TruyenHHH.com

Wenrene Cover Toi Yeu Em Benh Nhan Cung Dau

        "Aaaaaaaaaaaaaaaaa..." Nó vừa chạy vừa hét lên.
Seungwan và Joohuyn nghe thấy tiếng hét chói tai của con bé, hoảng hốt nhìn nhau một giây, rồi không nói gì chạy nhanh về phía vừa phát ra âm thanh.
Con bé khóc lóc giãy dụa trong bàn tay to lớn và thô kệch, nổi lên những viền gân xanh đáng sợ của hai gã đàn ông. Miệng nó không ngừng kêu lên:

    "Thả raaaaaaaaaa.... Đau. Hu hu."

     Seungwan nhìn đứa em gái yếu ớt không ngừng than khóc trong tay hai tên côn đồ, trong đôi mắt đen sâu của cô hiện lên nét hoang mang và tức giận. Cô chạy tới, khi còn cách chúng vài bước chân, cô dừng lại, giọng nói của cô mất hẳn bình tĩnh.

     "Thả con bé ra. Mấy người làm gì đấy?"

    "Đại ca. Chính là nó. Hôm nay em thấy nó ngồi trong chiếc ô tô đó, không sai đâu."

     Dù hoảng hốt nhưng đôi mắt Seungwan vẫn hằn lên một nét khó hiểu. Rốt cuộc bọn này là ai?
Thằng có vết sẹo ở má vừa được xưng là đại ca tức giận nhổ đến phẹt một bãi nước bọt ra đất. Đôi mắt hắn gườm gườm nhìn Seungwan , da mặt căng ra, biểu hiện của hắn như muốn đâm cho cô vài nhát.

     "Mẹ kiếp! Mày làm tao mất mấy chục tỷ, còn hại tao sống chui lủi có nhà không dám về. Để xem hôm nay tao xử mày thế nào."

     Seungwan ngẩn người. Không phải chứ? Cô cũng biết mình vừa đẹp lại tài hoa, trên thương trường lẫn tình trường đều có không ít kẻ ghen tị. Nhưng dù sao cũng chưa đến mức phải lấy mạng của cô chứ? Với cả hắn vừa nói cái quái gì vậy? Mấy chục tỉ? Có nhà không dám về? Sao cô chẳng hiểu gì hết?
Rõ ràng là Joohuyn cũng đang có suy nghĩ giống Seungwan, cô cũng ngớ người ra.

     "Khoan đã. Hình như có chút hiểu lầm. Anh nói gì tôi nghe không hiểu."

     "Mày còn giả bộ không hiểu." Ánh mắt tên du côn nhìn như muốn bóc cái lớp mặt nạ hắn cho rằng Seungwan đang đeo ra, rít qua kẽ răng.

     Yeri trong tay hai tên đồng bọn của hắn vẫn không ngừng giãy giụa.

     "Đại ca. Xử lí nhanh đi. Ở đây lâu không an toàn đâu."

    Thằng mặt sẹo đánh mắt qua tên đàn em một chút, rồi lại chuyển qua người Seungwan, đôi mắt vẫn ngùn ngụt lửa đỏ.

     "Lôi nó về cho anh Seo xử lý."

     "Còn hai đứa này thì sao anh?" Thằng bên cạnh đang lăm lăm con dao rụt rè nhìn hắn, không dám nói lớn.

     "Mày ngu thế. Thả bọn nó ra để nó đi báo cảnh sát à? Đem hết đi."

     Một dự cảm không lành bao phủ đầu óc Seungwan. Đôi mắt cô nheo nheo, lông mày khẽ nhíu lại. Khi hai thằng còn đứng không nãy giờ cầm dao đi tới chỗ cô, mặt đằng đằng sát khí, Seungwan đưa tay ra nắm lấy tay Joohuyn nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, cô khẽ thì thầm, giọng nói tuy nhỏ nhưng đầy khí chất:

     "Đừng sợ."

     Joohuyn không sợ mình sẽ bị làm hại. Joohuyn muốn nói ở bên Seungwan cô chưa bao giờ thấy sợ bất cứ điều gì. Nhưng lúc này đây, cô lại sợ chúng sẽ làm gì Seungwan. Khuôn mặt, cả cái dáng đi dữ tợn kia nữa, chẳng toát ra một chút gì gọi là thiện lương.

