Wind Breaker Kajisakusuo Bo Cong Anh
Paris, đêm đông rét buốt giăng đầy cả thành phố.Tuyết trắng xóa phủ lên làn đường và những căn nhà trong khu phố, cả cơn mưa phùng bất chợt chẳng biết từ khi nào, lạnh căm.Phố xá chẳng thấy tấp nập đôn đáo như thường, chỉ có đôi ba bóng người lởn vởn cùng cây dù hay vài cái túi giấy trên tay rồi mất hút vào trong đêm tối, khi những bông tuyết vẫn trôi trên nền trời và lướt trên da thịt người qua lại.Tuy khung cảnh quạnh hiu là vậy, nhưng khắp nẻo đường vẫn chập chờn đèn hoa treo cao trên những tấm biển hiệu neon rực rỡ sắc màu, bản tình ca Ne Me Quitte Pas du dương trong cửa tiệm nào len lỏi qua khe cửa, mượt mà và mỏng manh cuốn khắp mọi ngỏ ngách, quấn chặt lấy tâm tình rối bời của em.Âm điệu ngọt ngào bé tí chẳng biết ở nơi đâu, khơi gợi cả một bầu không khí nồng đượm u uất.Dưới ánh đèn đường, mặt mũi Sakura đỏ ửng khi cái lạnh thấu xương chập chờn trên gò má, từng làn hơi thở ẩn hiện trước đôi mắt quá đỗi suy tư.Mắt hướng vào làn mưa phùng, giọt mưa như sáng rực lên dưới ánh đèn ấm vàng mờ mịt, đôi bờ mi rũ xuống che lấy đôi con ngươi ẩn đầy hoài niệm.Sakura chỉnh lại vạt áo, rảo bước dưới ngày tuyết rơi đầy, vươn lên cả mái tóc như cài hoa bi.Tâm trí em trôi vật vờ về cái ngày nhất mực rời đi sang sứ lạ, lúc ấy tay còn run và mắt còn nhòe lệ. Sân bay lúc 11h đêm ấy cô quạnh, thấp thoáng trong tâm trí còn nghe cả tiếng vụn vỡ. Đêm kỉ niệm ngày yêu 6 năm trước anh đi mất, rời khỏi mối tình sắp gọi là trọn vẹn. Rõ là Sakura thấy mắt anh chan chứa tình yêu và đột nhiên hôn lên môi em vào hoàng hôn hai hôm trước, nhưng chẳng hiểu vì sao anh lại làm như vậy, biến mất đột ngột chẳng nói câu nào.Từng hứa hẹn rằng bao lời ngọt ngào, anh vẽ cho em bức họa về tương lai, mình cùng nhau bước trên đường, cùng ăn bữa sáng em vụn về nấu vội, cùng nhau,Cùng nhau...Thế mà anh bỏ rơi em vào ngày hôm ấy, rồi đi mất. Như tan vào nắng ban mai, chẳng còn lại gì. Thế mà Sakura bao năm qua vẫn mong nhớ, từng ngày từng giờ từng giây phút...Sakura nghĩ rồi tự giễu, vẫn hí hoáy đếm ngón tay tính ngày về lại Nhật Bản. Bốn năm qua em lang bạt khắp mọi vùng đất lạ. Nirei nhắn tin thăm hỏi nhiều, cũng bao lần thắc mắc sao em chưa về lại, lớp cũ ai cũng nhớ và mong lắm.Em cũng mong nhớ nước mình, có khi nào thôi nghĩ về sắc hồng phấn vẫn luôn bay trong gió xuân và tiếng cười đùa độ 15, 16 tuổi. Kể khi đang viết về cuộc gặp gỡ với đất nước Hà Lan trong chuyến du mục, vô thức cánh đào lại xuất hiện giữa đồng hoa tulip trên dòng văn còn đang dang dở.Và cả ánh mắt cùng vòng tay ấm ngập hương thơm của Kaji.Em vẫn luôn nhớ anh.Nỗi nhớ bám víu lấy cuộc sống mỗi ngày dài đằng đẵng. Cả lúc bút mực và quyển nhật ký nhuốm màu cũ kĩ rơi lộn xộn trên sàn nhà bằng gỗ, em ngồi co ro dưới nắng qua cửa kính thủy tinh như thói quen mà những năm này, chói lòa.Không phải là ban mai làm lóa mắt, mà là bóng hình anh hiện lên trong gian phòng ngập hương gió biển, anh cười ấm áp đến nao lòng.Hay khi cửa tiệm hoa leng keng chuông cửa, em thấy có mùi hương thân quen vương qua đầu mũi. Thấy mái tóc vàng hoe, khi ấy tưởng chừng vỡ òa. Nhưng trái tim hẫng đi một nhịp, chẳng phải anh. Em ngồi cạnh những đóa hoa rực rỡ, cúi đầu lau vội giọt nước mắt sắp rơi.Nỗi nhớ về Kaji bấu víu lấy chính bản thân Sakura, cùng em qua những chặng đường vô định, cùng nghe tiếng gió xé nát cõi lòng khi tàu hỏa chạy qua thung lũng, khi chân vương đầy cát, sóng biển dạt dào như ôm lấy kẻ tương tư.Qua chừng ấy thời gian lang bạt, nỗi u buồn trong đôi mắt em chưa bao giờ thôi lay động. Cơn gió lạnh kéo qua làn tóc đánh thức Sakura khỏi những hồi tưởng xa xăm, trước mắt em giờ chỉ có phố thị rực rỡ. Dưới ánh trăng, đôi mèo bước khẽ trên mái nhà. Dấu chân bé tí trải dài trên nền tuyết dày đặc như bông, quấn quýt chẳng rời.
.
.
.Tokyo, ngày không có nắng.Sân bay huyên náo đầy người qua lại, tấp nập ồn ào. Cạnh Sakura là đơn độc chiếc vali màu be, trên tay cầm lấy quyển nhật ký, mắt chẳng biết nên nhìn về đâu. Em về, nhưng chẳng nói, nên chắc rằng không ai đón. Quạnh quẽ thật, suốt chuyến bay chưa bao giờ thôi nhớ, có đôi chút hồi hộp mong chờ. Giờ đứng trên đất nước Nhật Bản nhưng em vẫn còn mờ mịt lắm, Sakura thấy thiếu vắng, bao lần em chờ mong cái bóng hình sẽ đợi em, ôm vào lòng và thủ thỉ từng lời nhung nhớ.Mừng em về.Phải chăng rằng thật sự nghe được, nhưng mà, suốt sáu năm kể từ ngày ấy trôi, ta chưa một lần gặp lại, dù là trong giấc mơ mỗi đêm về. Kaji rốt cuộc đang ở nơi nào, chẳng để em thấy anh thêm lần nữa, dẫu chỉ một lần.Mi mắt Sakura rũ rượi, bước từng bước nặng nề, xung quanh bỗng như yên ắng. Vì nỗi cô đơn nuốt hết những suy nghĩ và cả giác quan. Giờ tâm trí em chỉ trọn vẹn nhịp tim chính mình, từng bước chân là một lần trái tim đập nhẹ. Nhưng lạ thay, cảm giác như bên cạnh còn có một người, vẫn luôn bước cũng em.Trên chuyến xe về lại khu phố cũ, Sakura thẩn thơ ngắm nhìn cảnh vật chẳng mấy đổi thay, những kỉ niệm ùa về như sóng vỗ, từng cánh chim ríu rít trên cành cao cũng như đào lên những tháng ngày tươi đẹp ấy. Cái thanh xuân mà em cho rằng đã chết cùng thời gian khi không còn anh bên cạnh. Sakura thở dài, vì từ khi về lại, em cứ nghĩ về Kaji mãi, chẳng hiểu vì sao. Tận khi trước mắt là ngôi nhà cũ, Sakura mới chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Thân quen quá đỗi, cái ngày em mới đến chốn này.Em gặp được thêm bao người, được nghe về bao nhiêu hoài bảo và ước mơ. Có bạn bè, có yêu thương và những mảnh ghép cảm xúc dần trọn vẹn. Ở nơi này, Sakura từng khóc, từng cười, từng quan tâm, tất cả giúp em trưởng thành, cho em một cuộc đời mới.Và hơn hết, nơi này gieo cho em một tình yêu, chớm nở rồi úa tàn bất chợt.Sakura cứ đứng đấy, những xúc cảm trào dâng khiến thâm tâm rộn rạo bực dọc khó tả.Tiếng chuông điện thoại reo trung túi, là Nirei. Cậu ấy vẫn như thói quen thường ngày, không nhắn tin thì gọi hỏi thăm đủ điều, là điều ấm áp cho Sakura thấy mình còn đang sống suốt những năm qua. [Sakura hôm nay đã ăn uống gì chưa?].[Đã mặc đủ áo chưa?]."Về Nhật Bản rồi".[Tớ nghe bảo ở Pháp mùa đông lạnh lắ- hả]".Sakura cười nhẹ, Nirei vẫn quan tâm đến em mỗi ngày, mãi cũng thành thói quen.[Cậu về nước rồi sao không nói tớ đón, ôi thôi, Sakura đang ở đâu rồi, sân bay sao?!]."Đang ở nhà cũ, à... Ngày mai họp lớp sao"."Rồi, mai đi gặp mọi người".Tiếng Nirei luyên thuyên mãi bên đầu dây bên kia, Sakura chẳng thể làm gì ngoài trả lời từng câu, vì nếu im lặng thì cậu ấy làm ầm lên mất.Kết thúc cuộc gọi đã là hơn 15 phút sau, em nhìn chầm chầm vào màn hình đã tắt, chút gì mong chờ rót vào trong suy nghĩ. Có lẽ là do cuộc hội ngộ sau bốn năm chẳng gặp với lớp cũ.Sakura lại từng bước lang thang khắp ngõ nghách, nhìn khắp nơi rồi ngồi lại trên băng ghế cạnh đèn đường đã mở.Mới đó đã gần đêm muộn, do em quá mải mê với việc cuốc bộ khắp nơi nên chẳng biết được thời gian. Lạnh hơn rồi, ước chi có người ôm em nhỉ. Nhưng mà, về nhà thôi.Căn nhà vốn của chúng ta, nhưng giờ chỉ còn mình em về lại.
