TruyenHHH.com

Winrina Heartbeat

"Điện thoại." Jimin lặp lại lần thứ n. Họ đã điểm qua hết tất cả những thứ có trên bàn ăn, nhận định đó là cái gì, cho đến khi Minjeong ghi nhớ hay ít nhất là làm quen được với chúng.

"D...diện thọiii..." Minjeong bắt chước cô, và Jimin không thể ngăn bản thân thở dài trong thất vọng.

Họ vẫn còn cả một quãng đường dài.

Jimin thả chiếc điện thoại xuống bàn có chút mạnh tay, khiến Minjeong giật mình, mắt tròn xoe mở to, nhìn chằm vào vật nằm trên bàn. Mắt em dần dần trở nên lóng lánh. Em ấy khóc sao? Jimin hoảng hốt.

"Ôi, chị xin lỗi-chị xin lỗi," Cô an ủi Minjeong bằng cách cọ cọ cánh tay của người zombie, ngắm nhìn gương mặt em chuyển từ gần như muốn khóc đến....ửng đỏ?

"E-em. C-chin nhỗi." Minjeong lẩm bẩm, không chắc chắn vào từ ngữ của mình. Qua nhiều ngày tháng, Minjeong dường như đã thể hiện được nhiều dấu hiệu cảm xúc hơn, và nó khiến Jimin chỉ muốn đi đến dỗ dành em. Nhưng dĩ nhiên là cô sẽ không làm thế. Tất cả những gì cô có thể làm là nở một nụ cười trấn an.

"Không sao đâu, Minjeong." Cô xoa xoa đầu em. Và Jimin thề là cô có thể thấy được một vệt mờ ửng đỏ trên đôi má của người kia, chúng khiến cô chao đảo.

Nhưng những cảm xúc kì lạ này sẽ được xử lý sau, họ còn rất nhiều từ phải học.

Minjeong vẫn còn lạ lẫm với phép tắc và lối sống của loài người - ừm, Jimin LÀ con người đầu tiên tiếp xúc với sinh vật này. Hầu hết những con người mà Minjeong từng gặp đều được xem như một bữa ăn.

Bạn thấy đó, Minjeong là một zombie.

Bao lâu hả? Jimin có lẽ sẽ trả lời rằng "Có trời mới biết." Tất cả những gì Jimin biết đó là, sau nhiều năm cô đơn ở thư viện bị bỏ hoang, nơi an toàn của cô đã bị một thây ma đơn độc xâm chiếm, người đã đi vào bên trong bằng cánh cửa mà Jimin vô tình quên khoá lại sau một đêm say xỉn, khi cô tìm thấy một thùng bia hào phóng vẫy gọi tại một cửa hàng tiện lợi bị che chắn bởi những chiếc xe tải.

Khi Jimin tỉnh dậy vào sáng hôm sau, mà thật ra là vào chiều tối, khuôn mặt của người zombie hiện ra trước mắt cô, thứ đã khiến cô la hét, nhảy dựng lên chạy, vấp ngã vào đống sách vở và những hàng ghế, cô gần như đã đắm chìm trong sợ hãi. Nhưng một lúc sau, không có dấu hiệu nào cho thấy người zombie rượt phía sau cô cả. Khi cô rón rén quay trở lại, cô thấy thây ma đang nhìn ngó xung quanh thư viện, đôi mắt nai ngỡ ngàng, miệng hé mở.

Đó là khi Jimin nhận ra rằng người zombie này không làm hại đến ai.

Cô cho rằng em là một trong số ít thế hệ zombie mới có đột biến yếu hơn và do đó tỷ lệ phục hồi cũng cao hơn. Jimin nghe về nó ở trên tần số radio ngẫu nhiên nào đó trong điện thoại của cô, và mặc dù đó là một tin tốt nhưng Jimin mong rằng mình sẽ không gặp thêm bất kỳ một con zombie NÀO NỮA.

Thôi, ít ra thì Minjeong có thể phục hồi được.

Vì thế, những bài học về thế giới loài người rất quan trọng với em. Jimin đã dạy cho Minjeong tên của những đồ vật đa dạng như sách, bút, đồ ăn, gối, giày - tất cả mọi thứ mà cô có thể tìm được trong thư viện. Cho đến nay thì Minjeong đã ghi nhớ và nhận định được gần như là tất cả trong số đó.

