Winrina Aespa Dung Noi Chuyen Mai Sau
Buổi sáng hôm sau,vì là chủ nhật nên cả ba được nghỉ.Sowon dậy sớm nhất tranh thủ gấp gọn mền gối,bước ra ban công ngắm bình minh.Đồ ăn sáng đã được nhân viên phục vụ chuẩn bị và mang đến phòng từ sớm.Sowon nhìn vào khay đồ ăn đầy ắp kia ngắm nghía một chút và chỉ lấy vỏn vẹn cho mình một tách cà phê sữa nóng cùng một lát bánh mì sandwich.Nhân viên phục vụ biết là tiểu thư nhà họ Park hôm nay có khách nên đã chuẩn bị luôn cả phần ăn sáng cho hai vị khách đột ngột kia-Jimin và Ji Eun.Sowon thấy cả hai chị em vẫn còn đang ngủ say nên bảo nhân viên cứ dọn hết hai phần ăn sáng kia,đợi khi nào cả hai tỉnh giấc sẽ gọi nhà bếp nấu món mới cho họ.Ngồi từ chiếc ghế gỗ ngoài ban công,vừa nhấm nháp ly cafe vừa ngắm Jimin đang ngủ say trên chiếc giường êm ả thật sự làm cho Sowon cảm thấy buổi sáng hôm nay có ý nghĩa hơn mọi khi rất nhiều.Từng tia nắng bình minh len lỏi qua rèm cửa khép hờ nhẹ nhàng tô điểm lên khuôn mặt thiếu nữ mỹ miều.Làn tóc mây óng ả rũ xuống nhưng vẫn không che khuất đi được sự kiều diễm này.Ly cafe trên tay Sowon đã nguội đi phần nào,ấy vậy mà ánh mắt cô vẫn không rời Jimin.Ở người con gái đang nằm trước mặt có một điều gì đấy thu hút ánh nhìn của cô đến lạ,tưởng chừng như cả một không gian xa hoa lộng lẫy này phút chốc chỉ làm nền cho vẻ đẹp kia.Sowon vén rèm cửa sang một bên,từ ngoài ban công bước vào phòng thật nhẹ nhàng như sợ một tiếng động rất nhỏ cũng có thể làm Jimin thức giấc.Đặt ly cafe xuống bàn bên cạnh giường ngủ rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Jimin,luồn tay vào mái tóc mềm mại,vuốt ve nó một cách dịu dàng,nâng niu.Jimin đang nằm nghiêng người,hai tay ôm lấy chiếc gối ôm ghì chặt vào lòng và tấm chăn đắp ngang người vẫn còn đủ chỗ cho một người nữa.Trông điệu bộ của Sowon thì cũng đủ biết cô đang định làm gì rồi.Chưa bao giờ Sowon thấy ghen tị với một cái gối ôm như lúc này.Nét mặt như hằn rõ lên dòng chữ "Cái gối ôm kia,tối qua đến giờ Jimin ôm mày nhiều rồi đó,tránh ra tới lượt tao được ôm nữa chứ".Chỉ sợ làm Jimin giật mình thức giấc,chứ nếu không thì Sowon đã chui vào trong chiếc chăn đó ôm Jimin ngủ cả ngày hôm nay luôn cũng không chừng."Thôi thì,cứ như thế này,có khi sẽ tốt hơn nhỉ!"Lẩm nhẩm trong miệng là thế thôi,chứ trong lòng thì vẫn muốn được ôm hơn nhiều lắm.Từ đó đến giờ,mỗi lúc Sowon sang nhà Jimin chơi,đều không được cho bố mẹ cô cho ngủ lại,vốn dĩ họ không tin tưởng khi cho con gái của họ qua đêm ở nhà người lạ,nhất là khi đó lại là nhà của Jimin-một người mà bố mẹ Sowon không hề có thiện cảm ngay từ đầu.Những lúc đấy cô bé có muốn ngủ lại để tâm tình cùng Jimin cũng không được.Còn nhớ khi đấy ngồi trong xe lẳng lặng vẫy tay chào Jimin mà nước mắt cô lưng tròng,nhìn Jimin khép cánh cổng lại mà trong lòng cứ nuối tiếc khôn nguôi,không muốn rời đi chút nào hết.Bây giờ đã có cơ hội ở gần nhau,không phải chịu sự quản giáo hay bất kì ánh mắt săm soi dị nghị của ai hết.Xem như thời của cô tới thật rồi."Không ôm cũng được,nhưng...nằm cạnh tí nhá!"Sowon bỏ đôi dép đi trong nhà xuống,trèo hẳn lên giường nằm cạnh,nghiêng người qua ngắm Jimin ở một khoảng cách gần nhất có thể.Từng đường nét trên gương mặt người con gái trước mặt đối với Sowon lúc này thật sự là không có chỗ nào để chê được cả.Ngắm đến đâu là xuýt xoa đến đấy.Mùi thơm từ tóc Jimin vương vấn lên chiếc gối bên cạnh càng làm cho trái tím bé nhỏ của Sowon thêm phần xao xuyến,rạo rực.Như có một thế lực vô hình