.
.
."Sakura, là ở đây, ở đây này!".Tiếng Nirei vọng đến, những gương mặt quen thuộc đứng đủ ở trước nhà hàng mà Nirei bảo em đến.Có cả Suo, Kiryu, Tsubaki và nhiều người khác nữa. Đông đủ quá, như được về lại những ngày tụ tập trên sân thượng xem cà chua Umemiya trồng.Mọi người đứng ở đấy, tươi cười chờ em đến. Nhưng cảm giác phơi phới như thanh xuân đang ùa về trong từng mạch máu, về lại cả chục năm về trước. Mọi người kéo nhau vào phòng ăn, bầu không khí ngập tiếng nói cười rôm rả, ai cũng hỏi han nhau, mọi người cũng hỏi chuyện em nhiều lắm, về những chuyến đi mà em bảo là để tìm cảm hứng viết lách, về cuộc sống ở ngoại quốc những năm qua. Em nhìn một vòng, ai cũng khác đi đôi phần, mang trên vai nhưng thêm những trách nhiệm, nhưng vẫn vậy, vẫn nhớ về nhau dẫu qua bao lâu đi chăng nữa, thanh xuân của em.Nhưng mà, sao trong tim vẫn trống vắng, thiếu đi mất người quan trọng nhất với em rồi.Suo ngồi ngay bên cạnh đã thấy mắt em đượm buồn, bất giác nói lời mà em chẳng biết là bông đùa hay sự thật."Nếu hôm nay Kaji vẫn ở đây, chắc cậu và anh ấy đang khoát tay nói cười rồi"."Chứ không thẫn thờ buồn bã như thế".Sakura ngẩng mặt nhìn vào Suo, cậu ta giờ vẫn còn y nguyên cái bịt mắt ấy, nhưng chẳng còn đôi hoa tai tua rua mà là khuyên hoa đào bằng bạc. Gương mặt cũng khác nhiều, chín chắn hơn, cũng vương nét của thời gian."Chắc là... Như vậy".Em cũng chẳng biết nên trả lời như nào cho trọn vẹn, vì chính em từ cái ngày hôm ấy, ngày bi kịch ập đến, từ ấy không hề nghĩ đến và chẳng dám mơ mộng về tương lai của em cùng Kaji nữa."Nếu ngày ấy tớ dám tỏ tình, có lẽ giờ sẽ khác".Suo cứ hướng mắt vào đám đông đang chuyện trò, câu nói này, cậu ta chờ hơn 10 năm mới thốt ra lời nói ấy, nhưng chờ mãi chẳng thấy em đáp lời. Em ngơ ra trước câu nói của Suo, chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Suo ngập ngừng mãi cũng nhìn thẳng vào mắt em, cứ đăm chiêu như thế. Rồi bật cười."Là trêu Sakura đó, cậu nghệch ra luôn rồi kìa".Suo đưa tay vén lẹ tóc mai rũ bên vành tai cho em, cứ ngẫm nghĩ rằng thật sự em sẽ tin đó là lời đùa cợt sao."À... Ừ, Suo vẫn thích trêu chọc người khác như xưa nhỉ".Tháng năm lang bạt đã làm phai nhòa đi một Sakura dễ ngượng ngùng mà Suo từng biết, em chỉ cúi mặt cười mỉm đầy gượng gạo, em trưởng thành rồi, trưởng thành một cách vội vã, như trái cây chín ép, chẳng ngọt ngào. Suo đã thấy điều đó.Cậu ta chẳng thể nói thêm lời nào, vì dường như Sakura đã không thể trả lời thêm, em cứ buộc mình trong không khí u sầu mỏi mệt mà em tự dựng nên, sao lại vậy, em ơi...Suo có cảm giác nỗi buồn rót đầy trong lồng ngực, trong ánh mắt sâu thẳm ấy, cậu cứ chăm chú vào Sakura đang thẩn thơ nhìn xuống, trong tim âm ỉ nhói đau, tình cảm mười năm bị hiểu thành một câu đùa mất rồi, còn Sakura thì cứ như vậy.Sau sự việc ngày hôm ấy, đã đổi thay chẳng còn tươi cười rạng rỡ, khép mình vào thế giới riêng biệt chẳng cho ai bước vào."Nè, hay là Sakura uống một ít đi, thần men sẽ đánh bay nỗi buồn đấy".Ly vang đỏ đặt ở trước mắt, Suo khoát lấy vai em, nâng ly như mời Sakura cùng nhập tiệc rượu. Ánh mắt dịu dàng ấy như chồng chéo thêm bóng hình một ai, quen thuộc lắm."Kaji..."."Gì chứ, tớ là Leonardo DiCaprio mà".Sakura bừng tỉnh, chút gì chua chát gợn sóng trong lòng, em nhìn Suo vẫn mỉm cười nâng ly, tuy vẫn thấy gượng ép nhưng vẫn cầm lấy rồi nốc cạn. Vì nhỡ đâu, men say sẽ làm vơi đi nỗi buồn, mắt em nhìn Suo mãi, tựa rằng cố đào bới lại bóng hình chợt lướt qua khi nãy, nhìn đến khi Suo rót cho em cạn cả chai vang đỏ. Gò má nóng rực, khoang mũi đầy ắp vị gay gắt nồng đậm, hương men từ hơi thở tan vào không khí."Tiếp theo Sakura dự định như nào, sẽ ở lại Nhật Bản bao lâu?".Suo hỏi, sau đấy lại nhấp môi chút rượu vang. Sakura giờ đã hơi choáng đầu, nghĩ suy gì đó rồi nói từng chữ với chất giọng nhẹ têng."Shibuya".Câu trả lời chẳng liên quan gì đến lời Suo hỏi. Nhưng khiến cậu như bừng tỉnh, nhớ về chuyện quá khứ ngập ngừng nói lại."Sao lại là Shibuya vậy, Haruka...".Cái tên thân mật ấy, em hơi thất thần, vì em chỉ cho mỗi Kaji gọi như thế thôi, nhưng giờ em say quá, chẳng sức đâu mà sửa lời. Suo vẫn nhìn Sakura suốt, bao lần đưa tay muốn kéo em tựa vào vai mình rồi lại thôi, ngập ngừng mãi đến khi em uống trọn cả ba chai rượu nồng.Trong cơn say mèm, em khước từ mọi câu từ ngỏ ý đưa về từ người khác và cả sự nài nỉ của Suo, cứ lang thang trên đường đến trạm tàu.Cơn mơ màng chẳng biết làm như nào mà có thể mang Sakura an toàn về lại căn nhà gói ghém đầy hồi ức, em cứ thoan thoát mở cửa bước vào, ngồi trên sofa và vô thức nhìn vào những vật dụng nhỏ nhặt xung quanh, 4 năm ròng chưa hề thay đổi. Tất cả vẫn như mới ở đây ngày hôm qua. Thoáng chốc, những mộng mị về kí ức em chôn sâu trào lên từng đợt.Về cái ngày anh mất. Chuyến tàu trở về từ Shibuya cướp lấy người em yêu.Sakura nhớ, kể từ ngày anh thốt lên lời tỏ tình đầy ngượng ngùng, ta đã nắm tay nhau được 9 năm ròng. Chúng mình yêu nhau chẳng hề nóng vội, chỉ bước từng bước bên nhau, cứ từ tốn rẽ vào đời của đối phương như thế, như đã bước gần đến tương lai mà cả em cả anh luôn thì thầm cùng nhau vào mỗi chiều gió lộng.Ngày kỉ niệm, khi ấy em vừa ngót nghét 24, anh thì 25. Tưởng chừng còn sớm lắm, nhưng mối tình tính từ khi ta 15, 16 đến hiện tại chẳng phải là quá đủ để bên nhau trọn đời rồi sau. Đêm đó dưới tiếng chuông nhà thờ ngân vang từng đợt, đôi ta cùng mua nhẫn bạc, cùng cầm hoa đối diện nhau. Chúng mình lại ngượng ngùng, ấp úng chẳng nói thành lời như mới yêu lần đầu, nhưng anh đã quỳ xuống trước cả và đeo lên cho em chiếc nhẫn bạc sáng loáng nơi quãng trường đông người. Giây phút ấy hạnh phúc lắm, anh ơi. Mắt anh nhìn em sâu thẩm, em thấy rồi, anh yêu em, em đã thấy. Hôm ấy Sakura khóc vì hạnh phúc vỡ òa, vẫn là ngày kỉ niệm đó, hai năm sau em khóc vì hạnh phúc vỡ tan trong phút chốc.Anh vội trở về vào sáng sớm sau chuyến công tác. Kaji gọi cho em và nói rằng đợi anh nhé, anh sớm về. Em nghe rồi khẽ khàng đáp lời, khi ấy mắt em đong đầy hạnh phúc, em biết, giờ anh cũng đang mong chờ lắm ngày hôm nay.Thế mà em chờ đợi mãi, khi đã chập chừng tối muộn. Em cứ nghĩ mãi sao anh chưa về, cả những món ăn cũng nguội lạnh cả rồi. Bất chợt, điện thoại reo lên từng hồi chuông, em thấy sao tim mình cứ đập mạnh, nỗi bất an lấn át suy tư.