Wenrene Moult
Đến tuổi này rồi, nếu không có trí tưởng tượng thì thật sự chẳng có gì để kể về ngày dài tháng rộng đâu. Tôi đã nghĩ vậy ở sinh nhật thứ ba mươi năm ngoái của mình. Nhiều người nghĩ rằng phụ nữ hẳn phải khủng hoảng hay khẩn cấp lắm khi tuổi đến tam tuần nhưng tôi chỉ nghĩ như thế. Cuộc sống an bình, dễ chịu, đầy đủ trải nghiệm này.Ít ra thì trong suốt tám năm giảng dạy và làm việc ở học viện, tôi luôn chắc mẩm là vậy.'Cô Seungwan, cô chuẩn bị sẵn sàng hết cả rồi chứ?' Hiệu phó Ashburn, hơn năm mươi tuổi, vừa làm công tác giám hiệu, nghiên cứu lẫn giảng dạy môn Lý thuyết dịch khoa tiếng Pháp nói với tôi khi trà của cô vẫn còn nóng. Tôi đặt nước của mình xuống bàn cho lịch sự rồi mới thưa. 'Vâng, thưa cô, nghiên cứu sinh đến hôm nay sẽ dự giờ ba tiết và phỏng vấn hai học viên trước giờ tan tầm hai mươi phút.' Tôi nhớ lại lịch trình trong lòng bàn tay mình. 'Buổi họp giao ban sáng nay em đã truyền đạt lời cô dặn dò với mọi người.' Cô Ashburn gật đầu, thấy trà đã thôi bốc khói thì nhấp môi, có vẻ thời gian trò chuyện dành cho tôi sắp hết. 'Nhờ cô Seungwan cả nhé.' Tuy chưa bao giờ có nguyện vọng làm lãnh đạo như cô Ashburn nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn đặt mình vào vị trí của cô và tự hỏi liệu mình có thể sống một cách hời hợt với mọi thứ thế không. Những người có địa vị và trách nhiệm lớn thường sẽ vin vào quỹ thời gian hữu hạn mà chia chác năng lượng trong ngày rất chênh lệch. Nói rõ hơn, họ xác định một việc bản thân cho là quan trọng nhất, với hiệu phó Ashburn thì là việc điều hành học viện, để đầu tư hầu hết chú tâm của bản thân vào đó và bỏ bê hay ít ra cũng chỉ chú ý rất hững hờ mọi thứ còn lại. Dù đó là sức khoẻ của họ. Dù đó là sở thích thời trẻ họ phát cuồng lên. Dù đó là tinh thần của mọi người xung quanh. Khi một người đạt được địa vị và trách nhiệm nhất định, tinh thần của người xung quanh trở thành thứ kém quan trọng nhất trên đời và nếu một trong chúng ta là người xung quanh của những người như vậy, chúng ta cũng không thể oán trách hay than phiền gì hết. Cô ấy còn có việc quan trọng hơn cần xử lý mà. Tôi thường tự lý luận như thế khi người khác nói chuyện với mình theo kiểu mình chỉ là một sự phân tán tư tưởng, trước khi thời khắc việc quan trọng của họ điểm. Không phải vì tôi hiểu cho họ mà lối nghĩ đấy khiến tôi cảm thấy khá hơn về bản thân. Nghe có vẻ mâu thuẫn nhưng thực vậy, tôi ghét phải phiền lòng về hành động của người khác. Ở vị trí của tôi, có thể dễ dàng nói rằng nếu là mình thì sẽ cố gắng hết sức để không tỏ ra bề trên hay phân tâm khi nhận được sự chú ý của bất kỳ ai, nhưng kỳ thực tôi biết nó còn lâu mới đúng với thực tế. Những ngày công việc đã nhiều rồi mà còn phải gặp gỡ nhiều người, cuối ngày về nhà, tôi suy sụp ngay. Như thể trong trung khu thần kinh của tôi có một hộp pin. Hộp pin này không liên quan gì đến đồ ăn thức uống tôi nạp vào người để chuyển hoá năng lượng trong cơ thể. Những giây phút tôi tỉnh thức và di dịch ngoài xã hội là dung dịch chất lỏng trong hộp pin chầm chậm bốc hơi đi. Khi tôi được ngồi hoặc nằm xuống và không phải nghe thấy âm thanh cuộc sống thì hộp pin