Why Don T You Love Me Dn Hanikamu Honey
-"Không sao đâu. Mình thấy xưng hô tên riêng cũng khá tuyệt đấy chứ?"Không muốn cô bạn mới có ấn tượng không hay về lớp, một bạn nam đưa ra ý kiến. –“Đúng. Học với nhau hơn một năm rồi mà tớ thậm chí mà còn chẳng nhớ hết tên của một vài bạn trong lớp. Tự dưng cảm thấy tội lỗi quá!!"-"Thật sự?? Sao giống tớ thế?!"-"Vậy từ bây giờ chúng ta gọi tên nhau nhé! Ai không thích thì không cưỡng ép."-"Ý kiến hay! Đúng là lớp trưởng Shou có khác." Cuối cùng là lớp trưởng Shou quyết định. Gần đây nội bộ của lớp gặp vấn đề. Takei-sensei cũng biết. Thầy ấy yêu cầu Shou phải tìm cách xử lí, cậu là lớp trưởng mà. Để lớp xảy ra vấn đề này là lỗi của cậu thôi. Làm lớp trưởng thật áp lực, cậu nghĩ. Còn nhớ hôm trước thầy Takei gọi vào phòng giám hiệu . . . . .-"Làm lớp trưởng của một lớp, sao em có thể để xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy? Đừng tưởng rằng thầy không biết các em đang làm gì trò gì? Cô lập Hanasaki-chan cùng Kumagaya-kun??!! Các em coi trường lớp là nhà của các em nên thích làm gì thì làm?!! Em nghĩ chuyện này rất vui à?! Thầy đã tin tưởng em, Shou. Nhưng giờ thì sao?!"Thầy nhìn cậu một cách đầy thất vọng. Shou rất sợ khi thầy dùng ánh mắt này để nhìn cậu. Bởi mỗi lần như vậy, cậu lại thấy mình thật vô dụng, một lớp trưởng thất bại. -"Em xin lỗi."Shou lúc ấy chỉ biết cúi gằm mặt, xấu hổ mà nói. Không biết cậu đã nói câu này bao nhiêu lần. -"Ngoài xin lỗi cùng mấy lời hứa hẹn suông đó ra em không có điều gì mới hơn sao?"-"Thầy cho em một cơ hội duy nhất, giải quyết nó ngay trong tuần này. Đừng để thầy phải thất vọng nhé Shou-kun?!"Shou chỉ biết câm nín mà lắng nghe. Ít nhất là thầy còn cho cậu sửa lỗi. Cậu không muốn làm thầy ấy thất vọng thêm một lần nào nữa.
. . . . .Nhìn cách các bạn có thể gần gủi hơn với nhau, Maruyama Shou đột nhiên có hy vọng. Vì sao lớp lại xảy ra vấn đề lục đục nội bộ? Do không có sự đoàn kết. Vì sao không có sự đoàn kết? Do họ không chịu thấu hiểu lẫn nhau. Vì sao họ không thấu hiểu lẫn nhau? Đơn giản là họ không hề tiếp xúc, thân cận lẫn nhau. Thành viên của một tập thể lớp mà không giao tiếp, không thấu hiểu với các thành viên còn lại thì sao có thể coi là một tập thể? Và kết quả là có 2 trong số hơn 30 thành viên bị cả lớp cô lập. Cứ cho là 2 người họ có lỗi, nhưng lỗi đó có chắc chắn là do họ gây ra? Đôi khi chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được cũng chưa chắc đã đúng. Nhớ lại ngày hôm đó. Hanasaki Mitsu, Kumagara Yuuto và Nakaouji Kei xảy ra xung đột. Yuuto và Kei được giao trách nhiệm làm búp bê cho buổi biểu diễn múa dối tại trường mẫu giáo. Mấy ngày sau họ cũng hoàn thành. Thành quả ngoài sức mong đợi. Mấy con búp bê làm thủ công thật sự tinh xảo như thể mua bên ngoài vậy. Kei nói đó đều do cậu ta làm. Với uy tín của mình, hiển nhiên mọi người đều tin tưởng. Shou là một trong số đó. Nhưng Mitsu cứ khăng khăng nói đó là Yuuto làm, Kei đã nói dối. Như một người bình thường, các bạn chắc chắn tin Kei hơn là Mitsu. Bởi vì Kei là Bạch mã hoàng tử, một con người hoàn hảo về mọi mặt. Còn Yuuto thì sao? Cậu ta chỉ là một gã to xác, lầm lì, cả ngày chỉ biết nhìn người khác bằng đôi mắt sắc lạnh. Nghe đồn đôi tay kia chỉ biết dùng để đánh người, sao có thể cầm kim may vá? Mọi người trong lớp cho rằng Mitsu đang làm vẻ thanh tao, thực chất nội tâm cũng xấu. Vì sao lại vậy? Bởi vì cậu ấy chơi thân với 'Gấu điên'. Từ hôm đó, các bạn trong lớp bắt đầu xa lánh Mitsu, Yuuto bị xa lánh từ trước không cần nói đến. Làm lớp trưởng, Shou cũng cảm thấy các bạn thật quá đáng. Cứ cho là Kei nói đúng đi, nhưng có đến mức phải thế này không? Shou đã nói giúp hai người họ, đã giải thích, cũng đã phân tích nhưng các bạn trong nào có chịu thấm, cứ như những lời cậu nói đều là nước đổ lá khoai. Shou nản lòng, và bắt đầu bi quan. Cần có một người đủ uy tín, có tiếng nói để các bạn có thể tin tưởng, tựa như Kei vậy. Cậu ấy nói gì, các bạn đều sẽ tin. Lỡ như Kei nói dối thì sao? Họ cũng tin đó là đúng. Giờ mới nghĩ đến, nếu Kei thật sự mới là người nói dối thì sao?! Shou cau mày. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Shou nhìn trung tâm mới của lớp — Mizuki, trong đầu bỗng nảy ra ý tưởng. Cậu nói với cô:-"Mizuki - chan này, lớp mình đang chuẩn bị cho chuyến tình nguyện đến trường mẫu giáo Himawari vào hai ngày tới, cậu muốn tham gia không?"Nghe thấy vậy, Mizuki hứng thú hỏi:-"Tình nguyện? Có chứ! Tớ có thể giúp gì?"Những bạn khác bắt đầu sôi nổi thảo luận. -"Bọn mình phân chia ra thành các đội để làm. Cậu có muốn tham gia đội trò chơi không?"-"Đừng tham gia đội trò chơi, đội đó nhiều người quá rồi. Mizuki - chan tham gia đội biểu diễn đi. Cậu xinh như vậy, chắc chắn sẽ được các em nhỏ hoan nghênh... "-"Đội đó cũng nhàm chán chết đi được. Hay cậu tham gia...."Shou thấy các bạn bắt đầu đi vào con đường mà cậu đã vạch sẵn, âm thầm mà 'yeah' một tiếng, như lơ đãng mà nói: -"Tớ thấy các đội đều gần hoàn thành rồi, chỉ còn mỗi đội làm búp bê thôi. Mizuki - chan hay cậu vào đội làm búp bê đi. Đội đó có mỗi hai thành viên thôi à." Vốn đang ngồi một bên nghe từ đầu đến cuối 3 người hơi giật mình. Lại nhắc đến chuyện không vui, Mitsu khó chịu mà liếc xéo Kei hừ một tiếng. Kei làm lơ mà nhìn Yuuto. Yuuto không nói gì, chỉ cúi đầu. Nhắc đến đội làm búp bê, một số bạn khó chịu ra mặt. -"Đang yên đang lành tự dựng lại muốn cậu ấy vào đội làm búp bê làm gì?"-"Đúng đó, Shou. Cậu để Mizuki - chan vào đội đó rồi để người khác bắt nạt cậu ấy à?"-"Cậu còn bình thường không đấy, lớp trưởng?"-"Từ từ đã, các cậu."Thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, Mizuki vội ngắt lời. -"Sao các cậu phản ứng gay gắt như vậy nhỉ? Làm búp bê cũng khá thú vị mà. Với lại, đội cũng chỉ có 2 thành viên, mình cũng muốn giúp một chút."-"Cứ vậy đi."Shou vội quyết định làm như sợ Mizuki đổi ý ấy. Ừ thì, cậu đúng là sợ cô đổi ý thật. -"Cậu không hiểu gì cả... "Có bạn định nói, đột nhiên chuông trường vang lên. Các bạn về chỗ ngồi. Còn có cô bạn trước khi nói với Mizuki một câu:-"Lớp mình có một số thành phần không tốt đẹp như cậu nghĩ đâu."Nói rồi, cô bạn nhìn bàn bên cạnh nói một cách đầy thâm ý. -"Có một số người, cần thiết phải cẩn thận đề phòng."Mizuki nhíu mày. Hiển nhiên cô bạn này ám chỉ nhằm vào Mitsu và Yuuto. Cô có chút khó hiểu, có lẽ trước khi cô chuyển đến trong lớp đã xảy ra chuyện gì đó chăng?! Thật tò mò đó là chuyện gì, Mizuki hứng thú nghĩ thầm.Tiết thứ hai là Hoá học của cô Tachibana Mai, một người nổi tiếng là khó tính và khắt khe. Tachibana - sensei đặc biệt thích nhằm vào nữ sinh có khuôn mặt đẹp để gây khó dễ, có lẽ là do năm nay hơn 30 tuổi mà vẫn độc thân. Mizuki không nhớ đã bị gọi tên bao nhiêu lần. Dù hơi thiên hướng khoa học xã hội nhưng mấy bài tập hoá cao trung không làm khó cô. Khi còn ở nhà, cô còn bị bắt học xong chương trình đại học đấy. ---------------------------------------------------------------Giờ nghỉ trưa-"Woa, Mizuki - chan! Hộp bento của cậu nhìn dễ thương quá, cậu tự làm