Wenrene Cover Nu Than La Phai Dem Ve Sung
Chương 49: Tình yêu, thật sự là rất ngọt ngào a!!!
Tôn Thừa Hoan nhìn nàng thật lâu, trong thời gian ngắn không thể nói ra cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi Nữ thần, môi nàng có chút lạnh lẽo, nhưng lại vô cùng mềm mại, cơ hồ có thể làm cho người ta trầm luân một đời. Tôn Thừa Hoan nín thở, đem tất cả cảm xúc đều tập trung trên đầu môi, chỉ sợ tất cả những điều tốt đẹp này chỉ là giấc mơ mà nàng đã mơ hàng trăm hàng ngàn lần.
Bùi Châu Hiền nhắm mắt lại, cảm thụ lấy Tôn Thừa Hoan đang cẩn thận từng li từng tí tới gần, thật đúng là đứa trẻ, hôn nhẹ liên tiếp như tiểu động vật, hương vị thật sạch sẽ, Bùi Châu Hiền mỉm cười trong vô thức, nhưng bỗng dưng lại cảm nhận được vị mặn chát trên đầu môi, Thở dài, Bùi Châu Hiền mở mắt ra, di chuyển người lại gần một chút, quả nhiên, nước mắt Tôn Thừa Hoan đang lặng lẽ lăn dài trên má.
"Sao lại khóc rồi?" Bùi Châu Hiền đưa tay ra, muốn lau đi nước mắt của nàng, rõ ràng là một đứa bé bướng bỉnh không biết khóc nhè, lại vì mình mà rơi nước mắt.
"Chính là vui mừng..." Tôn Thừa Hoan vội vàng muốn lau đi giọt nước mắt không biết từ lúc nào rơi xuống, nhưng là càng lau lại càng nhiều, phải làm sao bây giờ, nội tâm nàng đúng là trăm mối cảm xúc đan xen, vẫn cứ nghĩ mình đang nằm mơ, mỗi lần luôn tự nhắc nhở chính mình đừng nên quá tham lam, chỉ cần có thể yên lặng ở sau lưng bảo vệ chị ấy, âm thầm thích chị ấy là đã đủ rồi, thậm chí còn lo lắng một khi thân phận bại lộ sẽ mất đi cơ hội được ở bên chị ấy, kết quả, trời cao lại ban cho mình diễm phúc lớn như vậy.
Giống như là đem tất cả may mắn trong đời đánh cược một phen, Tôn Thừa Hoan ngơ ngác ấn ấn lên da mặt mình, là thật, không phải là mơ, nàng nhìn Bùi Châu Hiền, cơ hồ nhận được đồng ý của Bùi Châu Hiền, cuối cùng coi như phục hồi lại chút tinh thần, nhẹ nhàng nở ra nụ cười.
"Có phải là rất ngốc không?" Tôn Thừa Hoan ra sức lau đi những giọt nước mắt, vừa khóc vừa cười, khẳng định là trông rất ngốc đi, Bùi Châu Hiền sẽ không hối hận khi thổ lộ tình cảm với mình chứ? Nàng cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của Nữ vương đại nhân trong nước mắt, không thể hối hận a, nếu như tất cả chỉ là trò đùa, nàng sẽ không sống nổi.
Bùi Châu Hiền kéo tay Tôn Thừa Hoan về phía mình, nhẹ nhàng đặt tay nàng lên khuôn mặt mình, đưa từng ngón tay của nàng khẽ chạm lên mắt, mũi, môi của mình.
"Là chị đây." Nàng nhìn Tôn Thừa Hoan gật đầu xác nhận lại lần nữa, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên bàn tay lạnh lẽo của Tôn Thừa Hoan, "Không phải là mơ, chị thật lòng thích em, thích em hôn chị, chúng ta từ giờ sẽ là một đôi, sau này mỗi ngày đều có thể bên nhau, cùng làm những điều mà chỉ có những người yêu nhau mới làm." Bùi Châu Hiền lè lưỡi một cái, "Không đúng, chị còn chưa nghe được câu trả lời của em". Bản thân mình cũng đã tỏ tình, đứa bé này cũng nên cho mình một câu trả lời chứ?
