TruyenHHH.com

Wenrene Cover Nang Muon Cung Ta Ly Hon

Này đương nhiên không phải thắc mắc của riêng Tôn Thừa Hoan, có người cũng bình luận dưới Weibo An Mộ Ngọc, kết cục đương nhiên bị xóa rồi block.

Người mới vào giới giải trí còn chưa hiểu quy tắc cùng môn đạo, chỉ theo bản năng bán thảm, nào biết rằng số lượng fans mình không bằng Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan, có người an ủi nàng, có người hoài nghi nàng ôm đùi Bùi Châu Hiền.

Vì sau khi nàng đăng Weibo thật lâu, Bùi Châu Hiền vẫn không đáp lại.

Mà Bùi Châu Hiền rõ ràng đang online, nàng còn like ảnh mèo của Tôn Thừa Hoan, như vậy nàng thấy được tin tức trên Weibo, nhưng không muốn để ý đến An Mộ Ngọc.

"Ai? Chị xem An lão bản quan tâm vật liệu gỗ của chị như vậy, chị có phải nên đưa chút vật cảm ơn người ta không?" Tôn Thừa Hoan đẩy nhẹ Bùi Châu Hiền bên cạnh, khóe mắt mang theo ý cười, "Em thấy chị nên làm chút gì đó tặng người ta đi."

"Em nói thật?" Bùi Châu Hiền nhướng mày, nghiên đầu nhìn Tôn Thừa Hoan không hảo ý cười, cũng không biết là ai luôn trong sáng ngoài tối ghét bỏ An Mộ Ngọc, sợ mình tiếp xúc quá nhiều với nàng.

Hiện tại chủ động đưa ra ý này, nếu dựa theo lời cô mà làm, bình dấm chua này đổ không biết mình phải hống bao lâu.

Bùi Châu Hiền cười thầm, thấy Tôn Thừa Hoan chớp mắt giả chân thành tha thiết, nàng lười đáp: "An lão bản vất vả mệt nhọc, chúng ta thật sự nên tỏ vẻ một chút."

"Vậy sao?" Tôn Thừa Hoan khẽ cười nói, "Chị xem có vài fans bắt đầu nói chị lạnh nhạt vô tình rồi, người ta là fans trung thành nhất của chị đó." Tôn Thừa Hoan cố ý nhấn mạnh hai chữ 'Trung thành', cô hơi nâng đầu, đối mắt lánh lấp như trời sao.

"Chẳng lẽ như vậy không tốt sao?" Bùi Châu Hiền nhìn Weibo trên điện thoại Tôn Thừa Hoan, khóe mắt nhìn những chữ trên màn hình.

Nàng biết Tôn Thừa Hoan có một nick phụ, nhưng không biết tên gì, lúc này nhìn thấy bỗng có cảm giác quen mắt, nick này không phải là khi nàng cùng Tôn Thừa Hoan nháo ly hôn, là người like những bình luận mong các nàng hạnh phúc sao? Còn chú ý không ít siêu đề tài fans cp của hai người.

"Thì ra Hoài Du Tán Nhân là nick phụ của em." Bùi Châu Hiền lẩm bẩm.

Tôn Thừa Hoan không chút quẫn bách, ngược lại còn thẳng thắn đáp: "Đúng vậy." Thấy Bùi Châu Hiền nhíu mi không đáp, cô giả dáng vẻ vợ nhỏ sợ hãi, chỉ thiếu cắn góc chăn ủy khuất khóc lóc kể lể với Bùi Châu Hiền, "Bên trong viết không ít thơ tình, chị không biết khi chị không để ý đến em, em khổ sở thế nào đâu."

Ngoài đăng một ít câu thơ, nick phụ rất ít hoạt động, không giống nick phụ của minh tinh khác thường sẽ dỗi thiên dỗi địa, ngày nào đó khi bị người ta phát hiện sẽ như rùa đen rút đầu, cắn chết không nhận, nhưng sự xấu hổ này rất lâu vẫn không vứt được.

Nick phụ giống như chỉ đăng tâm tình của riêng cô, rất nhiều nỗi tiếc nuối không thể hòa giải chỉ có thể biểu đạt qua câu chữ.

Bùi Châu Hiền càng xem mày càng nhăn lại, nàng có thể từ những câu chữ mà thấy được nỗi lo sợ bất an trước kia của Tôn Thừa Hoan, nick phụ của cô ghi lại từng cơn ác mộng một, từ khi các nàng tách nhau ra, hầu như không gián đoạn.

Cảm giác đau đớn như dao cùn thong thả cứa vào tim, máu từng giọt chảy xuống.

