While Nights Fayeyoko
Đêm thứ hai (Bangkok)Đêm thứ hai lại về, bầu không khí vẫn như đêm đầu tiên, nhưng cảm giác trong lòng Faye thì khác. Cô trở lại bên bờ sông Chao Phraya, nơi ánh đèn lung linh phản chiếu trên mặt nước, tạo nên khung cảnh huyền ảo và thơ mộng. Những con sóng nhỏ vỗ về vào bờ, như những nhịp tim êm đềm của thành phố về đêm.Faye ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc, nhưng đêm nay, trái tim cô không còn đơn độc như trước. Những ký ức về cuộc trò chuyện với cô gái trong đêm đầu tiên vẫn đọng lại, như một ánh sáng dẫn đường giữa bóng tối mờ mịt của tâm hồn. Cô thở dài, cảm nhận sự bình yên trong không khí, mặc dù nỗi cô đơn vẫn lởn vởn đâu đó trong lòng.Rồi, khi ánh mắt cô hướng ra xa, nàng xuất hiện, cùng với nụ cười tươi tắn mà Faye đã quen thuộc. "Chào Faye, em lại tìm thấy cô rồi," nàng nói, giọng điệu rộn ràng như những ngọn sóng của dòng sông."tôi cũng rất vui khi gặp lại em," Faye đáp, ánh mắt họ giao nhau, tạo nên một sự kết nối vô hình. "Hôm nay, tôi đã suy nghĩ nhiều về em... và về điều mà chúng ta đã nói đêm trước."Yoko nghiêng đầu, trông có vẻ tò mò. "Về điều gì?""Liệu tôi có còn gặp lại được em không?" Faye bất chợt hỏi, nỗi lo lắng hiện rõ trong ánh mắt. "Trong thế giới rộng lớn này, khi mà mọi thứ đều có thể thay đổi... tôi sợ rằng đây sẽ là lần cuối gặp được cô."Nàng lặng người một chút, rồi khẽ mỉm cười. "Em cũng tự hỏi điều đó. Nhưng tại sao chúng ta không thể tạo ra một sợi dây kết nối bền chặt hơn? Nếu chúng ta muốn, tôi tin rằng mình sẽ luôn tìm thấy nhau.""Vậy cô là người như thế nào?" Nàng hỏi, ánh mắt đầy sự tò mò. "Cuộc sống của cô ra sao? Hôm nay, cô hãy kể cho em nghe đi, chuyện của cô.""Chuyện của tôi?" Faye hơi ngần ngừ, như thể đang tìm kiếm từ ngữ để diễn đạt. "Tôi... không biết mình có chuyện gì để kể cho em được, tôi không có.""Không có?" Yoko nhướng mày, cảm giác ngạc nhiên. "Cô làm sao có thể sống mà không có một câu chuyện nào về cuộc đời của mình chứ?""Tôi hoàn toàn không có," Faye thở dài, ánh mắt cô như trống rỗng. "Tôi chỉ sống một mình, vâng đúng vậy, chỉ một mình.""Chẳng lẽ cô không nói chuyện với ai sao?" Nàng hỏi, cảm giác lo lắng cho Faye đang dâng lên trong lòng.Faye gật đầu, đôi môi mím chặt lại. "Rồi, nhưng những cuộc trò chuyện ấy đều rất ngắn ngủi và lạnh lẽo. Chúng chẳng để lại gì cho tôi cả."Nàng im lặng một chút, rồi cô nhẹ nhàng khuyến khích, "Cô có thể chia sẻ về những gì đã xảy ra trong cuộc sống của mình, nếu cô muốn."Bất chợt, Faye cảm thấy một cơn sóng dâng trào trong lòng. "Có lẽ... tôi có một câu chuyện, nhưng đó là một câu chuyện buồn." Cô hít một hơi dài, như chuẩn bị cho