Tôn Thừa Hoan hít một hơi thật sâu, kiềm chế lấy cảm xúc nghẹn ngào trong lòng, nắm chặt lấy tay Bùi Châu Hiền, chân thành nhìn vào mắt chị ấy, đôi môi nhẹ nhàng mở ra, từng câu từng chữ rõ ràng như muốn tuyên thệ, "Yêu chị, em thật sự rất yêu chị." Từ thời khắc bắt đầu cầm camera, trái tim của nàng đã thuộc về Nữ vương bệ hạ, sáu năm qua, hạt giống nhỏ ban đầu đã dần dần trưởng thành, trở thành cây đại thụ bảo vệ lấy Bùi Châu Hiền, việc yêu Bùi Châu Hiền từ lâu đã thấm vào xương tủy nàng, chỉ sợ rằng một đời này cũng khó có thể buông tay.
Đêm nay thực sự là đêm đẹp nhất trong đời Tôn Thừa Hoan, có thể cùng người con gái mình yêu nắm tay trên giường, đôi mắt hai người họ đều chan chứa lệ nhìn nhau, nhưng là nụ cười tươi sáng nhất thế gian, tình yêu, từ khoảnh khắc đó bắt đầu.
"Reng Reng" Tiếng đồng hồ báo thức vang lên phá tan đi bầu không khí yên lặng của buổi sáng, đống chăn trên giường bị âm thanh ấy quấy nhiễu bắt đầu chuyển động, có tiếng bước chân từ ngoài đi vào, một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cái đầu đang rúc trong chăn, thấp giọng gọi, vô cùng ôn nhu, "Châu Hiền, rời giường thôi, chị ngày hôm nay có lịch trình rồi." Tuy rằng không nỡ, nhưng Nữ vương đại nhân là ngôi sao màn bạc, không thể không hoàn thành công việc của mình, 8h ngày hôm nay bắt đầu quay phim rồi, nếu không rời giường hiển nhiên là sẽ muộn giờ.
"A~~"
Bùi Châu Hiền từ trong chăn thò đầu ra, nhíu mày một cái, đôi mắt vẫn không thể mở ra, vô thức ôm chặt lấy cánh tay Tôn Thừa Hoan đang chống trên giường, cả người bám chặt lấy, nàng rất mệt, vì lẽ đó thật sự không muốn rời giường. Tôn Thừa Hoan có chút bất đắc dĩ, nhìn cái đầu nhỏ kia đang rúc rúc vào tay mình, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên sợi tóc màu vàng óng mượt đang được ánh nắng chiếu vào, mím mím môi, nhẹ nhàng rút ra cánh tay của mình, dùng chăn bọc lấy thân thể Bùi Châu Hiền bó lại như con sâu, sau đó dùng sức, ôm chăn cùng Nữ vương đại nhân từ trên giường lôi dậy.
Bùi Châu Hiền bị Tôn Thừa Hoan ép rời giường, không thể chịu đựng được người kia bức ép mình, rốt cục miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy nàng đã buộc tóc đuôi ngựa chỉnh tề, đeo trên mình chiếc tạp dề màu trắng tinh khôi, dùng giọng nói còn chút ngái ngủ của mình nói, "Buổi sáng tốt lành!"
"Em đã nấu canh giải rượu cùng chút cháo trắng, chị cố gắng ăn một chút còn có sức làm việc ngày hôm nay."
Tôn Thừa Hoan tràn đầy cưng nựng nhìn bộ dạng đáng yêu của Bùi Châu Hiền ngày hôm nay, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Nữ vương đại nhân nhà mình làm nũng như vậy.
