TruyenHHH.com

Wenrene Son Seobang Or Wan Baby Cover Edited

Joo Hyun thở dài, hôm nay cô phải bỏ một buổi học để ở nhà trông Wan, cô đã gọi điện nhờ Taeny nhưng hai người ấy bảo mắc đi hâm nóng tình cảm gì gì đó *còn nguyên nhân sâu xa thì trên kia đã nêu rõ =.=*. Cô cũng định bế Wan sang nhờ thím Shinyoung hàng xóm giữ dùm, ai dè mới qua thì hay tin thím ấy vừa đi cấp cứu đêm qua vì bị bội thực =.= Nghe người nhà bảo đâu là đêm qua, thím lên cơn thèm ăn tuổi dậy thì....ý lộn....tuổi mãn kinh, không biết có chính xác không mà thấy thím ra ngoài bao nguyên xe jja-jjang nhà chị Boong Sun. Ăn uống thế nào đấy rồi bỗng thím ngã vật ra, mắt thì trợn ngược, miệng thì cứng đơ cùng một đống jja-jjang bên trong, tưởng tượng thôi mà Joo Hyun nghĩ cô đang xem phim kinh dị rồi đó +.+, sau đó chị Boong Sun hốt hoảng quá, chạy lên báo người nhà kêu xe đi cấp cứu.
Haizz, đúng là đáng sợ! Nhắc tới thím Shinyoung mới nói, Joo Hyun cũng bất đắc dĩ, kẹt dữ lắm mới nhờ thím giữ Wan giùm. Tại Joo Hyun biết thím có cái tật ham ăn xấu kinh khủng, tới đồ ăn trẻ em cũng không tha, đó là những gì Joo Hyun được truyền đạt lại từ mấy người đã gửi con cho thím Shinyoung trước kia. Joo Hyun sợ Wan sẽ thiếu đồ ăn, tính em ấy lại ăn nhiều nữa nên mỗi lần gửi Wan cho thím là Joo Hyun phải bỏ kèm đồ ăn gấp 3-4 gì đó không à.
Tuy nhiên, có một điều mà Joo Hyun đâu có biết, Wan nhà ta cũng không phải hạng vừa, bà thím Shinyoung đó lấy đồ ăn của đứa nhóc nào khác thì được chứ đụng tới đồ của Wan, mà còn là đồ của Joo Hyun làm cho Wan nữa thì còn lâu nhá!!! Wan sẽ sử dụng mọi chiêu thức đã thử nghiệm và có kết quả với....Tete ra đối phó, đó là cào, xé, ngắt, nhéo cái bà thím mập ú đó để đòi lại đồ ăn. Hoặc là Wan sẽ dùng tới KHỔ NHỤC KẾ,....... tức..........LA LÀNG, GÀO THÉT!!!!!!!........ cho bà con hàng xóm xung quanh bu lại coi để bà thím kia quê quá mà trả đồ ăn lại cho cô. Vài lần như vậy là thím Shinyoung cũng hiểu được cái độ lợi hại của con nhóc kia mà không rớ tới thức ăn của nó nữa.
Nói vậy chứ mỗi lần đối phó với thím Shinyoung thì Wan cũng mệt lắm chứ, nên Wan chỉ muốn được ở nhà cùng Joo Hyun thôi, được Joo Hyun chăm sóc, nâng niu thì còn gì bằng!!!
Vậy nên khi sáng nay thấy Joo Hyun không thể gửi Wan qua nhà bà thím mập ú kia, cũng không thể nhờ cặp đôi lùn tịt đó, mà ở nhà giữ Wan là Wan mừng lắm đó.
.....
.....