nào đấy đang hối thúc cô làm cái điều mình đang nghĩ trong đầu ngay lúc này.Ngồi dậy chống hai tay lên giường,từ từ cúi đầu xuống bên cạnh gò má Jimin, định đặt lên đấy một nụ hôn."Cố lên nào Sowon,mày làm được mà,thật nhẹ thôi nhá,chắc sẽ không để ý đâu"Càng lúc Sowon càng tiến đến gần hơn,khoảng cách giữa đôi môi hồng của cô và đôi gò má mềm mại kia chỉ còn khoảng 5cm."Sowon unnie,chị có gì đó ăn sáng không ạ?Em đói bụng quá rồi!"Nghe thấy giọng Ji Eun,Sowon giật mình tránh xa ra khỏi người Jimin để không bị con bé nhìn thấy.Jimin nhà ta cũng bị giọng nói "oanh vàng thỏ thẻ" của đứa em làm cho giật mình tỉnh giấc.Vừa mở mắt đã thấy Sowon ngồi bên cạnh mình,cô buộc miệng hỏi:"Ủa,cậu làm gì ngồi trên giường tớ đang ngủ vậy?Tim Sowon đập liên hồi,miệng mồm lắp bắp,tay chân cuống cuồng cả lên."Ờ thì...tớ...tớ định...à đúng rồi,tớ định gọi cậu dậy ăn sáng thôi...tại cậu ngủ say quá nên tớ mới ghé sát lại gần..."Nhận thấy Jimin chau mày nhìn mình nửa tin nửa ngờ.Sowon bèn đánh trống lảng:"À,phải rồi Ji Eun à,hay là chị gọi nhà bếp nấu đồ ăn sáng cho em nha".Nói xong thì cầm ly cafe của mình chạy ù ra bên ngoài đóng sầm cửa lại.Vừa bình tâm lại một chút thì cảm thấy ấm ức vô cùng."Con nha đầu thối này,xui rủi kiểu gì mà lại thức giấc vào đúng thời khắc quan trọng này cơ chứ.Chỉ một giây nữa thôi là xong xuôi rồi.Tức chết đi được mà".Ăn sáng xong,Sowon ngỏ ý đưa hai chị em đi dạo một vòng quanh thành phố bằng con xe BMW của mình.Jimin dù muốn ngủ thêm một xíu nữa,do đêm qua bản thân đã trải qua quá nhiều chuyện,tứ chi hoạt động hết công suất,rệu rã bội phần nhưng nghĩ bụng đằng nào mình cũng cần ra ngoài mua thêm đồ dùng sinh hoạt cho những ngày tiếp theo,đành bấm bụng lết xác theo Ji Eun ra thang máy.Cả hai bước vào thang máy với một tâm thế đỡ bối rối,ngại ngùng hơn hôm qua.Jimin nhìn tấm gương đối diện đang phản chiếu hình ảnh của mình,quầng thâm ở mắt đã đậm hơn.Có lẽ do đêm qua đã trốn ở một góc rồi khóc rất nhiều.Tự nhìn bản thân trong gương rồi tự mỉm cười ê chề."Cũng có lúc mày trông thảm như thế này sao Jimin"-Cô trộm nghĩ.Trong đầu cô dù đã thôi nghĩ ngợi nhiều về những biến cố đã qua.Tuy nhiên tâm trạng vẫn rất chi là ẩm ương,khó thể nào vui vẻ ngay được.Tự dưng lại thấy đau nửa đầu rồi choáng váng.Thấy chị mình đứng tại chỗ còn không vững,Ji Eun choàng tay qua ôm chị,để chị tựa đầu vào vai mình.Con bé bình thường hay cãi vả,trêu chọc bà chị nhưng những lúc như thế này lại là một chỗ dựa tinh thần vững chắc.Đối với Ji Eun thì không có khái niệm "làm chị thì phải che chở cho em" hay "người nhỏ hơn phải được cưng chiều hơn".Con bé luôn muốn mình có thể gánh vác một phần nào đó trách nhiệm trong việc bảo vệ người thân của mình.Ngày xưa,cũng không ít lần Ji Eun ôm chầm lấy bố để an ủi mỗi khi ông nhìn di ảnh của mẹ trên bàn thờ rồi bật khóc và cũng không ít lần Ji Eun thức khuya nấu đồ ăn cho chị mình,mỗi khi chị thức đêm thức hôm để ôn thi tốt nghiệp cấp 2.Dù đó chỉ là một tô mì gói kèm một quả trứng lòng đào hay một chén canh cải thảo nhỏ nhoi nhưng nó chứa đựng một tình yêu thương rất lớn của con bé.