"Okay, hôm nay đến đây đủ rồi, nghỉ ngơi thôi." Jimin thở phào, kết thúc buổi học. Thời gian cô dành ra để dạy cho Minjeong còn nhiều hơn khoảng thời gian cô đi nhặt rác thức ăn và làm các việc thiết yếu khác.

"Nghỉ." Minjeong lặp lại theo cô, khuôn mặt như đang cố nhớ lại nghĩa của từ này, cho đến khi đôi môi em tạo thành hình chữ "o"

"Nghỉ." Em nói lại lần nữa, giọng nói bây giờ đã tự tin hơn lúc nãy.

Jimin xoay lại, mỉm cười.

"Tốt lắm, Mindongie."

Cô ngân nga khi đi ngang qua sảnh chính của thư viện, đi về phía căn phòng nơi cô cất trữ đồ ăn, cô lấy một số đồ hộp cùng với một vài chai nước. Nếu nói đến một điều gì đó mà Minjeong có thể làm được giống loài người, thì đó chính là ăn. Kiểu như, ăn rất nhiều.

Lần đầu tiên Jimin cho em ăn thịt hộp, Minjeong đã ăn như thể em bị bỏ đói nhiều năm vậy. Nếu như không kể đến đầu óc của con người thì đó có lẽ là sự thật. Khi Jimin giới thiệu cho em về Coke, Minjeong đã trở nên tham lam.

Và rất kích động.

Ngay khi chất ngọt của đường ngấm vào cơ thể em, Minjeong đã biến thành một chú cún hạnh phúc, chạy nhảy xung quanh thư viện, khám phá khắp gian phòng và lật tung những trang sách, trầm trồ không ngớt về những bức tranh và vẽ khắp bức tường.

Jimin mỉm cười khi gợi nhớ về điều đó, vì vậy cô luôn chắc rằng sẽ mang cho Minjeong vài lon Coke.

Ngoại trừ lần này, Minjeong đã tự đi lấy chúng.

Khi Jimin xoay người lại, cô bắt gặp thân hình của Minjeong, đôi mắt mở to vì bất ngờ. Jimin mất thăng bằng nhưng Minjeong đã kịp giữ cô lại, nằm trên cánh tay của em khiến mặt Jimin đỏ lên.

Minjeong để ý thấy điều đó, em nhìn chằm vào đôi má cô.

"Cái gì." Em thì thầm, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc vào má Jimin.

"Cái gì?" Jimin cũng thầm thì. Cô cũng chẳng biết tại sao họ lại phải nói nhỏ như thế nữa. Đâu có ai ở đây đâu chứ.

"Đó." Minjeong chỉ lần nữa. "Dễ thương." Người zombie khúc khích.

"Hả?" Jimin hỏi lại. Cô chắc rằng mình chưa dạy cho người zombie từ đó. Vậy em học nó từ đâu?

"Dễ thương. Chị đó." Minjeong bẽn lẽn mỉm cười.

"Tôi." Jimin cố gắng tiếp thu hai từ đơn giản đó. Giống như cô mới là người cần học từ vậy.

"Jimin. Dễ thương." Minjeong nói lại lần nữa, như thể em đang thật sự dạy Jimin. "Okay?"

"Okay." Là tất cả những gì Jimin có thể nói.

Những ngày tiếp theo Minjeong cứ lẽo đẽo theo cô. Em không bao giờ giữ khoảng cách với cô cả, nhiều lúc ngực của em còn áp vào lưng Jimin nữa, khiến cho người kia nhảy cẩng lên bất kể là điều đó có xảy ra bao nhiêu lần trong một ngày. Cô không bao giờ có thể làm quen được với cách người zombie đi theo mình.

Và khi cô cố gắng đi nhanh hơn thì Minjeong sẽ nắm lấy vạt áo cô. Jimin bắt đầu thấy được những thay đổi nhỏ mà người zombie đang trải qua, từ cái cách em bước đi cho đến cách em ăn. Dạo này Minjeong thậm chí còn ngủ được 2 tiếng. Trong những đêm đầu tiên, Jimin khoá mình ở một trong những căn phòng nằm xa phía thư viện, chỉ để chắc rằng cô không bị giật mình trong cơn ngủ. Và cô sẽ mở cửa ra, để nhìn thấy Minjeong vẫn đang đứng ở vị trí mà cô đặt em lại tối qua.

