William J M X Reader Chieu Hoang Hon
Nơi tôi sống là một xã hội hiện đại, nơi chứa đầy áp lực và mệt mỏi. Sáng đi học, trưa về cũng học, chiều cũng học, tối cũng học nốt. Đối với một người như tôi, tôi chẳng thể chịu nổi nữa. Tôi chẳng biết tương lai của mình sẽ đi về đâu, phía trước chỉ là màu xám mịt mù, không thấy rõ lối đi.
Lúc ấy những ý nghĩ tiêu cực bắt đầu hình thành trong tôi. Tôi muốn chết. Tôi muốn chết. Tôi muốn chết. Đó là sự thật. Nhưng bản thân tôi lại không dũng cảm như thế. Tôi không dám, tôi sợ đau, tôi sợ phải đối mặt. Vì thế lựa chọn duy nhất của tôi là đi trên con đường mù mịt.
Anime, đó là thứ có thể cứu rỗi tôi lúc này. Nụ cười của những nhân vật tôi yêu như những ánh nắng chiếu thẳng vào cõi tăm tối trong tôi, mở ra những ánh sáng soi tỏ con đường trong tôi. Nhất là anh, William James Moriarty, anh là niềm hi vọng, là trái tim, là cuộc sống của tôi. Chính anh là ánh sáng lớn lao nhất trong cõi lòng kẻ tiêu cực này. Cuộc sống, con đường anh theo cũng như những gì anh hi sinh đã khiến tôi thành công rơi nước mắt. Tôi yêu con người anh, ánh sáng của tôi. Nhưng ánh sáng nào cũng chỉ là tạm thời. Nó xuất hiện được, thì nó cũng biến mất được. Chính mẹ tôi là người dập tắt ánh sáng hi vọng ấy. Chiếc máy tính, thứ duy nhất là niềm vui của tôi cũng đã bị tách rời khỏi tôi. Khi mẹ cầm chiếc máy tính ấy đi, tôi biết chắc rằng việc lấy lại nó là không thể. Tuyệt vọng tột cùng. Có thể bạn thấy nó thật tầm thường, nhưng đối với tôi nó là cả sinh mạng, là thứ quyết định cảm xúc của tôi. Tôi bị tách rời khỏi họ, khỏi những người tôi yêu. Khỏi anh ấy... Từ ngày ấy tôi bắt đầu vật vờ uể oải. Những bài học khiến tôi mệt mỏi. Lại thêm việc trường lớp. Bạn bè ngày càng tỏ ra lạnh nhạt chán ghét tôi. Vì vậy ngoài thu mình một góc tôi chẳng làm gì được.
Mỗi đêm khi ngủ, điều duy nhất tôi ao ước là khi sáng mai tỉnh dậy, mình sẽ ở thế giới của " họ ", thế giới của anh ấy. Tôi biết đó là ao ước viển vông vô lý, nhưng tôi lại mãnh liệt khao khát nó để rồi sáng hôm sau thức dậy vẫn mở mắt với cái gối ướt nhẹp.
Có thể nói tôi chịu đựng khá giỏi. Nhưng sức chịu đựng của con người có hạn. Sức chịu đựng có thể miêu tả như một quả bóng bay. Nó được bơm phình từng ngày, từng chút một. Sẽ có một ngày nào đó nó nổ và mang đến hậu quả cho chính người chịu đựng và những người xung quanh. Quả bóng của tôi đã phát nổ, đúng ngày sinh nhật của tôi. Đi học về trong tâm trạng không mấy vui vẻ, tôi mong chờ những gì đang đợi mình sau cánh cửa nhà là một bữa tiệc sinh nhật nhỏ. Nhưng không. Tôi đã xém chết khi một chai rượu thủy tinh bay ra lúc tôi mở cửa...