[Đây là cuộc gọi từ cảnh xác quận Shibuya, có phải là cậu Haruku Sakura người nhà của nạn nhân Kaji Ren không ạ?]."Vâng là tôi, nhưng nạn nhân gì v-".[Xin nén đau buồn, chúng tôi rất tiếc phải thông báo rằng cậu Kaji Ren đã...Tai em như ù đi và đầu óc quay cuồng sau từng câu chữ của cảnh sát. Rõ mồn một từng lời, hơn 200 hành khách đã thiệt mạng trong vụ trật đường ray của chuyến tàu ngày hôm ấy. Trong đó cả cả Kaji, Kaji của em.Tiếng lạch cạch rơi vỡ của điện thoại cũng là tiếng lòng em tan nát. Tim Sakura đập hụt đi một nhịp, theo sau là cảm giác bóp nghẹn chẳng thể thở lấy dù chỉ một hơi. Bất chợt quá, em mất anh rồi, thật sự mất anh rồi.Nước mắt trượt dài trên gò má, em gào khóc cuốn cuồng gọi đến số máy của anh, tay run rẩy và cứ lẩm bẩm xin anh nhấc máy. Hi vọng mong manh của em đứt đoạn sau tiếng thuê bao lạnh lẽo vọng vào trong tai. Trăm cuộc gọi đã nhỡ, chẳng ai nhấc máy trả lời em.Em điên mất, anh ơi. Trong cơn khờ dại, Sakura gọi cho Suo, rồi cứ gào khóc. Vừa khóc vừa như mất lý trí mà cào cấu cơ thể mình. Em nghẹn ngào nói Suo nghe từng chữ, rằng em mất Kaji rồi, rằng em mất đi con tim của em rồi, em sẽ chết theo Kaji mất. Suo nghe rõ, Sakura khóc đến nghạt thở. Tiếng em nấc nghẹn và lẩm bẩm mãi."Suo ơi, tao mất Kaji rồi! Mất rồi, mất rồi!".[Sao đấy Sakura?! Sakura, trả lời tớ đi!].Em cứ khóc, khi tiếng nấc nhỏ dần, Suo đang như phát điên mà đập cửa nhà Sakura. Cậu nghe thấy, qua giọng nói của em, em nói em sẽ chết, em sẽ đi theo Kaji. Trong cơn hoảng loạn, Suo bẻ hư ổ khóa và tìm thấy Sakura cổ tay đầy máu nằm trên giường ngủ.Cả đêm ấy, Suo thức trắng. Tâm trí cậu chỉ còn đọng lại tiếng xe cứu thương inh ỏi, bác sĩ đưa Sakura vào cấp cứu với tình trạng máu thấm ướt cả quần áo em.Suo kể với em, hôm ấy cậu hoảng loạn đến độ nào, tưởng tim bản thân đã ngưng đập khi thấy em còn chút hơi tàn với máu thấm ướt đệm và con dao còn bên cạnh.Suốt quãng thời gian điều trị trong bệnh viện, em cứ giãy nãy nói muốn gặp Kaji, như đứa trẻ vừa khóc vừa siết chặt tay Suo.Tang lễ của Kaji trì hoãn đến 3 tháng vì phải có người thân đến kí giấy báo tử, Kaji khi ấy chỉ còn mỗi Sakura là thân thân. Việc tổ chức tang lễ được thực hiện ngay sau khi Sakura xuất viện, tất cả nhờ có Suo giúp.Em lúc ấy tiều tụy quá mức, Sakura nhớ rằng là Suo đã bên cạnh suốt cái khoảng thời khủng khiếp ấy. Đám tang Kaji tất cả thành viên Boufuurin đều đến dự, cứ lũ lượt từng dòng người ra vào. Em thẫn thờ nhìn di ảnh, hoa cúc trắng cắm đầy xung quanh. Hoa này vốn chẳng hợp với anh, anh nói thích hoa đào, nhưng mà, em chẳng thể cánh đào khoe sắc cạnh di ảnh của anh, anh ơi...Suo thấy em như nghệch ra, chẳng thể nhịn nữa mà xin Sakura hãy vào nghỉ ngơi, còn lại cứ để cậu lo toàn bộ."Về đi, tao ổn".Giọng em thều thào, vờ như mình cứng rắn lắm rồi lại ôm mặt ho khan đến khó thở.Suo biết rõ em đang giả vờ mạnh mẽ, sao em cứ như vậy, khi cả thể xác lẫn tâm hồn đều đang bị em ép cho dần tan vỡ. Ngoài tình yêu của Kaji, em thật sự không thiết tha gì nữa rồi sao.Cứ thế thêm trôi qua hai năm, hai năm Sakura sống với con tim rỗng tuếch. Cứ lẩn quẩn quanh trong nhà chẳng gặp ai. Mỗi khi Suo đến, chỉ thấy em tựa vào khung cửa, bó gối phơi nắng sớm. Vật vờ như thế ròng rã bao tháng ngày, đến một hôm chẳng nói câu nào mà đi mất. Để Suo hoảng sợ gọi hỏi khắp nơi, cuối cùng từ chỗ hàng xóm biết được em đã tạm biệt và bắt đầu chuyến du lịch bất chợt nảy lên trong suy nghĩ.Kaji và Sakura yêu nhau 11 năm, em yêu anh thêm 2 năm, rồi dùng 4 năm để cố làm nỗi mất mát nhạt phai khỏi tâm trí.Kaji ơi, 17 năm rồi. Mới đó mà 17 năm rồi, Kaji sống trong tim em 17 năm rồi, cả đời người có bao nhiêu lần 17 năm đâu, nên dù cố thế nào, cũng chẳng thể thôi mong nhớ. Tình yêu này em chẳng thể cứu vẫn.Trong từng dòng kí ức chạy ngược vào tim, em thiếp đi lúc nào không hay biết. Khi còn đang chơi vơi giữa mơ và thực tại, em thấy có bàn tay nào vuốt ve gò má, nhẹ nhàng và yêu thương lắm, nhưng cũng run rẩy và tiếng nấc nhẹ chẳng hiểu vì sao mà có.Khi em yêu và nhớ thương ai đó quá nhiều, đêm về sẽ mơ thấy, mơ thấy em và họ cùng chìm trong giấc mộng ngọt ngào.Anh ơi, em rốt cuộc cũng được thấy anh trong giấc ngủ bất chợt vì men cay.Tay anh nắm chặt bó hoa hồng gói ghém vụn về, dây quấn lung tung và hoa thì cành cao cành thấp. Mặt đỏ lựng và giọng nói thì lắp bắp, chính là thanh âm này, giọng nói của người em yêu, thứ em luôn nhớ nhung bao tháng năm qua."Anh thích- thích-..."