TruyenHHH.com

[ Wenrene ] Em, tôi và chúng ta

Chap 1

leyna_luvies331

Ánh nắng sáng nhẹ nhàng len lỏi qua khung cửa sổ, báo hiệu một ngày mới lại tới. Tia nắng len lỏi qua ô cửa sổ, nhẹ nhàng vỗ về gò má phúng phính như muốn đánh thức chủ nhân của nó thức dậy.

* Cốc, cốc*

- Cô Seung Wan, phiền cô thức dậy. Mọi thức đã được chuẩn bị sẵn sàng, cô chủ nhắc nhở tôi rằng ngày hôm nay không thể bị trễ.

- Được rồi. Oáppp * Ngáp* Phiền mọi người nói lại với chị Joohuyn là tôi sẽ có mặt ở bàn ăn sau 30ph nữa.

Hôm nay, cô - Bae Seung Wan sẽ chính thức trở thành sinh viên đại học. Nhanh chóng rời khỏi chiếc giường êm ái, tấm rửa và trang điểm thật nhẹ nhàng, xong rồi coi khoác lên mình bộ y phục đã được chị gái cô chuẩn bị từ trước.

À, nhắc mới nhớ, chị Joohuyn - người phụ nữ số 1 trong lòng cô, cực kỳ khó tính của cô lúc nào cũng xem cô là con nít hết. Từ khi cô chỉ là cô nhóc vào cấp 1 và giờ đã là thiếu nữ 18 tuổi xinh đẹp thì chị cô đều chuẩn bị sẵn mọi thứ vào buổi sáng cho cô hết. Haizz, làm sao mà cô có thể trưởng thành với người chị già này cơ chứ. Kìa, bản mặt lạnh lùng khó ưa của bả đang coi tablet vào mỗi buổi sáng cùng với một tách cà phê đang đợi cô trên sofa nhìn thấy mà phát ghét. Seungwan tiến tới phía sau Joohuyn, vòng tay ôm chị từ phía sau.

- Hứ, unnieeee. Chị lúc nào cũng thương em vậy thì làm sao em thành người trưởng thành được.

- Chị mới chính là không cần em lớn nhanh như thế. Chị chỉ cần một Seung Wan bé bỏng ngoan ngoãn nghe lời để chị cưng nựng thôi. - Irene ngước nhìn em bằng nụ cười cưng chiều.

- Chị * ngượng  ngùng, quay mặt né *

- Haha, nay cục vàng của chị cũng biết ngượng nha. Nhanh ngồi ăn sáng đi, không là muộn giờ học.

Sau khi kết thúc buổi sáng trong tiếng cười đùa của hai chị em thì Son Wendy đã chính thức ngồi trong chiếc BMW màu đen để chị gái đưa tới trường. Hôm nay là ngày học đầu tiên của giảng đường đại học, điều đó làm cô không khỏi lo lắng. Chợt đưa mắt ra nhìn dòng người náo nhiệt bên kia khung cửa sổ, cô nghĩ thoáng qua về khoảng thời gian sắp tới. Trường mới sẽ có nhiều bạn không? Lớp học mới sẽ như thế nào?

Bất chợt có một bàn tay nắm lên bàn tay đang nắm chặt của cô:

- Em lo lắng như vậy làm gì, trước giờ chẳng phải Wannie của chị học rất giỏi sao !

- Unnie ~ Em thật sự lo lắng nha, nghe nói rằng môi trường đại học thật sự khá, em chỉ sợ là mình không thích nghi được.

- Wannie, không cần quá lo lắng. Em cứ thả lỏng và tìm hiểu về môi trường mới. Chiều nay học xong thì sẽ có người đến rước em về. Chị cần ra ngoại ô, xuống nhà máy kiểm tra chất lượng đợt hàng mới nên có lẽ sẽ về hơi muộn.

- Nae. Em biết rồi ạ.

- Ngoan.

# Trường đại học quốc gia Seoul

Sau khi chia tay chị Joohuyn thì cô đang lang thang trong khuôn viên trường tìm lớp học. Chợt nghe có tiếng chân chạy nhanh lại từ phía sau, cô chợt ngoảnh lại.

- Wendy-ssi, cậu đợi tớ với * hộc, hộc*

- Này Seulgi, sao cậu lại phải chạy nhanh thế. Tớ sẽ đợi cậu mà. Lâu rồi không gặp, cậu có hồi hộp không ?

- Hii, tất nhiên rồi. Mà tớ nghe nói trường mình có nhiều đồ ăn ngon lắm, tớ nhất định phải cùng cậu thử hết mới được. - Kang Seulgi cười híp mắt và nhìn lên bầu trời.

- Cậu tìm được lớp học chưa? Lớp học của tớ phía trước kia rồi.

- À, Hihi. Tớ chưa tìm được nhưng mà đừng lo, cậu cứ vào lớp trước đi.

- Cậu có chắc là không cần tớ đi tìm lớp cùng cậu ? - Wendy nghiêng đầu nhìn Seulgi.

- Ừ, hẹn gặp cậu giờ ăn trưa.

- Vậy thì gặp lại vào giờ ăn trưa. 

Lớp đại học khá khác với trường cấp 3: không quá khó khăn về đồng phục đi học cũng như là quy định về tóc tai. Nên dường như Wendy có thể thấy, sự đa dạng trong phong cách của các bạn học. Tiết học đầu chủ yếu để làm quen, giới thiệu môn học cũng như là cách giáo sư sẽ đánh giá học sinh trong học kỳ này. Wendy cẩn thận ghi chú lại những lưu ý quan trọng. Tiết học chẳng mấy chốc kết thúc và giờ ăn trưa cũng tới.

