Why Him
Cửa phòng họp đóng kín, lúc này chỉ còn hai người họ. Jeon Jungkook thoải mái tựa người vào ghế, từng ngón tay thong dong lướt trên màn hình iPad. "Ưu tiên trang phục chính của sự kiện trước, em cứ hoàn thành nó thật tốt. Về poster, tôi sẽ gọi nếu cần em hỗ trợ.""Tôi có thể làm tốt cả hai việc cùng một lúc.""Tôi biết." Anh gật đầu "Nhưng tôi cũng không muốn rút cạn sức nhân viên của mình. Trang phục chính cũng là trang phục đặc biệt, em lên ý tưởng, background trang phục đủ thứ, tổng thể cần rất nhiều công sức. Trước tiên em cứ vẽ cho xong phần của em đã, thời gian còn lại thì qua vẽ minh hoạ cho poster giúp tôi."Kim Amie nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu. Ý của Jeon Jungkook cô cũng đã rõ, anh chọn cô về đội của anh không phải vì muốn cô hỗ trợ, chẳng qua muốn cho cô thong thả thời gian, tập trung toàn lực vào mảng trang phục mà anh muốn nhắm tới thôi. Cả ngày Kim Amie ngồi vẽ. Trong bản thảo của cô có rất nhiều mẫu trang phục có sẵn, nhưng để phù hợp với chủ đề sự kiện ban đêm đầu tiên, cô buộc phải tạo một cái mới đặc biệt hơn, tốt hơn so với tất cả những phiên bản cũ. Tối hôm đó Kim Amie cũng ăn uống qua loa, sau đó dốc toàn lực ngồi vẽ đến khi trời gần sáng. Ngày hôm sau, cô mang bản thảo đến phòng làm việc tìm Jeon Jungkook. Anh vẫn là không mặc vest như sếp của các phòng dự án khác, trên người lúc này là sơ mi trắng cùng chiếc áo khoác jeans trẻ trung bình thường. Jeon Jungkook cầm bản thảo của cô trên tay, trầm ngâm rồi nói: "Không có tên trang phục?"Chỉ mới là bản thảo, Kim Amie vẫn chưa kịp đặt tên. Bất quá, cô suy nghĩ rồi chốt bừa: "Bóng tối... à không... Bóng đêm tĩnh lặng đi.""Không đẹp."Kim Amie hơi bối rối: "Tên không đẹp... hay trang phục không đẹp?""Cả hai."".....""Sự kiện ban đêm nhưng trang phục không nhất thiết phải là gam màu tối, càng không nhất thiết là màu đen. Bản thảo này quá yếu so với trang phục Catch me if you can của em, cả ngày hôm qua em đã làm gì vậy?"Bị phê bình bất ngờ, Kim Amie có chút căng thẳng và xuống tinh thần. Quả thật cô chưa hài lòng một trăm phần trăm với bản thảo này, nhưng nó vẫn rất hợp mắt cô, đâu tệ như lời của Jeon Jungkook nói? Vả lại đây chỉ mới là phát hoạ lần đầu, cũng chưa thể nói lên được gì.Đi Mỹ bốn năm thôi mà đã trở thành một ông già khó tính. Anh trả iPad lại cho cô: "Ngày mai tôi muốn xem một bản thảo khác tốt hơn cái này, cũng muốn nhìn thấy tên trang phục được chú thích ở đầu trang, tuyệt đối không được đặt qua loa cho xong đâu. Cái này của em có thể thêm vào trang phục thường của Island, không thể làm trang phục bản đặc biệt lần này. Em ra ngoài đi."Cả ngày hôm đó, Kim Amie dốc hết sức nghĩ ra một cái gì đó thật mới lạ, cuối cùng cảm thấy, pháo hoa có thể là một thứ gì đó hay ho. Buổi tối, Kim Amie lại bật đèn trong phòng lên, cố thả lỏng rồi tập trung