổi vì điều đó."Nụ cười rạng rỡ của Minju vụt tắt trên khuôn mặt cô ấy, có lẽ cô ấy đã nhận ra rằng kế hoạch của mình có một sai sót lớn. Đột nhiên, bạn em lại nghiêng người qua bàn và vòng cả hai tay quanh đầu Minjeong, xoay nó từ bên này sang bên kia và quan sát em thật kỹ. Minjeong nhận thức rõ những gì Minju đang nhìn thấy lúc này - mái tóc khô, đỏ, chân tóc mọc dài ra, nổi mụn và da mặt rụng từng mảng. Quần áo của em cũng không khá hơn - một chiếc áo nỉ và quần jean mà em mua cách đây nhiều năm ở một cửa hàng đồ cũ và mặc quanh năm. Vâng, cuộc sống mồ côi của em thật khốn khổ.Em hạ ánh mắt xuống, và nhận ra móng tay của mình, nham nhở, bởi vì em liên tục trút bỏ căng thẳng của mình lên chúng, khi vô tình hình ảnh Karina đang hạnh phúc bên người khác hiện lên trong tâm trí em. Ai đó tốt hơn em gấp ngàn lần, đẹp trai, giàu có và tự tin vào tương lai của mình.Minju mỉm cười yếu đuối. "Tất nhiên là cậu không xinh đẹp đến mức chết người, nhưng cậu cũng không xấu như cậu nghĩ đâu. Hơn nữa, tình yêu đích thực không phải ở cái đẹp..."Phải. Nhưng có điều gì bên trong Minjeong để yêu không? Dường như chỉ có một sự trống rỗng, một cái hố khổng lồ mà em đang chìm đắm trong đó."... cậu chỉ cần sửa soạn bản thân-và dù sao thì, cậu trở nên bừa bộn như vậy từ khi nào vậy? Mình chắc chắn rằng khi mình gặp cậu, cậu trông không giống như đang sống trên đường phố."Em chỉ mệt mỏi thôi. Không có ai hỗ trợ em về mặt tài chính. Và ngay cả khi em tiếp tục làm một số công việc bán thời gian, số tiền đó cũng chỉ đủ để em trang trải tiền thuê nhà và chi phí ăn uống. Không còn sức lực để quan tâm đến vẻ ngoài của mình. Em chỉ đang cố gắng sống sót và những cảm xúc không cần thiết này dành cho Karina, thứ đã nuốt chửng em như một đầm lầy, chẳng giúp ích gì cả."Mình không có tiền để mua nó." Minjeong thở dài một hơi, thực sự cảm thấy có lỗi vì đã làm bạn mình buồn, cô ấy đang cố gắng giúp đỡ em, nhưng điều đó chỉ ... vô nghĩa. "Cảm ơn cậu đã nghĩ đến mình, nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng không ổn đâu.""Chết tiệt, mình muốn giúp cậu, nhưng mình cũng đã hết tiền." Minju hờn dỗi. "Nếu cậu kiếm được một công việc bán thời gian khác thì sao?""Vì điều đó, mình sẽ phải nghỉ học ở trường đại học."Bây giờ cả hai cùng thở dài, chấp nhận sự thật phũ phàng. Một tiếng cười lặng lẽ thu hút sự chú ý của Minjeong, sao mà quen thuộc đến thế. Em nhìn lên, nhưng ngay lập tức hối hận. Ở bàn kế bên đối diện họ, sau lưng Minju, là Karina ... và ngồi cạnh cô là một anh chàng đẹp trai. Cánh tay anh vòng qua eo cô; họ đã ... quá gần. Đó có phải là bạn trai của cô không?Một cục nghẹn hình thành trong cổ họng em, và em trở nên khó thở khi nhận thấy cách tay anh ta từ từ di chuyển lên xuống đùi Karina, thỉnh thoảng tiến lên quá cao và biến mất dưới chiếc váy đen của cô.Bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Em muốn đứng dậy và đấm anh ta, muốn sử dụng tất cả các kỹ thuật taekwondo mà em đã học khi còn nhỏ lên anh ta, nhưng đó chỉ là tưởng tượng của em. Trên thực tế, tất cả những gì em có thể làm là ném những ánh nhìn đầy căm ghét vào họ.