."Cố lên lớp trưởng nói nhanh lên".Cả lớp 2 nháo nhào phía sau cánh cửa cầu thang dẫn lên sân thượng, nói đúng hơn là toàn trường đang rình rập khắp nơi để tận mắt chứng kiến cảnh uyên ương kết đôi.Mặt Kaji càng thêm đỏ, tay cứ run rẩy đẩy bó hoa vào lòng Sakura, chẳng thể thốt lên trọn vẹn lời tỏ tình. Em thấy tim mình loạn nhịp, cảm giác phơi phới ngọt ngào trong lồng ngực tuôn trào không ngưng.Trong lời cổ vũ ồn ào và huyên náo ấy, anh nắm chặt tay em chạy khỏi trường, đến trước cây hoa đào ở công viên. Anh hôn phớt lên môi em, tay nắm chặt bả vai Sakura mà nói cho em nghe rằng."Kaji thích em, mình hẹn hò không?!".Hôm ấy, em chậm chạp gật đầu, ấp úng ừ một tiếng thật nhỏ, nhưng anh nghe rõ. Mắt Kaji mở to, lấp lánh đầy tình yêu, anh ôm chầm lấy em, rất lâu. Trái tim ta nối cùng một nhịp, hạnh phúc của em tràn bờ.Một chiều nào, ta ngồi cạnh nhau trên con kênh đầy ắp gió thổi ù cả tai, cỏ xanh mướt dưới nơi cả hai ngồi.Quay đầu nhìn đã thấy mắt anh cười, môi anh hôn lên má em thật ngọt. Tóc anh bay loạn, gió vuốt tóc anh. Anh cúi người thì thầm gì đó, chúng mình tựa vai nhau cười khúc khích. Kaji ở trước mắt em rồi, nắng chiều ôm lấy anh, cam vàng rực rỡ, anh thì ôm em trong vòng tay. Cái cảm giác ấm áp chân thực đến mức em ngỡ như mình đã sống lại vào ngày hôm ấy.Em vui, tim đập rộn ràng. Nhưng mà, sao sóng mũi cay cay, mi mắt ửng đỏ nhòe lệ, cổ họng đột nhiên nghẹn ứ, bao lời yêu thương khóa lại trong tim chẳng thể nói. Sakura lau vội, sợ nhòa mắt chẳng thể nhìn rõ Kaji. Chưa kịp cảm thấy vải vóc chà sát trên da thì thấy ấm áp lạ kì. Anh đưa tay gạt đi cho Sakura giọt nước mắt chực chờ sắp rơi."Em sao vậy, khó chịu chỗ nào hả em ơi".Kaji cau mày, anh như đứa trẻ ngờ nghệch, vội vã tìm lấy kẹo ngọt trong túi. Em nhìn anh bối rối lục tìm mãi. Chúng mình tựa trẻ con, bao nhiêu thơ ngây ngại ngùng đọng mãi giây phút này.Lần đầu ta hẹn hò, là buổi chiều gió lộng, cuốn tình ta vào trong kí ức, tiếng gió thét bên tai, tiếng xào xạc của những ngọn cỏ xanh bên dưới, cả tiếng yêu vụn về ta cùng nói, Nụ hôn ấy chúng mình khắc mãi trong tim.Chẳng mấy chốc mà thu đến, Kaji hẹn em đêm trăng mình gặp mặt."Sakura... Nắm tay đi".Gò má anh ửng lên từng rạng mây hồng, nhìn vào mắt em ngập ngừng. Em thấy, trong mắt Kaji giờ có em, màu mắt anh sáng lên ánh đèn rực rỡ, Kaji nhìn em, nhìn thật sâu như cuốn hồn em trôi vào tim anh.Mình đan tay, ấm áp chạy dọc theo từng mạch máu. Sakura ngước mặt, bóng lưng anh rộng lớn, dắt tay em từng bước đến nơi mà anh bảo rằng anh tâm đắc lắm, là nơi hẹn hò của đôi ta.Đứng trong biển hoa bồ công anh rực rỡ đầy đom đóm và dưới bầu trời rợp ánh sao, áng trăng treo trên cao chứng kiến, anh hôn lên mắt em, rằng như phớt qua và yêu thương bao nhiêu. Nụ hôn nhẹ nhàng như cách ta yêu nhau bao lâu nay."Mắt Sakura đẹp lắm, hơn cả bầu trời đầy sao này"."Thật đấy em ơi, lời anh nói".Lúc nào anh nhìn em cũng dịu dàng như thế, càng khiến tim em quặng thắt chẳng rõ nguyên do. Càng nhìn anh trước mắt, càng thấy nỗi đau trào dâng trong tâm trí.Tay em với lấy, muốn chạm vào anh nhưng sao cảnh vật càng lúc thêm mờ mịt, trên mặt Sakura ướt đẫm. Gò má em chảy dài bao giọt nước mắt, vội vã ôm lấy bóng hình Kaji như sợ anh biến đi mất, bỏ lại em.Anh chẳng nói gì, chỉ ôm lại em thật chặt, như thể khảm em vào trong lồng ngực, tay anh vuốt lên mái tóc đặc biệt mà anh luôn yêu thích, hôn lên.Khi gió lướt qua hai bóng hình, Sakura mãi chìm trong cái ôm siết em luôn mơ về, ấm áp, khoang mũi ngập hương thơm của Kaji, hương gỗ vương vấn cái the mát của bạc hà và chút gì mùi của nắng trên quần áo, mùi hương em mong nhớ bao lâu rồi.Gió ù bên tai, anh thầm thì với em, tiếng anh nhỏ nhẹ như thể sắp bị gió cuốn đi mất. Sakura nghe thấy, anh nói rằng anh yêu và thương em lắm, chưa bao giờ đổi thay. Rằng anh luôn muốn ôm lấy em, muốn ta cùng rảo bước khắp mọi nơi, muốn cài lên tóc em bông hoa đẹp nhất, muốn cùng em tắm mình trong cái nắng của đồng cỏ xanh mơn. Anh đã như chết thêm bao lần nữa khi hằng đêm nhìn em khóc thầm bên dòng nhật kí đầy câu thương nhớ, anh cũng khóc, nhưng chẳng thể ôm em. Nên xin em, xin em đừng đau khổ. Xin hãy quên đi anh, ta chỉ bước cùng nhau chừng ấy tháng năm ngắn ngủi, xin em đừng ôm mãi những kí ức đã trôi vào dĩ vãng, xin em hãy để thời gian xóa nhòa tất cả. Trong chúng ta, chỉ cần mỗi anh bấu víu lấy tình yêu dang dở này thôi em ơi, xin em.Sakura càng nghe, tim càng quặng chặt lấy, lồng ngực bị bóp nghẹn, em khóc gào ôm anh thêm chặt, muốn cầu xin anh đừng nói thêm nữa, đừng khiến em thêm nhớ và khao khát tình yêu không trọn vẹn này.Anh đáng lẽ phải hiểu rõ rằng, chính anh đã cứu rỗi em, một đứa trẻ vốn chẳng được yêu thương. Kaji là gia đình duy nhất của Sakura, nên xin anh hãy ở lại đây, xin anh.Gió càng thêm lớn, bất chợt em thấy đỉnh đầu ươn ướt, khi mắt em thấy cái gì chói sáng, có cái gì kéo hai ta xa nhau. Anh vẫn đứng trên đồng hoa bồ công anh, Sakura nhìn rõ, anh khóc, tay anh vẫn chơi vơi như muốn ôm em thêm lần nữa. Giây phút cuối, giọng anh nghẹn ngào, đôi ta còn bao nuối tiếc,"Xin em, đừng lên chuyến tàu đó, chuyến tàu đến Shibuya"."Anh thật sự... Yêu em quá nhiều, em ơi".Bàn tay anh muốn với theo Sakura, nhưng ngập ngừng mãi, rồi xa mãi, bao luyến tiếc gieo đầy giữa đôi ta. Khi mắt em còn nhòe lệ, anh như hòa vào trong cơn ảo mộng ngọt ngào dần tan vỡ, giây phút ấy, Sakura ước rằng mình có thể sống trong mơ cả quãng đời còn lại.Vì anh ơi, em chưa kịp nói lời yêu cho anh nghe, anh nỡ để tất cả biến mất vậy sao?Sakura choàng tỉnh, trước mắt một màu đen thẩm, đôi ba ánh trăng chiếu rọi lên nền nhà một màu xám ngoét u uất.Trên mi mắt còn đẫm nước, tay em run run chạm lên má, mắt và mái tóc rũ rượi trên trán. Chân thật lắm, nụ hôn ấy như mới đây thôi, chóp mũi thêm cay, tay Sakura siết chặt mảnh áo đắp hờ trên cơ thể từ bao giờ, khóc nghẹn trong gian phòng vắng lặng quạnh hiu. Em cứ òa khóc như trẻ con, nhưng chẳng còn ai lau cho em giọt nước mắt trượt dài trên khuôn mặt, từng tiếng nấc là từng nhịp con tim thắt chặt."Anh ơi...".Dù có gọi trăm nghìn lần vẫn lặng thin chẳng ai hồi đáp lại, sự thật là vậy rồi.Giờ chỉ còn mỗi em, thế giới này, thiếu đi một Kaji Ren yêu em rất nhiều, còn lại một Haruka Sakura cùng tình yêu dở dang chẳng thể bù đắp bằng bất cứ thứ gì.Em cứ khóc như vậy, vì mệt mỏi mà chẳng biết lại thiếp đi khi nào, em thở đều, ngoan ngoãn say giấc nồng. "Em ơi, đừng khóc vì anh nữa, xin em".Xin em.
