When In Korea Khi O Han Diep Diep
một,
-
Tối đó cả nhà mình loạn hết lên, số là bố mẹ lẫn mình và em trai đều rất bận bịu nên cả tuần chẳng chuẩn bị được gì nhiều. Vẫn biết là đi gần một tuần, phải tươm tất hết mọi bề rồi, ấy vậy mà đến trước ngày đi vẫn loạn cào cào lên tìm hết quần này áo nọ. Ba ngày trước chuyến đi, mình đem gần hết tiền trong "quỹ đen" ra để sắm hết quần này áo nọ. Bụng bảo dạ chọn những thứ có gam màu dễ thương đúng hợp với kiểu của mình. Đấy cứ qua loa như vậy cũng xong được cả một vali to đùng.Đêm đó mình bay muộn, một giờ sáng mới được lên máy bay và một rưỡi sáng mới được khởi hành. Cả nhà mình đến đó khá sớm, mình phải ngồi đợi tầm hai tiếng, cảm giác thấm mệt. Rồi lục tung cả list friend đang online thì chẳng được mấy người. Lúc muộn lắm rồi, thì thấy tên của cậu xuất hiện ở đầu thanh trò chuyện.
Vậy là cậu đã xuất hiện như vậy.
Nhưng đáng buồn thay, khi mà mình vừa nhắn thì đợi mãi chẳng thấy cậu trả lời đã lập tức offline. Mình biết không phải cậu cố tình như vậy, chẳng qua là cậu off rồi còn mình đen đủi nhắn không đúng lúc thôi. Nhưng dù sao cậu ngủ sớm cũng được vậy, ai mà đành bắt cậu phải thức cùng cơ chứ. Khoảnh khắc ấy mình cũng nghĩ, chắc vô duyên lắm mới đen đủi thế này. Phải vô duyên lắm mới mãi mà chẳng có cơ hội được yếu đuối một chút trước mắt cậu như này.Mình hồi hộp, nói ra thì hơi xấu hổ, đây là lần đầu mình ra nước ngoài. Đi máy bay nội địa trong Việt Nam thì từ hồi bé xíu năm ba tuổi đã đi đủ nhiều đến phát ớn rồi, nhưng ra khỏi hình chữ S thì đây mới là lần đầu. Khoảnh khắc kéo cái vali đi qua sảnh bay quốc tế rốt cuộc mình cũng hiểu thế nào là hồi hộp, rời khỏi tổ quốc, rời khỏi quê hương máu thịt luôn là một điều gì khó nói. Ít nhiều, ai đã đi, sẽ hiểu. Có thể trong một giây nào đó ngắn ngủi thôi, nếu mà nói là xúc động thì hơi quá đà, vì dù sao cũng chỉ là đi du lịch vui vẻ, nỗi buồn ấy nhanh chóng khuất lấp sau mưa bụi của Hà Nội.
Mình đã lên chuyến bay với một trái tim thấp thỏm vậy đấy, và bay liên tục trong bốn tiếng đồng hồ. Giờ bên Hàn nhanh hơn bên Việt Nam hai tiếng tròn, khi mình đến đó đã là 7h sáng của Hàn và mới 5h sáng bên Việt Nam. Mình không đáp xuống sân bay Incheon ở Seoul mà đáp xuống Yangyang thuộc tỉnh Gangwon. Đây là sân bay nhỏ, không có nghĩa là nó tệ, vẫn xịn các thứ như thường, chỉ trách Incheon đông đúc quá, và mẹ mình lại bốc trúng cái đoàn đi Yangyang này.
Quên chưa nói, mình đi tour nên là than ôi, bao nhiêu thứ bực mình, nhưng nói sau.
-
Lạy trời phật, con mãn nguyện ạ.
Sau đó mình lên xe để tới thủ đô của Hàn Quốc, đúng vậy trái tim Seoul. Dân Hàn đặc biệt kém tiếng Anh, lý do chủ yếu được đưa ra là vì họ vốn đã dùng chữ tượng hình (như tiếng Hán), trong khi ngôn ngữ toàn thế giới lại sử dụng chữ tượng thanh, tiếng Latin. Tuy vậy, trong du lịch đương nhiên vẫn phải chơi chữ. Seoul đón mình bằng chiếc taxi màu cam đặc trưng với hai từ đơn giản trên cửa xe: "Soul, Seoul". Đó là cách mà thủ đô Hàn Quốc chào mình, chẳng biết sao lúc đấy cũng hơi nhớ Hà Lội, nhưng mà, vẫn giống khi ở sân bay nó chỉ diễn ra trong vài giây nào đấy mà thôi, cuộc vui của mình còn dài kinh khủng.
