TruyenHHH.com

Windbreaker Troi Giau Troi Mang Di

Kể từ ngày hôm đó, cứ mỗi khi nhắc tới việc đi học thì thằng nhóc Sakura lại mè nheo muốn ở nhà. Endo cũng từng cố thuyết phục nó rằng mọi chuyện đã ổn và tụi nó cũng không làm gì nó nữa, nhưng hình như cũng không khả quan.

Endo thuộc loại người siêng ăn nhác làm, theo cái cách mà tụi bạn hắn đánh giá thì thằng cha này ngoài cái việc có tiền (qua các cô bạn gái nhà giàu) và có tiếng ra thì hầu như mù tịt về tất cả. Nên nó muốn Sakura được đi học, ít nhất không phải cái kiểu học cao nhưng vẫn có học là được rồi.

Và bây giờ ngoài việc nghỉ học thì Sakura còn nhốt mình trong phòng, các cô chú ở đây vì số lượng trẻ đông nên hay nhờ mấy người lớn tuổi hơn chăm sóc mấy em nhỏ, nhưng tình hình kiểu này Endo nghĩ Sakura sẽ chết vì mất nước chứ không phải đói quá.

"Thôi nào Sakura, em không muốn đi học cũng được nhưng ít nhất cũng phải ra ngoài chứ" và nó luôn là người đi thuyết phục cậu nhóc khó chiều (?) này.

"Bọn tao đã rất lo lắng cho em mà, Takiishi cũng đã nói sẽ dẫn em tới khu vui chơi ấy"

"Tao sẽ mua Omurice cho nhóc nữa"

Endo dùng hết khả năng dụ khịt trẻ em của mình ra chỉ mong mỏi Sakura đáp lại một câu, nếu hắn đến trễ thì Takiishi sẽ vặt đầu hắn cho chó ăn mất.

"Mở cửa cho tao đi Sakura" Endo nghĩ rằng nếu Sakura không mở cửa thì nhiều khi nó đập cả cửa nhào vào luôn chứ đùa, mặc dù điều đó sẽ bị các cô chú ở trại trẻ mồ côi chửi nó chết.

Cạch

"Ôi, nhóc chịu ra ngoài rồi" Endo nghe tiếng cửa mà mừng quýnh cả lên, hắn nhanh tay chặn mép cửa để tránh người kia đổi ý. Sakura tay cầm nắm cửa, mắt em đỏ hoe cứ vô định nhìn vào khoảng không, mái tóc hai màu đặc biệt sau một khoảng thời gian không chăm sóc thì có chút dài hơn. Endo nhìn dáng vẻ ủ rũ đó mà đau lòng không thôi, dù gì cũng một tay nuôi nấng mà bị vậy bảo sao không xót.

"Đi chơi nhé?" Nó giữ ý tứ, nhẹ giọng hỏi người thấp bé kia, Sakura chỉ ừm một tiếng rồi để cửa đó mà xoay người vô trong.

Em không muốn ra ngoài một tý nào, nhưng nghĩ lại Chika là kẻ ghét chờ đợi nên em phải đi thôi. Bởi không anh ấy sẽ ghét em, nếu anh ấy ghét em thì em sẽ chẳng còn ai nữa.

*

"Bọn tao tới rồi" Endo tay trong tay cùng Sakura đi tới, thấy Takiishi đứng đó đợi mà xương sống nó không hẹn cũng run lên chút ít.

"Trễ"

"Chịu thôi, Sakura bướng quá" Endo đẩy nhóc tì kia đến trước mặt Takiishi, tay cầm điện thoại nhấn nhá gì đó, người nọ chẳng nói gì, cúi xuống đưa tay xoa khoé mắt em, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đó. Em không nói gì cả, bởi ánh mắt em đã cho Chika biết mọi thứ.

"Tóc em dài ra rồi"

Ngắm nhìn gương mặt mấy tuần không gặp kia, phần tóc phía sau dài ra che đi cái gáy trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm gọn trong tay hắn. Nhìn khuôn mặt khả ái này đây làm tim Chika cứ rối ren một nhịp, hắn biết cảm xúc này là gì, nhưng có một vài suy nghĩ xuất hiện trong hắn rằng nếu bản thân mình bộc lộ nó ra. Thì người tổn thương sẽ là Sakura chăng?

Kẻ như hắn nâng niu còn không hết sao lại làm tổn hại em được.

"Tao dẫn em đi chơi"

Sakura hưởng thụ nắm lấy bàn tay to lớn, từng ngón tay nhỏ nhắn ngọ nguậy trong bàn tay kia, Takiishi biết, dấu hiệu này có nghĩa là đồng ý. Hôm nay chắc phải chiều lòng theo chú mèo nhỏ này rồi.

Endo thấy thế thì cất điện thoại vào trong túi xung phong dẫn đường.