Tôn Thừa Hoan vừa ngước mắt nhìn thấy biểu cảm kinh hoàng, thất thố của Bùi Châu Hiền, cũng hỗn loạn hối hận, thương tiếc.

Sau khi buông xuống nhưng cảm xúc đó, mỗi khi nghĩ đến vẫn cảm thấy quá phận, khi ồn ào ly hôn với Tôn Thừa Hoan, tim nàng như dao cắt, khắp người phát lạnh, nàng kiên định quả quyết nói ra những lời đó, thậm chí dẫn luật sư đến cửa, đã mang đến tổn thương thế nào cho Tôn Thừa Hoan? Có nhiều giai đoạn tình cảm nhất định phải trải qua, hai người khi gắn bó keo sơn hồi tưởng lại quá khứ suy sụp, rõ ràng có thể tránh được.

"Chị, chị làm sao vậy?" Tôn Thừa Hoan có chút hoảng, cô cố ý để Bùi Châu Hiền biết nick phụ của mình, để nàng hiểu quá khứ đa tâm của mình, nhưng không nghĩ đến Bùi Châu Hiền sẽ có phản ứng như này.

Hốc mắt đỏ hoen cùng cảm xúc phức tạp như tảng đá lớn đè nặng trên vai cô, khiến cô không thở nổi.

Cô muốn nhìn thấy Bùi Châu Hiền rũ mắt tươi cười, mà không phải đáy mắt đầy sự mê mang cùng nước mắt của nàng.

Cô đau lòng quá khứ của mình, trong lòng vẫn có chút u oán, nhưng hiện tại đã hoàn toàn bị thay thế bằng sự đau lòng với Bùi Châu Hiền.

"Chị không sao." Bùi Châu Hiền chớp mắt, thở dài, thời gian qua vài giây lại như hơn mười phút, cuối cùng nàng lên tiếng: "Em còn nghi ngờ đâu là mơ, đâu là thật sao? Hiện tại em vẫn còn bị ác mộng quấn thân sao? Trong lòng em cất giấu bao nhiêu nỗi bất an?"

Từng câu hỏi một, Tôn Thừa Hoan không biết nên trả lời thế nào, bất an của cô trước nay chưa từng tan đi, trước nay cô vẫn không tìm được nguyên nhân vì sao đột nhiên trở về quá khứ, nếu nói lúc trước lo lắng Bùi Châu Hiền di tình biệt luyến mà sợ hãi, thì hiện tại vì không biết đây là mơ hay thật mà sầu lo, nếu hết thảy đều là mơ thì thế nào? Nếu lúc nào đó, cô mở mắt ra bỗng trở về căn phòng lạnh băng, khắp nơi đầy vỏ chai rượu kia? Cô không thể không tiếp tục sa đọa, suy sụp.

"Em, em chỉ cảm thấy mọi thứ quá tốt đẹp tựa như một giấc mộng." Tôn Thừa Hoan nắm tay Bùi Châu Hiền, khẽ cười nói, "Chị xem tên của thôn này, gọi là thôn Mạnh gia, mà không phải thôn Mộng gia sao?" Một câu nói đùa này, đột nhiên là Tôn Thừa Hoan toàn thân mồ hôi lạnh, cô nắm chặt lấy tay Bùi Châu Hiền.

Khách Sạn Thời Gian, thôn Mạnh gia, đây là trùng hợp hay là ám chỉ? Cô từ lâu đã không tự hỏi đây là hiện thực hay trong mơ, mỗi khi thức dậy nhìn thấy Bùi Châu Hiền nằm bên cạnh, cô dần đem những chuyện huyền dị ném sau đầu.

Nếu đây là mơ, chỉ mong giấc mơ này mãi không tỉnh lại.

"Em đang sợ." Khi Bùi Châu Hiền nói ra, trong giọng mang theo sự u oán nhỏ, nàng có thể cảm giác được trong lòng Tôn Thừa Hoan cất giấu chuyện khác, dù cô kiệt lực che dấu cảm xúc, nhưng có đôi lần vẫn không kiềm được mà bộc lộ.

Hiện tại cảm giác yên ổn này như một biểu hiện giả dối, nếu một ngày nào đó đột nhiên tan vỡ? Khe hở giữa các nàng sẽ đi đến nơi nào.

