Wenrene Chu Nhan Toi La Gangster
Mở mắt ra, trước mặt cô là bóng lưng của Seungwan nhưng nhìn nó có vẻ yếu ớt, Seungwan đã đỡ viên đạn dùm cô. Seungwan mệt mỏi ngã khuỵ xuống, máu chảy ra khắp sàn, Irene bây giờ hoàn hồn lại. Nước mắt rơi nhiều hơn, những giọt nước mắt chảy dài, lâu lâu còn có vài giọt lách tách rơi xuống khuôn mặt của xinh đẹp của Seungwan. Nancy hoảng sợ, chính ả ta đã giết người sao, ả hoảng hốt chạy trốn nhưng đã quá muộn, đàn em của ra Jisoo và Jennie đã ở sẵn trước cửa, cô ta ko thể chạy đk nữa rồi, Jisoo liếc nhìn ả rồi liền xoay mặt sang hướng khác, giọng lạnh lùng nói với đám đàn em
- Tụi bây bắt cô ta về muốn làm gì thì làm, giết luôn cũng đk !
- Vâng Kim tổng
Nói rồi đám đàn em dùng dây trói bắt Nancy, thẩy ad vào trong xe rồi chạy đi. Sau khi đám người kia đi thì Jisoo và Jennie lo lắng chạy vào bên trong xem tình hình thì thấy cảnh kinh hoàng trước mắt. Irene đang ôm Seungwan, còn đối phương thì bất tỉnh, người thì chảy rất nhiều máu, hai người tức tốc chạy lại hỏi
- Chuyện gì đã xảy ra vậy Irene ? Tại sao Seungwan lại ra thế này ? * đồng thanh *
- Híc...Híc...là do Nancy...híc...Seungwan là đỡ đạn giúp em
- Trời ạ ! Cái đồ Seungwan ngốc này ! Mau đỡ em ấy lên xe chở tới bệnh viện !
- Vâng !
Ba người gấp gáp đỡ Seungwan nhanh nhanh tới bệnh viện, Irene chính là người lo lắng nhất, hạnh phúc chỉ mới đến với cô mà bây giờ cô lại sắp mất nữa rồi. Vào tới bệnh viện, Seungwan liền đk bác sĩ giỏi nhất chú ý, ông vội vàng đi theo chiếc giường đang đẩy Seungwan, bây giờ toàn bộ quần áo của ba người ở ngoài đều phủ rất nhiều máu, Irene đứng ngồi ko yên nhìn lên tấm bảng đỏ của phòng cấp cứu. Cuối cùng sau 4 tiếng đồng hồ thì bác sĩ bước ra, vẻ mặt bác sĩ cũng ko mấy là nghiêm trọng, ông bước ra với chất giọng trầm trầm hỏi
- Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Son Seungwan ?
- Là chúng tôi thưa bác sĩ * đồng thanh *
Irene xông lên phía trước, khóc lóc, giọng yếu ớt liên tục hỏi
- Bác sĩ, Seungwan sao rồi, em ấy có sao ko, đã qua cơn nguy kịch chưa ?
- Cô bĩnh tĩnh, hiện tại Seungwan đã qua cơn nguy kịch nhưng có vẻ bệnh nhân sẽ hôn mê một thời gian
- Cụ thể là bao nhiêu lâu thưa bác sĩ
- Chúng tôi cũng ko bik đk, tuỳ thuộc vào ý chí của bệnh nhân, có thể là vài tuần, vài tháng, thậm chí là vài năm nhưng người nhà đừng lo quá, hên là viên đạn trúng vào chân, chứ mà trúng vào chỗ khác thì có lẽ....