.
.
.
Continue...
____________•Ne Me Quitte Pas(xin đừng ra đi): Bản tình ca của Jacques Brel.•Hoa bồ công anh: Hoa bồ công anh có sự mỏng manh, nhỏ bé, nó mang lại cảm giác cô đơn cùng nỗi buồn của sự chia ly. Bồ công anh cũng được ví von như những câu chuyện tình yêu dang dở và không trọn vẹn.•Nhà cũ: căn nhà Kaji và Sakura cùng nhau mua, không phải nhà của Sakura trong plot chính của truyện.
.
.
.Tokyo, ngày không có nắng.Sân bay huyên náo đầy người qua lại, tấp nập ồn ào. Cạnh Sakura là đơn độc chiếc vali màu be, trên tay cầm lấy quyển nhật ký, mắt chẳng biết nên nhìn về đâu. Em về, nhưng chẳng nói, nên chắc rằng không ai đón. Quạnh quẽ thật, suốt chuyến bay chưa bao giờ thôi nhớ, có đôi chút hồi hộp mong chờ. Giờ đứng trên đất nước Nhật Bản nhưng em vẫn còn mờ mịt lắm, Sakura thấy thiếu vắng, bao lần em chờ mong cái bóng hình sẽ đợi em, ôm vào lòng và thủ thỉ từng lời nhung nhớ.Mừng em về.Phải chăng rằng thật sự nghe được, nhưng mà, suốt sáu năm kể từ ngày ấy trôi, ta chưa một lần gặp lại, dù là trong giấc mơ mỗi đêm về. Kaji rốt cuộc đang ở nơi nào, chẳng để em thấy anh thêm lần nữa, dẫu chỉ một lần.Mi mắt Sakura rũ rượi, bước từng bước nặng nề, xung quanh bỗng như yên ắng. Vì nỗi cô đơn nuốt hết những suy nghĩ và cả giác quan. Giờ tâm trí em chỉ trọn vẹn nhịp tim chính mình, từng bước chân là một lần trái tim đập nhẹ. Nhưng lạ thay, cảm giác như bên cạnh còn có một người, vẫn luôn bước cũng em.Trên chuyến xe về lại khu phố cũ, Sakura thẩn thơ ngắm nhìn cảnh vật chẳng mấy đổi thay, những kỉ niệm ùa về như sóng vỗ, từng cánh chim ríu rít trên cành cao cũng như đào lên những tháng ngày tươi đẹp ấy. Cái thanh xuân mà em cho rằng đã chết cùng thời gian khi không còn anh bên cạnh. Sakura thở dài, vì từ khi về lại, em cứ nghĩ về Kaji mãi, chẳng hiểu vì sao. Tận khi trước mắt là ngôi nhà cũ, Sakura mới chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Thân quen quá đỗi, cái ngày em mới đến chốn này.Em gặp được thêm bao người, được nghe về bao nhiêu hoài bảo và ước mơ. Có bạn bè, có yêu thương và những mảnh ghép cảm xúc dần trọn vẹn. Ở nơi này, Sakura từng khóc, từng cười, từng quan tâm, tất cả giúp em trưởng thành, cho em một cuộc đời mới.Và hơn hết, nơi này gieo cho em một tình yêu, chớm nở rồi úa tàn bất chợt.Sakura cứ đứng đấy, những xúc cảm trào dâng khiến thâm tâm rộn rạo bực dọc khó tả.Tiếng chuông điện thoại reo trung túi, là Nirei. Cậu ấy vẫn như thói quen thường ngày, không nhắn tin thì gọi hỏi thăm đủ điều, là điều ấm áp cho Sakura thấy mình còn đang sống suốt những năm qua. [Sakura hôm nay đã ăn uống gì chưa?].[Đã mặc đủ áo chưa?]."Về Nhật Bản rồi".[Tớ nghe bảo ở Pháp mùa đông lạnh lắ- hả]".Sakura cười nhẹ, Nirei vẫn quan tâm đến em mỗi ngày, mãi cũng thành thói quen.[Cậu về nước rồi sao không nói tớ đón, ôi thôi, Sakura đang ở đâu rồi, sân bay sao?!]."Đang ở nhà cũ, à... Ngày mai họp lớp sao"."Rồi, mai đi gặp mọi người".Tiếng Nirei luyên thuyên mãi bên đầu dây bên kia, Sakura chẳng thể làm gì ngoài trả lời từng câu, vì nếu im lặng thì cậu ấy làm ầm lên mất.Kết thúc cuộc gọi đã là hơn 15 phút sau, em nhìn chầm chầm vào màn hình đã tắt, chút gì mong chờ rót vào trong suy nghĩ. Có lẽ là do cuộc hội ngộ sau bốn năm chẳng gặp với lớp cũ.Sakura lại từng bước lang thang khắp ngõ nghách, nhìn khắp nơi rồi ngồi lại trên băng ghế cạnh đèn đường đã mở.Mới đó đã gần đêm muộn, do em quá mải mê với việc cuốc bộ khắp nơi nên chẳng biết được thời gian. Lạnh hơn rồi, ước chi có người ôm em nhỉ. Nhưng mà, về nhà thôi.Căn nhà vốn của chúng ta, nhưng giờ chỉ còn mình em về lại.
.
.