"Đúng vậy, em đang rất sợ." Tôn Thừa Hoan ôm lấy Bùi Châu Hiền, chôn mặt vào hõm vai nàng, "Em sợ chị bị người khác đoạt đi, chị xem chị ưu tú như vậy cơ mà. Em chán ghét An Mộ Ngọc, ghét tất cả mọi thứ của cô ta, em thậm chí vì cô ta mà cũng chán ghét Tô Từ không rõ sự việc, còn chán ghét Lục Dư Thanh để cô ta hiện tại như cá gặp nước. Chị nói xem cảm xúc của em như vậy có phải rất không nên không?" Này không phải lần đầu tiên cô biểu đạt sự chán ghét về An Mộ Ngọc trước mặt Bùi Châu Hiền, cảm xúc được khắc sâu như từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy An Mộ Ngọc đã định sẵn, các nàng không giống vừa gặp mà giống như người mang theo cừu hận từ kiếp trước trở về.

"Cảm xúc như vậy rất bình thường." Bùi Châu Hiền vuốt sống lưng Tôn Thừa Hoan, nhẹ giọng nói, "Yêu ai yêu cả đôi đường, ghét ai cũng vậy. Em chán ghét một người, rất dễ phản cảm với người đó. Nhịn một chút, tiết mục rất nhanh sẽ kết thúc, tuy chị hy vọng em có thể tự điều tiết cảm xúc của mình. Em ghét An Mộ Ngọc khó có thể thay đổi cũng không sao, nhưng không nên liên lụy người bên cạnh, bọn họ không biết tình huống thật, rất ít người có thể làm bạn của họ thích nhau."

"Vậy chị ghét An Mộ Ngọc sao?" Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu hỏi.

"Em muốn nghe lời thật lòng sao? Chị không ghét cũng không thích, chỉ xem cô ta là một người không liên quan. Tương lai sẽ gặp nhau ở đoàn phim, nếu nhất định phải nói, vậy cô ta sẽ là một người xa lạ biết tên." Bùi Châu Hiền cũng không nói theo Tôn Thừa Hoan, nàng nhàn nhạt trả lời.

Nàng đối với hầu hết mọi người đều khắc chế, xa cách như hiện tại, người trong tổ tiết mục này, có lẽ đều cảm thấy Bùi Châu Hiền như vậy.

Tôn Thừa Hoan cũng không muốn buộc Bùi Châu Hiền nói chán ghét, cô cười nhẹ, đổi chủ đề: "Nick phụ của em không phải thường xuyên đăng một ít thơ từ sao? Có một nick tên 'Rễ Bản Lam Trên Ngai Vàng' nhắn cho em, hỏi đây có phải em viết không?"

Bùi Châu Hiền nói: "Vậy em trả lời thế nào?"

Tôn Thừa Hoan híp mắt cười: "Em nói do em viết."

Bùi Châu Hiền lại hỏi: "Sao nick đó lại hỏi em như vậy?"

"Có thể là muốn làm gì đó." Tôn Thừa Hoan đáp.

Cô thuận tay nhấn vào Weibo của người kia, phát hiện nick follow Triệu Thanh, An Mộ Ngọc, một đám minh tinh cô ghét, nick này đều follow.

Weibo ngoài cổ vũ nhóm người Triệu Thanh, thì là like bình luận hắc Tôn Thừa Hoan.

Nói thật, nếu không phải nhờ Weibo người này, cô hầu như quên mất sự tồn tại của tình địch Triệu Thanh.

"Chị nói xem, người thích chị sao mà nhiều như vậy? Lúc trước một Triệu Thanh thì thôi, hiện tại lại thêm một An Mộ Ngọc ôn nhu tri kỷ, Bùi lão sư, chị thật sự là 'diễm phúc không cạn' nha." Giọng Tôn Thừa Hoan mang theo bất mãn nho nhỏ.

Bùi Châu Hiền mỉm cười nói: "Có thể em không biết, có người nhắn tin cho chị nói đồng tính không có tương lai, bảo chị mau ly hôn với nữ thần Thừa Hoan của anh ta đi. Lúc trước còn có đám 'ong bướm' của em nữa, còn có người mẫu trên tạp chí cùng tiến cùng ra của em, tin quan hệ giữa chúng ta chỉ trên danh nghĩa, muốn chị sớm ngày buông tay, thậm chí còn nói một ít lời uy hiếp. Chị còn chưa hỏi em, lúc trước em với những người đó là thế nào?"

Tươi cười ôn nhu nhưng Tôn Thừa Hoan thấy thế nào cũng có sự nguy hiểm, vốn ánh mắt đang tràn ngập gió xuân đột nhiên như gió đao sương kiếm.

Tôn Thừa Hoan thầm căng thẳng, cô chưa bao giờ nghe Bùi Châu Hiền nói về chuyện này.

"Sao? Sao cơ?" Lộ ra nụ cười chột dạ, lời cô thế nào cũng vô lực, cô không thể phủ nhận được việc mình vì chọc tức Bùi Châu Hiền mà làm không ít chuyện hỗn trướng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com