"Ừ" Bùi Châu Hiền lắc lắc đầu một chút, cố gắng lấy lại tỉnh táo, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan vô cùng ôn nhu nhìn nàng, Bùi Châu Hiền nở ra nụ cười dịu dàng, một cảm giác thẹn thùng không tên khiến nàng nhanh chóng cúi đầu, tung chăn đang đắp trên người, vội vã muốn xuống giường.
Tôn Thừa Hoan nhìn Nữ vương đại nhân còn đang mặc quần áo ngủ, đi dép lê màu hồng phấn, vỗ vỗ trán mình, bước nhanh vào phòng tắm, vô thức nhớ tới đêm qua được người con gái dịu dàng kia tỏ tình với mình, cùng với bộ dạng khóc như đứa trẻ của mình, mặt mũi bỗng ửng đỏ một tầng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, nàng đến bây giờ vẫn không thể tin được hạnh phúc này là có thật.
Vốn đã quen với cuộc sống bận bịu, Bùi Châu Hiền rất nhanh chuẩn bị xong mọi thứ, chễm trệ ngồi cạnh bàn ăn trong bếp, nàng ngắm nhìn Tôn Thừa Hoan đang ngồi đối diện mình, trong mắt còn mang theo ý cười.
"Cảm ơn bữa sáng của em, cũng cảm ơn em đã giúp chị lấy kem đánh răng."
Vừa nãy trong nhà tắm, Bùi Châu Hiền phát hiện bàn chải đánh răng của mình đã được người khác lấy hộ kem đánh răng, khéo léo để ở trên ly, tuy rằng đã biết đối phương là một người tỉ mỉ, có điều vẫn bị những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt này làm cho cảm động, Bùi Châu Hiền nhìn khuôn mặt trong gương của mình, mắt có chút sưng nhưng cười rất hạnh phúc, đưa tay ra chạm lấy hình ảnh mình trong gương có chút xa lạ, sáu năm, nàng đã từng cho rằng sẽ không bao giờ thấy mình vui vẻ hạnh phúc như thế nữa.
"Nếm thử mùi vị xem thế nào?"
Tôn Thừa Hoan nhíu mày, đưa canh giải rượu cho Nữ vương đại nhân. Bùi Châu Hiền nhìn màu sắc trong bát canh một chút, cẩn thận uống từng hớp, hôm qua là lần đầu tiên nàng say như thế, canh giải rượu này nàng chưa từng uống bao giờ, trong lòng cũng có chút sợ hãi, "Ừ. mùi vị rất được." Bùi Châu Hiền kinh ngạc trơn tròn hai mắt, canh có chút chua, lại có chút ngọt, nàng chưa từng nếm qua bao giờ, nhưng thật sự cũng rất dễ uống.
Tôn Thừa Hoan chống cằm, ngồi nhìn Bùi Châu Hiền đang ngồi đối diện thưởng thức món ăn mình làm, trái tim nàng cảm thấy ấm áp lạ thường, tất cả như là giấc mơ vậy.
Thời gian không còn sớm, Vương Tử cũng đã gọi điện tới giục, mặc dù không muốn phá vỡ bầu không khí hạnh phúc buổi sáng này, Tôn Thừa Hoan vẫn phải đưa Bùi Châu Hiền ra ngoài.
"Hôm nay em có đến không?" Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan bên cạnh nũng nịu hỏi, mặc dù biết nàng nhất định sẽ tới, nhưng vẫn là muốn xác nhận lại lần nữa.
Tôn Thừa Hoan đưa tay trái gạt ra sợi tóc đang vương trên khóe miệng Bùi Châu Hiền, lại thay Bùi Châu Hiền chỉnh lại tóc mái, nhẹ giọng nhận lời, nếu như không được nhìn thấy chị ấy, hẳn là sẽ rất nhớ a.
Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan cười tít mắt, vẫy vẫy tay, ra hiệu nàng lại gần một chút, Tôn Thừa Hoan hơi kinh ngạc, bất quá vẫn ngoan ngoãn đi tới gần chút. Bùi Châu Hiền đưa tay mình lên môi, sau đó đưa ngón tay dính son môi của mình quẹt qua môi Tôn Thừa Hoan, lặp đi lặp lại mấy lượt đến khi nhìn thấy đôi môi hơi nhợt nhạt của Tôn Thừa Hoan hồng hào hơn chút mới dừng lại.