nấy à?!"Nagakawa Eri cảm thán. -"Không phải, là bác mình làm đấy."Là bác Vũ làm. Mizuki và Eri khá hợp nhau xét trên phương diện nào đó. Sau vài lần nói chuyện hai người dần thân thiết hơn. -"Tớ có thể chụp ảnh không? Thật sự là quá dễ thương. Siêu cấp vô địch dễ thương luôn."Aoki Tomoka là một người bạn mới khác của Mizuki. Cô là một người có tính cách phóng khoáng, hoạt bát, có đôi lúc lại tinh quái. Tomoka giống như một người anh em ấy. Bởi cậu ấy chơi khá thân với đám con trai trong lớp. -"Cứ tự nhiên. Bác mình làm hơi nhiều, các cậu phải giúp mình xử lí chỗ này nếu không mình sợ ăn không hết mất."Mizuki cười nói. Cô còn thắc mắc về câu nói của bạn nữ kia. -"Lớp mình đang có chuyện gì liên quan đến chuyến đi tình nguyện sắp tới à? Tại mình thấy các bạn hơi kì lạ."Nghe Mizuki hỏi như vậy, Eri cùng Tomoka hơi ngạc nhiên, không nghĩ cô lại hỏi chuyện này. Hai người nhìn nhau, vẫn là Eri mở lời:-"Cậu mới đến không biết. Chuyện là như vậy . . . ."Eri kể rõ ràng chuyện đã xảy ra. Kể xong, cô hỏi Mizuki: -"Nếu là cậu, cậu sẽ tin ai? Nakaouji - kun hay Hanasaki - chan và Kumagaya - kun?"Eri có vẻ như không dám nói to khi nhắc đến tên của Yuuto. Cô khá sợ cậu ấy thì phải. Mizuki không trả lời mà cười hỏi ngược lại Eri:-"Cậu thì sao, Eri. Cậu tin ai?"-"Mình sao? Mình thì thiên hướng Kei - kun hơn."Nghe thất Mizuki hỏi, Eri hơi bất ngờ, nhưng cũng trả lời. Nghe Eri trả lời xong, Mizuki lại hỏi Tomoka:-"Vậy cậu tin ai Tomoka? "Tomoka đang nhai dở quả cà chua nhỏ, nghe bạn mình hỏi, nhanh chóng ăn xong, rồi nói:-"Tớ thì thà tin Mitsu - chan và Yuuto - kun còn hơn là Kei. Cậu ta luôn ra vẻ là Bạch mã hoàng tử hoàn hảo. Cậu nhìn nụ cười giả trân của cậu ta chưa Mizuki - chan?! Đừng để vẻ mặt vô hại đó lừa. Cậu ta là tên giả tạo chính hiệu!"Tomoka thẳng thắn đến bất ngờ mà nói. -"Kệ cậu ấy đi. Cậu ấy từng tỏ tình với Nakaouji - kun nhưng bị từ chối song quay ra ghét người ta luôn!"Eri buồn cười giải thích. -"Đấy chỉ là phút bồng bột nhất thời của trẻ trâu thôi! Cậu cũng bị cậu ta lừa rồi, Eri - chan!! "Vậy là cậu ấy cũng nhìn ra được, Mizuki nghĩ thầm. Nhưng Kei cũng không xấu ra như cậu nghĩ đâu. Kei đã từng rất rất tốt. Mizuki muốn khoe cho cả thế giới biết Kei tốt bụng đến mức nào, dù chỉ là đã từng. Nhưng ngẫm lại, cái tốt của Kei chỉ mình cô biết thôi. Như thế cũng khá ổn, Mizuki ích kỉ mà nghĩ. -"Còn cậu thì sao, Mizuki - chan. Cậu lựa chọn tin ai?"Tomoka tò mò hỏi. -"Ừm, đúng đó!"Eri cũng gật đầu. Mizuki im lặng vài giây mới trả lời: -"Tớ à? Tớ thì tin sự thật!"Một câu nói chung chung có lệ.-"Trời ạ!!"Tomoka và Eri có chút cạn lời với cô bạn mới này. ---------------------------------------------------------------*Một góc nào đó ở cầu thang lên sân thượng Mitsu tức giận nhai cơm, vừa nhai cô vừa nói:-"Aaa, tức chết mất thôi Kumagaya - kun! Người làm mấy con búp bê đó rõ ràng là cậu mà. Nakaouji mới là kẻ nói dối. Sao bọn họ lại tin cậu ta mà không tin cậu chứ??" -"Không cần để ý họ làm gì, Hanasaki - chan. Nói cho họ sự thật họ cũng đâu có nghe đâu. "Yuuto tự giễu nói. Cậu không để ý các bạn trong lớp nói gì mình, nhưng cậu sẽ để ý họ nói Mitsu. Mitsu vì cậu mà bị các bạn xa lánh. Là lỗi của cậu. Đều do cậu hại Mitsu.-"Xin lỗi cậu nhé, Hanasaki - chan. Vì mình mà cậu bị các bạn . . . "-"Đừng nói như vậy Kumagaya - kun. Mình cũng đâu có cô đơn đâu. Có cậu ở bên mà. Mặc kệ bọn họ."Mitsu chắc thèm để ý mà nói. Nói rồi cô cười, lại ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm.Yuuto nghe cô nói vậy ngẩn người, nhìn chăm chú Mitsu, trái tim nhảy *bang, bang* trong lồng ngực. Tủi thân trong lòng biến mất sạch sẽ, dư lại chỉ toàn ngọt nị và ấm áp.-"Ừm, mặc kệ bọn họ."Hai người im lặng một lúc ăn cơm trưa. Thấy không khí có chút không đúng, Mitsu mở lời phá vỡ trầm mặc:-"Cậu cảm thấy cô bạn học sinh mới lớp mình thế nào?"-"Mizuki - chan à? Mình thấy cậu ấy khá tốt. Thông minh, lại rất xinh đẹp, tính cách thoải mái. Cậu ấy trong giờ học còn bắt chuyện với mình."Nhắc đến cô bạn mới, Yuuto có chút hứng phấn. Khi trò chuyện cùng với cậu ấy, mặc dù Yuuto không có nói nhiều như khi bên Mitsu nhưng cậu vẫn cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Mizuki là người thứ hai sau Mitsu nói chuyện với cậu mà không hề sợ hãi. Nghe Yuuto vui vẻ khi lần đầu tiên kết bạn thành công, Mitsu cũng cảm thấy mừng cho cậu. Nhưng cô cũng cảm nhận được một loại cảm xúc khác. Cảm xúc này thật khó chịu như có thứ gì đó ách ở lồng ngực, đặc biệt khi nghe cậu khen bạn nữ đó, còn gọi tên riêng của người ta nữa, mặc dù trong lớp bắt đầu thay đổi cách xưng hô. Đến Mitsu và Yuuto vẫn chưa còn tên riêng của nhau đâu. Mitsu thực sự có chút ghen tị và đố kị với Mizuki. Biết là mình không nên có cảm xúc này nhưng Mitsu vẫn không nhịn được chua lòm mà nói:-"Các cậu thân đến mức gọi tên riêng rồi à? Thật tốt quá. Chúc mừng cậu có thêm bạn mới nhé!"Yuuto còn chưa phát hiện Mitsu khác thường, nói tiếp:-"Chúng tớ còn trao đổi số điện thoại nữa. Hôm nào mình giới thiệu cho các cậu làm quen."Trời, trao đổi số điện thoại còn giới thiệu làm quen? Mitsu run rấy mà nắm đôi đũa. Cô bỗng dưng có cảm giác muốn đánh người. -"Ừ, ừ!"Mitsu có lệ mà đáp. -"Thật tốt quá, nhỉ?!"Yuuto cười nói.Aaaa... Kumagaya - kun là đồ ngốc sao? Không thấy cô đang khó chịu à? Còn cười? Đồ ngốc! Kumagaya - kun là đồ đại ngốc!--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Tan học-"Còn đội chưa làm xong thì nhanh chóng hoàn thành nốt công việc nhé. 2 ngày nữa là bắt đầu chuyến tình nguyện rồi. Cố lên nào các bạn!"Lớp trưởng Shou lên tiếng.-"Cố lên!". . . . . .-"Mizuki - chan thật sự muốn tham gia đội làm búp bê thật sao?"-"Tham gia vào đội chúng tớ đi, đội chúng tớ ít việc hơn, với lại an toàn nữa!"-"Đúng đó, tham gia đội chúng tớ đi."Các bạn hết sức nhiệt tình trân thành mà lôi kéo Mizuki. Điều này khiến moịt người khéo đưa đẩy như cô cũng cảm thấy không quen.-"Không cần đâu. Tớ muốn vào đội làm búp bê. Cảm ơn các cậu vì đã mời tớ nhé!"Nói rồi cô quay sang bên cạnh, hướng Yuuto và Mitsu cười cười:-"Mình không biết đội làm búp bê ở phòng nào, các cậu vừa đi tiện thể chỉ đường cho mình được không, Kei, Yuuto, Mitsu?"Cô bạn mới này đúng là làm thân với các bạn trong lớp nhanh như thầy Hoshi thu bài kiểm tra văn ấy, thật đáng sợ, Kei nghĩ. Cậu ta cảm giác Mizuki như có như không cố ý tiếp cận cậu ta ấy. Cái cảm giác này khiến cậu cảm thấy hơi phản cảm, cho dù Mizuki đẹp quá mức.-"Được chứ, đi thôi Satoh . . . . À, Mizuki - chan. Đội làm búp bê ở phòng trang phục tầng 3. Tiện đường dẫn cậu tham quan trường luôn."Mitsu nhiệt tình mà kéo tay Mizuki đi ra khỏi lớp. Yuuto và Kei theo sau. Yuuto thì còn bình thường, thỉnh thoảng còn nói vài ba câu. Kei thì ngược lại. Sắc mặt cậu ta hơi kém, ấy vậy vẫn phải cố duy trì nụ cười thương hiệu quen thuộc. Một góc nào đó trong lớp -"Ôi trời, nhìn cậu ta tự kiêu chưa kìa! Các bạn đã nhiệt tình mời, còn làm cao từ chối?! Ngay ngày đầu đã mượn cớ bám lấy Ouji - sama! Nghĩ mình là ai chứ? Được mỗi cái mặt đẹp hơn người nên muốn làm gì thì làm à?!". . . . . . . . . . . .Mới tan học nên học sinh trên hành lang còn khá đông. Một tổ hợp 4 người, hai nam hai nữ lại đặc biệt nổi bật. Hai bạn nữ đi đằng trước, một cao một thấp. Nữ sinh thấp hơn không xa lạ, là một gương mặt thân quen. 