Còn bây giờ thì, cô cho phép em đi loanh quanh khắp sảnh còn cô thì chợp mắt bao lâu tuỳ thích. Cô sẽ thức dậy để Minjeong mang đến, khoe cô những quyển sách đính kèm những tấm ảnh thú vị, đôi mắt nai của em sáng lấp lánh trong sự thích thú và kinh ngạc.

Một vài tuần sau đó, Minjeong bắt đầu ngủ trưa. Một dấu hiệu thay đổi đáng kể khác đó chính là mùi hương của Minjeong. Lần đầu tiên đứng gần người zombie, Jimin gần như muốn nôn ra bởi mùi hương trộn lẫn của máu và thịt từ sinh vật kia, không kể đến gương mặt nhợt nhạt, mái tóc bết cùng với quần áo dính đầy máu và bụi bẩn. Ngay khi Minjeong có thể hiểu được những từ cơ bản, Jimin đã khuyên em thay đồ, cô đưa cho em một bộ quần áo mà cô có được tại một trung tâm thương mại bị bỏ hoang.

Từ đó cô cũng đã dạy em cách đánh răng, và nhiều ngày sau đó nữa là, tắm rửa.

Đó hoàn toàn là một thảm hoạ, Jimin nhớ lại, khoảnh khắc người zombie bật khóc vì sợ nước lạnh, cho đến khi Jimin không thể kìm được nữa, cô ngã về phía trước, không ngừng bật cười.

Khi tiếng cười của cô lắng xuống, cô thấy Minjeong đang há miệng nhìn cô.

Gần đây, Minjeong tắm rửa thường xuyên hơn, vì vậy mùi hương của em ngửi cũng sạch sẽ hơn, hương thơm từ cotton, mà Jimin rất thích. Ngay cả những vết cắt và vết thương cũng đang dần lành lại.

Jimin không có ý kiến gì về việc người zombie bắt đầu biết cách thể hiện cảm xúc. Tuy nhiên, nó khiến cho lòng cô cảm thấy ấm áp và một sự râm ran dần lan toả nơi trái tim.

Hôm nay, họ học về tính từ.

Jimin liệt kê ra cả đống thứ trên bàn như mọi khi - những tấm hình của cả nam và nữ, một cánh hoa cô hái được khi ra ngoài từ sớm, một bản copy bụi bặm từ tranh của Van Gogh, một bức tượng nho nhỏ hình chú chim, và một chiếc áo đầm của phụ nữ.

"Okay." Jimin bắt đầu. "Hãy học từ này nào, xinh đẹp."

Minjeong nhìn cô không chớp mắt.

"Xinh đẹp." Jimin lặp lại, "nghĩa là thứ gì đó tốt."

"Tốt." Minjeong ngẫm nghĩ về từ này một lúc, và như có một bóng đèn phụt lên trong đầu, đôi mắt em sáng lên khi nhớ ra.

"TỐT." Lần này em thốt lên đầy tự tin.

"Đúng rồi!" Jimin cười trong chiến thắng. "Xinh đẹp nghĩa là tốt! Bây giờ những thứ này," Jimin lướt tay lên những đồ vật theo chủ đề khác nhau mà cô đặt trên bàn. "Là xinh đẹp."

"Chinh đẹp."

Jimin biết Minjeong cần thời gian để sắp xếp lại những từ ngữ cô dạy em, vì vậy cô dừng lại cho đến khi người zombie ngừng lẩm bẩm về từ mới, đầu ngẩng cao, mắt nhìn lên - như cách ghi nhớ của con người. Jimin cười tự hào.

Minjeong hướng mắt nhìn cô.

"Okay."

Jimin đi đến bài học tiếp theo.

Sau nửa giờ đồng hồ, Minjeong cũng đã hiểu được.

"Hãy để ngày mai học tiếp, chị cần phải đi đến cửa hàng tiện lợi. Chúng ta sắp hết Coke rồi vì em không thể ngừng uống chúng." Jimin nói, mỉm cười dọn lại những đồ vật trên bàn.

"Coke. Em. Đi" Minjeong đứng lên, chân sẵn sàng để đi ra ngoài, nuốt nước bọt thật lớn để Jimin có thể nghe thấy từ nơi cô đang dọn dẹp.