Ít phút sau,thang máy đã dừng ở tầng trệt.Vừa bước ra cả hai liền nhận được những đợt cúi chào niềm nở đến từ những nhân viên ở quầy lễ tân.Sowon trong bộ vest xanh dương kẻ sọc khoác bên ngoài một chiếc áo măng tô dáng dài,nở một cười tỏa nắng mời cả hai bước vào trong. Chiếc BMW mở mui trần,rồ ga hú còi inh ỏi rồi phóng đi thật nhanh.Sowon tháo cặp kính đen trên sống mũi đưa cho Jimin bảo:"Đeo vào đi,trông cậu như thế sẽ đẹp lắm đấy!"Jimin vốn dĩ không có hứng thú với những cặp kính mát như vầy,nhưng còn hơn là để mặt mộc với hai cái quầng thâm tổ chảng ấy ra đường nên cũng ậm ừ nhận cặp kính từ tay Sowon.Từ ghế trước nhìn qua kính chiếu hậu,Sowon cảm nhận được khí chất vương giả toát lên qua vẻ ngoài của Jimin.Chỉ cần xõa tóc dài đeo một cặp kính đen lên thôi,trông Jimin bỗng ra dáng con nhà tài phiệt còn hơn cả Sowon."Đúng là nơi em xứng đáng thuộc về,phải là những nơi như thế này,Jimin à"-Sowon thầm nghĩ. Cả ba dừng chân trước một khu phố ẩm thực trung hoa để ăn trưa trước khi vào trung tâm thương mại mua sắm.Ji Eun trót mê mẩn với món mì vịt tiềm trứ danh của quán này nên chén một lượt hai bát đầy.Sowon gắp cái đùi vịt vàng ươm bỏ vào tô cho Jimin,biết ngay thế nào cũng bị từ chối nên đã kèm theo một câu dõng dạc trước khi Jimin kịp mở miệng."Ăn dùm tớ nha,tại tớ không ăn được thịt vịt có mỡ!""Nhưng mà..."-Jimin gắp cái đùi vịt to đùng lên với vẻ mặt ỉu xìu."Ầy,bạn bè giúp nhau một chuyện nhỏ nhặt như vậy thì có sao đâu phải không nè,ăn giùm đi tớ cảm ơn"."Chị không ăn được thì để em ăn cho,này,bỏ qua tô của em đi"-Đứa em đáng đồng tiền bát gạo của Jimin lên tiếng,đẩy tô mì đầy ắp của mình về phía bà chị.Thấy em có vẻ muốn ăn nên bà chị cũng ân cần bỏ vào tô cho em thưởng thức.Nhưng cái đùi còn chưa kịp chạm nước mì thì Sowon đã chìa đũa vào ngăn lại."À...ừm...cái này chị nghĩ nên để cho chị của em ăn thì sẽ hợp lí hơn rất nhiều,em nhìn coi,chị của em sắc mặt xanh xao đến vậy,cần được tẩm bổ nhiều hơn mới phải chứ"."Tớ ăn mì được rồi,cái đùi này cứ để cho con bé ăn,này,Ji Eun cứ ăn đi,muốn ăn thêm gì nữa tí chị chị gọi thêm cho em!""Vâng ạ,vậy em xin nhá"-Con bé hí hửng nhận cái đùi to tròn từ đũa của bà chị.Sowon ngồi nhìn Ji Eun tận hưởng chiến lợi phẩm trên tay mà mặt cau có như vừa cắn phải một quả ớt sừng trâu.Trong đầu hiện lên một mớ suy nghĩ."Định lãng mạn tình cảm một chút cũng không được!Tức chết đi,còn con tiểu nha đầu này nữa,làm gì mà đói tới mức như vậy chứ trời?"."Chứ sáng giờ em có ăn gì đâu mà không đói!"-Ji Eun bưng tô mì lên húp một hơi rồi nói.Trong đầu Sowon lại vang vọng hàng tá suy nghĩ."Quỷ tha ma bắt!Con bé này,nó đoán được mình đang suy nghĩ gì trong đầu luôn à,cứ như nó đi guốc trong bụng mình luôn vậy"."Chị đang định hỏi là sao em biết chị đang nghĩ gì đúng không?Khỏi phải vòng vo,nghĩ cái gì là trên mặt chị hiện lên hết rồi kìa,rồi còn cả ánh mắt chanh chua đanh đá kia nhìn em nữa! Nhìn phát là em đoán được ngay!".Jimin ngồi bên cạnh hết thấy nhỏ em chau mày lại đến nhỏ bạn cau có bèn lên tiếng,giọng điệu có chút khó chịu xen lẫn chút tủi thân."Sowon à,nếu cậu thấy con bé ăn nhiều quá,vậy bữa ăn này để tớ trả cho,dù gì tớ cũng có tiền mà,chứ có phải chị em tớ ăn chực của cậu đâu"."Không không,tớ không có nghĩ như vậy mà!".-Sowon bỏ đũa xuống huơ tay múa chân lia lịa,cố gắng phân trần với Jimin."Ông chủ ơi,tính tiền"."Chờ đã nào,cậu hiểu lầm tớ rồi".Một ông cụ trông có vẻ đứng tuổi đeo một chiếc tạp dề đã xỉn màu bước ra niềm nở chào ba đứa rồi đưa bill tính tiền,vừa nhìn thấy Sowon, ông gật gù bảo."Trời đất,tưởng ai xa lạ,hóa ra là cháu à,dạo này lớn bộn rồi nhen,ra dáng thiếu nữ rồi đấy,còn đây là bạn cháu à,đứa nào cũng xinh cũng đẹp hết vậy ta".Jimin như thấy có điểm gì đó đáng ngờ ở đây."Ông ơi,bộ Sowon quen biết với ông sao ạ?""