'Bông hoa của Aizawa' Hanasaki Mitsu. Mitsu nổi tiếng với dáng người nhỏ nhắn và khuôn mặt đáng yêu. Cô mặc bộ đồng phục mùa xuân, mái tóc dài để xoã bồng bềnh sau lưng. Cô có khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to tròn cùng cái miệng nhỏ hồng hồng luôn cười. Nữ sinh này đáng yêu quá mức. Các nam sinh nhìn lén cô, trên mặt mang theo tia xấu hổ. Nhìn khuôn mặt đáng yêu xinh xắn ấy, nhiều nam sinh không tự chủ mà có ý tưởng xấu.Nữ sinh còn lại có chút lạ mặt, nhưng không tính là không biết đến. Satoh Mizuki, học sinh chuyển trường làm mưa làm gió ở trên diễn đàn trường Aizawa suốt một ngày hôm nay. Mizuki cao hơn Mitsu một cái đầu, hoặc có thể là hơn một cái đầu. Cô mặc một thân thường phục, áo len dáng rộng màu be cùng chiếc quần vải màu nâu hơi ôm khoe chọn cặp chân dài thẳng tắp. Khuôn mặt cô thì không cần phải nói, cực kì hoàn mĩ, xinh đẹp đến từng đường nét, đặc biệt đôi mặt phượng màu hổ phách tự nhiên. Vẻ đẹp của cô khiến người khác khó thở. Giống như bức tượng điêu khắc tỉ mỉ của thần linh chỉ có thể đứng từ xa mà chiêm ngưỡng, không dám đến gần sợ sẽ làm ô uế vẻ đẹp thần thánh ấy.Người trước cảnh đẹp ý vui, người sau thì . . . . Không biết phải nói như thế nào nữa. Một người là Hoàng tử của trường Aizawa hết sức nổi tiếng, Nakaouji Kei. Kei có khuôn mặt đẹp trai với đôi mắt sáng, đôi mắt đào hoa luôn ẩn chứa ý cười. Nếu như bị đôi mắt này bắt được, xin chúc mừng bạn đã sa vào lưới tình vô định mang tên Nakaouji Kei. Dáng người cậu ta dong dỏng cao hơn 1m8 một chút, mặc trên mình bộ đồng phục nam sinh, Kei không khác gì nam chính bước ra từ manga shoujo. Đôi môi mỏng luôn treo một nụ cười nhẹ, Kei giống vầng thái dương ấm áp trên bầu trời, quá cao để với tới, quá chói mắt để nhìn thẳng. Khác với Kei, cậu nam sinh bên cạnh có chút khủng bố. Cậu ta rất cao, chắc phải gần 1m9. Cậu ta để tóc mái dài che gần như nửa khuôn mặt. Dáng đi khom khom, mái tóc dài xoăn xoăn ẩn hiện đôi mắt đen sắc bén như luôn toả ra sát khí, khiến cậu trông có vẻ lầm lì, u ám. Một bạn nữ vô tình chạm mắt với cậu liền tái xanh mặt mà chạy thật nhanh, như thể có quái vật ăn thịt người đuổi theo sau vậy. Đi cạnh Kei, cậu giống như đám mây đen quấy nhiễu ánh mặt trời ấm áp. . . . . . . .Phòng trang phục-"Bọn mình làm xong búp bê rồi. Bây giờ chỉ cần may thêm phụ kiện cho chúng nó và chuẩn bị bối cảnh là xong."Mitsu nói. -"Chỗ này đều là các cậu làm thủ công hết à? Giỏi quá! Nhìn cứ như đặt mua ấy!"Mizuki cầm lên một con búp bê, yêu thích mà xoa nắn, khen ngợi mà nói. -"Không phải đâu, chỉ có mỗi Kumagaya - kun làm thôi. Mình chẳng giúp được gì cả. Còn thêm phiền cho cậu ấy."Mitsu ngượng ngùng mà nói, cũng không quan tâm sắc mặt người nào đó không đẹp. -"Yuuto khéo thật, con trai mà may vá thủ công lại giỏi như vậy. Là phái nữ, mình cảm thấy thật hổ thẹn!"Mizuki cảm thán, tiếp theo không biết từ đâu lấy ra chiếc khăn tay chấm chấm không tồn tại nước mắt. Hành động của cô thành công khiến Mitsu và Yuuto bật cười. Mitsu cùng học theo mà lau lau mắt:-"Chúng ta không xứng làm con gái a...."-"Có nên đi chuyển giới không nhỉ?! "-"Đừng đừng, đi xa quá rồi!"-"Ừ, xin lỗi. Đi hơi xa rồi!"Hai người làm trò đủ rồi nhìn nhau, như phát hiện tri kỉ mà cười nói: -"Hahaha.... Cậu thú vị quá Mizuki - chan!"-"Quá khen, cậu cũng không kém!"Mizuki và Mitsu không coi ai ra gì cười nói chuyện phiếm, hoàn toàn làm lơ hai phái nam còn lại trong phòng. -"Bạn gái nhỏ của cậu bị cô học sinh mới cướp đi rồi kià. Cậu không làm gì là Mitsu - chan bỏ rơi cậu đấy! "Kei nói đểu. Ở đây không có ai khác nên cậu cũng chẳng cần giả tạo làm gì. Yuuto làm như không nghe thấy Kei nói chuyện, lấy ra bộ kim chỉ cùng vải bắt đầu may vá. Luôn theo dõi Yuuto và làm lơ Kei - Mitsu thấy vậy liền lôi kéo Mizuki đi trợ giúp. -"Chúng tớ có giúp được gì?"-"Cậu xâu cho mình vài loại chỉ khác màu, Hanasaki - chan."Yuuto nói. Mizuki cũng hỏi Yuuto:-"Còn mình, Yuuto?"-"Cậu lấy hộ mình vài loại vải màu. Màu hồng phấn, màu xanh dương, màu vàng màu nâu...."Nói ra một loạt vải màu, Yuuto dừng một chút, nhìn ai đó đang cắm mặt vào điện thoại không có cảm giác tổn tại lại nói thêm:-"Khá nhiều loại. Nakaouji - kun sẽ cùng cậu đi lấy."-"Yes, sir!"Mizuki làm động tác chào của quân nhân, rồi hí hửng kéo tay Kei đi. Trong đầu lại không ngừng kích động gào thét 'chạm tay rồi, chạm tay cậu ấy rồi'. Rất giống cảm xúc của fan cuồng khi được bắt tay thần tượng. Kei hơi cau mày, bài xích nhưng không có rút tay. Cậu cảm thấy cô bạn này cho cậu cảm giác quen thuộc, như thể cậu đã từng gặp qua cô trước đây. Nhưng cậu lại không nhớ ra khi nào gặp, bởi với khuôn mặt này của cô, nếu đã gặp thì Kei hẳn phải ấn tượng khắc sâu mới đúng. Suy nghĩ này thật kì quái. Nó cứ luẩn quẩn trong đầu cậu, cảm giác như sắp biết được sự thật thì lập tức mọi thứ biến mất sạch sẽ khiến cậu cảm thấy bực mình. Vô tri vô giác bị Mizuki kéo đến khu vực đựng vải. -"Màu xanh dương, màu hồng phấn, màu vàng, màu . . . ."Đến khu vực đựng vải, Mizuki buông tay Kei, bắt đầu chọn vải. Kei thất thần nhìn cánh tay bị buông lỏng, tự dưng trong lòng có chút kỳ lạ. Wth?!! Cậu đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy?! Cậu bị điên rồi sao? Đúng, chắc chắn bị chọc tức đến điên rồi.-"Kei, giúp mình cầm một chút xem còn thiếu màu gì không?"Còn đang suy nghĩ miên man, một đôi bàn tay kéo lấy hai tay cậu, sau đó cánh tay nặng trĩu các thanh vải đủ màu sắc. Kei tiếp tục ngẩn người. Cảm giác và nhiệt độ từ tay của cô vẫn còn vương vấn trên tay cậu. Chúng mền mền, ấm ấm lại hơi xương. Tiếp xúc hai lần, cậu cảm nhận được ngón tay cô rất dài, lại thon. Mizuki không để móng tay mà cắt gọn gàng, giống như thói quen. Đầu các ngón tay trái từ ngón trỏ đến ngón út có vết trai cực mỏng, gần như không phát hiện ra. Mizuki có chơi violin chăng?-"Kei, Kei... Nghe thấy mình nói gì không?"Mizuki hơi huých nhẹ vào cánh tay Kei. Kei giật mình, cảm thấy mình thật vô lễ. Cậu vội nói xin lỗi:-"Xin lỗi nhé, tôi vừa suy nghĩ linh tinh. Cậu nói gì vậy?"Kei vẫn theo thói quen mà giả cười. -"À, tại chúng ta lấy vải xong rồi. Mau trở lại đưa cho Yuuto. Đi thôi."Mizuki không sao cả nói. Nói rồi cô quay người ôm các thanh vải đi trước. Kei lẽo đẽo theo sao. Đi được vài bước, Mizuki bỗng dừng lại, quay mặt về phía Kei, nghiêm túc nói:-"Nếu không muốn cười, thì cậu cũng đừng cười. Không ai bắt cậu cười đâu."Nói xong Mizuki bước đi. 'Cậu cười làm gì. Nếu không muốn cười, cậu cũng đừng cười. Chẳng ai bắt cậu cười cả. Nhìn cậu cười giả xấu chết đi được.'Đã từng có người nói với cậu như vậy. Nhưng tại sao Kei không thể nhớ được người đó là ai. Cậu tự hỏi. Satoh Mizuki, rốt cuộc cậu là ai? . . . . .-"Đủ chưa Yuuto?"