một cuộc hành trình qua những ký ức."Tôi lớn lên ở Hồng Kông, nơi thành phố luôn đông đúc, nhưng tôi thì lại cô đơn. Tôi đã sống những năm tháng khó khăn, không có người thân bên cạnh. Đã từng có những lúc, tôi tự hỏi liệu mình có thể tìm được ánh sáng trong màn đêm mịt mù này không."Nàng lắng nghe, trái tim cô như thắt lại khi thấy nỗi buồn trong mắt Faye. "Cô đã phải chịu đựng những gì?" cô hỏi, giọng đầy sự đồng cảm."Có những lúc tôi cảm thấy bơ vơ giữa dòng người hối hả, như một bóng ma không ai nhìn thấy. Tôi không có bạn bè, không có ai để chia sẻ những nỗi niềm," Faye nói, những giọt nước mắt gần như trực trào. "Tôi đã phải tự mình bươn chải, từ những bữa ăn đơn giản đến những giấc ngủ không trọn vẹn."Yoko khẽ gật đầu, cảm nhận được nỗi đau đớn mà Faye đang trải qua. "Vậy cô đã tìm thấy điều gì trong những năm tháng ấy?" cô hỏi.Faye im lặng một lúc, rồi đáp, "Tôi tìm thấy sự kiên cường. Mỗi ngày trôi qua, tôi phải đấu tranh với chính mình, tìm kiếm lý do để tiếp tục sống. Nhưng đôi khi, tôi cảm thấy mệt mỏi quá, không biết mình có thể đi xa đến đâu."Faye cảm nhận được sự chú ý của Yoko, như thể từng lời nói của cô đều được ghi lại trong lòng. Cái miệng xinh xinh của Yoko khẽ mím lại, đôi mắt mở to như đang lắng nghe từng nhịp tim của cô. Một cảm giác ấm áp dâng trào trong Faye, khiến cô cảm thấy mình không còn đơn độc nữa."Hỡi ơi, thiên thần bé nhỏ của tôi," Faye nghĩ thầm, lòng tràn ngập những cảm xúc khó tả. Sự hiện diện của Yoko như một ánh sáng rực rỡ, làm tan biến những bóng tối trong tâm hồn cô. Cô không chỉ tìm thấy một người bạn, mà còn tìm thấy một phần của chính mình qua ánh nhìn và sự chia sẻ."Cảm ơn em," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành. "Em đã làm cho cuộc sống của tôi trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều."Yoko nở một nụ cười tươi, "Em rất vui khi có thể lắng nghe cô. Câu chuyện của cô là một phần quan trọng trong cuộc sống của cô, và em cảm thấy tự hào khi được biết đến nó.""Này em nhé, xin lỗi tôi còn chưa biết tên em" Faye gãi gãi đầu mình gượng cười nói nhỏ
"Em tưởng cô sẽ không hỏi tên em," Yoko nói, một nụ cười khẽ hiện lên trên môi."Ôi, sao có thể chứ! Vì tôi vui quá nên quên béng đi mất," Faye đáp, ánh mắt lấp lánh."Tên em là Yoko," cô nhẹ nhàng giới thiệu."Yoko? Chỉ thế thôi ư?!" Faye ngạc nhiên."Chỉ thế thôi, chẳng lẽ còn ít, cô tham quá rồi đấy," Yoko cười khúc khích."Không, không! Nhiều nhiều, ngược lại, quá nhiều," Faye trêu chọc, lòng vui vẻ hơn khi thấy Yoko đang tỏa sáng trong ánh đèn đêm.Cả hai cùng nhau cười, và Faye cảm thấy như không khí xung quanh họ đang trở nên ấm áp hơn."Cảm ơn