."Sakura, là ở đây, ở đây này!".Tiếng Nirei vọng đến, những gương mặt quen thuộc đứng đủ ở trước nhà hàng mà Nirei bảo em đến.Có cả Suo, Kiryu, Tsubaki và nhiều người khác nữa. Đông đủ quá, như được về lại những ngày tụ tập trên sân thượng xem cà chua Umemiya trồng.Mọi người đứng ở đấy, tươi cười chờ em đến. Nhưng cảm giác phơi phới như thanh xuân đang ùa về trong từng mạch máu, về lại cả chục năm về trước. Mọi người kéo nhau vào phòng ăn, bầu không khí ngập tiếng nói cười rôm rả, ai cũng hỏi han nhau, mọi người cũng hỏi chuyện em nhiều lắm, về những chuyến đi mà em bảo là để tìm cảm hứng viết lách, về cuộc sống ở ngoại quốc những năm qua. Em nhìn một vòng, ai cũng khác đi đôi phần, mang trên vai nhưng thêm những trách nhiệm, nhưng vẫn vậy, vẫn nhớ về nhau dẫu qua bao lâu đi chăng nữa, thanh xuân của em.Nhưng mà, sao trong tim vẫn trống vắng, thiếu đi mất người quan trọng nhất với em rồi.Suo ngồi ngay bên cạnh đã thấy mắt em đượm buồn, bất giác nói lời mà em chẳng biết là bông đùa hay sự thật."Nếu hôm nay Kaji vẫn ở đây, chắc cậu và anh ấy đang khoát tay nói cười rồi"."Chứ không thẫn thờ buồn bã như thế".Sakura ngẩng mặt nhìn vào Suo, cậu ta giờ vẫn còn y nguyên cái bịt mắt ấy, nhưng chẳng còn đôi hoa tai tua rua mà là khuyên hoa đào bằng bạc. Gương mặt cũng khác nhiều, chín chắn hơn, cũng vương nét của thời gian."Chắc là... Như vậy".Em cũng chẳng biết nên trả lời như nào cho trọn vẹn, vì chính em từ cái ngày hôm ấy, ngày bi kịch ập đến, từ ấy không hề nghĩ đến và chẳng dám mơ mộng về tương lai của em cùng Kaji nữa."Nếu ngày ấy tớ dám tỏ tình, có lẽ giờ sẽ khác".Suo cứ hướng mắt vào đám đông đang chuyện trò, câu nói này, cậu ta chờ hơn 10 năm mới thốt ra lời nói ấy, nhưng chờ mãi chẳng thấy em đáp lời. Em ngơ ra trước câu nói của Suo, chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Suo ngập ngừng mãi cũng nhìn thẳng vào mắt em, cứ đăm chiêu như thế. Rồi bật cười."Là trêu Sakura đó, cậu nghệch ra luôn rồi kìa".Suo đưa tay vén lẹ tóc mai rũ bên vành tai cho em, cứ ngẫm nghĩ rằng thật sự em sẽ tin đó là lời đùa cợt sao."À... Ừ, Suo vẫn thích trêu chọc người khác như xưa nhỉ".Tháng năm lang bạt đã làm phai nhòa đi một Sakura dễ ngượng ngùng mà Suo từng biết, em chỉ cúi mặt cười mỉm đầy gượng gạo, em trưởng thành rồi, trưởng thành một cách vội vã, như trái cây chín ép, chẳng ngọt ngào. Suo đã thấy điều đó.Cậu ta chẳng thể nói thêm lời nào, vì dường như Sakura đã không thể trả lời thêm, em cứ buộc mình trong không khí u sầu mỏi mệt mà em tự dựng nên, sao lại vậy, em ơi...Suo có cảm giác nỗi buồn rót đầy trong lồng ngực, trong ánh mắt sâu thẳm ấy, cậu cứ chăm chú vào Sakura đang thẩn thơ nhìn xuống, trong tim âm ỉ nhói đau, tình cảm mười năm bị hiểu thành một câu đùa mất rồi, còn Sakura thì cứ như vậy.Sau sự việc ngày hôm ấy, đã đổi thay chẳng còn tươi cười rạng rỡ, khép mình vào thế giới riêng biệt chẳng cho ai bước vào."Nè, hay là Sakura uống một ít đi, thần men sẽ đánh bay nỗi buồn đấy".Ly vang đỏ đặt ở trước mắt, Suo khoát lấy vai em, nâng ly như mời Sakura cùng nhập tiệc rượu. Ánh mắt dịu dàng ấy như chồng chéo thêm bóng hình một ai, quen thuộc lắm."Kaji..."."Gì chứ, tớ là Leonardo DiCaprio mà".Sakura bừng tỉnh, chút gì chua chát gợn sóng trong lòng, em nhìn Suo vẫn mỉm cười nâng ly, tuy vẫn thấy gượng ép nhưng vẫn cầm lấy rồi nốc cạn. Vì nhỡ đâu, men say sẽ làm vơi đi nỗi buồn, mắt em nhìn Suo mãi, tựa rằng cố đào bới lại bóng hình chợt lướt qua khi nãy, nhìn đến khi Suo rót cho em cạn cả chai vang đỏ. Gò má nóng rực, khoang mũi đầy ắp vị gay gắt nồng đậm, hương men từ hơi thở tan vào không khí."Tiếp theo Sakura dự định như nào, sẽ ở lại Nhật Bản bao lâu?".Suo hỏi, sau đấy lại nhấp môi chút rượu vang. Sakura giờ đã hơi choáng đầu, nghĩ suy gì đó rồi nói từng chữ với chất giọng nhẹ têng."Shibuya".Câu trả lời chẳng liên quan gì đến lời Suo hỏi. Nhưng khiến cậu như bừng tỉnh, nhớ về chuyện quá khứ ngập ngừng nói lại."Sao lại là Shibuya vậy, Haruka...".Cái tên thân mật ấy, em hơi thất thần, vì em chỉ cho mỗi Kaji gọi như thế thôi, nhưng giờ em say quá, chẳng sức đâu mà sửa lời. Suo vẫn nhìn Sakura suốt, bao lần đưa tay muốn kéo em tựa vào vai mình rồi lại thôi, ngập ngừng mãi đến khi em uống trọn cả ba chai rượu nồng.Trong cơn say mèm, em khước từ mọi câu từ ngỏ ý đưa về từ người khác và cả sự nài nỉ của Suo, cứ lang thang trên đường đến trạm tàu.Cơn mơ màng chẳng biết làm như nào mà có thể mang Sakura an toàn về lại căn nhà gói ghém đầy hồi ức, em cứ thoan thoát mở cửa bước vào, ngồi trên sofa và vô thức nhìn vào những vật dụng nhỏ nhặt xung quanh, 4 năm ròng chưa hề thay đổi. Tất cả vẫn như mới ở đây ngày hôm qua. Thoáng chốc, những mộng mị về kí ức em chôn sâu trào lên từng đợt.Về cái ngày anh mất. Chuyến tàu trở về từ Shibuya cướp lấy người em yêu.Sakura nhớ, kể từ ngày anh thốt lên lời tỏ tình đầy ngượng ngùng, ta đã nắm tay nhau được 9 năm ròng. Chúng mình yêu nhau chẳng hề nóng vội, chỉ bước từng bước bên nhau, cứ từ tốn rẽ vào đời của đối phương như thế, như đã bước gần đến tương lai mà cả em cả anh luôn thì thầm cùng nhau vào mỗi chiều gió lộng.Ngày kỉ niệm, khi ấy em vừa ngót nghét 24, anh thì 25. Tưởng chừng còn sớm lắm, nhưng mối tình tính từ khi ta 15, 16 đến hiện tại chẳng phải là quá đủ để bên nhau trọn đời rồi sau. Đêm đó dưới tiếng chuông nhà thờ ngân vang từng đợt, đôi ta cùng mua nhẫn bạc, cùng cầm hoa đối diện nhau. Chúng mình lại ngượng ngùng, ấp úng chẳng nói thành lời như mới yêu lần đầu, nhưng anh đã quỳ xuống trước cả và đeo lên cho em chiếc nhẫn bạc sáng loáng nơi quãng trường đông người. Giây phút ấy hạnh phúc lắm, anh ơi. Mắt anh nhìn em sâu thẩm, em thấy rồi, anh yêu em, em đã thấy. Hôm ấy Sakura khóc vì hạnh phúc vỡ òa, vẫn là ngày kỉ niệm đó, hai năm sau em khóc vì hạnh phúc vỡ tan trong phút chốc.Anh vội trở về vào sáng sớm sau chuyến công tác. Kaji gọi cho em và nói rằng đợi anh nhé, anh sớm về. Em nghe rồi khẽ khàng đáp lời, khi ấy mắt em đong đầy hạnh phúc, em biết, giờ anh cũng đang mong chờ lắm ngày hôm nay.Thế mà em chờ đợi mãi, khi đã chập chừng tối muộn. Em cứ nghĩ mãi sao anh chưa về, cả những món ăn cũng nguội lạnh cả rồi. Bất chợt, điện thoại reo lên từng hồi chuông, em thấy sao tim mình cứ đập mạnh, nỗi bất an lấn át suy tư.