Bụng Wendy cô cũng bắt đầu réo nhẹ. Nhanh chóng sải chân đi về phía canteen trường tìm kiếm cô bạn gấu ngơ của cô. Tiếng gọi í ới của Seulgi ngay gần cuối dãy bên trái nhanh chóng thu hút sự chú ý của Wendy,  cô cũng vui vẻ bước tới và ngồi xuống mở hộp cơm trưa đã được bán Han giúp cô chuẩn bị .

- Đúng là tiểu thư nhà giàu có khác, đến hộp cơm cũng là ở 1 đẳng cấp khác.

- Vậy cho tiểu thư Wendy hỏi, gấu Seulgi có muốn dùng chung không ạ?

- Hoyyy ~ Cậu ăn đi.

Và miếng bò Kobe của Wendy biến mất. Mạnh miệng yếu lòng là 4 từ miêu tả Seulgi đúng nhất lúc này.
ifnh
Cuối cùng một ngày học cũng nhanh chóng trôi qua. Cô hiện đang ngồi trên chiếc xe đi về ngôi nhà yêu thương của cô và chị Joohuyn. Thả hồn bên ngoài cửa sổ, Wendy chợt phát hiện hình ảnh siêu thú vị - Seulgi đang vội vàng leo lên chiếc xe buýt. Hay là thử xin chị Joohuyn nhỉ?

- Không được. Em có biết là trên xe buýt có bao nhiêu nguy hiểm tiềm tàng.

Chị Joohuyn về trễ đang càu nhàu cô sau khi cô làm aegyo gần 2 phút và thỏ thẻ bày tỏ mong muốn của mình.

- Ăn cơm . Chị không muốn lập lại lời nói nhiều lần.

Wendy rất thích những bữa ăn gia đình, trừ bữa hôm nay và những bữa tương tự hôm nay. Irene-unnie thật đáng ghét.

Wendy chợt thở dài và nhìn vào mâm cơm đầy trầm tư.

- Wendy-ssi không cần phải thở dài. Chị đi lên lầu ăn riêng để Wendy-ssi ăn ngon miệng hơn nhé.

- Hè hè ~ Hoyyy màaaaa. Em thích ăn cơm với unnie nhất.

Bữa cơm cũng nhanh chóng kết thúc. Irene về phòng tiếp tục làm việc, còn Wendy cũng về phòng chơi game rồi đi ngủ,

- Nay Seungwan chỉ được ăn một quả bắp thôi nhé.

Ở cô nhi viện, đứa nào ngoan thì được ăn ngon, đứa nào lỳ thì khi được miếng bánh mì, khi được quả bắp. Sơ thích mấy đứa trẻ nghe lời, Wendy chẳng may không phải là 1 trong số đó. Wendy không thích nói dối về việc mấy sơ đã đối xử tốt như thế nào trước mấy cô chưa mà mấy sơ gọi là "nhà tài trợ". Nhưng ở lớp tình thương cô giáo dạy rồi,  nói dối là xấu, chỉ có trẻ hư mới nói dối. Ở cô nhi viện, đứa nào chăm chỉ hơn thì sẽ được phát kẹo sau bữa ăn. Wendy nhìn mấy viên kẹo mà thèm. Chỉ vì cô làm việc chậm, mấy sơ không thích nên không được kẹo. Cô bị bắt lâu máy hành lang liền, tay cô đỏ rát vì vắt nước mà. Những lần như vậy, đứa nhỏ Seungwan chỉ có thể tủi thân tự gạt nước mắt.

- Chị cũng không cho em kẹo. Em là đứa trẻ hư.

- Irene-unnie, em là đứa trẻ ngoan màaa unnieeee

Lại là cơn ác mộng. Wendy vươn tay lấy cốc nước uống. *Chị Irene đối xử với mình rất tốt*. Wendy an ủi để trấn tĩnh bản thân.

Irene vươn vai, duỗi vai sau mấy tiếng liên tục ngồi làm việc. Đã hơn 1 giờ sáng. Cô cần xem qua các bản kế hoạch mà giám đốc kinh doanh và giám đốc sáng tạo gửi trước khi vào cuộc họp ngày mai. Năm nay nhãn hàng cô sẽ lấn sân sang lĩnh vực thời trang trẻ em, nên nhiều việc hơn hẳn. Chỉ không ngờ là đã ngồi gần 3 tiếng.

Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của Irene. Một thân ảnh nhỏ nhắn lao hẳn lên người cô, vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ của cô.

- Wendy?!?

Irene sau khi xác định cũng nhẹ nhàng một tay vỗ lưng, 1 tay xoa đầu em vỗ về. Một lúc, vẫn chưa thấy Wendy, động tĩnh gì, Irene nhẹ nhàng hỏi.

- Lại gặp ác mộng ?

- Nae ~

Wendy nhẹ nhàng xoay mặt mình ra ngoài để lấy chút không khí sau đó ngáp nhẹ 1 cái. Irene cũng thôi xoa đầu em.

- Về phòng ngủ nhé hay về phòng chị?

- Phòng chị.

Nói rồi, Wendy đứng lên theo Irene đi về phòng ngủ của chị. Irene để em lên giường ngủ trước, còn mình tranh thủ vệ sinh cá nhân. Khi quay lại thì thấy tên trẻ con nào đó đã ngủ say. Irene chỉnh góc chăn lại cho ngay ngắn rồi cũng tranh thủ đi ngủ. Cô còn 1 ngày rất dài đang đợi cô nha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com