sẽ nở ra và đầy lên như bánh mì lên men. Những khi hộp pin này cạn kiệt mà tôi vì lý do nào đó vẫn chưa thể về với căn hộ mười hai pyeong nhỏ bé và yên tĩnh của mình, thì tôi sẽ hành xử hệt như cô Ashburn hay những người có địa vị trên. Hững hờ, phân tâm, thua thiệt trong mọi sự tương ngộ. Không biết là vì sự cao ngạo cố hữu đến từ người có trí khôn và kinh nghiệm thượng đẳng hơn tất thảy hay vì hộp pin trong trung khu thần kinh của cô Ashburn và những người giống cô lúc nào cũng cạn mà họ luôn lay lắt như xác sống vậy. Khi ly cà phê của mình đã lấy đủ phần trong chiếc máy rang hạt cũ kỹ kia, tôi nhấc nó trên một tay, tay còn lại ôm tập giáo án lớp tám cùng điện thoại đã để sang chế độ yên lặng ra hành lang, tiến về lớp trong thời khoá biểu. Cửa đóng lại sau lưng tôi một tiếng thộp. Nghe thì có vẻ rất ôm đồm và bận bịu khắp người nhưng tôi đã làm chuyện này liên tục trong tám năm mà chưa gặp vấn đề gì. Tuy nhiên khi tôi vừa đóng cánh cửa lại bằng chân xong thì cảm thấy có một sự ớn lạnh nổi rần lên trên cổ.Tôi sợ lắm. Cả người tê cứng lại. Đặc biệt là khi sự lạnh lẽo kia di chuyển. Có một sự sống vừa rơi xuống đầu và bò trên gáy cổ của tôi. Một sự sống máu lạnh. Đây là học viện ngoại ngữ. Tôi dạy môn Biên dịch chuyên ngành chứ không phải Sinh học. Nhưng có lẽ bản năng sinh tồn yếu ớt của một con chuột thành phố không thể nhìn cũng biết thứ đang đe doạ tính mạng mình là một con vật bò sát biến nhiệt. Có lẽ tiếng thộp hơi vang vọng ban nãy không chỉ là tiếng cửa đóng lại mà một con rắn độc vừa rơi xuống cổ mình. Hay nó chỉ là một con thằn lằn? Suy cho cùng, đây là một học viện đào tạo lớn giữa trung tâm Glasgow chứ đâu phải cao nguyên Caithness. Làm thế nào mà một con rắn có thể mở một loạt cửa sắt có khoá thông minh để vào đây rồi rơi xuống cổ của tôi được. Tôi cũng không hiểu tại sao lúc đó mình không giật bắn người lên hay cử động gì mà lại chết lặng rồi suy diễn đủ thứ, thậm chí còn vờ như bản thân vừa thấy cả cuộc đời nhàm chán từ trước đến nay vụt qua trước mắt rồi thắc mắc luôn cả hậu sự của chính mình. Vẫn sống đến khi cơ thể phản ứng với một giọt mồ hôi chảy ra từ trên trán, tôi lờ mờ kết luận có lẽ con rắn độc kinh khủng này đã thoát ra từ sở thú thành phố và lọt vào học viện qua đường ống thông gió, còn tôi là nạn nhân yểu mệnh xấu số của nó, thì tôi nghe tiếng la thảng thốt sau lưng. Theo sau tiếng la đó là sức nặng của cái chết trên cổ tôi được gỡ xuống. Cả thân thể đang cứng đờ ngay lập tức mũn ra. Giáo án, điện thoại và cả ly cà phê trên tay tôi rơi vỡ hết xuống sàn, ngay cả đầu gối cũng bỏ cuộc khiến tôi ngã quỵ xuống đất. Hộp pin trong trung khu thần kinh tuyên bố đình công ngay lúc tám giờ mười lăm phút sáng, dù cho mọi khi nó cung cấp đủ năng lượng đến mười hai tiếng cả ngày.'Trời đất ơi, em xin lỗi chị nhiều lắm! Chị có làm sao không ạ?'Trông tôi có giống như không làm sao không? Tôi nói trong đầu giữa đống giáo án trộn lẫn với cà phê nóng, đang thiêu đốt da đùi. Dù thế, tôi vẫn ưa thích tình trạng này hơn là cảm giác lạnh ngắt nơi cổ gáy ban nãy. 