[Đây là cuộc gọi từ cảnh xác quận Shibuya, có phải là cậu Haruku Sakura người nhà của nạn nhân Kaji Ren không ạ?]."Vâng là tôi, nhưng nạn nhân gì v-".[Xin nén đau buồn, chúng tôi rất tiếc phải thông báo rằng cậu Kaji Ren đã...Tai em như ù đi và đầu óc quay cuồng sau từng câu chữ của cảnh sát. Rõ mồn một từng lời, hơn 200 hành khách đã thiệt mạng trong vụ trật đường ray của chuyến tàu ngày hôm ấy. Trong đó cả cả Kaji, Kaji của em.Tiếng lạch cạch rơi vỡ của điện thoại cũng là tiếng lòng em tan nát. Tim Sakura đập hụt đi một nhịp, theo sau là cảm giác bóp nghẹn chẳng thể thở lấy dù chỉ một hơi. Bất chợt quá, em mất anh rồi, thật sự mất anh rồi.Nước mắt trượt dài trên gò má, em gào khóc cuốn cuồng gọi đến số máy của anh, tay run rẩy và cứ lẩm bẩm xin anh nhấc máy. Hi vọng mong manh của em đứt đoạn sau tiếng thuê bao lạnh lẽo vọng vào trong tai. Trăm cuộc gọi đã nhỡ, chẳng ai nhấc máy trả lời em.Em điên mất, anh ơi. Trong cơn khờ dại, Sakura gọi cho Suo, rồi cứ gào khóc. Vừa khóc vừa như mất lý trí mà cào cấu cơ thể mình. Em nghẹn ngào nói Suo nghe từng chữ, rằng em mất Kaji rồi, rằng em mất đi con tim của em rồi, em sẽ chết theo Kaji mất. Suo nghe rõ, Sakura khóc đến nghạt thở. Tiếng em nấc nghẹn và lẩm bẩm mãi."Suo ơi, tao mất Kaji rồi! Mất rồi, mất rồi!".[Sao đấy Sakura?! Sakura, trả lời tớ đi!].Em cứ khóc, khi tiếng nấc nhỏ dần, Suo đang như phát điên mà đập cửa nhà Sakura. Cậu nghe thấy, qua giọng nói của em, em nói em sẽ chết, em sẽ đi theo Kaji. Trong cơn hoảng loạn, Suo bẻ hư ổ khóa và tìm thấy Sakura cổ tay đầy máu nằm trên giường ngủ.Cả đêm ấy, Suo thức trắng. Tâm trí cậu chỉ còn đọng lại tiếng xe cứu thương inh ỏi, bác sĩ đưa Sakura vào cấp cứu với tình trạng máu thấm ướt cả quần áo em.Suo kể với em, hôm ấy cậu hoảng loạn đến độ nào, tưởng tim bản thân đã ngưng đập khi thấy em còn chút hơi tàn với máu thấm ướt đệm và con dao còn bên cạnh.Suốt quãng thời gian điều trị trong bệnh viện, em cứ giãy nãy nói muốn gặp Kaji, như đứa trẻ vừa khóc vừa siết chặt tay Suo.Tang lễ của Kaji trì hoãn đến 3 tháng vì phải có người thân đến kí giấy báo tử, Kaji khi ấy chỉ còn mỗi Sakura là thân thân. Việc tổ chức tang lễ được thực hiện ngay sau khi Sakura xuất viện, tất cả nhờ có Suo giúp.Em lúc ấy tiều tụy quá mức, Sakura nhớ rằng là Suo đã bên cạnh suốt cái khoảng thời khủng khiếp ấy. Đám tang Kaji tất cả thành viên Boufuurin đều đến dự, cứ lũ lượt từng dòng người ra vào. Em thẫn thờ nhìn di ảnh, hoa cúc trắng cắm đầy xung quanh. Hoa này vốn chẳng hợp với anh, anh nói thích hoa đào, nhưng mà, em chẳng thể cánh đào khoe sắc cạnh di ảnh của anh, anh ơi...Suo thấy em như nghệch ra, chẳng thể nhịn nữa mà xin Sakura hãy vào nghỉ ngơi, còn lại cứ để cậu lo toàn bộ."Về đi, tao ổn".Giọng em thều thào, vờ như mình cứng rắn lắm rồi lại ôm mặt ho khan đến khó thở.Suo biết rõ em đang giả vờ mạnh mẽ, sao em cứ như vậy, khi cả thể xác lẫn tâm hồn đều đang bị em ép cho dần tan vỡ. Ngoài tình yêu của Kaji, em thật sự không thiết tha gì nữa rồi sao.Cứ thế thêm trôi qua hai năm, hai năm Sakura sống với con tim rỗng tuếch. Cứ lẩn quẩn quanh trong nhà chẳng gặp ai. Mỗi khi Suo đến, chỉ thấy em tựa vào khung cửa, bó gối phơi nắng sớm. Vật vờ như thế ròng rã bao tháng ngày, đến một hôm chẳng nói câu nào mà đi mất. Để Suo hoảng sợ gọi hỏi khắp nơi, cuối cùng từ chỗ hàng xóm biết được em đã tạm biệt và bắt đầu chuyến du lịch bất chợt nảy lên trong suy nghĩ.Kaji và Sakura yêu nhau 11 năm, em yêu anh thêm 2 năm, rồi dùng 4 năm để cố làm nỗi mất mát nhạt phai khỏi tâm trí.Kaji ơi, 17 năm rồi. Mới đó mà 17 năm rồi, Kaji sống trong tim em 17 năm rồi, cả đời người có bao nhiêu lần 17 năm đâu, nên dù cố thế nào, cũng chẳng thể thôi mong nhớ. Tình yêu này em chẳng thể cứu vẫn.Trong từng dòng kí ức chạy ngược vào tim, em thiếp đi lúc nào không hay biết. Khi còn đang chơi vơi giữa mơ và thực tại, em thấy có bàn tay nào vuốt ve gò má, nhẹ nhàng và yêu thương lắm, nhưng cũng run rẩy và tiếng nấc nhẹ chẳng hiểu vì sao mà có.Khi em yêu và nhớ thương ai đó quá nhiều, đêm về sẽ mơ thấy, mơ thấy em và họ cùng chìm trong giấc mộng ngọt ngào.Anh ơi, em rốt cuộc cũng được thấy anh trong giấc ngủ bất chợt vì men cay.Tay anh nắm chặt bó hoa hồng gói ghém vụn về, dây quấn lung tung và hoa thì cành cao cành thấp. Mặt đỏ lựng và giọng nói thì lắp bắp, chính là thanh âm này, giọng nói của người em yêu, thứ em luôn nhớ nhung bao tháng năm qua."Anh thích- thích-..."."Cố lên lớp trưởng nói nhanh lên".Cả lớp 2 nháo nhào phía sau cánh cửa cầu thang dẫn lên sân thượng, nói đúng hơn là toàn trường đang rình rập khắp nơi để tận mắt chứng kiến cảnh uyên ương kết đôi.Mặt Kaji càng thêm đỏ, tay cứ run rẩy đẩy bó hoa vào lòng Sakura, chẳng thể thốt lên trọn vẹn lời tỏ tình. Em thấy tim mình loạn nhịp, cảm giác phơi phới ngọt ngào trong lồng ngực tuôn trào không ngưng.Trong lời cổ vũ ồn ào và huyên náo ấy, anh nắm chặt tay em chạy khỏi trường, đến trước cây hoa đào ở công viên. Anh hôn phớt lên môi em, tay nắm chặt bả vai Sakura mà nói cho em nghe rằng."Kaji thích em, mình hẹn hò không?!".Hôm ấy, em chậm chạp gật đầu, ấp úng ừ một tiếng thật nhỏ, nhưng anh nghe rõ. Mắt Kaji mở to, lấp lánh đầy tình yêu, anh ôm chầm lấy em, rất lâu. Trái tim ta nối cùng một nhịp, hạnh phúc của em tràn bờ.Một chiều nào, ta ngồi cạnh nhau trên con kênh đầy ắp gió thổi ù cả tai, cỏ xanh mướt dưới nơi cả hai ngồi.Quay đầu nhìn đã thấy mắt anh cười, môi anh hôn lên má em thật ngọt. Tóc anh