Ôm một đống vải thả xuống bàn, Mizuki mặt không đỏ phổi không suyễn mà hỏi. -"Đầy đủ, không thiếu một màu nào. Trí nhớ của cậu thật tuyệt, Mizuki - chan!"Yuuto có chút ngạc nhiên mà khen ngợi. Tính ra cũng phải gần 10 loại vải màu mà cậu ấy lấy toàn bộ chính xác. Trí nhớ xác thật là rất tốt. -"Thường thôi!"Mizuki khiêm tốn mà nói. Có trí nhớ quá tốt đôi khi cũng rất phiền.-"Được rồi. Kim cũng xâu đủ, vải cũng lấy đủ. Bắt đầu làm thôi! "Mitsu xoa xoa tay hằm hè, hưng phấn tuyên bố. -"Yes, ma'am!"Mizuki tiếp tục làm động tác quân nhân, biểu cảm lại hết sức nghiêm trang như thể được giao trọng trách cao cả khiến ba người còn lại đều bật cười. Kei cảm thấy cô bạn này thú vị quá mức tưởng tượng. 20 phút trôi qua.... -"Trời, chiếc vái đáng yêu quá! Yuuto sao cậu lại may vá đẹp như vậy chứ?"Mizuki trợn mắt kinh ngạc, cảm thán. Lần này Mizuki ngạc nhiên thật. Cô không nghĩ một người con trai lại khéo tay đến thế. Lại nhìn vào tay mình, cô tự biết nhục mà suy ngẫm. Hẳn là cái áo đi. Có tay áo nhưng tay ngắn tay dài, lớn bé không đồng đều. Cùng với đường chỉ rắn bò xiêu xiêu vẹo vẹo. Bỗng dưng muốn đào cái lỗ mà chui xuống ghê. Nghe Mizuki khen Yuuto, Kei bĩu môi. Có thế thôi mà cũng làm quá nên. Cậu ta cũng tập tành may vá. Nhưng, cậu ta nhìn vào tác phẩm trên tay mình, rồi lại liếc trên tay Yuuto. Ừ, xấu thật. Để tránh bị người phát hiện, cậu ta lén lút dấu đi. Không thể để họ thấy, cậu ta nghĩ.-" Yuuto may giỏi lắm đó! Mấy con búp bê đều cậu ấy làm cả. Thế mà có ai đó nhận vơ là mình làm. Hừ, không biết xấu hổ!"Mitsu châm chọc mà nói. Nói rồi không quên liếc Kei một cái khiến cậu cảm thấy thẹn. Cậu tự nhiên không muốn làm Mizuki nghe thấy việc xấu của mình. Kei cười gượng, cúi đầu chăm chăm nhìn điện thoại, vốn đang định lấy cái cớ để về sớm, thì lại nghe Mitsu nói:-"Mizuki này, lát nữa làm xong cậu đi về bằng gì? Có xe riêng đến đón cậu à?"-"Không, mình đã nhắn người nhà không cần đến đón. Mình muốn đi tàu điện ngầm về."Mizuki tiếp tục đùa nghịch kim chỉ trên tay, nói. -"Lúc về đi cùng mình với Kumagaya - kun đi. Cậu xuống trạm nào?"-"Trạm XXX. Mình ở khu XYZ cách trạm XXX cũng gần."Khu XYZ sao, cậu cũng sống gần đó. Kei nghĩ. Nếu về cùng nhau thì Kei và Mizuki cũng sẽ cùng một chuyến rồi. Từ từ, cậu ta muốn về cùng Mizuki lúc nào?? Kei hơi lúng túng mà xoa mũi.Nghe tên trạm ga cùng khu nhà quen thuộc, Mitsu vui vẻ nói:-"Khu XYZ? Vậy là cậu cùng khu nhà với Yuuto rồi. Bọn tớ cũng xuống trạm XXX. Khu nhà của mình và khu của các cậu cách một con đường đối diện diện nhau đấy."-"Trùng hợp như vậy? Cậu ở số nhà mấy, Yuuto?"Mizuki hỏi Yuuto. Nghe vậy, Yuuto trả lời:-"Số nhà 52, còn Mizuki - chan?"-"Mình ở số nhà 53. Hoá ra chúng ta là hàng xóm?! Trùng hợp như vậy? "Mizuki ngạc nhiên. -"Đúng là trùng hợp. Liệu cái này có gọi là duyên phận?"Im lặng từ đầu đến cuối Kei bỗng nhiên lên tiếng làm mọi người hơi giật mình. Mitsu nghe thế liền tức giận, giận chó đánh méo mắng Kei:-"Cậu còn chưa về à? Tính ở chỗ này làm gì? Định cướp không thành quả của Kumagaya - kun một lần nữa à?"Kei cũng tức, đồng thời cũng càng cảm thấy thẹn. Không biết tự nhiên não có vấn đề hay sao mà cậu lại ngồi lì ở đây chịu nhục mới ghê. Tự ái cùng xấu hổ, Kei đứng bật dậy, quát:-"Cậu nói đủ chưa?!"Song, cậu đùng đùng đi ra cửa đẩy mạnh *xoạch* một tiếng, đi về. Mitsu hừ lạnh một tiếng. -"Hừ, cái tên giả tạo đó sao không hành động như vậy trước các bạn trong lớp đi? Đúng không, Mizuki - chan?"Mizuki không nói gì, chỉ nhún nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến liền cúi đầu tiếp tục công việc của mình, tiện thể che dấu đôi mặt chứa đẫy những ý nghĩ tối tăm. Dẫu biết cậu làm vậy là xấu, là sai nhưng Mizuki vẫn không cầm lòng được mà tức giận thay cậu, đau lòng cho cậu. Cô muốn nói cho Mitsu biết, Kei cực kì tốt. Kei xấu xa trong mắt người khác, nhưng trong lòng cô, cậu vẫn luôn là người tốt nhất, tốt hơn bất kì người nào trên đời này. ---------------------------------------------------------------Ngoài trời đang dần chuyển đen. Hơn 5 giờ chiều gần 6 giờ, ba người mới hoàn thành. Nếu chỉ có mình Yuuto thì có lẽ sẽ nhanh làm xong, nhưng vì có thêm hai người mù tịt may vá kéo chân sau mà chậm trễ thời gian, nhưng may mắn vẫn đuổi kịp chuyến tàu. Lần đầu tiên đi tàu điện ngầm, Mizuki mới lạ quan sát xung quanh. Nhìn dáng vẻ nhà quê lên thành phố của Mizuki khiến Mitsu và Yuuto chú ý. Mitsu hỏi:-"Lần đầu tiên cậu đi tàu điện ngầm à?"-"Ừm, lần đầu tiên. Ở Việt Nam không có tàu điện ngầm, chỉ có tàu hoả. Mình trước khi đến đây xem rất nhiều bộ manga shoujo, anime đều có tàu điện ngầm nên rất muốn đi thử. Cảm giác tuyệt thật sự."Ba người họ ngồi trên một dãy ghế dài. Mitsu ngồi giữa, Mizuki và Yuuto ngồi hai bên. 6: 00 pm, đa số mọi người đều tan tầm lúc 4h-5h nên tàu điện ngầm khá vắng vẻ, chỉ lác đác vài người. Có một hai người trưởng thành, còn lại đều giống bọn họ là học sinh, Sơ trung hoặc Cao trung. -"Nghe nói mỗi trường học của Nhật Bản đều có các câu lạc bộ. Các cậu có tham gia câu lạc bộ nào không, Mitsu, Yuuto?"Mizuki hỏi Mitsu và Yuuto. -"Mình à? Mình cũng không tham gia câu lạc bộ nào cả. Tại không thích cho lắm. Với lại người nhà mình không cho phép về muộn."Mitsu trả lời. -"Vậy còn cậu Yuuto? Cậu có tham gia câu lạc bộ nào không?"Yuuto trầm ngâm một lát, mới nói:-"Cũng không. Mình khá bận sau giờ học."-"Cậu thì sao, Mizuki?"Nghe Yuuto trả lời xong, Mitsu bỗng hỏi Mizuki. Cô sợ nếu Mizuki hỏi sâu hơn e rằng công việc phụ của Yuuto sẽ lòi mất. Mitsu có chút không thích bí mật giữa cô và Yuuto bị người thứ ba biết. -"Mình cũng không biết nữa. Tomoka giới thiệu mình đi câu lạc bộ đấu kiếm của cậu ấy trong khi Eri lại khuyên tớ đi tham gia câu lạc bộ văn học."Mizuki hiển nhiên biết ý đồ của Mitsu, cô cũng không để ý. Có lẽ là chuyện riêng của hai người họ thì sao. Cô là người ngoài, quan tâm chuyện nhà người ta làm gì. Nếu đổi lại là Mizuki, cô cũng sẽ làm như Mitsu thôi. -"Khó chọn đấy nhỉ?! Cậu đã có ý định tham gia câu lạc bộ nào chưa?"-"Vẫn chưa. Mình cần phải tìm hiểu thêm đã."Tìm hiểu xem người đó tham gia câu lạc bộ nào, Mizuki thầm nghĩ. ------------------------------------------------------------------