À,con bé này đó hả,nó thuộc dạng là khách hàng thân thiết ở đây đó nhen,lúc bố nó dắt nó đến quán ta lần đầu,nó hãy còn bé tí teo thôi,ta nhớ là lần nào đến nó cũng gọi một tô mì vịt tiềm kèm theo hai ba cái đùi vịt lận,con bé coi vậy mà mê ăn đùi vịt nhở,ăn khỏe hơn cả bố nó cơ đấy!"."Dạ vâng,đúng rồi,ăn khỏe lắm!".-Jimin nheo mắt lườm đến độ Sowon cảm thấy lạnh gáy."Ơ hơ,mọi chuyện chỉ là...trùng hợp thôi mà!"-Sowon nhún vai vẻ bất lực,tay quệt mồ hôi rịn ra trên trán.Jimin móc tờ 50.000 won trong ví đưa cho ông chủ quán rồi nắm tay Ji Eun bước ra khỏi quán.Sowon hớt hãi buông bát đũa xuống đuổi theo cho bằng được.Tuy nhiên vừa ra khỏi cửa đã mất dấu hai chị em.Chen chúc để tìm đứa bạn thân giữa dòng người tấp nập ở khu phố tàu này đúng là một chuyện nan giải.Sowon cứ luôn miệng "cho tôi qua,cho qua với,tôi đang tìm người thân,á,xin lỗi chị,anh ơi,có thấy một cô gái tóc dài,cao tầm này,dắt theo một đứa nhỏ cao cỡ này không?". Rảo bước khắp các hang cùng ngỏ hẻm vẫn không thấy bóng dáng hai chị em đâu.Sowon buồn bã ngồi nghỉ trước một quán rượu cổ nằm đối diện với một nhà thờ giáo xứ trung hoa.Thấy cô gái ngồi buồn bả ủ rủ trước quán,chủ quán cũng có nhả ý muốn mời cô dùng thử loại rượu gia truyền "Nữ nhi hồng". Sowon dù tửu lượng rất tốt nhưng cũng từ chối bởi lúc này cô không có tâm trạng để nạp men say vào người."Đã khổ vì gái rồi lại còn được mời uống rượu nữ nhi nữa chứ.Cuộc đời này đúng là biết trêu người mà".Cô chán chường ngồi ngắm bọn trẻ con chơi ô ăn quan,nhìn những cặp tình nhân nắm tay nhau tung tăng trên phố,dắt nhau đi mua kẹo hồ lô,thả đèn trời mà thấy chạnh lòng.Từ xưa đến nay,duy nhất chỉ có một mình Jimin là làm cho Sowon phải học cách thay đổi bản tính,chỉ có mình Jimin mới có thể làm cho Sowon cảm thấy trân trọng tình bạn này hơn.Không biết phía Jimin cảm thấy như nào,nhưng đối với Sowon,nhìn thấy Jimin buồn là tim cô như quặn thắt lại,nhất là khi người làm Jimin buồn lại chính là mình."Hai tiểu nha đầu này trốn đi đâu rồi,đã bảo là người ta không có ý như vậy cơ mà,khổ quá đi!". Từ xa đột nhiên có một toán người mặc vest đen hùng hục kéo đến,họ thản nhiên xô đẩy bất cứ ai dám cản đường mình.Đám người ấy dừng chân trước cửa quán rượu.Một tên đàn em đứng chống nạnh dõng dạc hô to:"Chủ quán,cho chúng ta hai bình rượu nữ nhi hồng,có bao nhiêu món ngon nhất đem hết ra đây".Bà chủ quán rón rén sai nhân viên phục vụ vào trong đem ra hai vò rượu to đùng.Rót vào mười hai chiếc ly lớn đưa cho mỗi người một ly.Sau đó bê một chiếc bàn lớn đặt ngay tiền sảnh,dọn ghế ngồi trải khăn ăn tươm tất,cung kính cúi đầu chào từng tên một,cứ như "rồng đến nhà tôm" vậy.Đám người ấy đứa nép sang hai bên cho một người đứng giữa bước vào trước rồi mới lúi cúi theo sao. Sowon để ý kĩ người có thân hình vạm vỡ bước vào trước,hắn diện một chiếc áo vest màu đỏ rượu vang cùng một chiếc quần tây đen cỡ lớn,chân mang giày tây,tay đeo đồng hồ Rolex,vẻ ngoài lịch lãm nhưng vết sẹo ngang sống mũi của hắn thực sự làm Sowon thấy sợ hãi.Có vẻ trong đám này,hắn là tên cầm đầu nên mới được đám đàn em bảo vệ nghiêm ngặt như vậy.Khuôn mặt của hắn quen lắm,cứ như hồi nhỏ Sowon đã từng gặp ở đâu rồi và một điểm lạ nữa:ở hắn có một điều gì đấy khiến Sowon có cảm giác gần gũi."