bay loạn, gió vuốt tóc anh. Anh cúi người thì thầm gì đó, chúng mình tựa vai nhau cười khúc khích. Kaji ở trước mắt em rồi, nắng chiều ôm lấy anh, cam vàng rực rỡ, anh thì ôm em trong vòng tay. Cái cảm giác ấm áp chân thực đến mức em ngỡ như mình đã sống lại vào ngày hôm ấy.Em vui, tim đập rộn ràng. Nhưng mà, sao sóng mũi cay cay, mi mắt ửng đỏ nhòe lệ, cổ họng đột nhiên nghẹn ứ, bao lời yêu thương khóa lại trong tim chẳng thể nói. Sakura lau vội, sợ nhòa mắt chẳng thể nhìn rõ Kaji. Chưa kịp cảm thấy vải vóc chà sát trên da thì thấy ấm áp lạ kì. Anh đưa tay gạt đi cho Sakura giọt nước mắt chực chờ sắp rơi."Em sao vậy, khó chịu chỗ nào hả em ơi".Kaji cau mày, anh như đứa trẻ ngờ nghệch, vội vã tìm lấy kẹo ngọt trong túi. Em nhìn anh bối rối lục tìm mãi. Chúng mình tựa trẻ con, bao nhiêu thơ ngây ngại ngùng đọng mãi giây phút này.Lần đầu ta hẹn hò, là buổi chiều gió lộng, cuốn tình ta vào trong kí ức, tiếng gió thét bên tai, tiếng xào xạc của những ngọn cỏ xanh bên dưới, cả tiếng yêu vụn về ta cùng nói, Nụ hôn ấy chúng mình khắc mãi trong tim.Chẳng mấy chốc mà thu đến, Kaji hẹn em đêm trăng mình gặp mặt."Sakura... Nắm tay đi".Gò má anh ửng lên từng rạng mây hồng, nhìn vào mắt em ngập ngừng. Em thấy, trong mắt Kaji giờ có em, màu mắt anh sáng lên ánh đèn rực rỡ, Kaji nhìn em, nhìn thật sâu như cuốn hồn em trôi vào tim anh.Mình đan tay, ấm áp chạy dọc theo từng mạch máu. Sakura ngước mặt, bóng lưng anh rộng lớn, dắt tay em từng bước đến nơi mà anh bảo rằng anh tâm đắc lắm, là nơi hẹn hò của đôi ta.Đứng trong biển hoa bồ công anh rực rỡ đầy đom đóm và dưới bầu trời rợp ánh sao, áng trăng treo trên cao chứng kiến, anh hôn lên mắt em, rằng như phớt qua và yêu thương bao nhiêu. Nụ hôn nhẹ nhàng như cách ta yêu nhau bao lâu nay."Mắt Sakura đẹp lắm, hơn cả bầu trời đầy sao này"."Thật đấy em ơi, lời anh nói".Lúc nào anh nhìn em cũng dịu dàng như thế, càng khiến tim em quặng thắt chẳng rõ nguyên do. Càng nhìn anh trước mắt, càng thấy nỗi đau trào dâng trong tâm trí.Tay em với lấy, muốn chạm vào anh nhưng sao cảnh vật càng lúc thêm mờ mịt, trên mặt Sakura ướt đẫm. Gò má em chảy dài bao giọt nước mắt, vội vã ôm lấy bóng hình Kaji như sợ anh biến đi mất, bỏ lại em.Anh chẳng nói gì, chỉ ôm lại em thật chặt, như thể khảm em vào trong lồng ngực, tay anh vuốt lên mái tóc đặc biệt mà anh luôn yêu thích, hôn lên.Khi gió lướt qua hai bóng hình, Sakura mãi chìm trong cái ôm siết em luôn mơ về, ấm áp, khoang mũi ngập hương thơm của Kaji, hương gỗ vương vấn cái the mát của bạc hà và chút gì mùi của nắng trên quần áo, mùi hương em mong nhớ bao lâu rồi.Gió ù bên tai, anh thầm thì với em, tiếng anh nhỏ nhẹ như thể sắp bị gió cuốn đi mất. Sakura nghe thấy, anh nói rằng anh yêu và thương em lắm, chưa bao giờ đổi thay. Rằng anh luôn muốn ôm lấy em, muốn ta cùng rảo bước khắp mọi nơi, muốn cài lên tóc em bông hoa đẹp nhất, muốn cùng em tắm mình trong cái nắng của đồng cỏ xanh mơn. Anh đã như chết thêm bao lần nữa khi hằng đêm nhìn em khóc thầm bên dòng nhật kí đầy câu thương nhớ, anh cũng khóc, nhưng chẳng thể ôm em. Nên xin em, xin em đừng đau khổ. Xin hãy quên đi anh, ta chỉ bước cùng nhau chừng ấy tháng năm ngắn ngủi, xin em đừng ôm mãi những kí ức đã trôi vào dĩ vãng, xin em hãy để thời gian xóa nhòa tất cả. Trong chúng ta, chỉ cần mỗi anh bấu víu lấy tình yêu dang dở này thôi em ơi, xin em.Sakura càng nghe, tim càng quặng chặt lấy, lồng ngực bị bóp nghẹn, em khóc gào ôm anh thêm chặt, muốn cầu xin anh đừng nói thêm nữa, đừng khiến em thêm nhớ và khao khát tình yêu không trọn vẹn này.Anh đáng lẽ phải hiểu rõ rằng, chính anh đã cứu rỗi em, một đứa trẻ vốn chẳng được yêu thương. Kaji là gia đình duy nhất của Sakura, nên xin anh hãy ở lại đây, xin anh.Gió càng thêm lớn, bất chợt em thấy đỉnh đầu ươn ướt, khi mắt em thấy cái gì chói sáng, có cái gì kéo hai ta xa nhau. Anh vẫn đứng trên đồng hoa bồ công anh, Sakura nhìn rõ, anh khóc, tay anh vẫn chơi vơi như muốn ôm em thêm lần nữa. Giây phút cuối, giọng anh nghẹn ngào, đôi ta còn bao nuối tiếc,"Xin em, đừng lên chuyến tàu đó, chuyến tàu đến Shibuya"."Anh thật sự... Yêu em quá nhiều, em ơi".Bàn tay anh muốn với theo Sakura, nhưng ngập ngừng mãi, rồi xa mãi, bao luyến tiếc gieo đầy giữa đôi ta. Khi mắt em còn nhòe lệ, anh như hòa vào trong cơn ảo mộng ngọt ngào dần tan vỡ, giây phút ấy, Sakura ước rằng mình có thể sống trong mơ cả quãng đời còn lại.Vì anh ơi, em chưa kịp nói lời yêu cho anh nghe, anh nỡ để tất cả biến mất vậy sao?Sakura choàng tỉnh, trước mắt một màu đen thẩm, đôi ba ánh trăng chiếu rọi lên nền nhà một màu xám ngoét u uất.Trên mi mắt còn đẫm nước, tay em run run chạm lên má, mắt và mái tóc rũ rượi trên trán. Chân thật lắm, nụ hôn ấy như mới đây thôi, chóp mũi thêm cay, tay Sakura siết chặt mảnh áo đắp hờ trên cơ thể từ bao giờ, khóc nghẹn trong gian phòng vắng lặng quạnh hiu. Em cứ òa khóc như trẻ con, nhưng chẳng còn ai lau cho em giọt nước mắt trượt dài trên khuôn mặt, từng tiếng nấc là từng nhịp con tim thắt chặt."Anh ơi...".Dù có gọi trăm nghìn lần vẫn lặng thin chẳng ai hồi đáp lại, sự thật là vậy rồi.Giờ chỉ còn mỗi em, thế giới này, thiếu đi một Kaji Ren yêu em rất nhiều, còn lại một Haruka Sakura cùng tình yêu dở dang chẳng thể bù đắp bằng bất cứ thứ gì.Em cứ khóc như vậy, vì mệt mỏi mà chẳng biết lại thiếp đi khi nào, em thở đều, ngoan ngoãn say giấc nồng. "Em ơi, đừng khóc vì anh nữa, xin em".Xin em.
.
.
.
Continue...
____________•Ne Me Quitte Pas(xin đừng ra đi): Bản tình ca của Jacques Brel.•Hoa bồ công anh: Hoa bồ công anh có sự mỏng manh, nhỏ bé, nó mang lại cảm giác cô đơn cùng nỗi buồn của sự chia ly. Bồ công anh cũng được ví von như những câu chuyện tình yêu dang dở và không trọn vẹn.•Nhà cũ: căn nhà Kaji và Sakura cùng nhau mua, không phải nhà của Sakura trong plot chính của truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com