7h kém 15 phút tối-"Mai gặp lại, Mizuki - chan."-"Mai gặp lại, Yuuto"Chào tạm biệt Yuuto xong, Mizuki mới đi vào nhà. Nhà của Mizuki được thiết kế bằng gỗ với ba tầng khá đặc biệt, giống hệt như ngôi nhà của gia đình nhà Cullen tại Forks trông phim điện ảnh nhiều phần Twilight. Brian có sở thích khá kì lạ. Được biết, ngôi nhà này của cô là do Brian gợi ý thiết kế. *Tích, tích*Tiếng bấm mật mã vang lên trong màn đêm tĩnh lặng có chút ồn ào. Mizuki đẩy cửa bước vào. Nghe tiếng động bên ngoài, bác Vũ từ trong bếp đi ra. Thấy cô, bác cười nói.-"Nguyệt, cháu về rồi. Bác vừa mới hâm nóng thức ăn. Mau lên phòng cất đồ rồi xuống ăn. Chắc cháu đói lắm rồi nhỉ?"Ở nhà cũ, Mizuki thói quen dùng tiếng Việt khi giao tiếp. Là một quản gia chuyên nghiệp và tận tụy, bác Vũ cũng biết thói quen này của cô.Mizuki nghe lời, nhanh chóng lên phòng cất đồ, rồi sửa soạn mất chút rồi mới xuống.-"Oa, bác Vũ, hôm nay bác nấu nhiều món thế?! Toàn món cháu thích!"Vừa đặt mông ngồi xuống, nhìn một bàn toàn đồ ăn, Mizuki cảm thán.-"Hôm nay ở trường mới thế nào? Có quen với môi trường học tập mới không?"Bác Vũ quan tâm hỏi. Bác chăm Mizuki từ nhỏ tới lớn. Đối với bác, Mizuki giống con gái hơn là chủ của mình. -"Còn ổn ạ." thành thật trả lời. Trả lời xong, Mizuki bỗng nhiên ngập ngừng.-"Mà bác Vũ này . . . ."Thấy vậy, bác Vũ cười, giọng nói càng thêm hiền từ.-"Sao nào, có chuyện mà không muốn kể cho bác nghe?!"Nghe bác nói vậy, Mizuki còn do dự vài giây, nhưng cô vẫn quyết định kể ra. -"Cháu tìm thấy cậu ấy rồi."--------------------------------------------------------------------------------------------------------Ngôi nhà của Mizuki ( đồng thời cũng là ngôi nhà trong Twilight)(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
. . . . .Nhìn cách các bạn có thể gần gủi hơn với nhau, Maruyama Shou đột nhiên có hy vọng. Vì sao lớp lại xảy ra vấn đề lục đục nội bộ? Do không có sự đoàn kết. Vì sao không có sự đoàn kết? Do họ không chịu thấu hiểu lẫn nhau. Vì sao họ không thấu hiểu lẫn nhau? Đơn giản là họ không hề tiếp xúc, thân cận lẫn nhau. Thành viên của một tập thể lớp mà không giao tiếp, không thấu hiểu với các thành viên còn lại thì sao có thể coi là một tập thể? Và kết quả là có 2 trong số hơn 30 thành viên bị cả lớp cô lập. Cứ cho là 2 người họ có lỗi, nhưng lỗi đó có chắc chắn là do họ gây ra? Đôi khi chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được cũng chưa chắc đã đúng. Nhớ lại ngày hôm đó. Hanasaki Mitsu, Kumagara Yuuto và Nakaouji Kei xảy ra xung đột. Yuuto và Kei được giao trách nhiệm làm búp bê cho buổi biểu diễn múa dối tại trường mẫu giáo. Mấy ngày sau họ cũng hoàn thành. Thành quả ngoài sức mong đợi. Mấy con búp bê làm thủ công thật sự tinh xảo như thể mua bên ngoài vậy. Kei nói đó đều do cậu ta làm. Với uy tín của mình, hiển nhiên mọi người đều tin tưởng. Shou là một trong số đó. Nhưng Mitsu cứ khăng khăng nói đó là Yuuto làm, Kei đã nói dối. Như một người bình thường, các bạn chắc chắn tin Kei hơn là Mitsu. Bởi vì Kei là Bạch mã hoàng tử, một con người hoàn hảo về mọi mặt. Còn Yuuto thì sao? Cậu ta chỉ là một gã to xác, lầm lì, cả ngày chỉ biết nhìn người khác bằng đôi mắt sắc lạnh. Nghe đồn đôi tay kia chỉ biết dùng để đánh người, sao có thể cầm kim may vá? Mọi người trong lớp cho rằng Mitsu đang làm vẻ thanh tao, thực chất nội tâm cũng xấu. Vì sao lại vậy? Bởi vì cậu ấy chơi thân với 'Gấu điên'. Từ hôm đó, các bạn trong lớp bắt đầu xa lánh Mitsu, Yuuto bị xa lánh từ trước không cần nói đến. Làm lớp trưởng, Shou cũng cảm thấy các bạn thật quá đáng. Cứ cho là Kei nói đúng đi, nhưng có đến mức phải thế này không? Shou đã nói giúp hai người họ, đã giải thích, cũng đã phân tích nhưng các bạn trong nào có chịu thấm, cứ như những lời cậu nói đều là nước đổ lá khoai. Shou nản lòng, và bắt đầu bi quan. Cần có một người đủ uy tín, có tiếng nói để các bạn có thể tin tưởng, tựa như Kei vậy. Cậu ấy nói gì, các bạn đều sẽ tin. Lỡ như Kei nói dối thì sao? Họ cũng tin đó là đúng. Giờ mới nghĩ đến, nếu Kei thật sự mới là người nói dối thì sao?! Shou cau mày. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Shou nhìn trung tâm mới của lớp — Mizuki, trong đầu bỗng nảy ra ý tưởng. Cậu nói với cô:-"Mizuki - chan này, lớp mình đang chuẩn bị cho chuyến tình nguyện đến trường mẫu giáo Himawari vào hai ngày tới, cậu muốn tham gia không?"Nghe thấy vậy, Mizuki hứng thú hỏi:-"Tình nguyện? Có chứ! Tớ có thể giúp gì?"Những bạn khác bắt đầu sôi nổi thảo luận. -"Bọn mình phân chia ra thành các đội để làm. Cậu có muốn tham gia đội trò chơi không?"-"Đừng tham gia đội trò chơi, đội đó nhiều người quá rồi. Mizuki - chan tham gia đội biểu diễn đi. Cậu xinh như vậy, chắc chắn sẽ được các em nhỏ hoan nghênh... "-"Đội đó cũng nhàm chán chết đi được. Hay cậu tham gia...."Shou thấy các bạn bắt đầu đi vào con đường mà cậu đã vạch sẵn, âm thầm mà 'yeah' một tiếng, như lơ đãng mà nói: -"Tớ thấy các đội đều gần hoàn thành rồi, chỉ còn mỗi đội làm búp bê thôi. Mizuki - chan hay cậu vào đội làm búp bê đi. Đội đó có mỗi hai thành viên thôi à." Vốn đang ngồi một bên nghe từ đầu đến cuối 3 người hơi giật mình. Lại nhắc đến chuyện không vui, Mitsu khó chịu mà liếc xéo Kei hừ một tiếng. Kei làm lơ mà nhìn Yuuto. Yuuto không nói gì, chỉ cúi đầu. Nhắc đến đội làm búp bê, một số bạn khó chịu ra mặt. -"Đang yên đang lành tự dựng lại muốn cậu ấy vào đội làm búp bê làm gì?"-"Đúng đó, Shou. Cậu để Mizuki - chan vào đội đó rồi để người khác bắt nạt cậu ấy à?"-"Cậu còn bình thường không đấy, lớp trưởng?"-"Từ từ đã, các cậu."Thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, Mizuki vội ngắt lời. -"Sao các cậu phản ứng gay gắt như vậy nhỉ? Làm búp bê cũng khá thú vị mà. Với lại, đội cũng chỉ có 2 thành viên, mình cũng muốn giúp một chút."-"Cứ vậy đi."Shou vội quyết định làm như sợ Mizuki đổi ý ấy. Ừ thì, cậu đúng là sợ cô đổi ý thật. -"Cậu không hiểu gì cả... "Có bạn định nói, đột nhiên chuông trường vang lên. Các bạn về chỗ ngồi. Còn có cô bạn trước khi nói với Mizuki một câu:-"Lớp mình có một số thành phần không tốt đẹp như cậu nghĩ đâu."Nói rồi, cô bạn nhìn bàn bên cạnh nói một cách đầy thâm ý. -"Có một số người, cần thiết phải cẩn thận đề phòng."Mizuki nhíu mày. Hiển nhiên cô bạn này ám chỉ nhằm vào Mitsu và Yuuto. Cô có chút khó hiểu, có lẽ trước khi cô chuyển đến trong lớp đã xảy ra chuyện gì đó chăng?! Thật tò mò đó là chuyện gì, Mizuki hứng thú nghĩ thầm.Tiết thứ hai là Hoá học của cô Tachibana Mai, một người nổi tiếng là khó tính và khắt khe. Tachibana - sensei đặc biệt thích nhằm vào nữ sinh có khuôn mặt đẹp để gây khó dễ, có lẽ là do năm nay hơn 30 tuổi mà vẫn độc thân. Mizuki không nhớ đã bị gọi tên bao nhiêu lần. Dù hơi thiên hướng khoa học xã hội nhưng mấy bài tập hoá cao trung không làm khó cô. Khi còn ở nhà, cô còn bị bắt học xong chương trình đại học đấy. ---------------------------------------------------------------Giờ nghỉ trưa-"Woa, Mizuki - chan! Hộp bento của cậu nhìn dễ thương quá, cậu tự làm nấy à?!"Nagakawa Eri cảm thán. -"Không phải, là bác mình làm đấy."Là bác Vũ làm. Mizuki và Eri khá hợp nhau xét trên phương diện nào đó. Sau vài lần nói chuyện hai người dần thân thiết hơn. -"Tớ có thể chụp ảnh không? Thật sự là quá dễ thương. Siêu cấp vô địch dễ thương luôn."Aoki Tomoka là một người bạn mới khác của Mizuki. Cô là một người có tính cách phóng khoáng, hoạt bát, có đôi lúc lại tinh quái. Tomoka giống như một người anh em ấy. Bởi cậu ấy chơi khá thân với đám con trai trong lớp. -"Cứ tự nhiên. Bác mình làm hơi nhiều, các cậu phải giúp mình xử lí chỗ này nếu không mình sợ ăn không hết mất."Mizuki cười nói. Cô còn thắc mắc về câu nói của bạn nữ kia. -"Lớp mình đang có chuyện gì liên quan đến chuyến đi tình nguyện sắp tới à? Tại mình thấy các bạn hơi kì lạ."Nghe Mizuki hỏi như vậy, Eri cùng Tomoka hơi ngạc nhiên, không nghĩ cô lại hỏi chuyện này. Hai người nhìn nhau, vẫn là Eri mở lời:-"Cậu mới đến không biết. Chuyện là như vậy . . . ."Eri kể rõ ràng chuyện đã xảy ra. Kể xong, cô hỏi Mizuki: -"Nếu là cậu, cậu sẽ tin ai? Nakaouji - kun hay Hanasaki - chan và Kumagaya - kun?"Eri có vẻ như không dám nói to khi nhắc đến tên của Yuuto. Cô khá sợ cậu ấy thì phải. Mizuki không trả lời mà cười hỏi ngược lại Eri:-"Cậu thì sao, Eri. Cậu tin ai?"