Lại cãi nhau... Tôi lên phòng, khóa chặt cửa lại, mở cặp lấy ra một miếng bánh kem nhỏ. Cắm cái nến lên đó, tôi ngồi hát sinh nhật cho mình trong làn nước mờ mờ. Đau. Tôi không biết sau đó mình đã nghĩ gì. Chỉ nhớ ước điều cuối cùng và thổi nến, điều tiếp theo tôi làm là...
Lúc ấy những ý nghĩ tiêu cực bắt đầu hình thành trong tôi. Tôi muốn chết. Tôi muốn chết. Tôi muốn chết. Đó là sự thật. Nhưng bản thân tôi lại không dũng cảm như thế. Tôi không dám, tôi sợ đau, tôi sợ phải đối mặt. Vì thế lựa chọn duy nhất của tôi là đi trên con đường mù mịt.
Anime, đó là thứ có thể cứu rỗi tôi lúc này. Nụ cười của những nhân vật tôi yêu như những ánh nắng chiếu thẳng vào cõi tăm tối trong tôi, mở ra những ánh sáng soi tỏ con đường trong tôi. Nhất là anh, William James Moriarty, anh là niềm hi vọng, là trái tim, là cuộc sống của tôi. Chính anh là ánh sáng lớn lao nhất trong cõi lòng kẻ tiêu cực này. Cuộc sống, con đường anh theo cũng như những gì anh hi sinh đã khiến tôi thành công rơi nước mắt. Tôi yêu con người anh, ánh sáng của tôi. Nhưng ánh sáng nào cũng chỉ là tạm thời. Nó xuất hiện được, thì nó cũng biến mất được. Chính mẹ tôi là người dập tắt ánh sáng hi vọng ấy. Chiếc máy tính, thứ duy nhất là niềm vui của tôi cũng đã bị tách rời khỏi tôi. Khi mẹ cầm chiếc máy tính ấy đi, tôi biết chắc rằng việc lấy lại nó là không thể. Tuyệt vọng tột cùng. Có thể bạn thấy nó thật tầm thường, nhưng đối với tôi nó là cả sinh mạng, là thứ quyết định cảm xúc của tôi. Tôi bị tách rời khỏi họ, khỏi những người tôi yêu. Khỏi anh ấy... Từ ngày ấy tôi bắt đầu vật vờ uể oải. Những bài học khiến tôi mệt mỏi. Lại thêm việc trường lớp. Bạn bè ngày càng tỏ ra lạnh nhạt chán ghét tôi. Vì vậy ngoài thu mình một góc tôi chẳng làm gì được.
Mỗi đêm khi ngủ, điều duy nhất tôi ao ước là khi sáng mai tỉnh dậy, mình sẽ ở thế giới của " họ ", thế giới của anh ấy. Tôi biết đó là ao ước viển vông vô lý, nhưng tôi lại mãnh liệt khao khát nó để rồi sáng hôm sau thức dậy vẫn mở mắt với cái gối ướt nhẹp.
Có thể nói tôi chịu đựng khá giỏi. Nhưng sức chịu đựng của con người có hạn. Sức chịu đựng có thể miêu tả như một quả bóng bay. Nó được bơm phình từng ngày, từng chút một. Sẽ có một ngày nào đó nó nổ và mang đến hậu quả cho chính người chịu đựng và những người xung quanh. Quả bóng của tôi đã phát nổ, đúng ngày sinh nhật của tôi. Đi học về trong tâm trạng không mấy vui vẻ, tôi mong chờ những gì đang đợi mình sau cánh cửa nhà là một bữa tiệc sinh nhật nhỏ. Nhưng không. Tôi đã xém chết khi một chai rượu thủy tinh bay ra lúc tôi mở cửa...
Lại cãi nhau... Tôi lên phòng, khóa chặt cửa lại, mở cặp lấy ra một miếng bánh kem nhỏ. Cắm cái nến lên đó, tôi ngồi hát sinh nhật cho mình trong làn nước mờ mờ. Đau. Tôi không biết sau đó mình đã nghĩ gì. Chỉ nhớ ước điều cuối cùng và thổi nến, điều tiếp theo tôi làm là...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com