"Như vậy càng đẹp hơn."
Bùi Châu Hiền cười cười, vừa định nói lời tạm biệt với Tôn Thừa Hoan, đột nhiên bị một bóng người ôm chặt đến ngẩn người, một làn hơi thở quen thuộc bao phủ quanh người, một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua trên môi, Bùi Châu Hiền còn chưa kịp phản ứng môi nàng đã rời đi rồi.
"Như thế không phải nhanh hơn sao?" Tôn Thừa Hoan cười xấu xa, rõ ràng là mặc áo thuần trắng lại làm cho người ta cảm giác có chút lưu manh.
"Đi thôi, em đợi chị."
Nũ vương đại nhân mặc dù bị nàng tập kích bất ngờ, bất quá thời gian bây giờ cũng không còn sớm, nếu còn không đi chỉ e là không kịp giờ quay hình, chỉ đành giả bộ tức giận liếc xéo tên tiểu lưu manh đang cười hả hê kia, phất tay một cái liền đóng cửa lại, đúng là, Nữ vương đại nhân nghĩ nghĩ, coi như trẫm bản thưởng cho ái khanh vì đã làm cho trẫm một bữa điểm tâm ngon đi.
"Chị Châu Hiền." Vương Tử nhìn thấy Nữ vương đại nhân đang từ trong căn hộ đi ra, vui vẻ vẫy tay một cái, "Thân thể đã tốt hơn chút nào chưa?"
Ngày hôm qua nhìn thấy tình cảnh ấy của Bùi Châu Hiền làm cho tiểu trợ lý như nàng bị dọa đến phát sợ, lúc nàng đứng đây đợi Nữ vương đại nhân vẫn không ngừng lo lắng, bây giờ nhìn thấy Bùi Châu Hiền mặc dù còn chút mệt mỏi, nhưng rõ ràng tinh thần vô cùng phấn chấn, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
"Vương Tử, tháng tư rồi đó."
Bùi Châu Hiền hạ cửa kính xe xuống, mặc cho gió thổi tóc mình tán loạn, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.
"Đúng vậy, chị Châu Hiền, hoa Anh Đào ngoài kia cũng đã nở rồi."
Tuy rằng không biết điều gì làm cho Bùi Châu Hiền vui vẻ như vậy, nhưng Vương Tử có thể cảm nhận rõ ràng Nữ vương đại nhân đang vô cùng hạnh phúc, trong giọng của nàng cũng có mấy phần hưng phấn.
Lần này, mình nhất định sẽ giữ chặt được hạnh phúc của mình, chỉ cần có Tôn Thừa Hoan bên cạnh mình. Không biết người ấy sẽ nói gì đây? Nhất định cũng sẽ chúc phúc cho chúng mình chứ?
Thu dọn lại nhà bếp xong, lại tranh thủ dọn dẹp qua căn nhà, Tôn Thừa Hoan thay bộ quần áo khác liền lái xe đến 'Promise', tâm tình của nàng ngày hôm nay rất tốt, không tự chủ còn ngân nga cất tiếng hát.
Lúc đẩy cửa bước vào nhà hàng, Tôn Thừa Hoan còn tươi cười hướng tới Tiểu Hỏa vẫy vẫy tay nói: "Chào buổi sáng!", nét cười trên mặt nàng chẳng duy trì được bao lâu chợt biến mất, cuối cùng mím chặt môi.
"Đầu bếp Tôn, Chào buổi sáng!"