- Cảm ơn bác sĩ, khi nào thì chúng tôi đk vào thăm bệnh nhân ạ
- Mọi người cứ vào, nhưng phải có một người ra làm thủ tục cho bệnh nhân
- Vâng tôi sẽ đi * Jisoo giơ tay *Jisoo cùng vị bác sĩ đi làm thủ tục thì Jennie và Irene đi vào phòng bệnh, hình ảnh trước mắt khiến Irene đau lòng, Seungwan nằm đó với đôi chân bị băng bó, khuôn mặt thì xanh xao ốm yếu hơn lúc trước. Irene bước lại gần, xoa xoa đôi má dễ thương mà cô mong nhớ ngày nào, Jennie đứng kế bên hít hà drama liền muốn đi ra khỏi đó. Irene rời cặp má, kéo chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống, khuôn mặt buồn bã nhìn thấy Seungwan vì mik mà bị như thế này mà thấy chút có lỗi, chất giọng trầm ấm dịu dàng
- Seungwan à, em bik gì hok, tuần sau là sinh nhật của Seungjoo đó, em mau tỉnh dậy đi, chị và con đang chờ em đó. Em đúng thiệt là...lúc nào cũng làm người ta lo lắng, là Giang hồ gì đâu mà biếng thái lại còn ngu ngốc, em đó...hic...hic...tỉnh lại đi mà....hic...đừng bỏ chị nha Seungwan...Chị yêu em nhiều lắm...Em có nhớ lúc chúng ta mới bik nhau ko, lúc đó chị đã nghĩ em thật sự là một kẻ tàn nhẫn, chỉ xem người khác là đồ chơi nhưng những ngày sau đó, chính em đã làm chị thay đổi những suy nghĩ đó, em là một người rất chu đáo, lại còn rất quan tâm tới chị nữa. Em mau mau tỉnh lại đi, Seungjoo của chúng ta rất muốn gia đình chúng ta đầy đủ vào ngày sinh nhật của con bé đó, nó nói là em rất đẹp trai, lại còn rất yêu thương chị nữa. Hôm qua con bé Seunghee mới báo tin vui cho chúng ta bik đó, con bé nó nói là năm sau con bé sẽ kết hôn với chủ tịch tập đoàn Chong thị, Seunghee cuối cùng cũng trưởng thành rồi, mong tỉnh dậy nha Seungwan, nếu em nghe chị nói thì hãy mau tỉnh dậy đi !
" Em bình tĩnh đi Irene, Seungwan nó sẽ tỉnh lại thôi, tình yêu nó dành cho em sẽ chiến thắng cái chết thôi, nghe chị đi ăn đi, để chị ngồi canh nó cho "
- Dạ, em cảm ơn Jennie unnie
------------------------------------
Có ai như tui hok, có cái Chap thôi mà làm biếng dễ sợ, tui gần đi du lịch rồi bà con ơi, mà tui ngộ nghĩnh lắm, lúc đk đi chơi lại ko muốn, lúc ở nhà lại muốn đi, thôi Bonus cho bà con cái ảnh đẹp đẹp để cảm ơn mấy bữa nay ủng hộ :))))))( Xí lộn nhầm ảnh :D )
- Tụi bây bắt cô ta về muốn làm gì thì làm, giết luôn cũng đk !
- Vâng Kim tổng
Nói rồi đám đàn em dùng dây trói bắt Nancy, thẩy ad vào trong xe rồi chạy đi. Sau khi đám người kia đi thì Jisoo và Jennie lo lắng chạy vào bên trong xem tình hình thì thấy cảnh kinh hoàng trước mắt. Irene đang ôm Seungwan, còn đối phương thì bất tỉnh, người thì chảy rất nhiều máu, hai người tức tốc chạy lại hỏi
- Chuyện gì đã xảy ra vậy Irene ? Tại sao Seungwan lại ra thế này ? * đồng thanh *
- Híc...Híc...là do Nancy...híc...Seungwan là đỡ đạn giúp em
- Trời ạ ! Cái đồ Seungwan ngốc này ! Mau đỡ em ấy lên xe chở tới bệnh viện !
- Vâng !
Ba người gấp gáp đỡ Seungwan nhanh nhanh tới bệnh viện, Irene chính là người lo lắng nhất, hạnh phúc chỉ mới đến với cô mà bây giờ cô lại sắp mất nữa rồi. Vào tới bệnh viện, Seungwan liền đk bác sĩ giỏi nhất chú ý, ông vội vàng đi theo chiếc giường đang đẩy Seungwan, bây giờ toàn bộ quần áo của ba người ở ngoài đều phủ rất nhiều máu, Irene đứng ngồi ko yên nhìn lên tấm bảng đỏ của phòng cấp cứu. Cuối cùng sau 4 tiếng đồng hồ thì bác sĩ bước ra, vẻ mặt bác sĩ cũng ko mấy là nghiêm trọng, ông bước ra với chất giọng trầm trầm hỏi
- Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Son Seungwan ?