     "Các người muốn gì?" Seungwan nhìn tên mặt sẹo nãy giờ vẫn không thôi dán mắt vào cô.

     Nó nhếch mép lên cười:

     "Muốn gì mày phải tự biết chứ. Biết có ngày hôm nay thì trước đây nên ngoan ngoãn đừng xía vào chuyện của bọn tao."

     "Có lẽ đã có hiểu lầm. Tôi không biết các anh là ai cả. Các anh thả cô bé kia ra đi, nó còn nhỏ, đừng làm nó sợ."

     Hắn lại nhếch mép cười lần thứ hai và gằn lên từng tiếng:

     "Chúng mày bắt hai đứa nó lại đi."

     Seungwan hiểu rõ cô không có cơ hội để đôi co giải thích nữa. Phía bên này là vỉa hè trống vắng, cách một bãi cỏ rộng là đường phố nhộn nhịp người xe. Chắc không ai để ý nhìn sang bên này, mà có nhìn sang chắc cũng không có ý định tham gia vào câu chuyện giữa cô và họ. Vì hơn hết những người ở cái mảnh đất đầy rẫy biến động này hiểu rằng, không phải chuyện của mình tốt nhất là đừng chõ mũi vào, mà đặc biệt hơn là đừng bao giờ đụng đến giới xã hội đen, vì sẽ không bao giờ biết chúng có thể làm gì với mình.

     Người vẫn thờ ơ lướt qua, chẳng ai để ý đến một con bé đang bị hai tên đàn ông lực lưỡng giữ chặt, mắt ướt nhòe, miệng không ngừng mếu máo. Chẳng ai chú tâm khuôn mặt khó hiểu và lo lắng của hai người đang đứng trong vòng vây của một bọn người đầu trâu mặt ngựa.

     Hai tên nãy giờ vẫn đứng gần Seungwan và Joohuyn nghe lệnh của tên đàn anh mau chóng hành động. Chúng xông vào định lôi hai người đi. Nhưng Seungwan đã phản kháng lại. Trước đây cô từng học võ, chỉ học như một thú vui và biết đâu có lúc dùng đến, như để cứu người chẳng hạn. Chỉ không ngờ võ đó bây giờ cô lại dùng để cứu chính mình, mà cũng không hiểu vì sao lại có cơ sự này nữa.

     Seungwan thả bàn tay đang nắm lấy tay Joohuyn ra và đẩy cô về phía sau. Joohuyn chỉ kịp nghe Seungwan nói: "Mau chạy đi" thì hai tên kia đã vung gậy lên. Seungwan giơ tay đỡ được, dùng chân đá vào hông một tên rồi nhanh chóng rút cây gậy đang cầm hờ trên tay hắn và quật mạnh lên tên thứ hai. Hai đứa ngã nhào ra đất. Cô hét lên với Joohuyn đang đứng bất động.

     "Còn đứng đó à? Mau chạy đi."

     Joohuyn giật bắn người, nước mắt lưng tròng hoảng hốt nhìn Seungwan. Trong thảng thốt, đôi mắt cô đỏ lên vì hoảng loạn và giật mình. Seungwan xông đến chỗ hai tên đang giữ Yeri, hai tên đó tái mặt, vội vàng xô con bé ngã ra nền đất và lao về phía cô, tay vẫn giơ cao cây gậy. Cô cúi đầu tránh được một đòn vừa định giáng xuống, lách qua người hai tên đó chạy tới xốc Yeri đứng dậy. Hai tên kia quay lại liên tục tấn công, cô vừa phải một tay nắm lấy Yeri, tay còn lại dùng cây gậy đánh vào những chỗ hiểm của chúng, vì bị vướng con bé nên cô cũng hứng trọn mấy đòn. Nhưng những lúc nguy hiểm, con người ta mới thấy sức mạnh của mình quả không tầm thường, Seungwan lảo đảo sau cú giáng thì đứng thẳng được người lên và dùng hết sức xô Yeri về phía Joohuyn . Mặt đỏ bừng quát:

     "Chạy."

     Câu nói gần như là ra lệnh. Joohuyn nãy giờ vẫn đứng bịt miệng nhìn cảnh tượng đang xảy ra. Tiếng quát lớn của Seungwan làm cô giật mình. Cô đỡ lấy Yeri đang loạng choạng vì vừa bị Seungwan đẩy mạnh, rồi kéo tay con bé chạy hướng đường trống trước mặt. Seungwan cũng chạy, nhưng là về hướng ngược lại.