'Ôi không, bỏng mất. Để em đưa chị đến phòng y tế. Ở đây có phòng y tế không ạ?'Nghe câu hỏi này tôi mới biết người cứu mạng mình là vị nghiên cứu sinh có hẹn dự giờ tiết hai hôm nay. Nhìn sang một tay bên phải đang được con vật đáng sợ kia quấn lấy của cô ấy, tôi mới dường như đoán được người cứu mạng mình cũng là kẻ suýt nữa là ngộ sát mình luôn. Có lẽ cô ấy cũng đoán được cảm xúc của tôi đối với nó khi hai đôi mắt chạm nhau. Cô đặt mớ giấy ướt nhẹp trên tay qua bên, dùng bàn tay trái kéo phéc-mơ-tuya của một cái túi tote đen in hoạ tiết hoa vàng để đặt con vật vào, rồi đóng lại. Tôi thì dò rằng nếu con vật đó có ý định thoát ra thì "cái lồng" đó chẳng thể cản được. Nhưng vì cô gái trước mặt tỏ ra rất chắc chắn với quyết định của mình nên tôi cũng chẳng góp ý làm gì. Mặt khác, tôi không chắc khi lên tiếng thì có gì thoát ra khỏi cuống họng khô rốc ráo của mình nổi không. 'Mọi khi Cơm nắm không chạy lạc thế này đâu nhưng em đoán ban nãy trong bãi đỗ xe nóng quá nó đã nhảy ra khỏi túi. Cũng có thể vì em quên kéo khoá nên chú nghĩ là có thể ra ngoài rồi lạc mất vì chỗ này rộng quá.' Cô ấy bắt đầu vụng về giải thích. Tôi nhớ lại tên trên hồ sơ tiếp nhận tuần trước. Yeri Kim, hai mươi bốn tuổi, dự bị tiến sĩ ngành Sư phạm ngôn ngữ ở Đại học Edinburgh. Nghe nói giáo sư hướng dẫn cô ấy là đồng nghiệp cũ của ai đó trong học viện nên giới thiệu đến đây thu thập tài liệu nghiên cứu cho đề tài luận văn tốt nghiệp. 'Cơm nắm?' 'Vâng. Là chú trăn con này, tên chú là Cơm nắm. Jumeok-bab.' Yeri giải thích. Cô dìu tôi đứng dậy, tay nắm tất thảy giấy tờ và túi đựng trăn, cẩn thận bước qua những chỗ dễ có mẻ thuỷ tinh. Tôi chỉ cho Yeri chỗ để lấy mốc cảnh báo trơn trượt của chú lao công trong kho ra đặt hai đầu hành lang khi có ai đó đi ngang qua rồi cùng cô tiến về phòng y tế. 'Cô nói tiếng Hàn à?' Tôi lịch sự hỏi. Cố không nghĩ đến con vật trong chiếc túi chỉ cách chưa đến một mét kia. Yeri vừa vâng vừa gật đầu. 'Gia đình em đến đây năm em mười tuổi nhưng ai cũng nói tiếng Hàn với nhau ạ.' Tôi gật đầu. Ở trung tâm hay học viện ngoại ngữ thì thiếu gì người nước ngoài. 'Sao cô lại mang trăn đến đây?' 'Ôi, em xin lỗi.' Cô lại tỏ vẻ hối hả kiểu gì, thấy tôi ra vẻ tò mò hơn là trách móc thì mới giải thích. 'Em là nghiên cứu sinh có hẹn đến dự giờ khoa tiếng Hàn hôm nay, chị biết đấy, em không sống ở đây nên phải thuê airbnb ở trong thời gian công tác. Trên website ghi rõ là phòng thân thiện với thú cưng vậy mà khi chủ nhà thấy Cơm nắm liền thẳng thừng từ chối. Tiền cọc em đã đóng rồi không lấy lại được, toàn bộ hành lý vẫn còn trong xe, bây giờ tìm một chỗ để chứa cả hai bọn em vẫn chưa thấy nên trước mắt em phải mang chú đi làm. Ai ngờ lại xảy ra việc này.' 'Em thề là chưa bao giờ Cơm nắm cư xử thế này đâu ạ. Nó rất hiền lành. Nhút nhát nữa là!' Yeri lên giọng oán trách dù tôi biết mình không phải người làm cô ấy phiền lòng.Tôi không truy cứu cô ấy nữa. Một là chú trăn đấy chưa làm gì tôi, hai là sau khi bị đẩy vào cảm giác đang gần đất xa trời thì việc biết nó vô hại đem lại sự thoải mái lạ lùng. Ý tôi là chuyện đã có thể chuyển biến xấu hơn nhiều và tạm thời tôi vẫn đang thở đều rành mạch.
—
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com