"Không, không - em phải ở lại đây, Minjeong. Chị sẽ đi một mình để nhanh hơn. Nếu em đi cùng chị thì chúng ta sẽ không thể về nhà trước khi mặt trời lặn đâu." Jimin nói lý do. Bây giờ là 3 giờ rưỡi, ngay khi mặt trời lặn, đường phố sẽ tràn đầy những zombie với nhiều dạng đột biến khác nhau - người đi bộ, người chạy, người nhàn rỗi. Đa phần những người nhàn rỗi sẽ chết bởi vì họ đi rất chậm và rồi đứng lại vài giây nên khi mặt trời mọc, cơ thể họ sẽ khô khốc và lụi tàn.

May mắn thay, Minjeong có thể đi ra ngoài vào cả ban ngày lẫn ban đêm. Nhưng thật không may, nếu Jimin ra ngoài vào ban đêm, cô sẽ trở thành bữa tối cho những thây ma ngoài đó.

Cho nên cô hứa với Minjeong rằng cô sẽ quay về sớm thôi, cô dỗ em bằng cách cho em ngồi trên chiếc ghế mà em yêu thích bên lò sưởi, để vài lon Coke bên cạnh, đặt bức tranh của Van Gogh lên trên tay em và hứa rằng Jimin sẽ mang về cho em một thứ xinh đẹp khác khi cô quay về.

Jimin khẽ nhìn Minjeong một lần nữa trước khi cô đóng cửa lại, và em vẫn đang ngồi đó trên chiếc ghế của em, đầu gối run run, đôi mắt dõi theo cô.

Em ấy sắp trở thành con người rồi, cô nghĩ, trước khi khoá cửa lại.

Khi cô trở về, mặt trời gần như đã lặn và cánh cửa kêu cót két vì cô cần mở nó rộng hơn bình thường. Cô đã đem về gần như là tất cả mọi thứ từ cửa hàng tiện lợi, sử dụng hai giỏ hàng mà cô đã tìm thấy được một vài cái ở thư viện.

Minjeong gục trên ghế, mái tóc (giờ đã sáng hơn, nhờ vào dầu gội đầu của Jimin) rối bời và một ít nước dãi khô chảy bên khoé miệng. Người zombie đang chợp mắt, và Jimin rất mừng vì em đã ở yên một chỗ đợi cô về.

"Mindongie, chị có thứ này cho em nè." Cô reo lên.

Ngay khi cô khoá cửa lại, Minjeong liền chạy đến bên cô, phớt lờ đi những chiếc giỏ chứa đầy thức ăn, vòng tay ôm chặt lấy cô.

"Jimin." Giọng Minjeong run rẩy, khiến Jimin lo lắng. "Jimin. Jimin. Jimin."

"Minjeong, đã có chuyện gì?" Cô hỏi, cánh tay giữ lấy người zombie gần hơn. Mùi hương của em không còn làm cô khó chịu nữa. Dấu vết của máu và thịt người gần như mờ đi, được thay thế bằng mùi hương từ làn da thơm mát và một chút mồ hôi, khiến Jimin cảm thấy thoải mái đến lạ kì. Có lẽ, Minjeong chính là thứ gần gũi nhất mà trước giờ cô từng có như một gia đình. Là nhà.

"Jimin." Minjeong lặp lại, hơi thở giật giật. Em đang khóc sao? "Mơ."

Mơ. Jimin chưa từng dạy em từ đó.

"Em mơ thấy gì hả?" Cô hỏi.

"Chị. Mơ." Minjeong nức nở cố gắng giải thích. Khiến trái tim Jimin như vỡ ra. "Chị. Jimin. Jimin."

"Em mơ về chị? Chuyện gì đã xảy ra với chị trong giấc mơ của em thế?"

"Chị. Đi. Em...e-em, một mình."

Một mình. Lại một từ mới khác.

"Chị bỏ em một mình? Đó là giấc mơ của em hả?" Jimin dùng tay nâng mặt người kia lên để nhìn cho rõ, và cô xác nhận là người zombie đang thật sự khóc rất nhiều.