-"Mình sao? Mình thì thiên hướng Kei - kun hơn."Nghe thất Mizuki hỏi, Eri hơi bất ngờ, nhưng cũng trả lời. Nghe Eri trả lời xong, Mizuki lại hỏi Tomoka:-"Vậy cậu tin ai Tomoka? "Tomoka đang nhai dở quả cà chua nhỏ, nghe bạn mình hỏi, nhanh chóng ăn xong, rồi nói:-"Tớ thì thà tin Mitsu - chan và Yuuto - kun còn hơn là Kei. Cậu ta luôn ra vẻ là Bạch mã hoàng tử hoàn hảo. Cậu nhìn nụ cười giả trân của cậu ta chưa Mizuki - chan?! Đừng để vẻ mặt vô hại đó lừa. Cậu ta là tên giả tạo chính hiệu!"Tomoka thẳng thắn đến bất ngờ mà nói. -"Kệ cậu ấy đi. Cậu ấy từng tỏ tình với Nakaouji - kun nhưng bị từ chối song quay ra ghét người ta luôn!"Eri buồn cười giải thích. -"Đấy chỉ là phút bồng bột nhất thời của trẻ trâu thôi! Cậu cũng bị cậu ta lừa rồi, Eri - chan!! "Vậy là cậu ấy cũng nhìn ra được, Mizuki nghĩ thầm. Nhưng Kei cũng không xấu ra như cậu nghĩ đâu. Kei đã từng rất rất tốt. Mizuki muốn khoe cho cả thế giới biết Kei tốt bụng đến mức nào, dù chỉ là đã từng. Nhưng ngẫm lại, cái tốt của Kei chỉ mình cô biết thôi. Như thế cũng khá ổn, Mizuki ích kỉ mà nghĩ. -"Còn cậu thì sao, Mizuki - chan. Cậu lựa chọn tin ai?"Tomoka tò mò hỏi. -"Ừm, đúng đó!"Eri cũng gật đầu. Mizuki im lặng vài giây mới trả lời: -"Tớ à? Tớ thì tin sự thật!"Một câu nói chung chung có lệ.-"Trời ạ!!"Tomoka và Eri có chút cạn lời với cô bạn mới này. ---------------------------------------------------------------*Một góc nào đó ở cầu thang lên sân thượng Mitsu tức giận nhai cơm, vừa nhai cô vừa nói:-"Aaa, tức chết mất thôi Kumagaya - kun! Người làm mấy con búp bê đó rõ ràng là cậu mà. Nakaouji mới là kẻ nói dối. Sao bọn họ lại tin cậu ta mà không tin cậu chứ??" -"Không cần để ý họ làm gì, Hanasaki - chan. Nói cho họ sự thật họ cũng đâu có nghe đâu. "Yuuto tự giễu nói. Cậu không để ý các bạn trong lớp nói gì mình, nhưng cậu sẽ để ý họ nói Mitsu. Mitsu vì cậu mà bị các bạn xa lánh. Là lỗi của cậu. Đều do cậu hại Mitsu.-"Xin lỗi cậu nhé, Hanasaki - chan. Vì mình mà cậu bị các bạn . . . "-"Đừng nói như vậy Kumagaya - kun. Mình cũng đâu có cô đơn đâu. Có cậu ở bên mà. Mặc kệ bọn họ."Mitsu chắc thèm để ý mà nói. Nói rồi cô cười, lại ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm.Yuuto nghe cô nói vậy ngẩn người, nhìn chăm chú Mitsu, trái tim nhảy *bang, bang* trong lồng ngực. Tủi thân trong lòng biến mất sạch sẽ, dư lại chỉ toàn ngọt nị và ấm áp.-"Ừm, mặc kệ bọn họ."Hai người im lặng một lúc ăn cơm trưa. Thấy không khí có chút không đúng, Mitsu mở lời phá vỡ trầm mặc:-"Cậu cảm thấy cô bạn học sinh mới lớp mình thế nào?"-"Mizuki - chan à? Mình thấy cậu ấy khá tốt. Thông minh, lại rất xinh đẹp, tính cách thoải mái. Cậu ấy trong giờ học còn bắt chuyện với mình."Nhắc đến cô bạn mới, Yuuto có chút hứng phấn. Khi trò chuyện cùng với cậu ấy, mặc dù Yuuto không có nói nhiều như khi bên Mitsu nhưng cậu vẫn cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Mizuki là người thứ hai sau Mitsu nói chuyện với cậu mà không hề sợ hãi. Nghe Yuuto vui vẻ khi lần đầu tiên kết bạn thành công, Mitsu cũng cảm thấy mừng cho cậu. Nhưng cô cũng cảm nhận được một loại cảm xúc khác. Cảm xúc này thật khó chịu như có thứ gì đó ách ở lồng ngực, đặc biệt khi nghe cậu khen bạn nữ đó, còn gọi tên riêng của người ta nữa, mặc dù trong lớp bắt đầu thay đổi cách xưng hô. Đến Mitsu và Yuuto vẫn chưa còn tên riêng của nhau đâu. Mitsu thực sự có chút ghen tị và đố kị với Mizuki. Biết là mình không nên có cảm xúc này nhưng Mitsu vẫn không nhịn được chua lòm mà nói:-"Các cậu thân đến mức gọi tên riêng rồi à? Thật tốt quá. Chúc mừng cậu có thêm bạn mới nhé!"Yuuto còn chưa phát hiện Mitsu khác thường, nói tiếp:-"Chúng tớ còn trao đổi số điện thoại nữa. Hôm nào mình giới thiệu cho các cậu làm quen."Trời, trao đổi số điện thoại còn giới thiệu làm quen? Mitsu run rấy mà nắm đôi đũa. Cô bỗng dưng có cảm giác muốn đánh người. -"Ừ, ừ!"Mitsu có lệ mà đáp. -"Thật tốt quá, nhỉ?!"Yuuto cười nói.Aaaa... Kumagaya - kun là đồ ngốc sao? Không thấy cô đang khó chịu à? Còn cười? Đồ ngốc! Kumagaya - kun là đồ đại ngốc!--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Tan học-"Còn đội chưa làm xong thì nhanh chóng hoàn thành nốt công việc nhé. 2 ngày nữa là bắt đầu chuyến tình nguyện rồi. Cố lên nào các bạn!"Lớp trưởng Shou lên tiếng.-"Cố lên!". . . . . .-"Mizuki - chan thật sự muốn tham gia đội làm búp bê thật sao?"-"Tham gia vào đội chúng tớ đi, đội chúng tớ ít việc hơn, với lại an toàn nữa!"-"Đúng đó, tham gia đội chúng tớ đi."Các bạn hết sức nhiệt tình trân thành mà lôi kéo Mizuki. Điều này khiến moịt người khéo đưa đẩy như cô cũng cảm thấy không quen.-"Không cần đâu. Tớ muốn vào đội làm búp bê. Cảm ơn các cậu vì đã mời tớ nhé!"Nói rồi cô quay sang bên cạnh, hướng Yuuto và Mitsu cười cười:-"Mình không biết đội làm búp bê ở phòng nào, các cậu vừa đi tiện thể chỉ đường cho mình được không, Kei, Yuuto, Mitsu?"Cô bạn mới này đúng là làm thân với các bạn trong lớp nhanh như thầy Hoshi thu bài kiểm tra văn ấy, thật đáng sợ, Kei nghĩ. Cậu ta cảm giác Mizuki như có như không cố ý tiếp cận cậu ta ấy. Cái cảm giác này khiến cậu cảm thấy hơi phản cảm, cho dù Mizuki đẹp quá mức.-"Được chứ, đi thôi Satoh . . . . À, Mizuki - chan. Đội làm búp bê ở phòng trang phục tầng 3. Tiện đường dẫn cậu tham quan trường luôn."Mitsu nhiệt tình mà kéo tay Mizuki đi ra khỏi lớp. Yuuto và Kei theo sau. Yuuto thì còn bình thường, thỉnh thoảng còn nói vài ba câu. Kei thì ngược lại. Sắc mặt cậu ta hơi kém, ấy vậy vẫn phải cố duy trì nụ cười thương hiệu quen thuộc. Một góc nào đó trong lớp -"Ôi trời, nhìn cậu ta tự kiêu chưa kìa! Các bạn đã nhiệt tình mời, còn làm cao từ chối?! Ngay ngày đầu đã mượn cớ bám lấy Ouji - sama! Nghĩ mình là ai chứ? Được mỗi cái mặt đẹp hơn người nên muốn làm gì thì làm à?!". . . . . . . . . . . .Mới tan học nên học sinh trên hành lang còn khá đông. Một tổ hợp 4 người, hai nam hai nữ lại đặc biệt nổi bật. Hai bạn nữ đi đằng trước, một cao một thấp. Nữ sinh thấp hơn không xa lạ, là một gương mặt thân quen. 