Điểm đến đầu tiên là cầu kính, nghe tên biết vật liệu, đó là cây cầu làm bằng kính, dày tầm vài mét, nhìn xuống bên dưới là dòng sông. Nói chung là cũng khá cao đấy, chỉ là mình không sợ lắm, ở Hàn hầu như mọi thứ đều vừa phải chứ không hề mạo hiểm hay đáng sợ gì cả. Trời rất nắng, tuy nhiên nhờ có nắng mà ảnh mới đẹp. Mình đối với cái kiểu thời tiết hãm tài này cũng không thấy lạ lùng gì lắm, chỉ là đi hết một vòng cầu xong thì thấy nóng nực biết mấy.
Người Hàn khá tình cảm, mình thấy rất nhiều đôi tình nhân dắt tay nhau bên cạnh có xách một cái giỏ. Thoạt nhìn qua hơi giống đi picnic. Thật sự rất đáng yêu và cũng rất đáng ngưỡng mộ. Dân Hàn Quốc nét không xinh được như dân mình, nhưng da họ rất đẹp, trời ơi căng bóng luôn, ngưỡng mộ vô cùng. Nhìn từng đôi sóng vai bên nhau từ trẻ đến cả người già, mình cảm thấy yên bình. Đúng, là yên bình.Trời càng nắng thì ảnh càng đẹp, là chuyện xưa nay đều vậy rồi, mình chụp không biết cơ man nào là ảnh, chỉ tiếc một nỗi wifi ở Hàn cũng là một hình thức thương mại, chán thật. Ở đâu họ cũng đòi hỏi access của bạn phải là một số tiền nào đó. Điều này mình đã được chiêm nghiệm ngay ở trên sân bay. Riêng về khoản wifi, mình nghĩ đất mẹ Việt Nam này vẫn tuyệt vời lắm.
Vậy nên đêm về mới có mạng mà up ảnh sống ảo các thứ mà khổ nỗi, lúc về qua hết giờ vàng rồi còn mỗi giờ sắt giờ đồng, thôi đành vậy.
-
Đầu giờ chiều mình tới tháp truyền hình Namsan nổi tiếng với hành lang toàn khoá là khoá. Đúng vậy, khoá tình yêu cũng chính là bìa của tập truyện nhỏ này."Thế hôm nay cậu có khoá tên anh nào không?"Cậu đã nhắn hỏi như thế lúc tối. Đương nhiên là không, vì mình nghe nói, phàm là người thương nhau mà cứ lên đây về hay chia tay lắm. Mình thì chẳng muốn xa lạ với cậu đâu.Tháp cao nhưng mình không lên, mình cảm thấy trên đó có vẻ không đẹp đứng ở lưng chừng phóng tầm mắt xuống là cả thành phố xinh đẹp lạ lùng trong ánh hoàng hôn. Mặt trời rực đỏ như một chiếc đèn lồng khổng lồ trong phim cổ trang Trung Quốc, bụi hồng giăng khắp nơi, không khí trong lành mát mẻ. Gió thổi mây trôi, xin thề có lá bồ đề, mình nhớ cậu thực sự. Nhớ những lúc mà cậu cũng đi đến Namsan này nhắn tin với mình kể vài chuyện nho nhỏ. Nỗi háo hức cũng muốn kể cho cậu nghe về những điều đang diễn ra lớn hơn bao giờ hết. Hôm đó phải đến mười giờ Việt Nam mình mới về đến khách sạn. Tắm rửa nhanh nhất cũng hết một tiếng đồng hồ, sau đó mình vồ ngay lấy cái điện thoại.Nỗi nhớ dồn dập. Ở nơi xa lạ, không có ai thân quen, đi tour mệt mỏi, bạn bè thì có nhưng bạn trai thì không, nỗi cô đơn biến thành sợi dây thừng thít chặt trái tim lại. Rồi lại chùng dây khi nghĩ về cậu. Trái tim yếu đuối này, thật sự ngốc nghếch.Nhưng nếu tuổi trẻ chỉ có vài ngày ngốc nghếch, mình tình nguyện."Có mệt lắm không?""Hôm nay t đi tháp truyền hình, ôi mệt chết mất.""Ha ha, hồi xưa t đi cũng mệt lắm. Nghỉ ngơi chút đi.""Nhưng không quen múi giờ này lắm huhu mất ngủ rùi...""Thế thì nói chuyện, nhưng mà buồn ngủ một tý là nói nhé đừng ngủ quên.""Nhớ rùi ạ."Đêm đó mình nhắn bạn từ mười giờ tối đến gần hai giờ sáng giờ Việt Nam.Thiết nghĩ, Seoul có phải nơi trái tim về với nhau hay chăng?
(Còn nữa)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com