Ơ,quái lạ,sao mình lại có cảm giác gần gũi với một tên đầu sỏ như này chứ,tỉnh lại nào cô gái,chuyện quan trọng trước mắt là làm sao tìm ra được Jimin và Ji Eun kia kìa,nghĩ nhiều quá rồi đó!".Cô quay lưng định bỏ đi,nhưng vừa đi được vài bước thì tên đàn em phía sau đã lên tiếng. "Đại ca,rốt cuộc thì chúng ta phải làm chuyện này đến khi nào đây,sao cứ để cho hai đứa nó tự tung tự tác vậy,chi bằng chúng ta ra tay tóm gọn cả lũ,vậy không phải tốt hơn là cứ lò mò đi theo sao?""Mày biết gì mà nói,nếu bây giờ ra mặt,mọi chuyện sẽ công cốc hết!"."Nhưng thưa đại ca..."."Tao bảo không là không,mày muốn chết à"."Đại...đại ca,em không có ý đó"."Tao thì đang muốn biết chắc chắn,Yu Jimin này có phải là người tao đang tìm kiếm hay không?".Sowon nghe đến đây thì há hốc mồm kinh ngạc.Cái tên vừa phát ra từ miệng hắn làm cô vừa mừng lại vừa lo,mừng vì nhận ra hắn cũng đang tìm người giống mình,lo vì không biết bọn chúng định có ý đồ xấu gì với Jimin hay không nữa."Jimin à!Sao cậu lại dính dáng đến bọn giang hồ như chúng chứ.Chuyến này căng rồi,bọn chúng có vẻ như đang truy nã cậu ta vậy".Sowon ngồi xuống bên một chiếc cột lớn,lén lút quan sát bọn chúng từ xa,tránh chạm phải ánh nhìn của bất kì ai trong số đó,đề phòng trường hợp bị nghi ngờ có kẻ bám đuôi.Lòng thấp thỏm,lo lắng không yên,cô móc chiếc điện thoại trong túi ra bấm số định gọi cho bố của Jimin,nhưng nhớ lại là bây giờ hai bố con đang có xích mích,bản thân lại không có đủ chứng cứ để tố giác với bất kì ai nên đành dập máy một cách không cam tâm.Bấm bụng thám thính tình hình xem sao.Sau khi ăn uống no say,đám người ấy bắt đầu kéo nhau đi ra khỏi quán,hướng về phía nhà thờ công giáo ở đối diện.Sowon cũng từ từ bám theo,cố gắng không để lộ hành tung.Phía trước cổng nhà thờ có hai tên đàn em đeo kính đen đã đứng sẵn ở đấy tự bao giờ,thấy gã đàn ông cao lớn nhất bọn bước đến,hai tên ấy cúi đầu chào rồi nói:"Tụi em đã làm đúng như những gì đại ca bảo,cả hai đứa nó từ nãy giờ vẫn ở yên trong đấy".Gã đàn ông cao lớn "ừm" một tiếng,vỗ vai hai tên ấy bảo lùi ra xa,còn mình thì hầm hầm bước vào bên trong.Sảnh chính của nhà thờ bày trí rất đơn giản,mười hàng ghế đều tăm tắp hai bên,hai bên cột trụ ốp đá thạch anh trắng,một bức tượng thạch cao đặt ngay trung tâm chánh điện,phía sau là khung cửa sổ chạm khắc đá marble với chút ánh sáng ít ỏi len lỏi qua chấn song han gỉ.Trước bức tượng có một cô gái đang quỳ gối chấp tay cầu nguyện,vẻ mặt thấm đẫm nỗi âu lo,đó chính là Jimin.Gã đàn ông từ từ bước vào,dù đã tránh làm lay động không gian tĩnh mịch nhưng mỗi bước chân của gã đều phát ra tiếng uỳnh uỵch như hai chiếc cột trụ lớn đập liên hồi xuống nền.Gã đứng lại cách Jimin khoảng chừng mười bước,dường như hắn cũng đang muốn giữ khoảng cách với cô gái trước mặt mình.Hắn ậm ừ một hơi dài rồi lên tiếng:"Những ngày vừa qua chúng ta tìm cô vất vả lắm đấy!Không ngờ cô lại bỏ nhà đi như vậy!"Jimin hít một hơi sâu,từ từ đứng dậy đáp lời hắn ta nhưng vẫn quay lưng lại không thèm nhìn hắn lấy một cái."Ở hay đi có liên quan gì đến các người sao?Khỏi phải vòng vo nữa,các người tìm tôi có việc gì nói đi.Nếu là để đòi món nợ lần trước thì hiện giờ tôi không có tiền trả cho các người đâu,mà nghĩ lại...hình như mục đích các người tìm đến tôi,không phải là vì món nợ của gia đình tôi thì phải?"Gã đàn ông như bị nói trúng tim đen,hắn chững lại một nhịp,giọng điệu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh."Hừm,thông minh thật đấy,nếu là vì món nợ cỏn con ấy thì ta không rảnh để truy lùng cô gắt gao đến vậy đâu,thứ ta cần...nó quý giá hơn số tiền ấy gấp bội!"Nghe đến đây Jimin mới quay người lại nhìn hắn với vẻ mặt đăm chiêu.Vừa rồi là do cô nghe lầm hay là do hắn hóa rồ mà nói nhăng