Người phụ nữ ngồi trên ghế xoay người hướng về cánh cửa đang mở, ánh mặt trời chiếu xuống, khuôn mặt của nàng càng được tô điểm sắc bén lạ thường, người phụ nữ bất ngờ xuất hiện tại nhà hàng chính là Duệ Khê, tác giả của "Thanh xuân giải trí"
Tôn Thừa Hoan nhìn nàng thật lâu, trong thời gian ngắn không thể nói ra cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi Nữ thần, môi nàng có chút lạnh lẽo, nhưng lại vô cùng mềm mại, cơ hồ có thể làm cho người ta trầm luân một đời. Tôn Thừa Hoan nín thở, đem tất cả cảm xúc đều tập trung trên đầu môi, chỉ sợ tất cả những điều tốt đẹp này chỉ là giấc mơ mà nàng đã mơ hàng trăm hàng ngàn lần.
Bùi Châu Hiền nhắm mắt lại, cảm thụ lấy Tôn Thừa Hoan đang cẩn thận từng li từng tí tới gần, thật đúng là đứa trẻ, hôn nhẹ liên tiếp như tiểu động vật, hương vị thật sạch sẽ, Bùi Châu Hiền mỉm cười trong vô thức, nhưng bỗng dưng lại cảm nhận được vị mặn chát trên đầu môi, Thở dài, Bùi Châu Hiền mở mắt ra, di chuyển người lại gần một chút, quả nhiên, nước mắt Tôn Thừa Hoan đang lặng lẽ lăn dài trên má.
"Sao lại khóc rồi?" Bùi Châu Hiền đưa tay ra, muốn lau đi nước mắt của nàng, rõ ràng là một đứa bé bướng bỉnh không biết khóc nhè, lại vì mình mà rơi nước mắt.
"Chính là vui mừng..." Tôn Thừa Hoan vội vàng muốn lau đi giọt nước mắt không biết từ lúc nào rơi xuống, nhưng là càng lau lại càng nhiều, phải làm sao bây giờ, nội tâm nàng đúng là trăm mối cảm xúc đan xen, vẫn cứ nghĩ mình đang nằm mơ, mỗi lần luôn tự nhắc nhở chính mình đừng nên quá tham lam, chỉ cần có thể yên lặng ở sau lưng bảo vệ chị ấy, âm thầm thích chị ấy là đã đủ rồi, thậm chí còn lo lắng một khi thân phận bại lộ sẽ mất đi cơ hội được ở bên chị ấy, kết quả, trời cao lại ban cho mình diễm phúc lớn như vậy.
Giống như là đem tất cả may mắn trong đời đánh cược một phen, Tôn Thừa Hoan ngơ ngác ấn ấn lên da mặt mình, là thật, không phải là mơ, nàng nhìn Bùi Châu Hiền, cơ hồ nhận được đồng ý của Bùi Châu Hiền, cuối cùng coi như phục hồi lại chút tinh thần, nhẹ nhàng nở ra nụ cười.
"Có phải là rất ngốc không?" Tôn Thừa Hoan ra sức lau đi những giọt nước mắt, vừa khóc vừa cười, khẳng định là trông rất ngốc đi, Bùi Châu Hiền sẽ không hối hận khi thổ lộ tình cảm với mình chứ? Nàng cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của Nữ vương đại nhân trong nước mắt, không thể hối hận a, nếu như tất cả chỉ là trò đùa, nàng sẽ không sống nổi.
Bùi Châu Hiền kéo tay Tôn Thừa Hoan về phía mình, nhẹ nhàng đặt tay nàng lên khuôn mặt mình, đưa từng ngón tay của nàng khẽ chạm lên mắt, mũi, môi của mình.
"Là chị đây." Nàng nhìn Tôn Thừa Hoan gật đầu xác nhận lại lần nữa, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên bàn tay lạnh lẽo của Tôn Thừa Hoan, "Không phải là mơ, chị thật lòng thích em, thích em hôn chị, chúng ta từ giờ sẽ là một đôi, sau này mỗi ngày đều có thể bên nhau, cùng làm những điều mà chỉ có những người yêu nhau mới làm." Bùi Châu Hiền lè lưỡi một cái, "Không đúng, chị còn chưa nghe được câu trả lời của em". Bản thân mình cũng đã tỏ tình, đứa bé này cũng nên cho mình một câu trả lời chứ?