*

"Em muốn ăn kem cơ"

"Vani í"

Em kéo tay Takiishi, ngước đôi mắt xinh đẹp kia mà nêu ra ý muốn của mình. Chung quy thì đây chỉ là sự bắt đầu của một ngày dài, Sakura rất thích các trò chơi ở đây, nó chơi vui lắm, vui hơn nữa khi có anh Endo và anh Takiishi chơi cùng.

Những thứ như này vốn không phải là sở thích của hai kẻ nọ, nhưng vì bạn nhỏ đã quên đi chuyện buồn nên cả hai đánh im lặng mà đi theo. Endo nghĩ sau ngày hôm nay Sakura sẽ bị chiều hư mất, mà điều quan trọng hơn là nó có thể xin việc bảo mẫu được luôn rồi chứ.

Nhìn cái vẻ tay xách nách mang chạy theo hai người kia thì có khác gì?

Bầu trời dần ngả ánh vàng, đèn của khu vui chơi cũng được bật lên. Sakura nhìn lên vòng đu quay mà chỉ chỉ.

"Em muốn chơi cái đó, chơi với em đi"

Chika đang cầm tay em cũng đáp lại.

"Được thôi"

Riêng Endo thì từ chối cuộc chơi, nó ngỏ tay xin kiếu rồi chạy đi đâu mất.

"Em đau chân, bế em" đi vòng quanh cả một ngày lại phải xếp hàng đu quay làm Sakura hao tổn không ít thể lực, em giơ đôi tay nhỏ nhắn của mình lên ngỏ ý muốn được bế, em biết, Chika chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của em hết.

Điều đó làm cảm xúc của Sakura thỏa mãn, em nhanh chóng quên mất chuyện của bản thân. Dù sao con nít khi được dỗ dành thì sẽ mau quên mà.

Cho đến khi cả hai lên được đó thì Sakura lại ngủ quên trong vòng tay Takiishi, em úp mặt vào vai hắn, từng tiếng thở nhẹ nhàng phả vào cổ làm Chika có cảm giác lâng lâng, tay hắn vuốt ve tấm lưng gầy của em, hai lồng ngực áp vào nhau, cả tiếng tim đập đối diện cũng được hắn phát hoạ trong tâm trí một cách kĩ càng.

Con mèo nhỏ này của hắn, bởi vì được nhặt nên rất dễ tổn thương, bởi vì không được chăm sóc, nên rất gầy gò. Thân là một người chủ, Chika lại rất quan tâm đến Sakura — một mối liên kết đặc biệt không biết được hình thành từ bao giờ.

Nhiều khi Chika thắc mắc rằng, có lẽ ông trời tước đi cảm xúc của nó chỉ để ban tặng cho nó một món quà. Và nó cực kỳ thích đặc ân này, nó muốn được chăm sóc cho em, muốn được ở bên âu yếm cái má bầu bĩnh này và bế em trên tay mỗi ngày.

Chika cứ tự nghĩ dửng dưng như thế, một nụ cười trong phút chốc được hình thành, hắn vùi đầu vào vai Sakura tận hưởng những giây phút của riêng mình. Cho đến khi vòng quay kết thúc, Takiishi vẫn rất nhẹ nhàng bế em trên tay mà không đánh thức em dậy. Bước nhanh về phía kẻ khả nghi đang đứng ngoài kia.

"Nói nhanh đi, Sakura ngủ rồi"

"Tao xử lý xong rồi, nhờ tụi cấp 2 ấy"

Endo vẫn còn đang bấm điện thoại, bỗng dời sự chú ý đến cục bông tròn trên tay người kia, như có như không lại chăm chú vào việc mình.

"Tao có hỏi, bị miệt thị thì gần cả lớp nhưng tham gia bắt nạt thì tầm 4-5 đứa, con trai"

Endo vốn không được học cao, nhưng thứ nó không bao giờ thiếu đó là tiền bạc và sự ranh ma. Tất nhiên nó chỉ cần bỏ một số tiền nhỏ nhờ tụi trong trường khai thông tin và thương lượng giá cả với mấy thằng ranh cấp 2 là được.

Từng này việc còn chưa đáng để nó ra tay, nhớ ghi chú thêm thằng nào đánh mạnh nhất thì bo thêm vài yên mới được.

"Đây tao bế cho" nhìn chú mèo nhỏ trên tay Takiishi, nó ngỏ ý muốn được hưởng thụ ké nhưng lại bị cái liếc mắt của người kia làm cho rụt cổ lại.

"Xì, keo kiệt"

Nếu như tay Takiishi không bế mèo nhỏ thì giờ mũi Endo cũng có hai dòng máu chảy thành sông rồi.

Đúng là chăm sóc kinh khủng thật!

Còn

*

06.06.24
chưa beta
chắc viết lẹ nhét thêm cái ngoại truyện nữa cho đẹp (sốp thèm s(🐸) thôi)
tầm 2-3 phần nữa là end

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com