nói cuội.Cô nhìn lại mình một lượt từ trên xuống dưới,thấy chẳng có điểm gì gọi là có giá trị khai thác với hắn,chẳng lẽ hắn muốn bắt cóc cô rồi đưa qua bên kia biên giới bán cho bọn buôn người.Cô nhìn hắn vừa lắc đầu vừa nói: "Các người thấy đấy,tôi bây giờ chỉ là một đứa học sinh bỏ nhà đi,ăn nhờ ở đậu,chẳng có gì quý báu để các người truy lùng với chả thèm muốn.Các người có lầm người không vậy,hay đầu óc các người có vấn đề".Mặc dù dám nói ra câu vừa rồi với một giọng điệu khảng khái nhưng từ sâu thẳm bên trong Jimin vẫn có chút gì đó sợ sệt.Cô nhận thức được đứng trước mặt mình không phải là một tên cộm cán tầm thường mà tên này thuộc hàng lão đại.Chỉ cần hắn một tay vung tiền cũng có thể xử đẹp cô trong vòng một nốt nhạc.Gã đàn ông phủi phủi phần vai áo vest vài cái,lạnh lùng nhìn Jimin,ánh mắt hắn như đang săm soi đến từng chân tơ kẽ tóc cô vậy,hắn nói mà gương mặt có chút gì đó tâm đắc."Khẩu khí hay lắm!Đến nước này thì ta lại càng tin điều ta đang nghĩ về cô là sự thật hơn bao giờ hết! Cô quả thật rất giống với người ấy!".Jimin lùi lại một bước.Không phải vì sợ sệt,mà là vì cô cảm giác mình cần phải tránh xa tên này càng xa càng tốt.Hắn nói điều hắn đang nghĩ về cô là sự thật.Không!Điều cô đang nghĩ về hắn là sự thật mới phải.Rằng đầu óc hắn đúng thật là có vấn đề.Từ trước đến nay chưa bao giờ Jimin giao du kết bạn với bất cứ người nào là tay anh chị.Huống hồ là một lão đại như hắn.Giờ hắn còn bảo là cô giống với người hắn quen."Trời ạ,có thể cho con thoát khỏi cái cảnh này được không,con mệt mỏi với tên này lắm rồi" – Cô thầm nghĩ."Các người đi quá xa rồi đó,tôi không muốn nghe các người nói năng xằng bậy nữa!"-Jimin nói xong toan bước ra cửa nhưng vừa bước lên một bước thì từ phía cửa chính bỗng xuất hiện hai tên đàn em mặc vest đeo kính đen khoanh tay đứng ngáng đường.Hai cánh cửa ở hai bên chánh điện cũng đã xuất hiện thêm hai tên khác đứng án ngữ.Mọi lối ra vào đều đã bị bít kín,Jimin lúc này như cá nằm trên thớt.Mọi sự sống chết của cô đều nằm trong tay gã đàn ông kia.Hắn khoanh tay trước ngực,kéo cặp kính trên sống mũi xuống vắt vào túi áo vest,ung dung nói."Nếu ngay từ đầu chịu hợp tác thì đâu có đến mức ta phải làm khó làm dễ cô thế này.Nếu cô chịu cung cấp cho ta những điều ta cần biết,ta nhất định sẽ không khiến cô phải chịu thiệt thòi".Nơi khóe mắt Jimin đã ngấn lệ,đây là lần đầu tiên trong đời cô bị quy vào ngõ cục như thế này.Giọng thấp thỏm lo âu,cô nói."Nếu tôi nói không thì sao?""Nếu như vậy,e là cô sẽ phải đi cùng với bọn ta"-Hắn vừa dứt câu,đám đàn em từ ba hướng còn lại bắt đầu tiến về phía Jimin. "Các người...định làm gì hả?Tránh xa tôi ra ngay!"-Cô lùi từng bước một cho đến khi va vào bức tượng đằng sau,bàn tay run run nắm lấy cây thánh giá bằng bạc bên cạnh.Gã đàn ông kia thì vẫn cứ lạnh lùng đứng quan sát hành động của cô,không nói thêm một lời nào nữa. Cô để ý bên hông trái áo vest của những tên đàn em ấy đều có một chiếc túi da màu đen cộm lên rõ rệt. Súng,bọn chúng có súng! Chuyến này thì những ngón nghề Taekwondo nhị đẳng của cô có áp dụng cũng sẽ không ăn thua.Trong đầu cô bấy giờ chỉ có duy nhất một câu:"Chuyến này đi xa thật rồi".Đang lúc tuyệt vọng thì từ sau bức tượng Ji Eun bỗng bước ra,tiến đến trước mặt chị như một tấm bia đỡ đạn,hai bàn tay lạnh toát của con bé vòng ra đằng sau nắm lấy hai bàn tay run run của chị."Không!Tôi không cho phép các người đưa chị của tôi đi đâu hết!"