Bỏ qua giấc mơ cô đơn kia, Jimin không thể ngăn bản thân mà tự hỏi rằng tại sao nước mắt của người zombie không phải là nước làm từ Coke nhỉ. Sau tất cả thì, đó là những gì người zombie đã uống suốt mấy ngày qua mặc cho cô có kêu em nên uống nhiều nước khoáng hơn. Người zombie rất ngốc nghếch và ngây thơ nhưng cô chắc rằng em là một con nhóc bướng bỉnh.

"Một mình. Em." Minjeong tiếp tục nức nở, vùi mặt vào hõm cổ của Jimin.

Cằm Jimin run rẩy, nhớ lại những lúc một mình cô đơn, lạnh lẽo và đói khát, và cách cô đã tự xoay sở cho chính mình, cách cô làm quen với sự cô độc. Đã nhiều năm kể từ khi cô mất đi bố mẹ trong một cuộc tấn công của zombie ở thị trấn. Cô không thể nhớ được cảm giác khi có người khác ở bên cạnh mình là như thế nào. Cho đến khi cô tìm thấy Minjeong.

Hoặc là Minjeong đã tìm thấy cô?

"Đừng đi." Minjeong lẩm bẩm, và Jimin như muốn cổ vũ em để em có thể hoàn thành hết câu nói, nhưng tất cả những gì cô có thể làm đó là ôm lấy em, cảm nhận sự ấm áp từ người kia, cầu mong rằng nó có thể giúp họ cảm thấy bớt sợ hãi và nhớ nhà.

"Chị không đi đâu hết, chị sẽ không bỏ em, chị hứa."

"Hứa." Minjeong nhanh chóng lặp lại từ mới mà không gặp chút khó khăn nào.

"Hứa."

Họ ăn tối cùng nhau, chia sẻ một hộp thịt nguội và một vài miếng khoai tây mật ong, cùng với Coke, tất nhiên rồi. Jimin dạy cho em từ mới, cùng với sự buồn ngủ, Minjeong cố gắng tiếp thu tên của những bộ phận trên khuôn mặt.

"Mũuuui." Jimin phát âm chậm rãi, nhấn mạnh âm "u".

"Mũuuuuuuiiiiii" Minjeong "u" dài hơn, khiến Jimin cười ngả nghiêng. Cô gần như không thấy đường mỗi khi cô bật cười, nhưng cô có thể nghe được âm thanh ngọt ngào của Minjeong, em đang bắt chước sao cho giống với tiếng cười của cô.

Cô cứ bật cười như thế, tay ôm bụng, và rồi im lặng.

Cô kết thúc với một tiếng nấc và mở mắt ra.

Minjeong mỉm cười nhìn cô, đôi mắt em lấp lánh, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bên cạnh họ.

"Xinh đẹp." Minjeong thì thầm, "Jimin. Xinh đẹp."

Họ nằm ngủ cạnh nhau. Giờ thì Jimin đang ôm lấy Minjeong theo lời yêu cầu của người nhỏ hơn, để em chắc rằng Jimin sẽ không rời bỏ mình trong đêm.

Ngày qua ngày và cuối cùng Minjeong cũng đã học nhanh hơn trước. Giờ đây em đã dễ dàng ghi nhớ các từ vựng, và có thể nói được nhiều câu hơn. Em đã có thể làm theo những chỉ dẫn của cô, chỉ trừ khi Jimin kêu em đừng đi theo cô nữa.

"Hong." Người zombie lạnh lùng đáp lại cô.

Một tên zombie đã từng ngây ngô không biết gì nay đã trở nên kiên quyết và luôn khăng khăng làm những điều mình muốn.

Hôm nay, zombie học cách nói "làm ơn."

"Tới lượt em." Jimin ra lệnh cho em.

"Uhm." Minjeong hắng giọng sau khi uống một vài ngụm Coke. "Làm ơn. Cho em. Coke."

"Bây giờ hãy nói lại mà không ngập ngừng."

Minjeong hít một hơi thật sâu.

"Làm ơn, cho em Coke."

"Em làm được rồi!" Jimin hét lên khiến Minjeong giật mình khi cô kéo em vào một cái ôm thật chặt.

Jimin có thể cảm nhận được Minjeong đang hào hứng hô to, ngực cô rung lên vì cười.

"LÀM ƠN CHO EM COKE!!" Minjeong hét lên, và Jimin bật cười, ngã xuống sàn.

Ngày hôm sau, Jimin gần như mất đi sự tỉnh táo của mình vì cả ngày Minjeong cứ liên tục la hét rằng em muốn Coke, ngay sau lưng Jimin, phấn khích nắm lấy vạt áo cô.