     Hai đứa lúc đầu bị Seungwan đánh ngã cũng từ từ đứng dậy được, xoa xoa vùng bị thương rồi cun cút chạy lại phía thằng cầm đầu. Hai tên vừa đánh nhau với Seungwan cũng kịp lúc chạy tới.

     "Giờ sao đại ca?" Một thằng ngu ngơ hỏi.

      Câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng đã bị ăn ngay một cái bạt tai của đại ca nó.

     "Một lũ ăn hại. Thế mà cũng để bọn nó chạy mất. Hai thằng này theo tao đuổi theo thằng kia, còn hai đứa mày," hắn gườm gườm nhìn hai thằng bị đánh ngã mới lui cui bò dậy được, "đuổi theo hai đứa kia, để chúng nó chạy thoát thì coi chừng cái mạng."
"Dạ."

     Mấy tên này tuy đánh nhau yếu nhưng khẩu ngữ thì vừa dõng dạc vừa nhanh chóng. Đại ca nó vừa ra lệnh xong, tất cả đã theo lệnh hành động, nhanh chóng đuổi theo người.
     Còn lại tên đại ca ngơ ra một lúc rồi cũng biến mất. Hắn không ngờ mấy tên đàn em của hắn đang đau mà vọt nhanh đến vậy. Có lẽ bọn chúng nghĩ rời xa hắn càng nhanh càng xa càng an toàn.

     Joohuyn kéo tay Yeri chạy được một lúc, ngoảnh lại đã thấy hai tên côn đồ đuổi gần sát phía sau. Cô hoảng hốt chạy nhanh hơn, nhưng sức lực cứ yếu dần. Cô biết nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn cũng bị bắt lại mà thôi. Giờ không có Seungwan ở bên, một cảm giác sợ hãi và trách nhiệm bảo đảm an toàn cho Yeri đè nặng lên vai cô.
     Joohuyn chạy vào một ngõ hẻm, trong ngõ có một xưởng bào gỗ đã lâu không sử dụng, cửa ra vào vẫn đóng kín mít bấy lâu nay. Cô nhìn xung quanh một lúc, dặn lòng phải thật bình tĩnh để giải quyết mọi việc. Cô nhìn thấy một cây bàng lớn ngay trước xưởng, cô quay lại nhìn Yeri mặt vẫn đầm đìa nước mắt vì sợ hãi.

     "Em biết chỗ này chứ?"

     Con bé gật đầu:

     "Đây là xưởng gỗ cũ của bác Heechul, bác ấy về quê mấy tháng nay rồi nên bỏ không. Hồi trước em hay qua đây chơi, bác ấy quý em lắm."

     Joohuyn không còn đủ thời gian để ngồi nghe con bé tường thuật lại tình cảm quý mến nó dành cho bác Heechul và bác Heechul dành cho nó nữa. Giọng cô trong giây phút trở nên rành mạch, cô vuốt ngực lấy lại hơi nói với con bé:

"Giờ chị đỡ em lên chạc ba cây kia." Joohuyn chỉ vào chạc ba cành gần mặt đất nhất của cây bàng. Nói là gần mặt đất nhưng cũng gần gấp đôi chiều cao của cô. "Chị sẽ dụ hai tên đó theo chị, đợi chúng đi rồi em tụt xuống chạy về báo với mẹ và bà ngoại, biết không?"

Con bé lắc lắc đầu, sụt sịt:

"Em sợ..."

"Đừng sợ." Joohuyn xoa đầu Yeri. "Bị chúng bắt được mới đáng sợ. Nghe lời chị, nhớ ngồi im không được cử động nhé."

Nói rồi cô bế thốc Yeri lên, con bé bám tay vào thân cây, giẫm lên vai cô và nhón chân trèo lên chạc ba của cây. Lá cây rậm và to che khuất người, trong bóng tối nếu không để ý rất khó phát hiện. Khi Yeri đã ngồi vững trên chạc cây rồi, Joohuyn quay ra cũng vừa nhìn thấy bóng của hai tên kia đang đổ vào ngõ hẻm, cô nhìn con bé một giây, trước khi rời đi không quên dặn:

"Nhớ lời chị."
_________________
🥱🥱🥱
😴😴😴

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com