-Giọng con bé nghẹn ngào như sắp khóc."Ji Eun à,chị đã bảo là em thấy nguy hiểm thì cứ trốn đi,sao em không nghe lời chị vậy hả?"-Jimin túm chặt lấy hai vai con bé,giọng lo lắng,sốt ruột."Unnie,từ trước đến giờ điều gì em cũng có thể nghe chị,nhưng lần này em buộc phải cãi lời chị thôi!"-Con bé lặng người chừng 10 giây rồi quay lại nhìn chị bằng một đôi mắt đẫm lệ- Em không thể khoanh tay đứng nhìn chị của em gặp nguy hiểm trước mắt mình được".Sự liều lĩnh của Ji Eun càng làm cho gã đàn ông thêm tức tối.Gã chỉ tay về phía con bé rồi quát lớn: "Tách hai đứa nó ra,mặc kệ con nhóc tì kia,đưa Jimin đi ngay cho tao".Đám đàn em từ bốn phía lao vào hai chị em như những con hổ đói vồ mồi.Ji Eun ôm lấy chị nhắm nghiền mắt lại và thét lên một tiếng thất thanh.Trong lúc tưởng chừng như số phận của hai chị em đã được an bài thì từ đằng xa bỗng xuất hiện một thanh sắt lớn bay đến đập thẳng vào đầu một tên trong đám đàn em ấy.Hắn đau đớn ôm đầu loạng choạng rồi ngã nhào xuống,kêu gào đau đớn.Trong lúc cả bọn đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Sowon trong chỗ nấp từ nãy giờ liền chạy đến nhặt thanh sắt khi nãy dưới đất lên.Hướng phần đầu nhọn về phía từng tên một."Chúng mày có ngon thì động đến một sợi tóc của hai chị em này xem,tao liều mạng với chúng mày đó".Gã đàn ông nghiến răng ken két,trợn mắt quát lớn hơn khi nãy gấp đôi:"Chúng mày còn chờ gì nữa,sợ nó à,bắt sống Jimin cho tao"Nghe thấy hiệu lệnh,từng tên một lũ lượt xông đến.Sowon với vốn kiến thức Judo sẵn có cộng thêm vũ khí trên tay,dư sứt khống chế được tên đầu tiên xông đến.Giương nấm đấm về phía tên thứ hai để đánh lạc hướng sau đó gạt chân rồi quật hắn ngã đo ván.Tên thứ ba cũng chịu chung số phận bằng một cú đá santo khiến hắn muốn lệt cả quai hàm."Sao?Có giỏi thì lên tiếp đi,chị mày chấp hết!"Riêng tên đàn em bị thanh sắt đập vào đầu khi nãy,hắn chống chân gượng đứng dậy, quệt máu chảy dài trên trán,trừng mắt nhìn Sowon. -Thấy hắn phẫn uất tột độ Sowon nhà ta còn muốn chọc tức thêm,bồi thêm một câu nữa."Đấy là cái giá chúng mày phải trả cho việc dám động vào người của tiểu thư nhà họ Park đấy!"Tên đàn em điên tiết thọc tay vào túi quần bên hông toan rút thứ gì đó ra,có vẻ là súng lục nhưng đã bị tên lão đại chặn ngay lập tức."Dừng lại,tất cả chúng mày,lui ra".Hắn dù điên tiết tột cùng nhưng vẫn không dám làm trái lời đại ca của hắn nên đành ngậm ngùi cùng ba tên bị hạ đo ván khi nãy lui về phía sau.Tên lão đại nhìn xoáy sâu vào Sowon rồi nói."Vừa rồi ta nghe điều gì đấy quen quen,hình như là vừa nghe thấy tên của nhà họ Park,vậy chẳng hay cô gái đây là..."Sowon vuốt mái tóc lòa xòa trước mặt cho ngay ngắn lại,phủi bụi bám trên áo măng tô,nhướn mày nhìn hắn,thái độ như mình đang nằm ở kèo trên."Lũ cóc ké bọn mày mà cũng biết đến danh tiếng của gia tộc nhà họ Park à,am hiểu cũng khá rộng đấy!""Cô biết Park Ji Sung chứ?""Bọn mày nhắc đến tên bố của tao để làm gì?"Nghe dứt câu này,không chỉ đám đàn em phía sau mà cả tên lão đại cũng phải giật nảy mình một cái,bất giác lùi lại một bước.Cái nhìn của hắn với Sowon thay đổi hoàn toàn,trong ánh mắt hắn có chút gì đó sợ hãi,hắn bắt đầu hạ giọng."Ừ....vừa rồi...e là hiểu lầm thôi,đám đàn em của ta nếu có điều chi mạo phạm đến cô,mong cô rộng lòng lượng thứ"."Ha,vừa rồi tao thấy chính tên đầu sỏ đây mới là người ra lệnh cho bọn lâu la của mình cơ mà,nãy còn hùng hổ lắm,sao bây giờ có vẻ luồn cúi vậy?"