Đột nhiên, ánh mắt của em và Karina chạm nhau, và Karina mỉm cười với em. Môi Minjeong tự động nhếch lên thành một nụ cười ngớ ngẩn, nhưng ơn trời là em không làm thế, bởi vì khoảnh khắc tiếp theo, Karina đặt tay lên cổ chàng trai, kéo anh ta vào, và họ hôn nhau. Dâm dục. Với lưỡi. Khi họ làm vậy, Karina cứ nhìn chằm chằm vào Minjeong. Sau đó tay cô trượt vào giữa hai chân của chàng trai.Minjeong buồn nôn quay đi. Từ những gì em nhìn thấy, từ chính cô. Không để ý, em bắt đầu chà xát lớp biểu bì của mình cho đến khi chúng chảy máu.Điều này là quá nhiều.Quá nhiều.QUÁ NHIỀU."Minju," em nói lặng lẽ, cảm thấy một sự quyết tâm xa lạ nào đó, tâm trí em choáng váng, "Mình sẽ kiếm tiền - mình sẽ làm bất cứ điều gì để đến được bữa tiệc chết tiệt đó."--------------------------------------------------------------------------------------
Ngay khi cô gái có vẻ ngoài kì lạ mà cô gặp trước đó ở phòng thay đồ và người bạn có vẻ ngoài bình thường của cô ta rời khỏi thư viện, Karina tách khỏi Daesong. "Chuyện gì vậy?" anh ta thì thầm vào tai cô, chạm vào làn da nhạy cảm bằng đôi môi khó chịu của mình."Chúng ta đang ở trong thư viện, hãy cư xử cho phải phép, nhỡ có ai đó nhìn thấy thì sao?"Đã nhìn thấy rồi."Hãy nhìn những gì em đã làm với tôi." Anh nắm lấy tay cô và đặt nó trở lại háng anh, cô cảm thấy một chỗ phình ra rõ rệt.Karina giật mạnh tay ra, cảm thấy ghê tởm. "Tôi không thể kiềm chế được khi người vợ xinh đẹp của mình ở quá gần", anh ta tiếp tục."Vợ? Chúng ta thậm chí còn chưa đính hôn." Anh ta quá tự tin."Nhưng chuyện đó sẽ sớm xảy ra thôi, phải không mèo con?"Không. Nó sẽ không xảy ra sớm đâu.Karina đã không chắc liệu cô có muốn cưới anh ta hay không. Liệu cô có muốn gắn kết cuộc đời mình với một người ở độ tuổi trẻ như vậy hay không. Nghe có vẻ như bị tra tấn.Bố cô nhấn mạnh - không, đã quyết định thay cô - rằng cô sẽ kết hôn với Daesong vì điều đó sẽ giúp tăng cường sự thống trị của công ty ông. Nó đã là nhà sản xuất thiết bị y tế nổi tiếng nhất nhưng vẫn chưa đủ đối với bố cô. Trước đây cô chưa từng kháng cự vì cô thực sự có cảm tình với Daesong, nhưng đó là chuyện đã lâu rồi, khi đó cô còn là một thiếu niên. Bây giờ tất cả những gì anh gây ra cho cô chỉ là sự buồn chán thuần túy. Không có tia lửa nào giữa họ. Và điều đó rất quan trọng với Karina. Cô mong muốn thứ tình yêu có thể khiến cô phát điên, khiến cô có những cảm xúc mãnh liệt đến mức biến cô thành một kẻ nghiện ngập và khiến cô không thể hoạt động nếu không có người yêu.Mặc dù Daesong không hề khiến cô quan tâm, nhưng khi cô gái kỳ lạ đó nhìn họ như thể cô ta muốn giống cô, Karina cảm thấy cần phải chứng tỏ rằng Daesong chỉ là của cô, rằng cô ta không bao giờ có thể có được anh ấy.Cô không thể kiềm nén được. Cô gái này khiến cô chán ghét và cô cầu xin số phận đừng bao giờ mang họ đến gần nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com