Tôn Thừa Hoan hít một hơi thật sâu, kiềm chế lấy cảm xúc nghẹn ngào trong lòng, nắm chặt lấy tay Bùi Châu Hiền, chân thành nhìn vào mắt chị ấy, đôi môi nhẹ nhàng mở ra, từng câu từng chữ rõ ràng như muốn tuyên thệ, "Yêu chị, em thật sự rất yêu chị." Từ thời khắc bắt đầu cầm camera, trái tim của nàng đã thuộc về Nữ vương bệ hạ, sáu năm qua, hạt giống nhỏ ban đầu đã dần dần trưởng thành, trở thành cây đại thụ bảo vệ lấy Bùi Châu Hiền, việc yêu Bùi Châu Hiền từ lâu đã thấm vào xương tủy nàng, chỉ sợ rằng một đời này cũng khó có thể buông tay.
Đêm nay thực sự là đêm đẹp nhất trong đời Tôn Thừa Hoan, có thể cùng người con gái mình yêu nắm tay trên giường, đôi mắt hai người họ đều chan chứa lệ nhìn nhau, nhưng là nụ cười tươi sáng nhất thế gian, tình yêu, từ khoảnh khắc đó bắt đầu.
"Reng Reng" Tiếng đồng hồ báo thức vang lên phá tan đi bầu không khí yên lặng của buổi sáng, đống chăn trên giường bị âm thanh ấy quấy nhiễu bắt đầu chuyển động, có tiếng bước chân từ ngoài đi vào, một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cái đầu đang rúc trong chăn, thấp giọng gọi, vô cùng ôn nhu, "Châu Hiền, rời giường thôi, chị ngày hôm nay có lịch trình rồi." Tuy rằng không nỡ, nhưng Nữ vương đại nhân là ngôi sao màn bạc, không thể không hoàn thành công việc của mình, 8h ngày hôm nay bắt đầu quay phim rồi, nếu không rời giường hiển nhiên là sẽ muộn giờ.
"A~~"
Bùi Châu Hiền từ trong chăn thò đầu ra, nhíu mày một cái, đôi mắt vẫn không thể mở ra, vô thức ôm chặt lấy cánh tay Tôn Thừa Hoan đang chống trên giường, cả người bám chặt lấy, nàng rất mệt, vì lẽ đó thật sự không muốn rời giường. Tôn Thừa Hoan có chút bất đắc dĩ, nhìn cái đầu nhỏ kia đang rúc rúc vào tay mình, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên sợi tóc màu vàng óng mượt đang được ánh nắng chiếu vào, mím mím môi, nhẹ nhàng rút ra cánh tay của mình, dùng chăn bọc lấy thân thể Bùi Châu Hiền bó lại như con sâu, sau đó dùng sức, ôm chăn cùng Nữ vương đại nhân từ trên giường lôi dậy.
Bùi Châu Hiền bị Tôn Thừa Hoan ép rời giường, không thể chịu đựng được người kia bức ép mình, rốt cục miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy nàng đã buộc tóc đuôi ngựa chỉnh tề, đeo trên mình chiếc tạp dề màu trắng tinh khôi, dùng giọng nói còn chút ngái ngủ của mình nói, "Buổi sáng tốt lành!"
"Em đã nấu canh giải rượu cùng chút cháo trắng, chị cố gắng ăn một chút còn có sức làm việc ngày hôm nay."
Tôn Thừa Hoan tràn đầy cưng nựng nhìn bộ dạng đáng yêu của Bùi Châu Hiền ngày hôm nay, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Nữ vương đại nhân nhà mình làm nũng như vậy.
"Ừ" Bùi Châu Hiền lắc lắc đầu một chút, cố gắng lấy lại tỉnh táo, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan vô cùng ôn nhu nhìn nàng, Bùi Châu Hiền nở ra nụ cười dịu dàng, một cảm giác thẹn thùng không tên khiến nàng nhanh chóng cúi đầu, tung chăn đang đắp trên người, vội vã muốn xuống giường.