Yoko. Hôm nay, tôi đã cảm thấy nhẹ lòng hơn khi được chia sẻ.""Thế còn cô tên gì" nàng hỏi"Faye," cô nói, một nụ cười thoáng hiện trên môi. "Cái tên như một câu chuyện chưa được kể, như một bức tranh chưa hoàn thành, luôn chờ đợi một bàn tay tài hoa để tô điểm."Yoko cười nhẹ, "Cảm giác đó thật đặc biệt. Giữa những người xa lạ, thật khó để tìm thấy một người mà mình có thể mở lòng như vậy."Bầu không khí giữa họ trở nên thân mật hơn. Họ bắt đầu chia sẻ về những ước mơ và hoài bão của bản thân. "Tôi luôn mơ ước được đi du lịch, khám phá những nơi xa lạ," Faye nói, "nơi mà không ai biết đến tôi, nơi mà tôi có thể bắt đầu lại từ đầu. Như một chiếc lá rơi, tìm kiếm một mảnh đất mới để nảy mầm.""Điều đó thật tuyệt vời," Yoko đáp, ánh mắt đầy sự khát khao. "Tôi cũng muốn làm điều tương tự. Nhưng đôi khi, tôi cảm thấy sợ hãi. Sợ rằng sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này.""Cô sợ điều gì?" Faye hỏi, cảm giác sự gần gũi giữa họ ngày càng tăng lên."Sợ rằng sẽ mãi mãi sống trong những kỷ niệm, mà không bao giờ dám thực hiện những ước mơ của mình," Yoko nói, giọng cô có chút trầm lắng. "Nhưng cùng lúc đó, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc khi có những khoảnh khắc này.""Có lẽ, chính những khoảnh khắc nhỏ bé này mới là điều quý giá nhất," Faye đáp, ánh mắt cô ánh lên sự háo hức. "Chúng ta không cần phải đi đâu xa, chỉ cần được ở bên nhau trong những đêm này, tâm sự về cuộc sống. Như những vì sao lấp lánh giữa bầu trời đêm, mỗi câu chuyện của chúng ta là một ánh sáng nhỏ xíu, nhưng lại làm nên bức tranh vĩ đại của cuộc đời."Yoko gật đầu, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. "Cảm ơn vì đã chia sẻ điều này với tôi. Tôi cảm thấy dễ chịu khi nói chuyện với cô."Cảm giác buồn bã lẫn niềm hy vọng lấp lánh giữa họ. Họ là những người xa lạ trong thành phố rộng lớn này, nhưng giờ đây, giữa những cảm xúc chân thành, họ đã tìm thấy một phần của nhau."Có lẽ, trong những đêm tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nhau khám phá những điều mới mẻ hơn," Faye nói, ánh mắt cô ánh lên sự háo hức."Rất mong như vậy," Yoko đáp, "Tôi thật sự thích những cuộc trò chuyện này."Cả hai ngồi bên nhau, cảm nhận được sự kết nối và hiểu biết. Dưới ánh trăng lung linh, họ chia sẻ những ước mơ và kỷ niệm, những nỗi buồn và hy vọng, như hai dòng chảy giao nhau giữa dòng đời.Khi những ánh đèn trên bờ sông mờ dần, cả hai cô gái đều hiểu rằng cuộc sống sẽ tiếp tục trôi đi, nhưng những khoảnh khắc này sẽ mãi là những ký ức đẹp trong tâm hồn họ. Họ không chỉ là những người xa lạ, mà đã trở thành những người bạn tâm giao trong những đêm dài của Bangkok.