'Bông hoa của Aizawa' Hanasaki Mitsu. Mitsu nổi tiếng với dáng người nhỏ nhắn và khuôn mặt đáng yêu. Cô mặc bộ đồng phục mùa xuân, mái tóc dài để xoã bồng bềnh sau lưng. Cô có khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to tròn cùng cái miệng nhỏ hồng hồng luôn cười. Nữ sinh này đáng yêu quá mức. Các nam sinh nhìn lén cô, trên mặt mang theo tia xấu hổ. Nhìn khuôn mặt đáng yêu xinh xắn ấy, nhiều nam sinh không tự chủ mà có ý tưởng xấu.Nữ sinh còn lại có chút lạ mặt, nhưng không tính là không biết đến. Satoh Mizuki, học sinh chuyển trường làm mưa làm gió ở trên diễn đàn trường Aizawa suốt một ngày hôm nay. Mizuki cao hơn Mitsu một cái đầu, hoặc có thể là hơn một cái đầu. Cô mặc một thân thường phục, áo len dáng rộng màu be cùng chiếc quần vải màu nâu hơi ôm khoe chọn cặp chân dài thẳng tắp. Khuôn mặt cô thì không cần phải nói, cực kì hoàn mĩ, xinh đẹp đến từng đường nét, đặc biệt đôi mặt phượng màu hổ phách tự nhiên. Vẻ đẹp của cô khiến người khác khó thở. Giống như bức tượng điêu khắc tỉ mỉ của thần linh chỉ có thể đứng từ xa mà chiêm ngưỡng, không dám đến gần sợ sẽ làm ô uế vẻ đẹp thần thánh ấy.Người trước cảnh đẹp ý vui, người sau thì . . . . Không biết phải nói như thế nào nữa. Một người là Hoàng tử của trường Aizawa hết sức nổi tiếng, Nakaouji Kei. Kei có khuôn mặt đẹp trai với đôi mắt sáng, đôi mắt đào hoa luôn ẩn chứa ý cười. Nếu như bị đôi mắt này bắt được, xin chúc mừng bạn đã sa vào lưới tình vô định mang tên Nakaouji Kei. Dáng người cậu ta dong dỏng cao hơn 1m8 một chút, mặc trên mình bộ đồng phục nam sinh, Kei không khác gì nam chính bước ra từ manga shoujo. Đôi môi mỏng luôn treo một nụ cười nhẹ, Kei giống vầng thái dương ấm áp trên bầu trời, quá cao để với tới, quá chói mắt để nhìn thẳng. Khác với Kei, cậu nam sinh bên cạnh có chút khủng bố. Cậu ta rất cao, chắc phải gần 1m9. Cậu ta để tóc mái dài che gần như nửa khuôn mặt. Dáng đi khom khom, mái tóc dài xoăn xoăn ẩn hiện đôi mắt đen sắc bén như luôn toả ra sát khí, khiến cậu trông có vẻ lầm lì, u ám. Một bạn nữ vô tình chạm mắt với cậu liền tái xanh mặt mà chạy thật nhanh, như thể có quái vật ăn thịt người đuổi theo sau vậy. Đi cạnh Kei, cậu giống như đám mây đen quấy nhiễu ánh mặt trời ấm áp. . . . . . . .Phòng trang phục-"Bọn mình làm xong búp bê rồi. Bây giờ chỉ cần may thêm phụ kiện cho chúng nó và chuẩn bị bối cảnh là xong."Mitsu nói. -"Chỗ này đều là các cậu làm thủ công hết à? Giỏi quá! Nhìn cứ như đặt mua ấy!"Mizuki cầm lên một con búp bê, yêu thích mà xoa nắn, khen ngợi mà nói. -"Không phải đâu, chỉ có mỗi Kumagaya - kun làm thôi. Mình chẳng giúp được gì cả. Còn thêm phiền cho cậu ấy."Mitsu ngượng ngùng mà nói, cũng không quan tâm sắc mặt người nào đó không đẹp. -"Yuuto khéo thật, con trai mà may vá thủ công lại giỏi như vậy. Là phái nữ, mình cảm thấy thật hổ thẹn!"Mizuki cảm thán, tiếp theo không biết từ đâu lấy ra chiếc khăn tay chấm chấm không tồn tại nước mắt. Hành động của cô thành công khiến Mitsu và Yuuto bật cười. Mitsu cùng học theo mà lau lau mắt:-"Chúng ta không xứng làm con gái a...."-"Có nên đi chuyển giới không nhỉ?! "-"Đừng đừng, đi xa quá rồi!"-"Ừ, xin lỗi. Đi hơi xa rồi!"Hai người làm trò đủ rồi nhìn nhau, như phát hiện tri kỉ mà cười nói: -"Hahaha.... Cậu thú vị quá Mizuki - chan!"-"Quá khen, cậu cũng không kém!"Mizuki và Mitsu không coi ai ra gì cười nói chuyện phiếm, hoàn toàn làm lơ hai phái nam còn lại trong phòng. -"Bạn gái nhỏ của cậu bị cô học sinh mới cướp đi rồi kià. Cậu không làm gì là Mitsu - chan bỏ rơi cậu đấy! "Kei nói đểu. Ở đây không có ai khác nên cậu cũng chẳng cần giả tạo làm gì. Yuuto làm như không nghe thấy Kei nói chuyện, lấy ra bộ kim chỉ cùng vải bắt đầu may vá. Luôn theo dõi Yuuto và làm lơ Kei - Mitsu thấy vậy liền lôi kéo Mizuki đi trợ giúp. -"Chúng tớ có giúp được gì?"-"Cậu xâu cho mình vài loại chỉ khác màu, Hanasaki - chan."Yuuto nói. Mizuki cũng hỏi Yuuto:-"Còn mình, Yuuto?"-"Cậu lấy hộ mình vài loại vải màu. Màu hồng phấn, màu xanh dương, màu vàng màu nâu...."Nói ra một loạt vải màu, Yuuto dừng một chút, nhìn ai đó đang cắm mặt vào điện thoại không có cảm giác tổn tại lại nói thêm:-"Khá nhiều loại. Nakaouji - kun sẽ cùng cậu đi lấy."-"Yes, sir!"Mizuki làm động tác chào của quân nhân, rồi hí hửng kéo tay Kei đi. Trong đầu lại không ngừng kích động gào thét 'chạm tay rồi, chạm tay cậu ấy rồi'. Rất giống cảm xúc của fan cuồng khi được bắt tay thần tượng. Kei hơi cau mày, bài xích nhưng không có rút tay. Cậu cảm thấy cô bạn này cho cậu cảm giác quen thuộc, như thể cậu đã từng gặp qua cô trước đây. Nhưng cậu lại không nhớ ra khi nào gặp, bởi với khuôn mặt này của cô, nếu đã gặp thì Kei hẳn phải ấn tượng khắc sâu mới đúng. Suy nghĩ này thật kì quái. Nó cứ luẩn quẩn trong đầu cậu, cảm giác như sắp biết được sự thật thì lập tức mọi thứ biến mất sạch sẽ khiến cậu cảm thấy bực mình. Vô tri vô giác bị Mizuki kéo đến khu vực đựng vải. -"Màu xanh dương, màu hồng phấn, màu vàng, màu . . . ."Đến khu vực đựng vải, Mizuki buông tay Kei, bắt đầu chọn vải. Kei thất thần nhìn cánh tay bị buông lỏng, tự dưng trong lòng có chút kỳ lạ. Wth?!! Cậu đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy?! Cậu bị điên rồi sao? Đúng, chắc chắn bị chọc tức đến điên rồi.-"Kei, giúp mình cầm một chút xem còn thiếu màu gì không?"Còn đang suy nghĩ miên man, một đôi bàn tay kéo lấy hai tay cậu, sau đó cánh tay nặng trĩu các thanh vải đủ màu sắc. Kei tiếp tục ngẩn người. Cảm giác và nhiệt độ từ tay của cô vẫn còn vương vấn trên tay cậu. Chúng mền mền, ấm ấm lại hơi xương. Tiếp xúc hai lần, cậu cảm nhận được ngón tay cô rất dài, lại thon. Mizuki không để móng tay mà cắt gọn gàng, giống như thói quen. Đầu các ngón tay trái từ ngón trỏ đến ngón út có vết trai cực mỏng, gần như không phát hiện ra. Mizuki có chơi violin chăng?-"Kei, Kei... Nghe thấy mình nói gì không?"Mizuki hơi huých nhẹ vào cánh tay Kei. Kei giật mình, cảm thấy mình thật vô lễ. Cậu vội nói xin lỗi:-"Xin lỗi nhé, tôi vừa suy nghĩ linh tinh. Cậu nói gì vậy?"Kei vẫn theo thói quen mà giả cười. -"À, tại chúng ta lấy vải xong rồi. Mau trở lại đưa cho Yuuto. Đi thôi."Mizuki không sao cả nói. Nói rồi cô quay người ôm các thanh vải đi trước. Kei lẽo đẽo theo sao. Đi được vài bước, Mizuki bỗng dừng lại, quay mặt về phía Kei, nghiêm túc nói:-"Nếu không muốn cười, thì cậu cũng đừng cười. Không ai bắt cậu cười đâu."Nói xong Mizuki bước đi. 'Cậu cười làm gì. Nếu không muốn cười, cậu cũng đừng cười. Chẳng ai bắt cậu cười cả. Nhìn cậu cười giả xấu chết đi được.'Đã từng có người nói với cậu như vậy. Nhưng tại sao Kei không thể nhớ được người đó là ai. Cậu tự hỏi. Satoh Mizuki, rốt cuộc cậu là ai? . . . . .-"Đủ chưa Yuuto?"Ôm một đống vải thả xuống bàn, Mizuki mặt không đỏ phổi không suyễn mà hỏi. -"Đầy đủ, không thiếu một màu nào. Trí nhớ của cậu thật tuyệt, Mizuki - chan!"Yuuto có chút ngạc nhiên mà khen ngợi. Tính ra cũng phải gần 10 loại vải màu mà cậu ấy lấy toàn bộ chính xác. Trí nhớ xác thật là rất tốt. -"Thường thôi!"Mizuki khiêm tốn mà nói. Có trí nhớ quá tốt đôi khi cũng rất phiền.-"Được rồi. Kim cũng xâu đủ, vải cũng lấy đủ. Bắt đầu làm thôi! "Mitsu xoa xoa tay hằm hè, hưng phấn tuyên bố. -"Yes, ma'am!"Mizuki tiếp tục làm động tác quân nhân, biểu cảm lại hết sức nghiêm trang như thể được giao trọng trách cao cả khiến ba người còn lại đều bật cười. Kei cảm thấy cô bạn này thú vị quá mức tưởng tượng. 