Tôn Thừa Hoan nhìn Nữ vương đại nhân còn đang mặc quần áo ngủ, đi dép lê màu hồng phấn, vỗ vỗ trán mình, bước nhanh vào phòng tắm, vô thức nhớ tới đêm qua được người con gái dịu dàng kia tỏ tình với mình, cùng với bộ dạng khóc như đứa trẻ của mình, mặt mũi bỗng ửng đỏ một tầng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, nàng đến bây giờ vẫn không thể tin được hạnh phúc này là có thật.
Vốn đã quen với cuộc sống bận bịu, Bùi Châu Hiền rất nhanh chuẩn bị xong mọi thứ, chễm trệ ngồi cạnh bàn ăn trong bếp, nàng ngắm nhìn Tôn Thừa Hoan đang ngồi đối diện mình, trong mắt còn mang theo ý cười.
"Cảm ơn bữa sáng của em, cũng cảm ơn em đã giúp chị lấy kem đánh răng."
Vừa nãy trong nhà tắm, Bùi Châu Hiền phát hiện bàn chải đánh răng của mình đã được người khác lấy hộ kem đánh răng, khéo léo để ở trên ly, tuy rằng đã biết đối phương là một người tỉ mỉ, có điều vẫn bị những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt này làm cho cảm động, Bùi Châu Hiền nhìn khuôn mặt trong gương của mình, mắt có chút sưng nhưng cười rất hạnh phúc, đưa tay ra chạm lấy hình ảnh mình trong gương có chút xa lạ, sáu năm, nàng đã từng cho rằng sẽ không bao giờ thấy mình vui vẻ hạnh phúc như thế nữa.
"Nếm thử mùi vị xem thế nào?"
Tôn Thừa Hoan nhíu mày, đưa canh giải rượu cho Nữ vương đại nhân. Bùi Châu Hiền nhìn màu sắc trong bát canh một chút, cẩn thận uống từng hớp, hôm qua là lần đầu tiên nàng say như thế, canh giải rượu này nàng chưa từng uống bao giờ, trong lòng cũng có chút sợ hãi, "Ừ. mùi vị rất được." Bùi Châu Hiền kinh ngạc trơn tròn hai mắt, canh có chút chua, lại có chút ngọt, nàng chưa từng nếm qua bao giờ, nhưng thật sự cũng rất dễ uống.
Tôn Thừa Hoan chống cằm, ngồi nhìn Bùi Châu Hiền đang ngồi đối diện thưởng thức món ăn mình làm, trái tim nàng cảm thấy ấm áp lạ thường, tất cả như là giấc mơ vậy.
Thời gian không còn sớm, Vương Tử cũng đã gọi điện tới giục, mặc dù không muốn phá vỡ bầu không khí hạnh phúc buổi sáng này, Tôn Thừa Hoan vẫn phải đưa Bùi Châu Hiền ra ngoài.
"Hôm nay em có đến không?" Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan bên cạnh nũng nịu hỏi, mặc dù biết nàng nhất định sẽ tới, nhưng vẫn là muốn xác nhận lại lần nữa.
Tôn Thừa Hoan đưa tay trái gạt ra sợi tóc đang vương trên khóe miệng Bùi Châu Hiền, lại thay Bùi Châu Hiền chỉnh lại tóc mái, nhẹ giọng nhận lời, nếu như không được nhìn thấy chị ấy, hẳn là sẽ rất nhớ a.
Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan cười tít mắt, vẫy vẫy tay, ra hiệu nàng lại gần một chút, Tôn Thừa Hoan hơi kinh ngạc, bất quá vẫn ngoan ngoãn đi tới gần chút. Bùi Châu Hiền đưa tay mình lên môi, sau đó đưa ngón tay dính son môi của mình quẹt qua môi Tôn Thừa Hoan, lặp đi lặp lại mấy lượt đến khi nhìn thấy đôi môi hơi nhợt nhạt của Tôn Thừa Hoan hồng hào hơn chút mới dừng lại.