"Bây giờ hãy nói một từ sử dụng 'Em muốn' đi" Jimin kêu, và Minjeong hóm hỉnh gật đầu, nhận lại được tiếng cười khúc khích từ Jimin.

"Em muốnnnnn.. Coke!" Minjeong hét lên.

"Khôngggg nói một câu khác đi, em cứ nói Coke hoài!"

"Em muốnnnn Coke xinh đẹp!"

Mỉm cười đã trở nên dễ dàng hơn với Jimin, cô chưa từng cười nhiều như thế này trong suốt những năm cô phải sống đơn độc sau trận xâm lược của zombie. Cô còn quá trẻ khi trận chiến xảy ra và đột biến do virus gây ra đã khiến nhiều người trở thành zombie. Nhiều năm sau, hầu hết tất cả thây ma đều đã bị giết, bị bắt hoặc là tự phân huỷ. Còn lại rất ít thành phần có thể phục hồi, họ quá yếu hoặc là như Minjeong đây, gần như hồi phục thành con người.

Cùng với Minjeong bên cạnh, cô cuối cùng cũng có thể để bản thân được tự do mong ước rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, và kể từ bây giờ cô sẽ không còn cô đơn nữa.

"Nhanh nào, đừng nghịch nữa... nói một từ hoàn chỉnh cho chị xem nào." Cô rên rỉ, nhưng cũng không thể ngừng cười.

"Em muốn... Jimin. Cười."

Cả hai nhìn vào mắt nhau, đôi mắt Jimin lấp lánh rưng rưng.

Cô lao đến ôm lấy Minjeong.

Đến những tuần kế tiếp, Minjeong đã nói nhiều hơn, em chia sẻ suy nghĩ của mình, Jimin cũng thế và mọi thứ gần như là hoàn hảo. Người zombie giờ đây rất giống với một con người. Bọn họ làm việc nhà cùng nhau, bởi vì bây giờ Minjeong thậm chí đã có thể tự làm được tất cả mọi thứ rồi, nhưng em vẫn dính lấy Jimin, không bao giờ rời khỏi cô dù chỉ một giây.

"Minjeong, hãy ngồi yên đó và đợi chị." Một hôm, Jimin có hơi tức tối. "Sắp xong rồi, nên là hãy ngồi yên đó rồi chúng ta cùng ăn nhé?" Cô ra lệnh cho em, giọng nói có chút nghiêm hơn trước. Lúc đầu, nó thật buồn cười khi Minjeong cứ lẽo đẽo theo cô như thế, em luôn tìm kiếm sự ấm áp ở cô, nhưng sau nhiều tuần với thói quen đó, Minjeong dường như không thể dừng lại được.

"Không. Cùng nhau cơ." Minjeong kiên quyết đáp lại.

"Minjeong."

"Cùng nhau."

"Min-"

"Cùng nhau, BAM!" Minjeong la lên, bế lấy cô xoay tròn, cười híp mắt. Khiến Jimin quên mất cô đang tức giận về điều gì, và cô nhìn chằm chằm lấy người zombie bằng một ánh mắt khác. Em không còn là người zombie mà cô thấy mấy tháng trước nữa - đây hoàn toàn là một con người mới.

Minjeong của cô.

Minjeong có lẽ vẫn chưa thể tìm được một từ chính xác, nhưng Jimin hiểu trái tim em. Cô có thể nghe thấy nhịp đập của nó khi họ ôm ấp nhau vào mỗi buổi tối. Cô cảm nhận được điều đó, dù xúc cảm này cực kì nhẹ nhàng nhưng nó lại khiến trái tim Jimin rung động.

Họ ngừng xoay, nhưng hai đôi mắt vẫn bao trọn lấy nhau. Có một thế giới mới ở ngoài kia, cuối cùng cũng đã tìm ra phương pháp chữa trị virus, và họ gần như có thể nhìn thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm. Có quá nhiều thứ cần phải nói. Nhưng tại thời điểm này, họ không cần từ ngữ nào cả. Họ chỉ cảm nhận, và thấu hiểu.

Không cần nghĩ suy, chẳng cần cất tiếng. Chỉ hai con tim cùng chung nhịp đập.


Heartbeat, fin.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com