vẽ một bản thảo mới. Nhân vật trong game tạo một dáng đặc biệt với pháo hoa đang cháy trên tay, trang phục màu đỏ thẫm đầy cá tính, kèm phụ kiện và background là bầu trời đêm đầy sao. Kim Amie khá tâm đắc với bản thảo sơ lược lần này, thế nên sáng hôm sau đặc biệt tới sớm, mang bản thảo chạy vào phòng Giám đốc tìm Jeon Jungkook.Lại là chiếc áo sơ mi màu xám mà anh đã mặc vào hai hôm trước.Jeon Jungkook cầm iPad của cô trên tay, sắc mặt thoải mái hơn ngày hôm qua rất nhiều. "Đêm rực rỡ? Nghe cũng hay đó."Tay Kim Amie nắm chặt vào nhau. Trước đây dù có bị Giám đốc Go thường xuyên chê bai vô lý, Kim Amie cũng không căng thẳng như lúc này. Jeon Jungkook cầm iPad trên tay, anh xem bản thảo của cô khá lâu, sau đó chậm rãi nói. "Có phải thời gian tôi cho em lên bản thảo là quá ít không?"Kim Amie ngước mắt nhìn anh, sắc mặt Jeon Jungkook bình ổn không thay đổi. Anh đặt iPad lên bàn, nói: "Trang phục này của em có thể thêm vào sự kiện, nhưng cũng chỉ là trang phục thường, không thể là trang phục đặc biệt cho sự kiện được."Kim Amie cảm thấy không phục. Bản thảo ngày hôm qua cùng lắm chính cô cũng chưa cảm thấy hài lòng, xem như Jeon Jungkook có thể nhìn trước được thành quả mặc dù chỉ mới xem qua bản thảo lần một, đá Bóng đêm tĩnh lặng của cô ra chuồng gà cũng không sao. Nhưng hôm nay thì khác. Đêm rực rỡ không phải cứ ngồi xuống ghế, đặt vài nét vẽ bừa là ra được bản thảo là Jeon Jungkook đang cầm trên tay.Cô mím môi, bất mãn nói: "Vì sao? Anh cảm thấy tôi vẽ yếu lắm sao?"Jeon Jungkook khẳng định: "Không yếu.""Vậy rốt cuộc là thiếu sót ở đâu, tôi sửa ở đó là được. Đây chỉ là bản thảo lần một, quá trình vẽ ra vẫn còn rất dài, anh vội kết luận thông qua bản thảo tôi chỉ mới vẽ trong vài giờ đồng hồ thôi sao?""Em vẽ vài giờ đồng hồ đã tuỳ tiện mang cho tôi xem?""Anh... chỉ cho tôi thời hạn một ngày, tôi không vẽ bản thảo trong vài giờ thì có thể vẽ trong bao lâu?""Nếu em cảm thấy không đủ thời gian, sao lại không chủ động liên hệ cho tôi? Tôi chưa từng nói em không được phép xin thêm thời gian. Amie, em quan trọng việc nộp kịp thời hạn hay quan trọng chất lượng của thành quả?"Kim Amie cứng họng, cảm thấy có thứ gì đó nghèn nghẹn ở cổ, ức chế đến mức mi mắt run lên.Jeon Jungkook lại nói tiếp, với một thái độ nghiêm túc cực kỳ: "Em cảm thấy sự kiện ban đêm lần này mức độ quan trọng như thế nào? Hay tôi không đủ quan trọng với em?"".....""Sự kiện lần này nhất định phải gây được sự chú ý, nếu không phòng dự án B7 không thể ngóc đầu lên. Em có biết Ban lãnh đạo có dự tính gì với phòng dự án B7 trước khi tôi được Kim Taehyung mời về không?"Nhịp tim Kim Amie dần tăng nhanh, lúc này, Jeon Jungkook lại nói tiếp. "Giải thể. Họ muốn bỏ phòng dự án B7, thay bằng toàn bộ chuyên viên đồ hoạ mới để vẽ cho đợt sự kiện lần này. Island dần cạn kiệt sự mới lạ suốt thời gian qua, nếu