"Như vậy càng đẹp hơn."
Bùi Châu Hiền cười cười, vừa định nói lời tạm biệt với Tôn Thừa Hoan, đột nhiên bị một bóng người ôm chặt đến ngẩn người, một làn hơi thở quen thuộc bao phủ quanh người, một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua trên môi, Bùi Châu Hiền còn chưa kịp phản ứng môi nàng đã rời đi rồi.
"Như thế không phải nhanh hơn sao?" Tôn Thừa Hoan cười xấu xa, rõ ràng là mặc áo thuần trắng lại làm cho người ta cảm giác có chút lưu manh.
"Đi thôi, em đợi chị."
Nũ vương đại nhân mặc dù bị nàng tập kích bất ngờ, bất quá thời gian bây giờ cũng không còn sớm, nếu còn không đi chỉ e là không kịp giờ quay hình, chỉ đành giả bộ tức giận liếc xéo tên tiểu lưu manh đang cười hả hê kia, phất tay một cái liền đóng cửa lại, đúng là, Nữ vương đại nhân nghĩ nghĩ, coi như trẫm bản thưởng cho ái khanh vì đã làm cho trẫm một bữa điểm tâm ngon đi.
"Chị Châu Hiền." Vương Tử nhìn thấy Nữ vương đại nhân đang từ trong căn hộ đi ra, vui vẻ vẫy tay một cái, "Thân thể đã tốt hơn chút nào chưa?"
Ngày hôm qua nhìn thấy tình cảnh ấy của Bùi Châu Hiền làm cho tiểu trợ lý như nàng bị dọa đến phát sợ, lúc nàng đứng đây đợi Nữ vương đại nhân vẫn không ngừng lo lắng, bây giờ nhìn thấy Bùi Châu Hiền mặc dù còn chút mệt mỏi, nhưng rõ ràng tinh thần vô cùng phấn chấn, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
"Vương Tử, tháng tư rồi đó."
Bùi Châu Hiền hạ cửa kính xe xuống, mặc cho gió thổi tóc mình tán loạn, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.
"Đúng vậy, chị Châu Hiền, hoa Anh Đào ngoài kia cũng đã nở rồi."
Tuy rằng không biết điều gì làm cho Bùi Châu Hiền vui vẻ như vậy, nhưng Vương Tử có thể cảm nhận rõ ràng Nữ vương đại nhân đang vô cùng hạnh phúc, trong giọng của nàng cũng có mấy phần hưng phấn.
Lần này, mình nhất định sẽ giữ chặt được hạnh phúc của mình, chỉ cần có Tôn Thừa Hoan bên cạnh mình. Không biết người ấy sẽ nói gì đây? Nhất định cũng sẽ chúc phúc cho chúng mình chứ?
Thu dọn lại nhà bếp xong, lại tranh thủ dọn dẹp qua căn nhà, Tôn Thừa Hoan thay bộ quần áo khác liền lái xe đến 'Promise', tâm tình của nàng ngày hôm nay rất tốt, không tự chủ còn ngân nga cất tiếng hát.
Lúc đẩy cửa bước vào nhà hàng, Tôn Thừa Hoan còn tươi cười hướng tới Tiểu Hỏa vẫy vẫy tay nói: "Chào buổi sáng!", nét cười trên mặt nàng chẳng duy trì được bao lâu chợt biến mất, cuối cùng mím chặt môi.
"Đầu bếp Tôn, Chào buổi sáng!"
Người phụ nữ ngồi trên ghế xoay người hướng về cánh cửa đang mở, ánh mặt trời chiếu xuống, khuôn mặt của nàng càng được tô điểm sắc bén lạ thường, người phụ nữ bất ngờ xuất hiện tại nhà hàng chính là Duệ Khê, tác giả của "Thanh xuân giải trí"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com