-Sowon ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh,gác chân lên thành ghế nói."Do vừa rồi ta chưa biết cô Jimin đây là bạn của tiểu thư,nên có chút động chạm,mong tiểu thư bỏ qua cho".Thấy Sowon vẫn nhìn hắn mà không trả lời,hắn bèn hỏi thêm."Chủ tịch Park hiện giờ vẫn khỏe chứ thưa cô?""Khỏe chứ!Nhưng không được vui lắm,bởi những đứa dưới trướng của ông ta ngày càng hống hách coi trời bằng vung mà".Đám người kia từ trên xuống dưới im lặng không ai dám thốt ra thêm câu nào.Sowon tằng hắng một cái rồi tiếp tục."Mà tao nói cho tụi mày biết,tao không rảnh để có thể sai người quản bọn mày nghiêm ngặt được,chuyện bọn mày gây thù chuốc oán với ai tao cũng không quan tâm nhưng tao nhắc cho bọn mày nhớ một điều,đụng tới ai thì đụng,nhưng biết điều thì chừa người của tao ra,hiểu chứ?" Tên lão đại đáp một cách miễn cưỡng "rõ thưa tiểu thư".Sowon quăng thanh sắt trong tay xuống trước mặt bọn chúng và phẩy tay.Tên lão đại cúi đầu một lần nữa rồi quay người lại ra hiệu cho đám thuộc hạ ra về.Trước khi ra khỏi sảnh đường,hắn vẫn không quên nhìn lại Jimin một lần nữa.Bắt gặp ánh mắt của Jimin vẫn đang nhìn mình.Hắn đáp bằng một nụ cười nhẹ như thay cho câu nói :"Đợi đấy,chuyện này chưa xong đâu".Đám người kia đi khuất dạng,Jimin mới hoàn hồn trở lại,nhìn sang đứa em vẻ trách móc,đánh vào vai em mấy cái:"Đồ ngốc tử ,sao lại dám cãi lời chị hả?Em có biết chị thà chịu khổ chứ không để em phải chịu khổ không?Vừa rồi lỡ bọn chúng sẽ làm gì em thì sao?""Vậy chị có hiểu cảm giác của em không?Vừa rồi em không ra mặt,lỡ bọn chúng định làm gì chị thì sao?Chị ghét em cũng được nữa,nhưng em nhất định phải bảo vệ chị?"Jimin ôm đầu đau khổ nhìn đứa em gái đang sụt sùi trước mặt.Một cảm giác bất lực bao trùm lấy cô,phút chốc cô cảm thấy mình tệ lắm.Làm chị đã không bảo vệ được cho em,lại còn khiến em phải vì mình mà suýt nữa nguy hiểm đến tính mạng.Nhìn sang Sowon,cô vẫn lặng thinh ngồi nhìn vào góc tường từ nãy đến giờ,không nhìn đến hai chị em lấy một cái.Jimin cúi mặt buồn bã,nắm chặt hai bàn tay lại với nhau,từ từ bước đến ngồi xuống bên đứa bạn thân."Này,vừa nãy,cảm ơn cậu vì đã cứu hai chị em tớ,tớ...cũng xin lỗi cậu,vì tớ mà cậu gặp nguy hiểm như vậy".Sowon thở dài lắc đầu, không trả lời Jimin.Cũng không thèm ngó ngàng đến.Thấy đứa bạn mình quay sang giận ngược,Jimin nắm lấy hai tay Sowon lắc lắc mấy cái."Thôi mà,tớ biết lỗi rồi,cậu...đừng có giận tớ nữa nha!"."Haizzz!"-Sowon lúc này mới nhìn Jimin-"Ơn nghĩa gì,lỗi phải gì,cậu có biết là nãy giờ cậu làm tớ lo sốt vó lên không?Vừa rồi nếu tớ không đến kịp thì cậu định làm sao?Cậu định một mình đối chọi với đám người đó hả?Cũng may là bọn nó còn biết sợ cái uy danh của bố tớ,chứ nếu không... tớ cũng khó là toàn mạng ngồi đây cho cậu xin lỗi đâu!"."Tớ....biết rồi mà".-Jimin bặm môi buồn bã."Thôi,bỏ đi,chuyện qua rồi,chúng ta ra khỏi đây đi rồi tính!".-Sowon nói rồi khoát vai hai chị em,cùng nhau rời khỏi cái sảnh đường tối tăm mù mịt kia.Lúc ngồi trong xe trở về nhà,Jimin sực nhớ ra điều gì đó nên mới bảo Sowon dừng xe lại trước một cửa hàng tiện lợi bên đường,nhờ Ji Eun vào trong mua cho mình ít đồ.Chủ yếu là để cô có thể nói chuyện riêng với Sowon.Sau khi chắc chắn rằng Ji Eun không nghe thấy cuộc trò chuyện của mình,Jimin mới hỏi."Sowon này,tớ có điều này muốn hỏi cậu?""Sao á?""Khi nãy,lúc cậu bảo "đừng có đụng tới người của tiểu thư nhà họ Park",là ý bảo đừng có đụng vào tớ đúng không?""Ừm,đúng rồi""Vậy...tớ là "người của cậu" nghĩa là sao Sowon?".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com