không có Catch me if you can của em và background đặc sắc của Park Jae Hwan cứu vớt, Ban lãnh đạo đã sớm đưa ra quyết định sa thải cả phòng để tạo sự chú ý cho Island rồi."Kim Amie sững sờ, cô chưa từng được nghe qua thông tin này. Jeon Jungkook lại nghiêm túc nói: "Em nói đây chỉ là bản thảo lần một, thiếu ở đâu em sửa ở đó. Nhưng cái tôi cần em sửa là ý tưởng, không phải cách vẽ của em hay chi tiết trên trang phục. Bản thảo này của em nếu hoàn thiện cũng chỉ có thể là một trang phục đạt mức bán bình thường trong sự kiện, thực chất không thể trông chờ nó góp được một phần nhỏ gì vào doanh thu hay tạo tiếng vang trong mắt Ban lãnh đạo cả, càng không có cửa nào so sánh với Catch me if you can. Em có thể phát triển một cách chậm rãi, nhưng tuyệt đối đừng đi thụt lùi. Pháo hoa đối với Island không phải thứ xa lạ, là thứ gặp hằng ngày trong game không thể tạo nên sự mới mẻ. Đây là sự kiện ban đêm đầu tiên của Island, thứ tôi cần là điều gì đó đặc biệt hơn."".....""Amie, vì chúng ta không phải người lạ, tôi không thể không nói thẳng với em. Em có thể làm tốt hơn như vậy, rốt cuộc em thiếu tập trung hay chưa cố gắng hết sức?"Kim Amie không thể nói được Jeon Jungkook sai ở đâu, nhưng khoé mắt cô lại nóng lên. Anh im lặng hồi lâu, sau đó thấp giọng: "Cho em ba ngày, không cần gấp gáp. Lần sau đến, hãy mang theo một cái gì đó chất lượng hơn Bóng đêm tĩnh lặng và Đêm rực rỡ. Tôi đợi em."Lúc Kim Amie bước ra khỏi phòng Jeon Jungkook, Park Jae Hwan đang ở bên ngoài. Trên tay ôm iPad, biểu tình hứng khởi. "Xong rồi hả? Ổn không? Nay tâm trạng sếp vui không? Anh muốn đem bản thảo background mới cho sếp xem qua quá nè."Kim Amie lấy ống tay áo voan quẹt nước mắt, lầm lì bước đi về bàn làm việc. "Anh muốn chết thì cứ mà vào đi."Park Jae Hwan ngớ người: "Hả...?"Cả ngày, Kim Amie hết suy nghĩ rồi lại lên mạng tìm ý tưởng. Cả phòng đều đang bận rộn hoàn thành công việc, chỉ có cô không biết bản thân nên làm gì. Sau khi vào Island chơi hết sáu trận game, cảm thấy cái đầu đang không thể trống rỗng hơn thì lại bắt đầu lôi bản thảo Đêm rực rỡ ra. Dù rằng nó chưa xuất sắc như Catch me if you can, nhưng nếu chỉ làm một trang phục thường cho sự kiện, cô tin nó vẫn có thể bán tốt. Nhưng Jeon Jungkook đó lại thẳng thừng chê bai, xem Đêm rực rỡ của cô như đồ phế liệu. Còn nói vì không phải người lạ nên mới nói thẳng? Trước đây anh ta chẳng phải giỏi nhất chính là dung túng cho cô đấy sao?Đúng là lòng dạ đàn ông. Xem ra đi Mỹ bốn năm, cũng đã khác rồi. Tan làm, Kim Amie xách túi đi bộ một vòng, sau đó rẽ vào quán bar. Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng cười nói nhộn nhịp, bài nhạc jazz quen thuộc ngay lập tức khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn. Cô buông thõng cả người, chỉ muốn nhanh vào quầy uống một ly cho ấm bụng rồi quên hết sự đời, nhưng lúc này điện thoại trong túi lại kêu lên in ỏi. Người gọi tới là Jung Hoseok. "Jeon Jungkook về nước rồi đấy, còn được mời về VJ làm việc kìa em biết không?"Kim Amie khẽ nhếch môi: "Anh biết chuyện sao mà chậm quá vậy? Hai người thân lắm mà, về nước nhưng tới giờ mới cho anh hay hả? Hay giờ hết thân rồi?""Thì... cho anh hay lâu rồi, nhưng anh đi công tác, quên mất không nói với em. Mặt thì xinh mà tính hay cáu thế con nhỏ này??! Mà... hai người có gặp mặt nhau chưa, anh nghe bảo nó đã nhận việc ở VJ được mấy ngày luôn rồi đó."Kim Amie vừa đi vừa nói với giọng điệu không tha thiết lắm: "Chẳng những về VJ để thầu Island, bây giờ người ta còn là sếp mới của em, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm à, không dễ chung sống chút nào. Bản thảo thì xem qua, không ưng thì mắng mỏ cho đã cái nư, đến phép lịch sự khen trước chê sau cũng không biết. Đúng là khó ưa."Ở bên kia điện thoại, Jung Hoseok ho sặc sụa. Kim Amie ngồi xuống ghế ở quầy, order một ly rồi nghe anh chàng trả lời. "Chẳng phải... ừ... trước đây hai người dính nhau nhất mà, cậu ấy không có đối xử tệ với em đâu."Kim Amie lại cười nhạt tuếch, mang hết uất ức của mình nói ra ngoài: "Đối xử tệ hay không anh làm sao mà biết, còn nói vì không phải người lạ nên mới cần phải nói thẳng, sau đó thoải mái phê bình em. Anh nói thử xem, trước đây người không từ mà biệt chạy sang Mỹ không phải là anh ta sao? Có phải anh ta đang nợ em một lời xin lỗi không? Còn cáu gắt với em... Được rồi, không xin lỗi, không đối tốt với em cũng được đi. Em không mong được chiếu cố gì đâu, nhưng có cần thiết phải làm khó em tới vậy không? Mọi người an ủi rằng vì em là đàn em cùng trường nên anh ta nghiêm túc với em, muốn em giỏi. Em thì đang nghĩ liệu có phải Jeon Jungkook đang thấy em ngứa mắt, vì mỗi lần gặp là cảm thấy ngượng ngùng do mình trước đây không từ mà biệt, muốn tống em ra khỏi phòng dự án B7 hay không!"Nhân viên pha chế vừa đặt ly cocktail lên bàn, Kim Amie đã uống ực ực. Jung Hoseok phía bên kia điện thoại không nói gì, chỉ liên tục ho sặc sụa. Cho đến khi Kim Amie nhận ra Jung Hoseok càng lúc càng ho lớn hơn, lớn đến mức cô có thể nghe thấy rõ bằng bên tai còn lại. Cô bán tín bán nghi nghiêng mặt qua, nhìn thấy Jung Hoseok một thân chỉnh tề đang ngồi ở bàn bên cạnh quầy, mặt mũi bất đắc dĩ và đang cách cô một khoảng không quá xa. Như vậy cũng chẳng là gì nếu như ngay bên cạnh Jung Hoseok lúc này không có một người đang ngồi chình ình. Jeon Jungkook đang ngồi khoanh tay thư thái nhìn cô, vẫn là chiếc áo sơ mi màu xám mà sáng nay cô trông thấy. Ở trên bàn có hai ly rượu chưa uống hết, bên cạnh là điện thoại của Jung Hoseok đang sáng màn hình, và cuộc gọi đang được bật loa lớn.Note: Đố đoán được danh tính của chiếc áo sơ mi xám á hehe 🐧
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com