"Em tưởng cô sẽ không hỏi tên em," Yoko nói, một nụ cười khẽ hiện lên trên môi."Ôi, sao có thể chứ! Vì tôi vui quá nên quên béng đi mất," Faye đáp, ánh mắt lấp lánh."Tên em là Yoko," cô nhẹ nhàng giới thiệu."Yoko? Chỉ thế thôi ư?!" Faye ngạc nhiên."Chỉ thế thôi, chẳng lẽ còn ít, cô tham quá rồi đấy," Yoko cười khúc khích."Không, không! Nhiều nhiều, ngược lại, quá nhiều," Faye trêu chọc, lòng vui vẻ hơn khi thấy Yoko đang tỏa sáng trong ánh đèn đêm.Cả hai cùng nhau cười, và Faye cảm thấy như không khí xung quanh họ đang trở nên ấm áp hơn."Cảm ơn Yoko. Hôm nay, tôi đã cảm thấy nhẹ lòng hơn khi được chia sẻ.""Thế còn cô tên gì" nàng hỏi"Faye," cô nói, một nụ cười thoáng hiện trên môi. "Cái tên như một câu chuyện chưa được kể, như một bức tranh chưa hoàn thành, luôn chờ đợi một bàn tay tài hoa để tô điểm."Yoko cười nhẹ, "Cảm giác đó thật đặc biệt. Giữa những người xa lạ, thật khó để tìm thấy một người mà mình có thể mở lòng như vậy."Bầu không khí giữa họ trở nên thân mật hơn. Họ bắt đầu chia sẻ về những ước mơ và hoài bão của bản thân. "Tôi luôn mơ ước được đi du lịch, khám phá những nơi xa lạ," Faye nói, "nơi mà không ai biết đến tôi, nơi mà tôi có thể bắt đầu lại từ đầu. Như một chiếc lá rơi, tìm kiếm một mảnh đất mới để nảy mầm.""Điều đó thật tuyệt vời," Yoko đáp, ánh mắt đầy sự khát khao. "Tôi cũng muốn làm điều tương tự. Nhưng đôi khi, tôi cảm thấy sợ hãi. Sợ rằng sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này.""Cô sợ điều gì?" Faye hỏi, cảm giác sự gần gũi giữa họ ngày càng tăng lên."Sợ rằng sẽ mãi mãi sống trong những kỷ niệm, mà không bao giờ dám thực hiện những ước mơ của mình," Yoko nói, giọng cô có chút trầm lắng. "Nhưng cùng lúc đó, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc khi có những khoảnh khắc này.""Có lẽ, chính những khoảnh khắc nhỏ bé này mới là điều quý giá nhất," Faye đáp, ánh mắt cô ánh lên sự háo hức. "Chúng ta không cần phải đi đâu xa, chỉ cần được ở bên nhau trong những đêm này, tâm sự về cuộc sống. Như những vì sao lấp lánh giữa bầu trời đêm, mỗi câu chuyện của chúng ta là một ánh sáng nhỏ xíu, nhưng lại làm nên bức tranh vĩ đại của cuộc đời."Yoko gật đầu, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. "Cảm ơn vì đã chia sẻ điều này với tôi. Tôi cảm thấy dễ chịu khi nói chuyện với cô."Cảm giác buồn bã lẫn niềm hy vọng lấp lánh giữa họ. Họ là những người xa lạ trong thành phố rộng lớn này, nhưng giờ đây, giữa những cảm xúc chân thành, họ đã tìm thấy một phần của nhau."Có lẽ, trong những đêm tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nhau khám phá những điều mới mẻ hơn," Faye nói, ánh mắt cô ánh lên sự háo hức."Rất mong như vậy," Yoko đáp, "Tôi thật sự thích những cuộc trò chuyện này."Cả hai ngồi bên nhau, cảm nhận được sự kết nối và hiểu biết. Dưới ánh trăng lung linh, họ chia sẻ những ước mơ và kỷ niệm, những nỗi buồn và hy vọng, như hai dòng chảy giao nhau giữa dòng đời.Khi những ánh đèn trên bờ sông mờ dần, cả hai cô gái đều hiểu rằng cuộc sống sẽ tiếp tục trôi đi, nhưng những khoảnh khắc này sẽ mãi là những ký ức đẹp trong tâm hồn họ. Họ không chỉ là những người xa lạ, mà đã trở thành những người bạn tâm giao trong những đêm dài của Bangkok.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com