20 phút trôi qua.... -"Trời, chiếc vái đáng yêu quá! Yuuto sao cậu lại may vá đẹp như vậy chứ?"Mizuki trợn mắt kinh ngạc, cảm thán. Lần này Mizuki ngạc nhiên thật. Cô không nghĩ một người con trai lại khéo tay đến thế. Lại nhìn vào tay mình, cô tự biết nhục mà suy ngẫm. Hẳn là cái áo đi. Có tay áo nhưng tay ngắn tay dài, lớn bé không đồng đều. Cùng với đường chỉ rắn bò xiêu xiêu vẹo vẹo. Bỗng dưng muốn đào cái lỗ mà chui xuống ghê. Nghe Mizuki khen Yuuto, Kei bĩu môi. Có thế thôi mà cũng làm quá nên. Cậu ta cũng tập tành may vá. Nhưng, cậu ta nhìn vào tác phẩm trên tay mình, rồi lại liếc trên tay Yuuto. Ừ, xấu thật. Để tránh bị người phát hiện, cậu ta lén lút dấu đi. Không thể để họ thấy, cậu ta nghĩ.-" Yuuto may giỏi lắm đó! Mấy con búp bê đều cậu ấy làm cả. Thế mà có ai đó nhận vơ là mình làm. Hừ, không biết xấu hổ!"Mitsu châm chọc mà nói. Nói rồi không quên liếc Kei một cái khiến cậu cảm thấy thẹn. Cậu tự nhiên không muốn làm Mizuki nghe thấy việc xấu của mình. Kei cười gượng, cúi đầu chăm chăm nhìn điện thoại, vốn đang định lấy cái cớ để về sớm, thì lại nghe Mitsu nói:-"Mizuki này, lát nữa làm xong cậu đi về bằng gì? Có xe riêng đến đón cậu à?"-"Không, mình đã nhắn người nhà không cần đến đón. Mình muốn đi tàu điện ngầm về."Mizuki tiếp tục đùa nghịch kim chỉ trên tay, nói. -"Lúc về đi cùng mình với Kumagaya - kun đi. Cậu xuống trạm nào?"-"Trạm XXX. Mình ở khu XYZ cách trạm XXX cũng gần."Khu XYZ sao, cậu cũng sống gần đó. Kei nghĩ. Nếu về cùng nhau thì Kei và Mizuki cũng sẽ cùng một chuyến rồi. Từ từ, cậu ta muốn về cùng Mizuki lúc nào?? Kei hơi lúng túng mà xoa mũi.Nghe tên trạm ga cùng khu nhà quen thuộc, Mitsu vui vẻ nói:-"Khu XYZ? Vậy là cậu cùng khu nhà với Yuuto rồi. Bọn tớ cũng xuống trạm XXX. Khu nhà của mình và khu của các cậu cách một con đường đối diện diện nhau đấy."-"Trùng hợp như vậy? Cậu ở số nhà mấy, Yuuto?"Mizuki hỏi Yuuto. Nghe vậy, Yuuto trả lời:-"Số nhà 52, còn Mizuki - chan?"-"Mình ở số nhà 53. Hoá ra chúng ta là hàng xóm?! Trùng hợp như vậy? "Mizuki ngạc nhiên. -"Đúng là trùng hợp. Liệu cái này có gọi là duyên phận?"Im lặng từ đầu đến cuối Kei bỗng nhiên lên tiếng làm mọi người hơi giật mình. Mitsu nghe thế liền tức giận, giận chó đánh méo mắng Kei:-"Cậu còn chưa về à? Tính ở chỗ này làm gì? Định cướp không thành quả của Kumagaya - kun một lần nữa à?"Kei cũng tức, đồng thời cũng càng cảm thấy thẹn. Không biết tự nhiên não có vấn đề hay sao mà cậu lại ngồi lì ở đây chịu nhục mới ghê. Tự ái cùng xấu hổ, Kei đứng bật dậy, quát:-"Cậu nói đủ chưa?!"Song, cậu đùng đùng đi ra cửa đẩy mạnh *xoạch* một tiếng, đi về. Mitsu hừ lạnh một tiếng. -"Hừ, cái tên giả tạo đó sao không hành động như vậy trước các bạn trong lớp đi? Đúng không, Mizuki - chan?"Mizuki không nói gì, chỉ nhún nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến liền cúi đầu tiếp tục công việc của mình, tiện thể che dấu đôi mặt chứa đẫy những ý nghĩ tối tăm. Dẫu biết cậu làm vậy là xấu, là sai nhưng Mizuki vẫn không cầm lòng được mà tức giận thay cậu, đau lòng cho cậu. Cô muốn nói cho Mitsu biết, Kei cực kì tốt. Kei xấu xa trong mắt người khác, nhưng trong lòng cô, cậu vẫn luôn là người tốt nhất, tốt hơn bất kì người nào trên đời này. ---------------------------------------------------------------Ngoài trời đang dần chuyển đen. Hơn 5 giờ chiều gần 6 giờ, ba người mới hoàn thành. Nếu chỉ có mình Yuuto thì có lẽ sẽ nhanh làm xong, nhưng vì có thêm hai người mù tịt may vá kéo chân sau mà chậm trễ thời gian, nhưng may mắn vẫn đuổi kịp chuyến tàu. Lần đầu tiên đi tàu điện ngầm, Mizuki mới lạ quan sát xung quanh. Nhìn dáng vẻ nhà quê lên thành phố của Mizuki khiến Mitsu và Yuuto chú ý. Mitsu hỏi:-"Lần đầu tiên cậu đi tàu điện ngầm à?"-"Ừm, lần đầu tiên. Ở Việt Nam không có tàu điện ngầm, chỉ có tàu hoả. Mình trước khi đến đây xem rất nhiều bộ manga shoujo, anime đều có tàu điện ngầm nên rất muốn đi thử. Cảm giác tuyệt thật sự."Ba người họ ngồi trên một dãy ghế dài. Mitsu ngồi giữa, Mizuki và Yuuto ngồi hai bên. 6: 00 pm, đa số mọi người đều tan tầm lúc 4h-5h nên tàu điện ngầm khá vắng vẻ, chỉ lác đác vài người. Có một hai người trưởng thành, còn lại đều giống bọn họ là học sinh, Sơ trung hoặc Cao trung. -"Nghe nói mỗi trường học của Nhật Bản đều có các câu lạc bộ. Các cậu có tham gia câu lạc bộ nào không, Mitsu, Yuuto?"Mizuki hỏi Mitsu và Yuuto. -"Mình à? Mình cũng không tham gia câu lạc bộ nào cả. Tại không thích cho lắm. Với lại người nhà mình không cho phép về muộn."Mitsu trả lời. -"Vậy còn cậu Yuuto? Cậu có tham gia câu lạc bộ nào không?"Yuuto trầm ngâm một lát, mới nói:-"Cũng không. Mình khá bận sau giờ học."-"Cậu thì sao, Mizuki?"Nghe Yuuto trả lời xong, Mitsu bỗng hỏi Mizuki. Cô sợ nếu Mizuki hỏi sâu hơn e rằng công việc phụ của Yuuto sẽ lòi mất. Mitsu có chút không thích bí mật giữa cô và Yuuto bị người thứ ba biết. -"Mình cũng không biết nữa. Tomoka giới thiệu mình đi câu lạc bộ đấu kiếm của cậu ấy trong khi Eri lại khuyên tớ đi tham gia câu lạc bộ văn học."Mizuki hiển nhiên biết ý đồ của Mitsu, cô cũng không để ý. Có lẽ là chuyện riêng của hai người họ thì sao. Cô là người ngoài, quan tâm chuyện nhà người ta làm gì. Nếu đổi lại là Mizuki, cô cũng sẽ làm như Mitsu thôi. -"Khó chọn đấy nhỉ?! Cậu đã có ý định tham gia câu lạc bộ nào chưa?"-"Vẫn chưa. Mình cần phải tìm hiểu thêm đã."Tìm hiểu xem người đó tham gia câu lạc bộ nào, Mizuki thầm nghĩ. ------------------------------------------------------------------
7h kém 15 phút tối-"Mai gặp lại, Mizuki - chan."-"Mai gặp lại, Yuuto"Chào tạm biệt Yuuto xong, Mizuki mới đi vào nhà. Nhà của Mizuki được thiết kế bằng gỗ với ba tầng khá đặc biệt, giống hệt như ngôi nhà của gia đình nhà Cullen tại Forks trông phim điện ảnh nhiều phần Twilight. Brian có sở thích khá kì lạ. Được biết, ngôi nhà này của cô là do Brian gợi ý thiết kế. *Tích, tích*Tiếng bấm mật mã vang lên trong màn đêm tĩnh lặng có chút ồn ào. Mizuki đẩy cửa bước vào. Nghe tiếng động bên ngoài, bác Vũ từ trong bếp đi ra. Thấy cô, bác cười nói.-"Nguyệt, cháu về rồi. Bác vừa mới hâm nóng thức ăn. Mau lên phòng cất đồ rồi xuống ăn. Chắc cháu đói lắm rồi nhỉ?"Ở nhà cũ, Mizuki thói quen dùng tiếng Việt khi giao tiếp. Là một quản gia chuyên nghiệp và tận tụy, bác Vũ cũng biết thói quen này của cô.Mizuki nghe lời, nhanh chóng lên phòng cất đồ, rồi sửa soạn mất chút rồi mới xuống.-"Oa, bác Vũ, hôm nay bác nấu nhiều món thế?! Toàn món cháu thích!"Vừa đặt mông ngồi xuống, nhìn một bàn toàn đồ ăn, Mizuki cảm thán.-"Hôm nay ở trường mới thế nào? Có quen với môi trường học tập mới không?"Bác Vũ quan tâm hỏi. Bác chăm Mizuki từ nhỏ tới lớn. Đối với bác, Mizuki giống con gái hơn là chủ của mình. -"Còn ổn ạ." thành thật trả lời. Trả lời xong, Mizuki bỗng nhiên ngập ngừng.-"Mà bác Vũ này . . . ."Thấy vậy, bác Vũ cười, giọng nói càng thêm hiền từ.-"Sao nào, có chuyện mà không muốn kể cho bác nghe?!"Nghe bác nói vậy, Mizuki còn do dự vài giây, nhưng cô vẫn quyết định kể ra. -"Cháu tìm thấy cậu ấy rồi."--------------------------------------------------------------------------------------------------------Ngôi nhà của Mizuki ( đồng thời cũng là ngôi nhà trong Twilight)(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com