- Là chúng tôi thưa bác sĩ * đồng thanh *
Irene xông lên phía trước, khóc lóc, giọng yếu ớt liên tục hỏi
- Bác sĩ, Seungwan sao rồi, em ấy có sao ko, đã qua cơn nguy kịch chưa ?
- Cô bĩnh tĩnh, hiện tại Seungwan đã qua cơn nguy kịch nhưng có vẻ bệnh nhân sẽ hôn mê một thời gian
- Cụ thể là bao nhiêu lâu thưa bác sĩ
- Chúng tôi cũng ko bik đk, tuỳ thuộc vào ý chí của bệnh nhân, có thể là vài tuần, vài tháng, thậm chí là vài năm nhưng người nhà đừng lo quá, hên là viên đạn trúng vào chân, chứ mà trúng vào chỗ khác thì có lẽ....
- Cảm ơn bác sĩ, khi nào thì chúng tôi đk vào thăm bệnh nhân ạ
- Mọi người cứ vào, nhưng phải có một người ra làm thủ tục cho bệnh nhân
- Vâng tôi sẽ đi * Jisoo giơ tay *Jisoo cùng vị bác sĩ đi làm thủ tục thì Jennie và Irene đi vào phòng bệnh, hình ảnh trước mắt khiến Irene đau lòng, Seungwan nằm đó với đôi chân bị băng bó, khuôn mặt thì xanh xao ốm yếu hơn lúc trước. Irene bước lại gần, xoa xoa đôi má dễ thương mà cô mong nhớ ngày nào, Jennie đứng kế bên hít hà drama liền muốn đi ra khỏi đó. Irene rời cặp má, kéo chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống, khuôn mặt buồn bã nhìn thấy Seungwan vì mik mà bị như thế này mà thấy chút có lỗi, chất giọng trầm ấm dịu dàng
- Seungwan à, em bik gì hok, tuần sau là sinh nhật của Seungjoo đó, em mau tỉnh dậy đi, chị và con đang chờ em đó. Em đúng thiệt là...lúc nào cũng làm người ta lo lắng, là Giang hồ gì đâu mà biếng thái lại còn ngu ngốc, em đó...hic...hic...tỉnh lại đi mà....hic...đừng bỏ chị nha Seungwan...Chị yêu em nhiều lắm...Em có nhớ lúc chúng ta mới bik nhau ko, lúc đó chị đã nghĩ em thật sự là một kẻ tàn nhẫn, chỉ xem người khác là đồ chơi nhưng những ngày sau đó, chính em đã làm chị thay đổi những suy nghĩ đó, em là một người rất chu đáo, lại còn rất quan tâm tới chị nữa. Em mau mau tỉnh lại đi, Seungjoo của chúng ta rất muốn gia đình chúng ta đầy đủ vào ngày sinh nhật của con bé đó, nó nói là em rất đẹp trai, lại còn rất yêu thương chị nữa. Hôm qua con bé Seunghee mới báo tin vui cho chúng ta bik đó, con bé nó nói là năm sau con bé sẽ kết hôn với chủ tịch tập đoàn Chong thị, Seunghee cuối cùng cũng trưởng thành rồi, mong tỉnh dậy nha Seungwan, nếu em nghe chị nói thì hãy mau tỉnh dậy đi !
" Em bình tĩnh đi Irene, Seungwan nó sẽ tỉnh lại thôi, tình yêu nó dành cho em sẽ chiến thắng cái chết thôi, nghe chị đi ăn đi, để chị ngồi canh nó cho "
- Dạ, em cảm ơn Jennie unnie
------------------------------------
Có ai như tui hok, có cái Chap thôi mà làm biếng dễ sợ, tui gần đi du lịch rồi bà con ơi, mà tui ngộ nghĩnh lắm, lúc đk đi chơi lại ko muốn, lúc ở nhà lại muốn đi, thôi Bonus cho bà con cái ảnh đẹp đẹp để cảm ơn mấy bữa nay ủng hộ :))))))( Xí lộn nhầm ảnh :D )
Hàng thật đây bà con, nhớ ủng hộ tui dài dài nha, yêu mọi người nhiều :))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com