Thảy bình sữa vừa bú xong qua một bên, Wan bò tới chỗ Joo Hyun đang ngồi, ôm lấy chân cô ấy rồi từ từ trườn vào ngồi trong lòng Joo Hyun, miệng thì mỉm cười thoả mãn
"Em bú xong rồi hả Wan?" Joo Hyun bỏ quyển sách đang đọc sang một bên ngay khi cô cảm thấy một vật vừa nặng vừa ấm vừa ngồi vào lòng mình
".....Xong....òi..." Wan ngước đầu lên nhìn Joo Hyun, miệng nở nụ cười thật lớn
"Vậy giờ em muốn làm gì hả Wan?" Joo Hyun hỏi khi cô cúi nhẹ đầu xuống, đặt một nụ hôn lên tóc Wan
Wan nhìn xung quanh một hồi rồi chợt nghĩ tới điều gì đó, nhóc nhảy ra khỏi người Joo Hyun, bò tới chỗ để cái ba lô màu xanh hình con cá sấu của nhóc rồi lục lọi như tìm thứ gì đó. Joo Hyun ngơ ngác nhìn theo từng hành động của Wan, sau một hồi, cô thấy Wan lôi ra một quyển sách tô màu và một hộp bút chì màu mà hôm qua cô dẫn Wan đi hiệu sách, nhóc đã đòi mua cho bằng được.
Wan khệ nệ kéo hộp bút chì cùng quyển sách tới chỗ Joo Hyun đang ngồi rồi lại một lần nữa chui vào lòng cô, điều đó làm Joo Hyun mỉm cười, cứ như người Joo Hyun là vị trí yêu thích của Wan vậy *chứ còn gì nữa ^.^*.
Ngay khi mọi thứ đã yên vị, Wan lấy từ trong hộp bút ra cây bút chì màu xanh dương, rồi kéo quyển sách tới gần mình, người hơi cúi xuống như đang viết gì đó.
Joo Hyun mỉm cười nhìn theo từng hành động của Wan, vì Wan ngồi trước mặt cô nên cô không thể biết em ấy đang vẽ gì, nhưng cô nghĩ nó sẽ là những nét nguệch ngoạc nào đó thôi. Joo Hyun chỉ thấy Wan vẽ được vài nét gì đó rồi cây bút chì tự nhiên văng ra vì tay nhóc yếu quá, không thể cầm chặt cây bút được. Nhưng ngay sau đó, Wan lại lập tức chồm tới, nắm lấy cây bút chì và lại tiếp tục "vẽ"
"Wan àh, em vẽ gì vậy? Cho unnie xem với" Joo Hyun nói khi thấy Wan ngồi thẳng người dậy, hình như nhóc đã "vẽ" xong
Joo Hyun cầm quyển sách của Wan lên, nụ cười trên khuôn mặt cô từ từ biến mất, thay vào đó là một nét mặt ngạc nhiên tột độ
Quyển sách không hề có những nét vẽ bậy bạ, cũng không phải có hình thù bất cứ thứ gì, mà là.....một dòng chữ, chính xác hơn là tên của một người
SON SEUNG WAN
Như để chắc chắn hơn những gì mình vừa viết, Wan nhổm người dậy, chụp lấy cánh tay Joo Hyun, miệng nói lớn
"....CHEUN..NG...............WWAAAA-NN....."
*Joo Hyun nhìn quyển sách rồi lại nhìn Wan*
"CHON.....CHEUNG..WANN..." *là SON SEUNG WAN đó ^^'*
*nhìn sách rồi nhìn Wan*
"CHEUNG WAN..........CHON....CHEUNG WANNN" Wan vừa nói vừa chỉ tay vào mình
*nhìn sách, nhìn Wan*
"......"
*nhìn sách, nhìn Wan* chóng mặt quá đi!!!
"......"
......
......
"ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"
*Bỏ chạy, cầm điện thoại lên*
'Trời ơi, làm ơn bắt máy dùm con đi mà!'
"Alô"
"Taeyeon àh, cậu.....cậu...không tin được đâu,....Wan .....Wan...."
"Joo Hyun... Joo Hyun, bình tĩnh lại coi, nói từ từ thôi, có chuyện gì hả?"
"Wan ....Wan vừa nói..."
"Chuyện này mình biết rồi"
"K..không phải, Wan vừa nói ....tên một người...."
"Không có gì ngạc nhiên cả"
"Aish......Wan thậm chí....còn viết được tên đó ra nữa.."
"XẠO!..."
......
......
"Ơ...."
"YAH, BAE JOO HYUN, cậu không thể để bọn mình yên tĩnh đi nghỉ sao, hồi sáng mới gọi điện nhờ trông chừng Wan, giờ thì tiếp tục bịa chuyện lừa bọn mình hả? Thôi nha, Fany ra rồi, mình phải đi tiếp đây"
"Khoan, Taeng—"
Tút tút tút
OMG, sao lại không tin mình chứ!
Joo Hyun nuốt nước bọt, cô quay lại nhìn về phía phòng mình, nơi có Wan ở đó
Bae Joo Hyun, bình tĩnh, đúng rồi, mày cần phải bình tĩnh
Hít thở đi
Đúng rồi
123 123 123
Suy nghĩ
Suy nghĩ thật chín chắn coi nào
Wan vừa nói và viết tên một ai đó
Được rồi, chỉ có hai điều thôi....
Wan nhà mình là thiên tài......và đó là tên thật của Wan
ĐÚNG RỒI
ĐÓ CHẮC CHẮN LÀ TÊN CỦA WAN
Em ấy đang cố nói cho mình biết điều đó
Hít một hơi thật sâu, Joo Hyun quyết định quay trở lại phòng gặp Wan. Wan đang ngồi trên giường, mặt hơi cúi xuống, có lẽ cô nhóc đang buồn khi thấy Joo Hyun hoảng sợ bỏ chạy như vậy.
"Wan..."
Wan từ từ ngẩn đầu lên và Joo Hyun có thể nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của cô bé, chưa bao giờ Joo Hyun thấy mình tệ như vậy, tại sao cô có thể bỏ Wan rồi chạy đi như vậy?
Chắc Wan buồn mình lắm...
Joo Hyun từ từ tiến tới giường, cô bế Wan lên, ôm em ấy vào lòng, tay nhẹ nhàng xoa tấm lưng nhỏ bé đó. Wan không nói gì, chỉ im lặng dựa đầu vào ngực Joo Hyun.
Bản thân Seung Wan cũng không biết cô vừa làm gì nữa, chỉ là cô muốn để lại một dấu hiệu cho Joo Hyun biết về con người thật của mình. Ngày qua ngày, cô lại càng cảm thấy yêu Joo Hyun nhiều hơn và điều đó thôi thúc Seung Wan cái ham muốn được quay trở về con người trước kia của cô, để cô có đủ sức mạnh giữ Joo Hyun lại bên mình, vì cô biết nếu ở mãi trong hình hài một đứa nhóc như thế này thì Joo Hyun sẽ chỉ mãi xem cô như một đứa em thôi. Nhưng hình như hành động vừa rồi của cô đã làm Joo Hyun khiếp sợ thì phải. Điều đó là đương nhiên rồi, ai có thể tin được khi một đứa bé chưa đầy 1 tuổi có thể cầm bút và viết tên ai đó chứ?
Khẽ cười buồn, Wan siết chặt hơn tay mình trên vai Joo Hyun, cô không biết làm thế nào để Joo Hyun tin cô và làm thế nào để cô trở lại như xưa nữa...
"Em tên là Son Seung Wan?"
Giọng nói của Joo Hyun vang lên làm Wan bất ngờ, cô khẽ đẩy đầu mình ra khỏi ngực Joo Hyun và ngước lên nhìn cô ấy
"Tên của em là Son Seung Wan có phải không?" Joo Hyun hỏi lại lần nữa, lần này với giọng dịu dàng hơn khi cô cũng cúi đầu xuống nhìn vào mắt Wan
Đôi mắt đó chợt mở to ra rồi trở nên long lanh cứ như chủ nhân của nó vừa tìm thấy một tia hy vọng. Nở một nụ cười thật tươi nhìn Joo Hyun, Wan liên tục gật đầu rồi chỉ tay vào mình
"CHON....CHEUNG WAN..."
Nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Wan mà trong lòng Joo Hyun cũng thấy vui theo, cô vuốt nhẹ đôi má phúng phính đó rồi đặt lên đó lên một nụ hôn
"Được rồi, unnie biết rồi, em tên là Son Seung Wan"
"Nhưng mà, sao em có thể--"
Kính kong!
Joo Hyun định hỏi thêm Wan về việc tại sao em ấy có thể viết được chữ như vậy, thì tiếng chuông cửa vang lên làm gián đoạn câu hỏi của cô. Vẫn bế Wan trên tay, Joo Hyun ra mở cửa và hình ảnh của hai hôm trước lại lặp lại lần nữa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com